Luôn Bên Em

Chương 30: Cảm nắng, cảm gió, theo đuổi đau thương



“Anh với An sắp cưới rồi!” Win nhìn Minh Anh mặt không hề có chút cảm xúc gì, nhưng tôi thấy không được vui lắm khi mà anh đối xử với con bé như vậy, dù sao thì nó cũng thích anh. Lần đó nó đối xử với tôi như vậy chắc cũng là do nhất thời thôi, tôi không hề thấy giận con bé. Hơn nữa bay giờ nó đã trở về và đã thay đổi rồi. Người ta vẫn có câu “đánh kẻ chạy đi chứ không ai đánh kẻ chạy lại” mà. Sau hơn một năm vắng mặt con bé đã thay đổi nhiều về ngoại hình, chắc nó phải vất vả lắm để giảm cân, bây giờ thì không ai tin nó đã từng là một cô gái mập mạp nữa, con bé có một khuôn mặt thiên thần...

Nó mở to đôi mắt nhìn anh rồi mỉm cười:

“Em không thích anh nữa mà, hôm qua khi đi trên đường em có gặp một người con trai và em nghĩ mình đã trúng tiếng sét...”

Anh nghe xong thì có vẻ là khá ngại ngùng, nhìn anh lúc này đáng yêu thật đấy...

“Em biết anh chàng ấy là ai chưa?” tôi khá hào hứng với chuyện của con bé, nó xinh đẹp như vậy thì chắc hẳn để lọt được vào mắt của nó cũng không phải là đơn giản...

Nó kéo tôi lại gần và nói nhỏ. Tôi khá ngạc nhiên nhưng vì con bé kêu giữ bí mật nên tôi không tiết lộ cho ai biết, đúng là trái đất tròn mà...

“Vậy chị cho em làm ở quán này nhé? Nhờ ai đó mà em học được khá nhiều món ngon ở Newyork đấy!” Tôi biết con bé đang ám chỉ đến việc anh bắt nó phải rời Việt Nam để sang Newyork cả năm trời, thế là anh kiếm cớ bỏ đi:

“Sao cũng được nhưng mà quán bé tí thế này không cần nhiều người làm đâu. Bao nhiêu người như vậy mất hết cả không gian riêng tư của cặp vợ chồng trẻ rồi còn đâu...”

Sau một hồi ngơ ngác con bé giật nẩy mình rồi quay sang tôi:

“Không phải là sắp kết hôn mà là kết hôn rồi sao? ở độ tuổi này sao?”

Nghe nó hỏi vậy tôi ngượng chín mặt rồi quay sang lườm anh một cái :

“Làm gì có, mới chỉ có người cầu hôn thôi chứ ai đã bảo cưới ngay đâu. Chị còn muốn đi học mà, đã lỡ mất một năm rồi không thể lỡ thêm năm nào nữa, nhất là chỉ vì chuyện chồng con...” tôi gằn giọng, tuy là đang nói với Minh Anh nhưng thực chất là tôi đang thông qua con bé để nói với anh là mình không muốn tổ chức đám cưới vào thời gian này. Thấy anh có vẻ buồn, nhưng biết làm sao được, dù sao thì tôi cũng cần có một cái bằng đại học và một công việc chứ, như vậy còn chưa xứng với anh...

...

Vậy là dù anh không muốn nhưng vẫn phải nhận con bé vào làm vì một lí do đơn giản là tôi muốn. Nhìn con bé cứ lăng xăng bên Su mà tôi thấy đến là tôi cậu nhóc cơ... bình thường thì lúc nào cũng cười toe vậy mà từ hôm Minh Anh vào làm rồi bám dính lấy Su khiến cho mặt mũi cậu lúc nào cũng cau có, mà cũng phải công nhận một điều là sức chịu đựng của con bé cũng đến là ghê gớm cơ.

“Cô làm ơn cách tôi xa một chút được không?”

“Với điều kiện anh phải cách xa những nữ sinh kia, bao nhiêu nữ sinh để em phục vụ hết.” Con bé nói cứ như nó là người yêu của Su không bằng trong khi chỉ là nó đang đơn phương thích cậu, cũng nể khi mà con bé dám công khai tán tỉnh cậu với một cách hết sức là “lì” như vậy.

“Chị ơi, chị cho cô này nghỉ làm ngay lập tức hộ em cái. Con gái gì mà mặt dày kinh lên được... em không phải là chưa bị con gái đeo bám bao giờ nhưng mà đến mức độ này thì đây là lần đầu. Em sợ luôn rồi!” Su quay lại nhăn mặt nhìn tôi, dù hai đứa nó buồn cười thật nhưng mà cũng phải công nhận là Minh Anh cũng làm hơi quá và nhìn Su có vẻ rất mệt mỏi, chắc dạo này cậu cũng có chuyện gì đó...

“Em đã nói rồi, em sẽ theo anh cho đến khi nào anh chịu nhìn em thì thôi.” Nghe vậy Su quay lại mở to mắt nhìn con bé, cái nhìn theo tôi nhận xét là rất phũ rồi nói:

“Đấy! Tôi nhìn rồi đấy! Bây giờ thì làm ơn biến đi!” vấn biết là con bé phiền nhưng Su nói như vậy cũng là hơi quá đáng. Dù sao nó cũng là con gái, cậu làm như vậy thì nó cũng biết tổn thương chứ. Chắc hẳn con bé phải thích Su lắm thì mới có những hành động mạnh rạn như vậy, con gái mà như vậy thì chứng tỏ là yêu không ít đâu...

“Ý em là không phải nhìn như thế, mà là anh yêu em cơ!”

“Nhìn với yêu có đồng nghĩa không mà cô nói thế?”

Cuộc tranh luận chắc sẽ không có điểm dừng nếu như Win không vào can ngăn:

“Thôi đi mấy đứa, quán đang đông khách đấy!” đúng là như vậy, mặc dù chúng nó cái nhau trong bếp nhưng cũng đã có một vài bàn chú ý.

Nghe Win nói vậy Su cố kiềm lại cơn tức giận của mình rồi cởi bỏ đồng phục quán (cái tạp rề thôi), cậu bực tức bỏ ra ngoài:

“Cho em nghỉ sớm một chút, trừ vào lương của em cũng được.”

Cậu nhóc thì đang tức là vậy, không khí thì đang căng thẳng là vậy mà anh vẫn còn nói một câu thế này:

“Tất nhiên rồi, trừ lương cả ngày hôm nay của cậu vì cậu chẳng làm gì cả!” sao anh giàu mà ki bo thế nhỉ?

***

Dù cho Win đã rất cố gắng để nói cho Minh Anh hiểu rằng con trai bọn họ không thích bị đeo bám như vậy, nếu thích thì cứ quan tâm thầm lặng thôi cũng được...

“Con trai như vậy thôi nhưng dễ mềm lòng...”

“Ý anh là anh cũng vậy chứ gì? Nếu có cô nào quan tâm anh thầm lặng thì anh cũng mềm lòng chứ gì?”

...

Vậy là lần này không còn là Minh Anh làm cho Su tức phải bỏ ra ngoài nữa mà là tôi khiến cho Win phải bỏ ra ngoài, hai chị em chỉ biết ngồi nhìn nhau mà thở dài....

Con gái có khó chiều quá không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.