Luôn Có Kẻ Muốn Dạy Hư Đồ Tôn Của Ta

Chương 37: 37: Suy Diễn Phá Trận





Thiệu lão gia lấy cớ tìm nhân sĩ Huyền Môn chữa bệnh cho con trai, thật ra là muốn lừa bọn họ tới đây.

Đa số bọn họ đều là du đạo, cho dù có môn phái thì cũng như Thanh Dương, là môn phái nhỏ không có người chống lưng, cho nên Thiệu lão gia mới không e sợ điều gì.
Tụ vận trận, nghĩa như tên, chính là trận pháp tụ hợp vận mệnh trên thế gian.

Người có vận mệnh tốt, cả đời thuận buồm xuôi gió, giàu sang ngất trời.

Chẳng trách Thiệu gia lắm tiền nhiều của đến vậy, xem ra đây không phải là lần đầu tiên lão ta sử dụng trận pháp hội tụ vận mệnh của người khác.
"Đừng sợ!" Thiệu lão gia cười rất tươi, "Nhanh thôi, các ngươi sẽ bị trận pháp hút sạch linh khí, hóa thành quỷ hồn bày trận, tiếp tục phù trợ Thiệu gia ta mãi mãi phồn vinh."
Mọi người hít vào một ngụm khí lạnh.

Hóa ra lão ta không chỉ định lợi dụng bọn họ tế trận, mà còn muốn nhốt linh hồn của họ vĩnh viễn, trở thành chất dinh dưỡng nuôi trận pháp.
Trong chốc lát, tất cả mọi người hoảng loạn, cuống cuồng công kích trận pháp hòng thoát ra, nhưng vẫn vô ích, pháp thuật bọn họ vừa thi triển liền bị trận pháp bắn ngược trở lại.
"Làm sao bây giờ? Nha đầu......" Bạch Duật hoảng hốt, theo thói quen quay sang nhìn Vân Hiểu bên cạnh, lại phát hiện tự bao giờ nàng đã ngồi xổm xuống, cầm nhánh cây khua khua, lẩm bẩm gì đó.

Lão nhân hoang mang hỏi, "Nha đầu ngươi đây là?"
"Câm miệng! Im lặng!" Vân Hiểu tập trung tính toán, không thèm để ý lão.

Bạch Duật nhìn kĩ mới nhận ra nha đầu đây là......!muốn phá trận sao? Từ trước đến nay, muốn suy diễn trận pháp cần tốn rất nhiều công sức, nàng bây giờ mới suy diễn còn kịp không?
"Không cần phí công vô ích!" Thiệu lão gia quét mắt nhìn đám người đang giãy chết, cười càng đắc ý, vẻ mặt âm u nói, "Các ngươi không thoát nổi đâu.

Nhiều nhất một khắc nữa thôi, các ngươi sẽ trở thành một phần của trận pháp."
Nói xong, lão ta rút một tấm bùa ra như muốn đẩy nhanh tiến độ.
"Cha! Đừng!" Một giọng nam yếu ớt vang lên, tiếp đó một bóng người vội vàng chạy đến, sắc mặt hắn trắng bệch, tay chống lên vách đá nhưng thân hình vẫn lảo đảo như thể gục ngã bất kỳ lúc nào.

Đó chính là công tử nhà họ Thiệu, Thiệu Hiến! Hắn van xin lão mập, "Cha, xin cha buông tha cho họ! Đừng gây thêm sát nghiệp nữa."
"Mày ra đây làm gì?!" Thiệu lão gia quát tháo, dáng vẻ ác độc hoàn toàn khác với người cha thương con ban ngày kia.

Lão ta hung hăng trừng mắt lườm hắn, nói, "Tại sao tao lại có thằng con vô dụng như mày? Tao bày trận này đều là vì Thiệu gia, vì vinh quang phú quý của cả gia tộc!"
"Thế nhưng......!Thiệu gia chúng ta đủ giàu có rồi, không cần thêm trận này đâu." Thiệu Hiến tiếp tục khuyên nhủ.
"Câm mồm!" Thiệu lão gia càng giận dữ hơn.

Lão ta cười khẩy nói, "Đừng tưởng rằng tao không biết, tháng trước chính mày thả hết đám đạo sĩ tế trận mà tao chuẩn bị đi.

Nếu không phải tao phái người chặn giết kịp thời, Không biết Thiệu gia ta còn bị mày hại thành cái dạng gì nữa!"
"Chặn giết......" Thiệu Hiến rùng mình, vẻ mặt không dám tin nhìn Thiệu lão gia.

Hắn chỉ muốn cứu những người đó, không ngờ rằng kết cục vẫn là......Nghĩ tới đó, hắn không kiềm được mà run rẩy.
"Mày tưởng rằng tao sẽ để yên cho lũ đạo sĩ Huyền Môn kia sống sót rời khỏi đây sao?" Thiệi lão gia cười gằn, "Tốt nhất mày nên ném ba cái lòng nhân từ vô dụng đó đi, nếu không đừng trách tao không niệm tình cha con."
"......" Thiệu Hiến tuyệt vọng, lảo đảo lùi lại vài bước.

Cùng lúc đó, người trong trận không chịu đựng được nữa, vài người bị rút gần hết linh khí, ôm đầu kêu la thảm thiết.

Lúc này, Thiệu Hiến mới bừng tỉnh, nhìn sang những người trong trận, rồi tiến lên níu chặt tay áo Thiệu lão gia, gấp giọng van nài, "Cha, xin người thả bọn họ đi.

Con......!con sẽ cố trấn an những oan hồn đó, sẽ không để cho chúng nó làm loạn nữa, chỉ cần người tha cho bọn họ.

Cha......"
Trấn an oan hồn!

Vân Hiểu đang mải miết tính toán, nghe thấy thế thì sửng sốt, trong đầu như có tiếng đinh đinh vang lên.

Vốn đang áp dụng công thức tính mãi không ra kết quả, trong chớp mắt đã biết đáp án.
Hóa ra là như thế......
"Đừng nhiều lời!" Thiệu lão gia sút phăng Thiệu Hiến đang khổ sở van xin sang một bên, phẩy tay ném lá bùa xuống mặt đất.

Ngay sau đó ánh sáng quanh trận pháp càng đỏ chói hơn.
Mọi người cảm giác trái tim như bị ép chặt, nhiều người đau đớn đến mức hộc máu.
Bạch Duật cũng cảm giác như ngạt thở, vô thức quay sang nhìn Vân Hiểu, "Nha đầu......" Xong chưa?
"Xong!" Vân Hiểu đứng bật dậy, chỉ về phía bên trái, "Lão nhân ông đi ba thước chếch về phía bên phải của ta bốn mươi độ......!không, cách mười thước đi.

Lão Chu ông đi mười lăm thước về bên trái sáu mươi độ."
Nói xong quay sang nhìn một vị đạo sĩ đứng gần nhất, nói, "Ông, tiến về phía trước bảy thước."
Đạo sĩ kia cau mày, định phản bác, "Sao ta phải nghe......"
"Nhanh, chân, lên!" Hắn còn chưa kịp nói xong, Vân Hiểu đã quay phắt lại, quắc mắt nhìn người nọ.

Trong tức khắc, hắn cảm giác như có một cỗ uy áp khổng lồ ập đến khiến cả người run lẩy bẩy, mồ hôi đổ đầm đìa.
Theo bản năng ngoan ngoãn gật gật đầu, "Vâng......!vâng!"
Đáng......!đáng sợ quá, còn đáng sợ hơn đám ác quỷ ngoài kia!
(⊙_⊙)
Vân Hiểu quay đầu nhìn những người khác, tiếp tục bố trí chỗ, "Ông, tiến sang trái mười thước; ông, bước sang phải hai mươi thước; ông, lùi về sau mười sáu thước......"
Nàng nhanh chóng sắp xếp vị trí cho từng người một.


Cũng không biết có phải do tâm lý đám đông hay không, mười mấy nhân sĩ Huyền Môn đều không thắc mắc điều gì, ngoan ngoãn nghe theo.

Có người bị đau không nhấc chân được nhưng cũng cố lết đến đúng vị trí.
"Ta đếm ba, hai, một, mọi người rót toàn bộ linh khí vào trận pháp trên mặt đất." Thấy mọi người đã vào đúng vị trí, Vân Hiểu lớn tiếng chỉ đạo.
"Các ngươi muốn phá trận!" Thiệu lão gia nhìn ra kế hoạch của nàng.

Lão ta híp híp mắt một hồi, khóe miệng càng giương cao, hoàn toàn không thèm đặt hành động phản kháng của bọn họ vào mắt, "Vô dụng thôi, các ngươi không thể làm nổi đâu."
Vân Hiểu làm lơ ông ta, tiếp tục la lớn, "Ba, hai, một, mở trận!"
Mọi người hạ quyết tâm, đằng nào cũng phải chết, liều mạng thôi! Lập tức dồn hết linh khí toàn thân vào trong trận pháp.
Ngay sau đó, một trận pháp màu trắng mới lóe sáng dưới chân, bắt đầu từ từ thành hình, nâng mọi người đứng dậy.

Chỉ là vầng sáng trắng quá yếu ớt hệt như ánh sáng đom đóm, chẳng bao lâu nữa sẽ bị ánh sáng đỏ chói nuốt gọn.
"Ha ha ha ha ha......" Thiệu lão gia cười càng đắc ý hơn, "Vô dụng thôi! Đây chính là Bách quỷ tụ vận trận, lấy hồn phách trăm quỷ làm trận, lợi dụng lực lượng Ngũ Hành tạo hình.

Các ngươi đều là người tu đạo, năng lực đều thuộc Ngũ Hành, chắc chắn không thể phá trận!".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.