Luôn Có Kẻ Muốn Dạy Hư Đồ Tôn Của Ta

Chương 4: 4: Có Người Tới Cửa





Kết quả Bạch Duật lão nhân tẩy não nàng một phen liên tục suốt bảy ngày.

Trên núi trận gió cũng phá đủ bảy ngày, vựng thiên ám địa, chẳng phân biệt nổi ngày hay đêm.

Mãi đến ngày thứ 7, gió mới có vẻ thổi nhẹ hơn.

Lần đầu tiên Vân Hiểu chứng kiến trận gió kì lạ như vậy.

Nàng đưa mắt nhìn một mảng rừng núi tối tăm.

Rõ là ban ngày nhưng trông chẳng khác gì buổi đêm.

Bên tai chỉ có thể nghe tiếng gió rít gào, cùng với âm thanh như liên tiếp có thứ gì đó ngã ào ào.

Trong bóng đêm, mơ hồ nhìn thấy hàng cây đại thụ đổ ập xuống, dường như bị chặt đứt sự sống.

Sức tàn phá đâu giống gió thường, rõ ràng là hàng mũi dao sắc bén bay loạn mà.

Suốt một tuần trời, hi vọng mong manh của Vân Hiểu bị gió cuốn đến không còn mảnh nào.

Nàng khẳng định địa cầu tuyệt đối không có nơi nào thời tiết ác liệt như vậy.

Nói cách khác, nàng thật sự đã xuyên đến thế giới khác.

Nhất định là Vân Hiểu kiếp trước nợ bà lão kia rất rất nhiều tiền.

Lời nguyền đó cũng quá linh nghiệm đi!
“Nha đầu, hôm nay có muốn lưu lại không? Hay là gia nhập Thanh Dương Quan ta đi nhá!” Lão nhân cười đến mức mắt híp lại, mắt mày tạo thành 4 đoạn thẳng song song trên khuôn mặt.

Cực kì giống kiểu cười gian gian của lái buôn.

Vân Hiểu mặt không đổi liếc qua lão, sau đó nhấc cuốn sách trên bàn lên.
Từ ngày theo lão nhân về đạo quan, nàng cũng không rõ đầu óc ông ta có đoạn nào chập mạch.


Bởi vì trong tay không có thuốc trị, nàng chỉ có thể dùng phương pháp bài độc cơ bản là thúc giục nôn, bài tiết.

Vốn tưởng rằng lão tuổi tác đã cao, dù cứu được mạng nhưng thân thể khó tránh khỏi hao tổn.

Trong thời gian ngắn khó hồi phục lại được.

Cả một ngày trời, lão đầu hết miệng nôn lại trôn tháo, toàn thân lả đi như bùn nhão.

Nhưng sang ngày hôm sau, đã có sức nhảy nhót, mạnh như rồng như hổ.

Tinh thần phấn chấn hoàn toàn không giống người già tuổi đã gần 60.

“Đừng như vậy mà, nha đầu.” Không thấy nàng hồi đáp, lão nhân lại giở giọng điệu lừa lọc thường ngày.

“Ta nói cho ngươi nghe nha.

Thanh Dương chúng ta không phải là đạo quán bình thường đâu, mà nằm trong Huyền Môn đó.

Chúng ta trên giang hồ tiếng tăm lừng lẫm, nào giống với bọn đạo sĩ giả danh chuyên lừa gạt người khác.”
Vân Hiểu liếc mắt nhìn lão ta một cái, đáp lại một chữ, “Ồ.”
“Ngươi đừng không tin a!”
Lão nhân nghiêm trang nói:
“Thanh Dương Quan ta ở trên đỉnh Quý Sơn này đã mấy ngàn năm.

Nếu không phải có bản lĩnh thực sự thì làm sao an ổn được đến bây giờ.”
Lão vỗ vỗ ngực, vẻ mặt kiêu ngạo nói: “Ngươi từng nghe qua câu truyền này chưa? ‘ Huyền Môn chính tông, Thanh Dương khôi thủ ’, chính là chỉ Thanh Dương nhất mạch của chúng ta.

Nhớ lại hồi Thái Tổ thời kỳ, Thanh Dương ta đứng đầu toàn bộ Huyền Môn.

Luận bản lĩnh, luận tu vi, bất luận là bắt quỷ hàng tà, hay là trảm yêu trừ ma, đều không ai sánh bằng.”
“Ồ.”
“Thật đó thật đó!” Lão nhân giật lại sách trong tay nàng.


“Nha đầu, ngươi tin ta đi, Thanh Dương chúng ta chính là rất lợi hại, rất có tiền đồ.”
“Ồ.” Vân Hiểu quay đầu nhìn lão, chậm rãi nói:
“Hơn đạo quan rộng ngàn mét vuông, chỉ còn lại mỗi một mình ông, đúng là rất có tiền đồ.”
Ánh mắt lão nhân lảng tránh về nơi xa xăm.

Lão ta căng da đầu cố nói tiếp:
“Kia…… đó là do quán của chúng ta…… yêu cầu thu đồ đệ nghiêm ngặt, đúng! Chính là nghiêm ngặt.

Không thu người thường, chỉ thu nhân tài.”
“Là loại nhân tài không thể khai mở thiên nhãn giống ông à?” Vân Hiểu nghiêng nghiêng đầu.

“……”
Má nó! Cảm giác như tim vừa trúng một kích vậy.

Ai lại đả kích người ta như thế chứ!
(; ′__Д__)
A a a…… Sớm biết thế này thà không kể cho nàng chuyện lão không thể khai mở thiên nhãn thì tốt rồi.

Không khai mở thiên nhãn thì làm sao? Không khai mở thiên nhãn, nhưng lão vẫn biết xem tướng vẽ bùa đấy thôi.

Là do…… do duyên phận chưa tới thôi.

Một ngày nào đó, thiên nhãn của lão chắc chắn sẽ mở.

“Nha đầu, tin ta đi, gia nhập Thanh Dương chúng ta, ngươi tuyệt đối sẽ không chịu thiệt thòi.” Lão nhân ôm trái tim nhỏ bé bị tổn thương.

Lão ta vẫn chưa từ bỏ ý định khuyên nhủ ban đầu.

“Không phải ngươi nói mình không còn nơi nào để đi à? Ngươi nhìn xem đạo quan chúng ta bao lớn a, chỉ cần nhập môn thì tùy ngươi ở.

Hơn nữa huyền thuật kinh điển nhiều không đếm xuể, chỉ cần ngươi chịu lưu lại, ta tuyệt đối……”

“Được thôi.”
“Nói thật, tổ sư gia của chúng ta chính là…… Ngươi mới vừa nói gì?!” Lão vừa sinh ra ảo giác sao? “Nha đầu ngươi…… Ngươi đáp ứng rồi?”
Vân Hiểu quét mắt nhìn hắn, vừa định gật đầu, bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa thùng thùng.

Tiếp theo sau là tiếng kêu vội vã vang lên.
“Bạch đạo trưởng! Bạch đại tiên có ở đây không? Thỉnh ngài cứu con ta đi! Bạch đạo trưởng…… Bạch đại tiên!”
“Có khách tới!” Ánh mắt lão nhân lập tức sáng lên.

Lão ném sách trong tay đi, quay đầu trở vào phòng trong, còn không quên lớn tiếng nói với nàng.

“Nha đầu, ngươi đã đáp ứng rồi, không được đổi ý nha.

Hôm nay lão nhân ta thể hiện cho ngươi biết Huyền Môn huyền thuật rốt cục là cái gì!” Nói rồi lại chỉ chỉ cửa.

“Ngươi giúp ta mở cửa trước, ta thay đồ xong liền quay lại.”
Nói xong cũng không đợi nàng trả lời, xoay người vèo một cái biến luôn vào phòng.

Vân Hiểu nhíu mày.

Đúng là nàng không hứng thú với cái gọi là Huyền Môn đạo thuật.

Nhưng nàng lại muốn biết 2 mắt mình bị làm sao.

Mấy khả năng phỏng đoán đều đã sai, chỉ dư lại một trường hợp thoại nghe vô cùng vớ vẩn nhưng lại là sự thật.
Đó là nàng thực sự có khả năng —— gặp quỷ!
Lão đầu có vẻ rành mấy thứ kì quặc đó.

Có lẽ ở lại đây, nàng sẽ tìm được phương thức chữa khỏi.

Hơn nữa không biết có phải do ảo giác hay không.

Hình như từ khi đến đạo quan, mấy cái thứ kỳ quái kia cũng biến mất không chút tung tích.

Huống chi hiện tại nàng đúng là không còn nơi nào để đi.
——
Trước mặt Vân Hiểu là 2 người, một nam một nữ.

Nữ tử áo quần bám bụi, vết vá chằng chịt; thân hình gầy còm, lưng hơi cong; dường như đi rất vội nên mặt còn hơi đỏ, sắc mặt vô cùng sốt sắng.


Tráng niên nam tử đứng cạnh đang đưa tay đỡ nàng.

Họ trông như hai mẹ con.

“Ngươi là……” Thấy Vân Hiểu ra đón, phụ nhân kia hơi sửng sốt.

Liếc mắt đánh giá nàng từ trên xuống dưới.

Ánh mắt chứa tia ý vị không rõ cảm xúc, không giống như là đang xem người, mà giống như đang đánh giá một loại vật phẩm.

Còn hơi lùi ra sau một bước, tựa như muốn tránh né, biểu tình kia là —— khinh bỉ?
Vân Hiểu không hiểu đã thấy hơi khó chịu, “Các người tìm ai?”
“Chúng ta tới tìm Bạch đạo trưởng? Hắn có ở đây không? Ngươi tránh ra, ta có việc gấp!” Phụ nhân kia làm lơ nàng, hướng mắt vào phía trong quan, bộ dáng như muốn vọt thẳng vào tìm người.

Vân Hiểu cau mày, theo bản năng ngăn bà ta lại.

Nàng vừa định mở miệng, thì phía sau truyền đến một thanh âm trầm thấp, “Người đến là ai? Cớ gì náo loạn quán nhỏ của bần đạo?”
Ba người đồng loạt quay đầu.

“Bạch đại tiên!” Phụ nhân vui mừng nhìn vào phía trong.

Biểu cảm Vân Hiểu cứng đờ, khóe miệng nàng hơi giật giật.

Trong tầm mắt nàng là một thân đạo bào trắng như tuyết, đang chạm rãi đi tới.

Gió lay động, ống tay áo và vạt áo khẽ giương lên qua to rộng ống tay áo cùng vạt áo, dường như muốn cất cánh thành tiên.

Trong tay cầm một cây phất trần, ánh mắt thanh lãnh xa xăm, không nhiễm bụi trần.

Bộ dáng như ngoại thế tiên nhân, chỉ điều viết lên mặt mấy chữ thượng tiên phong đạo cốt.

Đây có còn là lão nhân mặt dày mặt dạn vừa nãy không?
Lão đầu Vân Hiểu mà biết, là người trong rừng một tay kéo quần, một tay cầm đai lưng định tự sát cơ mà.

So với vị thần tiên trước mặt khác biệt một trời một vực.

Hoá ra vừa nãy lão vội về phòng là để đổi trang bị à?.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.