Luôn Có Kẻ Muốn Dạy Hư Đồ Tôn Của Ta

Chương 62: 62: Âm Thi Bao Vây





"Đó......!Đó là gì?" Tất cả mọi người bàng hoàng nhìn về phía cửa.

Mọi việc diễn ra quá nhanh, khiến bọn họ vẫn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Vân Hiểu tiến lên vài bước, nhấc một cây gậy gỗ lên chọc chọc vào cái xác chết cháy trên mặt đất, nàng trầm giọng nói, "Là Âm Thi!"
"Cái gì?" Tất cả mọi người ngạc nhiên, có vẻ không hiểu nàng nhắc đến thứ gì.
Vân Hiểu liếc nhìn đám người một lượt rồi mới tiếp lời, "Những kẻ này đã chết nhưng không biết bọn chúng dùng cách gì để khóa hồn phách vào thân thể và sinh hoạt như thể là người sống."
"Vậy nghĩa là......!Gã ta là một cái xác biết đi sao?" Lão Chu không kiềm được hỏi.
"Ừm." Vân Hiểu gật đầu, "Mặc dù thân thể gã vẫn hoạt động nhưng chết là chết, không có sự sống nên xác thịt cũng mục rữa dần."
Nhớ lại dáng vẻ sau khi bị dán bùa của trưởng thôn, mọi người rùng mình, vội ném phăng bát cơm đang ăn dở đi.

Vài người còn quay đi nôn mửa liên tục.
"Cho nên......!" Vân Hiểu sầm mặt lại, "Để tiếp tục sử dụng thân thể, bọn chúng còn có thể làm những gì?"
"Làm gì?" Có đệ tử hỏi lại.

Vân Hiểu ngẩng đầu lên nhìn về phía ngọn núi sau thôn rồi trầm giọng nói, "Các ngươi không thấy rằng......!Trên núi có quá nhiều âm hồn ư?"
Đám người ngây ra, một hồi lâu sau mới hiểu lời nói của nàng có ý gì.

Bọn họ trợn mắt há mồm, tỏ vẻ không thể tin nổi.
Bạch Duật bật thốt lên, “Má nó!”

Đúng vậy, số lượng âm hồn trên núi ngày hôm qua thật sự quá bất bình thường.

Chỉ riêng đội của Vân Hiểu đã gặp phải mấy trăm chục con, tính cả số âm hồn mà các đội thí sinh khác gặp, vậy tức là trên núi phải có hơn mấy ngàn con âm hồn.
Cái thôn Tứ Thì cỏn con chưa đến một trăm hộ gia đình dù tính cả mấy đời tổ tiên sinh sống lâu dài ở đây thì cũng không thể lấy đâu ra lắm người chết chưa đi đầu thai như vậy.

Đám âm hồn trên núi đó có lẽ chính là những người đã bị lũ Âm Thi trong thôn hại chết.

"Bốn tên Âm Thi vừa chạy thoát chắc chắn sẽ còn đi hại người!" Thiệu Hiến tức giận gấp giọng nói, "Không thể để mặc cho bọn chúng tiếp tục lộng hành được nữa, chúng ta phải mau tìm ra chúng!" Vừa dứt lời, Thiệu Hiến liền rút kiếm gỗ đào, những người khác cũng gật đầu tỏ ý tán thành.
Vân Hiểu liếc nhìn Thiệu Hiến rồi thở dài, "Chỉ e rằng trong thôn không chỉ có bốn con Âm Thi!"
Nói vậy là có ý gì?
Mọi người còn đang ngây ra khi nghe lời nói của Vân Hiểu, bỗng nhiên một đệ tử hốt hoảng kêu lên, "Nhìn kìa, ngoài kia......!Ngoài kia có thứ gì đó đang đến!"
Tất cả giật mình quay lại chợt thấy một đám người đang lao về hướng này.

Đàn người càng ngày càng đông, nhân số lên tới mấy trăm, trông thân xác của kẻ nào cũng kì dị, thối nát.

"Là người trong thôn!" Một đệ tử nhận ra đám người nhờ trang phục quen thuộc của họ.

Đệ tử đó trợn tròn mắt, hít vào ngụm khí lạnh, "Bọn họ......! Tất cả người dân trong thôn này đều là......!Âm Thi!"
Tâm trạng mọi người cùng trùng xuống.

Nguyên một thôn mà không có ai là người sống.

Chúng đệ tử định thần lại, vội rút pháp phù và pháp khí ra chuẩn bị chiến đấu, bỗng nhiên họ cảm thấy gân mạch trì trệ, vài đệ tử bỗng nhiên hộc máu, "Ta......!linh khí của ta!"
"Linh khí của ta bị phong bế! Sao thế này?" Không chỉ có một người không dùng được linh khí.
"Vì trong thức ăn chứa Thực Linh Thảo!" Vân Hiểu lên tiếng giải thích, "Linh khí của các ngươi sẽ bị phong bế khoảng mười canh giờ, trong thời gian này tuyệt đối không được vận linh khí."
Đám người lúc này mới hiểu ra lí do Vân Hiểu ngăn không cho bọn họ ăn cháo.

Nhưng nàng phát hiện hơi muộn nên trong số năm mươi đệ tử thì có khoảng mười đệ tử đã bị phong bế linh khí.
"Làm sao bây giờ?" Đa số thí sinh trong trận này còn khá trẻ, lại gặp biến cố như thế này khiến bọn họ cuống lên không biết phải làm sao, "Cái này......!Cái này chắc chắn không phải là nội dung thi! Người của Thiên Sư Đường đâu? Tại sao đến giờ này còn chưa xuất hiện......!Chẳng lẽ chúng ta phải chết ở đây ư?"
Nghe thấy vậy, sắc mặt mặt mọi người đều tái mét lại.

Thấy tình cảnh hiện tại vượt quá sức kiểm soát, có đệ tử còn lùi người chuẩn bị bỏ chạy.
"Chỉ là đề thi hơi khác đề cương một chút thôi, các người hoảng gì mà hoảng?" Vân Hiểu lớn giọng nói, di chuyển chú ý của mọi người, "Chắc mọi người đều có Phòng Ngự phù, mau lấy ra dán xung quanh phòng đi! Bọn chúng là Âm Thi nên Phòng Ngự phù có thể cản bọn chúng được một lúc."
Đám người im lặng nhìn nhau, tỏ vẻ vừa hoài nghi vừa do dự.
Vân Hiểu lại quay người gọi, "Lão nhân, lão Chu và hai tên......!Đường gia kia sẽ cùng ta đi bày trận!"
Tên Đường gia thứ nhất (Thiệu Hiến): "......!"

Tên Đường gia thứ hai (Đường Thần): "......!"
Mặc dù tình hình khẩn cấp, nhưng Đường Thần vẫn tỏ vẻ hơi khó chịu với cách gọi của Vân Hiểu.

Hắn tốt xấu gì cũng đứng thứ hai trên bảng xếp hạng, chỉ dưới nàng đúng một hạng mà mãi không nhớ nổi tên người ta, hai chữ Đường Thần khó nhớ vậy sao?
Bốn người lập tức đứng dậy theo Vân Hiểu, nhưng những đệ tử khác trong phòng vẫn ngồi yên tại chỗ.

Phe kia có đến mấy trăm con Âm Thi, còn bọn họ chỉ có mấy cái Phòng Ngự phù và trận pháp cỏn con thì làm được trò trống gì chứ?
Đám đệ tử áo xanh vừa được bọn Vân Hiểu giúp đỡ bỗng đứng lên, vội dán hết Phòng Ngự phù trong người lên cánh cửa gỗ, cả đội vừa dán bùa vừa khuyên, "Các vị đạo hữu, hãy nghe theo Vân đạo hữu đi.

Nàng ấy là linh y, vừa nãy còn ra tay cứu sư huynh bọn ta.

Có lẽ ở đây không ai hiểu rõ về Âm Thi hơn nàng ấy đâu!”
Đám người giật mình, không ngờ lại có linh y tham gia thi ghi danh.

Bấy giờ, mọi người mới an tâm đứng dậy dán bùa.

Nhưng số Phòng Ngự phù của mọi người không còn nhiều lắm, chỉ đủ dán lên các lối ra vào.
Lũ Âm Thi bắt đầu bao vây ngoài gian phòng, bọn chúng đã xé bỏ hết lớp vỏ bọc để lộ hoàn toàn thân xác hung tàn, kinh tởm.

Cùng lúc ấy, Phòng Ngự phù bừng sáng ngăn lũ Âm Thi nhào vào trong.

Những con mắt đỏ ngầu đầy vẻ thèm thuồng nhìn chằm chặp vào các đệ tử.

Trông bọn chúng như dã thú khát máu khiến mọi người nổi da gà sợ hãi.


Hóa ra nguyên nhân lũ Âm Thi bẫy bọn họ chính là để ăn thịt, duy trì hình dáng con người của chúng.

Đám Âm Thi đụng cánh cửa dán Phòng Ngự phù lại bị đẩy ra, không thể xông vào trong được.

Một lúc sau, có vẻ bọn chúng cũng nắm bắt được tình hình nên kéo nhau chuyển hướng sang phía chân tường.

"Không ổn rồi! Bọn chúng định trèo tường vào!" Một đệ tử hô lên.

Đa số Phòng Ngự phù được dán nên cửa, nếu bọn Âm thi leo tường vào thì toi rồi.
Quả nhiên một lát sau, các đệ tử thấy mấy bóng dáng leo lên đầu tường.

Bọn Âm Thi lần mò một lúc rồi cũng tìm ra lỗ hổng, chúng hò nhau ồ ạt lao vào.
Trái tim chúng đệ tử run lên, bọn họ siết chặt pháp khí, định liều mạng chống chọi.

Đột nhiên một luồng sáng bừng lên đánh bay lũ Âm Thi, khiến chúng kêu gào đau đớn.

Dưới nền đất xuất hiện một trận pháp màu trắng bao quanh bảo vệ tất cả đệ tử.
Trận pháp hoàn thành rồi á?
Sao nhanh vậy?!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.