Luôn Có Lông Xù Xù Muốn Độc Chiếm Tôi

Chương 18-2



Edit : Tiểu Hạ
Beta : Tiểu Hạ

________________________________________


“ Nhìn cậu đi.” Ninh Thu lại lần nữa cảm thán nhân sinh. Ngũ quan cậu ta tinh xảo đến mức là con gái như cô cũng có chút hổ thẹn. Rồi sau đó chỉ chỉ Thời Quân không bình thường kia, cạn lời mà nói: “ Nhìn cậu đúng là được thanh tẩy.”


Mắt cô gái sáng ngời nhìn chuyên chú mình làm trong lòng Tân Từ có chút rung động. Tân Từ cười cong cả mắt khống chế bàn tay muốn xoa xoa đầu cô.


Hội giao lưu hội rất đơn giản, hiệu trưởng nói chuyện hai ba câu, liền đến lượt 2 học sinh có thành tích ưu tú lên bục khen ngợi. Tiện  thể cùng mọi người chia sẻ kinh nghiệm học tập. Người đầu tiên lên đài chính là vị ' con nhà người ta ' liên tục hai lần hạng nhất. Nhìn bộ dáng đeo kính đen, cắt tóc húi cua đã biết là học sinh chăm ngoan.


Người thứ hai lên đài chính là Ninh Thu. Khi cô vừa bước lên dưới đài tức khắc vang lên nhiệt liệt vỗ tay. Lam Cơ ưỡn cao ngực vỗ tay, miệt thị nhìn đám người ngồi nghiêm chỉnh kia, ánh mắt mang theo chút khiêu khích.


Khi trước đều là học sinh của khu dạy học kia châm chọc mỉa mai bọn họ. Năm nay cuối cùng cũng đến phiên bọn họ xả giận. Dù là yêu quái thì cũng cần thể diện, không riêng gì Lam Cơ vui mừng mà tất cả yêu quái ở đây cũng rất vui.


Hiển nhiên nhóm yêu quái đắc ý dào dạt kia đắc cũng đã quên mất sự thật Ninh Thu là con người.


Cuối cùng sau 1 khoảng thời gian dài đằng đẵng thì hội giao lưu cũng đã hạ màn. Yêu quái nào thì về nhà yêu quái đó.


Từ lúc bắt đầu đến khi kết thúc mí mắt cô luôn giựt giựt không yên, đến nỗi không chú ý mà đụng trúng một bạn học đang vội vàng chạy tới.


Ninh Thu thiếu chút nữa bị đâm ngã ổn định bước chân nhìn lên vừa lúc cùng đối diện  với người trước mặt đang đau đến nhe răng trợn mắt. Ninh Thu nhớ rõ mình từng gặp người này ở phố ăn vặt với Tân Từ bọn họ đã xảy ra một chút không thoải mái.


“Cậu đi không nhìn đường à ? Có phải cậu cố ý đụng trúng tôi không ?” Trì Lê giọng điệu hống hách xoa bả vai chất vấn.


Ninh Thu tính tình tốt nên vẫn xin lỗi: “Xin lỗi cậu ban nãy tớ đang thất thần không nhìn thấy cậu.”


“Không thấy tôi? Vậy mắt của cậu dùng để làm cảnh chắc ?” Trì Lê cười một tiếng châm chọc.


Trực giác Ninh Thu biết mình đang bị nhằm vào. Trên thực tế ban nãy cô đi rất chậm. Muốn nói đâm thì cũng là người trước mặt đâm. Hiện tại cô ta lại cố tình làm khó mình.


“Vậy cậu muốn thế nào?” Mày Ninh Thu khẽ nhăn lại, hỏi ngược lại.


Tròng mắt Trì Lê xoay vài vòng, hếch cằm lên kiêu căng nói với Ninh Thu: “Như vậy đi, nếu cậu quỳ xuống xin lỗi tôi, tôi sẽ bỏ qua cho cậu, thế nào?”


Khóe mắt Ninh Thu giựt giựt cô cũng không muốn nói chuyện với người này nữa, nhấc chân muốn đi nhưng lại bị ngăn lại.


Nhìn cô gái sắc mặt khó coi đang khoanh tay trước mặt mình. Ninh Thu không muốn dây dưa với cô ta xoay người định đi đường khác.


Vốn tưởng rằng người nọ sẽ lôi kéo không cho cô đi. Nhưng lần này Ninh Thu đã đoán sai, phía sau cũng không có người đuổi theo. Cô nghi hoặc quay đầu liền nhìn thấy Trì Lê vẫn đứng ở chỗ cũ. Mới đầu hùng hùng hổ hổ, nhưng vẻ mặt cô bây giờ trông rất kinh hoảng. Nhưng biểu tình kia biến mất quá nhanh, Ninh Thu cũng không nhìn rõ.


Ninh Thu hoảng loạn chỉ trong nháy mắt, nhìn sắc mặt bình tĩnh của Trì Lê, quay đầu đi về hướng ngược lại. Điều quái dị là thân mình người nọ có chút cứng đờ, đi đường thẳng tắp.


Ninh Thu cũng không để việc này trong lòng. Nhưng mà ngày hôm sau khi đến trường học, liền nghe được mọi người đồn: Có người chết.


Người chết đúng là Trì Lê, người phát sinh tranh chấp với Ninh Thu. Thi thể sáng nay mới bị phát hiện, phỏng đoán thời gian tử vong là sau khi phát sinh tranh chấp không lâu.


Ninh Thu vừa nghe tin tức này liền bị dọa cho ngốc luôn. Ngày hôm qua cô ta còn sống sờ sờ đứng trước mặt mình kiêu căng ngạo mạn, hôm nay nói chết là chết. Trong lòng cô có chút khiếp sợ. Đặc biệt là nghe người khác nói thi thể Trì Lê là ở kho hàng gần sân thể dục.


Kho hàng kia ngày thường dùng để chứa tạp vật, cơ bản không ai đi bên đó. Nếu không phải phát sinh việc hôm nay, sợ cửa kho hàng kia hồi lâu cũng sẽ không mở ra nữa.


Ninh Thu đần độn đi đến chỗ ngồi, cảm giác tay lạnh băng, ánh mắt dại ra nhìn chằm chằm bảng đen phía trước, đến cả khi có người gọi cô cũng không nghe thấy.


“ Thu Thu, cậu làm sao vậy?” Lam Cơ quơ quơ tay ở trước mặt Ninh Thu, quan tâm hỏi.


Ninh Thu lấy lại tinh thần, mặt trắng bệch ngập ngừng nói: “ Trì Lê, thật sự đã chết?”


“Là thật. Sáng nay, tôi còn nhìn thấy thi thể cô ta bị nâng ra.” Lam Cơ thẳng tính mà trả lời, thấy Ninh Thu sắc mặt càng thêm tái nhợt cô mới nuốt lại những câu còn dọa sợ hơn.


________________________________________


TRUYỆN CHỈ ĐĂNG DUY NHẤT TẠI WATTPAD ROSRY_HA. CẤM REUP DƯỚI MỌI HÌNH THỨC. XIN CẢM ƠN


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.