Luôn Có Người Điên Cuồng Cố Chấp Muốn Độc Chiếm Tôi

Chương 1: Sống lại



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Phưn Phưn

"—— Đừng!"

Tần Khả sợ hãi kêu một tiếng, từ trên giường ngồi bật dậy, sau lưng đổ đầy mồ hôi lạnh.

Những ngọn lửa gần ngay trước mắt dường như vẫn còn đang thiêu đốt võng mạc, đôi mắt vẫn như cũ bị đốt đau đến đỏ lên.

Đến lúc tiếng ve kêu inh ỏi ngoài cửa sổ chậm rãi truyền vào lỗ tai, thân thể căng chặt của Tần Khả mới từ từ thả lỏng.

Thì ra... Vẫn chưa chết.

Trước mắt hơi đỏ lên, có lẽ là do ngủ quá lâu dưới ánh sáng rực rỡ chiếu vào từ cửa sổ nên vẫn chưa thích ứng lại được.

Tần Khả vừa muốn thả lỏng người đột nhiên cứng lại.

...Tiếng ve kêu?

Nhưng cô nhớ rõ, trước khi bị trận lửa thiêu cháy, bên ngoài biệt thự mà người đàn ông đó nhốt cô, chính là tuyết rơi ngày đông giá rét.

Vậy sao cô có thể nghe được tiếng ve kêu?

Hơn nữa, trên chiếc giường mà cô đang ngủ này, còn có phòng ngủ đơn trước mắt thoạt nhìn không tính là lớn, rõ ràng đây chính là căn phòng lúc cô lên cao trung ở cùng với cha mẹ nuôi còn có chị gái Tần Yên...

Lẽ nào...

Đột nhiên Tần Khả dường như nghĩ tới gì đó, con ngươi trong mắt hạnh chợt co rụt lại. Tiếp theo cô bất chấp, một phen xốc lên cái chăn mỏng đang đắp trên người ——

Hai chân trắng nõn như ngọc, xương thịt đều đặn ở bắp chân lộ ra dưới mắt cô.

Không có vết sẹo ngoằn ngoèo xấu xí, lại càng không thấy đoạn xương gãy không hoàn chỉnh làm cho da đầu người ta tê dại —— hai cẳng chân mảnh khảnh mềm mại trước mắt này, giống như viên ngọc đẹp không tì vết, đường cong tinh tế vẫn kéo dài tới mắt cá chân xinh xắn, đẹp tựa như bầu trời.

Đây là vị trí trên người cô mà Hoắc Trọng Lâu mê luyến nhất, sau lần tai nạn dẫn đến bị tàn phế chọc cho anh ta nổi điên, cũng có vô số đêm tối đen như mực chỉ có ánh trăng chiếu vào từ cửa sổ, cô nức nở bị anh ta đè nặng trên giường giống như phát điên mà hôn lên vết sẹo kia...

Nếu như trước mắt hết thảy đều là thật.

Vậy không phải đã nói lên được... Ngày đêm cô ảo tưởng cầu được trở về quá khứ, cuối cùng cũng đã đến —— hơn nữa lại còn về trước lúc khai giảng lớp mười —— không có bất kỳ một tai họa nào xảy ra, không có việc sau khi chị gái đào hôn bị cha mẹ nuôi lừa lên giường của Hoắc Trọng Lâu, càng không bị chị gái Tần Yên làm hại mất đi hai chân trở thành tàn phế, chỉ có thể bị người đàn ông kia nhốt trong biệt thự của anh ta.

Tần Khả mừng rỡ gần như rơi nước mắt.

Mấy phút sau khi lục lọi toàn bộ căn phòng vừa quen thuộc vừa xa lạ, cuối cùng Tần Khả cũng tìm được điện thoại di động của mình.

Đầu ngón tay cô khẽ run nhấn mở lịch.

Thấy rõ ngày tháng năm, Tần Khả nhẹ buông tay, di động rớt trên thảm lông dê được trải dưới đất.

Cô không nhặt lên, giơ tay che kín mặt.

Nước mắt không tiếng động trượt xuống dưới cái cằm nhọn.

Cô quả nhiên chết trong trận lửa lớn đó.

Mà cô lại trở về thời gian mười năm trước.

Cô lúc này sẽ phải vào lớp mười, chính là lứa tuổi đẹp như hoa.

——

Cô sẽ không lại bị cha mẹ nuôi lừa gạt, càng sẽ không lại đi tín nhiệm người chị gái tâm như rắn rết kia, cô muốn lấy lại tất cả những thứ thuộc về mình, coi trọng cuộc sống của mình!

Hiện tại... Mọi thứ vẫn còn kịp.

Lúc cửa phòng ngủ có tiếng gõ, Tần Khả đang ngồi sau bàn học ở phía trước cửa sổ, trên cuốn vở là bức tranh vẽ lả tả.

Vừa nghe thấy tiếng, cô cảnh giác lấy tay che lại cuốn vở, quay đầu lại.

Cửa phòng ngủ mở ra, khuôn mặt mẹ nuôi Ân Truyền Phương lộ ra. Tần Khả cắn răng, ép buộc chính mình lộ ra một nụ cười ôn hòa vô hại.

—— giống như bản thân mình năm đó.

"Mẹ."

"Tiểu Khả, cũng đừng cố gắng quá, xuống lầu ăn cơm chiều đi con?"

"Vâng ạ, con xuống ngay đây."

Ân Truyền Phương đóng cửa rời đi.

Bà ta hiển nhiên cũng không chú ý tới Tần Khả mất tự nhiên, trên thực tế, căn bản bà ta cũng không cần phải thể hiện mình để ý đến đứa con nuôi này.

Năm đó Tần Khả còn cho là bọn họ thật lòng đối xử tốt với cô, mà hiện tại, sống lại một lần, Tần Khả đã vô cùng rõ ràng ——

Ân Truyền Phương và Tần Hán Nghị nhận nuôi hơn nữa còn cố gắng đối tốt với cô, cũng chỉ là do nhớ thương phần di sản khi nuôi dưỡng cô. Một khi để cho bọn họ cầm được, bọn họ sẽ giống như kiếp trước, không chút do dự ném đi cái "Gánh nặng" là cô.

Kiếp trước đối với việc mà bọn họ làm, khiến cho Tần Khả cảm thấy chính mình ở trong căn phòng này một khắc cũng không thể đi xuống. Nhưng nhớ tới về sau mới biết đến sự tồn tại của bản di chúc...

Thời cơ còn chưa tới, cô phải làm từ từ.

Tần Khả cắn môi, quay người lại.

Cuốn vở bị cô dùng tay che lại lộ ra, trên mặt vở là dựa theo trình tự thời gian, những việc mà Tần Khả nhớ kỹ hay còn có thể cố gắng nhớ lại của kiếp trước.

Cũng là những lựa chọn mà rất nhiều năm sau cô đều vô cùng hối hận.

"Mình sẽ không tái phạm sai lầm lần thứ hai."

Trong chiếc gương trên bàn, vẫn là cô gái với khuôn mặt đẹp diễm lệ, nhưng trong đôi mắt đẹp đẽ ấy, vốn là ngây thơ vô hại nhưng trong phút chốc, chỉ còn lại kiên nghị.

Tần Khả cầm lấy cục tẩy, xóa đi toàn bộ vết bút chì rất nhạt trên vở.

Đến khi ở trên cùng chỉ còn lại một câu.

——

"Nguyện vọng cấp ba".

Dường như nhớ ra cái gì, trong mắt Tần Khả hiện lên hận ý, cô siết chặt cục tẩy, dùng sức xóa đi bốn chữ.

......

Tần Khả đi xuống cầu thang gỗ hẹp.

Trong trí nhớ cô vẫn còn ấn tượng với căn nhà này, chẳng qua cũng không khắc sâu. Chỉ nhớ rõ ở kiếp trước đã xây thành một căn nhà hai tầng lầu, không gian trong nhà cũng không lớn, tầng một chỉ có hơn mấy chục mét vuông, ở dưới lầu phòng ăn và phòng bếp đều chung một phòng, có vẻ vô cùng chật chội.

Lúc này, một nhà ba người Tần Yên đang ăn cơm trong phòng ăn nhỏ kia.

Thấy Tần Khả xuống lầu, Tần Yên vốn đang thất thần đột nhiên đôi mắt sáng lên, vội buông chén đũa, đi tới.

Cô ta đưa tay nắm lấy tay Tần Khả, chớp mắt nhìn cô, rồi lôi kéo cô đi ra ngoài.

Phía sau truyền đến tiếng Ân Truyền Phương nhíu mày nói.

"Yên Yên, con còn không nhanh ăn cơm, lôi kéo em gái đi đâu vậy?"

"Bọn con có chút việc, rất nhanh sẽ trở lại."

Tần Yên đáp lại, sốt ruột không chịu được liền kéo Tần Khả ra cửa.

Cô ta cũng không chú ý tới ở sau lưng mình, trái ngược với dáng vẻ ngây thơ vô hại trước đây, cô gái đang dùng một loại ánh mắt lạnh lẽo nhìn bóng lưng cô ta.

Tần Khả vĩnh viễn cũng không quên được, kiếp trước sau khi đào hôn Tần Yên chán nản hối hận, được chính mình tiếp tế, lại ghen ghét Hoắc Trọng Lâu đối với cô dư thủ dư cầu* mà nhẫn tâm đẩy cô về phía ô tô đang lái tới. Cô càng không quên được, lúc chiếc xe kia cán qua đùi tim cô đau như chết...

(dư thủ dư cầu*: Ta cần ta cứ lấy)

Cũng sau vụ tai nạn xe cộ kia cô mới biết được, từ đầu Tần Yên chính là tâm như rắn rết, chỉ có cô ngây thơ đần độn, coi lang sói thành người thân.

Mà lúc này, Tần Khả đương nhiên biết vì sao Tần Yên lại sốt ruột như vậy.

——

Hôm nay là ngày cuối cùng kết thúc đăng kí nguyện vọng cấp ba.

Kiếp trước, cũng chính ngày này, Tần Yên cuối cùng cũng thuyết phục được Tần Khả, vốn cô là từ trung học sơ trung* Kiền Đức lên thẳng trung học cao trung**, lại đổi thành trường nghệ thuật.

(*, **: Tương tự cấp 2, cấp 3 bên Việt Nam)

Ở kiếp trước, mãi cho đến vài năm sau nhìn rõ được gương mặt thật của Tần Yên, Tần Khả cũng không hiểu rốt cuộc Tần Yên làm như vậy là có mục đích gì.

Càng về sau, một lần trung học tụ hội, cuối cùng từ người khác nói đùa cô mới biết được chân tướng —— đơn giản là trước năm lên cao trung, trung học Kiền Đức đột nhiên truyền ra một lời đồn.

Nói giáo bá cao trung Hoắc Tuấn, coi trọng một cô gái học sơ trung tên Tần Khả.

Mà Tần Yên chính là một trong những người mến mộ trung thành của Hoắc Tuấn.

"Tiểu Khả, việc kia em suy nghĩ thế nào??"

Cuối cùng kéo cô ra ngoài cửa, Tần Yên gấp không chờ nổi hỏi.

"..."

Tần Khả cúi đầu, dường như có chút do dự. Đường cong tuyệt đẹp trên cái cổ mảnh khảnh yếu ớt lộ ra, tựa như một tay là có thể bẻ gãy.

Trắng nõn mềm mại, vô cùng mịn màng.

Trong mắt Tần Yên lướt qua một tia ghen ghét.

Cô ta biết rõ, cái cổ vượt quá mức xinh xắn này —— chính khuôn mặt đáng yêu thanh thuần của đứa em gái "Nhặt được", đã làm cho bao nhiêu nam sinh trong trường không rời mắt được.

Cô ta nhất định không thể để cho Tần Khả xuất hiện trong tầm mắt Hoắc Tuấn.

Tần Yên âm thầm cắn răng, trên mặt là nụ cười gượng gạo, tiếp tục khuyên:

"Tiểu Khả, em nghe chị, làm việc mà mình thích mới là quan trọng nhất —— hơn nữa em có thiên phú vũ đạo, nếu không đi trường nghệ thuật thì quả thật rất đáng tiếc."

Tần Yên quan sát nét mặt Tần Khả, vừa chuẩn bị tiếp tục nói thêm, thì thấy em gái trước mặt đột nhiên ngẩng đầu lên.

Vẫn là gương mặt tươi cười vừa đơn thuần vừa vô tội.

"Em đã nghĩ kĩ rồi, bây giờ em lập tức đến trường tìm giáo viên thay đổi nguyện vọng."

"... Thật sao?!"

Tần Yên ngạc nhiên không kiềm được mà kêu lên, sau đó mới phát hiện bản thân có hơi thất thố, vội vàng che dấu, kéo tay Tần Khả cười.

"Chị rất mừng cho em! Chỉ là chị thấy thời gian cũng không còn sớm, nếu em muốn thay đổi nguyện vọng, vậy nhất định phải trước 8 giờ tối nay đấy."

"Vâng."

Tần Khả không dấu vết rút tay mình ra khỏi tay Tần Yên, cô rủ mắt cười cười.

"Bây giờ em đi đây. Cơm tối sẽ về ăn, mọi người không cần lo lắng."

"Có cần chị đi cùng em không?"

"Không cần, em có thể tự đi được."

"Vậy em đi sớm về sớm."

"Vâng."

Xoay người tiến đến cửa sắt trong sân, nụ cười trên mặt Tần Khả lạnh xuống.

Ở dưới sắc trời có chút tối, cô gái khẽ hít một hơi.

Cô lười phải tốn miệng lưỡi dây dưa với Tần Yên, đơn giản giả vờ giả vịt, đi bộ một vòng trong trường học.

Vừa vặn cũng làm quen trường học cũ mà cô đã xa cách mười năm, trung học Kiền Đức.

Đợi qua thời gian thay đổi nguyện vọng, Tần Khả không mục đích đi lang thang trong sân trường.

Trung học Kiền Đức là trường trung học tư nhân nổi danh nhất Kiền thành. Nó nổi danh, một mặt là nó khác với trường cao trung thông thường ở tỉ lệ lên lớp, về mặt khác, bởi vì đây là nơi con nhà giàu tụ tập.

Trong ngoài Kiền thành, nhất là những đại thiếu gia và đại tiểu thư có tiền đều được đưa tới trung học Kiền Đức, nhờ đó mà tỉ lệ lên lớp được "Mạ vàng".

Bộ phận học sinh đấy chỉ là số ít trong trường học, nhưng lại được hưởng thụ quyền lợi vượt xa học sinh bình thường, bọn họ trốn học đánh nhau, yêu đương đi bar, rất vô kỷ luật.

Cái gì cũng giống, duy nhất một người không giống học sinh.

Trong những người đấy, nổi bật nhất vô pháp vô thiên* không có người thứ hai, chính là Hoắc Tuấn.

(Vô pháp vô thiên*: Coi trời bằng vung)

Bên trong anh là người chơi đến điên nhất, cuồng nhất, cũng là người hành xử khác người nhất.

Anh có một khuôn mặt vô cùng tuấn tú, cũng có lúc lơ đễnh vui cười hay tức giận mắng chửi; sẽ dùng đôi tay thon dài đánh đàn dương cầm, cũng sẽ dùng chính đôi tay đó đánh người một cách tàn nhẫn; có thể làm cho người khác trố mắt đứng nhìn môn khoa học tổng hợp được max điểm, cũng có thể đang ở vị trí thứ hai quay trở về ngồi vững ở vị trí thứ nhất toàn trường đếm ngược.

Anh chính là kẻ điên.

Phóng túng. Làm bậy liên tục.

Một người như vậy, với Tần Khả hoàn toàn là hai người khác biệt trong cùng một thế giới, gần như chưa từng xuất hiện cùng lúc.

Cho nên mãi tới bây giờ cô vẫn không hiểu, kể cả ở kiếp trước, về lời đồn Hoắc Tuấn thích mình, rốt cuộc là ai truyền đi.

Nếu Tần Khả nhớ không nhầm, lần đầu tiên cô gặp Hoắc Tuấn, chính là vào thời gian này của mấy ngày trước.

Hôm đó là chạng vạng, sắc trời mờ tối. Lúc về nhà đi ngang qua hẻm ở cửa sau trường trung học Kiền Đức, Tần Khả nghe trong gió có tiếng rên rỉ, thở dốc và tiếng chửi bậy van xin lẫn lộn chung một chỗ, từ trong chỗ đen kịt truyền tới.

Tần Khả theo bản năng nhìn sang.

Trong bóng tối u ám là một bóng dáng mặc áo sơ mi trắng vô cùng chói mắt, chỉ là dính bụi, miệng vết thương trên cổ áo vẫn còn đang chảy máu, hai ba giọt rơi lấm tấm, như hồng mai* phóng khoáng nở rộ trong tuyết.

(Hồng mai*: Hay còn gọi là mận đỏ, nhưng mình thấy để hồng mai hay hơn.



Khi đó, thân hình thiếu niên thon gầy một tay xách đầu một người đang nửa quỳ trên đất, năm ngón tay giương ra, gân xanh trên tay nổi lên. Anh nắm lấy đầu của người ta, hung hăng đập lên tường, sau đó khom người tránh thoát nguy hiểm sau đầu, chân gập lại nghiêng qua đạp một cách tàn nhẫn.

Vì vậy tiếng kêu thảm thiết lại thêm hai người.

Trong trận đánh nhau một đấu với nhiều người chỉ có mỗi mặt anh hoàn toàn không có biểu cảm gì, thấy máu cũng không nhíu mày.

Lúc ấy Tần Khả sợ đến choáng váng. Ôm sách vở trong ngực, không nhúc nhích đứng tại chỗ, mãi đến lúc trận đánh dữ tợn này kết thúc, vẻ mặt thiếu niên lạnh nhạt đi ngược dưới bóng đèn đường đến trước mặt cô.

Ra khỏi đầu hẻm, anh dừng lại, chậm rãi nghiêng người liếc mắt qua.

Ước chừng qua hai ba giây.

Tần Khả thấy khóe miệng anh hơi cong. Nụ cười kia vừa khẽ vừa nhẹ, dưới ánh sáng, đôi mắt đen như mực hiện lên tia tàn ác như băng tuyết.

Anh giơ tay lên, ngón trỏ để ở trên môi.

Mắt đen như mực nhìn cô.

"Suỵt."

"...Cô bé ngoan."

Ngữ điệu khinh thường nghiền ngẫm, vừa giống như che giấu ưu tư sâu xa nào đó, sau đó người nọ quay người rời đi.

......

"King Coong ——!"

Đột nhiên trong sân trường có tiếng chuông đồng hồ vang lên, bất ngờ kéo ý thức Tần Khả về.

Cô cau mày lấy lại tinh thần.

Trong trí nhớ đó là lần đầu tiên cô và Hoắc Tuấn gặp mặt, không lâu sau cô sửa lại nguyện vọng, vào cao trung nghệ thuật Kiền thành, không còn gặp lại người đó.

Mãi đến sau này, cô theo sắp xếp của trường học, đến một đoàn phim làm diễn viên quần chúng, kết quả trong lúc quay phim thì đạo cụ đột nhiên nổ mạnh.

——

Nếu không phải bỗng nhiên Hoắc Tuấn xuất hiện, như vậy ở kiếp trước, cô đã sớm chết trong lúc làm diễn viên quần chúng rồi.

Chỉ tiếc rằng, sau khi Tần Khả tỉnh lại ở bệnh viện, Hoắc Tuấn đã không thấy bóng dáng.

Kiếp trước đến lúc trước khi chết, cô cũng không thể gặp mặt người đó, nói một câu "Cảm ơn".

Tâm tình Tần Khả phức tạp bước chậm, lại nghi ngờ mà nghiêng đầu —— cô cảm thấy, hình như bản thân đã quên chuyện gì đó.

"Tiểu Khả! Sao cậu lại ở trong trường học vậy?"

"..."

Bỗng một giọng nói truyền tới tai Tần Khả.

Cô ngẩng đầu nhìn, đối diện là khuôn mặt vừa xa lạ lại vừa quen thuộc, chỉ mơ hồ nhớ rõ là bạn học sơ trung, nhưng lại không nhớ nổi tên.

May mà nữ sinh kia cũng không chú ý tới cô đang mờ mịt, chỉ hưng phấn kéo tay Tần Khả ——

"Cậu nghe gì chưa, tối nay dưới danh nghĩa của Hoắc Tuấn trong trường sẽ có buổi biểu diễn đặc biệt ở quán bar Hell, học sinh Kiền Đức đều có thể tới, toàn bộ rượu trái cây đều được miễn phí —— hơn nữa nghe nói Hoắc Tuấn sẽ đàn dương cầm đó!"

"... Tống Lệ Lệ, mau đi thôi, tới trễ sẽ không kịp!"

"Tới đây tới đây —— Tiểu Khả, cậu cũng đi chung đi!"

"..."

Tần Khả còn đang giật mình, thì nữ sinh kia đã bị bạn của cô ấy kéo chạy về phía sau cô.

Mà trong trí nhớ của Tần Khả, cũng chậm rãi nhảy ra một chuyện cũ đã được chôn rất nhiều năm.

Quán bar Hell...

Buổi biểu diễn đặc biệt trong trường...

Con ngươi của Tần Khả đột nhiên co lại.

Trong trí nhớ, kiếp trước cô không có đi.

Mà Hoắc Tuấn của buổi tối năm đó, uống phải rượu bị người ta bỏ thuốc. Ban đêm ở trong hẻm sau quán bar, bị mai phục bởi mười mấy nam sinh ngoài trường có thù oán từ trước, đánh anh gãy ba cây xương sườn, khiến anh nằm viện nửa năm.

Quan trọng nhất là, những người đó còn bẻ gãy mười ngón tay, từ đó trở đi không thể đàn ra được tiếng đàn dương cầm êm tai nhất.

Những việc đó đều là do sau này Tần Yên vô cùng thương xót nhắc tới.

Ánh mắt Tần Khả hơi lay động.

Cô tiếp tục đi về phía trước vài bước.

Đến lúc trước mắt cô, đột nhiên lướt qua hình ảnh ở kiếp trước sườn mặt người đó tuấn tú lại dữ tợn vọt vào phòng hóa trang của đoàn phim rồi kêu tên cô.

"..."

Bước chân của Tần Khả bỗng dừng lại.

Đứng tại chỗ chần chờ hai giây, người con gái xoay người lại.

Theo hướng mấy nữ sinh kia vừa rời khỏi, Tần Khả nhanh chóng đuổi theo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.