Trong nháy mắt nghe thấy ba chữ kia, cả người Tần Khả bỗng run lên. Đồng tử của cô co rút mãnh liệt, không cách nào tin được quay đầu nhìn Hoắc Cảnh Ngôn đang đứng sau lưng.
Mà Hoắc Cảnh Ngôn đã sớm không để ý tới việc cô thất thố, thừa dịp Hoắc Tuấn đứng trên sân thượng cũng bị tiếng này làm chấn động, anh nhanh chóng chạy tới, mang theo tiếng gió lướt qua người Tần Khả.
Tần Khả bị tiếng gió làm cho ù tai hoa mắt, gần như đứng không vững.
Chân cô như nhũn ra, theo bản năng lùi về sau nửa bước, dựa lên bức tường thấp ở sân thượng, ánh mắt Tần Khả hoảng sợ nhìn cách đó không xa.
Thiếu niên hoàn toàn mất đi lí trí bị Hoắc Cảnh Ngôn và một thầy giáo khác cùng hợp lực mới miễn cưỡng giữ lại được. Còn nam sinh tung tin đồn hãm hại Tần Khả sau khi được cứu thì sợ đến mức ngất đi, vô số học sinh thấp giọng nghị luận sắc mặt đều trông khó coi...
Tất cả những âm thanh ồn ào vang lên bên tai Tần Khả khiến cô cảm thấy hít thở không thông.
Không biết qua bao lâu.
Cuối cùng đám người trên sân thượng cũng dần giải tán, thế giới từ từ yên tĩnh lại.
Đã rời đi từ trước Hoắc Cảnh Ngôn một mình trở lại sân thượng, đứng ở trước mặt Tần Khả.
Anh lo lắng ngồi xổm xuống, "Tần Khả??"
Nhìn tiêu điểm rời rạc trong đôi mắt của cô gái nhỏ, Hoắc Cảnh Ngôn duỗi tay lắc lắc trước mắt cô, lo lắng hỏi: "Em sao vậy?... Là bị dọa sợ rồi sao, hay là khó chịu chỗ nào?"
"......"
Tần Khả hé mở đôi môi khô khốc, nhưng một lúc lâu vẫn không thể nói một chữ ra khỏi miệng.
Dáng vẻ và trạng thái này của cô khiến cho Hoắc Cảnh Ngôn càng thêm lo lắng, Hoắc Cảnh Ngôn nhíu mày lại, đưa tay về phía trước thử nhiệt độ trên trán của cô gái nhỏ.
Lại dùng mu bàn tay đặt lên đầu ngón tay của cô gái nhỏ.
Đều lạnh như băng.
—— quả nhiên đúng là hoảng sợ, hơn nữa mức độ không nhẹ.
"Dáng vẻ này của em không ổn, để thầy đưa em tới phòng y tế."
Tần Khả lại gần như theo bản năng tránh anh, ôm chặt cánh tay mình. "Không..."
"?"
Hoắc Cảnh Ngôn nhìn cô khó hiểu.
Lại qua mười mấy giây, Tần Khả từ từ ổn định lại hô hấp, cũng ổn định lại trái tim đập nhanh như vừa rồi.
Cô ngẩng đầu nhìn Hoắc Cảnh Ngôn, cố gắng nặn ra một nụ cười lạnh nhạt.
"Em không sao... Thầy Hoắc."
Hoắc Cảnh Ngôn: "Sắc mặt của em bây giờ, trông không ổn chút nào."
"Em chỉ là..."
Tần Khả há mồm, nhưng lại không thể nào giải thích.
Sau mấy giây im lặng, đồng tử cô khẽ run rẩy nhìn Hoắc Cảnh Ngôn, "Thầy Hoắc, em muốn hỏi thầy một chuyện."
"Ừ, em nói đi."
"Vừa rồi thầy gọi Hoắc Tuấn là... Hoắc Trọng Lâu?" Cổ họng Tần Khả căng lên có chút khô khốc, cô vô thức nắm chặt đầu ngón tay, "Anh ấy... Cái tên đó..."
Hoắc Cảnh Ngôn hơi sửng sốt.
"Không phải em nói, Hoắc Tuấn đã nói thân thế của cậu ấy với em rồi sao?"
Tần Khả không yên tâm gật đầu, "Anh ấy có nói, anh ấy nói mình là con riêng của Hoắc gia..."
Cô gái nhỏ ngước mắt, ngữ khí không tự giác có chút nóng nảy, "Nhưng mà Hoắc Trọng Lâu không phải là Hoắc gia... Người thừa kế đã được quyết định từ trước sao?" Tần Khả cắn môi, "Bây giờ Hoắc Trọng Lâu không phải đang —— du học ở nước ngoài?"
Hoắc Cảnh Ngôn bất đắc dĩ nói: "Vậy xem ra Hoắc Tuấn không nói cho em biết —— Cậu ấy chính là Hoắc Trọng Lâu, hay nói đúng hơn, từ lúc bắt đầu Hoắc Trọng Lâu không hề tồn tại."
"..."
Tần Khả khiếp sợ nhìn Hoắc Cảnh Ngôn, một chữ đều không nói nên lời.
"Làm sao mà Hoắc Trọng Lâu lại... Không tồn tại?"
"Cái tên Hoắc Trọng Lâu này, cùng với tất cả lí lịch về nó, đều do tiên sinh Hoắc Thịnh Phong cha của Hoắc Tuấn tạo ra."
Nét mặt Hoắc Cảnh Ngôn nặng nề thở dài.
"Ban đầu khi Hoắc Tuấn vừa sinh ra, tiên sinh Hoắc Thịnh Phong muốn đón cậu ấy về Hoắc gia, nhưng những người chính thống sẽ không đồng ý tiếp nhận thân phận con riêng của Hoắc Tuấn —— nên tiên sinh Hoắc Thịnh Phong vì tránh cho sau này Hoắc Tuấn sẽ vì chuyện xuất thân làm chậm trễ nhân sinh của cậu ấy, cho nên lúc Hoắc Tuấn vừa chào đời, liền tạo ra một thân phận đại thiếu Hoắc gia hư cấu do người vợ cả sinh ra, hơn nữa còn nói rằng đứa bé vừa sinh ra đã yếu ớt nên được đưa ra nước ngoài điều dưỡng —— chờ đến khi cậu ấy được mười tám tuổi, thì sẽ "về nước" với thân phận người thừa kế chính thống được tiếp thu nền giáo dục tinh anh."
Tin tức này gần như khiến Tần Khả chấn động tại chỗ.
Trong đầu cô trở nên trống rỗng.
Bao nhiêu năm quen biết cộng lại từ kiếp trước đến kiếp này, dường như hoàn toàn sụp đổ trong nháy mắt.
Tần Khả có cảm giác vô lực lại phức tạp khó tả đang dâng lên từ đáy lòng. Rất lâu sau, cô mới cắm chặt móng tay, làm cho lòng bàn tay truyền đến cảm giác đau đớn để gọi lí trí của mình trở về.
——
Nếu như tất cả những gì Hoắc Cảnh Ngôn nói lúc này mới là sự thật.
Như vậy không còn gì để nghi ngờ, kiếp trước cô bị "Hoắc Trọng Lâu" và Hoắc Cảnh Ngôn lừa gạt.
Trong ấn tượng của cô đã ăn sâu bén rễ cái sự thật gọi là "Thời niên thiếu Hoắc Trọng Lâu ở nước ngoài bị người khác tập kích nên ngoài ý muốn hủy dung", đây chính là vào sáng sớm ngày đầu tiên Hoắc Cảnh Ngôn đã nói với cô.
Mà có thể làm anh lừa gạt mình như vậy, chỉ có thể là do Hoắc Trọng Lâu.
Chính vì Hoắc Trọng Lâu muốn che giấu sự thật anh đã từng là Hoắc Tuấn —— nhưng anh thích cô, càng sâu hơn nữa là đã cứu cô, vậy thì tại sao anh lại phải lừa gạt giấu giếm cô?
Trừ phi...
Bỗng có một tia sáng lướt qua trong đầu Tần Khả.
Đầu ngón tay ra sức bấu chặt lòng bàn tay, cô gái nhỏ vô thức rên rỉ một tiếng, nhưng lại không quan tâm đến.
——
Kiếp trước ở đoàn phim, bởi vì pháo hoa cần cho việc quay phim bất ngờ phát nổ dẫn tới hỏa hoạn.
Bắt đầu từ ngày đó, Hoắc Tuấn hoàn toàn biết mất khỏi cuộc đời của cô.
Mà Hoắc Trọng Lâu bị hủy dung, còn có giọng nói......
Đồng tử của Tần Khả chợt co rụt lại.
Từ trong miệng cô nếm được mùi máu tanh như bị gỉ sét. Trong vô thức cô đã cắn đầu lưỡi hoặc nơi nào đó, nhưng cảm giác đau đớn đã sớm chết lặng.
Tần Khả đau khổ cúi đầu xuống. Cô co mình lại, mặt chôn sâu trên đùi, từ lồng ngực phát ra âm thanh đau khổ như chú chim bị thương.
——
Thì ra đều bởi vì cô.
Thì ra hai kẻ điên ở kiếp trước và kiếp này luôn cố chấp chỉ nhìn mỗi cô, đều là cùng một người...
Hoắc Tuấn.
Hoắc Trọng Lâu...
Tần Khả ngồi trên sô pha trong văn phòng của Tống Kỳ Thắng, hồn phách thất lạc.
Hoắc Cảnh Ngôn đẩy cửa bước vào, trong tay cầm một chai nước khoáng đã được vặn nắp, sau đó đưa tới trước mặt Tần Khả.
"Uống miếng nước đi?"
"..."
Tần Khả hoàn hồn, nhận lấy, nhẹ giọng nói một tiếng cảm ơn rất nhỏ.
Nhẹ đến nỗi giống như tùy thời có thể tan đi trong gió.
Hoắc Cảnh Ngôn không biết phải làm sao nhìn sang Tống Kỳ Thắng đứng bên cạnh, Tống Kỳ Thắng cúi đầu một lần nữa làm công việc của mình, còn Hoắc Cảnh Ngôn thì kéo một cái ghế qua, đặt đối diện ghế sô pha Tần Khả đang ngồi.
Anh nghiêng người ngồi xuống.
Trong văn phòng yên lặng vài giây, Hoắc Cảnh Ngôn suy xét chậm rãi nói chuyện.
"Thoạt nhìn em... Bị Hoắc Tuấn dọa sợ?"
Tần Khả nhấp cánh môi khô khốc, mở chai nước uống một hớp.
"Không phải..."
"Vậy thì xảy ra chuyện gì?" Hoắc Cảnh Ngôn hỏi.
"..."
Tần Khả không thể giải thích.
May mà Hoắc Cảnh Ngôn là con người hiền lành, cũng chưa từng có tính cách thích truy cứu tận gốc, cho nên sau khi thấy cô gái nhỏ không muốn nói, anh cũng tự động nhảy qua vấn đề này.
"Vậy chúng ta không nói chuyện này nữa."
"Vâng..." Cô gái nhỏ rủ mắt, trên khuôn mặt trái xoan xinh đẹp trắng nõn không có cảm xúc gì, "Cảm ơn thầy Hoắc."
"Cái này thì có gì mà phải cảm ơn?"
"..." Tần Khả hơi nhấp môi, nâng chai nước khoáng trong tay lên, "Em nói cái này."
Hoắc Cảnh Ngôn cứng họng, giây sau thì lắc đầu bật cười.
"Thấy em còn có thể nói giỡn, vậy thì thầy cũng không cần quá lo lắng cho em rồi?"
"Vâng, em không sao."
Tần Khả gật đầu.
Sau đó cô dường như mới nhớ đến chuyện trước mắt, vội ngẩng đầu hỏi Hoắc Cảnh Ngôn, "Cái người bất tỉnh không sao chứ?"
Hoắc Cảnh Ngôn cũng hiếm khi đùa giỡn, "Em là hy vọng cậu ta có chuyện, hay vẫn là hy vọng cậu ta không có chuyện?"
Tần Khả không hề suy nghĩ.
"Đương nhiên là không có chuyện."
Hoắc Cảnh Ngôn: "À, không nhìn ra nha, bạn học Tần Khả của chúng ta thật là vô cùng vô cùng tốt bụng đấy, đối với người muốn hại em mà còn hy vọng cậu ta không có chuyện gì?"
"..."
Tần Khả bất đắc dĩ nhìn Hoắc Cảnh Ngôn.
"Thầy Hoắc, em thật sự không sao, cho nên thầy không cần phải chọc cho em cười —— so với em thầy càng biết rõ rằng, em không quan tâm đến việc cậu ta có bị gì hay không, nhưng nếu cậu ta xảy ra chuyện, vậy thì Hoắc Tuấn sẽ gặp phải chuyện lớn."
Nghe xong lời này, Hoắc Cảnh Ngôn không nói gì, Tống Kỳ Thắng ngồi bên góc bàn làm việc lại khẽ hừ một tiếng.
"Hiếm khi trong đám kẻ điên mấy người còn có một người tỉnh táo, tôi còn tưởng rằng đều giống Hoắc Tuấn chứ, đầu óc nóng lên cũng mặc kệ sẽ xảy ra hậu quả gì."
Anh ta tức giận ném di động của mình lên trên bàn, liếc mắt nhìn Hoắc Cảnh Ngôn.
"Yên tâm đi, bên bệnh viện đã đưa kết quả, chỉ bị sợ hãi một chút, không có gì đáng ngại, nhiều nhất thì cho Hoắc gia các cậu gánh một ít tiền thuốc trấn an tinh thần, chuyện này coi như chấm dứt."
Ánh mắt Hoắc Cảnh Ngôn thả lỏng.
Hiển nhiên dáng vẻ đùa giỡn vừa rồi của anh, cũng có một phần là do ngụy trang.
"Nhưng mà tính chất chuyện này tồi tệ đến mức nào, cậu biết chứ?" Tống Kỳ Thắng tức giận liếc Hoắc Cảnh Ngôn, "Đây chính là mặt mũi của toàn bộ thầy trò đấy —— vừa chơi bên lớp mười một ra như vậy, nhiều nhất chỉ xem như hù dọa thôi, nhưng lần này, chính là mọi người đều tận mắt thấy, nếu không phải các cậu đến kịp, cậu ta sẽ thật sự đẩy người xuống lầu..."
Nói đến chỗ này, Tống Kỳ Thắng cũng nhíu mày lại.
Vẻ mặt anh ta có chút khó coi, ngay cả giọng điệu cũng mang theo tia trào phúng.
"Tiểu tai họa nhà Hoắc gia các cậu, có thể nhân lúc còn sớm xách về được không, đừng để ở trường chúng tôi làm ra loại chuyện này nữa?"
Hoắc Cảnh Ngôn cười khổ.
Tần Khả ngồi trên sô pha ngơ ngác nhìn Tống Kỳ Thắng và Hoắc Cảnh Ngôn, hai người này cô cũng xem như biết rõ, hình thức chung đụng so với khuôn mẫu quan hệ đồng nghiệp bình thường trong tưởng tượng của cô, hình như thân thiết hơn rất nhiều.
Dường như nhìn ra nghi ngờ của Tần Khả, Hoắc Cảnh Ngôn quét mắt ra sau, cười giải thích một câu ——
"À, có phải thầy chưa nói cho em biết, chủ nhiệm lớp của các em đúng lúc là bạn học trung học của thầy... Đúng không, lão Tống?"
"..."
Tống Kỳ Thắng lạnh lùng liếc mắt nhìn anh một cái.
"Cậu còn không biết xấu hổ nói ra. Đầu tiên là tôi giúp cậu đưa tai họa Hoắc Tuấn vào, sau đó lại giới thiệu cậu đến trường học nhậm chức, kết quả là làm ra bao nhiêu chuyện cho tôi đây? Vừa quay đầu lại, chủ nhiệm hoặc lãnh đạo lại tính trên đầu tôi —— có biết tiền lương của giáo viên vô cùng mỏng manh không, cho dù có là trường tư nhân thì tiền thưởng cũng không đủ để trừ cho các cậu đâu?"
Tần Khả hiếm khi thấy Hoắc Cảnh Ngôn lộ ra vẻ mặt cam chịu, anh gãi đầu dường như có chút không biết phải làm sao, áy náy nói:
"Chẳng phải không xảy ra chuyện lớn gì sao?"
"May mắn là không có!"
Tống Kỳ Thắng trực tiếp đứng lên, "Sau khi tôi nghĩ lại hậu quả đều cảm thấy dọa người —— nếu thật sự xảy ra chuyện, cậu có biết sẽ liên lụy đến bao nhiêu người không!?"
"..."
Mắt thấy bầu không khí căng thẳng, Tần Khả vội đứng lên từ trên sô pha, nhẹ giọng mở miệng hòa hoãn bầu không khí ——
"Xin lỗi, thầy Tống, nói đến cùng chuyện này đều bởi vì em nên..."
"Việc này không liên quan đến em!" Tống Kỳ Thắng nói xong dường như cảm thấy chính mình quá mức thiên vị, liền liếc mắt nhìn Tần Khả một cái, bổ sung thêm: "Ít nhất ngọn nguồn không ở trên người của em —— nếu không phải thầy Hoắc của các em đưa tai họa này tới, người mà muốn đưa về nhà cũng phải tới ba quỳ chín lạy mới có thể mời trở về —— Hoắc Cảnh Ngôn lại đưa đến trường học của tôi?"
Vừa nói ra lời này, Tần Khả kinh ngạc nhìn Hoắc Cảnh Ngôn.
"Thầy Hoắc, thầy vì Hoắc Tuấn nên mới đến?"
"Ừ."
Cũng đã nói hết ra tới đây rồi, hiển nhiên Hoắc Cảnh Ngôn cũng không còn cách nào để che giấu nữa. Anh cười khổ.
"Trước đó tôi cũng đã nói với cậu rồi, tiên sinh Hoắc Thịnh Phong quyết định khi Hoắc Tuấn được mười tám tuổi sẽ chính thức đón cậu ấy về Hoắc gia... Nhưng mà lại xảy ra chút rắc rối, bây giờ làm thế nào Hoắc Tuấn cũng không chịu về, cho nên lần này tôi đặc biệt tới đây, chính là muốn xem có thể hòa hoãn hoặc xoay chuyển tình hình hay không."
Tống Kỳ Thắng đứng bên cạnh lạnh lùng cười một tiếng.
"Nói mới nhớ, cha nuôi của cậu cũng lợi hại thật... Chỉ vì danh dự, mà ném con ruột của mình ra bên ngoài nhiều năm chẳng thèm ngó ngàng gì tới nó, cho tới bước ngày hôm nay, thì có gì để mà bất ngờ?"
Hoắc Cảnh Ngôn giải thích thay cho Hoắc Thịnh Phong: "Lúc trước Hoắc tiên sinh nghĩ rằng chỉ cần cho mẹ của Hoắc Tuấn đầy đủ tiền sinh hoạt là có thể điều khiển được người đó. Chỉ là mẹ của Hoắc Tuấn nổi giận, cố ý gạt ông ấy lén rời đi, sau đó lại vứt bỏ Hoắc Tuấn xem như trả thù. Những việc này cũng là về sau chúng tôi mới biết được, chỉ là khi đó, Hoắc Tuấn đã..."
Còn chưa nói hết, Hoắc Cảnh Ngôn đã khẽ thở dài một tiếng.
"Được rồi được rồi, nhắc tới những chuyện này làm gì."
Tống Kỳ Thắng khoát tay một cái.
"Bây giờ cậu phải suy nghĩ cho kĩ, làm thế nào để đưa tiểu tai họa nhà Hoắc gia các cậu cùng rời khỏi đây đi."
"Rời... Khỏi?"
Tần Khả nhạy cảm bắt được từ này, bất ngờ nhìn Hoắc Cảnh Ngôn.
"Thầy Hoắc, thầy phải rời khỏi trường học sao?"
Hoắc Cảnh Ngôn hơi do dự, liếc mắt nhìn Tống Kỳ Thắng có chút oán trách.
"Bình thường cậu không nói nhiều như vậy."
Tống Kỳ Thắng cũng đuối lý, "... Còn không phải là bị Hoắc gia các cậu chọc giận à."
Anh ta hắng giọng một cái, chính mình đào hố còn phải tự mình lấp. Tống Kỳ Thắng nhìn Tần Khả.
"Tần Khả, em và thầy Hoắc bị học sinh đó ác ý vu oan, chân tướng sự thật là gì, giáo viên chúng tôi và các bạn học khác đều biết rõ, chỉ là em biết đấy —— đây giống như là một hạt giống, mặc dù bây giờ không có gì, nhưng nếu sau này các em vẫn tiếp tục ở chung một trường học, tiếp tục có quan hệ thầy trò thân thiết, vậy thì khi bạn học khác nhìn thấy sẽ không tự giác được mà suy nghĩ... Rốt cuộc giữa các em có quan hệ gì."
Tống Kỳ Thắng dừng lại, nhìn chằm chằm vào Tần Khả.
"Em hiểu ý của thầy không?"
Ánh mắt Tần Khả lóe lên, có tiếc nuối, có không cam lòng, nhưng càng nhiều hơn là sự thoải mái vì hiểu chuyện.
"Em hiểu rồi, thầy Tống —— Chúng khẩu thước kim, tích hủy tiêu cốt*."
(Chúng khẩu thước kim, tích hủy tiêu cốt*: Mang hàm ý miệng lưỡi thế gian độc địa khiến cho những vật rắn chắc như sắt đá cũng phải tan chảy, cũng giống như việc trút lên đầu kẻ khác những lời phỉ báng, sẽ khiến họ cảm thấy khó có thể sinh tồn mà tự hủy hoại chính bản thân mình.)
"Em hiểu là tốt rồi."
Tống Kỳ Thắng thở dài.
"Cho nên chuyện này, phải có một người rời khỏi tầm mắt của mọi người, như vậy thì mọi người mới từ từ quên đi chuyện này —— em thì không thích hợp, trung học Kiền Đức là trường cũ của em, nơi này là nơi thích hợp để em phát triển; mà thầy Hoắc của các em..."
Tống Kỳ Thắng liếc Hoắc Cảnh Ngôn, mặc dù ánh mắt bất đắc dĩ, nhưng giọng điệu lại ra vẻ trào phúng ——
"Chính mình tạo nghiệt, thì tự mình tới gánh. Hơn nữa, cái miếu thờ nhỏ bé rách nát này của chúng tôi làm sao chứa nổi đại phật như ngài?"
"Hôm nay cậu nói ba câu thì ít nhất hai câu là đâm vào vết thương của tôi đấy," Hoắc Cảnh Ngôn bật cười, "Nếu không cho cậu một cơ hội, hai chúng ta ra ngoài đánh một trận?"
Tống Kỳ Thắng lập tức nghiêm nghị.
"Tôi là người văn minh. Làm thầy kẻ khác, phải làm gương tốt."
"Cậu nhớ hồi trung học bị tôi đè xuống đất đấm chứ?"
"Để ——... Để cái khỉ gì chứ! Rõ ràng là cậu bị tôi đấm!"
"À, vậy cậu tới đây, tôi để cho cậu nhớ kĩ một chút, rốt cuộc là ai đấm ai."
"Cậu cách xa tôi ra một chút —— đây là văn phòng làm việc đấy, cậu có thể giữ đúng dáng vẻ thầy giáo của mình được không hả!"
"Tôi sắp phải từ chức rồi, còn làm thầy giáo cái gì nữa? Tới tới tới, hôm nay chỉ đơn giản làm một bạn học trung học, chúng ta "ôn lại chuyện cũ" thật tốt nào."
"... Cút cút cút!"
Nhìn hai người thầy đã gần đứng tuổi, vẫn cười giỡn ồn ào giống như hai đứa trẻ ấu trĩ, Tần Khả cũng nhịn không được đè xuống nỗi lòng của mình, lộ ra ít ý cười.
Chỉ là rất nhanh, cô liền nhớ tới Hoắc Tuấn.
Kiếp trước theo như những lời mà thỉnh thoảng Tần Yên nói, lần đó ở hẻm sau quán bar Hell Hoắc Tuấn bị người ta hạ thuốc đánh trọng thương, nằm viện nửa năm, sau đó gần như mai danh ẩn tích ở trung học Kiền Đức.
Lần nữa xuất hiện là trong đám cháy ở đoàn phim......
Sau đó, toàn bộ khuôn mặt và giọng nói của anh bị hủy, chắc là bị bắt trở về Hoắc gia.
Cả cuộc đời của anh vốn dĩ đã đủ bất hạnh, hạt mầm bướng bỉnh khó thuần trưởng thành từ dưới đáy vực sâu, anh vốn phải được bước trên con đường đầy nắng, nhưng bởi vì cô mà hoàn toàn bị vùi sâu xuống đáy vực.
Trong khoảng thời gian đó, anh có bao nhiêu tuyệt vọng, có bao nhiêu cam chịu...
Trước kia tôi cho rằng em ngây thơ sạch sẽ, giống như một viên ngọc không tì vết, tôi đứng nhìn em từ xa, nghĩ đến sau này em sẽ trở thành dáng vẻ xinh đẹp đến dường nào... Từ trước tới nay tôi không dám chạm vào, bởi vì sợ làm bẩn.
Trên hành lang triển lãm nghệ thuật, giọng nói của người thiếu niên khó thuần ấy lại một lần nữa vang lên bên tai.
——
Đó là kiếp trước anh yên lặng canh giữ bên người cô nhiều năm, từ đầu đến cuối không để cho cô phát hiện ra nguyên nhân.
Anh nói mình chính là quái vật, anh chính là bò ra ngoài từ vũng bùng dơ bẩn, anh không chạm vào cô bởi vì sợ làm bẩn.
Anh xem cô giống như một viên pha lê không thể chạm vào, thành kính đặt cô ở trên độ cao như tín ngưỡng của mình.
Cho nên...
Kiếp trước buổi tối hôn lễ đó, lúc nhìn thấy người ngồi trên giường cưới là cô, người đấy mới có thể khiếp sợ lại thống khổ đến vậy.
——
Viên pha lê anh cẩn thận bảo hộ dưới đôi cánh, nâng trên đầu quả tim của mình, lại nhảy vào trong vũng bùn của mình.
Câu anh nói bị cô xem nhẹ quên mất
Sớm biết, tôi không nên ——
Tần Khả cúi đầu, lông mi run rẩy giữa không trung.
Trong ngực cô khó chịu đau đớn.
Không nên cái gì?
Khi đó, có phải anh đã hối hận vì cứu cô mà hủy hoại cả cuộc đời mình?
"... Tần Khả??"
Bên tai đột nhiên vang lên một giọng nói, kéo Tần Khả ra khỏi hồi ức thống khổ của kiếp trước.
Cô cuống quýt ngẩng đầu, lọt vào trong mắt mình chính là vẻ mặt lo lắng của Hoắc Cảnh Ngôn và Tống Kỳ Thắng.
"Em không sao chứ?" Hoắc Cảnh Ngôn hỏi, "Nếu không thì để thầy hoặc thầy Tống đưa em về nhà nghỉ ngơi trước?"
"..." Tần Khả nở một nụ cười tái nhợt, "Thầy Hoắc, em thật sự không sao."
Tống Kỳ Thắng cũng nói chen vào: "Nhưng sắc mặt của em trông không ổn lắm. Nếu thân thể không thoải mái thì trở về nghỉ ngơi đi, không nên cậy mạnh."
"Chỉ là hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện, tối hôm qua em lại không nghỉ ngơi tốt."
Tần Khả gượng cười.
"Đúng rồi, thầy vừa nói với em cái gì sao? Em hơi thất thần, không nghe được."
"À, thật ra cũng không có gì." Tống Kỳ Thắng quơ quơ di động trong tay, "Bên phòng y tế nói, cảm xúc của Hoắc Tuấn cũng xem như ổn định lại rồi."
"..."
Tần Khả ngơ ngác.
Hoắc Cảnh Ngôn đã đứng dậy rời đi, "Tôi đến phòng y tế nhìn cậu ấy một chút." Hoắc Cảnh Ngôn hơi do dự, quay đầu lại hỏi: "Tần Khả, em có đi với thầy tới nhìn cậu ấy không?"
Hoắc Cảnh Ngôn im lặng nhìn cô vài giây, cuối cùng vẫn không nói gì thêm, anh quay lại nhìn Tống Kỳ Thắng: "Vậy cậu...?"
"Tôi đi thu dọn cục diện rối rắm của các cậu để lại, còn một đống lãnh đạo đang chờ tôi cúi đầu khom lưng xin lỗi đấy."
Tống Kỳ Thắng không cảm xúc nói một câu.
"Ái chà, cậu cúi đầu khom lưng? Cảnh tượng đó đúng thật là khó có thể tưởng tượng được đấy."
Hoắc Cảnh Ngôn vừa ra đến cửa cũng không quên chế nhạo ——
"Không thể đến hiện trường để học hỏi, thật tiếc quá."
"—— Cút đi, tuyệt giao, đừng có trở lại!"
Lúc Tần Khả và Hoắc Cảnh Ngôn đi đến ngoài cửa phòng ý tế, trước cửa còn có hai bảo vệ mặc đồng phục của trường đang đứng ở đấy.
Hai chú bảo vệ đứng hai bên trái phải, tay phải cảnh giác đặt lên dùi cui bên hông, bày trận sẵn sàng đón địch hướng về cửa phòng —— dường như bên trong phòng tùy thời sẽ có vật đáng sợ gì đó xông ra.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Hoắc Cảnh Ngôn và Tần Khả bất đắc dĩ nhìn nhau.
Hoắc Cảnh Ngôn khẽ ho một tiếng, tiến lên.
"Hai vị vất vả rồi."
"?"
Hai bảo vệ quay đầu lại, thấy rõ là Hoắc Cảnh Ngôn, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Một người trong đó hết cách nói ra:
"Bên trong vừa đập đồ, không biết là cái gì —— thầy Hoắc, nếu thầy tới trễ hơn chút nữa, tôi còn cho rằng mình sẽ hi sinh vì nhiệm vụ đấy."
Hoắc Cảnh Ngôn bật cười, duỗi tay vỗ vỗ vai hai người.
"Chuyện hôm nay làm phiền đến hai anh rồi, ngày mai tôi làm chủ, nhất định mời mấy người đi ăn bữa cơm, coi như xin lỗi."
Bảo vệ trong trường rất ít khi được đối xử khách khí như vậy, huống chi còn là thầy giáo có lí lịch trâu bò đầy rực rỡ, được vỗ vai nên có chút thụ sủng nhược kinh, ngượng ngùng vuốt cái ót cười cười.
"Không đâu, đây không phải đều là công việc của chúng tôi sao?"
Hoắc Cảnh Ngôn lại khách khí vài câu với hai người, cuối cùng mới khuyên được người ta rời đi.
Hai bảo vệ vừa đi, Hoắc Cảnh Ngôn hắng giọng một cái, bất đắc dĩ quay đầu nhìn Tần Khả.
Tần Khả khẽ cười một tiếng.
Hoắc Cảnh Ngôn: "Chúng ta vào thôi?"
"Vâng ạ."
Theo bản năng Tần Khả hít một hơi thật sâu rồi ngừng lại.
Hoắc Cảnh Ngôn đẩy cửa ra, bước vào phòng y tế trước tiên. Tần Khả theo sát phía sau.
Mặt đất bên chân là một cảnh hỗn độn.
Những mảnh vỡ lộn xộn rối loạn, đây mà là chỉ ném một món đồ?
Tần Khả nhíu mày, nhìn cái giường được tính là thứ duy nhất còn nguyên vẹn trong phòng.
Thiếu niên ngồi trên mép giường, mi mắt đen nhánh, đường cong trên khuôn mặt vô cùng sắc bén.
Dường như có thể làm cho người khác bị thương.
Hai chân dài thẳng giẫm trên mặt đất, tựa như tùy thời đều có thể bùng nổ sức mạnh; tay áo sơ mi vén lên để lộ cánh tay trắng trẻo, trên đó không biết bị thứ gì cắt phải tạo thành một vết máu rất dài, vết máu trên miệng vết thương cũng vừa khô lại.
Nghe thấy động tĩnh, anh đột nhiên quay đầu.
Ánh mắt tàn bạo sắc bén, tựa như con dã thú bị nhốt trong lồng.
Trong không khí tĩnh lặng phảng phất có thể nghe thấy được tiếng khàn khàn bị đè nén trong cổ họng.
Chỉ là trong nháy mắt vừa nhìn thấy bóng dáng của cô gái nhỏ, ánh mắt của anh đột nhiên trở nên cứng đờ.
Chốc lát sau, anh từ từ cúi đầu xuống.
Trong nháy mắt chó sói trở thành chó.
Chính là loại vừa mới phá nhà xong thì thấy chủ nhân về.