Luôn Có Người Điên Cuồng Cố Chấp Muốn Độc Chiếm Tôi

Chương 70: Kết thúc (1)



Edit: Phưn Phưn

Nhờ phúc của Hoắc Tuấn, Tần Khả chỉ cần một ngày là đã vang danh Đại học A —— Nữ sinh toàn trường đều tò mò người có thể bắt được tân giáo thảo của bọn họ làm tù binh, có bộ dạng tiên nữ thế nào.

Thời điểm diễn đàn trường học thảo luận sôi nổi, không biết là ai có được tin tức từ bên Hội học sinh ——

Bạn gái của tân giáo thảo, thi Toán học được giải nhất lấy được danh ngạch cử đi học không nói, trước khi nhập học thì mới chỉ lên tới lớp mười một.

Sau khi diễn đàn trường học bị tin tức này đóng băng, thì nhanh chóng trở nên náo nhiệt.

Học sinh lớp mười một, hay là thi Toán học được giải nhất, ở Đại học A cũng đâu có thiếu?

Tôi đã hỏi thăm ở trường Trung học phụ thuộc Đại học A cách vách, học muội này rất khó lường, các thí sinh khác thành tích cơ bản thì không dám khen, như cô ấy thì ngược lại, sau khi vào trường thì bất luận là cuộc thi lớn nhỏ, tổng thành tích vĩnh viễn đều trên ba hạng toàn khối.

... Chênh lệch này.

Đây là nguyên nhân mà tân giáo thảo không nhìn thấy chúng tôi sao hu hu hu hu, là chúng tôi quá cùi bắp.

Học tập tốt như vậy, khẳng định dáng dấp cũng thế.

Đúng, tôi cũng cảm thấy vậy.

1

2

...

Đúng lúc vừa gặp ở trên đường, chụp bức ảnh, không chỉnh không photoshop, dáng dấp thế nào thì các người tự nhìn.

... Đậu má

Hu hu hu thì ra đôi chân vừa dài vừa trắng dáng người lại đẹp như tiên nữ thật sự tồn tại trên nhân gian sao

Quá khoa trương? Làm gì đẹp đến thế?

Đúng đó, cũng tầm trung bình thôi mà

Tạm được

Tôi muốn hỏi một chút, mấy lầu trên nói dáng dấp người ta bình thường, bộ các người là thần tiên hở?

............

Không cần mất quá nhiều thời gian, trong diễn đàn từng lầu nhanh chóng đắp lên.

Một bộ phận phụ trách mỉa mai Tần Khả, một bộ phận phụ trách trào phúng Hoắc Tuấn sau đó phản bác lại bộ phận kia, còn có một bộ phận xem hai bộ phận trước cãi nhau, chính mình vui tươi hớn hở ăn dưa.

Giữa trận gió tanh mưa máu này, đột nhiên có một bài viết nhảy ra ——

Mấy người ở chỗ này ồn ào xé trời, nhưng đôi tình nhân người ta có để ý đến mấy người không? Tự mình cao trào cái gì vậy, chia tay cũng không tới phiên mấy người, huống chi tôi thấy căn bản cũng không chia tay được, cho nên các người cũng nhanh giải tán đi.

Bài viết vô cùng trào phúng, nháy mắt đã kéo đầy giá trị cừu hận của cả diễn đàn, mọi người rối rít nổi lửa, bắt đầu ầm ĩ ở dưới bài viết này.

Mà lăn lộn một lúc lâu cũng không thấy chủ bài viết đâu, còn có nữ sinh dứt khoát chạy ra ngoài lên bài viết mới, muốn đánh cược cặp đôi này, khi nào thì Tần Khả bị đá.

Nói một ngày cũng có, một tuần cũng có, dài nhất một hai tháng.

Sau đó bọn họ bắt đầu chờ rồi chờ, chờ rồi chờ...

Hai tháng trôi qua, không chờ được hai người chia tay, chỉ thấy Hoắc giảo thảo của bọn họ càng ngày càng dính người —— Mỗi ngày trơ mặt đi học ké lớp học sinh cử đi học của người ta.

Hướng gió trong bài viết càng ngày càng lệch.

C này có hơi ngọt...

1551[1] tôi cũng vậy rốt cuộc thì cũng có người nói về nó rồi

Thật sự xin lỗi chủ lầu tôi đã phản bội, tôi dập đầu nói, là thật sự ngọt, mỗi ngày đều phát đường.

Nhưng mà Hoắc Trọng Lâu cũng quá cẩu rồi! Rõ ràng trong lòng tôi cậu ấy là loại hình giáo bá lạnh lùng lại hung dữ! Trong khoảng thời gian này tôi chỉ cần thấy Tần Khả, thì trong bán kính ba mươi mét nhất định sẽ thấy Hoắc Trọng Lâu!

Lầu trên ơi, hình tượng nam thần của tôi đã sụp đổ, không đúng, là sụp đổ...

Mắt thấy càng ngày càng nhiều bình luận như vậy, chủ bài viết cực kỳ tức giận, xóa bài viết, để lại một bình luận mới nhất ——

Mẹ nó. Chó liếm chó liếm, liếm đến cuối cùng chỉ có hai bàn tay trắng! Bây giờ tôi không đợi Hoắc Trọng Lâu đá Tần Khả nữa, chờ Tần Khả đá Hoắc Trọng Lâu lại đến đào mồ!

Vì thế, xóa bài, trong trường học lại đùa giỡn gọi Tần Khả và Hoắc Tuấn là "Cặp đôi thần tiên của Đại học A".

Mà người duy nhất trong trường không quan tâm đến việc này, đại khái chính là hai đương sự Tần Khả và Hoắc Tuấn. Tần Khả không ở lại trong trường, ban ngày chỉ đến trường đi học cùng Hoắc Tuấn, cho nên cô gần như không tiếp xúc gì với các sinh viên Đại học A. Nên cô không hề biết gì về việc bài viết.

Đến nỗi Hoắc Tuấn, nam sinh trong lớp đã đưa cho anh xem bài viết từ trước, sau khi quét qua tiêu đề anh liền cười khẩy một tiếng.

"Tần Tần nhà tôi nếu nhẫn tâm đá tôi, thì sẽ không ở bên tôi."

Bạn học nam cạn lời, nhắc nhở: "Mấy cô này nói là cậu đá cô ấy."

Hoắc Tuấn: "......"

Hoắc Tuấn giương mắt lạnh liếc cậu, "Đây mà là lời một con người sẽ nói sao?"

Bạn học nam: "........."

Được rồi. Biết tình cảm các cậu vững chắc như kim loại rồi.

Sau khi toàn trường bị rải cẩu lương suốt một tháng, thì kỳ nghỉ hè mà nhóm cẩu độc thân chờ đợi rốt cuộc đã tới.

Nhóm học sinh cử đi học bị tách ra, về sau sẽ cùng những thí sinh thi vào Đại học A khóa này được phân đến các lớp chuyên ngành, mà sau kỳ nghỉ hè sẽ là thời điểm khai giảng chính thức năm nhất đại học của Tần Khả.

Nhưng vì vấn đề học tịch[2], nhân lúc nghỉ hè Tần Khả cần phải về Kiền thành một chuyến, bàn bạc thủ tục.

Hoắc Tuấn dĩ nhiên là đi cùng.

Trung học Kiền Đức cũng đã được nghỉ hè, nên khi trở về trường xử lý thủ tục Tần Khả không thấy được bất kỳ học sinh nào trong trường.

Cô đến ngoài cổng trường, trở lại trong xe thì thấy Hoắc Tuấn đang ngồi ở ghế tài xế.

Tần Khả ngẩn ra: "Tài xế đâu?"

"Anh kêu anh ta về rồi."

"?"

"Em xong việc của mình chưa?"

"Ừ," Tần Khả gật đầu, "Nhưng mà anh để tài xế về, vậy chúng ta ——"

"Nếu việc của em xong rồi, vậy sau đó chính là thời gian cho thế giới hai người, còn để lại một cái bóng đèn ở đây làm gì?" Hoắc Tuấn cười một tiếng, hỏi.

Tần Khả bất đắc dĩ nhìn anh, đang muốn mở miệng nói gì đó, đột nhiên di động của cô reo lên.

Cô cúi đầu nhìn, thì thấy trên điện thoại hiển thị tên Cố Tâm Tình.

"Em nhận điện thoại, Tâm Tình gọi." Tần Khả ra hiệu cho Hoắc Tuấn, rồi nghe điện thoại.

Mới vừa nối máy, Cố Tầm Tình bên kia đã kích động reo ầm bên tai ——

"A a a Khả Khả cậu về rồi à! Tớ vừa mở WeChat thì thấy tin nhắn của cậu! Bây giờ cậu đang ở đâu??"

"..." Tần Khả bị kêu đến ngốc vài giây, mới lấy lại tinh thần từ tiếng kêu la om sòm đầy hưng phấn của Cố Tâm Tình, cô dở khóc dở cười, "Tớ đang ở cửa bắc trường trung học Kiền Đức. Vừa làm xong thủ tục."

Tần Khả nói xong, tạm dừng, lại hỏi: "Vậy còn cậu? Nếu hôm nay không bận, buổi trưa có thể ra ăn bữa cơm với tớ không, bọn mình cũng đã lâu rồi không gặp nhỉ?"

Tức khắc giọng điệu của Cố Tâm Tình đầy ai oán: "Tớ cũng muốn nhưng bây giờ tớ không thể thoát thân nổi..."

"Hả?" Tần Khả ngẩn ra, "Bây giờ cậu đang ở đâu?"

"Hoạt động liên hoan của lớp Tinh Anh..." Cố Tâm Tình nói. "Kiền Đức vẫn luôn cho ba lớp Tinh Anh hoạt động —— Cậu biết mà. Cái này cũng không khác lắm, chính là cuối mỗi năm, lớp mười, mười một làm tiệc chia tay mấy anh chị lớp mười hai vừa thi xong đại học..."

Tần Khả: "Tớ không nhớ là khi đó có tham gia?"

"Đó là do cậu đi quá vội." Nhắc tới việc này, Cố Tâm Tình càng ai oán.

Tần Khả: "......"

Khi đó thật sự không phải là cô vội, mà là người nào đó vội.

Tần Khả đang suy nghĩ, đột nhiên nghe thấy đầu bên kia điện thoại dường như Cố Tâm Tình gặp ai đó ——

"Vâng... Đúng... Là Tần Khả... Được thưa thầy, em hỏi một chút..."

Mấy giây sau, Cố Tâm Tình thấp giọng hỏi.

"Khả Khả, thầy Tống nghe thấy tớ gọi điện thoại cho cậu —— Thầy ấy nói nếu cậu có thời gian thì có thể tới đây."

Tần Khả ngẩn ra. "Cái đó..."

"Hu hu hu xin lỗi Khả Khả tớ cũng không biết tại sao thầy Tống lại nghe thấy —— Nếu cậu không muốn tới, tớ sẽ nói là cậu bận được chứ?"

Tần Khả hoàn hồn, đùa giỡn, "Với chất giọng vừa rồi của cậu, thầy Tống mà không nghe thấy mới là kì lạ đó?"

"Tớ ở trên hành lang nói mà... Ai biết lại đúng lúc đụng phải thầy Tống đang tới từ phía sau..." Cố Tâm Tình tủi thân hỏi: "Vậy cậu có tới đây không?"

Tần Khả im lặng mấy giây, không còn cách nào khác mà cười: "Thầy Tống cũng đã nghe được rồi, nếu tớ không qua thì không được tốt cho lắm đúng không?"

"Hình như vậy."

"Dù sao cũng đã làm chủ nhiệm lớp của tớ gần một năm, tớ đi qua hỏi thăm một chút."

"Ừ ừ! Tớ còn có thể gặp cậu, một công đôi việc! —— Tờ chờ cậu đấy!"

"..."

Cúp điện thoại, Tần Khả mới nhớ tới gì đó, chột dạ nhìn Hoắc Tuấn ngồi ở ghế lái.

"Ừm... Đột nhiên xảy ra chút chuyện nho nhỏ ngoài ý muốn."

"Anh nghe thấy rồi." Giọng điệu Hoắc Tuấn bình tĩnh, không quay đầu lại. "Anh đưa em qua đó. Địa chỉ ở đâu?"

"..."

Tần Khả hơi bất ngờ.

Nhưng cô đang chột dạ, nghe vậy vẫn ngoan ngoãn đọc địa chỉ ra.

Hoắc Tuấn khởi động xe, dựa theo hướng dẫn lái về hướng mục tiêu.

Chỗ đó cách trung học Kiền Đức không xa, chỉ đi qua gần hai con phố là tới nơi.

Hoắc Tuấn dựa theo bảng hướng dẫn tìm được hầm đậu xe dưới tòa nhà. Sau khi tắt máy, anh ngồi dựa sâu vào ghế da, "Anh ở đây chờ em, em đi đi."

"Có thể sẽ hơi lâu..."

"Không sao."

"..."

Tần Khả muốn nói lại thôi, duỗi tay sờ cửa xe, chỉ là trước khi đẩy cửa, cô ngừng động tác, cẩn thận chui qua khe hở giữa ghế phụ và ghế lái.

Cô gái nhỏ nghiêng đầu, "... Anh giận à?"

"..." Người ngồi trên ghế lái không nói chuyện.

Gương mặt không cảm xúc nhìn về phía trước, mấy giây sau đột nhiên anh nghiêng mặt qua, "Không có. Anh biết em không cố ý, chỉ là bất ngờ mà thôi, anh có thể tiếp thu."

Con ngươi đen nhánh thoạt trông rất bình tĩnh.

Nhưng Tần Khả đối mặt với anh vài giây, liền rủ mắt, giọng nói hạ đến mức thấp nhất: "Nhưng anh vẫn giận."

"Không có." Hoắc Tuấn nói, "Anh sẽ không giận em..."

"Thật ra không cần phải như vậy, Hoắc Tuấn."

Tần Khả giương mắt nhìn anh, "Em có thể cảm nhận được, em lại không phải đứa ngốc."

"..."

Cơ thể Hoắc Tuấn cứng đờ.

Anh giương mắt nhìn lại Tần Khả, mà cô gái nhỏ nhẹ giọng nói: "Từ sau khi tỉnh lại, anh vẫn luôn chiều theo em, bất kể chuyện gì anh cũng chỉ dựa theo mong muốn của em mà làm —— Nhưng mà không cần phải như vậy."

"..." Yết hầu của Hoắc Tuấn hơi trượt, giọng khàn khàn, "Vậy anh nên làm thế nào đây?"

"Giống như trước kia là được rồi." Tần Khả nghiêm túc nhìn anh, "Ở trước mặt em anh không cần phải giấu cảm xúc tiêu cực của mình, không cần phải chịu đựng, anh có thể phát tiết ra bên ngoài —— Trước khi anh tỉnh lại em cũng đã sớm tiếp nhận anh thích anh rồi, không phải sao?"

"..." Hoắc Tuấn nhìn cô thật sâu, không nói gì.

Khóe mắt Tần Khả hơi cong xuống.

"Em tiếp nhận và thích chính là toàn bộ con người anh, anh không phải vì em mà hoàn toàn đón ý nói hùa em, đó không phải anh."

"Em thích Hoắc Tuấn, cho nên dù cho trên người Hoắc Tuấn có khuyết điểm, thì em vẫn thích anh ấy —— Cũng chỉ có như vậy mới gọi là thích, đúng không?"

"......"

Sau khi Tần Khả nói xong, bên trong xe yên lặng rất lâu.

Cũng chỉ có cặp mắt đen nhánh gần trong gang tấc kia là không hề yên tĩnh —— bên trong sóng gió mãnh liệt, cảm xúc thay nhau nổi lên.

Qua hồi lâu, cô mới nghe thấy Hoắc Tuấn đáp lại:

"Anh có thể đem cảm xúc tiêu cực... Phát tiết cho em, đúng không."

Tần Khả chuẩn bị xong tâm lý, mới gật đầu.

"Ừ."

"..."

Sau đó cô liền thấy, người trước mặt đột nhiên tháo dây an toàn, đẩy cửa bên ghế lái ra, xuống xe.

Tần Khả ngơ ngác.

Giây tiếp theo cô lui người về theo bản năng, muốn đẩy cửa xe bên này rồi đuổi theo.

Nhưng mà cô vừa ngồi trở lại, còn chưa giữ vững thân thể, cửa xe trước mặt bỗng nhiên bị kéo ra từ bên ngoài.

Hơi thở vô cùng quen thuộc trên người Hoắc Tuấn vội vã tiến vào.

Tần Khả chưa kịp phản ứng, hai cổ tay bỗng căng chặt, thân thể nghiêng về sau ——

"Ầm" một tiếng.

Hai tay của cô gái nhỏ bị đè lên cửa kiếng xe rắn chắc, sau lưng bị buộc dựa vào cửa xe.

Mà đột ngột vào xe Hoắc Tuấn đã cúi đầu, hô hấp nóng hổi hôn lên cánh môi của cô.

Khoảng cách gần đến nỗi khiến cho Tần Khả thẹn thùng gần như muốn nhắm mắt lại, giọng nói khàn khàn của Hoắc Tuấn vang lên:

"Có lẽ em đã hơi hiểu lầm rồi, Tần Tần."

"Sao?"

Cô gái nhỏ dè dặt mở một con mắt.

Mà bộ dạng hoạt bát hiếm khi lộ ra này, chỉ làm cho ánh mắt Hoắc Tuấn nhìn cô càng thêm thâm trầm mê luyến.

"Tức giận? Sẽ không. —— Đối với em, anh vĩnh viễn sẽ không có cảm xúc tiêu cực nào, em nói anh kiềm chế chịu đựng —— Cái này không sai, nhưng cho tới bây giờ cái anh nhịn không phải là cảm xúc tiêu cực gì cả."

"?"

Có lẽ là khoảng cách quá gần này làm cho đại não Tần Khả gần như ngừng hoạt động, nghe Hoắc Tuấn nói xong, cô cũng không phản ứng lại kịp, chỉ mờ mịt ngẩng mặt nhìn đối phương.

Mà trong không gian chật hẹp, dưới tư thế ái muội, động tác nâng cằm này không khác gì đang mời hôn.

Ánh mắt Hoắc Tuấn càng thêm sâu.

"Là em nói anh không cần phải nhịn."

Anh rủ mắt, ánh mắt nhìn vào cánh môi mềm mại của cô gái nhỏ, sau đó chậm rãi cúi đầu hôn xuống.

Vài phút sau.

Một chiếc xe hơi màu đen trong hầm đỗ xe, cửa xe sau đột nhiên bị mở ra.

Một cô gái tóc dài cổ áo hơi xốc xếch đang chật vật chạy xuống ——

"Em, em đi lên trước tìm Tâm Tình."

"."

Nhìn bóng lưng chạy trối chết của cô gái nhỏ, bên trong cửa xe hơi màu đen, Hoắc Tuấn cúi đầu, khàn giọng bật cười. Mấy giây sau, anh khẽ nheo mắt, ung dung lấy khớp xương ngón trỏ lau qua khóe môi.

Sau đó anh buông tay liếc mắt nhìn một cái.

——

Trên màu da trắng nõn có một vết máu.

Trong cổ họng Hoắc Tuấn bật ra tiếng cười, anh kéo cửa xe, ngồi dựa vào bên trong, khoanh tay nhìn lên nóc xe, ánh mắt mang ý cười:

"Con thỏ nóng nảy... Quả nhiên sẽ cắn người."

Tần Khả đi vào trong thang máy, ấn nút xong rồi mới thở phào một hơi thật dài, chậm rãi bình phục lại trái tim sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.

Bên cạnh chính là tấm gương để khách có thể soi, Tần Khả sửa sang lại dáng vẻ xốc xếch, trấn an đè ép lại khí nóng trên mặt, hít ba cái thật sâu.

Rốt cuộc tiếng tim đập cũng vững vàng trở lại.

Đã tới lầu cần đến.

Thang máy đinh một tiếng nhắc nhở, Tần Khả vừa bước ra, thì cảm giác được di động khẽ rung lên.

Cô cúi đầu nhìn.

Là tin nhắn của Hoắc Tuấn:

"Bây giờ em biết, đối với em, anh vẫn luôn chịu đựng cái gì rồi chứ?"

Tần Khả: "......!"

Lưu manh!

"A a Khả Khả cuối cùng cậu cũng tới rồi!"

Cách không xa Tần Khả, một âm thanh vui mừng nhanh chóng chạy tới đây, sau đó không để cho cô kịp phản ứng liền ôm lấy ——

"Hu hu hu Khả Khả tớ nhớ cậu muốn chết! Cậu thật không có lương tâm đi hơn một năm cũng không về thăm tớ!"

Tần Khả hoàn hồn, cười khổ nhận lỗi: "Tớ sai rồi, cho nên không phải bây giờ tớ tới chuộc tội sao?"

"Cái này cũng được." Cố Tâm Tình cười cười lui ra phía sau một bước, "Chúng ta qua đó đi, tớ nói với thầy Tống là đón cậu nên mới nhân cơ hội chạy ra ngoài được —— Ở trường học bọn mình nhân khí của cậu không hề giảm chút nào, tớ vừa nói là cậu sẽ tới, rất nhiều nam sinh hai mắt đều sáng lên!"

Cố Tâm Tình nói, duỗi tay giữ chặt Tần Khả, vừa quay đầu lại thì cô nàng lập tức sửng sốt.

"Ấy, Khả Khả, sao mặt cậu lại đỏ vậy?"

Tần Khả: "..."

Tần Khả chột dạ khẽ ho một cái, "Nóng, nóng ấy mà."

"À à," Cố Tâm Tình cái hiểu cái không gật đầu, "Tớ cảm thấy điều hòa trong này mở đủ lạnh đấy."

"..."

Nhìn Cố Tâm Tình không chút nghi ngờ mà tin lời của mình, hơn nữa còn lôi kéo mình đi vào bên trong, tức khắc Tần Khả càng thêm chột dạ.

Mấy phút sau, Cố Tâm Tình đưa Tần Khả đến bên ngoài một phòng tiệc nhỏ.

Chủ nhiệm lớp Tống Kỳ Thắng đang đứng ở cửa, thấy Cố Tâm Tình kéo tay Tần Khả đi tới, trên mặt anh ta lộ ra ý cười, "Tần Khả."

"Thầy Tống, đã lâu không gặp." Tần Khả lễ phép chào hỏi Tống Kỳ Thắng.

"Thầy nghe thấy Cố Tâm Tình gọi điện thoại với em, mới biết được em trở về." Tống Kỳ Thắng cười hỏi: "Việc học ở trường trung học phụ thuộc Đại học A rất nặng, làm thế nào mà có thời gian trở lại thế?"

Tần Khả: "Em về trường làm thủ tục."

"Vậy à." Tống Kỳ Thắng cũng không hỏi nữa, "Nào đừng đứng ở cửa nữa, vào chào hỏi mọi người một tiếng đi."

"Vâng ạ."

Vì vậy Tống Kỳ Thắng đi trước, Cố Tâm Tình lôi kéo Tần Khả đi theo phía sau.

Trong phòng bao có không ít bàn, bên trong một ít gương mặt quen thuộc hoặc là xa lạ đều dần im lặng rồi nhìn sang đây.

Tống Kỳ Thắng dừng bước, ra hiệu với sau lưng, "Đây là Tần Khả lớp mười một, các em biết không?"

"Sao có thể không biết được chứ!"

Ở một bàn cách khá xa có một nam sinh ồn ào lên tiếng ——

"Đây chính là hoa hậu giảng đường tiền nhiệm của trung học Kiền Đức chúng ta đây mà!"

Tống Kỳ Thắng đảo mắt qua, "Sao đây, tốt nghiệp cấp ba xong là cảm thấy tôi không quản được các cậu nữa phải không?"

Mọi người đều nghe được trong lời này của Tống Kỳ Thắng có ý đùa giỡn, nên không ai coi là thật đều cười rộ lên.

Cố Tâm Tình dẫn Tần Khả tới bàn của mình.

Cố ý để thêm một cái ghế bên cạnh cho Tần Khả, còn đặt thêm một bộ chén đũa, chỉ là Tần Khả vẫn nhớ tới Hoắc Tuấn đang ở bãi đỗ xe chờ mình, nên không động đũa.

"Không cần phải phiền như vậy, buổi trưa tớ ăn rồi."

Học sinh trên bàn đều là bạn cùng lớp mười Tinh Anh trước đây của Tần Khả, ban đầu có chút xa lạ ngăn cách, nhưng có Cố Tâm Tình nhiệt tình, qua một lát mọi người đều náo nhiệt hẳn lên.

Các bạn học tò mò hỏi Tần Khả về chuyện ở Tứ Cửu thành, Tần Khả nhẫn nại giải đáp từng thắc mắc một.

Không biết qua bao lâu, Tống Kỳ Thắng đứng dậy rời bàn hình như đi nhận điện thoại, trong phòng bao chỉ còn lại học sinh lớp mười, mười một, mười hai Tinh Anh, âm thanh càng trở nên ầm ĩ.

Tần Khả vốn chỉ định lên chào hỏi Tống Kỳ Thắng một tiếng là xong, lại thuận tiện gặp Cố Tâm Tình, lúc này thấy thời gian cũng vừa lúc, cô hơi nghiêng đầu, nhỏ giọng thì thầm với Cố Tâm Tình: "Lát nữa tớ còn chút việc, các cậu chơi trước đi. Không phải nghỉ hè cậu muốn đến Tứ Cửu thành chơi à? Đến lúc đó chúng ta lại gặp mặt trò chuyện?"

"Cậu phải đi bây giờ à?" Cố Tâm Tình tiếc nuối hỏi. Chẳng qua hỏi xong thấy không khí phòng tiệc ầm ĩ, cũng than thở một tiếng, "Đúng là ở chỗ này không thể nói chuyện phiếm với cậu được —— Vậy được rồi, tuần sau tớ nhất định sẽ đến Tứ Cửu thành tìm cậu!"

"Ừ."

Tần Khả cong mắt cười cười, đứng lên.

Cố Tâm Tình: "Tớ đưa cậu đi."

Bên này hai người lần lượt kéo ghế ra, còn chưa kịp bước một bước, thì đột nhiên nghe thấy phía xa có một giọng nam vang lên ——

"Tần Khả, sao vừa tới đã muốn đi rồi?"

"..."

Tần Khả ngừng lại, tầm mắt quét qua.

Thấy rõ nam sinh vừa lên tiếng, đáy mắt Tần Khả đều là cảm xúc mờ mịt —— Cô không quen biết người này, miễn cưỡng dựa vào trí nhớ cực tốt của mình, có thể xác định đối phương hẳn là người vừa tốt nghiệp lớp mười hai.

Nhưng cô rất chắc chắn, bản thân hình như chưa từng tiếp xúc với người này, thậm chí rất có khả năng là một câu cũng chưa từng nói qua —— cho nên Tần Khả càng không rõ, sự tự tin mà người này nghĩ Tần Khả nhất định sẽ trả lời cậu ta, rốt cuộc là có từ đâu.

Tần Khả đang tự hoài nghi mình có phải là nhớ nhầm, thật ra hai người đã từng có tiếp xúc, thì nghe thấy Cố Tâm Tình nhỏ giọng tiến đến bên tai mình, giọng điệu ghét bỏ không thèm che dấu.

"Người này lớp mười hai, tên là Phương Tư Thành —— Cậu không có ấn tượng với anh ta cũng bình thường, trước kia ở trong trường học coi như rất khiêm tốn, im lặng, kết quả năm nay thi đại học, anh ta được thủ khoa môn khoa học tự nhiên của Kiền thành —— Cậu không thấy cảnh trước khi cậu tới đâu, cái đuôi cũng sắp vểnh lên tới trời rồi, trông tự cao quá đúng không, cứ như hoàng đế tuyển phi không bằng —— Hừ."

"..."

Nghe Cố Tâm Tình nói vậy, Tần Khả không khỏi mỉm cười.

Có thể khiến Cố Tâm Tình chán ghét đến vậy, thì dù cho không thấy biểu hiện trước đó của Phương Tư Thành, lại kết hợp với hai câu vừa rồi, cô cũng có thể đoán được bộ dạng tiểu nhân đắc chí của đối phương là thế nào.

Nghĩ như vậy, Tần Khả chỉ hơi mỉm cười, không muốn để ý tới đối phương.

Dường như nhìn ra ý tứ của Tần Khả, nam sinh kia đứng dậy rời khỏi bàn, bước nhanh đi tới.

"Học muội, sao lại không cho mặt mũi vậy... Cùng ngồi xuống uống một ly, học trưởng còn có thể truyền thụ cho mấy em một ít kinh nghiệm học tập." Phương Tư Thành cố ý dừng lại, "À đúng rồi, học muội không ở trung học Kiền Đức, hẳn là chưa biết, năm nay anh đây thi đại học trở thành thủ khoa của Kiền thành đấy."

Nói xong, Phương Tư Thành liền ưỡn ngực ngẩng đầu theo bản năng, chờ Tần Khả khen hoặc là kinh ngạc cảm thán.

Nhưng cậu ta không nghĩ tới chính là, Tần Khả sau khi nghe xong, từ ánh mắt đến vẻ mặt đều không có chút gợn sóng nào.

"Tôi có nghe nói rồi, chúc mừng học trưởng. Nhưng mà ngại quá, tôi còn chưa thành niên, không thể uống rượu." Nói xong, cô nghiêng mặt nhìn Cố Tâm Tình, "Vậy nếu không còn việc gì nữa, chúng tôi đi..."

"Này —— Học muội Tần, em gấp cái gì!"

Phương Tư Thành trực tiếp bắt lấy cổ tay của Tần Khả.

Nháy mắt sắc mặt Tần Khả trở nên lạnh lùng, nhanh chóng lùi người lại, ánh mắt trầm xuống lạnh lẽo nhìn đối phương.

Phương Tư Thành bị ánh mắt này của Tần Khả dọa cho khiếp sợ, theo bản năng lui nửa bước, sau khi lấy lại tinh thần thì không khỏi thẹn quá thành giận ——

"Học muội như cô, chỉ đùa thôi mà cũng không biết nữa hả?"

Bên này cậu ta vừa lớn giọng, trong phòng tiệc không khỏi yên lặng, mọi người đều nhất trí nhìn sang bên đây.

Tần Khả không hề sợ hãi, đón nhận tầm mắt.

"Học trưởng, tôi nghĩ anh nên biết một đạo lý —— Đùa giỡn là chuyện giữa bạn bè, hơn nữa hai bên đều cảm thấy buồn cười mới gọi là đùa giỡn —— Nó không phải để anh tùy tiện dùng để lấy cớ che giấu cho việc xúc phạm người khác!"

"Cô..."

Bị Tần Khả chỉ trích sắc mặt Phương Tư Thành lúc đỏ lúc trắng, nhưng cố tình lại không phản bác được, qua một lúc lâu cậu ta mới tìm về được giọng của mình, thu tay lại cười khẩy.

"Tôi chỉ muốn kết bạn với cô thôi mà, cô có cần phải mẫn cảm vậy không?"

Tần Khả nhẹ giọng cười một cái, ánh mắt lại lạnh băng.

"Không phải ai tôi cũng kết bạn."

Nói xong, Tần Khả xoay người muốn đi —— Cô không kéo lấy Cố Tâm Tình, là lo lắng nếu lúc này mình kéo Cố Tâm Tình đi, sẽ chọc cho nam sinh tự cao tự đại này giận chó đánh mèo.

Chỉ là Phương Tư Thành không có ý định để cho cô rời đi như vậy.

"Tôi không thể làm bạn với cô? Vậy cô làm bạn với ai nào?" Sắc mặt Phương Tư Thành đỏ lên, lại ép bản thân nặn ra một tiếng cười, "Cùng cái loại lưu manh như Hoắc Tuấn sao?"

"——!"

Thân người Tần Khả dừng lại.

Mà những người khác trong phòng tiệc, vừa nghe đến tên này gần như ai cũng có vẻ mặt khác nhau.

Nhưng cũng có một số người là có vẻ mờ mịt.

Những người đó chính là lớp mười Tinh Anh —— Thời điểm bọn họ nhập học, đừng nói gặp được Hoắc Tuấn, đến cả Tần Khả khi đó cũng đã chuyển sang trường trung học phụ thuộc Đại học A.

Mà danh tiếng trong trường của Hoắc Tuấn vẫn luôn ở đây, nhưng bọn họ chưa từng tận mắt gặp qua, chỉ nghe nói học trưởng này rất hung dữ nóng nảy, lại không ai biết anh có quan hệ gì với Tần Khả.

Phương Tư Thành đương nhiên biết việc này.

Cho nên sau khi cậu ta nói xong thì nhìn khắp phòng tiệc, cười khẩy nói: "Mấy đứa lớp mười còn chưa biết đúng không? Học trưởng Hoắc Tuấn nổi danh của trung học Kiền Đức, lúc trước chính là vì học muội Tần Khả của chúng ta, giận dữ vì hồng nhan, thiếu chút nữa là trực tiếp ném một nam sinh xuống từ sân thượng khu dạy học năm tầng đấy."

Cậu ta cười quay lại, ánh mắt ghen ghét vặn vẹo.

"Chậc chậc... Đẹp trai biết bao, chẳng qua bây giờ người ta đang ở đâu rồi? Trung tâm giam giữ? Ấy không đúng, thành niên rồi, hẳn là ở trong ngục làm công nhỉ?"

Nghe thấy đối phương hạ thấp Hoắc Tuấn như vậy, rốt cuộc Tần Khả không thể nhịn được nữa.

Cô bỗng xoay người, tiến lên hai bước, ngay trước mặt tất cả học sinh, dưới tiếng kinh hô nắm lấy cổ áo của nam sinh, hung hăng siết một cái ——

"Nói xin lỗi!"

Phương Tư Thành ngơ ngác.

Trước kia ở trong trường học cậu ta chính là con mọt sách chính hiệu, là loại tay trói gà không chặt, lúc này bị người ta xách lấy cổ áo, thiếu chút nữa thì bị khí thế và ánh mắt của cô gái nhỏ dọa sợ.

Qua vài giây cậu ta mới lấy lại được tinh thần, duỗi tay túm lại cổ áo của mình, sắc mặt khó coi nói:

"Xin lỗi cái gì? Chẳng lẽ tôi nói không phải sự thật sao?"

Ngay trước mặt nhiều bạn học cùng với học đệ học muội như vậy, lại nhiều lần bị Tần Khả đánh mặt mũi, cậu ta gần như thẹn quá thành giận mà có chút điên cuồng ——

"Không bằng cô hỏi thử mấy người lớp mười hai đang ngồi ở đây đi, ai không biết tính tình của Hoắc Tuấn là thế nào! Lúc ấy cậu ta ở trong trường chính là vô pháp vô thiên —— Thế nào, tốt nghiệp cao trung, xã hội dạy cậu ta làm người rồi chứ gì! Bây giờ cậu ta còn kiêu ngạo nổi không!?"

"..."

Tần Khả cực kỳ tức giận, nghiến răng nặn ra từng từ:

"Những lời này lúc trước anh không dám nói ở trước mặt Hoắc Tuấn, bây giờ sau lưng thì khua môi múa mép —— Phương Tư Thành đúng không, anh cùng lắm mới cầm được một cái thủ khoa của thành phố, thì anh đã cho rằng anh hơn người sao!?"

"......"

Sắc mặt Phương Tư Thành thay đổi mấy lần, cuối cùng mới cười khẩy một tiếng.

"Ai nói tôi không dám? Lúc trước là tôi khinh thường không muốn dính dáng đến loại người như bọn họ mà thôi, cho dù hôm nay Hoắc Tuấn ở trước mặt tôi, tôi cũng sẽ ——"

"Ừ, ai gọi tôi?"

Ngoài cửa phòng tiệc, đột nhiên truyền đến một giọng nói quen thuộc.

Mọi người không khỏi nín thở nhìn sang.

Vẫn là bộ dạng quen thuộc trong trí nhớ, thiếu niên nghiêng người dựa lên cửa phòng tiệc, cười như không cười mà rủ mắt.

Khóe miệng anh cong lên ——

"Có việc?"

Chú thích:

1551[1]: Là một từ thông dụng trên internet, thường được sử dụng với ý nghĩa là tiếng khóc dễ thương.

Học tịch[2]: Sổ ghi tên cũng như tư cách của học sinh một trường nào đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.