Luôn Có Nhân Loại Muốn Chăn Nuôi Tôi

Chương 20: Đừng rời khỏi tôi



“Cô muốn ở lại đây?” Lệ Sâm lạnh lùng hỏi, giọng nói như đập thẳng vào tim cô.

Nam Ca gật đầu. Anh ta cũng có người đẹp ở bên rồi, thôi thì bỏ qua cho con Zombie bé nhỏ là cô đi.

Lệ Sâm lại lạnh lùng nói: “Tôi không đồng ý.”

Nam Ca khó hiểu, sao anh ta lại không đồng ý?

“Cô còn thắc mắc à?” Lệ Sâm càng lúc càng hiểu rõ suy nghĩ của Nam Ca, “Trong thành phố toàn là Zombie nam, cô lại muốn ở đó?”

Nam Ca lại càng kinh ngạc hơn. Cô ở lại đây... với việc Zombie nam hay gì đó có liên quan à?

Lệ Sâm cũng không chờ Nam Ca suy nghĩ, quay lại xe đuổi người xuống.

Triệu Cường cũng lái xe tới, ba nam hai nữ lại tụ vào với nhau.

Hai chị em vừa xuống xe, cũng không biết Lệ Sâm và Nam Ca nói gì, nhưng xem ra là đang cãi nhau?

Vì thế hai người cũng vội vàng đi tới, giải thích với Nam Ca: “Chúng tôi đi theo anh Lệ nhưng chắc chắn sẽ không giành anh ấy, ảnh là bạn trai của cô mà.”

“Phải đó.” Cô em cũng nối lời người chị: “Sau này cô muốn sai tụi tôi làm gì cũng được, chỉ là đừng để tụi tôi đi với họ nữa.”

Triệu Cường nghe xong thì tức giận: “Được lắm! Bọn tao vất vả đưa chúng mày theo, kết quả chúng mày lại có ý nghĩ muốn bỏ đi!”

Hai chị em cũng khóc lóc: “Trên đường đi, các người xem tụi tôi là người à? Hai chúng tôi ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, cả người đều là vết thương! Triệu Cường, ba người các anh đều là súc sinh!”

Nhìn dáng vẻ thê thảm của họ, dù Nam Ca không có chút đồng tình nào, nhưng cô cũng nhìn Triệu Cường bằng ánh mắt hèn mọn.

Bây giờ cô đã hiểu, đêm qua Triệu Cường đã ép hai chị em này làm chuyện đó.

Chậc chậc, đúng là đồi bại mà.

Triệu Cường nhào tới, muốn đánh hai người kia.

“Này thì vong ân phụ nghĩa, hôm nay tao đánh chết hai đứa tụi bây! Còn dám đi quyến rũ người khác!”

Không riêng gì gã, hai tên kia cũng xáp lại đánh người.

Tuy Lệ Sâm không muốn dính dáng gì tới họ, nhưng không thể trơ mắt nhìn phụ nữ bị đánh, anh ra tay ngăn cản.

Hai chị em ỷ có chỗ dựa, nhanh chóng nấp sau lưng Lệ Sâm, lo sợ nhìn Triệu Cường.

Lúc này Triệu Cường cũng lật mặt với Lệ Sâm: “Lệ Sâm, đừng trách tao không nhắc mày, đây là con đàn bà của tụi tao, mày đừng có tơ tưởng tới.”

Hai chị em lập tức nói: “Bây giờ tụi tôi không muốn đi theo anh!” Rồi còn nói với Lệ Sâm: “Anh Lệ, thật ra đêm qua bọn chúng còn thương lượng xem làm sao để giết anh đó, chúng muốn xe với vật tư của anh!”

Sắc mặt Triệu Cường lúc trắng lúc xanh, Nam Ca thì đứng bên cạnh xem kịch.

Ai ngờ, hai cô gái kia lại lôi cô vào: “Chúng còn nói, hai đứa con gái vẫn còn thiếu, chờ anh chết đi, chúng sẽ chiếm đoạt bạn gái của anh!”

Lệ Sâm vốn không mặn mà gì với chuyện này. Tình hình hiện tại, những kẻ muốn giết anh nếu không phải vì vật tư, thì cũng chỉ vì những thứ mà anh có.

Nhưng nghe câu sau của hai chị em, Lệ Sâm đã tức giận vô cùng.

“Đêm qua, tụi mày có gan nghĩ như vậy?” Lệ Sâm như ác quỷ đến từ địa ngục, chỉ liếc nhìn Triệu Cường cũng đủ khiến gã run sợ.

Hai chân Triệu Cường run rẩy: “Anh bạn Lệ Sâm này, cậu đừng nghe hai con đàn bà này nói láo, tụi nó đang gây xích mích nội bộ đó! Sao tụi tôi dám tơ tưởng tới bạn gái cậu chứ!”

Lời gã giải thích càng khiến người ta nghi ngờ hơn.

Trái với Lệ Sâm đang giận đến muốn giết người, tâm trạng Nam Ca lại rất tốt.

Cô sờ sờ cằm, có chút tự tin nghĩ, xem ra sau khi cô biến thành Zombie rồi, sức quyến rũ cũng không giảm đi, mấy tên con người ngốc này còn muốn tranh cô nữa đó.

Lệ Sâm đã nhận ra tâm tình Nam Ca đang thay đổi, anh quay đầu, hận không thể rèn sắc thành thép: “Đầu óc cô đừng có suy nghĩ lung tung bậy bạ nữa.”

Nam Ca hất đầu, quay sang chỗ khác, hừ.

Nhận ra tôi là bảo vật chứ gì, trước kia đối xử với tôi như vậy, cẩn thận tôi bỏ anh mà đi đó.

Hai chị em thấy có hi vọng, không ngừng cố gắng: “Anh Lệ, anh nhất định phải tin tụi em! Những lời vừa nãy hoàn toàn là sự thật!”

Hai người đẹp như thế khóc lóc, đàn ông bình thường đã mềm lòng từ sớm, nhưng Lệ Sâm chỉ cảm thấy phiền phức, nào có lòng dạ gì gọi là thương hương tiếc ngọc.

Triệu Cường còn muốn ra tay với họ, hai người chạy trốn nhanh hơn: “Mấy người đừng hòng khống chế tụi tôi nữa! Sau này tụi tôi sẽ đi theo anh Lệ!”

“Hai con Đ*ếm này! Xem xem ông đây có đánh chết tụi mày không!” Triệu Cường móc con dao nhỏ ra.

Lệ Sâm lạnh lùng nhìn vở kịch ồn ào này, cũng không ngăn cản, đến khi anh phát hiện tình huống chuyển biến thì đã muộn.

Triệu Cường kia nổi giận đùng đùng, vốn định nhào tới Lâm Phong Tuyết, ai ngờ con dao trong tay đổi hướng, cánh tay siết lấy cổ Nam Ca!

Hai chị em cũng không khóc nữa, lùi về sau theo Triệu Cường.

Lệ Sâm đưa tay muốn kéo Nam Ca lại, nhưng Trần Chí và Đổng Phương Thuận đã chuẩn bị từ sớm, bọn họ che phía trước Triệu Cường.

Lệ Sâm mắng thầm một câu, hóa ra đám người này đứng chờ ở đây.

Đúng là anh không nên đánh giá thấp trình độ vô sỉ của con người ở mạt thế.

Hai cô gái kia chỉ đang diễn kịch, mục đích của họ là phối hợp với Triệu Cường, ép Lệ Sâm phải nghe lời!

Vẻ mặt giả nhân giả nghĩa của Triệu Cường cũng được tháo ra, lúc gã chế ngự Nam Ca, còn hài lòng nhìn hai chị em: “Hai người làm tốt lắm.”

Hai chị em cười quyến rũ, càng dịu dàng hơn.

Trên đường đi, họ đã diễn vở kịch này vài lần, mấy người đàn ông kia đều mắc câu hết.

Chỉ có mỗi Lệ Sâm là mềm cứng gì đều không ăn, bây giờ hai người chỉ muốn nhìn xem, người đàn ông này có muốn cứu bạn gái mình không.

Nam Ca bị bắt đi rồi mới phản ứng lại kịp.

Mẹ ơi, cô bị bắt cóc mất rồi! Cảm giác này kỳ lạ thật đó!

Trừ hưng phấn ra, cô không còn chút cảm giác nào khác.

Nhưng Lệ Sâm lại vô cùng tức giận, anh rút súng bên hông ra, nhắm vào đám người, giọng nói lạnh lẽo như băng: “Thả cô ấy ra, nếu không tôi sẽ nổ súng.”

Đối phương có súng khiến đám người Triệu Cường kiêng kỵ, nhưng cũng không đến mức bị Lệ Sâm hù dọa.

“Lệ Sâm, tao đảm bảo, nếu mày nổ súng, tao nhất định sẽ giết chết nó trước khi mày ra tay.”

“Thả ra cho tao!” Lệ Sâm rít lên.

Triệu Cường thấy dáng vẻ gấp gáp kia của anh thì càng đắc ý hơn. Gã tự cho rằng nhận định của mình là đúng, nếu không phải rất thích, sao có thể trong lúc nguy hiểm, còn đưa theo một đứa con gái yếu ớt chứ.

Vì thế Triệu Cường bắt đầu ra điều kiện với Lệ Sâm, con dao hơi đâm vào cổ Nam Ca: “Mày nhất quyết muốn giằng co với tụi tao à?”

Lệ Sâm không bỏ súng xuống, ánh mắt anh như đang nhìn người chết: “Tụi bây muốn gì?”

“Không có gì nhiều. Chỉ là cần xe và vật tư trên xe của mày thôi.” Vẻ mặt Triệu Cường đầy tham lam.

Nam Ca cựa người, cũng không giãy dụa đòi thoát ra.

Cô định nói gì đó, nhưng Triệu Cường lại gào lên: “Câm mồm cho tao! Nếu không mày chỉ ăn khổ thôi!”

Sau khi nói xong, gã lại quay sang nhìn Lệ Sâm.

Nam Ca vốn tưởng Lệ Sâm sẽ vô tình cười cười, sau đó giễu cợt nói: Đứa con gái này không có quan hệ gì với tôi hết, các người muốn thì cho các người đó.

Ai ngờ, anh lại bình tĩnh nói: “Được.”

Được cái gì mà được! Hả? Anh muốn bỏ xe của mình à? Ở mạt thế này, cái xe đó là vô giá đó!

Nam Ca trợn mắt nhìn, cảm giác như ngực mình bị thứ gì đó đập phải, lần đầu tiên cô có cảm giác đau đớn như thế này.

Cô lắc đầu định nói thì Lệ Sâm lại dịu dàng nhìn sang: “Em đừng sợ.”

Nam Ca rất muốn tỏ vẻ, tôi thật sự không sợ mà.

Nhưng Lệ Sâm lại hiểu sai, cảm giác áy náy trong lòng càng đậm hơn, rõ ràng trước đó đã hạ quyết tâm sẽ không để cô bị tổn thương nữa sao? Anh đúng là không biết giữ lời.

Triệu Cường nhìn Nam Ca, ý bảo thuộc hạ đi theo Lệ Sâm lấy xe, ai ngờ chúng mới lại gần thì Triệu Cường đã hét lên, chờ chúng quay lại nhìn thì thấy Triệu Cường đã bị tóm!

Lệ Sâm nhanh chóng hạ gục cả bọn, còn bẻ gãy chân để chúng không có sức phản kháng.

Mấy người đàn ông nghe thấy tiếng Triệu Cường kêu thảm thiết nên quay đầu lại, thế nên mới bị Lệ Sâm ra tay.

Mà kẻ bắt lấy Triệu Cường không phải ai khác, chính là Zombie trong thành phố Tĩnh Thủy!

Nam Ca bất đắc dĩ nhìn họ, nghĩ thầm, lúc nãy tôi cục cựa là muốn nói cho mấy người biết có Zombie tới đó, giờ thì hay rồi, ai bảo không cho tôi nói chuyện.

Triệu Cường đang bị Zombie túm đi, chỉ kịp hét lên một tiếng rồi cổ bị cắn đứt.

Nhìn đến Nam Ca, cô còn vi vu tại chỗ, hoàn toàn chẳng sợ Zombie sẽ tấn công mình.

Mắt hai người chạm vào nhau, cuối cùng đành nuốt lời cần nói xuống bụng.

Mấy tên này tính kế anh, lại còn muốn giết Nam Ca, anh cũng không muốn giữ chúng lại làm gì.

Vì thế anh ngoắc ngoắc tay với Nam Ca: “Không phải cô muốn có cơm ăn à, mấy người này để mặc cô xử lý đó.”

Đám người kia vì gãy chân mà rên rỉ, vừa kinh sợ.

Sao Zombie chỉ bắt Triệu Cường mà không bắt Nam Ca?

Nam Ca vui vẻ chạy tới, tui nói là chạy nhưng chẳng khác đi bộ tý nào.

Cô lấy con dao phẩu thuật sáng bong ra, suy nghĩ xem nên hạ mồm ở vị trí nào.

Lệ Sâm thấy cô vui vẻ thì rất thỏa mãn, thế nên anh đưa tay sờ sờ đầu cô: “Tôi về xe chờ cô.”

Nam Ca gật đầu liên tục, lấy sợi dây trong xe ra, trói người lại trước, để chúng khỏi phải chạy.

Ai ngờ vừa lên xe, Lệ Sâm cảm thấy cơ thể chợt nóng bừng.

Phản ứng đầu tiên của anh không phải kiểm tra xem có việc gì, mà là đóng cửa xe lại, giữ chặt tay Nam Ca.

Trời đất bỗng tối sầm, nhưng nét mặt Lệ Sâm vẫn nghiêm túc, lại vô cùng rõ ràng.

Đất đá bay mù trời cũng không ngăn được giọng nói của anh: “Tiểu câm điếc, đừng rời khỏi tôi.”

Không chờ Nam Ca trả lời, Lệ Sâm đã té xỉu trên xe!

Trời à, có chuyện gì vậy? Tiểu Zombie còn đang cầm dao phẩu thuật thắc mắc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.