Luôn Có Tình Địch Muốn Công Lược Ta 2

Chương 13



"Vô cùng ngu xuẩn!"

Kèm theo tiếng xe lăn, cửa điện mở rộng ra, một ám vệ đẩy Lê Hi từ cửa đi vào.

"Thái Tử điện hạ!" Có người kinh ngạc la lên.

Mọi người đều biết sau khi bị thương, Thái Tử bởi vì không thể ngưng tụ được Thú Hồn mà trốn trong tẩm không muốn gặp ai. Hơn nữa thở dài và tiếc nuối trong mắt các vị Thánh Thủ quốc y khi nói đến hắn cũng đã chứng minh hắn không còn thuốc cứu chữa.

Mấy ngày nay, Quốc Vương thường xuyên triệu kiến các vị trưởng lão mật đàm, ngay cả mẫu tộc của Đệ Nhất Vương Phi và Đệ Nhị Hoàng Phi cũng liên tục có dị động.

Hầu như toàn bộ thủ đô đế quốc đã biết được vị trí Thái Tử này sắp đổi người, nhưng ai có thể nghĩ tới, hắn vậy mà xuất hiện vào thời điểm này.

"Nơi đây hình như không phải nơi Thái Tử điện hạ nên tới." Trưởng lão tài vụ mở miệng gây khó dễ.

Ông là cha của Đệ Nhị Hoàng Phi, đương nhiên khinh bỉ Lê Hi.

"Với tư cách là Thái Tử, đồng thời hưởng thụ vinh quang từ địa vị tôi cũng cần phải gánh vác trách nhiệm tương đương." Lê Hi ngữ khí ôn hòa, nhưng cũng không dung.

"A" Trưởng lão tài vụ hừ lạnh một tiếng, phát ra nụ cười không rõ ý nghĩa. Mà các thần tử khác trong đại điện mắt sáng lên, thỉnh thoảng nhìn về phía hai chân đang đắp thảm của Lê Hi.

Bọn họ đều xem thường.

Vốn là Thái Tử có thể đạt được sự tôn trọng từ bọn họ cũng bởi vì thiên phú vô song cùng với tiềm năng vô hạn trong tương lai của hắn.

Mà bây giờ, bọn cũng không cho là hắn còn có tư cách gì để được công nhận.

Dù sao một người không đi được, thú Hồn lại bể nát dựa vào cái gì mà bọn họ phải tín nhiệm cùng thần phục.

Không khí buồn cười tràn ngập toàn bộ đại điện, ngay cả Quốc Vương cũng đột nhiên phát hiện, đứa con trai bản thân cực kỳ thưởng thức cho tới nay hình như cũng không có điểm gì đặc biệt, không chỉ ngả ngớn táo bạo, mà ngay cả vị trí của mình cũng không nhận ra.

Bất đắc dĩ lắc đầu, Quốc Vương phân phó thị vệ mang Lê Hi đi lại bị ám vệ của Lê Hi ngăn cản, cũng cố chấp đẩy Lê Hi tới vương tọa.

Xe lăn nặng nề lướt qua nền nhà được điêu khắc từ hắc nham, kèm theo tiếng chuyển động của bánh xe cùng với áp lực làm người ta sợ hãi từ trên người Lê Hi truyền tới.

Quốc Vương không cách nào kiềm chế đứng lên khỏi vương tọa, mà các trưởng lão vốn có thái độ khinh thường Lê Hi cũng rối rít quỳ rạp xuống đất. Thú Hồn bên trong cơ thể bọn họ đều bị mất khống chế, bức bách bọn họ thần phục triều bái, thậm chí cũng đem cả linh hồn cùng nhau hiến lên.

Đối với những tướng quân, thân vương sức mạnh phi phàm, cũng mất đi khống chế ma thú khế ước của mình, trơ mắt nhìn chúng nó phủ phục dưới chân Lê Hi, không kịp chờ muốn hôn mũi chân hắn.

"Hiện tại, ta còn cần rời đi sao?" Câu ra khóe môi, Lê Hi nhìn lướt qua đám người quỳ dưới chân.

Dứt lời, Thú Nguyên Lực trong cơ thể Lê Hi toàn bộ khai triển, Ngự Thú Pháp Điển lơ lửng giữa không trung, mà thân ảnh của thần thú Chúc Chiểu - U Huỳnh cũng chậm rãi xuất hiện....

Đại điện vốn sáng ngời đột nhiên trở nên tối mịt, đồng thời dâng lên một vòng ngân nguyệt.

Nhưng trong ngân nguyệt cũng không phải ánh sáng dịu nhẹ ngược lại là bóng tối như muốn chôn vùi vạn vật.

Nhưng trong bóng tối lại xuất hiện con ngươi màu vàng ngạo nghễ dựng thẳng mang theo từ bi thương hại thế nhân.

Đây mới thực sự là chân thân Thần Thú mà không phải biểu tượng mà Ngự Thú Pháp Điển mô phỏng ra.

Khí tức đã tồn tại cùng thiên địa tới nay đủ để càn quét thế giới này, khiến vạn vật triều bái.

Giữa đại điện, thiếu niên đắm chìm dưới thần quang ôn nhu lại nhân từ. Tựa như thần sử do Sáng Thế Thần gửi đến cho đế quốc, từng sợi tóc đều mang thánh quang. Dưới sự sủng ái của Thần Thú chí cao vô thượng, mang đến phúc lợi vì đế quốc.

Sự yên lặng tuyệt đối.

Tất cả người trong đại điện vô thức quỳ gối dưới chân Lê Hi chiêm ngưỡng thần tích. Ngay cả Quốc Vương trên vương tọa cũng không cách nào khống chế được đầu gối mình.

Trong nháy mắt nơi này không có cái gọi là đế vương triều thần, thiên tử quý tộc, tất cả bọn họ chẳng qua đều là giun dế nhỏ bé dưới chân Thần mà thôi.

Lê Hi lạnh lùng nhìn phản ứng của những người này, chậm rãi thu hồi Thú Nguyên Lực.

Ngự Thú Pháp Điển từ từ khép lại rơi xuống tay hắn. Khí tức làm cho người khác khó thở cuối cùng được hóa giải nhiều ít, nhưng vẫn như có như không vờn quanh xung quanh Lê Hi.

Này đã không còn chỉ là đơn thuần kinh sợ đối với sức mạnh, càng nhiều hơn là điên đảo nhận thức.

Mọi người như tỉnh lại từ trong mộng, nhưng sau khi trở về thực tại, sắc mặt đều là một màu đỏ.

Mười năm Hà Đông, mười năm Hà Tây. Tục ngữ này ai cũng biết, nhưng hôm nay, bọn họ đã khắc sâu được ý nghĩa trong đó.

Ba phút trước bọn họ còn thờ ơ khinh bỉ trào phúng, mà ba phút sau, Lê Hi liền dùng hiện thực dạy cho bọn họ biết cái gì gọi là đừng bắt nạt thiếu niên nghèo, trực tiếp vã mặt.

"Thì ra những ngày qua Thái Tử điện hạ không có đi ra ngoài là bởi vì lắng nghe Thần Thú dạy bảo!" Có người không nhịn được thốt ra tiếng cảm thán.

Ngay sau đó cũng có người theo đuôi phụ họa: "Thái Tử điện hạ được Thần chiếu cố là may mắn to lớn cho Hoa Vân ta."

"Nói không sai!" Quốc Vương gật đầu, ánh mắt nhìn về phía Lê Hi càng là nóng bỏng không gì sánh được khác hoàn toàn trước đó.

Trưởng lão tài vụ tỉnh hồn lại cũng không cách nào kiềm chế, gương mặt âm trầm. Lê Hi phục khởi là tình cảnh ông không muốn thấy nhất. Mấy năm nay, Đệ Nhị Hoàng Phi luồn cúi ở trong cung, ông cũng đã ở bên ngoài hao hết tâm lực.

Tuy Đệ Nhất Vương Hậu là phụ nhân nông cạn không đủ gây sợ hãi, nhưng mẫu tộc cũng không dễ đối phó. Thật vất vả tìm được cơ hội chèn ép bọn họ, ông làm sao có thể cam lòng tình thế dễ dàng bị lật ngược như vậy.

Nghĩ đến đây, ông không thể giữ được bình tĩnh, lại chủ động tiến về phía trước, cố gắng kéo trọng tâm câu chuyện trở lại:"Thái Tử điện hạ có thể nhận được chiếu cố từ Thần tất nhiên là chuyện tốt nhưng chuyện thú triều tại Ngân Nguyệt mới là chuyện cần nhanh chóng giải quyết trước mắt. Vừa vặn Thái Tử điện hạ phủ định kiến nghị của các đại thần, từ chối xin giúp đỡ từ các quốc gia khác, chẳng lẽ ngài có biện pháp tốt hơn?"

"Đương nhiên là có, chẳng qua trước đó ta có chuyện không rõ, muốn mọi người giải thích rõ ràng cho ta. Rừng rậm Ngân Nguyệt là lãnh thổ của Hoa Vân đế quốc ta, tại sao lại cần cầu viện nước khác?"

"Thú triều là đại sự, cùng tồn tại trên đại lục, các quốc gia tự nhiên nên góp sức tương trợ." Một quan viên phụ tránh quân vụ dưới sự ám chỉ của trưởng lão tài vụ mà mở miệng. Ông căn bản không muốn đắc tội Lê Hi, nhưng nhược điểm của bản thân nằm trong tay trưởng lão tài vụ, chỉ có thể xuất đầu, lại bị Lê Hi lạnh lùng khiển trách.

"Ngu xuẩn!" Di chuyển xe lăn, Lê Hi đến nơi trưng bày bản đồ đại lục:"Nhìn kỹ, rừng rậm ma thú nằm trong vùng trung tâm đế quốc, xin giúp đỡ từ bên ngoài không khác gì là dẫn sói vào nhà, bảo hổ lột da. Lòng mơ ước Hoa Vân ta của hai quốc gia Lạt Nhật, Khải Tát người qua đường cũng sớm biết, đến lúc đó mời thần thì dễ tiễn thần thì khó, dù sống qua thú triều, đế quốc chỉ sợ cũng không còn."

"Cái này..." Quan viên quân vụ sắc mặt xấu hổ đỏ mặt:"Vậy theo thái tử điện hạ nói, chúng ta nên làm như thế nào?"

"Rất đơn giản." Lê Hi tựa lưng vào ghế ngồi nở nụ cười:"Thần Thú Bạch Hổ bị khế ước đi, vậy tìm một con khác là được."

"..." Mọi người nhìn nhau bừng tỉnh đại ngộ. Thần Thú đã ở Hoa Vân đế quốc, như vậy mất đi một con hậu duệ Bạch Hổ cũng không đáng kể chút nào!

Dưới sự chủ trì của Lê Hi, phương thức ứng đối thú triều nhanh chóng có kết quả. Sau khi kết thúc, các đại thần nhanh chóng rời đi thực hiện nhiệm vụ.

Dù sao thú triều Ngân Nguyệt ảnh hưởng quá lớn, lãng phí một giây cũng có thể tạo thành tổn thất không cách nào vãn hồi cho đế quốc.

Lê Hi dưới sự hộ tống của ám vệ rời đi đại điện. Thời điểm gặp thoáng qua trưởng lão tài vụ, Lê Hi đột nhiên mở miệng kêu người lại.

"Có món đồ mà Đệ Nhị Hoàng Phi ngàn dặn vạn dò bảo tôi giao cho ngài. Mới nãy đã quên may là ngài chưa đi xa."

"Không dám làm phiền." Đại thần tài vụ mang theo cảnh giác.

"Không cần khách khí." Lê Hi cười từ trong túi áo lấy ra một cái khóa bằng đồng.

"Cái này là ý gì?" Đại thần tài vụ nghi ngờ tiếp nhận, nhìn kỹ hai lần cũng không thấy gì.

Cái khóa đồng này tuy vào tay nặng trĩu nhưng cũng không phải là vật vô cùng tinh xảo, nhất là mặt trước còn lồi lõm, duy nhất khác biệt là có chút bột phấn màu trắng không rõ ở trên.

"Ngài không hiểu?" Ánh mắt Lê Hi lộ ra vài phần ý vị thâm trường.

"Điện hạ thiên phú dị bẩm, lại nhận được ân sủng của thần minh, đương nhiên không phải là người mà đám người ngu dốt bọn ta có thể tự tiện suy đoán."

"A, lời này nói không đúng, chẳng qua cũng không sai, ngài quả thực không đoán được ý tôi."Ngưng tụ Thú Nguyên Lực thành sợi, thanh âm Lê Hi truyền rõ ràng vào tai đại thần tại vụ:"Đệ Nhị Hoàng Phi và công chúa, hoàng tử đã lâu chưa xuất hiện."

"!" Lời nói của Lê Hi khiến sắc mặt đại thần tài vụ thay đổi.

Ba ngày trước ông từng nhận được thư tín từ Đệ Nhị Hoàng Phi phân phó ông tạm thời ngủ đông, nhưng không nói rõ nguyên nhân cụ thể, chẳng lẽ là bởi vì Thái Tử?

"A! Đừng khẩn trương, chúng ta chẳng qua chỉ tâm sự một chút." Lê Hi vẫy vẫy ngón tay:"Một tuần trước tôi đã đưa cho Đệ Nhị Hoàng Phi một hộp trang sức thánh mẫu ôm con. Bên trong chứa hai vật nhỏ cùng một xương bàn tay, đầu ngón tay bị nghiền nát. Đồng thời, ta còn đưa cho bà ta hai lời khuyên, một câu là cá và chân gấu không thể có hai cái, câu khác chính là tay không nên duỗi quá dài. Sau đó Trình Nhiễm bị điên rồi. Tố Vấn đại nhân tâm tư kín đáo, ngài đoán xem, đây là vì sao?"

Ngữ điệu thiếu niên âm trầm như ma quỷ, giọng nói chất chứa hàn ý bên trong làm cho người ta vô cùng sợ hãi. Đại thần tài vụ vô thức ngừng thở, không dám nhúc nhích.

"Cái này...Hạ thần không biết." Ông nuốt một ngụm nước bọt, lui về phía sau một bước.

Thủ đoạn của Đệ Nhị Hoàng Phi, ông biết rõ, Thái Tử có thể dễ dàng chế trụ ả, thậm chí cả con gái cũng từ bỏ, thật sự là làm người sợ hãi.

"Không biết?" Lê Hi giả vờ kinh ngạc:"Vậy ngài biết vì sao tôi cho ngài cái khóa này sao?"

"..."

"Cũng không biết?" Lê Hi nhướng mày:"Tôi đành phải giải thích tốt từng điểm từng điểm cho ngài. Tôi cảm thấy sinh hoạt trước đây quá mức buồn chán, cho nên nuôi một con chó nhỏ, cho nó chơi đùa trước mặt ta mỗi ngày. Nhìn nó đủ loại bán manh lại tự cho mình là thông minh, cảm thấy vô cùng thú vị. Nhưng về sau, con chó này lại không an phận, thậm chí sinh ra vọng tưởng muốn giết chủ, cho nên ta mới cho nó chút dạy dỗ. Còn cái khóa này, nhớ rõ ta mới vừa nãy nói với ngài ta đã đưa cho Đệ Nhị Hoàng Phi cái gì sao? Đầu ngón tay của xương bàn tay nằm trong hộp trang sức chính là dùng nó nghiền nát đấy. Thế nào, có phải nghe rất thú vị không?"

"Ngài điên rồi..." Mồ hôi lạnh chảy xuống thái dương đại thần tài vụ. Thân hình thiếu niên ngồi trên xe lăn không cao lớn, nhưng tư thế ngồi đưa lưng về mặt trời chiều cùng với cái bóng dưới đất như kéo dài vô hạn, gần như hoàn toàn bao phủ ông khiến ông không cách nào nhìn thấy mặt trời.

"Không phải tôi điên, mà là các ngươi quá mức càn rỡ!" Đẩy xe lăn về phía trước, Lê Hi cúi đầu, từ trên cao nhìn xuống bộ dáng chật vật đại thần tài vụ:"Trước đây buông thả, chẳng qua là bởi vì buồn chán. Mà bây giờ ta cũng đã chán không muốn lãng phí thời gian chơi đùa cùng các ngươi. Cho nên muốn giữ tánh mạng, thì hãy kẹp chặt cái đuôi lại ngoan một chút. Dù sao đối với ta mà nói, ngu xuẩn và kỹ nữ là sinh vật mà tôi khó chịu nhất, rất đáng tiếc, ngài và con gái ngài chiếm cả hai!"

Ngữ điệu ôn nhu, trầm bổng, nhưng sát ý ẩn giấu trong mắt hắn so với ma vương địa ngục lấy mạng còn làm người sợ hãi.

"Không, không..." Gương mặt đại thần tài vụ hoàn toàn vặn vẹo, gần như điên cuồng. Ông tuyệt vọng tựa thân thể mình lên tường, giống như như vậy là có thể tăng thêm cảm giác an toàn cho mình.

"Phế vật thỏ đế." Lê Hi lạnh nhạt nhìn, sau đó ra lệnh ám vệ đẩy hắn rời khỏi.

Ở phía sau hắn, đại thần tài vụ bị dọa sợ vỡ mật một cử động cũng không dám.

- ------------------------

Cấm địa rừng Ngân Nguyệt.

Giang Lạc mới kí kết khế ước với Thần Thú Bạch Hổ vẫn còn quanh quẩn trong rừng rậm.

Thi thể ma thú chất thành núi xung quanh gã, quần áo trên người vô cùng tả tơi gần như không cách nào che đậy cơ thể. Nhưng vẻ mặt lại vô cùng đắc ý.

Thú Hồn Sư trung cấp!

Chẳng qua mới ngắn ngủi 10 ngày, gã đã vượt qua ba giai đoạn sơ cấp, một bước lên trời. Tốc độ thăng cấp nhanh như vậy dù là Thái Tử Trình Hoàn đã từng được xưng là đệ nhất thiên tài đế quốc cũng không làm được.

"Ngươi rất cao hứng!" Bạch Hổ hiện thân đứng trước mặt Giang Lạc.

"Đúng vậy." Giang Lạc gật đầu:" Bởi vì tôi có thể nhanh chóng trả được thù."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.