Luôn Có Tình Địch Muốn Công Lược Ta 2

Chương 2



Mái tóc đen như mực, bạch y, Lê Hi thong thả ung dung đi ra từ đại điện.

Hắn đi rất vững vàng, từng bước từng bước như đạp trên trái tim người khác.

Nhìn nhẹ như cánh bướm, thực ra nơi chốn lộ ra mùi nguy hiểm, giống như lưỡi dao sắc bén đặt bên cổ làm người khó thở.

"Bạch Cảnh Mặc!"

Chỉ thiếu chút nữa, chỉ một chút nữa thôi gã đã có thể hoàn toàn san bằng cái nơi đã khiến bản thân phải nhận hết mọi sỉ nhục thành bình địa, vậy mà bị ngăn trở. Người ngăn trở lại còn chính là Bạch Cảnh Mặc gã hận thấu xương.

Cổ Lăng Chiêu tức giận nghiến răng, nhưng ở trong tai mọi người lại giống như sấm sét giữa trời quang, vô cùng khiếp sợ.

Tên Bạch Cảnh Mặc tuy không nổi, nhưng cũng từng là thiếu niên thiên tài mọi người đều biết.

Thủ pháp luyện khí thần kỳ, Kim Đan đã có thể luyện chế cực phẩm bảo khí chỉ trên Nguyên Anh mới có thể sử dụng.

Chỉ tiếc, thiên phú tu luyện của hắn cực yếu, thể chất tứ linh căn pha tạp định trước chỉ có thể dừng chân tại Kim Đan.

Sau đó lại bởi vì ở tiểu Nam Thiên, Thiên Cương Môn hành sự điệu thấp, bị mọi người dần dần lãng quên. Cho dù có người ngẫu nhiên nhắc tới cũng chỉ là thổn thức cảm thán "Thương Trọng Vĩnh."

(Thương Trọng Vĩnh: Là tác phẩm văn học do Vương An Thạch thời Bắc Tống sáng tác. Kể về chuyện xưa của một người tên là "Phương Trọng Vĩnh", vốn là một thần đồng, sau này phụ thân không cho học còn bị xem như công cụ tạo tiền mà biến thành một người bình thường. Tác phẩm mượn Phương Trọng Vĩnh làm ví dụ, khuyên bảo mọi người không nên đơn thuần dựa vào thiên phú mà không đi học tập thêm kiến thức, nhấn mạnh tầm quan trọng giáo dục cùng việc học.)

Nhưng hôm nay, thiếu niên Kim Đan kỳ này lại có thể khống chế tính mạng hơn một nửa đại năng Tu Chân giới trong tay.

Quyền sanh sát trong tay, chỉ trong nháy mắt.

Mọi người vô thức ngừng thở, chăm chú nhìn Lê Hi, mãi đến khi hắn dừng trước tông miếu.

"Các đạo hữu mạnh khỏe. Cổ Lăng Chiêu, đã lâu không gặp."

Nở nụ cười hòa tan băng giá trên mặt, hóa thành một người ôn hòa như gió mùa xuân. Nhưng lời nói lại như bùa đoạt mệnh, từng chữ từng chữ ngoan tuyệt, tràn đầy sát khí hướng tới Cổ Lăng Chiêu.

Thân thể Cổ Lăng Chiêu run lên, lập tức thẳng người lại.

Gã rõ ràng tu vi của Bạch Cảnh Mặc, dù liều mạng bạo Kim Đan cũng chỉ miễn cưỡng đánh với Nguyên Anh một trận, sao có thể thần thông như thế. Hơn phân nửa là biểu hiện giả dối trước mặt mọi người.

Gã ngẩng đầu đối mặt với Lạc Vọng Ngôn, ra hiệu gã mạnh mẽ đột phá vòng vây.

"Hừ, tà ma ngoại đạo, cũng dám lỗ mãng!" Lạc Vọng Ngôn vốn cũng không đặt Thiên Cương Môn ở trong mắt. Hôm nay một cái nho nhỏ Kim Đan cũng dám ở trước mặt gã giả thần giả quỷ, đã không thể nhịn được. Nhận được truyền âm của Cố Lăng Chiêu liền hừ lạnh, khí thế khủng khiếp từ Độ Kiếp kỳ bộc phát, muốn dựa vào tu vi cưỡng chế phá trận.

"Lỗ mãng chính là ngươi!"

Yêu thú dữ tợn từ trên mây xuống, tiếng kêu thê lương như tiếng quỷ gào khóc.

Nghiệp Hỏa xanh đổi thành đen, trong nháy mắt mặt Lạc Vọng Ngôn trắng bệch, quỳ rạp xuống đất, ngay cả một chút sức lực cũng không thể chống đỡ.

"Nhạc Trạc!" Trong đám người có người hô lên tên Yêu thú, giọng mang theo sợ hãi.

Phượng Hoàng ngũ sắc, Hắc vi Nhạc Trạc (đen là Nhạc Trạc), là thần điểu đại diện cho hình ngục công bằng, chỉ người có tính cách kiên nghị, phẩm hạnh liêm chính mới có thể sai khiến.

"Không thể nào! Thiên Cương Môn đê tiện như vậy, tại sao có thể được thần điểu chiếu cố?" Có người khó hiểu, vô thức đem nghi vấn thốt ra.

"Đương nhiên là có người đê tiện không biết xấu hổ, rắp tâm lừa gạt." Lê Hi cường thế khiến Cổ Lăng Chiêu bắt đầu bất an, Lạc Vọng Ngôn làm núi dựa lớn của gã lại bị thương nặng, gã bất chấp hình tượng mềm yếu trước kia, lập tức đứng ra:"Thiên Cương Môn trước không trả hài cốt tổ tiên ta, sau lại uy hiếp ta. Ta rơi vào đường cùng nên mới ra hạ sách này, mời các vị đại năng tới đây khuyên can. Bạch Cảnh Mặc lại âm thầm đánh lén đả thương người, khinh cuồng như vậy quả thực xem Tu Chân Giới ta không người. Những người tham dự đều là trang tuấn kiệt sao có thể bị tiểu nhân hù dọa?"

"Tất nhiên không." Lạc Vọng Ngôn đứng dậy, lau sạch vết máu bên môi, quay đầu chắp tay với mọi người:"Đại trận này biến hóa nguy hiểm, xin các vị đạo hữu cùng ta phá trận."

Hai người ba xạo vài câu, liền dời lực chú ý của mọi người từ thần điểu đi.

Cổ Lăng Chiêu hàm chứa nước mắt dáng vẻ thống khổ như bản thân đã chịu ủy khuất lớn, làm cho mọi người xung quanh đều cảm thông!

Trong giọng nói giấu giếm ý khiêu khích, mọi người trong nháy mắt cực kỳ tức giận, đều bấm pháp quyết.

Nguy cơ chạm cái liền nổ, đại trận cũng chịu chấn động, Nhạc Trạc cất cao tiếng hót phục hồi, tựa như quấy nhiễu.

Phật Tu từ nãy tới giờ vẫn luôn trầm mặc cũng mở miệng a di đà phật khuyên can:"Yêu thú Nhạc Trạch của tiểu hữu chỉ là thần thức biến thành, không tính là thần điểu chân chính. Nếu chúng ta mạnh mẽ đột phá vòng vây, dù sẽ có người bị phản phệ trọng thương nhưng tiểu hữu nhất định sẽ mất mạng. Tiểu hữu xem vầy, vừa vặn mỗi người đều thối lui một bước, tiểu hữu hủy trận mở mộ, lão nạp cũng làm chủ không để ai làm khó tiểu hữu. Lăng Chiêu xưa nay ôn hòa nhân từ, chắc chắn bằng lòng, Bạch tiểu hữu cũng đừng gây thêm sai lầm. Biển khổ vô biên, quay đầu là bờ."

"Há! Lão hòa thượng nói nghe đơn giản!" Lê Hi nhướng mày cười nhạt:"Một lão tổ Phật Tu có thể so với Tán Tiên, một đại năng Độ Kiếp, hơn trăm tu sĩ Nguyên Anh Kim Đan, đều là người hiệp nghĩa có tiếng nhiều năm. Không nói một lời liền hợp lại đánh Thiên Cương Môn ta, ngay cả một lời giải thích cũng không có đã tấn công tông môn, đập tông miếu. Hiện tại lại nói ta đê tiện không biết xấu hổ, khuyên ta quay đầu là bờ, mặt thật lớn."

"Cái này..." Phật Tu bị nói đến không thể trả lời, trong lúc nhất thời cũng không biết phản bác làm sao. Ngược lại tu sĩ phía sau ông trách mắng:"Tiểu tử nhanh mồm nhanh miệng, đại sư không cần cùng hắn tốn nhiều lời."

"Nghe theo ý của ngươi, việc này nhất định là do Thiên Cương Môn chúng ta sai?"

"Đương nhiên!" Vẻ mặt tu sĩ khinh miệt, trong giọng nói tràn đầy xem thường.

"Vậy chư vị đạo hữu cũng nghĩ như vậy?" Lê Hi nhìn bốn phía.

"..." Không lên tiếng, không ai trả lời nhưng trong mắt họ đều là khẳng định.

Lê Hi nhìn bộ dáng của họ, một bụng lửa giận áp chế trong ngực.

Chuyện xưa hai mươi năm trước đã phủ bụi, không cách nào điều tra cặn kẽ, không có chứng cứ thực sự, chỉ dựa vào thân phận Lạc Vọng Ngôn cùng mấy câu nói giả dối của Cổ Lăng Chiêu, đã có thể buộc tội, ác ý đánh tới cửa, đây là cỡ nào qua loa cùng vô lý. Nhưng hết lần này tới lần khác những người này lại tự nhận là sứ giả chính nghĩa, đứng ở điểm cao đạo đức dùng tư thái cao cao tại thượng tự mình xét xử.

Một đám ngu xuẩn!

Trong lòng Lê Hi ngũ vị tạp trần. Thế giới ban đầu, Thiên Cương Môn cũng xảy ra chuyện như vậy, sau đó diệt môn, lần này làm lại, hắn nhất định phải khiến đám đạo mạo ngụy quân tử ở trước mặt tổ sư gia Thiên Cương Môn ba quỳ chính lạy, chuộc tội vì bản thân có mắt như mù.

"Thức thời mới là trang tuấn kiệt, Bạch Cảnh Mặc ngươi không nên một mực u mê không tỉnh."

Thấy Lê Hi không nói, coi như không cách nào thừa nhận khinh bỉ cùng lửa giận của mọi người.

Trong mắt Cổ Lăng Chiêu lộ ra điên cuồng cùng khoái ý.

Yêu thú hộ tông thì sao? Bạch Cảnh Mặc cuối cùng cũng thua dưới tay gã.

Ở trước thực lực tuyệt đối, tất cả đều là trò cười, Thiên Cương Môn tất diệt!

"Khai quan! Khai quan!" Đám người không ngừng kêu gào. Mà các đại năng bị vây khống trong trận cũng bấm pháp quyết phá trận.

"Tốt, tốt. Như vậy, ta liền đáp ứng các ngươi." Thật giống như bị ép đến tuyệt cảnh, Lê Hi gật đầu, trầm giọng nói:"Có thể khai quan, nhưng ta có yêu cầu. Nếu như Thiên Cương Môn lòng dạ khó lường, thì trên dưới Thiên Cương Môn đều tự sát chôn cùng tổ tiên Cổ gia! Nếu không phải, hôm nay hễ là người giẫm đạp Thiên Cương Môn, đều phải ở trước tông miếu ta ba quỳ chính lạy, an ủi tiên linh!"

"Tốt!" Mọi người bị lời nói không nể mặt của Lê Hi kích thích huyết tính, nhanh miệng đáp ứng.

Cố Lăng Chiêu càng là khó kìm được ý cười. Trong mắt gã, Lê Hi đây là đang tự tìm đường chết.

Trước đó Ma Tông thả ra Nghiệp Hỏa sớm đã đốt sạch Cổ gia, gã là người sống sót duy nhất, tự nhiên nói cái gì thì là cái đấy, đâu ra còn chứng cớ.

Hắn tự mãn như vậy, gã ngược lại cũng muốn nhìn, sau khi mở mộ hắn sẽ như thế nào.

Cố Lăng Chiêu không kịp đợi thưởng thức mỹ cảnh trên dưới Thiên Cương Môn cùng nhau nghển cổ tự sát.

Nhất định đặc biệt làm cho lòng người vui sướng.

Một tiếng hô lên, Lê Hi mệnh lệnh Nhạc Trạc tạm thời thu hồi đại trận. Sau đó dưới sự hiệp lực của hai Thể Tu, chuyển tấm bia đá điêu khắc xanh qua một bên, chuẩn bị đào mộ.

Sau khi đào lớp đất đi, một cái quan tài to lớn từ từ xuất hiện trước mặt mọi người. Tuy hoa văn tinh xảo, nhưng tài liệu làm quan tài lại cực kỳ bình thường. Trọng điểm là, đây là một cái hợp quan, nói cách khác, tổ tiên Cổ gia dù nam hay nữ già hay trẻ, toàn bộ hài cốt đều chôn chung một chỗ.

Đây quả thực là cực kỳ bất kính, cho dù mua không nổi quan tài cũng có thể dùng chiếu hạ táng như bần dân thế tục, chứ không được làm cử chỉ ác độc như vậy.

"Buồn cười! Mấy đời thế giao, ngay cả một cái quan tài cũng luyến tiếc, lại hợp táng. Thiên Cương Môn thực sự tốt!" Mọi người nghị luận ầm ĩ.

Lê Hi lại giống như không nghe thấy, kính trọng vuốt ve Phạn Văn được điêu khắc tinh xảo trên quan tài, lần thứ hai hỏi:"Có thật phải mở quan tài?"

Đôi mắt đen như mực của thiếu niên hàm chứa hơi nước, giống như là ngọc trai đen thượng đẳng, tinh xảo không như vật thế tục. Mà cất giấu trong đó là bi thương, làm người không tự chủ sinh ra thương tiếc cùng không đành lòng.

"Mở quan tài là phải làm. Nếu Bạch tiểu hữu có điều cố kỵ, ước hẹn vừa nãy liền bỏ qua đi." Trong lòng lão tổ Phật Tu không đành lòng.

"Tự nhiên như thế, tin tưởng mọi người cũng chưa từng có ý đoạt mạng người, chỉ là thương tiếc Lăng Chiêu thế yếu, hy vọng có thể được nhận lại hài cốt tổ tiên." Cổ Lăng Chiêu lợi dụng thời cơ thể hiện bản thân khoan dung rộng lượng.

Nhưng Lê Hi lại lắc đầu cười khẽ, che giấu buồn bã trong mắt, dứt khoát cự tuyệt nói:"Đừng hiểu lầm, Thiên Cương Môn không sợ, chỉ là ta lo mặt các ngươi sẽ rất đau." (bị vả mặt)

Dứt lời, hắn dùng sức mở nắp quan tài ra.

Ngay khi mở quan tài, mọi người cả kinh thất sắc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.