Luôn Có Tình Địch Muốn Công Lược Ta 2

Chương 27



Lúc này người đàn ông mặc âu phục đang ngồi trên ghế chủ vị trong đại sảnh.

Dưới áo vét lông cừu màu xám tro, tộc huy ám văn tinh xảo khiêm tốn buộc vòng quanh cổ áo.

Thần sắc của y vô cùng hiền hòa, nhưng khí tức lãnh túc quý khí quanh quẩn toàn thân vẫn như cũ làm cho người ta sợ hãi.

Vừa vặn bất đồng với ưu nhã trên người Lê Hi, ung dung hoa quý bốn chữ đối với người đàn ông này mà nói, như trời sinh dung nhập vào cốt nhục, theo nhiều lần chuyển kiếp, trải qua hàng tỉ năm chuyển hóa, càng nhưỡng càng tinh khiết, trở thành một loại hương vị trí mạng mê người.

Lê Hi cười, đôi mắt hơi mang theo ý mập mờ trêu đùa nhìn thẳng vào đôi mắt y. Nhìn thấy kiềm nén và khát vọng quen thuộc dưới đáy mắt xanh lục, Lê Hi cười càng thêm mị hoặc.

Liếm đôi môi đỏ tươi, suồng sã lại trực tiếp chỉ cần liếc qua liền có thể làm cho không người nào có thể quên.

Nam nhân nhịn không được đứng lên, trực tiếp đi tới trước mặt Lê Hi, dùng cơ thể ngăn cách hắn với tầm mắt của đám người, thấp giọng mở miệng nói:"Anh là Chanel Pennerson."

"Ừ, cho nên." Lê Hi biết rõ còn hỏi.

".." Hầu kết nam nhân khẽ nhúc nhích, tựa như muốn nói điều gì, lại bị quản gia tiến vào cắt ngang. "Đại thiếu gia, Trịnh công tử tìm ngài."

"Kêu anh ta đợi lát nữa." Lê Hi cất giọng phân phó, sau đó ở bên tai nam nhân vì bị cắt ngang mà nhíu mày nói một câu:"Chờ em trở lại."

Hơi thở thanh khiết của thanh niên lướt qua lỗ tai nhạy cảm mang đến tê dại quen thuộc, mà lòng bàn tay lại bị đầu ngón tay mềm mại lướt qua ám chỉ.

Trong mắt nam nhân đè nén khát vọng càng cường liệt nhưng bản tính thận trọng không cho phép y thất thố. Vì vậy y vẫn như trước không khác gì thường ngày, nhưng dái tai tràn đầy sắc đỏ đã nói rõ nội tâm y lúc này đang cuộn trào mãnh liệt.

- -------------------

Kỳ gia, nhà kiếng thủy tinh.

Thời điểm Lê Hi đi ra đại sảnh, Trịnh Trạch đã được quản gia dẫn tới vườn hoa nhỏ càng thêm tư mật ở phía sau.

Nhà kiếng thủy tinh duy mỹ lại lãng mạn, là nơi thích hợp nhất để triển khai ấm áp yêu đương.

Mà nguyên thế giới, lần đầu tiên nguyên thân Kỳ Yến Ninh Trịnh Trạch gặp mặt cũng là ở đây.

Thời khắc này Trịnh Trạch đã thu liễm toàn bộ tà mị điên cuồng buổi sáng, ăn mặc phong độ cử chỉ nhẹ nhàng.

Ba món chính trang âu phục làm cho gã thoạt nhìn cực kỳ cao ngất, dung mạo không tầm thường cũng lộ ra trầm ổn và khôn khéo.

Chỉ tiếc, vì đắm chìm trong tình dục, bên trong gã cũng sớm đã hao mòn hầu như không còn. Dù mặc ra nhân mô cẩu dạng cũng không che giấu được mùi linh hồn thối rửa dưới da thịt làm người khác buồn nôn.

Cẩn thận thu hồi xem thường trong mắt, Lê Hi thần sắc bình tĩnh tiêu sái đi vào nhà kiếng trồng hoa.

"Quản gia nói, anh có chuyện tìm tôi?"

"Đúng vậy, Yến Ninh, em đã đến rồi." Trịnh Trạch đứng dậy tiến lên đón, khuôn mặt tươi cười thái độ trong miệng cũng khác thường, nhiệt tình nói không ngừng:"Em buổi trưa rời đi vội vàng, đến giờ còn chưa ăn đi. Anh vừa mới kêu quản gia chuẩn bị cho em chút điểm tâm, em ăn trước, anh đã đặt một chỗ tại nhà hàng vào buổi tối, chúng ta cùng đi."

Lê Hi không lên tiếng, chỉ bình tĩnh nhìn gã, đôi mặt tựa hồ có thể nhìn thông suốt mọi thứ làm cho những câu nói Trịch Trạch chuẩn bị hồi lâu nghẹn trong cổ họng không cách nào nói tiếp.

Bầu không khí trở nên lúng túng, Trịnh Trạch luôn thành thạo cũng không biết nên làm thế nào cho phải.

Mà Lê Hi dùng ngón tay gõ bàn một cái, lần thứ hai kéo trọng tâm câu chuyện:"Tôi cho là buổi sáng đã nói rất rõ ràng, nhưng anh lại là thật sự không muốn hiểu. Đừng vòng vo, nói rõ mục đích của anh, tôi đang bận."

"Cái này..." Không nghĩ tới thái độ Lê Hi lại cứng rắn như thế, Trịnh Trạch do dự dứt khoát đứng dậy khom lưng cúi đầu:"Xin lỗi, anh sai rồi."

"A?"

"Trước đó ở hội sở là anh sai, là nhất thời ngu ngốc mới nói ra như lời như vậy. Nhưng anh cũng có nổi khổ tâm, Cố Văn Nhưỡng không biết xấu hổ day dưa bắt đầu, khó tránh khỏi lau súng cướp cò, có phần quá khích. Hơn nữa em lại làm ra động tác như vậy, sỉ nhục làm lòng anh khó chịu. Mặc dù nói một nghìn đến một vạn, thật sự là anh sai rồi, nhưng" nói cho đến đó, tựa hồ có phần tức cảnh sinh tình, giọng nói Trịnh Trạch khẽ run, giống như nghẹn lời:"Yến Ninh, chúng ta cùng nhau lớn lên, lại là trúc mã trúc mã, em dù sao vẫn phải tinh tưởng là anh yêu em."

"Yêu tôi?" Hỏi ngược lại, Lê Hi tuy tiện cầm lấy một miếng trái cây ăn. Chỉ là một động tác bình thường, như từ hắn làm lại lộ ra một loại mê hoặc quyến rũ.

Không giống, thật sự không giống, Trịch Trạch mê muội nhìn mặt hắn, bắt đầu từ ban ngày thấy được Kỳ Yến Ninh ở trong hội sở, Trịnh Trạch liền phát hiện hắn khác biệt. Vốn Kỳ Yến Ninh chỉ có gương mặt đẹp, mà bây giờ lại nhiều hơn một loại hương vị khó nói.

Giống như thay da đổi thịt, mị lực trên người nam nhân này đều ngắn ngủi một buổi toàn bộ phát ra.

Nhất là cái loại mâu thuẫn trời sinh ôn nhu và kiêu ngạo trong xương lại hòa hợp, chỉ cần liếc qua, cũng đủ để khiến bất kỳ người đàn ông nào cũng có dục vọng chinh phục.

Xinh đẹp, thông minh, quả quyết, còn có không sánh được là đầu não chuyên ngành. Chỉ có nhân tài như vậy mới xứng với gã, mới có thể sánh vai với gã. Trịnh Trạch nghĩ, đối với Lê Hi càng là ham muốn bắt buộc phải có.

Gã không ngừng lại gần Lê Hi, thậm chí vươn tay, muốn từ phía sau ôm hắn.

Mà Lê Hi cũng như không phát hiện, thảnh thơi vuốt ve chén trà trong tay.

Đầu ngón tay thon dài, đặt lên rìa chén trà bạc, trắng và bạc hoàn mỹ ở cùng một chỗ làm cho không người nào có thể dời mắt, nhất là khi gõ biên độ mập mờ lực độ như có như không, làm cho người miên man bất định.

"Anh vừa mới nói là yêu tôi sao?" Câu ra khóe môi, ánh mắt Lê Hi mang châm chọc nhìn Trịnh Trạch từ trên xuống dưới, tựa hồ đang hỏi ngươi có chỗ nào đáng giá để ta tin tưởng.

"Đương nhiên." Trịnh Trạch không chút do dự gật đầu:"Chỉ cần em muốn, anh có thể đào tim mình ra cho em."

"A." Lê Hi cười, một chữ cũng không tin.

Tuy bộ dáng giả vờ thâm tình của Trịnh Trạch đủ để ngụy trang thành bộ dáng đau khổ vì tình cầu mà không được. Nếu người không biết bản tính thực sự của gã, không chừng sẽ bị bộ dáng tình thánh của gã lừa gạt, chỉ tiếc, gã gặp chính là Lê Hi.

Mười năm diễn xuất, hai chữ diễn kỹ từ lâu trở thành bản năng của Lê Hi. Là người hay quỷ liếc qua là có thể phân rõ. Nhưng giờ phút này, hắn cũng không muốn vạch trần, bởi vì hắn không muốn Trịnh Trạch chết quá mức dễ dàng.

Cửa nát nhà tan, ngậm oan mà chết, trước khi sống muôn vàn tài hoa đều biến thành áo cưới cho người khác. Nguyên thế giới, kết cục Kỳ Yến Ninh thảm như vậy, tư vị như vậy nếu như không cho Trịnh Trạch nếm thử, lấy cái gì an ủi vong linh?

Nheo mắt, Lê Hi nhẹ nhàng giơ lên chén trà bằng bạc trong tay, chậm rãi đổ xuống, tản ra mùi hương hồng trà, theo động tác của hắn toàn bộ rơi xuống đầu Trịnh Trạch đang khom lưng.

"!" Trịnh Trạch cả kinh, vô thức muốn né ra, lại bị Lê Hi dùng tay khác gắt gao níu lại cà vạt, không cách nào di chuyển.

Nước trà ấm áp dọc theo trán của gã chậm rãi chảy xuống, dần dần thấm ướt cổ áo gã, xúc cảm mềm mại mơn trớn xuống cổ gã.

"Em muốn làm gì!" Yết hầu yếu ớt rơi vào tay kẻ khác, khiến Trịnh Trạch không dám manh động. Bảo trì cân bằng hơi khụy đầu gối, bởi vì tư thế khó chịu trở nên vô cùng nhức mỏi.

"Anh đoán?" Nụ cười nỉ non lộ ra chút nguy hiểm không nói ra được, Lê Hi siết chặt ngón tay, ngồi thẳng thưởng thức bộ dáng chật vật của Trịnh Trạch.

Bốn phía đều là của kính thủy tinh trong suốt, dù ở bên ngoài nhìn từ góc độ nào, đều có thể nhìn rõ ràng tình cảnh bên trong.

Giờ khắc này, nam nhân thân hình cao lớn toàn thân lộn xộn nửa quỳ bên cạnh chân thanh niên ôn nhu.

Trên mặt gã cực kỳ không cam chịu, thậm chí có chút khuất nhục nhưng nụ cười trên mặt thanh niên mang theo trêu tức nhưng là vô cùng diễm lệ.

Tùy tiện lại dứt khoát, cao ngạo lại nguy hiểm.

Trịnh Trạch vốn có chút tức giận lại khi đối mặt với Lê Hi lại từ từ mềm đi, mãi đến khi đầu khớp xương cũng trở nên rã rời, đầu gối mềm nhũn quỳ rạp xuống đất. Còn chất vấn vừa nãy, cũng tiêu tan thành mây khói.

"Yến Ninh.." Gã mê muội nỉ non, lần đầu tiên đối với vị hôn phu sinh vô cùng khát khao.Mà Lê Hi như trả lời cúi đầu xuống, ở bên tai Trịnh Trạch nhỏ giọng nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.