Luôn Có Vai Chính Vọng Tưởng Mở Rộng Hậu Cung

Chương 145



Giữa trận pháp cổ, thú lực dao động trên người Đồng Giai dần dần yếu đi, sau đó nhanh chóng xói mòn.

“Đã xảy ra chuyện gì?!” Hắn mở mắt ra cảm ứng tình huống thân thể, nhịn không được kinh hoảng, “Chẳng lẽ trận pháp đã mất hiệu lực? Nhưng vừa nãy rõ ràng …..”

Thanh âm chuyển động rất nhỏ của cơ quan vang lên, những ngọn đèn tối đen ở góc quảng trường lần lượt sáng lên, mấy tộc trưởng đại tộc hóa thành hình người trốn tránh ở trong bóng tối đi ra từ chỗ ẩn thân, vây quanh bên ngoài trận pháp.

Cảnh tượng nhiều năm trước lại tái diễn, Đồng Giai sau khi kinh hoảng liền nhanh chóng tỉnh táo lại, nhìn quanh bọn họ một vòng rồi cười lạnh ra tiếng, “Lần thứ hai, đám thú nhân đê tiện các người lại dám gạt ta lần thứ hai!” Đồng tử hồng sắc nhiễm sát ý cùng cuồng nộ khiến người ta sợ hãi, thanh âm trong trẻo phấn chấn bị đè thấp, âm trầm khiến người khác lạnh người, lúc này bộ dáng Đồng Giai trước mặt mọi người hoàn toàn bất đồng với trước kia.

“Quả nhiên là ngươi, Hiên Viên Hồng.” Tộc trưởng xà tộc đứng ra đầu tiên, rút vũ khí để bên hông ra, “Nhìn xem thân phận hiện tại của ngươi đi, rốt cuộc là ai đê tiện!”

Hồng quang mơ hồ thổi qua trận pháp, Đồng Giai đột nhiên hóa thành hình người, ngửa mặt lên trời rống một tiếng cắt qua cổ tay của mình.

Một tiếng chim trong trẻo ẩn ẩn từ trên không truyền đến, thanh âm chuyển động của cơ quan lần thứ hai vang lên, thân thể vững vàng của Đồng Giai đột nhiên lắc lư, mềm oặt ngã trên mặt đất, máu chảy ra hóa thành sương mù biến mất ở trong không khí. Đồng tử của hắn co rụt lại, ngửa đầu nhìn về phía không trung quát lên, “Là ai động tới trận pháp của ta!”

Ba con chim đáp xuống tiến vào tầm nhìn của mọi người, Nhã Dật cùng Kim Thu từ lưng chim nhảy xuống, nhìn Đồng Giai ngã trong trận cổ, ánh mắt không rõ.

“Là ta.” Đông Phương Thư xuống đất cuối cùng, xuyên qua mọi người đi vào trận pháp, lần thứ hai kích thích trận bàn, “Đồng Giai, vô dụng thôi, sẽ không có cơ hội dời linh hồn lần nữa đâu.”

“Vì sao ngươi có thể ……” Đồng Giai nói đến một nửa thì dừng lại, tàn nhẫn trên mặt được thu lại, biến trở về bộ dáng vô hại đơn thuần bình thường, chớp mắt nghi hoặc mờ mịt, “A, sao mọi người đều ở nơi này? Tiểu Nhã, Kim Thu, các ngươi mau lại đây, lần trước ta lên núi hái được rất nhiều quả gai xanh, đều giữ lại cho các ngươi này.”

Nhã Dật quay đầu tránh tầm mắt đơn thuần của hắn, Kim Thu siết chặt quyền, nhịn không được đi đến chỗ hắn, “Giai Giai, không phải ngươi bị Hiên Viên Hồng đoạt thân thể sao? Ngươi đừng sợ, ta sẽ đuổi hắn ra khỏi thân thể của ngươi.”

Tộc trưởng hổ tộc thấy thế muốn ngăn cản, lại bị Đông Phương Thư bắn qua một chiếc lông chim ngăn lại.

Bước chân của Kim Thu càng ngày càng nhanh, nhanh chóng đi vào trong trận, nhìn Đồng Giai nói, “Người của Đông Phương tộc trưởng không phải muốn thương tổn ngươi đâu, ngươi nhịn một chút, chờ cưỡng chế người xấu đi ra thì tốt rồi, ta ……”

Trên không trận pháp đột nhiên hiện lên hồng quang, cơ quan lại được khởi động, Đông Phương Thư cùng Kim Thu ngay cả cơ hội giãy dụa cũng không có, trực tiếp bị hồng quang vây quanh thành một cái kén.

“Ha ha ha, ngu xuẩn!” Đơn thuần vô hại trên mặt Đồng Giai bị thay thế bởi khoái ý sau khi thực hiện được mục đích, kích động nói, “Tuy rằng chỉ có hai tên, nhưng cũng đủ rồi, đợi ta hấp thu xong lực lượng của bọn họ thì sẽ tới các ngươi! Mấy con kiến các ngươi, toàn bộ đều phải xuống địa ngục!”

Biểu tình Nhã Dật đại biến, muốn xông lên cứu người, lại bị tộc trưởng quy tộc tay mắt lanh lẹ ngăn cản.

“Đồng Giai!” Trong lòng cô vừa đau vừa hận, một bên giãy dụa một bên quát hỏi, “Vậy tình cảm mấy chục năm của chúng ta ở trong mắt ngươi rốt cuộc là cái gì! Đông Phương tộc trưởng cùng Kim Thu đều là nhìn ngươi lớn lên, sao ngươi lại nhẫn tâm thương tổn bọn họ chứ! Đừng tiếp tục nữa, dừng tay đi!”

“Vài chục năm tình cảm?” Đồng Giai cắt qua cổ tay của mình lần nữa, nhếch miệng lộ ra một nụ cười đẫm máu, trong giọng nói tràn đầy khinh miệt cùng coi thường, “Đám kiến các người cũng xứng đáng cùng ta nói tình cảm sao? Nếu không phải lần trước bị các ngươi lừa gạt, ta làm sao phải nghẹn khuất chờ đợi lãng phí mấy chục năm qua!”

Nhã Dật nắm chặt quyền, hỏi ngược lại, “Ngươi cảm thấy mấy chục năm qua là lãng phí?”

Đồng Giai giống như đang xem trò cười nhìn cô kích động chất vấn, cười nhạo một tiếng rồi nhấc chân chạy về phía Kim Thu đang bị hồng quang vây quanh.

Tiếng cười nhạo này triệt để giết chết tia hy vọng cuối cùng trong lòng Nhã Dật, cô cúi đầu, dùng sức tránh thoát tay của tộc trưởng quy tộc, rút trường tiên bên hông ra, “Thì ra tất cả đều là lãng phí …… Một khi đã như thế, vậy coi như mấy chục năm qua ta là nuôi sủng vật chỉ biết cắn người đi.” Ngẩng đầu, vọt tới phía trước, tập trung toàn bộ thú lực vung trường tiên về tâm trận, “Kim Thu! Đây mới là bộ mặt thật của hắn, mau tỉnh lại đi!”

Thú lực đi vào trong trận, trường tiên đánh vào cái kén hồng sắc, một tiếng hổ gầm thống khổ cuồng nộ đột nhiên từ trong kén vang lên, hồng quang tiêu tán, một cự hổ thành niên từ trong kén nhảy ra lao thẳng tới Đồng Giai, răng nanh dưới ánh sáng hôn ám thoạt nhìn nguy hiểm khủng bố.

Đông Phương Thư đưa tay đập tan hồng quang vây quanh bên người, nhìn về phía Kim Thu chỉ đi tới ngăn chặn Đồng Giai nhưng lại chậm chạp không có công kích hắn, thản nhiên bổ đao, “Trước khi trở thành Đồng Giai hắn tên là Hiên Viên Hồng, từng có hơn hai mươi bạn lữ.”

Một phát xuyên tâm, cự hổ lại ngửa mặt lên trời thét dài một tiếng, nâng vuốt xô Đồng Giai ra xa, xoay người chạy ra khỏi cổ trận, biến mất ở trước mặt mọi người.

“Ta không nghĩ tới Kim Thu sẽ đối với Giai Giai ……” Nhã Dật tâm tình phức tạp nhìn Đồng Giai chật vật do bị vuốt hổ cào bị thương, dừng một chút, xoay người đuổi theo Kim Thu.

[Tỷ lệ yêu nhau của Kim Thu cùng nhân vật chính giảm xuống 0%, đã lấy được hồn kỳ thứ mười, chúc mừng kí chủ.]

[Đang kiểm tra tình huống hoàn thành nhiệm vụ ……. Đã bị quấy nhiễu, kiểm tra thất bại.]

[Đang kiểm tra trạng thái hồn kỳ …… Không có bất thường. Đang kiểm tra thông đạo đưa linh hồn lên …… Tạm thời đóng cửa, không thể tiến hành đưa lên, xin kí chủ chú ý.]

Đông Phương Thư nhìn về phía cổ trận bên kia, nắm chặt trận bàn trong tay.

Bộp, một viên đá nhỏ lăn đến trước mặt Đồng Giai, vừa vặn đánh rớt miếng vảy rồng kim sắc hắn lén lấy ra.

“Ngươi chính là dựa vào cái này để hóa rồng?”

Thanh âm quen thuộc, nhưng ngữ khí lại không quen thuộc. Đồng Giai vội vàng nhặt vảy rồng lên, kinh hoảng ngẩng đầu nhìn nơi truyền ra thanh âm.

Diệp Chi Châu chậm rãi đến gần, ngồi xuống trước mặt hắn sờ sờ tóc của hắn, lại giúp hắn lau tro bụi cùng vết máu trên mặt, sau đó cường ngạnh đoạt đi miếng vảy rồng hắn gắt gao nắm ở trong tay, “Ta sẽ không hỏi ngươi là vì sao.”

Đồng tử Đồng Giai co rụt lại, muốn phản kháng nhưng đã bị cậu phóng thích long áp chấn trụ, hoàn toàn không thể nhúc nhích.

“Ta vẫn luôn không hiểu rõ mối quan hệ giữa hồn kỳ cùng nhân vật chính, hồn kỳ chính là nhân vật chính sao? Hay là nhân vật chính chỉ là công cụ do hồn kỳ chọn lựa ra.” Cậu đứng lên, cắt qua ngón tay nhỏ máu tươi lên vảy rồng, sau đó bỏ vào trước mặt Đồng Giai, “Tặng cho ngươi, xem như là tạm biệt với mấy chục năm qua.”

Máu tươi nhanh chóng bị hấp thu, trên vảy đột nhiên hiện lên một đạo kim quang, Đồng Giai vội ôm vảy rồng vào trong ngực của mình.

“Không có gì muốn nói với ta sao?” Diệp Chi Châu lui về phía sau hai bước, vứt bỏ trường đao mà Vũ Mộc chế tạo cho cậu, từ trong không gian lấy ra song đao Đông Phương Thư đã luyện chế cho cậu.

Truyện được edit và post duy nhất tại:https://shiye91.wordpress.com/.

Kim quang dần dần lớn hơn, đem Đồng Giai vây quanh.

“Ta không hối hận.” Đồng Giai chậm rãi đứng lên, ngẩng đầu nhìn cậu qua kim quang, có lẽ là do ánh sáng, vành mắt mắt của hắn cư nhiên mơ hồ có chút phiếm hồng, “Đệ đệ …… Không, Tiểu Châu, ngươi xuất hiện quá muộn, quá muộn ……”

Kim quang sáng đến mức tận cùng, triệt để bao bọc lấy Đồng Giai.

Đông Phương Thư ngăn trở động tác tiến công của tộc trưởng các tộc, đi đến mắt trận bức ra máu tươi mà Đồng Giai nhỏ vào, sau đó nhỏ máu vào trận bàn, trực tiếp bóp nát. Tiếng cơ quan chuyển động đột nhiên dừng lại, từ chỗ tối ẩn ẩn truyền đến thanh âm đồ vật hư hao sụp xuống, hồng quang bao phủ trên không trận pháp triệt để biến mất, thú lực rung chuyển trong trận cũng tiêu tán vô tung.

“Tiểu Châu.” Y đi đến trước mặt Diệp Chi Châu, muốn nắm tay cậu, “Đồng Giai đã bắt đầu mạnh mẽ hóa rồng, chúng ta rời nơi này trước đã.”

Diệp Chi Châu tránh tay y, thấp giọng hỏi, “Ngươi không trách ta sao? Cho hắn cơ hội hóa rồng.”

Đông Phương Thư sửng sốt, thu hồi tay nhìn cậu, hỏi, “Ngươi sẽ trách ta giấu diếm chuyện Đồng Giai sao?”

“…… Sẽ.”

“Ta sẽ không.” Đông Phương Thư lần thứ hai vươn tay, muốn kéo cậu rời đi, “Rời đi trước đã, Đồng Giai hóa rồng sẽ ……”

“Hắn sẽ không thành công.” Lần này Diệp Chi Châu không né tránh y, rủ mắt thu song đao vào không gian, “Máu nhỏ vào vảy rồng không phải là máu của ta, mà là của Vũ Mộc.”

Đông Phương Thư nhíu mày.

“Vũ Mộc là điểu tộc, miễn cưỡng xem như là phượng, long phượng mặc dù đều là thần tộc, nhưng huyết mạch cũng sẽ bài xích lẫn nhau.” Diệp Chi Châu nghiêng đầu nhìn y, tự giễu cười cười, “Hồn kỳ quá mức khó lường, ta làm sao dám lấy tính mạng của mọi người đi đánh cược chứ. Nếu không làm như vậy, Giai ….. Đồng Giai chắc còn sẽ dùng vảy rồng gây sức ép một hồi, chi bằng ta giúp hắn một phen.” Trên đường trở về cậu luôn tìm kiếm chi tiết trong kịch bản cùng hồi ức mấy chục năm ở chung với Đồng Giai, sau đó rốt cục cậu tìm ra mấu chốt để nhân vật chính hóa rồng.

Thế giới này có tứ đại thần thú, vì sao nhân vật chính không đổi sang ba tộc kia, mà lại cố tình là long? Lúc nhân vật chính còn là Hiên Viên Hồng thì có thể giải thích được, xà quả thật có họ hàng gần với long, hóa rồng coi như là hợp lý. Nhưng vì sao sau khi nhân vật chính biến thành Đồng Giai, trong kịch bản mới nhân vật chính vẫn lại hóa rồng? Thỏ tộc cùng tứ đại tộc hoàn toàn không có liên quan, cố gắng chắp nối quan hệ thì cũng nên biến thành hổ mới đúng.

Mãi cho đến khi chạy đến cổ trận, nghe được Đồng Giai muốn hấp thu lực lượng của Đông Phương Thư cùng Kim Thu, cậu mới hoàn toàn hiểu được mấu chốt bên trong.

Trong kịch bản nhân vật chính cũng là sau khi giết bốn huyết mạch phản tổ của đại tộc mới hóa rồng thành công, cho nên mấu chốt hóa rồng có lẽ không nằm ở việc bản thân nhân vật chính là chủng tộc gì, mà là ở việc nhân vật chính có thể cướp được thân thể có huyết mạch phản tổ hay không. Trong kịch bản nhân vật chính quả thật tự bạo, nhưng hắn tự bạo cũng không phải là muốn tự sát, mà là vì hủy diệt thân thể của mình, sau đó dùng huyết mạch phản tổ đắp nặn ra long thân của hắn.

Lấy bốn huyết mạch phản tổ không phải thuần chất để hợp nhất tạo ra một long thân thuần nhất, sao lại đủ được. Trở lại vấn đề ban đầu, vì sao phải là long? Nếu ngay cả thân thể cũng phải làm mới lại, như vậy vì sao lại là long?

Nếu coi việc hóa rồng là một cây nến, phản tổ huyết mạch là thân nến, trận pháp cổ là lửa, như vậy tim nến ở đâu? Tim nến là cái gì? Long là thần thú, thân thể của thần chỉ dựa vào chắp vá là có thể thành hình sao? Cho nên cậu suy đoán, trên tay nhân vật chính có vật chân chính thuộc về rồng, là tim nến có thể giúp hắn lợi dụng đầy đủ huyết mạch phản tổ.

Nghĩ thông suốt điểm ấy cậu cũng không ra mặt, mà lại thu liễm khí tức ẩn ở trong góc nhìn Đồng Giai, nhìn gương mặt quen thuộc lộ ra biểu tình vừa quen vừa lạ, nhìn hắn muốn đả thương người nhưng lại bị người làm bị thương lại, lại nhìn ánh mắt âm ngoan của hắn lén lấy ra một cái vảy rồng kim sắc.

Khí tức đồng loại mãnh liệt như vậy, đứng ở xa mà cậu vẫn cảm nhận được lực lượng ẩn chứa trong cái vảy kia liền kinh hãi. Cậu không biết Đồng Giai lấy cái vảy rồng ra là muốn làm gì, cậu chỉ biết mình phải đi ngăn cản. Trên đó có người cậu để ý, cậu phải bảo vệ bọn họ.

Đông Phương Thư nhịn không được đưa cánh tay ôm lấy cậu, ghé vào lỗ tai cậu thở dài, “Xin lỗi, ta không nên giấu ngươi, ta chỉ là lo lắng …..”

“Ta biết.” Diệp Chi Châu ôm lấy y, ánh mắt vẫn dừng ở kim quang, “Ta không giận ngươi giấu diếm, nhưng ta giận ngươi khi gặp chuyện đều tự mình gánh lấy. Đông Phương, ta là bạn đời của ngươi, không phải là hài tử của ngươi. Ta không thích ngươi lấy danh nghĩa vì tốt cho ta mà lừa dối ta, ta hiểu ngươi, nhưng ta vẫn khổ sở.”

Đông Phương Thư siết chặt vòng tay, “Xin lỗi …… Xin lỗi, về sau sẽ không như vậy nữa.”

“Ta không tin cam đoan của ngươi, lần sau gặp chuyện ngươi vẫn sẽ tiếp tục làm như vậy.” Diệp Chi Châu nhẹ nhàng đẩy y ra, vươn tay chạm vào kim quang đã yếu đi, “Thú lực ta đưa vào trong vảy hữu hạn, Đồng Giai hẳn là đã chống đỡ không nổi.”

Đông Phương Thư nghe vậy đành phải nuốt mấy lời giải thích cam đoan vào, cùng cậu nhìn về phía Đồng Giai đã trở về thú hình sau khi kim quang biến mất.

Tộc trưởng các tộc không nghe được bọn họ nói chuyện, thấy kim quang biến mất còn tưởng rằng Đồng Giai hóa rồng thành công, vội gào lớn để cho bọn họ nhanh rời đi, có người gấp gáp thậm chí không để ý Đông Phương Thư nhắc nhở, cầm vũ khí xâm nhập vào trong trận.

“Ngươi hủy đi trận pháp là quyết định chính xác.” Kim quang biến mất, Diệp Chi Châu vươn hai tay ôm lấy con thỏ cả người đầy vết thương đang hôn mê, dùng tinh thần lực thực chất hóa thành một nhà giam nhốt hắn lại, trong mắt hiện lên một tia mờ mịt, “Không lấy được thân thể huyết mạch phản tổ, quả nhiên hắn không tự bạo giống như trong kịch bản …… Nhưng ta phải làm sao với hắn đây?”

[Đang kiểm tra độ hoàn thành của nhiệm vụ …… Nhiệm vụ hoàn thành, chúc mừng kí chủ. Đang xác nhận thông đạo đưa linh hồn lên …… Thông đạo mở ra, không có bất thường. Có muốn tiến vào thế giới kế tiếp hay không?]

Ở trong lòng chọn từ chối, cậu nhìn về phía Đồng Giai vẫn không nhúc nhích trong lồng giam, nhất thời không biết nên làm thế nào cho phải.

“Không phải ……”

Thanh âm quen thuộc, ngữ khí suy yếu. Cậu ngẩn người, ánh mắt đối diện với Đồng Giai đột nhiên mở mắt ra.

“Tiểu Châu, cám ơn …….. còn có ……. Không phải là ……… công cụ …….” Đồng Giai nói xong đột nhiên lao thẳng thân thể đâm đầu vào lồng giam, sau đó phanh một tiếng, con thỏ biến mất, trong lồng giam chỉ còn lại một bãi huyết nhục, ngay sau đó một cỗ thú lực không lớn khuếch tán ra.

“Giai Giai ……. Không!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.