Luôn Có Vai Chính Vọng Tưởng Mở Rộng Hậu Cung

Chương 148



Hội nghị chấm dứt viên mãn, sau đó Diệp Chi Châu cầm thành phẩm cùng bản thay đổi dịch cải tạo gen x2 tới phòng thí nghiệm để làm các loại kiểm tra, Khương Quốc Long dẫn Nhâm Xảo tới văn phòng, Hà Vũ thì sau khi thu thập xong tư liệu liền tìm tới Diệp Chi Châu.

“Diệp sư huynh.”

“Sao vậy?” Diệp Chi Châu lấy dụng cụ, mở ghi chép trong thông tấn khí ra bắt đầu viết viết vẽ vẽ, đầu cũng không nâng lên trả lời, “Hết thuốc rồi, ăn nhiều sẽ tiêu chảy, phải tiết chế.”

“Em không tới tìm anh xin cái đó!” Hà Vũ chán nản, đi vòng tới trước mặt cậu, “Em cảm thấy anh cần phải nói chuyện với Phương sư huynh, chủ giảng hạng mục x2 là do Phương sư huynh xin thầy giao cho Nhâm Xảo, lúc ấy em đã cảm thấy không thích hợp, Nhâm Xảo là thực tập sinh ở lầu một, có chọn chủ giảng tạm thời cũng sẽ không tới lượt cô ta, hơn nữa từ lúc anh vào sở nghiên cứu vẫn luôn nghiên cứu hạng mục x2, Phương sư huynh làm như vậy không phải là đào bẫy cho anh sao.”

Diệp Chi Châu nghe vậy dừng tay lại, dứt khoát thu bút điện tử, trực tiếp nhắn tin cho Phương Nghi, gật đầu trả lời, “Quả thật có chút kỳ quái, anh còn tưởng rằng thầy bị thí nghiệm làm cho hồ đồ, thì ra là sư huynh.”

“Nhưng em như vậy có phải là không tốt không, những gia hỏa trong tổ hạng mục thương hương tiếc ngọc như thế phỏng chừng lại ở sau lưng nói em đâm thọc làm khó dễ Nhâm Xảo.” Hà Vũ nhíu mày, trên mặt mang phiền não, “Thật sự là ….. trước kia em chọn ngành nghiên cứu gen chính là nghĩ về sau có thể chuyên tâm nghiên cứu, không cần hao tâm tổn trí đi quản những phương diện quan hệ này, nhưng  bây giờ thì sao, sau khi Nhâm Xảo đến em giống như phải cùng người khác giải thích cái này giải thích cái kia, phiền chết.”

Diệp Chi Châu nghe vậy gõ gõ thông tấn khí, trấn an nói, “An tâm, anh sẽ nói chuyện với Phương sư huynh cùng người của tổ hạng mục, thầy nói về sau Nhâm Xảo sẽ đi theo anh, anh sẽ chú ý cô ta nhiều hơn. Em đang có khác gánh nặng tâm lý thôi, trước kia như thế nào thì bây giờ cứ như thế ấy, vui vẻ lên.”

“Anh nói đơn giản lắm ……” Hà Vũ than thở, sau đó lắc lắc đầu vứt đi suy nghĩ loạn thất bát tao trong đầu, cười nói, “Vẫn chưa chúc mừng sư huynh nữa, cuối cùng hạng mục x2 đã có kết quả, không uổng công sư huynh cố gắng cùng kiên trì, chúc mừng!”

“Cám ơn.” Diệp Chi Châu cười đáp lại cô, cảm thán, “Mọi người đều không dễ dàng, còn phải cám ơn mọi người lúc trước đồng ý để anh đi lên con thuyền đầy bất ổn này.”

“Chỗ nào bất ổn chứ, không phải cuối cùng thầy cũng lên theo sao.” Hà Vũ chớp mắt với cậu, trêu ghẹo, “Nhưng sư huynh, lần này anh bị tai nạn tuy rằng hơi thê thảm, nhưng cuối cùng cũng không uổng phí, nào là tinh thần lực 3S, rồi đột nhiên thông suốt nghiên cứu ra dịch gen x2 nữa, ngay sau đó còn làm ra được bản thay đổi …… Sư huynh anh quả thực là thần, hiện tại trong sở nghiên cứu cùng trường học đều đang lan truyền tin tức, nói chỗ chúng ta có người bị xe đụng ra thiên tài tinh thần lực 3S, chờ về sau x2 được công bố, phỏng chừng bọn họ đều phải sợ đến rớt cằm. Sư huynh, chắc không phải là lúc anh bị tai nạn đã nhìn thấy ánh sáng thần thánh gì đó, sau đó bị người ngoài hành tinh cấy quang não trí năng vào trong đầu đó chứ?”

“Chỉ giỏi tưởng tượng, em không học văn học thật sự là đáng tiếc.” Diệp Chi Châu buồn cười lắc đầu, lần thứ hai mở bản ghi chép ra, “Được rồi, đừng náo loạn nữa, lát nữa thầy sẽ tìm em kiểm tra luận văn đó, trở về chuẩn bị đi.”

Lúc này Hà Vũ mới nhớ tới ông thầy nhà mình có thói quen kiểm tra luận văn sau hội nghị, vẻ mặt đau khổ vội vàng chạy mất.

Trong phòng thí nghiệm an tĩnh lại, Diệp Chi Châu rút bút điện tử ra, trong mắt hiện lên một tia mờ mịt. Quang não sao ……. Quả thật có chút giống, quá trình cho ra kết quả x2 thuận lợi giống như đang nằm mơ vậy, những điểm tắt nghẽn thật lâu trước kia đột nhiên thông suốt toàn bộ, thật giống như có một Diệp Chi Châu khác đã nghiên cứu ra x2, chỉ còn chờ cậu đến viết kết quả. Cảm giác kia quá mức huyền diệu, khiến cậu luôn cảm thấy không chân thật. Còn có thói quen ve thuốc đột nhiên xuất hiện sau tai nạn, rõ ràng trước kia không có, những phương pháp tài liệu để ve thuốc cùng cũng là mạc danh kỳ diệu biết được …….

Lúc cơm chiều Phương Nghi Hành đi từ phòng thí nghiệm lầu hai xuống dưới, sau đó bị Diệp Chi Châu chộp tới quán cơm.

“Sư huynh, hạng mục của em sao lại để cho một thực tập sinh làm chủ giảng, luận tư lịch luận kinh nghiệm luận thiên phú luận quan hệ …… Bất kể nhìn từ phương diện nào, vị trí chủ giảng này cũng không nên giao cho nghiên cứu sinh vừa đến sở nghiên cứu cả.”

“Hả? Nghiên cứu sinh vừa tới sở nghiên cứu? Chủ giảng?” Phương Nghi Hành so với cậu còn lờ mờ hơn, ngơ ngẩn nhận ly sữa cậu đưa tới uống một hơi, sau đó ghét bỏ phì phì hai tiếng, thanh tỉnh lập tức, “Anh làm sao có thể tùy tiện giao cho người khác vị trí chủ giảng hạng mục của em chứ, tư liệu trong tay cô gái kia không phải vẫn là của em sao, cô ta chỉ là người nói giùm thôi. Lúc em xảy ra tai nạn phía trên đột nhiên muốn tới xem tiến độ hạng mục, anh thấy cô ta nói chuyện rất lưu loát liền đưa tài liệu cho cổ, để cho cô ta học thuộc lòng tùy tiện ứng phó với kiểm tra của phía trên, nhưng không có chỉ định cô ta làm chủ giảng mà.”

Diệp Chi Châu nhíu mày, “Nhưng sao em lại nghe nói là anh xin thầy để cô ta làm chủ giảng.”

“Nói hưu nói vượn.” Phương Nghi Hành gọi nhân viên đổi sang cà phê, vẻ mặt là ‘em đang đùa anh hả’, “Anh nói với thầy là để cho cô ta làm người phát ngôn tạm thời trước khi em trở về để ứng phó với phía trên thôi. Mọi người đều bận rộn, nhóm của Tiểu Vũ thì sốt ruột em bị tai nạn nên nhất định phải thay phiên nhau xin nghỉ đi bệnh viện chăm sóc em, tổ hạng mục không đủ nhân thủ, chỉ có thực tập sinh kia là rảnh rỗi nhất, nên chỉ có thể để cô ta gánh việc kiểm tra này, cái gì chủ giảng với không chủ giảng, đừng nói là anh chỉ định cô ta làm chủ giảng, cho dù mấy gia hỏa khác có tư lịch trong tổ hạng mục cũng sẽ không làm a, đúng là tam sao thất bản.”

Diệp Chi Châu trầm mặc, tiếp tục hỏi, “Phía trên muốn theo hạng mục là xảy ra chuyện gì, không phải lúc trước không ủng hộ sao?”

“Cái này ……” Phương Nghi Hành nhìn nhìn bốn phía, xác định không có người nghe lén mới lại gần cậu, lấy chiếc đũa lặng lẽ chỉ chỉ phía trên, hạ giọng nói rằng, “Con trai lớn của một cấp trên nào đó hơn một tháng trước đột nhiên bị hỏng gen hôn mê bất tỉnh, đã thử đủ loại biện pháp nhưng vô dụng, cũng không biết là ai ở trước mặt bọn họ lắm miệng, nhắc tới hạng mục của em, liền …… Hiện giờ hạng mục của em đã có kết quả, nếu có thể cứu con trai nhà kia, nhân sinh của em liền bay lên đỉnh rồi.”

Diệp Chi Châu không lời gì để nói, “Vậy hả? Hơn một tháng trước, đó không phải là lúc em xảy ra tai nạn sao.”

Phương Nghi Hành chớp mắt mấy cái, sờ đầu, “Hiện tại là tháng mấy?”

“Tháng một năm mới.”

“A a, ha ha ha, thì phải là hai tháng trước, xem anh này, nhớ sai ngày.” Phương Nghi Hành dùng tiếng cười che giấu xấu hổ, sau đó nhanh chóng nói sang chuyện khác, “À, không phải nói em tìm được thân nhân sao, kết quả nhận thân như thế nào? Sao lúc anh đến thăm em lại không gặp được họ nhỉ.”

Diệp Chi Châu sửng sốt, đưa tay xoa trán, “Em tìm được thân nhân? Muốn đi nhận thân?”

“Đúng vậy.” Phương Nghi Hành thấy nghi hoặc trong mắt cậu không giống như giả bộ, thu lại vui cười trên mặt, nhíu mày, “Tiểu Diệp, em ….. không nhớ rõ chuyện này sao?”

Cậu lắc đầu, đột nhiên cảm thấy hơi đau đầu, “Không nhớ rõ ….. Ký ức trước khi bị tai nạn đều có chút mơ mơ hồ hồ.”

“Em nhìn em coi.” Phương Nghi Hành đen mặt, vỗ bàn, “Rõ ràng em vẫn chưa dưỡng thương tốt, không được, em đi về nghỉ ngơi đi, anh cho em nghỉ, không cần lo lắng áp lực phía trên, anh sẽ dùng thân phận của anh đặc biệt phê duyệt cho em!”

“Rốt cục anh cũng nhớ mình là một nhị đại rồi sao.” Đau đầu giảm bớt, cậu cầm lấy chiếc đũa gõ gõ bàn ăn, cười nói, “Nhanh ăn đi, cơm sắp nguội rồi, chuyện thân thể em có đúng mực, không có vấn đề gì cả.”

“… Minh ngoan bất linh![1] Sớm muộn gì cũng chết trên bàn thí nghiệm!” Phương Nghi Hành liếc mắt xem thường cậu, một hơi xử lý hết ly cà phê, bắt đầu cúi xuống lùa  cơm.

[1] Minh ngoan bất linh: Ngu muội không linh lợi, mô tả sự thiếu hiểu biết nhưng bướng bỉnh.

Diệp Chi Châu nhìn mớ tóc loạn trên đỉnh đầu hắn, ánh mắt trở nên ngưng trọng. Quả nhiên mình đã quên một ít chuyện …… Nhất định phải nhớ được, nhất định.

Truyện được edit và post duy nhất tại: https://shiye91.wordpress.com/.

Lại một tuần đi qua, dịch gen x2 rốt cục kiểm tra hoàn tất, tiến vào giai đoạn quan sát thực nghiệm.

“Diệp sư huynh, cái này là một mình anh nghiên cứu ra sao, thật là lợi hại.” Nhâm Xảo mắt hình ngôi sao đi theo phía sau Diệp Chi Châu, giống như cái đuôi nhỏ vậy.

“Không phải, một mình anh không làm ra được, là thành quả của mọi người cùng nhau cố gắng làm ra.” Diệp Chi Châu cười trả lời, xoay người đem một nhóm dịch gen cuối cùng bỏ vào thùng chứa, khóa kỹ đặt xong mật mã rồi nhìn các thành viên đang ghi chép số liệu thay đổi, hô lớn, “Mọi người vất vả một tuần nay rồi, buổi tối tôi mời khách, mọi người muốn ăn gì cứ nói, tôi đặt chỗ.”

Mọi người trong tổ hạng mục bị tăng ca đến mức sống không còn gì luyến tiếc nghe vậy hoan hô, lập tức mồm năm miệng mười thảo luận, không khí nhất thời rất là nhiệt liệt.

Nhâm Xảo thấy thế hâm mộ nói, “Diệp sư huynh thật là lợi hại, mọi người đều rất thích anh, không giống em ……”

“Mọi người cũng thích em, chẳng qua em là con gái, cho nên mọi người biểu đạt tương đối hàm súc. Người vùi đầu quá lâu trong phòng thí nghiệm sẽ không biết cư xử lắm, không biết làm sao để cho con gái vui, em đừng nghĩ nhiều.” Diệp Chi Châu xoay người, tiện tay bỏ thùng chứa đã cài mật mã vào két sắt.

Nhâm Xảo nghe vậy vẫn suy sụp, “Nhưng Hà sư tỷ cũng là con gái, mọi người đối với chị ấy không hề giống như đối với em …… Hơn nữa, không biết em đã làm sai chỗ nào chọc Hà sư tỷ tức giận, chị ấy không thèm phản ứng với em …..”

Lúc này mọi người đã thảo luận xong địa điểm ăn cơm yên tĩnh trở lại, vừa vặn nghe được câu nói kia, không khí nhất thời trở nên vi diệu.

“A, cái kia, em không phải ……” Nhâm Xảo bị mọi người nhìn có chút hoảng, vội giải thích, “Em không có ý kia, Hà sư tỷ không có ức hiếp em, em, em chỉ là muốn biết làm sao để thân mật hơn với Hà sư tỷ thôi ……”

Mọi người nghe vậy anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, không khí càng quỷ dị.

“Tiểu Vũ đương nhiên không ức hiếp em rồi.” Diệp Chi Châu tự nhiên nói tiếp, như là hoàn toàn không nhận thấy được không khí quỷ dị lúc này, cười nói, “Con bé chỉ muốn ức hiếp anh thôi, gần đây nó vội vàng làm báo cáo cuối khóa, anh đây còn làm bắt con bé tăng ca, nó có chút nóng nảy. Không chỉ có nó thôi đâu, anh dám cá là tất cả mọi người đều muốn ức hiếp anh, mọi người nói có đúng không?”

Không khí quỷ dị bị phá tan, mọi người sôi nổi né tránh tầm mắt của cậu, không thèm không để ý nhìn trời nói sang chuyện khác.

Diệp Chi Châu thấy thế cười mắng, “Mấy người thật sự là, chỉ biết khi dễ Tiểu Vũ tính tình ngay thẳng có cảm xúc gì đều viết ở trên mặt, còn mình thì một bụng xấu xa, như thế nào, quen biết rồi liền không coi Tiểu Vũ là con gái nữa hả? Coi chừng về sau không tìm được bạn gái.”

Mọi người hi hi ha ha mặc cậu mắng, nói Tiểu Vũ rõ ràng là anh em tốt, sẽ ở cả đời với bọn họ trong phòng thí nghiệm.

Diệp Chi Châu cười khẽ ra tiếng, sau đó nhìn về phía Nhâm Xảo nói rằng, “Nhìn thấy không, bây giờ bọn họ còn quý trọng coi em là con gái, chờ đến khi bọn họ quen thuộc với em thì sẽ coi em như là anh em mà sai sử, đến lúc đó em khóc cũng khóc không được. Em cũng đừng quá lo lắng vấn đề ở chung với Tiểu Vũ, con bé không phải không phản ứng em, mà là quá bận thôi, đừng nghĩ nhiều. Đặt tâm tư lên thực nghiệm là được, sau đó tích lũy kinh nghiệm, em là học sinh nhảy lớp, phải chú ý nhiều hơn, trụ cột rất quan trọng.”

Mọi người nghe vậy cũng ồn ào theo, nói là muốn xưng huynh gọi đệ với Nhâm Xảo, còn nói Hà Vũ là anh em không trượng nghĩa, năm sau sẽ được trở về trường học sống thoải mái, sau đó đề tài biến chuyển, biến thành nói cho Nhâm Xảo nên làm thế nào để tích góp kinh nghiệm, dạy cô làm sao để mau chóng dung nhập đoàn đội. Không khí vi diệu biến mất, trở về bình thường ấm áp.

Nhâm Xảo nhu thuận nghe bọn họ giáo dục, dư quang nhìn về Diệp Chi Châu, siết chặt tư liệu trong tay.

Liên hoan xong Diệp Chi Châu không đi về nhà, mà là về viện nghiên cứu.

Sau khi chào hỏi đồng nghiệp trực ca đêm, cậu đi vào phòng hội nghị, mở máy chiếu kết nối với phòng theo dõi, sau đó lợi dụng giấy thông hành mở quyền hạn theo dõi phòng thí nghiệm.

Hình ảnh theo dõi vẫn bình thường, cậu truyền hình ảnh trên màn hình đến thông tấn khí của mình, sau đó tắt máy chiếu, nằm úp trên bàn ngẩn người nhìn chằm chằm hình ảnh theo dõi trên thông tấn khí. Cậu không rõ tại sao mình phải làm như vậy, nhưng trực giác nói cho cậu biết nhất định phải làm như thế. Mấy lá cờ xuất hiện trên đầu Nhâm Xảo cùng với biểu hiện của Nhâm Xảo trong khoảng thời gian này, cộng thêm buổi chiều nay Nhâm Xảo bày ra đủ loại ngôn ngữ bẫy rập đều khiến cậu vô cùng để ý. Còn có lời của Phương sư huynh nói, sư huynh nói là bởi vì Nhâm Xảo nói chuyện lưu loát mới để cho Nhâm Xảo nói thay cậu, nhưng từ khi tiếp xúc đến giờ, rõ ràng Nhâm Xảo là một nữ sinh có chút ngại ngùng đơn thuần, khi căng thẳng còn sẽ nói lắp ……

Cạch.

Tiếng đồ vật ma sát với mặt đất được phóng đại vô hạn trong phòng hội nghị trống trải, suy nghĩ bị đánh gãy, cậu ngồi dậy nhìn quanh bốn phía, có chút nghi hoặc. Là ảo giác sao? Hay là cậu làm rớt cái gì?

Loẹt xoẹt loẹt xoẹt.

Tiếng động càng rõ ràng, cậu nhịn không được ngừng thở, trong đầu bắt đầu hiện lên những hình ảnh đã từng xem qua trong truyện ma.

Loẹt xoẹt loẹt xoẹt ….. Phì phì!

Cậu lập tức đứng lên, nhíu mày nhìn dưới bàn hội nghị.

Loẹt xoẹt.

“……” Chẳng lẽ trong phòng hội nghị có chuột?

Cậu vuốt mặt, cười cười chính mình nhát gan, ngồi xổm người xuống nhìn dưới gầm bàn.

Dưới bàn có thanh chắn, nhìn không rõ lắm phía dưới có cái gì, cậu sờ soạng dỡ thanh chắn di động xuống, cúi người trực tiếp chui xuống dưới bàn hội nghị.

Sàn nhà cùng mặt tường của sở nghiên cứu đều được trang bị công năng tự làm sạch, cho nên dưới bàn cũng không có bụi bặm hay rác rưởi gì cả, cậu mở đèn pin nhỏ trên thông tấn khí ra chiếu chiếu, sau đó dừng ở vị trí gần góc bàn.

“Đây là ….. cái gương?” Đưa tay nhặt lên, lật qua lật lại nhìn nhìn, “Trong phòng hội nghị sao lại có cái này, ai mang vào thế nhỉ?” Nhưng cái gương làm sao biết động được, vậy tiếng vang khi nãy ở đâu ra? Chẳng lẽ trong phòng hội nghị thật sự có chuột?

Nghĩ vậy cậu vội tắt đèn pin bò ra ngoài, chuẩn bị đến phòng hậu cần hỏi một chút.

“Mật mã đã bị sửa lại! Tôi làm sao biết, hắn đã sửa lại a.”

Thanh âm khá là quen thuộc, cậu khẽ dừng động tác, nhìn hình ảnh theo dõi trong thông tấn khí.

Nhâm Xảo đứng trước két sắt trong phòng thí nghiệm, phiền não quát vào thông tấn khí, “Đừng thúc dục! Mật mã đã bị sửa lại thì tôi có cách nào chứ! Ai bảo lúc trước mấy người không giết chết hắn, giờ lại bắt tôi lăn qua lăn lại giết hắn là sao?”

Bên kia còn nói gì đó, Nhâm Xảo tức giận trực tiếp ngắt truyền tin, sau đó bước nhanh ra khỏi phòng thí nghiệm.

Diệp Chi Châu ngồi trên mặt đất, nhìn phòng thí nghiệm không có một bóng người, tâm tình phức tạp. Cư nhiên ……. thật sự quay được một ít chuyện ……

[Đang kiểm tra tình trạng thân thể kí chủ …… Kiểm tra hoàn tất, biển tinh thần lực bị nội thương, linh hồn bị hao tổn, cần phải tĩnh dưỡng. Đan dược thích hợp: An thần hoàn, Ngưng Thần Đan thượng phẩm.]

Một màn ảnh đột nhiên hiện ra trước mắt, cậu ngẩn người, kỳ quái là trong lòng không hề cảm thấy kinh ngạc hay sợ hãi, chỉ là có chút mờ mịt đưa tay bưng kín ánh mắt, thấp giọng thì thào, “Kỳ quái, sao đột nhiên mình lại muốn khóc ……”

Cái gương nhỏ cũ nát được cậu để trên đùi nhẹ nhàng giật giật, giống như vừa an ủi vừa làm nũng vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.