Cậu quay đầu lại, kinh ngạc nhìn Trương Hân Nhiên cả người chật vật, “Sao cô lại ở đây?” Bãi đỗ xe Mộ Thiên ra vào bằng thẻ, không phải nhân viên Mộ Thiên thì không thể vào được. Huống chi cậu cùng Âu Dương Chi tới bãi đỗ xe khu vip, đường ra vào khác với khu phổ thông, rốt cuộc là nữ chủ làm như thế nào vượt qua hai ba chốt kiểm tra trà trộn vào thế?
“Diêu Thành, anh phải giúp đỡ em, bây giờ em biết anh có rất nhiều tiền.” Mái tóc được cột của Trương Hân Nhiên lòa xòa rớt xuống, ống quần cũng bị bẩn, “Hoàng Đồ hiện tại muốn đóng băng em, khắp nơi đều là phóng viên, em quả thật không còn cách nào, xin anh nhìn vào tình cảm chúng ta trước kia, giúp đỡ em đi.”
Bởi vì Âu Dương Chi muốn lấy quà cho người trong nhà, cho nên xuống xe chậm một bước, đột nhiên thấy một nữ nhân không biết từ đâu chui ra, bước lên phía trước hai bước đứng chắn trước người cuả Diệp Chi Châu, nói với hai vệ sĩ, “Kêu bảo vệ lại đây, đưa vị tiểu thư này ra ngoài, thuận tiện kiểm tra camera ở mỗi đường xuống bãi đỗ xe.”
“Âu Dương Chất?” Trương Hân Nhiên trừng lớn mắt, sau đó ánh mắt sáng lên, càng kích động nói, “Âu Dương tiên sinh, tôi biết anh là ông chủ đứng sau Mộ Thiên, trước đó tôi đổi công ty là bị ép buộc, là cha của Lưu Phỉ Phỉ uy hiếp tôi, tôi, tôi nguyện ý trở về Mộ Thiên, xin hãy cho tôi một cơ hội.”
Diệp Chi Châu nghe được mà muốn trợn mắt há mồm, thiết lập cao lãnh của nữ chủ đã sụp đổ rồi sao, ngay cả cậu cũng không nhận ra được, “Trương Hân Nhiên tiểu thư.” Cố ý nhấn tên của đối phương tương đối rõ ràng, cậu trấn an vỗ vỗ vai Âu Dương Chi đi lên một bước hiện ra thân hình, ra hiệu vệ sĩ buông người ra, hỏi, “Tiền của tôi với việc giúp cô có liên quan gì nhau sao? Hơn nữa chuyện đổi công ty kia, cô đã là người trưởng thành rồi, ra quyết định gì thì phải có trách nhiệm gánh vác hậu quả.”
Trương Hân Nhiên không nghĩ tới cậu sẽ lạnh lùng như thế, không khỏi có chút sững sờ, “Chúng ta có tình cảm nhiều năm như vậy …. không phải anh vẫn luôn thích em sao, hiện tại em nguyện ý cùng anh ở cùng một chỗ, anh hãy giúp đỡ em, chỉ cần giúp em đền hợp đồng rời khỏi Hoàng Đồ, chúng ta có thể bắt đầu lại một lần nữa! Chuyện trước kia em sẽ không so đo với anh, chỉ cần sau này anh một lòng với em, em nhất định …”
Càng nghe càng thái quá, trong lòng cậu cũng ẩn ẩn suy đoán ra nguyên nhân nữ chủ đột nhiên tìm tới cậu xin giúp đỡ, cậu vội ngắt lời cô, nghiêm túc nói, “Trương tiểu thư, tôi cùng cô chỉ mới quen nhau mấy tháng, dùng từ nhiều năm tình cảm thì khoa trương quá, về phần thích cô … Tôi nghĩ Trương tiểu thư đã hiểu lầm, tôi đã có người yêu, mong Trương tiểu thư không cần nói những câu khiến người ta hiểu lầm.” Nếu những lời này truyền đến tai Âu Dương Thuần, cậu đừng nghĩ xuống giường được.
“Anh có người yêu?!” Thanh âm của Trương Hân Nhiên đột nhiên sắc nhọn, tức giận trong lòng dâng lên, thân thể phát run, “Không có khả năng!” Đời trước Diêu Thành quả thật phản bội cô, nhưng đều là vì ích lợi! Cô biết, vẫn luôn luôn biết, Diêu Thành yêu cô, chưa từng thay đổi!
“Vị tiểu thư này.” Âu Dương Chi lần thứ hai tiến lên một bước ngăn trở ánh mắt cô nhìn Diệp Chi Châu, nhíu mày, trong mắt mang theo phản cảm không kiên nhẫn, “Xin tự trọng.” Người như thế lại dám mơ ước Tiểu Chất cùng thím hai, không biết tự lượng sức mình.
Trương Hân Nhiên bị ánh mắt chán ghét của y nhìn đến khó chịu, đầu óc có chút mộng nhìn hai người, tầm mắt đảo đến hành lý cùng quà tặng vệ sĩ đang cầm, trong lòng run lên, nghĩ tới khả năng nào đó, vừa khiếp sợ vừa ghê tởm nhìn về phía hai người, miệng há há, tâm tình sụp đổ, “Hai người, hai người ….. Diêu Thành, quả nhiên anh vẫn ghê tởm như đời trước, cư nhiên vì muốn nổi danh lại bán đứng thân thể! Âu Dương Chất, mệt tôi trước kia vẫn là fan của anh, không nghĩ tới anh lại là một tên đồng tính luyến ái ghê tởm!”
Lời này vừa nói ra, biểu tình của mọi người ở đây nhất tề thay đổi. Vệ sĩ uy hiếp đi lên phía trước một bước, sắc mặt Âu Dương Chi trầm xuống, khí tức tao nhã vô hại trên người đột nhiên trở nên sắc bén, “Trương tiểu thư, họa là từ miệng mà ra.”
[Tỷ lệ yêu nhau của Âu Dương Chi và nữ chủ giảm xuống 0%, đã lấy được hồn kỳ thứ nhất, chúc mừng kí chủ, xin kí chủ tiếp tục cố gắng.]
Truyện được edit và post duy nhất tại:
https://shiye91.wordpress.com/.Đột nhiên hệ thống hiện ra nhắc nhở khiến Diệp Chi Châu đang chuẩn bị đáp lời nữ chủ ngẩn người, sau đó mừng như điên! Nữ chủ quả thực là thần trợ công, 5% khiến người đau đầu kia cứ như vậy mà biến mất! Tâm tình cậu rất tốt, nhìn nữ chủ cũng không thấy chán ghét nữa, cậu cười tủm tỉm vỗ vỗ vai Âu Dương Chi, ló đầu ra đồng tình nhìn về phía nữ chủ, nói lời thấm thía, “Trương tiểu thư, có bệnh thì phải đi trị, giấu bệnh sợ thầy cũng không tốt, cái gì kiếp trước kiếp sau, những gì cô nói tôi đều không hiểu.” Nói xong nhìn về phía một vệ sĩ đứng gần nữ chủ nhất, “Giúp tôi đưa Trương tiểu thư đi bệnh viện, nhớ phải chọn nơi tốt một chút.”
Vệ sĩ vô cùng có trách nhiệm hướng nữ chủ vươn tay ra.
“Diêu Thành!” Trương Hân Nhiên vội vàng tránh né, tức giận đến ngữ khí đều bất ổn, “Anh không cần giả ngu! Ôm được đùi liền muốn xóa sạch quá khứ sao? Mơ tưởng! Anh nghĩ anh sẽ được phủng bao lâu, những kẻ có tiền kia đều là có mới nới cũ, tôi chờ ngày anh bị vứt bỏ sống nghèo túng!”
“Vậy cô cứ chờ đi.” Bây giờ nữ chủ đã hoàn toàn không có lý trí, tiếp tục dây dưa chính là lãng phí thời gian. Cậu phất phất tay với các vệ sĩ khác ý bảo bọn họ đi hỗ trợ, sau đó vỗ vỗ vai Âu Dương Chi, dẫn y đi đến thang máy.
Sau khi lên lầu Âu Dương Chi trực tiếp bỏ lại hành lý vào phòng chơi games, năm phút sau, Diệp Chi Châu đang dùng tinh thần lực quấy rầy người yêu nhận được nhắc nhở của hệ thống.
“Giảm còn 15%?” Cậu chọt chọt màn hình, cười vui sướng khi người gặp họa, “Chắc là Âu Dương Chất bị anh hắn sửa lưng rồi, đáng đời.” Dám lén lên level sau lưng cậu, đây là báo ứng!
“Rất vui vẻ sao?”
“Đương nhiên, nhiệm vụ đều …” Cậu gật gật, cúi đầu đối mắt với Âu Dương Thuần đã thanh tỉnh, phản xạ có điều kiện che mông lui về phía sau, “Anh tỉnh rồi, cái kia, Âu Dương Chi đã đến, ừm, anh đói bụng chưa, có muốn ăn cơm không?” Ngủ mười mấy tiếng, hẳn là đã rất đói bụng đi, cậu chột dạ nghĩ.
Âu Dương Thuần ngồi dậy, vuốt tóc, biểu tình thản nhiên, “Lão Đại trở về? Em đi đón?”
“Ách … Ừ.” Cậu cúi đầu, yếu ớt trả lời, “Em thấy anh ngủ rất say, nên không gọi anh …”
“Tiểu Thành, anh đói bụng.” Ngữ khí ôn hòa bình tĩnh.
Diệp Chi Châu thấy anh không phát hỏa, nhẹ nhàng thở ra, biểu tình dương quang sáng lạn lần nữa, “Anh muốn ăn gì, em nói nhà bếp làm cho anh.”
Tầm mắt Âu Dương Thuần đảo qua khuôn mặt tươi cười của cậu, hơi cong môi, đột nhiên duỗi cánh tay ôm cậu lại rồi xoay người đặt cậu ở trên giường, tay trái khống chế tay cậu, tay phải ái muội sờ soạng, cắn vành tai cậu, “Ăn em, trẻ con không ngoan phải bị phạt.”
“Em không … Ưm! Bây giờ là giữa trưa, anh không thể … Á …” Cứu mạng!
Sa đọa thối nát suốt một ngày nhanh chóng chấm dứt, buổi tối lúc liên hoan gia đình, Âu Dương Chất cùng Diệp Chi Châu đều rất ủ rũ.
“Thím hai, thím bị chú phạt sao?” Âu Dương Chất lặng lẽ dịch đến bên người Diệp Chi Châu đang vùi đầu ăn canh, nhỏ giọng nói, “Cháu trộm cho thím chút chân giò kho cay này, không cần cảm ơn cháu đâu.”
Cậu bỏ muỗng xuống, dùng mắt cá chết nhìn hắn, “Cám ơn cậu.” Lấy chân giò cay cho người bị tàn hoa cúc, thật sự là tình cảm kinh thiên động địa.
“Không cần khách khí.” Âu Dương Chất ngại ngùng cười cười, một bộ dáng vẻ cảm xúc thâm sâu, “Trước kia khi cháu bị chú và anh dạy dỗ liền thích ăn chân giò cay, ăn xong phiền não gì cũng biến mất, đáng tiếc anh cháu cảm thấy món đó hại dạ dày, không cho cháu ăn nhiều.”
“Cậu thích ăn óc heo không?”
Âu Dương Chất nghe vậy ánh mắt sáng lên, “Cháu chưa ăn qua, óc heo ăn rất ngon sao?”
“Ừ.” Cậu gật gật đầu, liếc mắt nhìn hai chú cháu ngồi đối diện vừa ăn vừa nói chuyện công việc, kéo kéo khóe miệng, “Vừa ngon lại dinh dưỡng, rất thích hợp để người như cậu bồi bổ.” Giúp hắn thông minh hơn một chút, cậu lấy hồn kỳ cũng dễ dàng hơn.
Cửa phòng đột nhiên bị gõ, sau đó Hướng Thanh Hiếu cầm một cái ipad tiến vào, “Nhị gia, trên mạng đột nhiên truyền ra một video, là về đại thiếu cùng Diêu thiếu.”
Bốn người nhất tề nhìn hắn.
“Hiện tại trên mạng đã truyền ra, nói Diêu thiếu bây giờ ….”
Âu Dương Thuần khẽ nhíu mày, “Bây giờ cái gì?”
Hướng Thanh Hiếu nhìn Diệp Chi Châu cùng Âu Dương Chất đang vùi ở góc bàn ăn canh, dừng một chút, kiên trì tiếp tục nói, “Nói Diêu thiếu bây giờ bị đại thiếu bao nuôi, còn nói Diêu thiếu sở dĩ có thể ra tay rộng rãi dù không làm việc, tất cả đều là vì đại thiếu hào phóng với tình nhân.”
Hai chữ bao nuôi vừa xuất hiện, Âu Dương Chất lập tức sợ tới mức nhảy lên, “Cháu không có! Cháu bị oan! Cháu cùng thím hai là trong trong sạch sạch!”
“Tiểu Chất.” Âu Dương Chi bắt lấy cánh tay của hắn kéo hắn ngồi xuống bên cạnh mình, đè lại bờ vai của hắn, “Bình tĩnh.”
Âu Dương Chất trộm nhìn Âu Dương Thuần, khi tiếp xúc với ánh mắt lạnh buốt của anh thì sợ tới mức ôm chặt cánh tay anh trai mình, cố gắng co nhỏ người lại. Chú hai ăn dấm sẽ không nói đạo lý, hắn không có cách nào bình tĩnh được!
Diệp Chi Châu nghe vậy bỏ muỗng xuống, sau khi lau tay liền đưa tay ra, “Video đâu, cho tôi xem thử.”
Hướng Thanh Hiếu mang ipad đưa qua.
Nơi truyền ra video là một trang tạp chí mạng không nổi tiếng lắm, tiêu đề video là “Làm kinh sợ bao ánh mắt, tình nhân của đại ảnh đế Âu Dương Chất là một người đàn ông”, comment nhảy quá nhanh, tranh web bị lag, cậu phải click nhiều lần mới mở được video.
Sau một màu đen an tĩnh ngắn ngủi, một tiếng kêu sắc nhọn đột nhiên vang lên, sau đó hình ảnh dần dần thích ứng với hoàn cảnh trở nên sáng ngời, hiện ra cảnh tượng bãi đỗ xe cùng thân ảnh của mấy người Diêu Thành.
… Quả nhiên là cảnh này. Cậu nhìn Âu Dương Chi đang trấn an Âu Dương Chất, thả lỏng người dựa vào lưng ghế, cúi đầu tiếp tục xem.
Video rất ngắn, chỉ có một phút. Trong một phút này, Diệp Chi Châu cùng “Âu Dương Chất” vẫn luôn thân mật đứng bên cạnh nhau, mà Trương Hân Nhiên thì bị vệ sĩ ngăn lại cách hai người vài bước, đại ảnh đế vẻ mặt kích động đang nói gì đó, nếu cẩn thận phân biệt có thể mơ hồ nghe ra mấy từ “uy hiếp”, “ghê tởm”, “bán đứng thân thể”, “đồng tính luyến ái”. Kết hợp với trạng thái ba người cùng với biểu tình ngữ khí, chắc chắn sẽ khiến cho người ta suy nghĩ xa xôi. Cuối video, Trương Hân Nhiên kích động bị vệ sĩ không lưu tình lôi ra ngoài, mà Diệp Chi Châu cùng “Âu Dương Chất” thì “ngọt ngọt ngào ngào” vào thang máy.
Tắt đi video, cậu nhìn về phía Âu Dương Thuần đang đứng dậy đi tới, cáo trạng, “Em bị gài bẫy.” Video này vô luận là quay ở góc độ nào vẫn khiến người khác suy nghĩ xa xôi, khắp nơi đều lộ ra vết tích được paparazzi chuyên nghiệp xử lý qua, kết hợp với việc nữ chủ hôm nay đột nhiên bỏ qua lạnh lùng trở nên rụt rè… Nhân sinh khắp nơi đều là bẫy a.
“Anh sẽ giải quyết.” Âu Dương Thuần vuốt tóc của cậu, ngữ khí trầm xuống, “Mấy con rệp trong Mộ Thiên cũng nên được xử lý rồi.”
Âu Dương Chi nhìn em trai đang lo sợ, lại nhìn chú hai ổn trọng đáng tin cậy cùng thím hai lạnh lùng bình tĩnh, ở trong lòng thở dài một cái.
Thằng em ngốc này … Thật vô dụng.