Luôn Có Vai Chính Vọng Tưởng Mở Rộng Hậu Cung

Chương 55



Tìm kiếm trong phòng hồ sơ không có kết quả, sau khi Tần Mạc lên xe thì nhắm mắt lại tựa lưng vào ghế ngồi, trên mặt mang theo mỏi mệt.

Trợ lý lo lắng nhìn anh, khuyên nhủ, “Đã tìm tất cả cô nhi viện ở S thị rồi, đứa trẻ kia có thể hay không đã ….”

Tần Mạc mở mắt ra, lạnh lùng nhìn hắn.

Trợ lý ngậm miệng, cúi đầu không nói chuyện.

“Em ấy nhất định còn sống.” Ô tô chạy vun vút, Tần Mạc thu hồi tầm mắt, nhìn về phía ngoài cửa sổ, “Tôi sẽ tìm được em ấy.”

Phong cảnh ngoài cửa sổ từ vùng ngoại ô hẻo lánh hoang vắng chậm rãi biến thành trung tâm thành phố náo nhiệt chật chội, trợ lý thấy Tần Mạc nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ không động cũng không nói lời nào, do dự một chút, kiên trì nhắc nhở, “Boss, chúng ta đã đi một tuần lễ rồi, chủ tịch vẫn luôn thúc ngài trở về, ngài xem …”

Tần Mạc thu hồi tầm nhìn, trầm mặc một hồi, trả lời, “Đặt vé máy bay đêm nay, bên này phái người tiếp tục điều tra.”

Trợ lý vội vàng xác nhận, lấy điện thoại di động ra bắt đầu đặt vé.

Phía trước là đèn đỏ, ô tô chậm rãi dừng lại, người qua đường tốp năm tốp ba đi qua trước xe, Tần Mạc cầm lấy lúc lắc để ở ghế sau lắc lắc, nâng mắt nhìn về phía ngoài cửa sổ, ánh mắt không chút để ý đảo qua một bóng người đứng ở cửa ra vào tàu điện ngầm cách đó không xa, đột nhiên ngưng chú, sau đó nhanh chóng bỏ lúc lắc xuống mở cửa xe chạy ra ngoài.

“Boss, chúng ta đặt vé tám giờ tối hay …… Ôi? Boss? Boss, ngài đi đâu thế! Không thể xuống xe ở đây đâu!” Trợ lý cùng lái xe kinh hãi, nhưng đèn đỏ đã chuyển xanh, các xe phía sau lại thúc giục, lái xe không còn cách nào, chỉ có thể chạy đi, trợ lý dán người lên cửa sổ xe mở to mắt nhìn boss nhà mình chạy đi, gấp đến độ muốn bùng nổ, “Không lẽ boss không muốn về cho nên bỏ chạy, không cần a! Tôi sẽ bị chủ tịch đánh chết đó!”

Diệp Chi Châu tiến vào cửa tàu điện ngầm mua vé, sau khi kiểm vé thì đi thang cuốn tự động xuống. Chỗ kiểm vé mơ hồ truyền đến một chút xôn xao, cậu tò mò quay đầu lại, nhưng chỉ có thể nhìn thấy áo sơ mi có in hình con gấu của người đứng sau, nhất thời có chút 囧 囧, lại xoay đầu đi tiếp.

“Tiên sinh, xin mua xé trước đã.” Nhân viên kiểm vé ngăn Tần Mạc lại, thấy anh còn muốn xông vào trong, lại dùng tiếng Anh lặp lại một lần nữa.

Đột nhiên nhiệt huyết dần dần lắng xuống, anh đưa tay xoa cái trán có chút đau, hướng nhân viên kiểm vé xin lỗi, sau đó đi đến bên lan can lấy di động vẫn luôn đổ chuông ra, sau khi bấm nhận liền trực tiếp nói thẳng, “Hủy bỏ vé máy bay, tôi tự mình về khách sạn, mọi người không cần tới đón tôi.”

Trợ lý mới vừa thả lỏng lập tức căng thẳng, “Boss, sao lại hủy vé máy bay? Vậy khi nào chúng ta trở về, còn bên chủ tịch …..”

“Tôi sẽ gọi điện cho cha tôi, cúp trước đây.” Cúp điện thoại, anh xoa xoa cái trán, chờ cơn đau đầu giảm bớt liền nhíu mày nhìn về thang cuốn tự động phía sau nhân viên kiểm vé, trong mắt hiện lên một tia nghi hoặc. Chỉ là bóng dáng của một thiếu niên bình thường thôi mà, tại sao mình lại như vậy chứ?

Ngày hôm sau từ S thị trở về, rốt cục Vi Trang tra ra một ít manh mối.

Bên trong văn phòng lộn xộn, nam nhân diện mạo yêu nghiệt nửa chết nửa sống nằm ở trên ghế sa lông, cầm trong tay một cái USB, “Đây, đồ vật mà cậu muốn, đừng thương tâm, cậu quả thật không phải là con ruột của cha mẹ cậu, nhưng tôi đã tìm được cha mẹ ruột của cậu rồi, đáng tiếc hai người đó đã chết, ai, thật đáng thương, tôi cũng không đành lòng lấy tiền của cậu.”

Diệp Chi Châu tiếp nhận USB, trầm mặc một hồi rồi mới lên tiếng, “Vậy anh trả tiền đặt cọc lại cho tôi đi.”

“Không có khả năng! Cậu nằm mơ đi! Tôi nhận vụ này đã lỗ vốn lắm rồi, tại sao cậu có thể đối xử với tôi như vậy chứ? Cậu có biết để tra ra cha mẹ ruột của cậu tôi phải tốn bao nhiêu nhân mạch, bao nhiêu lợi ích không! A a a, tôi đau đầu quá, cậu đi mau, đi mau đi mau.” Vi Trang tức giận đưa lưng về phía cậu, tay giống như rút gân điên cuồng vung vẫy.

Cái tính tình này ….. Diệp Chi Châu nghẹn lời đảo qua quần áo nhăn nhúm lộn xộn trên người hắn, trong lòng có chút thương cảm, “Kỳ thật, tôi vẫn còn một việc muốn nhờ nữa ……”

Vi Trang lập tức sống lại, ánh mắt sáng long lanh nhìn cậu, “Việc gì thế, tôi đã nói với cậu rồi, tôi chỉ nhận vụ lớn, không nhận vụ nhỏ, đúng rồi, lần này không giảm ba phần cho cậu nữa, ừm, năm phần! Năm phần thế nào, không thể bớt nữa đâu!”

Thương cảm trong lòng cậu càng tăng thêm ……. Cậu lấy thẻ đưa qua, rủ mắt thấp giọng nói, “Tuy rằng tôi không phải là con trai ruột của ba mẹ, nhưng tôi vẫn rất cảm kích bọn họ đã dưỡng dục tôi ….. Anh có thể giúp tôi tra xem con trai ruột của họ đang ở đâu không? Tôi chiếm thân phận cùng ba mẹ của cậu ta, cũng nên trả lại rồi.”

Biểu tình không đứng đắn của Vi Trang nứt ra, nhìn cậu thật sâu, đưa tay che trán kêu rên. “Cho nên nói cậu đi thì cậu mau đi đi, cậu phí tâm giúp bọn họ điều tra làm gì, ba của cậu cũng chẳng phải loại tốt lành gì đâu, lại nói ba mẹ cùng thân phận của người kia cũng không phải do cậu cố ý chiếm dụng, đều là do ba của cậu …… cậu, ai, cậu làm tôi không biết nên nói gì cho tốt nữa ……”

Đây là đã điều tra ra chuyện Tư Hữu Càn dùng ly miêu giả mạo thái tử rồi sao? Diệp Chi Châu yên lặng nhìn hắn, không nói lời nào. Hình như người này quả thật có chút bản lĩnh, nhất định phải để hắn điều tra Tư Hàn! Phải tra ra hết! Dùng toàn lực đi điều tra! Lần điều tra này so với tuyến thời gian trong kịch bản hoàn toàn khác nhau, thời gian sớm hơn rất nhiều, chắc Vi Trang cũng sẽ không yêu nhân vật chính đâu nhỉ? Lần này là tra nhân vật chính nhưng hoàn toàn không có bị người khi dễ đến đáng thương.

Cặp mắt hoa đào của Vi Trang đảo tới đảo lui nhưng vẫn không nhìn thẳng vào cậu, cuối cùng bị cậu nhìn chằm chằm không có biện pháp, cam chịu nói, “Rồi rồi rồi, sẽ điều tra giúp cậu, nhưng tôi nói trước, cậu đừng quá khổ sở, ba của cậu …… về sau cậu đừng coi ổng là ba nữa! Mẹ cậu thì còn có thể, kỳ thật cậu cùng mẹ cậu còn có quan hệ thân thích …….. Được rồi, tư liệu đều ở trong USB, tự cậu xem đi!”

Rốt cục cũng nhận, case closed! Cậu bỏ thẻ ngân hàng xuống cất USB đi, nhanh chóng nói pass của thẻ, sau đó không chờ Vi Trang ngăn cản, nhanh chân bỏ chạy.

Đứa nhỏ này thật sự là ….. Vi Trang từ trên ghế sa lông ngồi dậy, nhìn tấm thẻ trên bàn, biểu tình cà lơ phất phơ trên mặt biến mất toàn bộ, mặt mày rũ xuống, sau đó thở dài. Lần này tra được chuyện quá mức kinh tâm, cứ cảm thấy nếu tiếp tục điều tra nữa thì sẽ đào ra càng nhiều chuyện đáng sợ hơn, nhưng mà …… Lấy điện thoại di động ra chọn số điện thoại của Tư Việt, hắn do dự hồi lâu, rốt cục vẫn gọi đi. Tuy rằng đạo đức nghề nghiệp nói cho hắn biết nhất định phải giữ bí mật, nhưng hắn không đành lòng đào chuyện riêng tư trong nhà của bạn tốt mà đối phương lại không hề hay biết gì.

Hai ngày sau, Tư Việt trở về nhà, lời nói và việc làm đối với Diệp Chi Châu vẫn lãnh đạm như cũ, nhưng cũng không đi công tác vắng nhà nữa. Chung Mẫn rất vui vẻ, nụ cười trên mặt Tư Hữu Càn cũng nhiều hơn, sau đó Diệp Chi Châu càng bị cha con Tư gia bài xích.

Lại nhịn vài ngày, đại học đã khai giảng, rốt cục Diệp Chi Châu cũng thoát khỏi cái gia đình có bầu không khí hít thở không thông kia, giữ vững tinh thần chuẩn bị đi vào đại học hội ngộ với nhân vật chính. Ngày báo danh cậu không muốn ai đưa đi, tự mình sửa soạn một ít tư liệu cần thiết rồi đi nhờ xe đến trường học. Báo danh đóng học phí lấy đồng phục quân sự, tất cả đều thuận lợi, khi lấy được chìa khóa phòng ngủ thì xác nhận một chút, phòng 402 tòa nhà B, quả nhiên giống trong kịch bản. Đội mũ lên, cậu đi đến trước cửa phòng 402, phát hiện cửa đã được mở, liền mỉm cười trực tiếp đẩy cửa đi vào.

Bên trong phòng có hai người, một người cao lớn da ngăm đen, đang ngồi trên ghế. Một người thì đang chỉnh lại rèm cửa nhìn không rõ diện mạo lắm, ngược lại dáng người cũng xấp xỉ cậu, đều là kiểu không cao không lùn phổ biến.

Truyện được edit và post duy nhất tại:https://shiye91.wordpress.com/.

Người to cao thấy có người tiến vào, vội nhiệt tình nhìn qua, hô lớn, “Là bạn cùng phòng mới tới sao? Xin chào, tớ là Vương Hổ, người địa phương B thị, chuyên ngành máy tính, bốn năm sau này mong chiếu cố nhiều hơn.”

Diệp Chi Châu đưa một chai nước mua ở trên đường cho hắn, cười trả lời, “Tớ là Tư Hàm, cũng là chuyên ngành máy tính và cũng là người địa phương B thị giống cậu, về sau cùng đi chơi nhé!”

“Tư Hàm?” Vương Hổ tiếp nhận nước, sau khi nói cám ơn thì nhìn thoáng qua người bạn cùng phòng đang ở trên giường nghe được động tĩnh chuẩn bị nhảy xuống, sờ sờ đầu, “Hắc, sao hai người đều là Tư Han thế, chỉ có chữ là không giống, về sau làm sao phân biệt được, còn nữa, hai người nhìn giống nhau thật đấy, giống như song sinh vậy.” (Từ “Han” viết nghiêng trong kia mình để nguyên theo phiêm âm luôn, để cho khớp vs nội dung truyện vì tên hai ng đọc giống nhau)

“Thật vậy sao?” Một thanh âm ôn nhuận thanh thấu từ phía sau truyền đến, Diệp Chi Châu xoay người, chỉ thấy một thiếu niên đội mũ màu đen, mặc một bộ đồ vận động đơn giản từ trên giường nhảy xuống, vẻ mặt dương quang tươi cười tới gần, hướng cậu vươn tay ra, “Xin chào, tớ là Vệ Tư Hàn, hàn trong hàn lãnh (rét lạnh), xem ra chúng ta rất có duyên, thật vui khi gặp cậu.”

Diệp Chi Châu nhìn trang phục của y từ trên xuống dưới, ánh mắt trở nên ý vị sâu xa, nắm chặt tay y, mỉm cười, “Tớ là Tư Hàm, hàm trong hàm dưỡng (tu dưỡng), quả thật hữu duyên, hạnh ngộ.” Tên giống nhau, ăn mặc giống nhau, khi cười rộ lên đều thích nhếch miệng, ngay cả đồng hồ vận động cũng giống nhau.

Thật thú vị.

Trong kịch bản, tuy rằng cá tính Tư Hàn cũng tương đối sáng sủa, nhưng quần áo ăn diện lại hướng về style tiểu thanh tân, hoàn toàn khác với nguyên chủ có phong cách vận động, sao hôm nay lại ….. Là trùng hợp? Hay lại là một bug chưa xác định trong kịch bản?

Vài ngày sau khi dọn tới phòng mới, Diệp Chi Châu rốt cục xác định, Tư Hàn là đang bắt chước lời nói và hành động của nguyên chủ, hơn nữa trong lời nói còn hữu ý vô ý nhắc tới chuyện đã qua, giống như cố ý dẫn dắt cậu phát hiện thân thế bất thường của mình.

Ví dụ như lúc ăn cơm sẽ cố ý biểu hiện ra sở thích giống Tư Hữu Càn như đúc; trước khi ngủ lại vô ý nhắc tới chuyện y không có ký ức trước năm tuổi; sáng sớm mọi người còn chưa dậy thì “bừng tỉnh” từ trong ác mộng, hô lên mấy từ “bắt cóc” “ba mẹ” “Tiểu Quan chạy mau”; lúc quân huấn thì té xỉu, vừa vặn ngã vào trên người Diệp Chi Châu đang đứng ở phía trước, thân là người lớn lên ở W thị, nhưng trong miệng lại mơ mơ màng màng thì thào phương ngôn đúng tiêu chuẩn của B thị …… Đủ loại tình huống, nhiều không kể xiết. Diệp Chi Châu lúc nào cũng dùng công năng quét hình của hệ thống theo dõi tình trạng thân thể của y, hưng trí dạt dào nhìn y diễn kịch, ở trong lòng khen y “bừng tỉnh” cùng “té xỉu” diễn đến cực kỳ chân thật! Khó trách nguyên chủ có thể phát hiện thân thế của mình nhanh như vậy, có máy gợi ý như vậy bên người, muốn không phát hiện cũng khó!

Có lẽ là do Diệp Chi Châu “trì độn” nên y có chút sốt ruột, trước quân huấn chấm dứt một ngày, Tư Hàn lại “té xỉu”, đương nhiên vẫn là ngã xuống trên người Diệp Chi Châu. Huấn luyện viên đối với học sinh “nhu nhược” này cũng hết chỗ nói nổi, cũng không cần Diệp Chi Châu báo cáo, trực tiếp phất phất tay nói rằng, “Dẫn cậu ta đến phòng y tế đi, hôm nay miễn huấn luyện, cứ nghỉ ngơi cho tốt.”

Diệp Chi Châu nhịn cười gật đầu, sau đó dưới sự trợ giúp của bạn học cõng Tư Hàn lên, đi tới phòng y tế.

“Anh ….. Cứu em ……”

Phương ngôn B thị đạt tiêu chuẩn lần thứ hai xuất hiện, Diệp Chi Châu co rút khóe miệng, tiếp tục cắm đầu chạy như điên.

“Mẹ, ba ba ….. Tiểu Hàn sợ …..”

Ai, không có tình tiết mới, còn tưởng rằng hôm nay sẽ có đại chiêu gì chứ.

“Tiểu Quan, tớ sẽ dẫn cậu chạy đi, cậu đừng sợ …… Hình Quan ……”

Tốt rồi, lần này kêu luôn cả tên họ, tương đối dễ dàng làm cho người ta suy nghĩ cùng liên tưởng.

“Tiểu Quan ……. đĩa nhạc cổ điển của tớ đâu …… cậu đã nói sẽ cho tớ mà ……”

Ồ, nội dung lần này rất mới, cái đĩa nhạc kia Hình Quan vừa mới gửi chưa tới hai ngày, trong nhà chỉ có vài người biết, “nói mớ” rõ ràng như thế, cậu cũng ngại ngùng khi giả bộ không nghe được ấy chứ, đáng tiếc ….. Đẩy cửa phòng y tế ra, cậu liền thấy được nam chủ thứ tư – bác sĩ vườn trường Lỗ Thần đang trực, ánh mắt không khỏi sáng lên, lớn tiếng nói, “Bác sĩ! Bạn của em khi quân huấn bị té xỉu, đã bắt đầu nói mê rồi, anh mau khám cho cậu ấy đi! Đúng rồi, có lẽ là do thời tiết quá nóng, em có chút ù tai, cái này phải trị thế nào ạ.”

Người đang “nói mớ” lập tức im bặt.

Diệp Chi Châu cúi đầu che ý cười, nghiêng người bỏ người lên trên giường bệnh, tháo mũ xuống quạt quạt, “Bác sĩ, sao anh lại không làm gì thế, trước đó hai ngày bạn em cũng ngất xỉu một lần, nhưng bác sĩ trước không tìm ra vấn đề, chẳng lẽ bạn em bị bệnh gì đặc biệt nghiêm trọng sao?”

“Nhỏ giọng chút, ồn quá.” Lỗ Thần nhíu mày đứng dậy, đi đến giường bệnh đưa tay sờ sờ cái trán của Tư Hàn, lại sờ sờ cổ của y, mặt đen lại, “Sinh bệnh cái gì! Thân là đàn ông con trai lại giả bộ ngất xỉu trốn tránh quân huấn, thật là mất mặt! Trở về đi, tôi sẽ không làm đơn xin nghỉ cho cậu đâu.”

[Tỷ lệ yêu nhau giữa Lỗ Thần và nhân vật chính giảm còn 90%, mong kí chủ tiếp tục cố gắng.]

Giảm rồi sao? Bác sĩ đại nhân, ngài thật công chính đáng yêu!

Có lẽ là cảm thấy mất mặt, Tư Hàn nằm trên giường không nhúc nhích, vẫn chấp nhất “té xỉu”. Diệp Chi Châu nhét mũ vào lưng quần, vén mái tóc ướt đẫm mồ hôi sang một bên rồi kéo kéo cái áo blue trắng của Lỗ Thần, cao giọng nói, “Bác sĩ, sao anh lại như vậy, bạn của em đã xỉu lần thứ hai rồi đấy! Anh khám kỹ một chút đi, hoặc là anh lật xem bệnh án của cậu ấy cũng được, cậu ấy tên là Vệ Tư Hàn, hai ngày trước cũng đã tới đây, anh khám một chút đi, cậu ấy té xỉu như vậy nhất định là thân thể có vấn đề!”

Lỗ Thần yêu sạch sẽ trên trán nổi lên gân xanh, bỏ tay cậu ra đi đến bên cạnh bàn lật nhìn bệnh án, đè nén tức giận hỏi, “Tên là Vệ Tư Hàn đúng không?”

“Đúng ạ!”

Lại nhìn kết luận của vị bác sĩ trước, hắn khép lại bệnh án cái “bộp”, lạnh lùng nói, “Giả bộ xỉu một lần còn chưa tính, bác sĩ lần trước tốt bụng nên không vạch trần cậu ta, bây giờ còn dám giả bộ lần thứ hai, mau đi đi!”

[Tỷ lệ yêu nhau giữa Lỗ Thần và nhân vật chính giảm còn 80%, mong kí chủ tiếp tục cố gắng.]

Diệp Chi Châu biểu hiện ra bộ dáng khó xử, nhỏ giọng than thở, “Nhưng bạn em bình thường rất tốt, là đại biểu tân sinh ưu tú mà, loại chuyện giả bộ ngất xỉu này rất tổn hại nhân phẩm nên cậu ấy sẽ không làm đâu …… Lại nói quân huấn cũng không mệt, lần này trường học còn thông cảm giảm bớt cho tụi em ……”

“Đại biểu tân sinh năm nay là như vậy sao?”

[Tỷ lệ yêu nhau giữa Lỗ Thần và nhân vật chính giảm còn 70%, mong kí chủ tiếp tục cố gắng.]

“Quân huấn đã giảm bớt còn giả bộ ngất xỉu? Còn nữa, không tin bác sĩ ở đây thì đừng đến khám bệnh, đã đến thì đừng hoài nghi chẩn đoán của bác sĩ!” Lỗ Thần triệt để đen mặt, khinh thường nhìn Tư Hàn nằm trên giường, sau đó nói với Diệp Chi Châu, “Cậu quan tâm bạn học là không sai, nhưng đừng quá mù quáng, coi chừng bị bán mà còn giúp người ta kiếm tiền.” Nói xong nghĩ nghĩ, lại bổ sung, “Ù tai trường kỳ cần phải chú ý đừng quá căng thẳng tinh thần, khi quân huấn cũng đừng tạo áp lực cho mình, phải uống ít cà phê lại, bổ sung thêm vi-ta-min, nếu một tháng sau vẫn không cải thiện, cậu đến đây tìm tôi. Về phần bạn của cậu, cậu mang lại đây ra sao thì mang về như thế, kỹ thuật của tôi có hạn, khám không ra bệnh của cậu ta!”

Tư Hàn bị bác sĩ nói đến vô cùng xấu hổ, rốt cuộc là do da mặt mỏng chưa từng trải đời, nhịn không được “từ từ tỉnh lại”, ngồi dậy mơ hồ nói rằng, “Đây là đâu?” Nói xong gãi gãi tóc, trực tiếp đứng dậy đi ra ngoài, cũng không thèm nhìn Diệp Chi Châu cùng Lỗ Thần đang đứng ở đó.

“A.” Lỗ Thần cười lạnh một tiếng, tràn đầy trào phúng, “Vệ Tư Hàn đúng không, tôi nhớ kỹ.”

[Tỷ lệ yêu nhau giữa Lỗ Thần và nhân vật chính giảm còn 50%, mong kí chủ tiếp tục cố gắng.]

Diệp Chi Châu thiếu chút nữa nhịn không được cười ra tiếng, vội cúi đầu nói cảm ơn sau đó chạy ra khỏi phòng y tế, nện tường cười to. Nhân vật chính kiểu này quả là thần trợ công đặc biệt mà!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.