Chưa bao giờ thấy tuyệt vọng như lúc này cả.
Diệp Chi Châu nhét tiểu thú sau khi ném bom xong liền muốn ăn muốn uống muốn ngủ vào trong ngực, để Thông Thiên quét thân thể của nó, sau khi xác định không có vấn đề gì lại đi vào lều quét qua thiếu nữ vẫn còn hôn mê.
[Thân thể khỏe mạnh, võ hồn khô cạn, cần bổ sung năng lượng, không có đan dược thích hợp.]
Cậu nhíu mày, hơi luống cuống. Loại võ hồn khó hiểu này rốt cuộc phải bổ sung như thế nào? Truyền công sao? Thử thăm dò dùng tinh thần lực vây quanh thiếu nữ, lại phát hiện đối phương tựa như bài xích lực lượng này, sắc mặt vốn hơi hồng nhuận cư nhiên lại biến thành trắng bệch. Bất đắc dĩ thu hồi tinh thần lực, cậu xoa nhẹ cái đầu nhỏ đầy lông của người yêu, chuyển ánh mắt tới dã thú màu đen đang ngồi xổm bên ngoài lều.
Không thể tiếp tục ở chỗ này nữa, phải nghĩ biện pháp về Chi gia, mà đại gia hỏa này ….. có thể bay mà.
Chi gia vốn là đại gia tộc nhất nhì của Hoa quốc, đáng tiếc tới đời thứ ba lại không có người tài nên dần dần xuống dốc. Gia chủ đương nhiệm Chi gia tên là Chi Sơn, là một võ giả địa cửu cấp. Ở hoàng thành Hoa quốc này huyền giai nhiều như cẩu, địa giai đi đầy đường, thiên giai cũng đông đúc, loại thực lực này thật sự không có sức cạnh tranh gì, cũng không cách nào trấn áp kẻ khác. Cũng may Chi Sơn bình thường làm người không tồi, cũng không có gút mắt lợi ích gì lớn với gia tộc khác, lại làm sinh ý với quý nhân trong hoàng thất, nên mới có thể bình an vô sự mấy năm nay.
Đáng tiếc, loại cục diện an tĩnh này đã bị phá vỡ sau việc đính hôn giữa cháu gái trưởng Chi Hoan cùng với thứ tử Liên Dực Chính. Hai đời gần đây của Liên gia mới từ từ ở hoàng thành đứng vững gót chân, đương gia đương nhiệm tên là Liên Văn Thụy, mới hơn ba mươi tuổi liền bước vào cảnh giới võ thánh, chính là thời điểm danh tiếng nổi bật. Ông ta có ba vị phu nhân, tổng cộng sinh cho ông ta bốn nam hai nữ, mỗi người đều có thiên phú không tầm thường, chờ đến đời tôn tử, lại có thêm thiên tài Liên Dực Thạch thiên nhất giai, khiến người của các thế gia hâm mộ gần chết.
Tại nơi vũ lực vi tôn, kết quả giữa gia tộc tương lai xuống dốc cùng gia tộc mới nổi có con cháu có thiên phú rất dễ đoán, những thế gia uy tín lâu năm thấy Liên gia một đời so với một đời càng ưu tú hơn, sôi nổi động tâm, liên tiếp đưa ra cành ô-liu, trong đó đại bộ phận đều là muốn liên hôn. Mà Chi gia chính là vào lúc này, bị Liên Văn Thụy xem như là lá chắn trước mặt người khác.
Liên Văn Thụy có ba bà vợ, tự nhiên không hy vọng con cháu ưu tú của mình bị hôn ước trói buộc, trong quan niệm của ông ta, càng nhiều vợ thì càng tốt, như vậy tỷ lệ sinh ra hậu đại ưu tú sẽ càng lớn hơn. Ôm loại tâm tư trái lòng người này, ông ta trộm đưa Liên Dực Thạch đến núi sâu khổ tu, ở bên ngoài thì nói thân thể hắn không tốt, sẽ chết non, cho nên không thể định ra hôn ước ngay lập tức. Các đại gia tộc âm thầm phân cao thấp với nhau nhất thời dừng lại tâm tư, ngược lại đánh chủ ý lên đệ đệ vừa với sinh ra của Liên Dực Thạch là Liên Dực Chính. Liên Văn Thụy sốt ruột, nhưng lại không thể dùng lý do thân thể không tốt lừa gạt nữa, con ngươi xoay động liền nảy ra ý xấu, liền chọn Chi gia không có thực lực vô hại vô tranh trong hoàng thành, giả bộ vô tình gặp được bạn cũ thế hệ trước, lừa Chi gia liêm chính trong sạch định hôn ước. Đến đây, Chi gia vẫn luôn điệu thấp bị đẩy lên trước mặt các thế gia nhất lưu, bị nhằm vào không ít.
Hai năm sau, Liên Dực Chính kiểm tra ra tư chất phế vật hoàng giai, các đại gia tộc dần dần thu hồi ý định với Liên gia, Chi gia thì bị trào phúng triệt để. Đối với tình huống này Liên Văn Thụy nhất thời vừa thất vọng phẫn nộ lại vừa thấy may mắn, may mắn lúc trước đối tượng định hôn ước là Chi gia không có thực lực lại dễ nói chuyện, mà không phải là đại gia tộc khác, nếu không thì rất khó giải quyết, Liên gia sẽ bị người đời khinh bỉ.
Đối mặt với cục diện bị chế giễu, Chi gia cũng không từ hôn, ngược lại còn an ủi Liên Văn Thụy một phen, nói Chi gia không phải là tiểu nhân thất tín bội nghĩa, hôn ước hai nhà vẫn hữu hiệu như cũ. Liên Văn Thụy thấy thế liền biết thời biết thế cảm thán vài câu, nghĩ Chi Hoan có cấp bậc địa tam giai không chừng có thể sinh cho Liên Dực Chính hậu đại có tư chất tốt, trong lòng mừng thầm, càng không dám nói chuyện hủy bỏ hôn ước.
Lại thêm mười mấy năm, Chi Hoan lớn lên, Liên Dực Chính cũng tròn mười tám tuổi. Ngay khi Liên Văn Thụy tính toán sớm để cho Chi Hoan lấy tôn tử mình thì một vị bà con xa của Chi gia đưa đến một phong thư xin giúp đỡ, trong thư trùng hợp vạch trần lời nói dối là bạn cũ của Liên Văn Thụy. Chi Sơn giận dữ, tìm tới Liên gia náo loạn một hồi rồi từ hôn, sau đó trực tiếp cùng Liên gia phân rõ giới hạn.
Chuyện hôn ước vốn là Liên Văn Thụy không đúng, hơn nữa cố kỵ thanh danh cùng hình tượng kinh doanh nhiều năm của Liên gia, liền chấp nhận hủy bỏ hôn ước, phối hợp cùng Chi gia làm ra quan hệ bất hòa, nhưng lại lén lút ra vẻ giả dối rằng Chi gia vì lợi ích trở mặt cho người khác nhìn.
Diệp Chi Châu ngồi ở trên lưng dã thú lông đen nhìn xong đoạn này thì co rút khóe miệng, vuốt lông cho người yêu. Hình như Chi gia rất thành thật dễ lừa gạt nhỉ, Liên Văn Thụy nói gì thì tin đó …. Hơn nữa lúc ấy Chi Hoan vừa mới được hoài thai, chưa xác định giới tính liền dám đính hôn ước ….. Đây không phải là liêm chính trong sạch, mà là ngốc bạch ngọt dễ lừa dối thì đúng hơn.
Bóng dáng thành trì dần xuất hiện ở xa xa, cậu nhét tiểu thú đang ngủ vào trong ngực, nắm thật chặt chăn đắp trên người Chi Hoan, sau đó cởi áo bông trên người xuống, để dã thú lông đen đáp xuống mặt đất.
Thế giới này so với cổ đại cậu từng sống thì tiên tiến hơn, nhưng lại lạc hậu hơn so với hiện đại, bất tiện hơn hiện đại. Phương tiện mà võ giả thay thế đi bộ là đủ loại yêu thú cấp cao có thể bay, người thường thì phần lớn dùng yêu thú cấp thấp kéo xe, từ màu lông dã thú này có thể thấy nó là yêu thú cao cấp.
Nhưng mà, yêu thú cao cấp muốn bay vào cửa thành thì phải nộp phí quản lý cùng phí đảm bảo, cậu không có tiền, trên người Chi Hoan cũng không có ……
Hết sức khó xử.
Cậu nhìn dãy núi bên ngoài hoàng thành, kiên nhẫn cùng dã thú lông đen thương lượng, “Tiểu Hắc, ngươi tìm một sườn núi gần đây trốn đi, ta sẽ lấy tiền đi ra đón ngươi, được không?”
Dã thú lông đen nghiêng nghiêng đầu, sau đó vẫy vẫy cái đuôi, sáp qua liếm tiểu thú trong ngực cậu, ô ô hai tiếng rồi bay đi.
Xem ra là nghe hiểu ….. Vui mừng nhìn nó đã bay xa, cậu lau nước miếng trên đầu tiểu thú, cõng Chi Hoan lên lưng, cất bước đi đến cửa thành.
Chi gia vì hai tỷ đệ Chi Hoan trắng đêm chưa về mà sốt ruột cả đêm, người trong nhà đã huy động toàn bộ lực lượng tìm kiếm bên trong và bên ngoài hoàng thành, nhưng ngay cả bóng người cũng không tìm thấy, tới lúc trong đầu mọi người đang suy diễn ra đủ loại trường hợp đáng sợ thì tiểu nhi tử cả người chật vật đột nhiên cõng đại nhi nữ vào cửa.
Đoàn Dung ngẩn người, sau đó nhanh chóng nhào qua ôm hai người vào trong ngực, vừa vỗ Diệp Chi Châu vừa nhìn Chi Hoan phía sau lưng, “Đây là làm sao vậy? Không phải nói là đi đến chợ yêu thú mua sủng vật thôi sao, sao cả đêm lại không về! Hai đứa muốn mọi người lo chết sao!”
“Mẹ.” Diệp Chi Châu cười với bà, hai cái chân run rẩy, “Đúng là đi mua sủng vật, mẹ xem trong ngực con này ….. Trước đem tỷ tỷ vào phòng đã, con cõng không nổi nữa ….. mẹ gọi ông với cha tới đi, tỷ tỷ bị thương …..”
Đoàn Dung nghe vậy cả kinh, vội chuyển tới phía sau cậu ôm nữ nhi xuống, một bên kêu hạ nhân đi ra ngoài tìm Chi Sơn cùng Chi Hiên về, một bên cẩn thận ôm nữ nhi chạy vào trong phòng.
“Khí lực thật lớn ……” Diệp Chi Châu hâm mộ nhìn theo, mệt mỏi đặt mông ngồi xuống đất, bóp chân, “Thông Thiên, nhân vật chính lợi hại như vậy, lại có công pháp thánh cấp cùng thân thể thuần võ, thân thể tao đang dùng bây giờ ngay cả cấp bậc hoàng giai cũng không có, phải tranh nữ nhân với hắn như thế nào đây?”
“Ba ba?” Tiểu thú đang mơ mơ màng màng ngủ nghe vậy nháy mắt bừng tỉnh, cắn tay áo cậu, “Của ta.”
Diệp Chi Châu tức giận liếc mắt xem thường, xách cái đuôi nó lên, “Đều ngốc thành như vầy rồi mà dấm chua còn lớn như thế! Ngủ cho đủ đi, chờ ngươi lớn lên một chút ta sẽ thu thập ngươi!”
Tiểu thú muốn lắc lắc cái đuôi, nhưng không lắc được, quay đầu lại liếm tay cậu, đáng thương hề hề gọi một tiếng.
“Không cho giả bộ đáng thương, ngươi là nam hài tử!”
Tiểu thú thành thật, dùng sức củng củng ngực của cậu.
Nhóc quỷ đòi nợ!
Nhận thấy được có khí tức xa lạ cùng tiếng bước chân nhanh chóng đến gần, cậu nhét tiểu thú vào trong ngực, quay đầu lại, chỉ thấy một vị lão giả tóc hoa râm cùng một vị nam tử diện mạo tuấn lãng hơn ba mươi tuổi mang vẻ mặt lo lắng cất bước tiến vào. Nhanh chóng nhận ra thân phận hai người, cậu vội đứng lên, bước nhanh chạy tới, vừa chạy vừa nói, “Gia gia, ông mau cứu cứu tỷ tỷ, tỷ ấy bị tên hỗn đản Liên Dực Chính đả thương, vẫn đang hôn mê bất tỉnh!”
Chi Sơn do bị hạ nhân nói không rõ ràng vốn đang lo lắng nghe vậy thì kinh hãi, vội vàng ôm tôn tử một thân chật vật đưa cho Chi Hiên, rồi chạy đến trong phòng.
“Liên Dực Chính?” Chi Hiên ôm chặt nhi tử, cũng tăng nhanh cước bộ đuổi theo, “Rốt cuộc tỷ tỷ con bị thương như thế nào, nói cho rõ ràng!”
Người trong nhà vây quanh trước giường Chi Hoan, Đoàn Dung thu hồi tay đang đặt ở đan điền nữ nhi, lau cái trán đầy mồ hôi, cuối cùng nhẹ nhàng thở ra, “Tốt rồi, ta đã độ điểm võ hồn cho nó, hẳn là không sao.”
Sắc mặt Chi Sơn tốt hơn một chút, sau đó nhìn về phía Diệp Chi Châu được an trí ở trên nhuyễn tháp bên cạnh, nghiêm túc hỏi, “Tiểu Uyên, tối hôm qua rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Tại sao lại có quan hệ với tiểu tử Liên gia kia?”
Diệp Chi Châu đang trộm dùng hệ thống phân tích bản chất võ hồn cùng quét xem tình trạng thân thể của người Chi gia vội bày ra bộ dáng vừa phẫn nộ vừa khổ sở, trả lời, “Là Liên Dực Chính đánh lén con cùng tỷ tỷ! Hắn mắng tỷ tỷ là tiện nhân, còn nói muốn giết con trước mặt tỷ ấy khiến tỷ tỷ thương tâm! Tỷ tỷ vì bảo vệ con nên bị hắn đâm một đao, hắn còn muốn hủy dung mạo của tỷ tỷ nữa! Sau đó con không còn cách nào khác, liền ôm tỷ tỷ nhảy xuống vực …..”
“Nhảy xuống vực?!” Sắc mặt Đoàn Dung lập tức trắng bệch, chạy qua vừa ôm vừa đánh cậu, vô cùng rối rắm, “Con đứa nhỏ này, tại sao lại nhảy xuống vực chứ! Con, con …..”
“Đều tại con vô dụng …..” Cậu cúi đầu giả đáng thương, tiếp tục nói, “Nhưng con không có biện pháp, không nhảy thì con cùng tỷ tỷ đều phải chết ….. May mắn con đụng phải tiểu hắc ….. Tiểu hắc là một yêu thú, nó biết bay! Nó rất tốt, đã cứu con cùng tỷ tỷ, còn chở tụi con về đây, nhưng con không có tiền đem nó vào thành, nên đã cho nó trốn ở sườn núi ngoài thành rồi.”
Tiểu thú trong ngực lại bắt đầu kháng nghị giãy giụa, cậu vội dùng sức trấn áp.
“Hay cho một tên Liên Dực Chính!” Chi Sơn vỗ bàn, tức giận đến mặt xanh mét, “Liên gia quả thực khinh người quá đáng! Coi Chi gia không có người sao!”
Song quyền Chi Hiên nắm chặt, xoay người muốn đi ra cửa tìm Liên gia tính sổ, lại bị Đoàn Dung kéo lại.
“Ngươi tính làm gì!” Đoàn Dung gắt gao kéo lấy ông, trong mắt tràn đầy thống hận không cam, nhưng không thể không cường bách chính mình bình tĩnh lại, “Ngươi chỉ là một võ giả huyền giai, cứ xông đến Liên gia như thế, ngươi là muốn cho người đầu bạc tiễn người đầu xanh sao! Liên Dực Chính hiện giờ đã là thiên giai cộng thêm thân thể thuần võ, Liên Văn Thụy coi hắn như đôi mắt của mình, ngươi tìm tới cửa thì có thể làm gì! Nữ nhi vẫn còn bị thương, nhi tử còn nhỏ, cha cũng lớn tuổi, ngươi, ngươi lỗ mãng như vậy, Chi gia phải làm sao bây giờ!”
Chi Hiên bình tĩnh lại, căm giận vỗ khung cửa, không lên tiếng.
Sống lưng của Chi Sơn hơi khòm xuống, trong mắt đau xót. Tại thế giới vũ lực là vi tôn, thực lực kém vĩnh viễn không có cách gây khó dễ với thực lực mạnh, huống chi sự tình lần này không có người ngoài nhìn thấy, Liên gia hoàn toàn có thể trực tiếp không thừa nhận, Chi gia cũng không có cách.
Diệp Chi Châu thấy thống khổ không cam của bọn họ, nhịn không được thở dài. Thế giới này vặn vẹo bất công như thế, kẻ yếu nào có thể tranh công lý.
Truyện được edit và post duy nhất tại:
https://shiye91.wordpress.com/.Cái gương nhỏ đột nhiên rung lên, hiện ra màn ảnh, [Quét hình hoàn tất, Chi Sơn, kinh mạch bế tắc, có nội thương, đan dược thích hợp: Tẩy tủy đan thượng phẩm; Chi Hiên, mang độc bẩm sinh, khí huyết suy yếu, đan dược thích hợp: thuốc thập toàn đại bổ; Đoàn Dung, thân thể khỏe mạnh, không có đan dược thích hợp.]
Kinh mạch bế tắc? Mang độc bẩm sinh?
Cậu khẽ nhíu mày, mịt mờ đánh giá Chi Sơn mang vẻ mặt bình tĩnh ngồi bên cạnh cùng Chi Hiên đang bị Đoàn Dung lôi kéo ngồi xuống, tâm tình trầm xuống. Vì sao thân thể hai trụ cột của Chi gia đều có vấn đề thế, là trùng hợp? Hay là bị người ám hại?
Nửa đêm, chờ tất cả người của Chi gia ngủ say, Diệp Chi Châu lặng lẽ rời giường, dùng tinh thần lực cẩn thận làm mê đi Chi Sơn cùng Chi Hiên, sau đó đút cho mỗi người một viên thuốc, nghĩ nghĩ lại chạy vào gian phòng của Chi Hoan đút cho Chi Hoan một viên tẩy tủy đan hạ phẩm, sau đó trở về phòng thu thập hành lý, để lại một phong thư, ôm lấy tiểu thú chạy đến cửa thành.
Sau khi ra khỏi thành cậu tới chỗ tách ra với dã thú lông đen trước đó, do dự một chút liền gọi tiểu thú đang ngủ say dậy, hỏi, “Có cách gọi tiểu hắc tới không? Ta không biết nó chạy đi đâu cả.”
Tiểu thú mơ mơ màng màng ngẩng đầu, sau đó tựa đầu vào ngực cậu, cái đuôi quấn lấy cổ tay của cậu, thanh âm non nớt rầu rĩ, “Là của ta, không cần nó!”
Cái bình dấm chua này!
Diệp Chi Châu tức giận, nghiến răng, vươn tay nhéo cái đuôi, “Không cho làm nũng, mau gọi nó đến! Không thì ta cạo sạch lông ngươi!”
Tiểu thú rút đầu ra ủy khuất nhìn cậu, ô ô hai tiếng, giả đáng thương, “Ba ba …”
… Càng thêm tức giận!
“Không cạo lông cũng được, thiến ngươi thì sao?”
Ngữ khí của cậu rất âm trầm, trực giác của tiểu thú cảm thấy không ổn, lập tức rụt đuôi về kẹp giữa hai chân, ngửa đầu phát ra một tiếng thét non nớt, sau đó ủy ủy khuất khuất liếm liếm tay cậu, dụi đầu vào ngực cậu, ô ô vài tiếng.
Diệp Chi Châu mềm lòng, lại trấn an sờ sờ nó, ưu sầu thở dài. Người yêu biến thành như vậy cũng có thể ăn mình gắt gao, thật là khó sống quá.
Dã thú lông đen nhanh chóng bay tới, Diệp Chi Châu sờ sờ nó lại cho nó ăn này nọ, sau đó trèo lên lưng nó, lấy bản đồ ra phân biệt phương hướng một chút rồi hướng học viện Hiền Vũ ở Thương Châu bay đi.
Tra nam nhân vật chính, đã tới lúc thiến ngươi rồi!
Lúc rạng sáng, trong viện của gia chủ Chi gia đột nhiên truyền ra một trận năng lượng cường đại, Đoàn Dung bị lực lượng này làm bừng tỉnh, sau khi cẩn thận cảm thụ thì mừng rỡ không thôi, vươn tay đẩy trượng phu bên người, “Chi Hiên mau tỉnh lại, cha đột phá rồi! Mau dậy đi!”
Chi Hiên bị bà đẩy kêu lên một tiếng, rõ ràng đã thanh tỉnh, nhưng lại không đứng dậy.
Đoàn Dung kinh hãi, vội kéo màn giường ra cúi đầu nhìn kỹ, chỉ thấy sắc mặt Chi Hiên đỏ bừng, trên người tất cả đều là mồ hôi lạnh, ẩn ẩn còn có một tia hàn khí từ đan điền của ông tràn ra.
“Đây là …… đột phá?!”
Trong một đêm, tin tức phụ tử Chi gia song song tiến giai truyền khắp hoàng thành, mà Chi gia sau khi vui sướng thì loạn thành một đoàn.
“Không tìm được người sao?” Đoàn Dung sốt ruột nhìn về phía trượng phu cất bước vào cửa.
Chi Hiên lắc đầu, nhíu mày ngồi vào một bên, trên mặt hoàn toàn không có sự vui sướng sau khi đột phá.
“Là chúng ta vô dụng, mới khiến Tiểu Uyên lấy mình ra trả giá, đổi lại cơ hội tiến giai của ta cùng Tiểu Hiên …..” Chi Sơn buông bức thư trên tay, thở dài, “Chỉ hy vọng vị thánh nhân mang Tiểu Uyên đi có thể đối tốt với nó.”
Đoàn Dung luôn luôn kiên cường nhịn không được rơi lệ, “Nói là đi theo thánh nhân cứu nó cùng tỷ tỷ học nghệ, nhưng thể chất của Tiểu Uyên ….. Có phải Tiểu Uyên đang gạt chúng ta không, kỳ thật căn bản không có thánh nhân gì cả, nhảy xuống vực cũng là giả, nó có bị người xấu dụ dỗ không?”
“Nhưng ta cùng Tiểu Hiên đột phá không phải là giả.” Chi Sơn nhìn nhi tử trầm mặc, vừa mừng vừa lo, “Có thể trị hết nội thương của ta, lại lấy hết độc trong người của Tiểu Hiên, còn giúp Tiểu Hoan tăng lên một cấp, thực lực của vị thánh nhân kia chỉ sợ sớm đã vượt qua đại bộ phận thánh giả trên đời này ….. Hơn nữa nói không chừng vị thánh nhân kia có biện pháp thay đổi thể chất người thường của Tiểu Uyên.”
Đoàn Dung dần dần ngừng khóc, cưỡng bức suy nghĩ của mình theo hướng tích cực, “Nhất định là như vậy, chỉ mười năm mà thôi, mười năm … Nháy mắt liền đi qua, chúng ta sẽ chờ Tiểu Uyên trở về.”
Chi Hiên rủ mắt nhìn bàn tay của mình, nắm chặt lại thả lỏng, thả lỏng lại nắm chặt, ánh mắt chậm rãi trầm xuống. Thù này, sớm muộn gì ông cũng sẽ tính rõ ràng với Liên gia!
Học viện Hiền Vũ ở Thương Châu cách hoàng thành khoảng năm ngày đường xe, nếu cưỡi yêu thú biết bay, chỉ cần hai ngày là có thể đến. Nhân vật chính lúc này mới trở thành thân thể thuần võ không bao lâu, thứ tốt trên tay cũng không có bao nhiêu, vì muốn biểu hiện khiêm tốn không tranh giành trước mặt cha mẹ, hắn cố ý chỉ chọn một yêu thú cấp năm để di chuyển, tốc độ cũng không nhanh.
Diệp Chi Châu tính toán thời gian, nhân vật chính sẽ gặp đôi hoa tỷ muội Khương gia ở Lan thành trước, nên cậu tìm một khách điếm ở chỗ hẻo lánh dừng chân. Dàn xếp xong xuôi, cậu nuốt một viên tẩy tủy đan thượng phẩm lấy từ chỗ Thông Thiên, sau đó đặt tiểu thú lên trên giường, cõi lòng đầy chờ mong nhốt mình ở trong nhà xí. Thân thể nguyên chủ quá yếu, muốn cướp người từ tay nhân vật chính, không có thực lực thì không thể được, chỉ hy vọng tẩy tủy đan thượng phẩm có thể giúp một ít, không nói cấp bậc thiên giai, dù sao địa giai cũng phải có đi.
Một phút sau, một cái móng vuốt be bé từ khe cửa đưa vào.
Diệp Chi Châu thở dài, đẩy tiểu móng vuốt ra bên ngoài, “Ngươi đừng cào cửa, ta không có chạy, cũng không có trốn ở chỗ này ăn vụng gì đâu, ngươi ngủ một giấc ta liền đi ra. Ngoan một chút, đừng cào nữa.”
Tiểu móng vuốt thu trở về, sau đó một cái mũi ươn ướt thò vào, “Ô ô …..”
Bụng đã bắt đầu ẩn ẩn đau, biểu tình cậu hơi vặn vẹo, xoay người mở nước từ vòi hoa sen kết cấu đơn giản, sau đó vươn tay đẩy cái mũi nhỏ ra bên ngoài. Tuy rằng người yêu biến thành động vật, nhưng cũng không đại biểu cậu sẽ không biết xấu hổ, hơn nữa khứu giác động vật so với nhân loại càng linh mẫn hơn …..
Trong tiếng nước lẫn thêm tiếng vang kỳ quái, tiểu thú đang cùng Diệp Chi Châu phấn đấu dừng một chút, sau đó co rút cái mũi, vèo một cái lui về phía sau, ngao ô ngao ô chạy đi!
“….. Hỗn đản! Chờ ngươi trưởng thành ta nhất định sẽ thu thập ngươi!” Diệp Chi Châu da mặt mỏng vô cùng xấu hổ và giận dữ.
Một giờ sau, cậu mệt lả đi đến trong thùng gỗ, chịu đựng gân mạch mạch máu bị khuếch trương cọ rửa đau đớn, gắt gao cắn răng, không dám lộ ra một chút thanh âm.
Cái mũi nhỏ lần thứ hai từ dưới khe cửa duỗi vào, tiểu móng vuốt cũng không ngừng cào cửa, thanh âm non nớt mang theo một tia nôn nóng cùng lo lắng.
“Ta không sao, ngươi ngoan một chút.” Cậu thở sâu vững vàng nói, cố gắng để ngữ khí thoải mái hơn, “Ta chỉ tắm rửa một lát, sẽ đi ra nhanh thôi, ngươi tự chơi một hồi đi ….. A!” Trong não đột nhiên nổi lên một trận đau đớn bén nhọn, tinh thần lực bắt đầu sôi trào, sau đó đại não bắt đầu được cọ rửa từng nơi một.
Nắm chặt thùng gỗ, cậu nghiến răng nghiến lợi chọt cái gương bên cạnh, gian nan hỏi, “Thông Thiên ….. Không phải mày nói tẩy tủy đan sẽ không có tác dụng với linh hồn sao …..” Sao hiện tại tinh thần lực lại đột nhiên bắt đầu tạo phản.
[Đang kiểm tra ….. Kiểm tra hoàn tất, không có gì khác thường, xin kí chủ tin tưởng hệ thống.]
Có quỷ mới tin mày!
Đau đớn càng ngày càng mãnh liệt, khi ý thức biế lúc tỉnh lúc mê, ngoài cửa ẩn ẩn truyền đến tiếng rống nôn nóng của tiểu thú, cậu đè nén tiếng rên đau đớn trong miệng xuống, từ dục dũng đi ra, vươn tay qua khe cửa vuốt vuốt tiểu móng vuốt. Muốn mở miệng trấn an, nhưng lại bị đầu lưỡi không nghe lời đánh bại, sau đó tại vùng đan điền đột nhiên xuất hiện cảm giác đau đớn nóng rực, ý thức dần dần mơ hồ.
Rầm!
Thanh âm cửa bị phá mơ hồ vang lên, cậu muốn nắm lấy tiểu móng vuốt lại đột nhiên nắm phải khoảng không, thần kinh căng thẳng cố mở mắt ra, sau đó mơ hồ nhìn thấy một mái tóc bạch ngân xẹt qua trước mắt.
Là ai ……
Tinh thần lực không bị khống chế tản đi bốn phía, một cỗ lực lượng ôn nhu đột nhiên tập trung lại đây bao quanh lấy cậu. Đau đớn hơi giảm, bàn tay đang sờ soạng tìm kiếm tiểu móng vuốt của cậu tựa hồ bắt được cái gì, thần kinh cậu buông lỏng, sau đó triệt để lâm vào bóng tối.