Luôn Có Vai Chính Vọng Tưởng Mở Rộng Hậu Cung

Chương 81



Khang Nhuận nằm ở trên nóc nhà không nhúc nhích nhìn về phía đầu phố, đột nhiên ánh mắt ngưng đọng, nhanh chóng xoay người nhảy xuống, từ cửa sổ nhảy vào gian phòng, sau đó lắc lắc Trâu Thanh vẫn đang hôn mê trên giường, “Tỉnh tỉnh, quan binh lục soát đến rồi.”

Hai mắt Trâu Thanh nhắm nghiền, không có phản ứng.

“Hừ, thật quá yếu, chỉ giải độc thôi lại ngất lâu như vậy.” Khang Nhuận chán ghét liếc hắn một cái, từ trong ngực lấy ra một ngân châm đâm vào nhân trung của hắn, thấy mí mắt hắn run rẩy tỉnh lại, vội nói rằng, “Bên cửa sau có một hầm ngầm bí mật, trốn vào đi, ta ở bên ngoài chú ý động thái của quan binh, nếu ta không gọi thì không được đi ra, hiểu chưa?”

Trâu Thanh giống như không nghe được lời hắn nói, sau khi tỉnh lại vội vàng sờ mặt mình, sau đó thấy máu đen dính trên tay mình thì la hét, hoảng sợ nhìn về phía Khang Nhuận, “Mặt của ta! Mặt của ta bị sao vậy? Khang Nhuận ca, không phải chỉ giải độc thôi sao, sao mặt của ta lại biến thành như vậy! Có phải mặt của ta đã bị hủy rồi đúng không?”

“Im lặng!” Khang Nhuận thấy hắn phản ứng như thế thì vô cùng hối hận khi cứu tỉnh hắn, đưa cho hắn một con dao, lại không ngờ mặc dù Trâu Thanh cảm xúc kích động nhưng động tác lại vô cùng linh hoạt, né tránh con dao sau đó ôm cổ tay hắn, tiếp tục khóc, “Khang Nhuận ca ngươi phải cứu ta, cứu mặt của ta, ta không muốn sống như vậy cả đời, ngươi phải cứu ta!”

Tính toán thời gian quan binh từ ngã tư đường đến nơi này có lẽ cần một ít thời gian, trong lòng Khang Nhuận càng lo lắng, dùng kéo hắn ra, uy hiếp nói, “Còn la hét nữa ta sẽ lập tức ném ngươi ra bên ngoài! Không muốn chết liền câm miệng cho ta, đi ra cửa sau, mau!”

Trâu Thanh bị sát khí trên mặt hắn dọa sợ ngẩn người, cánh tay run lên, sau đó chậm rãi buông lỏng ra.

Trên cánh tay Khang Nhuận đột nhiên truyền đến cảm giác đau đớn rất nhỏ, nhưng trong lòng hắn sốt ruột nên không để ý nhiều. Thấy Trâu Thanh rốt cục nghe lời đi ra cửa sau, vội xoay người đi tới phía trước cửa sổ từ khe hở xem xét tình huống bên ngoài, tay phải sờ về phía nhuyễn kiếm quấn ở trên lưng.

“Khang Nhuận ca.”

Hắn dừng lại động tác, quay đầu không kiên nhẫn quát, “Sao ngươi còn chưa đi! Muốn chết hả?”

Trâu Thanh chạm vào khuôn mặt dính đầy máu đen của mình, đột nhiên cười cười hướng hắn khoát tay, “Cám ơn ngươi đã cứu ta ra, còn nữa, chúc ngươi xuống hoàng tuyền thuận buồm xuôi gió.”

“Ngươi rốt cuộc đang nổi điên cái gì, còn không mau ——” Lời nói đột nhiên ngừng lại, một tia đau nhức từ trên cánh tay đột nhiên dâng lên sau đó nhanh chóng lan ra toàn thân, hắn không thể tin nhìn về phía Trâu Thanh, nhuyễn kiếm trong tay rơi xuống, “Ngươi ……”

Rầm một tiếng, hắn ngã xuống mặt đất.

Trâu Thanh tiến lên đạp hắn một cước, dùng tay áo lau mặt, thổi thổi móng tay của mình, cong môi cười lạnh, “Nam nhân quả nhiên đều thứ không đáng tin …… Phế vật vô dụng, uổng phí nãi nãi tín nhiệm ngươi như vậy!” Ngồi xổm người xuống lấy đi tất cả ám khí độc dược trên người Khang Nhuận, hắn nghiêng tai nghe động tĩnh bên ngoài, nhấc vạt áo chạy ra cửa sau.

Vừa tỉnh dậy thì trời đã tối, Thân Đình Uy cư nhiên còn chưa trở về. Tinh thần lực cạn kiệt đã khôi phục rất nhiều, cậu đứng dậy rửa mặt, gọi hộ vệ hỏi, “Bắt được người chưa?”

Hộ vệ cúi đầu, “Tướng quân dựa theo vị trí ngài nói đi tìm, quả nhiên phát hiện được tung tích kẻ cướp ngục, nhưng phạm nhân …… đã mất tích rồi.”

“Mất tích?” Cậu kinh ngạc đứng dậy, “Sao lại mất tích, vậy Khang Nhuận đâu?”

“Lúc chúng ta đến Khang Nhuận đã bị trúng kịch độc ngã trên mặt đất, vả lại vẫn còn hôn mê bất tỉnh, tướng quân đang dẫn đại phu sang giúp hắn trị liệu.”

Khang Nhuận bị trúng kịch độc? Cậu xoa xoa cái trán, không rõ tiến trình phát triển của kịch bản. Vốn tưởng rằng vừa tỉnh dậy là có thể thấy nhân vật chính cùng Khang Nhuận cùng bị bắt về quy án, lại không ngờ tới sẽ nhận được một kinh hỉ như vậy …… Chẳng lẽ 50% bị giảm xuống kia là do chuyện này mà ra? Nhân vật chính hạ độc Khang Nhuận? Một sát thủ mà lại bị một ca nhi gà bệnh bị nhốt mấy ngày hạ độc?

Thở sâu nhịn xuống đau đớn trong đầu, cậu vô lực nói, “Mang ta đi sang chỗ tướng quân, ta có lời muốn hỏi Khang Nhuận.”

Hộ vệ do dự một chút, đầu cúi thấp hơn, “Khang Nhuận vẫn còn hôn mê, chỉ sợ …. Đại phu nói độc trong cơ thể hắn rất mạnh lại khó giải, nhất thời bọn họ vẫn chưa nghiên cứu chế tạo ra giải dược.”

Thật sốt ruột mà …… Cậu khoát tay, dẫn đầu đi ra bên ngoài, “Không có việc gì, ta có thể giải độc, đi thôi.”

Hộ vệ sửng sốt, vội vàng xoay người đuổi kịp, trong mắt ẩn chứa một tia kinh ngạc cùng sùng bái. Không ngờ tướng quân phu nhân lại có thể giải được loại độc tà môn này, trước đó còn giúp tướng quân chuẩn xác tìm ra nơi phạm nhân ẩn thân, thật là lợi hại!

Khang Nhuận được an trí ở một khách điếm khác, trái phải trên dưới đều có binh lính canh giữ, cam đoan cho dù hắn tỉnh lại không còn bị trúng độc cũng hoàn toàn không có cơ hội chạy trốn.

Diệp Chi Châu đẩy cửa đi vào, vội vàng hướng Thân Đình Uy gật gật đầu xem như chào hỏi, đi đến bên giường mở công năng quét hình của cái gương quét qua thân thể Khang Nhuận, sau khi ra kết quả liền trực tiếp lấy ra một viên giải độc đan đút cho hắn.

“Sao ngươi lại tới đây?” Thân Đình Uy phất phất tay để hộ vệ trong phòng rời đi, mặt đen lại sờ tay cậu, “Buổi tối rất lạnh, sao lại không phủ thêm áo choàng?” Nói xong cầm lấy áo choàng của mình để trên ghế phủ cho cậu.

“Lúc ra cửa sốt ruột nên không để ý.” Lúc này Diệp Chi Châu mới cảm thấy lạnh, nắm thật chặt áo choàng rồi lấy một cái bình sứ mở nắp ra quơ quơ trước mũi Khang Nhuận, rốt cục nhẹ nhàng thở ra, “Cũng may còn kịp, nếu trễ thêm nửa canh giờ nữa, thần tiên cũng không cứu nổi.”

Thân Đình Uy ngồi vào cái ghế bên giường, cùng cậu nhìn về phía Khang Nhuận, ngữ khí trầm trọng, “Vô dụng thôi, thuốc giải độc bình thường căn bản vô dụng, độc trong cơ thể hắn khuếch tán quá nhanh, đã thấm vào lục phủ ngũ tạng rồi.”

Lúc này Diệp Chi Châu mới nhớ tới hình như người yêu còn chưa biết trong tay cậu có một đống lớn đan dược đặc hiệu liền co rút khóe miệng, lại lấy ra mấy viên giải độc đan đưa qua, “Độc của hắn đã giải được, là do dùng cái này, còn lại ngươi cầm đi, về sau trúng độc trực tiếp nuốt vào, ta vẫn còn nhiều, đủ dùng rồi.”

Thân Đình Uy hiếm khi ngây ngẩn cả người.

Như là để xác minh lời cậu nói, trên giường, Khang Nhuận đột nhiên giật giật mí mắt rồi tỉnh lại. Sau khi phát hiện có người thì hắn lập tức muốn đứng dậy công kích, nhưng lại bị đau nhức trên thân thể kích thích đến hít khí, không tự giác cuộn mình lại.

Thân Đình Uy duỗi cánh tay muốn khống chế hắn, bị Diệp Chi Châu đúng lúc ngăn lại, “Ta có lời muốn hỏi hắn, ngươi đừng để hắn ngất đi.” Nói xong lấy ra một viên nhuyễn cân tán cùng thuốc bổ nhét vào miệng Khang Nhuận.

Đau đớn tạm dừng, thân thể lại không thể cử động, Khang Nhuận cừu hận nhìn về phía Diệp Chi Châu, “Ngươi cho ta ăn cái gì?”

“Vật cứu mạng ngươi, tự vị trúng độc dễ chịu không?” Diệp Chi Châu nhìn thấy hắn liền nhớ tới hiện giờ nhân vật chính đang ở trạng thái mất tích, vô cùng uất ức, “Ta không biết ngươi vì sao lại đi cứu Trâu Thanh, nhưng hiện tại ngươi bị hắn cho ăn quả đắng. Trâu Thanh đang ở đâu? Sau khi hắn hạ độc thì đã núp chỗ nào? Hoặc là nói hắn có thể chạy tới chỗ nào?”

Ký ức trước khi hôn mê dần dần trở về, Khang Nhuận oán hận cắn răng, “Tên tiện nhân kia!”

[Tỷ lệ yêu nhau của Khang Nhuận cùng nhân vật chính giảm còn 20%, mong kí chủ tiếp tục cố gắng.]

Sắp bị đối phương độc chết mà tỷ lệ yêu nhau lại không giảm hết? Lợi hại lợi hại. Diệp Chi Châu càng thêm tức giận, tiếp tục nói, “Hiện tại không có thời gian cho ngươi cảm khái đâu, nhanh lên, nói cho ta biết, rốt cuộc Trâu Thanh chạy đi đâu.”

Khang Nhuận âm trầm liếc cậu một cái, sau đó nghiêng đầu qua một bên, “Ca nhi không phải là thứ gì tốt, ngươi giết ta đi!”

Diệp Chi Châu tức giận. Sao trên đời này lại có người như thế! Súng đã mở chốt, mau bắn chết hắn ta đi! Tuy rằng đan dược hệ thống cho không tồn tại chuyện càng dùng càng ít bớt đi, nhưng đan dược cũng không phải kẹo đường tùy tiện có thể ăn! Kiểu thái độ này của Khang Nhuận, quả thực là đang ép người khác hối hận khi cứu được hắn mà!

Thân Đình Uy nghe vậy trực tiếp đen mặt, tiến lên điểm vài cái trên người Khang Nhuận, sau đó Khang Nhuận mới nãy còn thanh tỉnh trực tiếp đảo trắng mắt một cái, hôn mê bất tỉnh.

Truyện được edit và post duy nhất tại: https://shiye91.wordpress.com/.

“Ngươi làm gì hắn thế?” Diệp Chi Châu kinh ngạc, kéo tay áo y, “Ta còn chưa hỏi tung tích của Trâu Thanh ……”

“Không có việc gì, tối đa là một chén trà nhỏ hắn sẽ tỉnh lại.” Thân Đình Uy trấn an nắm chặt tay cậu, kéo cậu đứng dậy, dẫn cậu sang phòng bên cạnh, “Chuyện thẩm vấn cứ giao cho ta, ngươi đi qua đây nghỉ ngơi một lát đi, sẽ nhanh chóng xong thôi.”

Diệp Chi Châu bị động đi theo y, có chút hoài nghi, “Ngươi xác định ngươi sẽ khiến hắn khai ra được?” Khang Nhuận vừa nhìn đã biết là xương cứng, bị Trâu Thanh hại thành như vậy mà đến chết cũng không mở miệng, đối với bản thân cũng đủ ác.

“Tin tưởng ta.” Thân Đình Uy sờ sờ mặt của cậu, nửa lừa gạt nửa cưỡng ép đẩy cậu vào phòng, còn gọi bữa khuya cho cậu.

Năm phút sau, một bát mì thịt bò thơm ngào ngạt được đưa đến trước mặt Diệp Chi Châu. Cậu mới vừa cầm lấy chiếc đũa gắp một miếng, cách vách liền truyền đến một tiếng kêu thảm thiết xuyên thấu trời cao.

Chiếc đũa run rẩy, sợi mì trượt lại vào trong bát.

Cậu kinh nghi nhìn thoáng qua phòng kế bên, rối rắm một chút, lựa chọn giả điếc, vùi đầu ăn mì. Cổ đại mà, phương thức thẩm vấn có hơi bạo lực chút …… Nếu người yêu thật sự đánh người tàn phế, cậu lại lén chữa khỏi là được ……

Một khắc sau, cậu lấp đầy bụng, tiếng kêu thảm thiết ở phòng bên cũng ngừng lại. Lại qua hai phút, Thân Đình Uy đẩy cửa tiến vào, vẫn là khuôn mặt lạnh lùng nhìn không ra cảm xúc.

Cậu để đũa xuống lau miệng, nhỏ giọng hỏi, “Thu phục được chưa?”

“Được rồi.” Thân Đình Uy tiến lên nhìn bát mì, thấy đã vơi hơn phân nửa, miễn cưỡng vừa lòng vuốt tóc cậu, dắt cậu đứng dậy, “Ta vẫn chưa hỏi tỉ mĩ kĩ càng, chúng ta cùng nhau đi qua, hắn sẽ không dám mạnh miệng nữa đâu.”

Huyết nhục mơ hồ trong tưởng tượng cũng không có xuất hiện, tay chân Khang Nhuận cũng hoàn hảo, sắc mặt cũng không có vấn đề gì, nhưng khi hắn nhìn về phía Thân Đình Uy thì vừa phẫn hận vừa sợ sệt, giống như là chuột thấy mèo vậy.

Diệp Chi Châu thử thăm dò hỏi mấy vấn đề, đối phương cư nhiên thật sự trả lời tất cả, không hề giấu diếm chút nào. Sau khi hỏi xong cậu ngạc nhiên giữ chặt Thân Đình Uy, đánh giá y một phen từ trên xuống dưới, hỏi, “Rốt cuộc ngươi đã làm gì hắn thế? Sao hắn lại trở nên nghe lời như vậy?” Ngoan đến mức giống như là cải thìa trong vườn nhà mình, mặc người tùy tiện chà đạp.

“Cây gậy cộng thêm táo đỏ mà thôi, rất đơn giản.” Thân Đình Uy vô cùng hưởng thụ ánh mắt lúc này của cậu, ngữ khí càng thêm ôn hòa vài phần, “Được rồi, ngươi đi ngủ đi, chuyện còn lại để ta xử lý.”

Tinh thần lực còn chưa có khôi phục tốt, lúc này cậu quả thật không có tinh thần, nhưng có vết xe đổ trước đó, hiện tại cậu cũng không dám ném toàn bộ chuyện cho người yêu rồi không quản nữa.

“Ta đi cùng ngươi.” Cậu bắt lấy tay Thân Đình Uy, vô cùng kiên trì, “Không tìm được Trâu Thanh trong lòng ta không an ổn được.”

Thân Đình Uy nhíu mày, nhéo nhéo tay cậu, thấy cậu trừng mình không nói lời nào, bất đắc dĩ thỏa hiệp, “Vậy ngươi đi theo ta, không cho chạy loạn.”

Cậu vội vàng gật đầu, “Không thành vấn đề!”

Phu phu cùng ra quân, hiệu quả tự nhiên sẽ ……. sẽ không có hiệu quả.

Phong thành ba ngày, tìm tòi vô số lần, Trâu Thanh giống như là bốc hơi khỏi nhân gian, hoàn toàn không tìm được tung tích. Dân chúng Lô Châu còn phải sinh hoạt, cửa thành không có khả năng vẫn luôn phong tỏa, rơi vào đường cùng, quan phủ chỉ có thể tiến hành một lần tra xét cuối cùng rồi mở cửa thành ra.

Lại thêm một tuần đi qua, thôn nhỏ trấn nhỏ cùng sơn lâm cũng đều bị tra xét qua, nhưng cũng không thu hoạch được gì. Hoàng đế đang thúc Thân Đình Uy trở về, bên Trâu phủ Viên Tuệ cũng thúc Diệp Chi Châu trở về, hai người bất đắc dĩ, chỉ đành phải khởi hành hồi kinh.

Sau một ngày hồi kinh nghỉ ngơi và hồi phục, Diệp Chi Châu mang theo đội cận vệ của Thân Đình Uy đi tới Trâu phủ, bắt Trâu lão thái thái cùng toàn bộ người hầu của bà ta lại. Trâu Khánh bị nghẹn nửa tháng còn chưa kịp phun ra lời trách cứ liền bị hành động kinh thế hãi tục của cậu chấn kinh.

“Ngươi đang làm cái gì đó!” Ông ta tiến lên muốn đẩy hộ vệ đang áp giải Trâu lão thái thái ra, lại bị hộ vệ dùng đao chặn lại, đành phẫn nộ nhìn về phía Diệp Chi Châu quát, “Bắt ca ca ruột còn chưa đủ sao, hiện tại còn muốn động thủ với tổ mẫu của mình, rốt cuộc ngươi muốn làm gì!”

“Phụ thân ngươi nhìn cho kỹ xem, vị này là tổ mẫu của ta thật sao?” Diệp Chi Châu không thèm để ý ông ta tức giận, mở một bức họa đưa đến trước mặt ông ta, trầm giọng nói rằng, “Đây là bức họa do tổ phụ vẽ cho tổ mẫu năm xưa, phụ thân ngài nhìn kỹ đi.”

Ánh mắt Trâu Khánh rơi xuống bức họa, nhìn vài lần thì nhíu mày, “Ngươi lại muốn quậy gì nữa, đây không phải là tổ mẫu ngươi sao? Mau thả tổ mẫu ngươi ra!”

Đúng là mắt mù …… Rất xứng đáng nhận tặc làm mẹ nhiều năm như vậy!

“Nhìn kỹ lỗ tai cùng thái dương bên phải, đặc biệt là lỗ tai.” Cậu tiếp tục đưa bức họa về phía trước, cơ hồ muốn dán nó lên trên mặt Trâu Khánh, “Vành tai của tổ mẫu thật vừa lớn vừa đầy đặn, thái dương bên phải đầy hơn so với bên trái, mà vị kia ……” Cậu chỉ chỉ “Trâu lão thái thái” vẫn ngậm miệng không nói lời nào nhưng vẫn duy trì dáng vẻ thái thái nhà quan, cười lạnh, “Vành tai nhỏ lại mỏng, hai bên thái dương đối xứng, rõ ràng không phải là cùng một người trong bức họa!”

Trâu Khánh nghe vậy nhìn bức họa lại nhìn “mẫu thân” bên cạnh, bối rối, “Đây là có chuyện gì?”

“Phụ thân, ngươi bóp vành tai của mình, rồi hồi tưởng lại vành tai của Đào di nương thử xem, có phát hiện gì không?” Cậu thu hồi bức họa, lại lấy ra một phần ghi chép gia tộc đã cũ nát, “Đây là bản gia phả bên nhà mẹ đẻ tổ mẫu, ngài xem xong sẽ hiểu thôi.”

Trâu Khánh vội vàng mở ra, đọc nhanh như gió.

“Không cần xem nữa.” Trâu lão thái thái đột nhiên tiến lên một bước, vẻ mặt bình tĩnh nói, “Khánh nhi, ta quả thật không phải là mẫu thân của ngươi, từ quan hệ huyết thống, ngươi phải gọi ta là dì.”

Tay cầm bản gia phả của Trâu Khánh siết chặt, trừng mắt với bà ta, biểu tình có chút vặn vẹo, “Ngươi chính là bà dì muốn nhờ vả vào nhà của ta lại bất hạnh nửa đường bị giết kia sao?”

“Là ta.” Bà ta chỉnh ống tay áo, lại nâng nâng trâm cài đầu, thản nhiên nói, “Ta giết mẫu thân ngươi, ngươi giết nữ nhi của ta, chúng ta huề nhau.” Nói xong nhìn về phía Diệp Chi Châu, khóe miệng lộ ra một nụ cười âm ngoan, “Ngươi là điều ngoài ý muốn lớn nhất trong kế hoạch của ta, lúc trước ta nên giết ngươi luôn thì mới đúng.”

“Đáng tiếc là ngươi không có.” Đối với lão yêu quái này, Diệp Chi Châu có phương pháp kích thích của riêng mình, chậm rì rì nói, “Ngươi đã không có cơ hội giết ta, nhưng ta lại có cơ giết tôn tử của ngươi.”

Da mặt già nua chảy xệ của lão thái thái run lên, đột nhiên từ trong ngực lấy ra một viên đan dược nuốt xuống, cười lớn tiếng, “Cho dù nói thế nào, cả đời này của ta đều thành công! Mà các ngươi, tất cả đều là kẻ thất bại bị ta lưà gạt! Đều là món đồ chơi trong tay ta!”

Diệp Chi Châu mắt lạnh nhìn bà ta cười to, nhìn bà ta hộc máu, nhìn bà ta té trên mặt đất, khinh thường nói, “Sự tình bại lộ liền trực tiếp tìm chết, thật sự là có dũng khí. Cả đời đều dùng thân phận người khác để sống, kiềm chế bản tính sắm dáng vẻ người khác, ngay cả việc để con gái mình quang minh chánh đại gọi một tiếng mẫu thân cũng không dám, sau khi chết lại không thể vào phần mộ tổ tiên, luân hồi không có thân tộc …… Nếu nhân sinh như vậy cũng coi là thành công, vậy ta thừa nhận, ngươi là một người tự lừa dối mình rất giỏi. Yên tâm, tôn tử của ngươi sẽ không đi theo con đường “thành công” của ngươi đâu, hắn có một tuyệt lộ khác cần phải đi.”

“Không ……” Thân thể bà ta run rẩy, ánh sáng trong mắt dần dần ảm đạm, ngón tay gắt gao bấm vào khe hở trên nền gạch, trong cổ họng phát ra tiếng thở dốc khàn khàn, “Thanh nhi …… Ngươi mới là người Trâu gia chân chính ……. Tiểu Đông, Tiểu Đông ……”

Bản gia phả trong tay Trâu Khánh rơi xuống đất, quỳ rạp xuống đất hoảng lọan cào tóc, khóc rống lắc đầu, “Không, đây không phải là sự thật …… không phải là sự thật ……”

Diệp Chi Châu nhìn ông ta, lại nhìn lão thái thái nằm trên mặt đất, thở dài một tiếng. Lời nói mới vừa rồi kia cũng là đang nói chính bản thân cậu, cậu dùng thân phận người khác sống ở mấy thế giới, trước mặt thân nhân nguyên chủ phải cố gắng bắt chước tính tình nguyên chủ, cẩn thận ngẫm lại, không phải cũng vô sỉ buồn cười giống như vậy sao?

Viên Tuệ vẫn đứng ngoài cửa chậm rãi tiến lên đứng ở phía sau cậu, vỗ bờ vai của cậu thấp giọng nói rằng, “Tình Tình, ngọ thiện đã làm xong, mẫu thân tự xuống bếp làm món vịt hầm rượu mà ngươi thích nhất, đi thôi, để lâu đồ ăn sẽ lạnh.”

Đột nhiên cậu bị hút ra khỏi suy nghĩ u ám, quay đầu lại nở nụ cười với bà. Nhiệm vụ còn chưa chấm dứt, cậu vẫn phải tiếp tục vai diễn, chỉ cầu có thể bảo vệ được bản tâm, cố gắng làm cho những người nguyên chủ để tâm sống bình an vui vẻ.

Nửa tháng sau, tình huống Trâu gia cơ bản ổn định lại, Trâu Khánh không làm tang sự cho Trâu lão thái thái giả, chỉ nói với bên ngoài lão thái thái hồi gia tĩnh dưỡng thân thể. Sau đó Trâu Khánh bệnh nặng một hồi, trưởng tử Trâu gia Trâu Viễn xa nhà đi học rốt cục trở về, trọng trách trên vai Viên Tuệ được bỏ xuống, Diệp Chi Châu cũng không cần chạy qua chạy lại giữa hai nhà nữa.

Lại qua nửa năm yên bình, Trâu Thanh giống như bốc hơi khỏi nhân gian, vẫn không tìm được tung tích. Tỷ lệ hai hồn kỳ còn lại cũng ngoan cố dừng ở mức 20%, cho dù lúc này Phí Cẩm Sơ cùng Khang Nhuận đã chán ghét Trâu Thanh đến tận xương tủy.

Bình thường sau giờ ngọ, Xuân Tú Viên lại tới Thân phủ hát hí khúc cho Thân lão thái thái nghe, Diệp Chi Châu nằm ở đình nghỉ mát trong hoa viên trong ăn nho, lười biếng không muốn động.

[Tỷ lệ yêu nhau của Phí Cẩm Sơ, Khang Nhuận cùng nhân vật chính tăng lên 30%, xin kí chủ chú ý, xin kí chủ chú ý!]

Cậu giật mình ngồi dậy, thiếu chút nữa bị nho làm nghẹn chết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.