Lương Chúc Chi Hồ Điệp Đơn Phi

Chương 14: 14: Sau Khi Dọn Nhà





Ngày hôm sau, Lương Sơn Bá xin nghỉ phép, cùng với Tử Cửu thu dọn đồ đạc, sau đó một người thì xuống núi, một người đi về phía hậu viện.

Văn Nhạc đã đứng chờ ở cửa từ sớm, nhưng nếu trên tay hắn không cầm theo quyển sách thì sẽ ra dáng đang đứng chờ người hơn.

Lương Sơn Bá cõng một đống đồ trên lưng, hai tay xách hai bao to, vừa nhìn thấy Văn Nhạc liền bước nhanh hơn, "Tiên sinh, làm phiền ngài rồi."
Văn Nhạc cười cười khoát tay, "Không có gì, dù sao phòng cũng để trống, ngươi qua đây ở cũng tốt.

Sau này việc quét dọn giao hết cho ngươi."
Lương Sơn Bá cạn lời, trên trán thòng vài vạch đen (o_o|||).

Mình còn chưa vào ở đã coi mình như người hầu không công?
Về việc Lương Sơn Bá được vào tiểu viện của Văn Nhạc ở, ngoại trừ nhờ nhân tố vô cùng to lớn và có cân nặng là viện trưởng phu nhân, cầm nghệ của Lương Sơn Bá cũng là một nguyên nhân to lớn.

Viện trưởng Đinh Trình Ung lúc đó đã nói như thế nào đây?
"Rất tốt nha, cầm nghệ của Lương Sơn Bá còn kém như vậy, ở cùng với Văn tiên sinh có thể sẽ được dạy một khi hắn rãnh rỗi à nha."
Có thể thấy được, đôi khi khuyết điểm cũng là vốn liếng của một người nha.

Bản dịch gốc chỉ đăng tại Wattpad (KK1279) và Wordpress (https://littlecorner97.wordpress.com/)
Căn phòng mà Lương Sơn Bá ở so với phòng của Văn Nhạc thì nhỏ hơn nhiều, nhưng hắn rất hài lòng.

Vì trước đó Lương Sơn Bá đã quét dọn qua, hiện tại tay xách nách mang đồ vào ở luôn là được.

Văn Nhạc đứng tựa cửa, cười tủm tỉm nhìn Lương Sơn Bá bận rộn tới lui.

Lời này hắn nói thật, căn phòng được Lương Sơn Bá dọn dẹp xong nhìn cũng thay đổi nhiều.

Chẳng hạn như Lương Sơn Bá kéo bàn đến kế bên cửa sổ, bên cạnh kê một cái giá sách, trên bàn đặt một bình hoa cắm đầy hoa dại.

Hoặc là cái cửa sổ đã được Lương Sơn Bá cải tiến thành loại mở ra hai bên, hắn nói là không thích cách mở đẩy lên như cái trước, còn mắc thêm một tấm vải xô không biết hắn kiếm được ở đâu, bảo là "màn cửa".

Tủ quần áo cũng bị hắn chỉnh sửa hoàn toàn, quả thật có thể dùng như một cái nhà kho nhỏ.

Lương Sơn Bá quay đầu nhìn thấy Văn Nhạc đang cười híp mắt nhìn mình, "Tiên sinh, có chuyện gì ạ?"
Văn Nhạc lắc đầu, "Tới xem một chút xem có gì cần giúp không."
Lương Sơn Bá khóe miệng giật giật, yên lặng quay đầu trở về, nếu như thật sự muốn giúp sẽ không đứng như trời trồng ở ngay cửa đâu nha.

"Sơn Bá, căn phòng này của ngươi thực sự có vài phần giống với khuê phòng con gái (*) đó nha....." chưa nói xong đã phì cười ra tiếng.


(*) Kỳ: Nguyên văn là "Nữ tử khuê phòng" ý chỉ phòng ngủ người con gái ngày xưa trước khi đi lấy chồng không được ra khỏi cửa, cả ngày quanh quẩn trong phòng.

Gân xanh trên thái dương Lương Sơn Bá nhảy càng hăng hơn (=_=####)
Lúc mới quen biết, hắn còn tưởng Văn Nhạc thuộc tuýp người quân tử thanh cao, dịu dàng.

Đến khi quen thân rồi mới phát hiện hắn thù rất dai.

"Tiên sinh, nếu đổi lại các cô nương khuê phòng biến thành ta, e là không ai thèm." Lương Sơn Bá đáp lại một câu, quay đầu nhìn Văn Nhạc, sau đó nhìn hắn từ trên xuống dưới dò xét, gật gật đầu, khóe miệng nhếch lên vô cùng đểu cáng.

Phòng của mình giống phòng con gái cũng không so được với Văn Nhạc mặc nữ trang......!
Văn Nhạc nhếch cặp chân mày lưỡi kiếm (*) lên một chút.

Lương Sơn Bá yên lặng quay đầu sang chỗ khác, không thể đắc tội nổi người mang thuộc tính phúc hắc (**).

Chưa nghe qua câu quân tử báo thù mười năm chưa muộn à? Đây chính là phúc hắc của phúc hắc, phúc hắc level cực phẩm, ít chọc tới mới tốt!
Thực ra việc Lương Sơn Bá dọn đến ở trong tiểu viện của Văn Nhạc, sinh hoạt hằng ngày không có gì thay đổi.

Vẫn lên lớp đúng giờ, tan học đúng buổi, đương nhiên đôi khi cũng không thể tránh được ánh mắt ánh mắt u oán của Chúc Anh Đài, khuôn mặt trêu ghẹo của Lộ Bỉnh Chương, ánh mắt lạnh nhạt của Mã Văn Tài.

Nhưng cũng không lâu sau đó, trong thư viện lưu truyền đủ kiểu đồn đãi, tuy nhiên tất cả lời đồn đều kết luận chung một điểm —— Lương Sơn Bá bò giường Văn Nhạc chỉ vì một căn phòng!
Đối mặt với các loại lời đồn, Lương Sơn Bá dở khóc dở cười, Văn Nhạc thì hoàn toàn không thèm để ý.

Thế là dưới tình huống người trong cuộc không thèm quan tâm, bọn họ càng truyền tai nhau kịch liệt hơn, càng đồn càng thật.

Ba cây chụm lại nên hòn núi cao (***), đây chính là ví dụ chân thực nhất nha! Lương Sơn Bá không thích gây rắc rối, nhưng cũng không có nghĩa ngươi sẽ không gặp nó, bởi vì rắc rối nó có chân, sẽ tự mình tìm tới cửa.

"Úi chà, không phải Lương Sơn Bá đây sao!" Bảy tên học sinh chặn đường Lương Sơn Bá ở một góc hẻo lánh.

Lương Sơn Bá liếc nhìn một cái, có vẻ đám người này thuộc phái nhà giàu.

"Không biết Lâu huynh có việc gì quan trọng?" Lương Sơn Bá vẫn duy trì lễ phép, chấp tay với Lâu Kính Văn.

Lâu Kính Văn tỏ vẻ khinh thường, hừ một tiếng, "Nghe nói ngươi đang ở phòng của Văn tiên sinh?"
Lương Sơn Bá nhớ tới các phiên bản đồn đãi trong trường, nhăn mặt, "Nếu nói phòng ở của Văn tiên sinh còn không bằng nói là phòng ở của của thư viện.

Lâu huynh có phải sợ ta bị lạ chỗ? Việc này không quan trọng, phòng tuy nhỏ nhưng đầy đủ tiện nghi.


Có điều sắp đến mùa đông rồi, quần áo ấm đúng là hơi ít một chút....." hắn nửa cười nửa không nhìn Lâu Kính Văn.

Tiểu viện của Văn Nhạc cũng là tài sản của thư viện, mình nói như vậy chả đúng còn gì.

Triệu Trung Thư đúng bên cạnh Lâu Kính Văn chỉ tay vào mặt Lương Sơn Bá nạt: "Lương Sơn Bá, không ngờ ngươi lại là người không biết liêm sỉ như thế!"
Lương Sơn Bá vẫn cười sáng lạn, "Ai chà, Triệu huynh nói vậy là ý gì? Tại hạ nghe không hiểu nha!"
Triệu Trung Thư nhìn Lương Sơn Bá nhưng đang nhìn một vật gì đó rất dơ bẩn, "Hừ! Học sinh trong thư viện chỉ có thể ở ký túc xá do thư viện sắp xếp, ngay cả Mã Văn Tài cũng không được ngoại lệ, mà ngươi lại......" Hắn lia mắt dò xét Lương Sơn Bá từ trên xuống dưới, "Thế mà lại làm ra cái chuyện xấu xa như vậy!"
À~ nói thẳng ra bọn người đang ghen ăn tức ở, phú nhị đại quan nhị đại khi ở nhà được ăn ngon mặt đẹp, phòng ở cũng là loại tốt nhất, hiện tại thấy Lương Sơn Bá được đặc cách thì đương nhiên cảm thấy rất bất mãn.

Lương Sơn Bá chắp hai tay lại, "U là chời, thật có lỗi quá đi."
Mặt ngoài tỏ ra áy náy, nhưng giọng nói thì lại quá nhây, lại phối hợp với cái vẻ mặt vô lại, thế là cả đám nhịn không được liền ra tay.

Lương Sơn Bá sẽ ngoan ngoãn đứng đó cho bọn họ đánh? Đương nhiên không rồi! Lương Sơn Bá nghiêng người, né nắm đấm của Triệu Trung Thư, chân đạp về hướng Lâu Kính Văn.

Đồng thời một tay nắm lấy cổ tay của Triệu Trung Thư, một tay nâng bên trong cánh tay của hắn, dùng lực xoay một cái, quăng người từ trên lưng ra ngoài.

"Aaaaaaaaaaaa"
"Ooooooooooo"
"Áaaaaaaaaaaa"
"Hựuuuuuuu"
"Uiiiiiiiiii daaaaaa"
Thế là đám người đến gây phiền phức cho Lương Sơn Bá từng tên từng tên bị ném qua một bên, chất chồng như núi.

Lâu Kính Văn và Triệu Trung Thư bị đè ở dưới chót chỉ có thể huơ huơ tay cho thấy mình còn sống.

Lương Sơn Bá phủi phủi tay, vỗ vỗ vạt áo dính bụi.

Hứ! Thật sự nghĩ hắn là cái tên Lương Sơn Bá để mặc người ta bắt nạt kia à? Ta cũng không phải là tên chỉ chờ bị biến thành côn trùng kia!
"Ái chà, thiệt có lỗi quá đi, bị trượt tay." Lương Sơn Bá hả hê ngồi chồm hổm xuống, nhỏ giọng nói với Lâu Kính Văn và Triệu Trung Thư, "Hôm nay ta đã nương tay nương chân, nếu như còn muốn nối dõi tông đường, bớt chọc đến ta, à không, đừng để ta nhìn thấy ngươi lại đi bắt nạt người khác, nếu không........!há há..." Lương Sơn Bá nói lời uy hiếp người ta rồi còn cười khẽ hai tiếng, giật giật lỗ tai của Lâu Kính Văn, nói xong thì đứng dậy, tiêu sái rời đi.

Mã Văn Tài nhìn bóng lưng Lương Sơn Bá dần rời xa, lại liếc mắt sang đám người không bò dậy nổi, rũ đầu, rời đi.

Bản dịch gốc chỉ đăng tại Wattpad (KK1279) và Wordpress (https://littlecorner97.wordpress.com/)
Ngày hôm sau, như dự đoán Lương Sơn Bá được mời lên phòng viện trưởng uống trà.


Lương Sơn Bá hành lễ với Đinh Trình Ung, "Viện trưởng, chào ngài."
Bên cạnh viện trưởng có một đám người đang đứng —— đều là những người bị Lương Sơn Bá dạy dỗ hôm qua.

Đinh Trình Ung đặt chén trà xuống, "Lương Sơn Bá, ngươi ra tay đánh người?"
Lương Sơn Bá kinh sợ ngẩn đầu, "Viện trưởng, học sinh không có! Học sinh tay không trói gà không chặt, làm sao lại có sức đánh người?"
Lương Sơn Bá mở to cặp mắt hoa đào, nước mắt rưng rưng, vẻ mặt muốn bao nhiêu vô tội thì có bấy nhiêu.

Đinh Trình Ung nhìn lướt Lương Sơn Bá từ trên xuống dưới, Lương Sơn Bá mặc dù không thuộc tạng người quá ốm yếu, nhưng cũng không gọi là cường tráng.

Lại nhìn qua đám người ở kế bên, đứa nhỏ con nhất cũng cao hơn Lương Sơn Bá nửa cái đầu.....!
"Sơn Bá, có thể thuật lại cho lão phu đã xảy ra chuyện gì không?" giọng Đinh Trình Ung rất bình thản, nhưng Lương Sơn Bá đã có thể khẳng định viện trưởng không tin hắn đánh đám người Lâu Kính Văn.

"Xảy ra cái gì ạ?" Lương Sơn Bá giả ngu, "Viện trưởng đang nói về....."
Lâu Kính Văn nhịn không nổi nữa, nhảy ra chỉ thẳng mặt Lương Sơn Bá nạt lớn: "Lương Sơn Bá, ngươi đánh bọn ta rồi bây giờ còn giả ngu! Ui~~" trên mặt hắn có một vành đen quanh mắt, một vết bầm bên má.

Triệu Trung Thư cũng không chờ đợi gì nữa, nhảy ra nói, "Viện trưởng, chính là Lương Sơn Bá đánh bọn con, lại còn uy hiếp bọn con nữa! Viện trưởng ngài nhất định phải tin tụi con!"
Lương Sơn Bá cười thầm trong bụng, nhưng trên mặt giả bộ hoảng sợ hơn nữa, "Đánh mọi người? Làm sao có thể?! Mà ta uy hiếp Triệu huynh cái gì cơ? Vì sao ta lại muốn uy hiếp mọi người?"
"Cái gì gọi là không thể? Những thứ này chính là bằng chứng! Ngươi đánh bọn ta xong lại còn dọa nếu như lại chọc giận ngươi, ngươi liền tiệt đường con cháu của bọn ta!" Triệu Trung Thư vừa chỉ vào vết thương trên mặt vừa nói.

Thằng nhóc con này thiệt là ngu.

Lương Sơn Bá nhìn thấy vết thương trên mặt Triệu Trung Thư xong càng mắc cười, mảng tím mảng xanh mảng đỏ, nhìn như cái bản pha màu.

"Viện trưởng!" Lương Sơn Bá hất lên vạt áo, quỳ cả hai chân xuống, "Học sinh bị oan! Viện trưởng phải làm chủ cho học sinh!" Mặc dù Lương Sơn Bá không thích quỳ, nhưng quỳ tổ tông ngàn năm tuổi thì vẫn có thể chấp nhận, huống chi còn là thầy của hắn.

"Viện trưởng! Đừng tin lời ba hoa của Lương Sơn Bá!" Lâu Kính Văn dậm chân kêu lớn.

"Đúng vậy, viện trưởng, hắn đánh bọn con, đuổi hắn ra khỏi thư viện!" Triệu Trung Thư cũng hùa theo la ó.

Hắn vừa la lên như vậy, cả đám còn lại cũng la hùa theo không ngưng.

"Đuổi Lương Sơn Bá ra khỏi thư viện!"
"Đuổi Lương Sơn Bá ra khỏi thư viện!"
"Đuổi Lương Sơn Bá ra khỏi thư viện!"
Đinh Trình Ung bị đám này làm cho bực bội, vỗ bàn đứng dậy, gầm lên một tiếng, "Ngậm miệng lại cho lão phu!"
Thế giới yên tĩnh.

"Các ngươi có coi viện trưởng ta ra gì không!"
Tốt rồi, tức giận rồi.

Lương Sơn Bá một bên bày ra vẻ mặt khủng hoảng, nước mắt lưng tròng, tỏ vẻ đáng thương nhìn Đinh Trình Ung, nhưng trong bụng vui muốn bắn pháo hoa.


"Coi như các ngươi bị Lương Sơn Bá đánh thật thì chỉ có thể trách các ngươi tài nghệ không bằng người ta."
".......Viện trưởng ~" Ủ rủ cúi đầu tập thể.

"Mà lão phu lại không tin Lương Sơn Bá có thể đánh được các ngươi!"
Đám Lâu Kính Văn lại càng oan ức, Lương Sơn Bá đánh cả đám bọn hắn bầm dập.

"Mà lão phu cũng được biết Lương Sơn Bá đánh đàn không tốt, cưỡi ngựa thì càng tệ hại.

Lão phu đích thân thấy qua, Lương Sơn Bá miễn cưỡng lắm mới lên ngựa được, làm sao đánh được cả đám các ngươi người đông thế lạnh? Lại nhìn xem Lương Sơn Bá thân cô thế cô, còn các ngươi thì sao!" Đinh Trình Ung chỉ vào bọn họ quát.

Lương Sơn Bá nghe được mấy câu này, đỏ mặt.

"Có việc lão phu không hỏi đến, nhưng đừng tưởng lão phu không biết người lan truyền lời đồn là các ngươi......!Hừ!!!" Một tiếng hừ dọa cho cả đám Lâu Kính Văn run rẩy.

Lương Sơn Bá nhìn Đinh Trình Ung, lòng sùng bái tràn ra như nước sông Trường Giang, chảy dài không dứt!
Một đám người tràn ra khỏi phòng viện trưởng, nhưng chưa kịp tản đi liền bị Lương Sơn Bá dồn vào trong góc khuất.

Lương Sơn Bá bẻ khớp tay rôm rốp, phối thêm nụ cười ác ma.

Thế là, tại một ngày nào đó ở trong một góc xó xỉnh nọ của thư viện, khổng ngừng truyền ra tiếng kêu thảm thiết.

"Đây là bài học!" Lương Sơn Bá phủi phủi vạt áo, quăng lại câu nói, "Nếu như lại làm phiền đến ta, ta liền cho các ngươi biết cái gì gọi là đau không muốn sống!" tiêu sái đi xa.

Lâu Kính Văn ngẩng đầu, lần này hoàn toàn cosplay gấu trúc, vết bầm trên mắt có đôi có cặp, vệt đỏ trên mặt vô cùng đối xứng, như là bôi rất nhiều phấn hồng lên.

Tổng thể nhìn rất dễ thương, gấu trúc xấu hổ nha! Còn Triệu Trung Thư, trên mặt lại nhiều thêm vài vệt màu sắc, những tên còn lại cũng không tốt đẹp hơn bao nhiêu.

Mã Văn Tài phe phẩy quạt xếp, khóe miệng hơi cong lên, quay người rời đi.

Lâu Kính Văn cắn răng, nhìn trời gào thét giận dữ, "Lương Sơn Bá, một ngày nào đó ta sẽ khiến ngươi muốn sống không được, muốn chết không xong!!!"
Vừa lúc Chúc Anh Đài và Lộ Bỉnh Chương đi ngang qua, vừa hay nghe được toàn bộ lời gào thét của Lâu Kính Văn.

"Người vừa mới nói muốn ai sống không được, chết không xong nha?" Chúc Anh Đài siết nắm đấm đi đến sau lưng Lâu Kính Văn, trầm giọng hỏi.

Lộ Bỉnh Chương lạnh lùng nhìn Lâu Kính Văn, Lâu Kính Văn chậm rãi quay đầu lại, sau đó hóa đá.

Thế là, khi Văn Nhạc đang ôm đàn đi ngang qua nghe được âm thanh rên rỉ thê thảm không dứt.

"Hiện tại đang mùa đông, sao mèo còn gọi đực nhỉ?", tiếp tục bước đi.

Văn Nhạc huynh, so với bọn họ, ngươi còn ngầu hơn!!!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.