Lương Chúc Chi Hồ Điệp Đơn Phi

Chương 8: 8: Rung Động Đầu Tiên





Lương Sơn Bá đi ra khỏi khu hậu viện thì trời đã sập tối, nhà ăn từ sớm đã không còn thức ăn.

Lương Sơn Bá một tay ôm cái bụng xẹp lép vì đói, một tay ôm đàn, vẻ mặt xám xịt quay về ký túc xá.

Mã Văn Tài chặn lại Lương Sơn Bá, "Tại sao không đến?"
Lương Sơn Bá mệt mỏi nhìn Mã Văn Tài, không biết có phải ảo giác của bản thân hay không mà lại luôn cảm thấy Mã Văn Tài để ý nhầm người.

(Kỳ: ý anh là lẽ ra MVT nên để ý CAĐ)
"Bị tiên sinh giữ lại, mới vừa về tới." Không phải ta không đi, mà là đi không được á, "Mã đại công tử đại nhân đại lượng tha thứ cho tiểu nhân đi."
Mã Văn Tài vừa nghe ít nhiều đã nguôi cơn giận, "Vậy sao lại ở đó lâu vậy?", đảo mắt nhìn cây đàn của Lương Sơn Bá, 7 sợi dây đàn đã được nối đầy đủ.

Lương Sơn Bá lập tức có cảm giác bị thẩm vấn, "Omh....!tiên sinh giúp ta đổi dây đàn, lúc sau lại bất cẩn làm đứt lần nữa, cho nên....." Thôi được, Lương Sơn Bá thừa nhận bản thân ở trước mặt Mã Văn Tài có chút không được tự nhiên, lý do là bởi vì ——-—— hắn ghét người giàu!
Mã Văn Tài gật gật đầu, "Sau này nhớ kỹ đừng tới trễ".

Nói xong xoay người rời đi, bước đi tiêu sái.

Lương Sơn Bá: "......"
Thật cực khổ quay về tới phòng ngủ, Chúc Anh Đài đang ngồi đọc sách, Tứ Cửu và Ngân Tâm không biết đã đi đâu.

Chúc Anh Đài ngẩng đầu, nhìn thấy Lương Sơn Bá lập tức nhe răng cười, "Về rồi à?"
Lương Sơn Bá cất kỹ đàn, bây giờ dây đàn đứt thì còn có Văn Nhạc hỗ trợ đổi dây, nếu như lại làm hư thì hắn cũng không có tiền mua sợi khác.

"Về rồi, có gì ăn không? Ta chết đói tới nơi rồi."
Chúc Anh Đài chỉ chỉ một túi đồ trên bàn, "Àh, Tứ Cửu để dành cho ngươi đó."
Lương Sơn Bá mở ra xem, gà nướng?
"Ở đâu ra vậy?" Lương Sơn Bá gặm hết nửa cái mới lên tiếng hỏi.

"Mã Văn Tài đưa qua, không ngờ thằng nhóc đó cũng có năng lực ghê." Chúc Anh Đài tán thưởng.

Lương Sơn Bá thấy Chúc Anh Đài nhắc đến Mã Văn Tài thì gương mặt ửng hồng (tác giả: đó là do hiệu ứng từ ánh nến), trong đầu nhảy nhảy suy nghĩ.

"Aiiii, ta nói tiểu đệ ngươi khen hắn như vậy, không phải là có.....!gì đó với hắn chứ?" Lương Sơn Bá nháy mắt ra hiệu.

Chúc Anh Đài ném sách vào người hắn, bay xẹt qua đỉnh đầu Lương Sơn Bá, "Nói xàm cái gì! Ta và hắn đều là nam, làm sao có thể....." nàng đỏ mặt nói.

Lương Sơn Bá yên lặng gặm gà nướng, nhỏ giọng ai oán, "Sao lại không có khả năng, ta cũng không phải không biết ngươi là nữ.

Quan trọng hơn nếu như ngươi thích hắn, nam chính bi tình ta đây cũng không cần phải khổ cực như vậy."

Mặc dù vẫn phải học đàn, nhưng ba ngày mới học một lần, rất tốt, cực kỳ tốt.

Lương Sơn Bá nhìn Chúc Anh Đài phong thái hiên ngang đứng trước mặt, nhìn nàng lưu loát leo lên lưng ngựa, Lương Sơn Bá tâm lý mất căng bằng.

Tại sao hắn đường đường là một người hiện đại quay trở về cổ đại so với một cô nương được nuôi dưỡng trong khuê phòng cũng không bằng!
"Đại ca, người tại sao không lên ngựa đi? Chúc Anh Đài quay đầu lại nhìn thấy Lương Sơn Bá u oán nhìn mình.

Lương Sơn Bá thở dài, cuối cùng đành chậm rì rì trèo lên lưng ngựa.

Chúc Anh Đài thấy dáng vẻ lên ngựa của hắn, khóe miệng giật giật.

Tại sao nàng lại không biết Lương Sơn Bá vô dụng như vậy đâu? Đánh đàn không được thì thôi đi, cưỡi ngựa cũng không biết, một người nam nhân như hắn cũng thật sự là.........!
Lương Sơn Bá khom lưng ôm lưng ngựa thủ thỉ.

"Mã huynh à Mã huynh, đợi chút nha, đừng chạy nhanh nha.

Ta đây ngồi quen ô tô máy bay, thực sự không biết cưỡi ngựa á."
Lộ Bỉnh Chương thúc ngựa đi đến kế bên Chúc Anh Đài, nhìn thấy Lương Sơn Bá cưỡi ngựa với tư thế kỳ quái, "Lương huynh không biết cưỡi ngựa à?"
Chúc Anh Đài gật đầu, "Ta cũng vừa mới biết được."
Lộ Bỉnh Chương nhìn Chúc Anh Đài, "Ngươi không phải là nghĩa đệ của hắn sao?"
Chúc Anh Đài: "Chúng ta kết bái còn chưa đủ một tháng."
Lộ Bỉnh Chương: "........" thật ra ngươi không cần tỏ thái độ thất vọng rõ ràng như vậy đâu.

Mã Văn Tài từ trong đám người đi đến.

"Hắn không biết cưỡi ngựa sao?" Mã Văn Tài hỏi khi nhìn thấy Lương Sơn Bá.

Chúc Anh Đài chịu không nổi nữa liếc nhìn lên trời, "Đúng vậy."
Mã Văn Tài: "Ngươi không phải nghĩa đệ của hắn sao?"
Chúc Anh Đài: "Chúng ta kết bái còn chưa đủ một tháng."
Mã Văn Tài: "......"
Đám người đi theo sau Mã Văn Tài nhìn hắn rồi lại nhìn Lương Sơn Bá, cười gian xảo.

Nếu như nói kết bè kết phái là trò xiếc trẻ con, như vậy việc phân chia phe phái ở Ni Sơn thư viện chính là trò đùa ngây thơ của bọn học sinh tiểu học.

Ni Sơn thư viện trong âm thầm đã chia làm hai phái.

Một bên là phái nhà giàu do Mã Văn Tài đứng đầu, bên còn lại là phái bình dân do Lộ Bỉnh Chương làm thủ lĩnh.


Mã Văn Tài mặc dù bình thường khá kiêu ngạo, khinh thường kết bạn với đệ tử bình dân, nhưng chưa bao giờ khi dễ người khác như những tên nhà giàu ăn chơi khác.

Mã Văn Tài nheo nheo mắt, tầm mắt nhìn thẳng lên người Lương Sơn Bá.

Vốn cho rằng Lương Sơn Bá sẽ nổi giận, thế nhưng lại thấy Lương Sơn Bá vốn không hề để ý đến bọn người kia, tiếp tục giao lưu cùng ngựa của hắn.

Học xong một tiết này, Lương Sơn Bá bủn rủn cả hai chân.

Cưỡi ngựa, là công việc cần có kỹ thuật!
Chúc Anh Đài và Lộ Bỉnh Chương chạy vội đến đỡ lấy hắn.

Lộ Bỉnh Chương cười nói: "Sơn Bá, nhìn ngươi cũng không có vẻ yếu ớt, sao mà thuật cưỡi ngựa so với Chúc Anh Đài cũng không bằng?"
Chúc Anh Đài nghe nói vậy cũng không vui, "Êyyyy, Lộ đại ca, lời này là có ý gì?"
Lộ Bỉnh Chương cười làm lành, "Không có ý gì, không có ý gì đâu.....Xem ra chúng ta cần sắp xếp thời gian để huấn luyện cho hắn thật tốt."
Bản dịch gốc chỉ đăng tại Wattpad và Wordpress (https://littlecorner97.wordpress.com/)
Lương Sơn Bá vội vàng lắc đầu nguầy nguậy, "Không cần! Không cần! Ta cũng không có nguyện vọng tòng quân, luyện kỹ thuật cưỡi ngựa cao như vậy để làm gì?" Ta còn muốn sống lâu thêm mấy năm.

Lộ Bỉnh Chương dò xét Lương Sơn Bá từ trên xuống dưới, "Cái thân thể nhỏ xíu này của ngươi mà muốn đi lính? Cẩn thận lúc đó bị người ta giẫm bẹp."
Lương Sơn Bá kháng nghị, "Êhhhh!"
Mã Văn Tài nhìn bóng lưng đang rời đi của đám người Lương Sơn Bá, thúc ngựa quay đầu lại chạy thêm một vòng.

Văn Nhạc nhìn thấy Lương Sơn Bá ôm cây đàn đứt dây, không khỏi mắc cười.

"Đây mà gọi là đánh đàn sao? Là phá đàn thì có?!"
"Tiên sinh...." Lương Sơn Bá khuôn mặt đáng thương nhìn Văn Nhạc.

Văn Nhạc trái lại vui vẻ nói, "Đưa cho ta."
Lương Sơn Bá tranh thủ đưa đàn qua.

"Sơn Bá, ta nói nếu ngươi cứ tiếp tục làm đứt dây đàn nhanh như vậy, dây đàn ta trữ trong phòng cũng không đủ xài."
Lương Sơn Bá chống cằm, "Đúng nha, nếu dùng dây cước của cần câu cá có thể chịu được lực tốt hơn."
Văn Nhạc trượt tay một phát, "Cách này ngươi suy nghĩ lại một chút đi, dây của lưới đánh cá nhỏ như vậy, làm sao chịu được?"
Lương Sơn Bá không trả lời, hắn nhớ lại kiếp trước dây câu cá rất bền chắc, có thể làm hung khí để g.i.ế.t người.

Đáng tiếc, thời này không có loại dây đó.


"Xong rồi", Văn Nhạc cầm dây đàn bị đứt để qua một bên, sau đó gảy thử mấy lần để thử âm.

"Sơn Bá, may cho ngươi ta không phải người khó tính.

Nếu để những tên yêu đàn trong kinh thành thấy ngươi chà đạp đàn như này, thì ngươi gặp rắc rối to."
Lương Sơn Bá khó hiểu nhìn về phía Văn Nhạc.

"Mỗi người đều có sở thích riêng, nhưng cũng có người yêu thích các món đồ kia còn hơn mạng của mình.

Ngươi hiểu không?"
Lương Sơn Bá gật đầu, chỉ là quá cố chấp thôi.

"Lại đây, ngươi thử đàn một chút, nhưng mà phải nhớ kỹ, gảy nhẹ." Văn Nhạc đưa đàn cho Lương Sơn Bá, Lương Sơn Bá giơ hai tay ra nhận đàn.

Lương Sơn Bá gảy lên 7 nốt Do Re Mi Fa Sol La Si.

Rất tốt, không có cảnh móng vuốt vừa ra liền đứt dây, cũng nhờ Mã Văn Tài mỗi ngày dạy dỗ mới được như vậy.

Trong khi Lương Sơn Bá đang vui vẻ, Văn Nhạc lại đang có chút thắc mắc.

"Sơn Bá, ngươi vừa rồi....." Nếu hắn không nghe nhầm, vừa rồi có hai âm bị dư ra.

"Sao vậy tiên sinh?"
"Vừa rồi ngươi mới thử ra bảy loại âm thanh?"
Lương Sơn Bá gật đầu, "Đúng ạ, 1234567, bảy nốt không sai nha."
Văn Nhạc chau mày thật chặt, "Có phải là Cung, Thương, Giốc (hoặc còn đọc là Giác), Chủy (hay còn đọc là Trưng/ Trủy), Vũ không?"
Lương Sơn Bá giật mình, không cẩn thận đã làm lộ ra thứ không thuộc thế giới này rồi.

"Ahhh......Ta học được từ một tên dị nhân" Người nước ngoài ở thế giới này được xếp vào nhóm người đặc biệt, kỳ dị nên nói như vậy sẽ không sai đâu ha.

"Sao ta chưa từng nghe ngươi nói qua?" Văn Nhạc tiếp tục hỏi.

"Tiên sinh, ngươi cũng chưa hỏi.....", ừ thì.....câu trả lời này đúng là hơi gượng ép.

"Thì bây giờ ta hỏi đây."
"......" Lương Sơn Bá lúng túng cúi thấp đầu, "Thật ra ta cũng chỉ gặp họ khi đang đi du ngoạn, lúc đó nghe thấy nhạc của bọn họ rất hay, nên cùng bọn hắn trao đổi và họ đã nói cho ta biết."
"Rất hay à? Vậy ngươi có nhớ bọn họ đã đàn như thế nào không?"
Lương Sơn Bá đổ mồ hôi hột, bây giờ có ai đưa một cây guitar điện để trước mặt, hắn cũng không biết đàn.

Nói chi sở trường của hắn là hội họa chứ không phải thanh nhạc.

"Ahh....Đã trôi qua lâu quá, quên rồi ạ."
Văn Nhạc hơi thất vọng, "Aizz, thật là đáng tiếc."
Lương Sơn Bá tiếp tục lau mồ hôi.


Vội vàng tạm biệt Văn Nhạc, Lương Sơn Bá ôm đàn rời khỏi hậu viện.

Mã Văn Tài chỉ định đi dạo lòng vòng một chút, không ngờ lại có thể gặp được Lương Sơn Bá.

Nhưng khi thấy Lương Sơn Bá ôm đàn lật đật chạy ra khỏi hậu viện, tâm trạng vốn đang sáng sủa lập tức trở nên âm u, mây đen dày đặc kéo tới trong lòng.

Lương Sơn Bá vừa đi vừa tắc lưỡi lẩm bẩm, "Chậc chậc...không ngờ tới lại bị nói hớ, thiếu chút nữa lộ rồi! Đúng là chỉ có hội họa mới thích hợp với ta....".

Mã Văn Tài theo sau Lương Sơn Bá, nghe hết tất cả.

Lộ? Lộ cái gì? Chẳng lẽ giữa hắn và Văn Nhạc tiên sinh kia đã xảy ra chuyện gì? Một việc liên quan tới cả hai người, tâm trạng Mã Văn Tài từ mây đen đầy trời chuyển sang sấm chớp đùng đùng.

Đi gần nửa tiếng đồng hồ, Mã Văn Tài mới phát hiện đây vốn không phải đường về phòng ngủ! Giương mắt nhìn qua thì thấy Lương Sơn Bá đang vác một cái túi to trên lưng.

Hai người một trước một sau bước đi vội vã, xung quanh dần thưa thớt bóng người, đường đi cũng ngày càng nhỏ.

Lương Sơn Bá trèo lên một đoạn dốc, đặt đàn qua một bên rồi bắt đầu dựng giá vẽ tranh.

Sau khi làm xong, Lương Sơn Bá cầm vài ống trúc được tận dụng làm bình đựng nước nho nhỏ để múc một chút nước sạch.

Lấy ra bảng pha màu và cọ vẽ, chuẩn bị vẽ tranh.

Mã Văn Tài ngồi trên cành cây nhìn Lương Sơn Bá vô cùng quen tay loay hoay tới lui, nghi ngờ trong lòng càng lớn.

Bản dịch gốc chỉ đăng tại Wattpad và Wordpress (https://littlecorner97.wordpress.com/)
Đứng trên sườn núi của ngọn núi nhỏ này có thể thấy được toàn cảnh thành Hàng Châu.

Nếu không đi theo Lương Sơn Bá đến đây, quả thật không thể tưởng tượng được lại có một vị trí ngắm cảnh tốt như vậy.

Khi nhìn qua lần nữa, Lương Sơn Bá đã cởi bỏ áo ngoài mắc ở một bên, chỉ bận một lớp áo trong mong manh, tay áo bị một sợi dây cột lại.

Kỳ thật cơ thể Lương Sơn Bá cũng không được gọi là cường tráng, thân thể thon dài, rất có phong phạm nho nhã của một vị công tử nhà giàu.

Áo trong mỏng manh làm lộ dáng người của hắn không sót tí gì.

Quần trong hơi trắng (*), nhìn qua có vẻ như đã bị ai đó cải tạo lại, đôi chân dài làm cho ai nhìn thấy cũng không nhịn được mà khen một tiếng.

Tên Lương Sơn Bá này quả thật là một người tài tình.

(*): Lý y gồm quần và áo rời, thường có màu trắng.

Sau đó thì có thể mặc thêm một lớp trung y và cuối cùng mới phần áo ngoài có màu sắc, họa tiết trang trí sặc sỡ..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.