Lương Đa rất rõ, anh không phải kiểu người ngơ ngác chẳng biết mong muốn của bản thân. Lí do Tưởng Hàn buồn mà anh khó chịu, thật ra anh biết, chỉ là không muốn thừa nhận.
Không muốn thừa nhận mình độc thân nhiều năm như vậy, đóa sen tuyết Thiên Sơn trong trắng lại bị một thằng nhóc xấu xa hái xuống.
Tại sao chứ?
Khum đựt như zậy!
Không phải Lương Đa chưa từng nghĩ có ngày mình sẽ “phá giới”, chỉ không ngờ lại dính chưởng nhanh thế.
Tàu thủy vạn tấn!
Anh là tàu vạn tấn kia mà!
Sao có thể lật úp chổng đít trong một con kênh bé nhỏ chứ?
Thiệt vô lý, Lương Đa không thể chấp nhận sự thật phũ phàng này.
Vừa bảo không chấp nhận nhưng ngó viên kẹo Bát Bảo Tưởng Hàn đặt trên bàn, Lương Đa lại bĩu môi, bĩu đến độ treo được chai dầu.
“Phiền chết mất!” Sao con người phải có thất tình lục dục? Để tui làm sát thủ lạnh lùng vô tình không tốt hở?
Lương Đa rên rỉ nằm bò ra bàn.
Lúc Tưởng Hàn về thật sự rất mất mát, cậu không biết bác sĩ Lương có hẹn người ta thật hay không. Nếu thật thì trái tim íu đúi này sẽ tan nát mất.
Khoảnh khắc đứng bên đường, thậm chí Tưởng Hàn đã tưởng tượng mình đặt trái tim lên cối đá, một con lừa tới kéo cối xay nghiền nát nó.
Cậu không có ý nói bác sĩ Lương là lừa, chỉ là tự nhiên trong đầu cậu xuất hiện hình ảnh đấy thôi.
Bác sĩ Lương là sát thủ xinh đẹp kỹ năng bắn súng vip pro, một phát ngủm luôn, Tưởng Hàn chết không nhắm mắt trong tay anh.
Nhưng Tưởng Hàn không phải người sẽ bỏ cuộc, chỉ vì chút khó khăn nho nhỏ.
Thanh niên càng bị áp chế càng trở nên mạnh mẽ, cậu luôn cảm thấy bác sĩ Lương thích mình, chắc chắn không phải cậu tưởng bở.
Bên ngoài rất lạnh, nửa cốc trà sữa trong tay Tưởng Hàn nguội teo, cậu ngồi bên đường uống xong thì vứt rác, nhìn giờ.
Tưởng Hàn chạy về trường, gần đến cổng thì nhận được điện thoại từ tiệm bánh.
Cậu đặt bánh sinh nhật cho mình, kế hoạch ban đầu là mang bánh đi ăn mừng sinh nhật với bác sĩ Lương ở quán cơm gần đó, nhưng bác sĩ Lương không đến…
Cậu nhận bánh xong, lững thững đi vào căn tin.
Sáu giờ, Tưởng Hàn ngồi trong góc ở lầu ba.
Lầu ba căn tin ít quầy, món ăn không chỉ đơn giản mà còn chém banh xác, thường chả ai thích đến đây, rất hợp để ngồi sầu một mình.
Vốn dĩ Tưởng Hàn còn đang nghĩ xem tối nay nên ăn gì với bác sĩ Lương, cậu phát hiện bác sĩ Lương tuy gầy nhưng sức ăn siêu khủng, nhất định phải cho anh ăn no.
Nhưng giờ khỏi cần nghĩ nữa, người ta có ngó ngàng gì tới mình đâu.
Từ bé đến lớn Tưởng Hàn đều ăn một ngày ít nhất ba bữa cơm, nhưng lúc này chẳng có khẩu vị gì. Cậu đặt bánh kem lên bàn, cả người ỉu xìu.
Bạn cùng phòng nhắn tin hỏi thăm: Chú em, sao rồi? Hẹn hò với bác sĩ Lương chưa?
[Bé Tưởng đáng yêu: Tao thất tình rồi.]
Bạn cùng phòng gửi sticker “nén đau thương” rồi hỏi có cần mình đến an ủi không.
[Bé Tưởng đáng yêu: Thôi, để tao một mình trải qua đêm cô đơn này đi.]
Tưởng Hàn nhắn bạn cùng phòng xong đặt điện thoại xuống, tháo dây lụa buộc ngoài hộp bánh.
Đóng gói xinh đấy, tiếc là không ai thưởng thức.
Cậu lấy bánh kem ra, bên trên cắm chữ bằng chocolate: Bé Tưởng đáng yêu sinh nhật vui vẻ.
Lúc dặn cửa hàng viết câu này, cậu như nhìn thấy bác sĩ Lương chê cười mình, siêu dễ thương.
Cậu tựa vào ghế nhìn nến cháy hồi lâu, bỗng nhiên lấy điện thoại ra chụp ảnh, cố tình chụp ghế trống đối diện.
Tưởng Hàn vẫn rất mưu mô, cố ý tỏ ra đáng thương… Nhưng cậu đáng thương thật mà. Đúng là năm tuổi trắc trở, trước đây cậu đâu có tin, giờ thì tin rồi. Ngày đầu tiên của năm tuổi đã tan nát cõi lòng.
Tưởng Hàn đăng vòng bạn bè, giới hạn cho chỉ mình bác sĩ Lương thấy post, không caption, có mỗi tấm ảnh lòn lí nằm đó.
Bình thường tầm sáu giờ Lương Đa thấy hết khách thì sẽ tan làm, nhưng hôm nay anh nằm ở phòng khám đến gần bảy giờ vẫn chưa về.
Chả phải không muốn, mà là không còn sức.
Từ khi Tưởng Hàn tuyệt vọng rời đi, tinh thần anh như bị rút sạch, chẳng muốn làm gì, chỉ muốn nằm đơ ra như thế.
Vậy thì cứ nằm thôi. Làm rùa đen rụt đầu thật thoải mái. Nhưng thoải mái vài phút lại bắt đầu khó chịu.
Phiền vãi kứt, phiền thấy mọe!
Lương Đa mở điện thoại lướt vòng bạn bè, ngay đầu là bài post của Tưởng Hàn.
Không caption, chỉ một bức ảnh. Bánh không to nhưng đẹp, cắm nến số đã cháy được một lúc.
Lương Đa thấy phải đến bệnh viện cấp ba khám thử, đau thắt tim không phải bệnh nhẹ. Anh thả điện thoại tiếp tục nằm sấp, vùi mặt giữa hai tay lẩm bẩm.
Đã bao giờ Lương Đa phải rầu rĩ như thế đâu?
Một lát sau, Lương Đa ngồi thẳng dậy cầm điện thoại.
Cảm giác như đã qua mười mấy phút từ khi xem vòng bạn bè của Tưởng Hàn, nhưng thật ra mới có ba phút thôi. =.=
Thế này là sao đây?
Lương Đa không gửi Wechat cho Tưởng Hàn, anh gọi Quản Tiêu.
Quản Tiêu vừa tan tầm, đang ngồi trong siêu thị của Trần Bạch Trần bàn xem tối nay ăn gì.
“Quản Tiêu, anh hỏi mày một chuyện.”
“Giải đáp thắc mắc, trăm tệ một phút.”
Lương Đa nguýt dài: “Mày là người à?”
“Bắt đầu đi, tao tính giờ rồi.”
Mé, nợ nhiều không nặng người, dù sao anh cũng đéo trả.
Lương Đa hỏi: “Hồi đó sao mày quyết định đến với anh Trần dạ?”
Quản Tiêu liếc Trần Bạch Trần ngồi cạnh ngậm thuốc nhưng không châm: “Mắc mớ gì mày?”
“Đồ hẹp hòi, tao hỏi xíu thôi.” Lương Đa rất muốn biết rốt cuộc họ bị điều gì thôi thúc mà lại quyết định vậy.
Anh luôn cho rằng yêu là chuyện phiền phức, dù thích nhau thì lâu ngày cũng sẽ có mâu thuẫn, bắt đầu cãi vã, khéo còn đánh nhau, cuộc sống hỗn loạn, thế là rước thêm phiền còn gì?
Anh thích Kim Thành Vũ Ngô Ngạn Tổ đến thế, nhưng cũng đâu khóc gào đòi yêu đương với họ?
Kêu gào á?? Anh còn chẳng thèm nghĩ đến chuyện dó. Bởi vậy yêu đơn phương là bớt phiền nhất!
Lương Đa ngụy biện lắm, nói như Quản Tiêu là “bị liệt tình cảm”.
Lương Đa “liệt tình cảm” hỏi Quản Tiêu: “Mày từng đánh nhau với anh Trần chưa?”
Từng đánh nhau chưa?
Trần Bạch Trần và Quản Tiêu quen nhau nhờ một trận đánh ác liệt!
Đời người dài lắm, đâu ai biết được cuối cùng mình sẽ rơi vào tay con mắm thằng khứa nào đâu.
“Mắc mớ gì tới mày?” Quản Tiêu nhỏ mọn, luôn nghĩ Lương Đa nhớ thương Trần Bạch Trần nhà mình, “Tư vấn tình cảm thì ok, nhưng liên quan Trần Bạch Trần thì tao đíu trả lời.”
“Tiên sư mày!” Lương Đa cúp máy, thằng bạn Quản Tiêu vô dụng, mấy lúc quan trọng chẳng được tích sự gì.
Rầu ghê, giờ còn bứt rứt hơn hồi nãy nữa.
Lương Đa ngồi đó cầm điện thoại xem vòng bạn bè của Tưởng Hàn, nhìn chằm chằm vào bức ảnh kia, thấy kiểu gì cũng là mình có lỗi với Tưởng Hàn. Hôm nay là sinh nhật người ta, sao anh có thể tổn thương người ta như vậy? Dù từ chối cũng phải chọn lúc thích hợp chứ trời?
Lương Đa đang rầu rĩ thì điện thoại bỗng rung lên, anh thoát vòng bạn bè, thấy tin nhắn Wechat từ Quản Tiêu.
Quản chúa sạch sẽ: Vì thích chứ sao!
Thích nên quyết định ở bên nhau.
Lương Đa gửi lại meme làm mặt quỷ, Quản Tiêu hỏi anh mới biết yêu hay gì, nhưng anh lơ đẹp.
Bảy giờ rưỡi, Lương Đa thay quần áo lấy đồ rời khỏi phòng khám, anh uống gió lạnh hồi lâu, hút một điếu rưỡi, cuối cùng đưa ra quyết định vô cùng táo bạo.
Tưởng Hàn vẫn ngồi ở lầu ba căn tin, vòng bạn bè mà chỉ mình Lương Đa nhìn thấy vẫn không like không comment, cũng không nhận được tin nhắn hỏi thăm của bác sĩ Lương.
Nến cháy gần hết nửa, trông đáng thương như cậu.
Tưởng Hàn nhắm mắt cầu nguyện, nhưng chợt nhận ra mình không có điều gì để ước. Bác sĩ Lương sắt đá thật, cậu lay động được trời cũng không lay động được bác sĩ Lương.
Tưởng Hàn tính toán kĩ càng, lúc cậu đăng vòng bạn bè còn check-in để Lương Đa có thể tìm cậu. Nhưng Lương Đa vào trường lại lạc, lượn quanh hồi lâu, cuối cùng khi anh tìm đến đúng căn tin đúng lầu, trong lòng chỉ còn lại tức giận.
Anh đùng đùng bước từ cầu thang đến góc Tưởng Hàn ngồi, cậu vẫn không hề hay biết.
Trước mặt là một chú bé đau lòng đang cắm đầu ăn bánh.
Tuy bác sĩ Lương không đến, tuy đón sinh nhật một mình nhưng bánh kem vô tội.
Không thể lãng phí những thứ tốn tiền.
Tưởng Hàn không thích ăn bánh ngọt, cậu nghĩ bác sĩ Lương thích nên mới chọn, kết quả người ta không đến, bỏ mặc cậu, hẹn hò với người khác.
Càng nghĩ càng rầu, nam sinh năm tuổi kiên cường giờ chẳng muốn kiên cường nữa.
Lúc Lương Đa vác cục tức to đùng đi tới, đập bàn một cái, sau đó mới hối hận… Mé, đập mạnh quá, đau tay vãi!
Tưởng Hàn giật mình, trong tay cầm một cái nĩa, trên nĩa còn nửa miếng bánh, cậu giật mình run tay làm bánh rơi mất.
Tưởng Hàn ngẩng đầu thấy Lương Đa, ngạc nhiên muốn hóa đá, mà Lương Đa cũng hóa đá.
“Em… khóc cái gì?”
Lương Đa luống cuống, anh chọc Tưởng Hàn khóc!
Anh chọc thằng cu hơn hai mươi tuổi, một mét tám mấy khóc nhè!
Còn đúng ngày sinh nhật người ta!
Tưởng Hàn khóc. Lưu Đức Hoa đã nói, đàn ông khóc không phải là tội, tổn thương vì tình thì khóc thôi chứ sao?
Ban nãy cậu nghĩ mình trơ trợi ở đây nhớ bác sĩ Lương, còn anh lại mập mờ với người đàn ông khác, đau xót khôn cùng, Tiểu Tưởng đáng yêu biến thành Tiểu Tưởng đáng thương, phút chốc không nhịn được.
Nhưng cậu cũng không ngờ lại bị bác sĩ Lương nhìn thấy tình trạng thê thảm này, cũng không ngờ bác sĩ Lương sẽ đến tìm cậu.
“Ông nội nhỏ ơi, em khóc gì vậy?” Lương Đa hoảng đến mức nói quên lựa lời.
Lương Đa vội đưa khăn cho cậu: “Lau đi, người ta không biết lại nghĩ anh bắt nạt em.”
Tưởng Hàn xấu hổ muốn chết, tuy cậu đăng vòng bạn bè cố ý tỏ ra đáng thương, nhưng cậu hoàn toàn không muốn bác sĩ Lương thấy mình khóc nhè, cậu sợ bác sĩ Lương nghĩ mình tầm phào, chuyện bé xé ra to.
Đàn ông sĩ diện mừ, nhưng giờ xem như Tưởng Hàn mất hết thể diện mọe nó gồi…
Cậu nhận khăn lau nước mắt rồi lau miệng.
“Bác sĩ Lương, sao anh lại tới đây?”
Lương Đa nhíu mày nhìn cậu, thầm nói: Ờ ha, sao mình lại tới đây?
“Anh thích dị đó, ai mướn em lo?” Lương Đa hậm hực ngồi đối diện cậu, dòm cái bánh bị Tưởng Hàn ăn gần nửa, hỏi: “Bánh ngon không?”
“Cũng ngon, vị chocolate. Anh thử không?”
“Anh ứ thèm, anh ghét chocolate nhất.” Nói thế nhưng Lương Đa vẫn cầm cái nĩa còn lại.
Tưởng Hàn cười nhìn anh ăn bánh, nói: “Anh không đi hẹn hò sao? Vì em hả?”
“Đéo.” Lương Đa nói: “Thằng tró kia chọc anh giận, anh tức nó mới đi tìm em.”
Tưởng Hàn nhìn anh, mím môi nhịn một lúc mới không bật cười.
“Bác sĩ Lương, thật ra anh không hẹn ai đúng không?”