Trước đó Tưởng Hàn nói hùng hổ là mình cũng phải học tiến sĩ nhưng con người cậu trước nay luôn biết lùi bước trước khó khăn, bảo tồn hạnh phúc vĩnh viễn, lớn chừng này mà thứ duy nhất từng nhọc lòng theo đuổi chỉ có mỗi bác sĩ Lương nhà cậu.
Chuyện học tiến sĩ cậu cũng có ngó sơ sơ, nửa năm cuối nghiên cứu sinh được sắp xếp cho thực tập, cậu làm rất tốt, còn chưa kết thúc kỳ thực tập thì lãnh đạo đã đến tìm cậu, ý tứ là trong nhóm năm người thực tập vào đây có một người đạt tiêu chuẩn ở lại chính thức, nếu Tưởng Hàn đồng ý thì có thể ở lại.
Có thể nói công ty này thuộc diện khá, vả lại trước khi đến Tưởng Hàn đã nghiên cứu đầy đủ, cậu nắm bắt rõ vị trí nào của bộ phận nào có triển vọng.
Biết người biết ta mới có thể giàu sụ.
Con người Tưởng Hàn siêu thực tế, càng lớn càng hiểu cơ sở kinh tế quyết định kiến trúc thượng tầng, năm ngoái phòng khám bệnh của bác sĩ Lương nhà cậu có kế hoạch sửa chữa, cả hai tính toán hóa đơn xong phát hiện nếu Lương Đa sửa chửa thì phải ngừng làm việc, vừa ngừng hoạt động vừa chi trả khoản phí tu sửa, cộng thêm mỗi tháng Lương Đa phải trả tiền nhà mỗi tháng, thật sự khá áp lực kinh tế, vậy là kế hoạch ấy bị dời lại vô thời hạn.
Khi ấy Tưởng Hàn khó chịu bứt rứt, cậu nghĩ bụng nếu bản thân cũng kiếm ra tiền thì có thể san sẻ một ít với Lương Đa?
Tất nhiên Tưởng Hàn cũng biết bác sĩ Lương nhà cậu chí khí cao, chắc chắn sẽ không đồng ý cho cậu chi tiền nhưng Tưởng Hàn có biện pháp của mình, cậu có thể “trở thành một cổ đông”.
Một khi Tưởng Hàn thành “cổ đông” phòng khám thì về sau cậu cũng có phần trong phòng khám, Lương Đa sẽ không thể đá cậu đi.
Tưởng Hàn trông không thông minh mấy, thực chất thông minh vô cùng, chuyện gì cũng tính toán tinh tường.
Còn về chuyện công việc thì cậu chưa đồng ý ngay, lúc tan tầm về mở hội nghị nhỏ với Lương Đa —— Loại hội nghị chỉ có hai người trong gia đình, nghiêm túc thảo luận ưu điểm và khuyết điểm khi ở lại công ty.
Do Lương Đa không nghiêm chỉnh tìm việc, năm đó anh còn chưa tốt nghiệp đã quờ quạng lần mò với giảng viên hướng dẫn trong bệnh viện, quả thật gọi là “quờ quạng lần mò”, theo cách nói của anh thì công việc bác sĩ “thật sự không phải do con người làm”.
Không phải anh nói bác sĩ không phải người, ý anh là các bác sĩ mà có thể ở lại bệnh viện để đuổi theo giấc mơ của mình thì toàn là chiến thần, anh tự giác mình không có được nghị lực ấy nên bỏ chạy trước, điển hình của kẻ không có tiền đồ.
Không có tiền đồ thì không có tiền đồ, tôn chỉ cuộc đời của Lương Đa là sống vui vẻ, hiện giờ anh rất vui vẻ.
Do Lương Đa không trải qua quá trình tìm việc chân chính nên không thể cảm nhận được các sinh viên đại học đi tìm việc khổ cực đến mức nào.
Tưởng Hàn nói: “Em nghe anh chị khóa trên nói phỏng vấn xin việc thú vị lắm á.”
Lương Đa nghiêng đầu nhìn cậu: “Thú vị?”
“Chà… Rèn luyện con người.” Tưởng Hàn đáp, “Nói thật em rất muốn thử.”
“Anh nói chú mày,” Lương Đa gõ đũa lên trán Tưởng Hàn, “Em ra ngoài đừng nói vậy, dễ bị đánh.”
Tưởng Hàn cười khúc khích nhìn anh, cuối cùng cả hai vẫn nghĩ không cần vẽ chuyện, cơ hội có công việc tốt vậy mà không nắm bắt thì là kẻ ngu 100% à.
Tuy Lương Đa cà khịa Tưởng Hàn là một tên đại ngu nhưng đây là tình thú cuộc sống, bé Tưởng là bé Tưởng thông minh, là bé Tưởng lanh trí thấy đủ sẽ rút tay.
Bé Tưởng thông minh giải quyết mọi thứ trước khi tốt nghiệp, không ôm nỗi lo nỗi sầu, về sau mỗi ngày cậu và bác sĩ Lương sẽ sống cuộc sống hạnh phúc không xấu hổ không thẹn thùng.
Đến hè, Tưởng Hàn sắp chính thức tốt nghiệp.
Lương Đa mong ngóng Tưởng Hàn tốt nghiệp mãi, không phải vì lý do nào khác mà vì muốn nhìn dáng vẻ Tưởng Hàn mặc lễ phục thạc sĩ, chỉ nghĩ thôi anh cũng run chân trước vẻ đẹp trai ấy.
Ngày lễ tốt nghiệp, Tưởng Hàn dậy từ sớm, tắm rửa, nấu bữa sáng, đợi Lương Đa dậy như mọi ngày.
Từ khi Tưởng Hàn chuyển đến sống cùng Lương Đa, anh hoàn toàn thành kẻ lười biếng.
Bé Tưởng đáng yêu còn là một bé Tưởng cần mẫn, chăm sóc Lương Đa đến mức có thể gọi là thoải mái.
Cơm, Tưởng Hàn nấu.
Quần áo, Tưởng Hàn giặt.
Nhà, Tưởng Hàn dọn.
Lương Đa, Tưởng Hàn cưng.
Bình thường khi Tưởng Hàn làm việc Lương Đa sẽ la hét cổ vũ ngay bên cạnh, để khích lệ Tưởng Hàn anh thậm chí còn làm lá cờ hai mặt, mặt lá cờ do anh “chi sộp” tìm người vẽ chibi đáng yêu của anh và Tưởng Hàn, kiểu dẩu mông hôn nhau, đáng yêu hết nấc, lúc Tưởng Hàn làm việc anh sẽ lấy lá cờ ra phất xong reo hò, anh càng hò thì Tưởng Hàn càng làm việc năng suất.
Nhưng không phải Lương Đa lười biếng chẳng làm gì.
Kỳ thực tập của Tưởng Hàn bận tối mặt, một thực tập sinh mà đôi khi cũng sẽ tăng ca, mỗi lần Tưởng Hàn tăng ca Lương Đa đều đích thân lái xe đến đón, quay về Lương Đa phụ trách mua cơm xong dỗ Tưởng Hàn ăn nhiều hơn.
Xem như là người bạn trai làm tròn bổn phận.
Hôm tốt nghiệp của Tưởng Hàn, Lương Đa cũng biểu hiện cực ra gì và này nọ —— Sau khi dậy chuyện đầu tiên là cho bạn trai anh một nụ hôn nồng cháy.
“Chào buổi sáng người xã hội!” Lương Đa mơ màng treo lên người Tưởng Hàn, hôn xong cũng không buông tay mà dính chặt cứng vào ngực đối phương, ngáp to.
“Chào buổi sáng.” Tưởng Hàn nhéo mặt Lương Đa, “Chưa tỉnh ngủ?”
Tối hôm qua cả hai làm rất khuya, hoặc nói tối hôm qua Tưởng Hàn làm bác sĩ Lương rất khuya, nhưng vì hôm nay là “ngày trọng đại” của Tưởng Hàn, Tưởng Hàn không cần đi làm mà Lương Đa cũng tính không làm việc, thế nên tối qua buông thả tí.
Bây giờ đã sắp 9 giờ, 10 giờ 30 họ phải đến trường Tưởng Hàn.
“Không dậy nổi, anh bị làm rò điện rồi.”
Lương Đa lười nhác nằm bò trên ngực Tưởng Hàn: “Em ôm anh đi rửa mặt đi.”
Tưởng Hàn ôm Lương Đa vào nhà vệ sinh, thả anh xuống dưới đất để đối phương tựa vào mình đánh răng.
Cậu đứng phía sau Lương Đa để chống cho đối phương, nhìn Lương Đa qua gương, cười hỏi: “Anh bị sao thế?”
Lương Đa ngạc nhiên: “Anh bị sao?”
Lương Đa dí sát vào gương: “Anh mọc mụn hả?”
“Không có.” Tưởng Hàn nói, “Em chỉ muốn hỏi anh bị sao mà càng ngày càng đẹp trai quá vậy?”
Lương Đa cười lườm cậu: “Mới bây lớn đã lắm lời!”
Mới câu đầu tiên đã dỗ Lương Đa vui vẻ, không thể không nói từ khi Cốc chủ Tuyệt Tình Cốc không còn tuyệt tình thì trở nên không hề có nguyên tắc, Tưởng Hàn làm đại thôi cũng có thể dỗ anh hớn hở mặt mày, cực kỳ không có tiền đồ.
Lương Đa càng ngày càng đẹp trai đứng đánh răng rửa mặt, vươn người ôm cổ bạn trai đi ăn sáng.
Cả hai sửa soạn xong chuẩn bị ra ngoài thì Lương Đa nhìn Tưởng Hàn, nói: “Em tính mặc thế này đi ra ngoài?”
Tưởng Hàn mặc gì?
Áo phông trắng hết sức phổ biến, quần jeans hết sức thông thường, giày thể thao hết sức bình thường.
Tóm lại là hoàn toàn không xem trọng buổi lễ tốt nghiệp hôm nay.
“Lát nữa đến sẽ tròng lễ phục thạc sĩ, mặc gì người ta cũng không thấy, không sao đâu.”
“Không sao đâu cái đầu nhà mi!” Con người Lương Đa vào một số thời điểm rất nghi lễ, anh không chịu được Tưởng Hàn chào tạm biệt quãng đời học sinh của mình bằng hình tượng tùy tiện như vậy.
Lương Đa kéo Tưởng Hàn quay vào nhà, kéo rớt từng món đồ hết sức phổ biến trên người oắt con, mở tủ quần áo nghiêm túc phối đồ.
Khi chuẩn bị ra cửa lần hai, Tưởng Hàn như biến thành người khác, ai không biết còn tưởng là tinh anh xã hội từ đâu đến —— Áo sơ mi trắng, tay áo xắn đến cánh tay, quần tây sẫm màu tao nhã phối với đôi giày Lương Đa mua cho cậu trước đó.
“Thôi, không ấy em cởi ra đi.”
Trước khi đi Lương Đa chặn ở cửa, nhíu mày đánh giá oắt con từ trên xuống dưới.
Tưởng Hàn chơi chiến thuật rút lui: “Lại sao?”
Anh trai, chúng ta cứ dùng dằng thế này có lẽ sẽ đến muộn mất.
Tưởng Hàn không dám nói thẳng, cậu chỉ dám nói thầm trong bụng.
Lương Đa: “Em mặc thế này khá…”
Tưởng Hàn hiếm khi ăn mặc trịnh trọng thế này, trước kia lúc mới đi thực tập cậu mặc mấy buổi mà thấy đồng nghiệp ai ai cũng nhàn nhã hơn mình, thế là bung lụa theo.
“Sao?” Tưởng Hàn hồi hộp hỏi, “Không đẹp mắt hả?”
Sai quá sai, Lương Đa anh sai lắm! Là ai nói em mặc như này sẽ trông đẹp trai vô địch cấp vũ trụ? Bây giờ vẻ mặt của anh như thế kia là sao?
Tưởng Hàn cuống cuồng dõi nhìn anh, đợi anh lên tiếng.
Lương Đa bĩu môi: “Em mặc như này điển trai quá, anh không muốn trai đẹp nhà anh bị người khác nhìn ngó.”
Tưởng Hàn đơ hai giây xong nổ trận cười đủ để chấn động sập nóc nhà.
Cậu đắc ý, đắc ý muốn phi thiên.
Lương Đa lườm xéo, quay người ra cửa: “Thu hồi lời anh mới nói, ăn mặc đẹp trai cách mấy cũng chỉ là tên ngốc, không ai thèm thích mi!”
Tưởng Hàn đi tò tò phía sau, ngoan ngoãn khóa cửa đuổi theo Lương Đa đi xuống dưới.
“Nhưng anh thích,” Tưởng Hàn chạy chầm chậm theo sau Lương Đa, thong thả đuổi theo đối phương cùng vào thang máy, trong thang máy Tưởng Hàn đứng sau Lương Đa, ngả người về trước khoác cằm lên vai Lương Đa, “Anh thích xỉu lên xỉu xuống, tối hôm là ai, là ai luôn miệng nói yêu em yêu em, em nghe mà ngại luôn á.”
Lương Đa đỏ tai, mặt cũng đỏ, luồng khí xấu hổ cũng dâng vọt lên.
“Tưởng Hàn.”
“Yes! Anh yêu dấu nói đi!”
“Ta khuyên mi mau ngậm miệng lại, nếu không có khả năng mi sẽ không thể tham dự buổi lễ tốt nghiệp.” Thang máy xuống tầng một, trước khi ra Lương Đa nghiến răng dọa Tưởng Hàn mới thăng cấp lên làm “người xã hội”, “Ta sẽ tiễn mi lên gặp Thượng Đế ngay.”
Anh cũng chỉ có thể nói một ít lời nanh ác chứ không thể động tay bạo hành gia đình, mọi lần hai người mà gặp vấn đề đều giải quyết ở trên giường.
Nhưng dù sao Tưởng Hàn cũng thông minh, biết nên nói gì vào lúc nào, hiện tại cậu đã chọc Lương Đa xù lông, điều duy nhất nên làm là ngoan ngoãn ngậm miệng.
Cả hai bước ra cửa ngồi vào xe, Tưởng Hàn vừa đặt mông xuống đã nhét một viên kẹo Bát Bảo vào miệng Lương Đa, vẫn là vị nho xanh.
Lương Đa nguôi giận trong phút chốc, thật ra anh không giận thật, anh chỉ ngượng thôi, bác sĩ Lương da mặt mỏng mà.
“Tưởng Hàn.” Lương Đa ngậm viên kẹo to, nói chuyện ậm ừ.
“Yes, có chuyện gì ngài cứ dặn!” Tưởng Hàn giỏi ra vẻ ngoan ngoãn trước mặt Lương Đa nhất.
“Mi đừng tưởng cho ta ăn kẹo ta sẽ bỏ qua cho mi, hôm nay mi sẽ không có được sắc mặt tốt từ ta đâu.”
Tưởng Hàn cười, ghé lại gần mặt anh hỏi: “Nếu em tặng thêm một đôi môi thơm thì sao? Anh có thể cho em sắc mặt tốt không?”
Tưởng Hàn nói xong thì hôn “chụt” một phát, cười hỏi: “Thích không?”
Lương Đa không căng nổi, tuy dẩu môi nhưng cuối cùng vẫn xẹp lại: “…Mi phiền người ta chết mất!”