Lương Đa Giả Vờ Ngủ

Chương 62: Ngoại truyện 2



Tưởng Hàn cảm thấy thay đổi thân phận là một chuyện cực kỳ trọng đại.

Năm cậu 18 tuổi, đủ tuổi trưởng thành thì bám lấy đòi cha mẹ tổ chức “lễ trưởng thành” cho mình, “lễ trưởng thành” ở đây là mời các bạn bè có quan hệ thân thiết với cậu về nhà “phàm ăn tục uống” —— Ăn KFC, uống Coca.

Người trẻ rất chú trọng cảm giác nghi thức mà.

Bây giờ cũng vậy.

Chuyển từ thân phận học sinh thành “người xã hội”, Tưởng Hàn phấn khởi gần chết, cậu đã phải trơ mắt nhìn bác sĩ Lương kiếm tiền nên sốt ruột lắm rồi.

Ngày trước thỉnh thoảng hai người sẽ chơi sắm vai ở nhà, thử hết các loại nhân vật nhưng mãi không chơi trò “kim chủ bao nuôi”, Tưởng Hàn không có mặt mũi đó.

Tuy Tưởng Hàn hay tự xưng da mặt dày ở trước mặt Lương Đa nhưng play kiểu này khiến cậu muốn độn thổ.

Tất nhiên, Lương Đa từng nói: “Có thể để anh bao nuôi em.”

Tưởng Hàn bĩu môi: “Nhưng em muốn bao nuôi anh mà.”

Mặc dù Lương Đa trưng ra vẻ “Ta bực mi chết mất” nhưng âm thầm chiều cậu, anh sẽ nhớ rất dai những chuyện nhỏ nhặt thường ngày Tưởng Hàn nói.

Hai tháng trước, vào một buổi tối Tưởng Hàn vô tình nói thèm trà sữa của tiệm nào đó, nhưng tiệm này không giao hàng mà còn nằm rất xa, bình thường cả hai không có cơ hội đi đến đấy, gần hơn một tuần sau trùng hợp Lương Đa đi làm ở gần chỗ ấy, xong việc chính thì anh đi mua hai ly trà sữa, xách trà sữa đường xá xa xôi đứng chờ ở dưới công ty thực tập của Tưởng Hàn, Tưởng Hàn vừa tan ca, ngồi vào xe là có thể uống trà sữa nhớ mong bao ngày ngay.

Bác sĩ Lương mới là bạn trai tốt cảm động Trung Quốc.

Tưởng Hàn nói muốn bao nuôi Lương Đa, cho nên Lương Đa kiên nhẫn đợi ngày bé Tưởng kiếm được tiền.

Hiện tại cuối cùng Tưởng Hàn cũng thoái khỏi thân phận sinh viên, chỉ cần lấy được bằng tốt nghiệp sẽ có thể đến công ty ký hợp đồng lao động chính thức!

Tưởng Hàn nghĩ kỹ rồi, đợi cậu ký hợp đồng xong về nhà sẽ vứt hợp đồng lên người Lương Đa, ra lệnh: “Cởi ra cho tôi!”

Siêu bảnh siêu chảnh, giám đốc bá đạo nào trong tiểu thuyết mà không như thế.

“Em phải hỏi bao giờ họ ký hợp đồng với em mới được.” Trên đường hai người lái xe đến trường Tưởng Hàn, Tưởng Hàn bắt đầu nhung nhớ chuyện ký hợp đồng.

“Em đừng hối,” Lương Đa nói, “Chắc chắn công ty người ta có quy trình của họ, tên khỉ nhà em gấp gáp chọc người ta phát cáu, không cần em nữa, đến lúc đó em khóc bây giờ.”

“Nhân tài như em mà họ không cần?”

Lương Đa cười lớn: “Nhân tài?”

Tưởng Hàn câm miệng, phất phất tay từ bỏ khoác lác.

Sắp đến trường Tưởng Hàn, Lương Đa nói: “Lát nữa anh không đi cùng em đâu, em đi chụp hình đi, anh đi dạo.”

“Cũng được, nhưng em sợ anh lạc đường.”

Tưởng Hàn quen bác sĩ Lương khi là nghiên cứu sinh năm 2, ở bên nhau gần một năm, Lương Đa vào trường cậu đi dạo không ít lần nhưng chỉ cần không có Tưởng Hàn đi cùng, chắc chắn Lương Đa sẽ bị lạc.

Quả thật trường của Tưởng Hàn rất rộng lớn, vả lại đường đi có thể cắt ra nhiều nhánh nhỏ khác, Lương Đa luôn đi dựa theo trực giác, đi tới đi lui một hồi không biết mình đang đi đâu.

“Anh mà lạc đường?” Từ trên xuống dưới của Lương Đa chỗ nào cũng ngang ngược, “Em nghĩ anh là ai?”

Tưởng Hàn dựa vào lưng ghế cười phá lên, cười đến nỗi Lương Đa không thể nhẫn nhịn, bóp mặt cậu.

Đến trường, Lương Đa đậu xe xong hối Tưởng Hàn mau đi đi, Tưởng Hàn cởi đai an toàn ra dặn dò anh: “Đi một hồi mà mông lung thì gọi ngay cho em, Tuxedo Mặt nạ của anh sẽ chạy đến cứu anh bất cứ lúc nào.”

“Tuxedo Mặt nạ cóc khô.” Lương Đa cười hối cậu xuống xe.

Tưởng Hàn nhân lúc không có ai đi ngang qua đây, bỗng dưng áp sát hôn anh cái chóc, lúc xuống xe còn chớp chớp mắt với anh: “Em là Tuxedo Mặt nạ của anh.”

Khi mới chớm yêu, đối tượng “thẩ/m d/u” đầu tiên của Lương Đa là Tuxedo Mặt nạ trong bộ Thủy Thủ Mặt Trăng, nhân vật hoạt hình trở thành người yêu trong mộng của anh, từ khi Tưởng Hàn biết điều này thì luôn miệng tự xưng mình là Tuxedo Mặt nạ của Lương Đa, thậm chí còn lén tìm trang phục cos Tuxedo ở trên mạng mua luôn một bộ về, mặc nó làm chuyện xấu hổ với Lương Đa, bây giờ Lương Đa không cách nào nhìn thẳng vào Tuxedo Mặt nạ.

Tên thanh niên vô liêm sỉ Tưởng Hàn đã hủy hoại một nhân vật hoạt hình như thế đấy.

Lương Đa “hận” nghiến răng nghiến lợi.

Tưởng Hàn đắc chí bỏ chạy, chạy đến nhà thi đấu trong trường nhận đồng phục thạc sĩ rồi ra sân cỏ tìm các bạn chụp hình.

Ngày hôm nay bọn cậu phải chụp hình tốt nghiệp tập thể trước, sau đó là hoạt động tự do, buổi chiều sẽ có một buổi lễ tốt nghiệp tươm tất trong hội trường, thuộc kiểu người thân có thể tham dự.

Tưởng Hàn đi, Lương Đa cũng xuống xe.

Mặc dù không phải trường của Lương Đa nhưng vì Tưởng Hàn, anh có tình cảm đặc biệt với ngôi trường này.

Lương Đa thong thả đi dạo ở bãi đậu xe, trời đầu hạ nhiệt độ dễ chịu, cảnh sắc ở sân trường khá đẹp, anh lấy điện thoại ra bắt đầu quay, chỗ nào anh và Tưởng Hàn đứng đấu võ mồm, góc nào anh và Tưởng Hàn lén hôn nhau, anh nhớ hết.

Thật ra Lương Đa đã chuẩn bị quà tốt nghiệp cho Tưởng Hàn, là nhiều tấm hình trước đó anh lén chạy đi chụp, là những nơi anh và Tưởng Hàn từng đi qua, in chúng làm thành sổ kỷ niệm, tiêu tốn kha khá thời gian và công sức của Lương Đa, tất nhiên cũng tốn không ít tiền của anh, nhưng lại tính sai thời gian, đến giờ vẫn chưa nhận được hàng chuyển phát, anh giận suýt ngất.

Không thể tặng sổ lưu niệm đúng giờ, Lương Đa cũng chỉ đành nghĩ cách khác giải quyết.

Anh dự định quay vài video, thủ thỉ khẽ khàng mấy câu thân mật.

Nhưng Lương Đa nhận ra mình không thể nói được câu nào khi đối diện với điện thoại, dù đã soạn sẵn bài trong đầu nhưng lúc mở miệng vẫn thấy buồn nôn, cuối cùng mọi câu nói biến thành tiếng cười ngây ngô.

Đúng là yêu tên ngốc xít thì mình cũng sẽ ngốc theo mà.

Lương Đa cười gần chết, cuối cùng nói: “Tưởng Hàn, chúc em phát tài giàu sụ.”

Video dài gần 10 phút, Lương Đa thấy sai sai, y như rằng anh lại lạc đường.

Đây là đâu? Vắng vẻ quá.

Thật ra anh muốn đến căn tin mua hai ly trà sữa ung dung nhâm nhi, đợi Tưởng Hàn chụp hình xong đến tìm mình, kết quả tiêu tùng, không biết bao nhiêu căn tin đều bị giấu đâu mất tiêu.

Lương Đa nhìn điện thoại, nhẩm đoán bây giờ Tưởng Hàn đang chụp hình tập thể, anh vươn người quyết định tiếp tục đi đại một mình, dù sao trường lớn thế này, đến lúc đó chia sẻ vị trí thực với Tưởng Hàn để bạn trai nhỏ đi tìm anh là được mà.

Bác sĩ Lương không phải cao nhân gan lớn hoàn toàn chẳng sợ gì.

Có bạn trai, tốt ghê.

Anh đi trơn tru thông thoáng, tình cờ bắt gặp cửa hàng hoa trong trường.

Đến cũng đến rồi, không mua bó hoa hình như không thích hợp lắm.

Lương Đa mua bó hồng đỏ, còn cố tình viết tấm thiếp nhỏ: Sếp Tưởng sớm ngày phát tài, mau đến đây bao nuôi!

Anh viết xong cười muốn nấc cụt, cười đến độ nhân viên cửa hàng hoài nghi nhìn anh.

Lương Đa mua hoa xong muốn mau chóng tìm ra Tưởng Hàn để tặng hoa, anh hỏi thăm nhân viên nơi sinh viên tốt nghiệp chụp hình, không ngờ cách đây không xa lắm.

Lương Đa ôm hoa hồng rảo bước đến đó, kết quả lại vòng vào lối nhỏ.

Anh mệt, cảm giác ngôi trường này có hận thù với mình, chắc chắn là do anh đã bắt cóc nam sinh thông minh nhất đẹp trai nhất đáng yêu nhất của trường, nên nó mới muốn trả thù anh.

Anh ngồi trên ghế ở ven đường, móc điện thoại ra nhắn tin cho Tưởng Hàn: Câu hỏi! Bạn trai của tôi đang ở đâu?

Tưởng Hàn trả lời trong tích tắc: Quay đầu lại!

Lương Đa sửng sốt, vội vã quay đầu lại thì thấy Tưởng Hàn đang chạy chầm chậm qua đây.

Tưởng Hàn mặc đồng phục thạc sĩ của cậu, cầm một bó hoa chạy đến trước mặt Lương Đa.

Nói sao đây ta? Trong khoảnh khắc đó Lương Đa thật sự cảm thấy mình được thần số mệnh chiếu cố, sao Tuxedo Mặt nạ nói đến là đến thế này?

“Sao em ở đây?” Lương Đa không thể ngờ được Tưởng Hàn xuất hiện đột ngột tại đây, anh đứng dậy nhìn quanh tứ phía, xác nhận không có ai nhìn cả hai mới ôm cổ Tưởng Hàn hôn “chụt” môi đối phương.

Tưởng Hàn được hôn thì hí hửng vòng ôm eo Lương Đa: “Bác sĩ Lương nhiệt tình thế ạ?”

“Nói, sao em tìm được anh?”

Thật sự không phải cố ý đi tìm ở đây, Tưởng Hàn tính đi đường tắt để tìm Lương Đa, cậu tưởng Lương Đa vẫn còn ở bãi đậu xe.

“Dựa vào tình yêu em dành cho anh, đây là tình yêu dẫn lối, là tiếng gọi con tim.”

Lương Đa cười lườm cậu, không thèm tin cậu nói nhảm.

“Khoan!” Lương Đa rốt cuộc chú ý bó hoa Tưởng Hàn cầm trong tay, “Hoa này từ đâu ra?”

Lúc này Tưởng Hàn cũng nhìn thấy bó hoa hồng Lương Đa bỏ trên ghế, “Còn nó… là cho em hả?”

“Không hẳn.” Lương Đa nói, “Vốn tính tặng cho em nhưng xem ra đã có người tặng hoa cho em, em không thiếu một bó hoa này của tôi đâu.”

Lương Đa thích tác yêu tác quái, dù là ngày hôm nay cũng muốn ầm ĩ.

Anh cúi người cầm bó hoa hồng, quay người muốn bỏ đi.

Tưởng Hàn không nhịn được cười kéo anh lại: “Em đổi với anh được không?”

Tưởng Hàn đưa hoa của mình cho Lương Đa: “Ban nãy em được đưa lúc chụp hình tốt nghiệp, em thấy đẹp nên muốn cầm về cho anh.”

Lương Đa liếc cậu: “Thật không? Chụp tập thể?”

“Thật, chụp tập thể.” Tưởng Hàn nói, “Em đổi với anh, em muốn hoa hồng đỏ của anh.”

Lương Đa vừa lòng, chướng khí đưa hoa hồng cho Tưởng Hàn.

Tưởng Hàn gợi ý: “Đã tặng hoa cho em rồi thì có thể cho bổn sinh viên đây một sự khen thưởng đặc biệt khác không?”

“Đừng được voi đòi tiên!” Lương Đa lườm cậu.

Tuy nói vậy nhưng khi Tưởng Hàn ghé lại, Lương Đa vẫn ngước đầu hôn cậu.

Trên lối nhỏ hẻo lánh trong trường hiếm người qua lại, nhưng hiếm chứ không phải là không có.

Ngay khi hai người quấn quấn quýt quýt hôn nhau thì tròng mắt của mấy nam sinh suýt rớt ra.

“Anh Chú, đó là anh Tưởng đúng không?”

“Anh Chu, đó là đàn ông đúng không?”

“Anh Chu, mày đừng che mắt tao!”

“Anh Chu, sao người kia nhìn quen quen, đó chẳng phải người lần trước mình bắt gặp lúc ăn đồ nướng sao?”

Bốn, năm nam sinh mặc đồng phục thạc sĩ đứng cách đấy không xa, bạn cùng phòng của Tưởng Hàn không ngờ hai kẻ này sẽ hôn nhau ở đây, tức tốc muốn quay qua đánh đuổi mấy thằng loi choi, nhưng…

“Anh Chu, chẳng phải anh Tưởng nói bác sĩ Lương là anh của nó sao? Nó với anh nó thế này gọi là loạn luân đấy!”

Loạn luân đầu mày…

Bạn cùng phòng của Tưởng Hàn đỡ trán, kiệt quệ toàn thân.

Giờ phút này người trong cuộc Tưởng Hàn và Lương Đa chẳng hay biết gì, vẫn ôm ấp hôn nhau có thể nói là quấn riết, đến khi hai người hôn xong, cuối cùng cũng quay đầu lại, thấy bạn bè cùng đứng nhìn thì Lương Đa ngất xỉu trong lòng Tưởng Hàn.

Tưởng Hàn cười khẽ, bình tĩnh nói với mọi người: “Các vị, đây là anh của tại hạ, tại hạ đang hô hấp nhân tạo cho anh ấy thôi.”

Các bạn tỏ vẻ: “Đã hiểu đã hiểu, tụi tao hiểu mà!”

Cứ thế, trong ngày bạn Tưởng Hàn tốt nghiệp rốt cuộc cũng come out thành công.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.