Lương Điền Mỹ Thương

Chương 2: Có phải quá dài hay không



Tháng mười mùa thu, trong núi một cơn gió lạnh thổi qua, Lý Noãn hắt hơi một cái, lúc này mới nhớ tới thân thể này không thể bị giày vò, mới vừa rồi ngủ trên tàng cây, chỉ sợ là lây dính khí lạnh.

Xem ra nên rèn luyện thân thể cho thật tốt rồi!

Vuốt vuốt chóp mũi, tiếp tục đi vào trong núi, cũng không lâu lắm, ánh mắt của nàng lập tức bị mấy cây đại thụ hấp dẫn. Trên cây to, có cây mây to bằng ngón tay cái quấn quanh, trên dây leo phủ đầy trái cây màu xanh hình bầu dục, mỗi quả đều to bằng nắm tay trẻ con, trên trái cây có một tầng lông tơ nhàn nhạt, không phải là quả Dương Đào (kiwi) mọc hoang sao?!

Lý Noãn hào hứng leo lên cây, cực khổ hái được gần một nửa quả Dương Đào chín, mà còn dư lại phần lớn chưa chín, giữ lại lần sau tới hái cũng không muộn.

Ngồi tại chỗ lột vỏ quả Dương Đào lấp bụng, mặc dù nhỏ một chút, nhưng vị vẫn ngọt, chứa chút vị chua loãng, hết sức mỹ vị, vì vậy không nhịn được lại ăn hai quả nữa, lúc này mới mang gùi lên lưng đứng dậy, nghiền nát vỏ mấy quả Dương Đào trên đất, để tránh bị người ngoài nhìn ra đầu mối, biết quả Dương Đào này có thể ăn.

Có lẽ dáng vẻ cây Dương Đào thật sự không đẹp, mặc dù là quả dại nhưng sinh trưởng ở nơi này lâu như vậy, cũng không có người cho rằng nó có thể ăn, mặc kệ như thế nào, lấy ánh mắt thương nhân với ý tưởng của Lý Noãn, thì không muốn để người ta biết bí mật này, ít nhất hiện tại không thể biết.

Lại đi trên núi một lát nữa, vóc người của Lý Noãn có chút không chịu nổi, không thể không ngồi xuống thở hổn hển, sau đó mới tiếp tục đi lên núi.

Rất nhanh, nàng phát hiện có thể kiếm tiền, đó là các loại thảo dược!

Nàng chú trọng dưỡng sinh, tất nhiên sẽ có chút hiểu biết thuốc bắc, mặc dù chưa nói tới hốt thuốc chữa người bệnh, nhưng phân biệt dược liệu thường gặp nàng vẫn biết. Mà người của thôn Lý gia thậm chí người những thôn xã khác, ngay cả biết chữ cũng khó khăn, tất nhiên không biết dược liệu. Xung quanh đây núi lớn nhiều như vậy, không biết có bao nhiêu tài phú giấu ở trong đó, riêng quả Dương Đào mọc hoang thì có rất nhiều, chớ đừng nói chi là không người nào hái thảo dược, mà chút đó, đối với nàng mà nói, không có chỗ nào mà không phải là bảo tàng để phát tài!

Nhất thời vui mừng, Lý Noãn bắt đầu tìm kiếm thảo dược, thuận tiện chú ý những thứ khác trong rừng, nói ví dụ như những cây nấm mới mọc.

Cho đến ngay giữa buổi trưa, trong bụng kêu ọt ọt, Lý Noãn mới không thể không kết thúc công việc về nhà, đường nàng đi rất vắng vẻ, cộng thêm lúc này, mọi người đều ở nhà nhóm lửa nấu cơm, cũng không gặp người nào, thuận lợi về đến nhà. Cũng không phải nàng sợ cái gì, mà hiện tại trong tay không có đồ gì, còn chưa phải thời gian đấu tranh, biết rõ là thiệt thòi trước mắt, ngu gì mà còn ăn phải chứ?

Vừa đi vào sân viện của nhà mình, mới đóng cửa lại, đã nghe được tiếng khóc từ trong phòng mình truyền tới, Lý Noãn sững sờ, cũng không để chiếc gùi đầy ắp của mình xuống, đã nhanh bước đi tới gian phòng của mình, cất bước đi vào, lập tức nhìn thấy Tô thị ngồi xổm ở bên giường khóc đến cực kỳ bi ai không thôi, hai người đệ đệ muội muội cũng ở một bên lau nước mắt, đau lòng vô cùng.

“Là mẫu thân không tốt! Noãn Nhi, nhị nha đầu, là mẫu thân không tốt, mẫu thân không ngờ những người đó nhẫn tâm như thế, con đã đi rồi, mà còn không để con yên ổn, dám trộm thi thể của con, Noãn Nhi à. . . . . . Noãn Nhi của mẫu thân, nhị nha đầu của mẫu thân! Mẫu thân không có bản lĩnh bảo vệ tốt con, là mẫu thân không có bản lĩnh bảo vệ con! Noãn Nhi à, Noãn Nhi của mẫu thân . . . . . .” Tô thị nghẹn ngào, gần như khóc không thành tiếng, trong âm thanh bao hàm nồng đậm tự trách và khổ sở.

Nghe nói như thế, ngay cả đại ca xưa nay ôn hòa trầm ổn cũng đỏ mắt, nước mắt nóng hổi rơi xuống, cố nén không lên tiếng, cuối cùng thật sự là không đành lòng xoay người, thì nhìn thấy Lý Noãn đứng ở cửa, thoáng chốc choáng váng, khiếp sợ cắm ở trong cổ họng, nhất thời vẻ mặt cũng có chút vặn vẹo.

“Khụ khụ!” Rốt cuộc Lý Noãn không nhịn được ho khan, một tiếng này tới quá đột ngột, Tô thị và đệ đệ muội muội đáng yêu của Lý Noãn đều sững sờ, sau đó kinh ngạc vô cùng quay đầu, ngơ ngác nhìn nàng.

Nhìn khuôn mặt vàng vọt không đầy đủ dinh dưỡng của mấy người kia, ánh mắt rơi vào trên mặt mũi già nua của Tô thị, Lý Noãn nín nửa ngày, sửng sốt gọi lên một câu “Mẹ”.

Ngược lại Tô thị dẫn đầu phản ứng kịp, thế nhưng không sợ nàng “xác chết vùng dậy”, từ dưới đất đứng lên đi qua, một tay ôm lấy nàng nói: “Noãn Nhi, nhị nha đầu, con trở lại, con đã trở lại! Là mẫu thân không tốt, con chết rồi mà còn để cho con chịu tội, Noãn Nhi của ta, đứa bé đáng thương của ta. . . . . .”

Giọng nói của Tô thị mang theo nồng đậm nức nở, thân thể run rẩy, cũng không phải sợ, mà là tâm trạng dao động cực hạn không cách nào tự quyết.

Cảm giác ấm áp này, là cảm giác quen thuộc của mẹ, trái tim của Lý Noãn bị dung hòa rồi, vốn chỉ xuất phát từ trách nhiệm mà ở lại, nhưng bây giờ không nhịn được may mắn không đi, đây không phải chỉ là trách nhiệm, mà là thân tình huyết mạch máu mủ tình thâm, là ai cũng không cách nào chặt đứt điều đó!

Nhưng mà chẳng kịp chờ nàng mở miệng, đại ca Lý Văn lại đột nhiên xông lên kéo Tô thị ra, cảnh giác nhìn Lý Noãn, tận lực bình tĩnh ôn hòa nói: “Nhị muội, huynh biết rõ muội không cam tâm, không chịu rời khỏi thế gian, muội có oán hận gì cứ làm trên người huynh, xin muội đừng tổn thương mẹ.”

Khóe miệng Lý Noãn co giật, há miệng, đệ đệ Lý An cũng xông lên ngăn cản đứng ở giữa mẫu thân và Lý Văn, lớn tiếng nói: “Nhị tỷ, đừng làm tổn thương đến mẫu thân và đại ca, tỷ muốn đánh thì đánh đệ đi, đệ không sợ đau!”

Chỉ có Lý Nhạc hoàn hồn, nháy nháy mắt to nói: “Nhị tỷ, tỷ đang mang gì trên lưng thế, có thể ăn không?”

Nghe nói như thế, Tô thị sửng sốt, vội vàng nhìn phía sau người Lý Noãn, quả nhiên thấy nàng mang một gùi đồ trên lưng, Lý Văn cũng lộ ra vẻ mặt không dám tin, chẳng trách hắn quá khẩn trương nên không phát hiện cái gì không đúng, dù sao tối ngày hôm qua Lý Noãn thật sự tắt thở, hắn thật khó khăn mới khuyên được mẫu thân và hai người đệ đệ muội muội đi ngủ, bản thân thì vẫn coi chừng thi thể Lý Noãn, nào biết lúc trời sắp sáng đi làm cơm trở lại, người đã không thấy tăm hơi!

Chẳng lẽ chết rồi, nhưng vẫn không nỡ bỏ người trong nhà, cho nên mới đi ra ngoài hái ít thứ về nhà?

Nghĩ tới đây, Tô thị càng thêm đau buồn, tránh khỏi tay Lý Văn, ôm lấy Lý Noãn một lần nữa, khóc đến gần như ngất xỉu, nói: “Nhị nha đầu, khổ cho con rồi, con không cần lại vì trong nhà mà quan tâm, an tâm đi thôi, chuyện trong nhà, một mình mẫu thân còn chống đỡ được!”

Đôi mắt Lý Văn vẫn đỏ lên, đi lên phía trước, Lý Noãn vội vàng cắt đứt lời khuyên “buông tay rời khỏi thế gian” sắp ra khỏi miệng của hắn, dở khóc dở cười nói: “Đại ca, mẫu thân, đệ đệ, muội muội, ta còn chưa chết! Nhờ có các ngươi cứu ta kịp thời, cho nên lúc ấy ta chỉ bị thiếu khí, còn nằm mơ một giấc mộng lỳ lạ, nằm mơ thấy một nữ tử ăn mặc quái dị giao cho ta rất nhiều thứ, lúc buổi sáng sức khỏe của ta mới chậm rãi phục hồi như thế, nghĩ tới thứ học được trong mộng, lập tức cầm gùi đi lên núi.”

Tô thị chấn động toàn thân, theo bản năng ngẩng đầu nhìn trước mặt Lý Noãn, run rẩy nói: “Thật? Noãn Nhi, có thật không? Không phải con đang an ủi mẫu thân chứ?”

Lý Văn cũng không dám tin nhìn Lý Noãn, vẻ mặt khiếp sợ lại hoài nghi, giống như muốn từ trên khuôn mặt của nàng nhìn ra một chút chuyện gì đó.

Trước khi phụ thân Lý Đức chưa bị rắn cắn, trong nhà còn lấy ra được chút tiền, cho Lý Văn đi trấn trên học hai năm tư thục, cộng thêm tính tình hắn trầm ổn, thông minh học giỏi, tuy chỉ có hai năm học tập, phong cách và kiến thức của hắn cũng vượt qua xa nông dân bình thường có thể so sánh được, trong ký ức của hắn, vẫn chưa từng nghe nói có người ngừng thở ba canh giờ, chuyện này có phải quá dài hay không!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.