Trên xe bò, Lý Văn thấy Lý Noãn vẫn cúi đầu nhìn xe ngẩn người, không khỏi lo lắng hỏi: "Nhị muội, sao vậy, có ai bắt nạt muội à?"di‿ễn✩đ‿àn✩l‿ê✩qu‿ý✩đ‿ôn
"Hả?" Lý Noãn sửng sốt lấy lại tinh thần, chống lại ánh mắt lo lắng của Lý Văn, cười nói, "Đại ca, huynh nghĩ nhiều rồi, ai có thể bắt nạt được muội chứ? Muội đang suy nghĩ, lần sau nên chuẩn bị bao nhiêu thuốc viên. Đại ca, huynh phải biết, hôm nay người mua đặc biệt hào phóng, còn thưởng tiền cho muội! Vốn muội cho rằng sẽ có rất ít người tin tưởng, không ngờ mới gặp người thứ hai, nàng đã mua hết tất cả thuốc của muội, xem ra muội còn đánh giá thấp trình độ quan tâm đến dung mạo của các cô nương."
Lý Noãn hưng phấn đâu chỉ điểm này, ở niên đại này, cũng không có sản phẩm dưỡng sinh, cũng không có kỹ thuật có thể nghiên cứu phát triển, mà trong tay nàng, lại có nhiều cách điều chế, nam nữ già trẻ đều có.
Nói cách khác, tất cả mọi người trong thiên hạ đều là khách hàng tiềm ẩn của nàng, chỉ cần nàng vững vàng nắm trong tay cách điều chế không lộ ra ngoài, thì tuyệt đối không có người cạnh tranh, cho dù có, vậy cũng hoàn toàn không có năng lực cạnh tranh, như vậy chỉ cần nàng nguyện ý, một ngày nào đó, sự nghiệp dưỡng sinh của nàng sẽ còn lớn hơn kiếp trước, trải rộng khắp thiên hạ!
Nghĩ tới tương lai tốt đẹp, Lý Noãn không nhịn được cười càng thêm vui vẻ, hoàn toàn không ngậm miệng được.
Nhìn nàng cười vui vẻ như vậy, Lý Văn lấy ra một chiếc bánh màn thầu trong bao quần áo trên xe, rất bất đắc dĩ đưa cho nàng nói: "Buổi trưa chưa ăn cơm, cũng không thấy muội kêu đói, còn tưởng rằng muội không vui vẻ, bây giờ nhìn lại, hẳn là quá vui mừng, cho nên quên mất."
"Đại ca vừa nói, muội cảm thấy hơi đói." Lý Noãn giật mình tỉnh lại từ trong bức tranh sự nghiệp tốt đẹp lấy lại tinh thần, sờ bụng một cái, nhận lấy bánh màn thầu bắt đầu ăn ngồm ngoàm.
Lý Văn lại lấy một chiếc bánh khác ra, vừa ăn vừa nói tình huống buổi sáng: "Huynh đưa thực đơn muội viết cho Trương quản sự Đệ Nhất Lâu, ông ấy nói có thể, nhưng bây giờ vẫn không thể xác định được giá tiền, muốn mời đại phu đánh giá giám định, mới trả lời chắc chắn cho huynh. Huynh nói cho ông ấy biết, nếu như giá cả vừa phải, sẽ có nhiều thực đơn hơn."
"Muội cho bọn họ nhiều nhất cũng chỉ có thể mười thực đơn, phần còn lại, giữ lại chúng ta dùng sau này." Lý Noãn gật đầu cười nói, ngược lại nói đến kiến thức trước.
Xe bò chạy trên đường chính, mặt trời dần dần lặn về phía Tây, bóng người đi đường càng kéo càng dài, nhìn phong cảnh ven đường dần dần lui về phía sau, Lý Noãn không khỏi nhắm mắt hít một hơi thật sâu, cảm thấy tất cả đều rất yên tĩnh, không khỏi lên tiếng ca xướng.
Đi ở trên đường nhỏ ở nông thôn
Hoàng hôn buông xuống, bò già là bạn của ta
Ánh tà dương buổi chiều như đóa hoa ở lồng ngực
Đám mây rực rỡ là ánh nắng chiếu vào xiêm áo
. . . . . .
Nụ cười hiện ở trên mặt
Hát khẽ một khúc hát nông thôn
Cho dù suy nghĩ tung bay ở trong gió chiều
Bao nhiêu cô đơn phiền muộn
Cũng theo gió đêm bay mất
Quên lãng quá khứ ở trên đường nhỏ nông thôn
. . . . . .
Cất tiếng hát, Lý Văn cũng bị lây, cười cùng hát lên với nàng, thỉnh thoảng gặp phải người đi đường xa lạ, cũng đều cười chào hỏi lẫn nhau.
Về đến nhà đêm đã khuya, người một nhà vui vẻ hòa thuận ăn cơm xong thì trở về phòng của mình đi ngủ.
Lý Noãn kiểm tra tình trạng mèo gấm, lại nhìn tiến độ phòng ngầm dưới đất, thương lượng mấy câu với Lý Văn, quyết định ngày mai điều bốn thợ đi hậu viện, sửa lại Thư Hương viện, hiện tại tầng hầm vừa mới bắt đầu đào, tám thợ xúm lại đào cửa vào, ngược lại bởi vì chật chội mà làm trễ nãi công trình.
Mấy ngày kế tiếp, Lý Noãn vẫn ở nhà làm thuốc viên, thuận tiện tạm thời giữ chức tiên sinh một lần, dạy học cho ba đứa bé.
Chân Lý Đức đang dần dần chuyển biến tốt, đã bắt đầu có một chút cảm giác, Tô thị và Tương thị cũng vui mừng không thôi, ngoại trừ chuẩn bị việc trong nhà, thu xếp thức ăn mỗi ngày, thời gian còn lại đều bận rộn may giày mới cho Lý Đức. Bởi vì chuyện này, lúc ăn cơm tối, Lý Noãn nhiều lần nói giỡn nói năm nay trừ cha, lễ mừng năm mới đều không có giày mới mang, mỗi lần nói ra đều bị Tô thị cười mắng, tình cảm người một nhà càng nồng hậu.
Những ngày sau trôi qua rất nhanh, nháy mắt đã đến mùng một tháng đông.
Sáng sớm ngày hôm đó, Lý Văn phát tiền công sớm cho thợ, đám thợ thủ công lấy được tiền mặt, cũng vui mừng được nói người chủ tốt, ăn chút điểm tâm, lập tức nhiệt tình tăng lên cao.
Lý Văn và Tô thị cùng chào hỏi Tương thị một câu, theo lệ thường muốn đi trong núi nhìn một chút, trở về làm thuốc viên với Lý Noãn, vừa đi đến cửa miệng, đã bị người ngăn cản.
Lý Văn sững sờ, sau khi thấy rõ ràng người tới, không khỏi kinh ngạc nói: "Vương Đông, huynh tới làm gì?"
Từ lần náo loạn chuyện Giang đạo trưởng đuổi quỷ trước đó, Vương Đông biết được lúc hắn thấy “quỷ hồn” Lý Noãn trên đường nhỏ là thật, thì chưa từng tới nhà bọn họ, khi thấy Lý Văn hoặc là Tô thị, cũng sẽ tránh từ xa, chỉ sợ dính phải đồ gì không sạch sẽ, sao hôm nay đột nhiên gan lớn vậy?
"Này, hắc hắc, Lý Văn, ta nghe nói nhà đệ mua đất?" Vương Đông gãi gãi sau đầu, có chút lấy lòng cười nói.
"Đúng vậy, rất vất vả mới gom được chút tiền, mua 20 mẫu đất." Lý Văn cười gật đầu nói, vẻ mặt không nhìn ra sâu cạn, "Huynh còn có việc gì không, nếu không có việc gì thì ta đi trước, trời lạnh, ta phải lên núi lấy củi."
Vương Đông vội vàng nói: "Không phải, ta chỉ thuận miệng hỏi một câu, ta đi tới là bởi vì trong huyện thông báo xuống, thôn trưởng làm Lý chính, buổi chiều sẽ phải dọn đi trấn trên ở, ngẫu nhiên lúc ấy chính ta ở bên cạnh, ông ấy bảo ta đi nhà đệ thông báo một tiếng, để cho các ngươi cử ra một người, buổi trưa đi qua ăn một bữa cơm."
"À, nhanh như vậy sao, ta biết rồi, ta sẽ trở về thương lượng với trong nhà, buổi trưa sẽ đi qua, làm phiền huynh đến đây một chuyến rồi." Lý Văn kinh ngạc buông tiếng thở dài, cười nói với Vương Đông.
"Không khách khí, dù sao trong thôn này chuyện đó cũng không phải một chuyện đơn giản, chính ta ở trong nhà cũng nhàn rỗi." Vương Đông cười nói, ánh mắt không khỏi nhìn vào trong sân viện nhà Lý tứ, "Lý Văn, nghe nói nhà các ngươi mời nhiều thợ đào đất hầm, sửa viện, thật ra thì việc sửa viện này ta cũng lành nghề, đều là người cùng thôn, đệ để cho ta tới bắt đầu làm việc, ta sẽ làm việc giống họ, nhận được một nửa tiền công của họ cũng được, đệ xem có được hay không?"
Lý Văn đã sớm nhìn ra tâm tư của hắn, nghe nói như thế, nhất thời sắc mặt có chút khó xử nói: "Vương Đông, chuyện như vậy không được...."
Vương Đông lập tức nóng nảy, lớn tiếng ồn ào: "Vì sao chứ, ta khẳng định không kém hơn bọn họ, chỉ cần một nửa tiền công, còn là cùng thôn, như vậy rồi mà ngươi cũng không cho ta làm quá không có đạo lý!"
"Không phải ta không chăm sóc người cùng thôn, chủ yếu là thợ nhà ta đã đủ. Mấy người thợ kia cũng đã tìm người làm chứng, muốn ở nhà chúng ta làm đến khi nào làm xong mới được, nếu để cho bọn họ đi, là phải bồi thường bạc cho người ta." Đều nói không phải người một nhà, không vào một cửa, Lý Văn trải qua soi sáng và mở mang của Lý Noãn, bây giờ nói cũng nghiêm trang, không thấy lúng túng chút nào.di‿ễn✩đ‿àn✩l‿ê✩qu‿ý✩đ‿ôn
Vương Đông ngẩn người, hiển nhiên không ngờ tới còn tình huống như thế, hắn vốn cho rằng náo loạn xong, nhất định có thể bắt được việc này, nào biết bị một câu nói của Lý Văn lấp kín đường.
Muốn hắn buông tha như vậy, hắn lại cảm thấy rất không cam tâm.