Lương Điền Mỹ Thương

Chương 62: Hình thức thăng cấp



“Vậy ta chỉ có hai chữ —— không có.” Lý Noãn buông tay ra, vẻ mặt không thể làm gì, “Nhà ta và nhà đại bá hoàn toàn không lui tới, còn trong không bằng quan hệ láng giềng, đâu phải người trong nhà, sao có thể vì người kia mà tới nhà ta đòi nợ? Đây cũng quá không có đạo lý, hơn nữa, cũng không phải ông ta trả không được.”

“Tiểu quả phụ, muốn trách thì trách các ngươi quá xui xẻo, có một người đại bá như vậy, Đông Đầu ta chỉ đi đòi nợ giùm người, sẽ không đi uổng công một chuyến, ta khuyên ngươi hãy giao bạc ra đây, nếu không đừng trách Đông Đầu ta bắt nạt một tiểu quả phụ.” Thấy Lý Noãn không chịu giao tiền, vẻ mặt nam tử trung niên tên là Đông Đầu nhất thời âm trầm, giọng điệu không tốt uy hiếp.

Theo lời Đông Đầu nói, ba người phía sau hắn và người hầu thanh niên cũng bắt đầu xắn tay áo, ánh mắt hung dữ nhìn chằm chằm Lý Noãn.

“Các ngươi không được bắt nạt nhị tỷ ta!” Lý Nhạc nóng nảy, không cần suy nghĩ đã bước lên trước một bước ngăn ở trước người Lý Noãn, tức giận nhìn chằm chằm mấy người Đông Đầu.

Lý Noãn ấm áp trong lòng, cười xoa đầu Lý Nhạc, kéo cô bé lui phía sau nói: “Nhạc Nhạc ngoan, nhị tỷ không dễ bị bắt nạt như vậy, Nhạc Nhạc muội phải nhớ, làm một cô nương tốt gương mẫu, nhất định phải lên được phòng khách, xuống phòng bếp, đấu thắng Tiểu Tam, đánh thắng được lưu manh!”

Sắc mặt Đông Đầu càng thêm âm trầm, bước lui về phía sau một bước, ba thanh niên dữ tợn xông lên trước, muốn bắt lấy Lý Noãn.

Lý Noãn thuận tay cầm cái chậu bên cạnh lên ném một cái, linh hoạt chụp được đầu của người vọt tới đầu tiên, người nọ vội vàng đưa tay lấy cái chậu đi, nhân cơ hội này, bàn tay Lý Noãn dường như linh hoạt như cá, nhẹ nhàng kéo cổ tay hắn lại, tiếp theo thân thể dịch sang bên cạnh, khẽ dùng sức lực kéo, kéo người nọ ngã về phía trước, cùng lúc đó dưới chân đạp một cái......

“A ——” Một tiếng hét thảm, người nọ cũng mặc kệ cái chậu trên đầu, cuống quít ôm lấy phía dưới, khổ sở ngã xuống đất kêu rên.

Da mặt Đông Đầu co lại, chỉ thấy Lý Noãn nhìn cũng không nhìn người nọ một cái, động tác nhàn nhã giống như dạo chơi, chỉ hai ba lần cũng đã quật ngã được hai người hắn mang tới trên mặt đất, nhất thời sắc mặt hoàn toàn thay đổi, mang theo vài phần sợ hãi.

“Nhạc Nhạc, cầm dao, lúc nãy tay người nào chạm vào tỷ thì muội chặt đứt luôn.” Lý Noãn cười nhìn về phía Đông Đầu, nói.

“A, tốt!” Vẻ mặt Lý Nhạc sùng bái, hoàn toàn không ý thức được Lý Noãn nói cái gì, vui mừng đồng ý một tiếng, chạy đi lấy dao.

Chờ lấy con dao phay to từ trong tủ chén ra, ba người kia sắc mặt trắng bệch, khổ sở không chịu nổi, lúc này Lý Nhạc mới phản ứng lại, nhất thời khuôn mặt nhỏ nhắn cũng trắng bệch kêu khẽ một tiếng, con dao rơi “cạch” một tiếng, rớt xuống bên cạnh lỗ mũi của một người trong đó, người nọ bị sợ đến ngây người, lúc ấy hôn mê bất tỉnh.

“Nhị tỷ, nhị tỷ, Nhạc Nhạc không muốn giết người.” Lý Nhạc sợ nhào tới trong ngực Lý Noãn lớn tiếng nói, thậm chí mang theo tiếng khóc nức nở.

“Nhạc Nhạc, mới vừa rồi nếu nhị tỷ không đánh bại bọn họ, hiện tại có lẽ tay nhị tỷ đã bị chặt mất rồi.” Lý Noãn nhẹ nhàng vỗ đầu nhỏ Lý Nhạc, mỉm cười giải thích một câu.

Lý Nhạc còn nhỏ, nhưng nàng phải để cho cô bé hiểu, những người này cũng không phải người lương thiện, nếu như tình huống ngược lại, bọn họ cũng sẽ không nhân từ nương tay.

“Có thật không nhị tỷ?” Lý Nhạc ngẩng đầu nhìn Lý Noãn, một đôi mắt trong suốt sáng ngời, giọng nói còn có chút run rẩy hỏi.

“Nhị tỷ đã lừa gạt Nhạc Nhạc lúc nào chưa?” Lý Noãn mỉm cười nói: “Nhạc Nhạc, như chúng ta chưa tính là giết người, chỉ là gậy ông đập lưng ông, mấy ngày trước không phải nhị tỷ đã dạy các muội viết qua những lời này ư, mặc kệ người xấu hay người tốt, chúng ta cũng nên làm như vậy, muội nói có đúng không.”

“Vâng, Nhạc Nhạc nhớ rồi ạ.” Lý Nhạc khéo léo đáp lời, vẫn ôm Lý Noãn không chịu buông tay, chuyện cầm dao vừa rồi hoàn toàn dọa cô bé.

“Được rồi, nhị tỷ cũng không muốn muội thật sự chặt đứt tay của bọn hắn, chỉ cần Nhạc Nhạc nhớ, người xấu vĩnh viễn là người xấu, không cần đồng tình với bọn họ là được.” Lý Noãn cũng không ép Lý Nhạc làm gì vượt qua giới hạn của cô bé, nhẹ giọng an ủi một câu, rồi lập tức ngẩng đầu nhìn về phía Đông Đầu đang toát mồ hôi lạnh, nói: “Đông Đầu đại ca, ta động thai khí......”

Tiểu quả phụ này còn có thai? Đông Đầu cắn răng, quả quyết nói: “Ta đưa tiền mua thuốc dưỡng thai cho ngươi!”

Lúc này, hắn cũng không còn biện pháp đi xác nhận tính chân thật, chỉ có thể thầm than tự mình xui xẻo, đi ban đêm cả đời, hôm nay cuối cùng cũng gặp phải ma, hắn thật xui xẻo! Chỉ là tiểu quả phụ này thật sự tà môn, nhìn yếu đuối, cũng không thấy nàng dùng sức, sao chỉ cần hai ba lần đã đánh ngã được người hắn mang đến? Nếu không phải những người này đi theo hắn nhiều năm, hắn hết sức hiểu rõ, hắn thật sự muốn hoài nghi bọn họ giả vờ.

Lý Huy đáng chết, chỉ nói nơi này có thể lấy được bạc, thế nhưng không nói cho hắn biết nơi này còn có nữ nhân lợi hại như thế, chờ hắn quay lại sẽ trừng trị hắn ta!

Đông Đầu suy nghĩ như thế trong lòng, trong lúc nhất thời đẩy tất cả xui xẻo hắn chịu phải lên trên người Lý Huy.

Lý Noãn cười hài lòng, chỉ vào cái chậu rơi trên mặt đất, rơi có chút biến hình nói: “Cái chậu nhà ta......”

“Ta mua mới cho ngươi!”

“Dao cũng rớt xuống đất......”

“Cho ngươi tiền mua cái mới!”

“Nhạc Nhạc nhà ta bị dao hù sợ......”

“Chính cô bé cầm dao liên quan gì tới ta? Ta bồi thường tiền dao cho ngươi! Người của ta còn bị nó dọa ngất đấy!” Đông Đầu nhất thời tối mặt.

“Ồ.” Nụ cười trên mặt Lý Noãn không còn nữa, nhàn nhạt ồ một tiếng, dừng một chút, tiếp tục bình tĩnh nói: “Nhưng Nhạc Nhạc nhà ta bị dao hù sợ......”

Khóe miệng Đông Đầu co giật, hung hăng nói: “Mua, đều mua, ngươi muốn bao nhiêu bạc, nói đi!”

“Vậy thì cám ơn, không nhiều lắm, tổng cộng năm lượng bạc là được.” Lý Noãn lập tức vừa cười, xòe bàn tay về phía Đông Đầu, nói.

Tay Lý Noãn rất đẹp, đầu ngón tay và lòng bàn tay có chai sần nhàn nhạt, đó là do trước kia đi theo Tô thị làm tú công và làm việc nặng, hôm nay đã nhạt rất nhiều, nhưng vẫn có thể nhìn ra được.

Nhưng Đông Đầu không có tâm tình đi thưởng thức, sắc mặt hắn lúc xanh lúc đỏ, trong lòng hận không thôi.

Cả đời hắn chuyên đi đòi nợ, đây là lần đầu tiên bị người ta đòi tiền, đây quả thực là đang đánh vào mặt hắn!

Nhưng bây giờ hắn có thể không đưa sao? Hiển nhiên không thể!

Nín nửa ngày, Đông Đầu mới móc từ trong ngực ra một bọc bạc, lấy ra năm lượng bạc vụn hung hăng đặt ở trong tay Lý Noãn, cắn răng nói: “Năm lượng, cầm cho chắc!”

“Ừ, chút bạc này ta thấy rất tốt.” Lý Noãn cười ước lượng sức nặng của bạc, cảm giác không sai biệt lắm, rồi lập tức làm động tác mời đi, “Mời các vị đi, ra cửa quẹo phải lại tiếp tục quẹo phải, vẫn đi về phía trước, ra khỏi sân lại tiếp tục quẹo phải đi về phía trước, đi thong thả không tiễn.”

“Còn chưa đi!” Đông Đầu rống với ba người nằm trên mặt đất, tức giận đùng đùng hất tay rời đi.

Thấy đầu đông rời đi, hai người không bị choáng váng tranh thủ đỡ những người hôn mê, ảo não nhếch nhác rời đi.

Thôn nhân canh giữ ở ngoài viện thấy mấy người đầu đầy bụi đất ra ngoài, lập tức có ý tốt đi lên hỏi tình hình, lại bị một câu nói “cút” của Đông Đầu đang tức giận phun cho nước miếng đầy mặt.

Một nhóm người đều vẻ mặt khó hiểu, nhìn thấy con đường Đông Đầu đi hình như không phải rời khỏi thôn, lập tức đi theo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.