Lương Điền Mỹ Thương

Chương 62-2: Hình thức thăng cấp (2)



Hóa ra Đông Đầu nén cơn giận này trong bụng, khi rời khỏi nhà Lý Noãn thì lập tức đi nhà cũ tìm Lý Huy chất vấn, hai bên cãi vã mấy câu, nếu không phải người Đông Đầu mang tới đã bị Lý Noãn đánh tàn phế, tạm thời không thể động đậy, có lẽ không phải chỉ đơn giản như vậy.

Cũng từ trận ầm ĩ này mà các thôn nhân đi theo nghe được Đông Đầu nói ra chuyện bị một tiểu quả phụ mang thai gài bẫy, làm tất cả đều thay đổi sắc mặt, Lý Huy hoảng sợ nói cho Đông Đầu biết Lý Noãn đã chết cách đây một tháng, Đông Đầu còn chưa tin, cho đến khi nghe được những người khác cũng nói như vậy, mới bị dọa, nói là tà môn, lập tức dẫn theo người trở lại trấn trên.

Lúc đó, người một nhà Lý Noãn đang ngồi quanh ở trên kháng, vui vẻ hòa thuận ăn cơm.

Đối với chuyện đã xảy ra buổi chiều, Lý Noãn chỉ hời hợt giải thích đôi câu, mọi người cũng đều không để ý, chỉ coi đây là biện pháp người nhà cũ muốn bạc, chỉ có Lý Đức quan tâm hỏi đôi câu, cũng bị Lý Noãn hàm hồ ứng phó cho qua.

Ngày hôm sau khi gần đến buổi trưa, Lý Noãn đang nặn thuốc viên, thuận tiện đốc thúc ba đứa bé viết chữ thì nghe phía ngoài hò hét ầm ĩ.

“Tam đệ, đệ đi ra xem xảy ra chuyện gì.” Lý Noãn không ngẩng đầu lên nói.

Lý An đáp một tiếng, nhảy xuống kháng mang giày chạy đi, Lý Nhạc cũng đi theo xuống kháng, chạy đến bên cửa sổ mở ra một khe hở nhìn ra phía ngoài.

Không bao lâu, Lý An trở về trong phòng, nói: “Nhị tỷ, người trong thôn lại mời Giang đạo trưởng tới.”

Lý Noãn khẽ nhíu đuôi lông mày, lộ ra bộ dạng suy tư, nói: “Lần trước ông ta cầm trâm của mẹ, còn chưa tìm ông ta đòi về.”

“Nhị tỷ, bọn họ đi hậu viện nhà chúng ra.” Lý Nhạc đóng cửa sổ, chạy đến bên kháng nói.

“Ừ.” Lý Noãn gật đầu một cái, vẫn không vội vã nặn thuốc viên, cười hỏi ba người nói: “Các đệ đã học lâu như vậy rồi, cũng nên có chút ý tưởng đi chứ, tất cả nói xem, chúng ta nên làm gì bây giờ?”

“Gậy ông đập lưng ông!” Lý Nhạc ấn tượng rất sâu chuyện xảy ra chiều hôm qua, lập tức giòn giã nói.

“Có biện pháp gì.” Lý Noãn theo lời của cô bé hỏi.

“Cái này......” Lý Nhạc sửng sốt một chút, trên mặt nhỏ lộ ra vẻ mặt rối rắm, vẻ mặt nhờ giúp đỡ nhìn về phía Lý An và Chu Nguyên.

“Noãn Nhi tỷ tỷ, đệ cảm thấy chúng ta nên tương kế tựu kế.” Chu Nguyên cẩn thận suy nghĩ một chút, nói.

Hai mắt Lý An tỏa sáng, nói: “Nguyên ca nói đúng, tương kế tựu kế! Nhị tỷ, chúng ta cứ như vậy......”

Lý An nhỏ giọng thương lượng.

Vài cái đầu chụm lại lần lượt suy tính, Lý An và Lý Nhạc chạy đi ra ngoài, Chu Nguyên tiếp tục viết chữ, Lý Noãn bất đắc dĩ buông công việc trong tay, ngồi vào bên bàn trang điểm xõa tóc ra, không bao lâu, Lý Nhạc bưng một chén bột mì tới, còn cầm một hộp phấn, đây là đồ Lý Noãn muốn Lý Văn mua cho Tô thị, trong ngày thường bà cũng không dùng, hôm nay lại đưa cho Lý Noãn.

Xem ra Tô thị trải qua mấy lần kích thích, tư tưởng đã dần dần biến đổi, nếu không chắc chắn bà sẽ không đưa phấn, bột cho bọn họ dù biết Lý Noãn muốn làm gì.

Lý Noãn có chút im lặng thoa bột mì lên trên mặt, trên tay, cổ những chỗ da lộ ra ngoài, kẻ cả tai cũng không bỏ qua, hậu quả của việc làm này là buổi tối phải đi tắm, nhưng mà nghĩ đến đây là lần đầu tiên ba đứa bé hiến kế, mặc dù có chút ngây thơ, hoàn toàn chính xác không phải một diệu kế, nhưng vì khích lệ mấy người đứa bé học hỏi, coi như nàng “làm đẹp” một lần.

Thoa bột mì, lại lấy chút phấn nước bôi lên, thoa lên đôi môi, khóe mắt còn có phía trên móng tay......

“Nhạc Nhạc, còn thất thần làm gì, còn không mau đi ra ngoài ‘mời’ Giang đạo trưởng tới?” Thu dọn xong công cụ gây án, Lý Noãn thấy Lý Nhạc còn đang ngẩn người, thì lên tiếng.

“Nhị tỷ, dáng vẻ này của tỷ thật dọa người. Muội sẽ đi hậu viện tìm tam ca.” Lý Nhạc không nhịn được nói.

Lý Noãn buồn bực nói: “Đây không phải là chủ ý của các muội à, còn không mau đi, đợi bọn họ tiện tay lấy đồ của chúng ta đi, muội đừng trách người khác.”

Vừa nghe những người đó muốn lấy đồ của mình, Lý Nhạc lập tức đáp một tiếng, quay người chạy ra ngoài, chạy thật nhanh đi hậu viện.

Lý Noãn xoay người, Chu Nguyên vừa đúng ngẩng đầu lên, thấy khuôn mặt vô cùng ghê rợn làm cho người ta sợ hãi của nàng, trong nháy mắt khiếp sợ ngây ngẩn cả người, cán bút trong tay lạch cạch rơi trên bàn.

Trong phòng bếp hậu viện, Giang đạo trưởng mặc áo bông thật dầy, bên ngoài mặc một bộ đạo bào hơi cũ, miệng lẩm bà lẩm bẩm, phất trần ở trong tay quơ lui quơ tới trong phòng bếp, cuối cùng dừng lại ở đống thịt khô treo lộ thiên trên bếp lò, trong miệng nói càng nhanh hơn.

Thôn nhân cùng đi vào cũng đưa mắt nhìn sang thịt khô, Tô thị và Tương thị liếc mắt nhìn nhau, trong lòng đều nói lần này sợ là coi trọng thịt khô trong nhà bọn họ rồi.

Ngay lúc Giang đạo trưởng muốn mở miệng nói gì đó, Lý An và Lý Nhạc đột nhiên từ bên ngoài chạy vào, chen vào đám người, kinh hoảng hô lớn: “Giang đạo trưởng, ngài nhanh tới phía trước xem, ta cảm thấy nhị tỷ ta trở lại!”

“Đúng vậy Giang đạo trưởng, nhị tỷ ta không ở phòng bếp, nàng ở trong phòng!” Ngay sau đó Lý An cường điệu nói.

Còn chưa nói xong, một nhóm người nhất thời nhốn nháo, nghĩ đến tình trạng thảm thiết của đám người Đông Đầu ngày hôm qua, lập tức yêu cầu Giang đạo trưởng đi trước mặt.

“Khó trách bần đạo tìm kiếm ở chỗ này nửa ngày, vẫn không thấy chút bóng dáng của lệ quỷ kia, thì ra là chạy tới đằng trước trong nhà, mọi người đừng hốt hoảng, đợi bần đạo đi thu thập quỷ hồn kia!” Giang đạo trưởng chính trực, nghĩa chính ngôn từ nói, sau đó mang theo đám thôn nhân chen lấn trong phòng bếp đi tới Tiền viện.

Ông ta cũng không để ý chuyển đổi chỗ làm phép, theo ý của ông ra, quỷ hồn gì đó đều là giả, đến trong phòng tốt hơn, nói không chừng còn có thể tìm ra chút ngân lượng.

Lý Nhạc ở phía trước dẫn đường, mọi người lại một lòng muốn bắt “lệ quỷ”, cũng không chú ý tới vốn Tô thị và Tương thị đi theo đám bọn hắn rời khỏi phòng bếp cũng không theo tới, mà là bị Lý An lôi kéo rơi vào phía sau mọi người.

Cửa phòng mở ra, cửa sổ bên trong phòng khép chặt, cộng thêm hai ngày nay thời tiết âm u, trong phòng có chút u ám.

“Ah, tại sao lại không có loại cảm giác đó?” Lý Nhạc cố ý ngạc nhiên nói một câu, sau đó như không có chuyện gì xảy ra đi vào, trực tiếp đi tới bên cạnh Chu Nguyên đang viết chữ, nói: “Nguyên ca ca, lúc nãy huynh có cảm thấy nhà chúng ta có thêm một người không?”

“Huynh luôn ở chỗ này, cũng không có thêm ai cả, Nhạc Nhạc, xem ra muội nhầm rồi.” Chu Nguyên nói xong, tiếp tục vùi đầu luyện chữ.

Chu Nguyên là một hài tử thông minh trầm ổn, cũng không có thói quen nói dối, hắn trả lời như vậy, là bởi vì quả thật trong phòng không có thêm ai cả, chỉ là người kia đột nhiên trang điểm thay đổi gương mặt một chút......

Nào có quỷ gì, cũng chỉ suy nghĩ nhiều mà thôi, Giang đạo trưởng nghe đối thoại của hai người, trong lòng lơ đễnh nghĩ đến, trên mặt cũng cao thâm lẩm bẩm cái gì đó, ở cửa ra vào quơ quơ phất trần, sau đó tùy tiện đi vào, liếc mắt thấy Chu Nguyên ngồi trên kháng viết chữ, còn có Lý Nhạc đứng ở bên cạnh, mà góc tường sau lưng Chu Nguyên......

Nữ nhân ưỡn bụng to, tóc dài xõa ra, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, đôi môi đỏ thẫm như máu, tai mắt mũi miệng đều chảy máu, móng tay dài màu đỏ, ánh mắt khó coi nhìn ra phía cửa......

Lệ quỷ, thật sự là lệ quỷ!

Giang đạo trưởng thấy cảnh tượng này, bị sợ đến hai chân mềm nhũn, thậm chí ngay cả kêu cũng không kêu nổi, ngược lại một số người theo ông ta tiến vào nhìn thấy màn này, lập tức hoảng sợ hét ầm lên.

“A! Quỷ, quỷ!” Âm thanh gần như lật ngược nóc phòng, sau đó một nhóm người lập tức giải tán, liều mạng chạy khỏi sân nhà Lý Noãn như bị điên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.