Lương Điền Mỹ Thương

Chương 62-3: Hình thức thăng cấp (3)



Vọt tới cửa, lại thấy Tô thị và Tương thị đang mang theo Lý An cười cười nói nói đi vào trong sân, người chạy trước tiên ngừng lại bước chân theo bản năng, mọi người phía sau cũng ngừng lại theo.

“Ah, xảy ra chuyện gì vậy, tại sao các ngươi lại chạy đến nhà ta, rốt cuộc các ngươi muốn làm gì?” Tô thị có chút không vui nói.

“Các ngươi...... Các ngươi, mới vừa rồi......” Đầu lưỡi của mọi người như bị thắt lại, không có ai có thể nói ra một câu đầy đủ.

Rõ ràng lúc nãy bọn họ thấy Tô thị và Tương thị cũng ở đây, sao nhìn dáng vẻ của hai người bọn họ giống như vừa mới trở về, mới vừa rồi bọn họ còn đi chung với Tô thị và Tương thị, Lý An đi với Lý Nhạc tới phòng bếp rốt cuộc là ai?

Mọi người sợ hãi nhìn ba người Tô thị, vừa quay đầu nhìn trạch viện phía sau, nhất thời cảm thấy tòa nhà này quỷ khí âm trầm.

“Các ngươi bị gì thế, sao sắc mặt khó như vậy?” Tô thị hơi nhíu nâng chân mày, đứng ở phía trước đám người hỏi thăm.

“A ——!” Đột nhiên, trong phòng của Lý Noãn chợt truyền ra một tiếng hét thảm, nghe âm thanh, hình như là của Giang đạo trưởng mà bọn họ mời tới trừ quỷ, mọi người nhất thời rợn cả tóc gáy.

Mọi người đâu còn dám ở lại hỏi gì, vội vàng hấp tấp nói: “Không có việc gì, không có việc gì”, một nhóm người gần như lập tức lăn một vòng giải tán.

Trưa hôm đó, người trong thôn đều nghe nói nhà Lý tứ thật sự có lệ quỷ, nghe nói ngay cả Giang đạo trưởng trừ quỷ cũng bị lệ quỷ hại, chuyện này còn chưa xong đâu, toàn thôn cũng bởi vì như thế mà lòng người bàng hoàng, tức thì sinh ra một nỗi sợ hãi với nhà Lý tứ, ngay cả những người to gan nhiều chuyện cũng bị dọa cho bệnh không ít.

“Lại ngất đi, Nhạc Nhạc, Nguyên Nhi, lấy bạc trên người ông ta rồi ném người đi.” Lý Noãn im lặng liếc mắt nhìn Giang đạo trưởng hôn mê nằm trên mặt đất, quay đầu lại phân phó hai đứa bé, lấy cái gối nhỏ trong áo ra, xoay người đi tới bên cạnh chậu nước rửa mặt.

Lúc nãy nàng thật sự muốn động thủ, nhưng nào biết nàng mới từ trên kháng xuống, Giang đạo trưởng kia đã kêu thảm một tiếng, mắt trợn trắng ngã trên mặt đất, nàng còn tưởng rằng ông ta giả bộ, đá mấy đá trên người của ông ta, vẫn không thấy ông ta tỉnh lại, mới biết gan của Giang đạo trưởng tự xưng trừ quỷ này còn nhỏ hơn người ta.

Cái này không thể trách nàng quá hung dữ, theo câu chuyện mà mọi người từng ngày từng ngày thêu dệt nên, nàng không cẩn thận mở ra hình thức thăng cấp, oan hồn rồi lệ quỷ, tiếp tục như vậy nữa, lần sau nàng nên hóa thân dạ xoa...... Ừ, còn là Mẫu Dạ Xoa sống sờ sờ.

Tịnh Liên đại sư cứng nhắc, đều cho nàng đặc biệt đãi ngộ rồi nhưng lại cứ không chịu “mở kim khẩu (mở miệng vàng)” cho nàng sống lại, nhất định đợi đến khi thuyết pháp, nói gì mà thời cơ chưa tới, nhưng thật ra là không muốn cho người khác biết hắn biết nàng.

Thật không hiểu suy nghĩ của hòa thượng, đặc biệt là đại hòa thượng, giống như Như Lai Phật Tổ, giống như Tịnh Liên.

Lý Nhạc và Chu Nguyên đáp một tiếng, dựa theo phân phó làm việc, rất nhanh tìm ra một túi tiền từ trong ngực Giang đạo trưởng, đổ bạc bên trong ra giao cho Lý Noãn, sau đó nhét túi tiền rỗng vào trong ngực Giang đạo trưởng, kéo ông ta ra ngoài.

Đi tới cửa, Lý An thấy hai người lao lực như vậy, cũng đi theo giúp một tay, Tương thị và Tô thị suy nghĩ một chút, cũng giúp cùng ném Giang đạo trưởng ra ngoài.

Đợi đến khi mấy người trở về trong phòng, mặt của Lý Noãn không sai biệt lắm đã rửa sạch sẽ, nhưng có chút bột mì rơi vào trong cổ, buổi tối phải tắm kỹ lần nữa.

“Mẹ, hôm nay động tĩnh của chúng ta quá lớn, những thợ làm kia sợ là đều nghe được, mẹ cầm số tiền này, buổi trưa, phát hai mươi văn cho mỗi người cho tám thợ kia, để cho bọn họ an tâm, chỉ cần không lộ ra tâm tư không đứng đắn, sẽ có thần tài phù hộ bọn họ.” Lý Noãn lấy từ trong tủ cái hộp nhỏ ra hai chuỗi đồng tiền đưa cho Tô thị nói.

“Noãn Nhi, 20 văn, có phải quá nhiều hay không.” Tô thị cầm tiền, có chút không bỏ được nói.

Cũng không phải bà keo kiệt, mà là nghĩ tới Lý Noãn và Lý Văn kiếm tiền cũng không dễ dàng, tiền bạc đều chảy ra ngoài, mỗi ngày nhìn hai đứa trẻ mệt mỏi bà rất đau lòng.

“Không nhiều không nhiều, mẹ, mới vừa rồi chúng con lấy từ chỗ Giang đạo trưởng hơn bốn lượng bạc!” Lý Nhạc lập tức cười nói, “Mẹ, lần trước Giang đạo trưởng kia tới chỗ chúng ta, khi đó nhị tỷ không có chuẩn bị gì, mới để cho ông ta lừa đi chiếc trâm của mẹ, hôm nay con đã lấy được bạc từ chỗ ông ta. Mẹ, nhị tỷ nói cho chúng con biết rồi, mặc kệ là ai, trừ phi chúng ta nguyện ý từ đáy lòng, nếu không ai cũng không thể ăn được chút cơm gì từ chỗ chúng ta, dù ăn được cũng phải để cho hắn trả lại một chén đầy!”

“Hả?” Tô thị giật mình kêu một tiếng, thiếu chút nữa không kịp phản ứng.

“Hơn nữa mẹ à, chủ ý này là con và tam ca còn có Nguyên ca ca cùng nhau nghĩ ra, nhị tỷ còn nói rất tốt, mẹ, chúng con thông minh không?” Lý Nhạc lôi kéo Tô thị giành công nói, cô bé ngước khuôn mặt nhỏ nhắn nói xong, cười chờ đợi Tô thị khen.

Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của Lý Nhạc, trong lòng Tô thị nhất thời có chút phức tạp.

Bọn nhỏ vẫn nhỏ như thế, cũng biết nghĩ biện pháp bảo vệ cái nhà này không để người ngoài bắt nạt, bà làm mẹ bọn nhỏ, nhưng vẫn không hề làm gì cả......

“Mẹ, mẹ đang nghĩ gì vậy ạ?” Lý Nhạc không nghe thấy Tô thị nói chuyện, không khỏi nháy mắt hỏi.

“Không nghĩ gì cả.” Tô thị lập tức hoàn hồn, đưa tay xoa đầu nhỏ Lý Nhạc, ôn hòa cười nói: “Thông minh, đều thông minh cả.”

Lý Noãn thấy thế, cười đẩy Tô thị một cái, nói: “Được rồi mẹ ạ, chuyện tiền này cứ quyết định như vậy, mẹ đi nhanh giải thích chuyện đã xảy ra cho cha nghe, động tĩnh lớn như vậy, chắc chắn cha sẽ lo lắng.”

“Vậy cũng tốt.” Vốn Tô thị còn muốn nói điều gì đó, lại sợ Lý Đức lo lắng, cũng nuốt trở về, xoay người đi phòng trước.

“Cũng sắp giữa trưa rồi, lão bà tử này đi nấu cơm trước, mấy người các con chơi đi.” Tương thị cười nói, cũng đi theo rời khỏi phòng.

Khác biệt với Tô thị, Tương thị rất đồng ý với hành động của mấy đứa bé, theo ý của bà, người một nhà nên giống như bây giờ mới phải, sẽ không bị người ngoài bắt nạt.

Đợi đến lúc ăn cơm buổi trưa, tám thợ làm ngồi chung một chỗ, vừa ăn vừa thương lượng, một người trong đó có chút lo lắng đi tới trước mặt Lý Văn, đang muốn nói chào tạm biệt không làm nữa, Tô thị đã móc ra hai chuỗi tiền từ trong ngực, nói những lời Lý Noãn nói ra một lần nữa, sau đó phát hết cho đám thợ.

Đám thợ làm lấy được tiền, lại nghe Tô thị nói một phen, cũng có chút đỏ mặt thấy mình quá nhỏ nhen, sau khi ăn cơm xong, cũng càng thêm ra sức làm việc.

Thời tiết càng lạnh, tối hôm đó, bầu trời đã bắt đầu nổi lên bông tuyết.

Sáng sớm ngày hôm sau, Lý Noãn đi ra khỏi cửa phòng, nhìn thấy trời đất như được phủ thêm một lớp áo trắng, bông tuyết trắng xóa, rất đẹp, không khỏi lộ ra nụ cười, đi tới trong sân đứng im lặng một lát.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.