Lương Điền Mỹ Thương

Chương 71-1: Hòa ly (1)



Chuyện này dần dần dịu xuống trong tiếng thảo luận của mọi người.

"Nhạc Nhạc, cho muội đồ chơi làm bằng đường này." Trên đường người đến người đi, Chu Nguyên móc từ trong lòng ngực ra một cái túi đựng đồ chơi làm bằng đường đưa cho Lý Nhạc nói: "Biết muội thích ăn, huynh và tam đệ mua cho muội này.

Lý Nhạc vui mừng nhận lấy đồ chơi nhỏ làm bằng đường, vui vẻ búng lên, vui mừng nói: "Cám ơn Nguyên ca ca, cám ơn tam ca."

"Ai mà thèm cái cám ơn của muội chứ, nếu không phải Nguyên ca, ta sẽ không mua đồ chơi làm bằng đường cho muội đâu, quá lãng phí tiền." Lý An xoay tay nói, nhìn dáng vẻ vui mừng của Lý Nhạc, lại nói: "Còn cầm làm gì, còn không mau ăn đi, nếu tan ra thì sẽ không mua cho muội lần thứ hai đâu."

"Tam ca, bây giờ là mùa đông, đồ chơi làm bằng đường sẽ không tan đâu." Lý Nhạc cong cong khóe mắt cười nói, cũng không bị Lý An phá hỏng tâm trạng, "Muội giữ lại, chờ về nhà chúng ta cùng ăn."

"Ai mà thèm ăn, huynh mới không ăn." Lý An nhìn đồ chơi làm bằng đường trong tay Lý Nhạc, khe khẽ hừ một tiếng.

Chu Nguyên ở bên cạnh cười nói: "Đúng vậy Nhạc Nhạc, đồ chơi làm bằng đường này là huynh và tam đệ đặc biệt mua cho muội đấy, các huynh không ăn, chính muội giữ lại mà ăn."

"Vâng vâng, nguyên ca ca và tam ca thật tốt." Lý Nhạc cười gói kỹ đồ chơi làm bằng đường rồi ôm sát vào trong ngực, "Nhạc Nhạc muốn giữ lại nhìn lâu một chút."

Lý An ở bên cạnh cố làm như không có gì cả hừ hừ hai tiếng, nhưng mà trên mặt lại lộ ra nụ cười thỏa mãn, Lý Nhạc quý trọng đồ chơi làm bằng đường cậu và Chu Nguyên mua, dĩ nhiên trong lòng cậu rất vui vẻ, nhưng mà cậu không muốn cho Lý Nhạc biết.

Sau đó mấy người đi mua chút bánh táo đỏ ở cửa hàng bánh ngọt, lại đi dạo trong cửa hàng đồ trang sức, hai tỷ muội Lý Noãn, Lý Nhạc nhìn các loại đồ trang sức xinh đẹp, chọn lựa một lát, cuối cùng cũng không mua.

Ước chừng đến buổi trưa, người đi chợ bắt đầu ít dần, mấy người đi đến quán ven đường ăn tô mì trứng gà, sau đó đi tiệm tạp hóa mua mười cân dầu cải, một chút gia vị, lại mua chút thịt heo và trứng gà, rồi vui vẻ đi về nhà.

Mới vừa về đến nhà, đã nghe được giọng nói cà lơ phất phơ của Lý Huy: "Tứ đệ, đệ có thể lấy ra mấy trăm lượng bạc mua đất núi vô dụng kia, đây rõ ràng là kiếm tiền cũng dễ dàng mà, sao không cho lão tử hai trăm lượng, lão tử là huynh đệ với đệ, là đại ca của đệ, nhanh đưa bạc cho lão tử, đừng giả bộ không nói lời nào với lão tử."

Vẻ mặt Tô thị khó xử nói: "Đại bá, trong tay chúng ta không có bạc, đừng nói là hai trăm lượng bạc, chỉ hai lượng bạc cũng không lấy ra được, đi nơi nào lấy cho đại bá hai trăm lượng bạc đây?"

"Vợ lão tứ à, không phải ngày hôm qua các ngươi còn bán phương pháp săn thú cho người trong thôn ư, không thể nào không có tiền, đừng ở chỗ này giả bộ đáng thương với lão tử, không đưa bạc cho lão tử cũng được, vậy thì giao phương pháp săn thú kia ra, lão tử bán lấy tiền, thế nào cũng có thể kiếm ra được một trăm lượng bạc." Lý Huy như đương nhiên nói.

"Nhưng đó đều là đồ của bọn nhỏ, chúng ta không làm chủ được." Tô thị nhíu chân mày nói, thuận tiện nhìn Lý Đức, thấy hắn cúi đầu không nói lời nào, cũng thở phào nhẹ nhõm.

Nào biết cơn tức này vẫn chưa hoàn toàn hạ xuống, Lý Đức đã ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào Tô thị, giọng nói trầm thấp mà khàn khàn, nói: "Liễu Nhi, đại ca bài bạc thua một trăm lượng bạc, nếu trong mấy ngày nay không trả lại cho người ta, sẽ bị chặt tay, nàng đi cầu xin bọn nhỏ, để bọn nhỏ đưa một trăm lượng bạc cho đại ca trả nợ, chúng ta cũng không thiếu chút tiền này đúng không?"

Tô thị không dám tin nhìn Lý Đức, không ngờ hắn lại nói ra những lời này.

—— không thiếu chút tiền này đúng không?

Hắn thật sự coi bạc bọn nhỏ kiếm được là từ trên trời rơi xuống ư? Đây chính là một trăm lượng bạc, một trăm lượng bạc nặng trĩu, dễ kiếm đến như vậy sao?! Trời ơi, lời như thế mà hắn cũng nói ra được!

Rốt cuộc hắn có còn là Lý Đức đôn hậu ngay thẳng trước kia không? Vẫn là chồng bà, cha của bọn nhỏ ư?!

Ánh mắt Tô thị nhìn Lý Đức dần dần dâng lên chua xót và tuyệt vọng.

Lý Huy nhất thời cười ha hả, quát lớn với Tô thị đang hoàn toàn sửng sờ: "Vẫn là tứ đệ đối tốt với lão tử, vợ lão tứ, còn lo lắng làm gì, còn không mau đi tìm hai tiểu tài thần nhà ngươi, để bọn nó đưa bạc cho lão tử. A đúng rồi, một trăm lượng không đủ, phải đưa cho lão tử hai trăm lượng! Nhanh, lão tử không có nhiều thời gian ngồi chơi với các ngươi, chờ lão tử có tiền, nhất định phải đi sòng bạc lấy số bạc đã thua trở lại!"

"Ngươi đừng mơ tưởng!" Tô thị nghe nói như thế thì lập tức đứng dậy, bất chấp tất cả nhặt cây chổi bên cạnh lên đuổi Lý Huy đi: "Biến, cái thứ không biết xấu hổ kia, cút ra khỏi cửa nhà ta! Ngươi muốn bạc, ta cho ngươi biết, không có, biến, cút cho ta!"

"Ngươi...... Trời ơi, lão Tứ, đệ xem con đàn bà điên này đang làm gì này, nhanh cản bà ta lại!" Lý Huy bị đánh đến dậm chân, trốn xung quanh phòng, cũng kinh sợ không dứt quát Lý Đức.

Lý Đức rũ xuống đầu im lặng một lát, rồi lại ngẩng đầu lên nhìn về phía Tô thị.

Lúc này, Lý Văn và Lý Noãn đứng ở ngoài cửa trao đổi ánh mắt với nhau, rồi cùng đi vào, hai người xuất hiện, làm trong phòng đang ồn ào nhất thời yên tĩnh lại.

Tô thị thấy hai người, sửng sốt một chút, ném cây chổi chạy tới ôm cổ Lý Noãn, nghẹn ngào không nói lời nào.

Lý Noãn ôm Tô thị, ánh mắt nhìn về phía Lý Đức ngồi ở đầu giường chỗ đặt gần lò sưởi, nhẹ giọng nói: "Mẹ, những lời mọi người nói, con và đại ca đều nghe được, chúng con biết nên làm thế nào, mẹ không phải lo lắng."

"Noãn Nhi, hôm nay rốt cuộc mẹ thấy rõ rồi, nghĩ thấu triệt rồi." Tô thị rơi lệ, chỉ có Lý Noãn nghe được lời bà nói.

Ý tứ trong lời nói của Tô thị, là nhất định quyết tâm muốn hoàn toàn ân đoạn nghĩa tuyệt với Lý Đức, từ đó hai người gặp nhau như người lạ, không còn bất kỳ quan hệ gì.

Lý Văn thấy Lý Đức muốn mở miệng, lập tức cười đi tới đỡ Lý Huy nói: "Đại bá, không bằng đại bá trở về trước, chuyện bạc, cũng không thể nói muốn có là lấy ra được ngay, chúng cháu thương lượng một chút, ngày mai sẽ cho đại bá một tin chính xác, đại bá thấy thế nào."

"Đại chất tử, chớ giở trò với lão tử, ngày mai nhất định phải đưa bạc cho lão tử, nếu không lão tử sẽ sống chết ở lỳ nhà các ngươi không đi!" Lý Huy xoa cánh tay bị Tô thị đánh đau, chơi xỏ lá mà nói.

"Sống chết ở lỳ nhà ta không đi?" Lý Noãn nghe vậy đuôi lông mày nhảy lên, nhẹ nhàng thoát khỏi lồng ngực Tô thị, đi tới trước mặt Lý Huy hỏi.

"Đúng vậy thì sao, ta sẽ không đi đó, hôm nay ta cũng sẽ không đi!" Lý Huy phách lối nói xong, vẻ mặt vô lại, dứt khoát hất tay Lý Văn ra, đi tới bên kháng đặt mông ngồi xuống, bộ dạng "Xem ngươi có thể làm gì ta". 

Lý Noãn bật cười, bước hai ba bước đi lên phía trước, xoay người đá một cước, một cước đá Lý Huy từ trên kháng rơi xuống nền đất, Lý Huy kêu thảm ôm gáy, còn chưa bò dậy, đã lại bị Lý Noãn đá thêm một cú vào chân, tiếng kêu thảm thiết nhất thời càng thêm kinh thiên động địa, vậy mà rất nhanh, đã có giẻ lau bàn nhét vào trong miệng ông ta.

"Đại bá, tiếng kêu của bá quá ồn." Lý Noãn vỗ tay một cái, đi vòng qua bên cạnh Lý Huy, một cước dẫm vào trên cổ tay của ông ta nói: "Đại bá, đôi tay này không cần chờ Đông Đầu tới chặt, hiện tại cháu sẽ giúp đại bá phế nó đi, tránh cho sau này đại bá không có tiền cũng dám đánh bạc!"

"Nhị nha đầu, dừng tay!" Lý Đức đột nhiên rống to ra tiếng.

Lý Noãn dừng một chút, sau đó không chút do dự đạp mạnh lên cổ tay Lý Huy, chỉ nghe "rắc rắc" một tiếng, Lý Huy gãy tay rồi.

Sau đó nàng lại đi vòng qua chỗ bên kia, Lý Huy cuống quít muốn giấu tay đi, lại bị Lý Noãn nhanh chân đạp lên trước, trực tiếp động thủ, lưu loát đạp gãy cánh tay còn lại của ông ta.

Một màn này, làm cho Tô thị và Lý Đức trợn mắt há hốc mồm, ngay cả Lý Văn cũng hít vào một ngụm khí lạnh.

Lý Huy bị đau đến nước mắt nước mũi chảy tùm lum, lại kêu thảm thiết không ra tiếng, chỉ có thể ô ô ô kêu thảm, giùng giằng muốn đứng dậy, lại bị Lý Noãn đạp thêm một cú vào trên sống lưng.

"Đại bá, không phải đại bá muốn bạc ư? Nhưng cháu nói cho đại bá biết, cõi đời này chưa bao giờ có bạc rơi từ trên trời xuống, có rơi xuống cũng phải đập chết đại bá trước! Muốn không làm mà hưởng cũng được thôi, nhưng đại bá phải chứng minh cho cháu xem, đại bá không có bản lĩnh kiếm tiền, như vậy đi, đại bá, đại bá chặt đôi tay này xuống, cháu sẽ lập tức cho đại bá hai trăm lượng!" Lý Noãn vẫn ung dung nói, sau đó nói với Lý Văn: "Đại ca, đi lấy thái đao tới đây, chém tay!"

Lý Văn nhìn Lý Huy một cái, lập tức xoay người ra khỏi phòng trước, chỉ chốc lát sau đã lấy thái đao từ phòng bếp tới đây, đưa cho Lý Noãn.

"Ưmh ưmh ưmh!" Lý Huy thấy thái đao, lập tức sợ hãi kêu nhẹ, đôi mắt trợn đến thật to, nỗ lực lắc lắc đầu liên tục.

Lý Noãn cầm thái đao nở nụ cười, xem thường nói: "Đại bá, bá sợ cái gì chứ, không phải chỉ hai cái tay thôi sao, ban đầu cháu bị nhị bá và nhị bá mẫu dẫn người đến chèn ép đến treo cổ tự sát, nhưng chưa từng nghĩ muốn lấy bạc, cháu cộng thêm đứa bé trong bụng, hai mạng người cũng không đáng được một đồng, hai tay của đại bá được hai trăm lượng là tốt lắm rồi đấy!"

Lý Văn khẽ mấp máy môi, có chút lo lắng nhìn Lý Noãn.

Tô thị nghe vậy, đột nhiên đau lòng khóc lên, nhào tới đầu giường chỗ đặt gần lò sưởi kéo Lý Đức ra, khóc to: "Ta muốn cắt đứt quan hệ với người, ta muốn cắt đứt quan hệ với người! Cái đồ ma quỷ, ngươi là cố ý, ngươi bức tử Noãn Nhi một lần chưa đủ, lại muốn bức tử nó lần thứ hai! Cái đồ ác ma giết người không nháy mắt, ngươi mau chóng rời khỏi mấy mẹ con ta, tòa nhà này là của ta, ngươi đi đi, cầm đồ của ngươi đi đi!"

Lý Đức hoàn toàn ngây dại, người vợ đã theo ông ba bốn mươi năm, ông liều mạng muốn củng cố cùng duy trì thế giới hoàn mỹ hư cấu này đột nhiên lại xuất hiện một cái khe, thế giới đó đang chậm rãi sụp đổ, biến mất, lộ ra thực tế xấu xa dưới lớp vỏ tốt đẹp hư vô kia.

Từng màn từng màn xuất hiện ở trong đầu ông, ông nhìn thấy nụ cười trên mặt Tô thị biến thành khóc thút thít, thấy kính yêu của bọn nhỏ biến thành phớt lờ, thấy ánh mắt nghiêm khắc của lão gia tử biến thành chán ghét và thống hận, tính khí ôn hòa yên tĩnh của lão thái thái biến thành hờ hững, các huynh đệ thân thiết  không phân biệt gì biến thành vẻ mặt tham lam......

Thực tế từng chút từng chút lộ ra ở trước mặt ông, giống như lũ lụt, phá vỡ một cách tàn khốc, phá vỡ tốt đẹp mà ông tưởng tượng ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.