Lương Điền Mỹ Thương

Chương 72-1: Không thấy Lý Đức (1)



Ở niên đại này, mặc kệ từ nguyên nhân gì, nữ nhân đều không muốn ly dị, cho dù là hòa ly, cũng sẽ đưa tới các loại phỏng đoán và miệng lưỡi của các tam cô lục bà (người nhiều chuyện), mà hôm nay Tô thị lại làm như vậy, làm một người vợ trong gia đình nông dân mà nói, phải làm ra loại quyết định này, không chỉ là quyết tâm, hơn nữa còn phải có dũng khí đối mặt với các lời đồn nhảm.

Trong Thư Hương viện, Lý Noãn nói tin tức Tô thị và Lý Đức hòa ly cho ba người Lý An nghe.

"Nhị tỷ, cái gì gọi là hòa ly?" Nghe tin tức Lý Noãn mang tới, Lý Nhạc lập tức nháy mắt hỏi, trên mặt có chút mê mang.

Vẻ mặt Lý An và Chu Nguyên cũng có chút mê mang, nghe được câu hỏi của Nhạc Nhạc, cũng muốn lên tiếng, lại bị Lý Noãn trước một bước cười nói: "Hòa ly là hòa bình ở riêng, chỉ là cha là cha, mẹ là mẹ, chỉ là bởi vì cha và mẹ cãi nhau, cho nên bọn họ quyết định muốn tách ra riêng một khoảng thời gian, đợi ngày nào đó bọn họ không còn tức giận nữa, sẽ sống chung lần nữa."

"Hoá ra là như vậy." Lý Nhạc u mê gật đầu một cái, ngược lại còn hỏi tiếp: "Nhị tỷ, đến lúc nào thì cha mẹ mới không tức giận nhau nữa, Nhạc Nhạc không muốn ở riêng với cha mẹ."

"Ai biết được." Lý Noãn cười trừng mắt nhìn Lý Nhạc nói: "Chỉ là Nhạc Nhạc, không phải chúng ta ở riêng với cha mẹ, là cha chúng ta muốn đi ra ngoài ở một thời gian ngắn, tách ra khỏi mẹ, nhưng mà đối với chúng ta mà nói, cha mẹ chúng ta ở nơi nào đều không phải giống nhau ư, nếu như chúng ta nhớ cha, sẽ đi thăm cha là được thôi, muội nói đúng không?"

"Đúng rồi." Lý Nhạc bừng tỉnh hiểu ra gật đầu, cũng không nữa rối rắm nữa, đưa tay nâng quyển sách lên hỏi, "Nhị tỷ, những lời này là có ý gì, bọn muội xem không hiểu."

Lý An, Chu Nguyên nghe vậy, cũng đều nhìn về phía Lý Noãn, chờ nghe nàng  giảng giải.

Lý Noãn nhận lấy quyển sách nhìn một chút, mới cẩn thận giải thích: "Đoạn này có ý là tu thân tề gia trì quốc bình thiên hạ. Các muội xem, đoạn ‘Cổ chi dục minh minh đức thiên hạ giả, tiên trì kỳ quốc; dục trì kỳ quốc giả, tiên tề kỳ gia; dục tề kỳ gia giả, tiên tu kỳ thân; dục tu kỳ thân giả, tiên chính kỳ tâm; dục chính kỳ tâm giả, tiên thành kỳ ý; dục thành kỳ ý giả, tiên trí kỳ tri; trí tri tại cách vật.’ Là có ý ‘thời cổ đại, luôn muốn hướng tới việc phát huy tính thiện của con người đến khắp thiên hạ, trước phải lãnh đạo tốt đất nước mình; muốn lãnh đạo tốt đất nước mình, trước hết phải chỉnh đốn gia đình, gia tộc mình; muốn chỉnh đốn gia đình, gia tộc mình, trước hết phải tu dưỡng tốt phẩm chất đạo đức của bản thân; muốn tu dưỡng tốt phẩm chất đạo đức của bản thân mình, trước hết phải làm cho tâm tư của mình ngay thẳng, đoan chính; muốn cho tâm tư của mình ngay thẳng, đoan chính, trước hết phải có ý nghĩ thành thật; muốn có ý nghĩ thành thật, trước hết phải có nhận thức đúng đắn; mà con đường nhận thức đúng đắn chính là nghiên cứu đến nơi đến chốn, lĩnh hội được cái nguyên lý của sự vật’."

Theo giảng giải của Lý Noãn, mọi người tạm thời quên mất chuyện Lý Đức và Tô thị hòa ly, chờ nói xong đoạn này, nàng lại thích những đoạn không hiểu khác ở trong quyển sách, sau đó mới đi phòng bếp giúp làm cơm tối.

Lúc ăn cơm tối, tâm tình Tô thị xuống thấp, ăn bánh màn thầu nhạt như nước ốc, cũng thỉnh thoảng trộm cửa ở ngoài sân.

Cơm mới ăn được một nửa, Tô thị đã nói ăn không vô nữa, để bánh màn thầu và đũa xuống, lo lắng hỏi Lý Noãn: "Noãn Nhi, mẹ có nên đưa một chút thức ăn cho cha con không, dường như cha con còn ngồi ở bên ngoài, sẽ không bị đông cứng chứ, chân của cha con còn chưa khỏe, nếu không...... Chúng ta đón cha con trở lại trước đã nhé?"

"Mẹ, không phải cha muốn đi nhà cũ ở sao, chúng ta không cần đón ông ấy trở lại đâu. Mẹ, con và các huynh đều đã biết cha và mẹ cãi nhau rồi, nhị tỷ nói rồi, chờ cha không tức giận mẹ nữa, cha sẽ trở lại thôi." Lý Nhạc mở miệng ăn thức ăn, cái miệng nhỏ nhắn nhơm nhớp nói.

Tô thị ngẩn người, cũng không đành lòng vạch trần lời nói của Lý Nhạc, buồn bã thở dài nói: "Đúng vậy, chờ khi nào cha con hết giận sẽ trở lại......"

Lý Noãn cười gắp một miếng thịt cho Tô thị, nhẹ giọng nói: "Mẹ, yên tâm đi, cơm nước xong con đi ra ngoài xem, sẽ không để cho cha đông cứng đói bụng đâu, mẹ, nếu đã hạ quyết tâm, thì không thể hối hận, chúng ta phải luôn nhìn ở đằng trước, có lẽ qua không bao lâu nữa, cha nên ‘hết giận’ rồi."

"Chỉ mong như thế." Tô thị hít một hơi thật sâu, đè xuống buồn phiền trong lòng, lộ ra nụ cười từ ái nói, "Noãn Nhi, mẹ chỉ có chút không quen, hai ngày nữa liền hết chuyện, hiện tại có các con bên cạnh, người một nhà chúng ta cũng bình an, mẹ cũng đã thỏa mãn rồi, sẽ không nghĩ đến những điều không hay."

"Mẹ hiểu là tốt rồi." Lý Noãn gật đầu cười, trao đổi ánh mắt với Lý Văn rồi nói sang chuyện khác, "Mẹ, cũng gần đến tháng chạp rồi, ngày mồng tám tháng chạp, chúng ta đi miếu ăn cháo mồng tám tháng chạp chứ? Cháo mồng tám tháng chạp ở miếu Bạch Đà con vẫn luôn nhớ đến."

Nghe xong lời này, buồn phiền giữa mi tâm của Tô thị biến mất không ít, cười mắng: "Chú mèo ham ăn, không phải chỉ còn thời gian mười ngày nữa thôi sao, đã muốn ăn cháo mồng tám tháng chạp rồi, hiện tại chúng ta cũng có thịt, nếu các con muốn ăn cháo mồng tám tháng chạp, ngày mai mẹ sẽ nấu cho các con một nồi."

Lý Noãn lập tức gật đầu nói: "Quá tốt, tay nghề của mẹ tuyệt đối tốt hơn sư phụ trong miếu, chúng ta có lộc ăn rồi."

"Mẹ, Nhạc Nhạc cũng muốn ăn, ăn cháo mồng tám tháng chạp!" Vừa nghe đến có thức ăn ngon, Lý Nhạc lập tức từ trong chén ngẩng đầu lên, vừa nhai bánh màn thầu, vừa hàm hồ không rõ nói.

Nhìn bộ dạng Lý Nhạc đáng yêu như thế, mọi người nhất thời nở nụ cười, cũng ăn ý không hề nói đến chủ đề Lý Đức nữa.

Sau buổi cơm tối, Lý Nhạc đi phòng bếp cho mèo gấm ăn, sau đó thêm cỏ khô cho bò ở chuồng gia súc, lấy chút nước ấm cho bò uống..., rất vui vẻ chăm sóc  động vật.

Lý Noãn bưng hai cái bánh bao và một chén canh nóng đi ra ngoài cửa, đặt ở bên cạnh Lý Đức để cho ông ấy ăn, Lý Đức ngơ ngác ăn, thấy vậy Lý Noãn lại buồn bực. Nàng suy nghĩ một chút, đi qua vặn cổ tay Lý Huy trở về lại chỗ cũ.

Chỉ nghe rắc rắc hai tiếng, Lý Huy lập tức bị đau đến tỉnh lại từ trong hôn mê, ôm cánh tay theo bản năng kêu thảm thiết nói: "A! Thật là đau, đau chết lão tử rồi!"

Lý Đức đang ăn bánh màn thầu uống canh hình như dọa sợ hết hồn, hoảng sợ nhìn Lý Huy một cái, bưng canh rau và bánh màn thầu lui về phía sau, mới lại cúi đầu buồn bực ăn.

Thấy một màn như vậy, Lý Noãn nhíu đuôi lông mày, cười nói với Lý Huy: "Đại bá, mau về nhà đi, trời đã tối rồi."

Nghe thế giọng nói quen thuộc, tiếng kêu đau đớn của Lý Huy dừng lại, trong nháy mắt ngẩng đầu lên, có chút sợ hãi nhìn Lý Noãn, sau đó cũng không nói gì nữa, lăn một vòng đứng lên, cũng không quay đầu lại bỏ chạy, bộ dạng kia với bộ dạng sợ bị lưu manh đánh không có gì khác nhau.

Chỉ chốc lát sau, Lý Văn cũng tới đến cửa sân, thấy dáng vẻ Lý Đức ăn cơm có chút đần độn, không khỏi đau lòng nhíu nhíu mày, hỏi Lý Noãn: "Nhị muội, để cha ngây ngốc ở cửa ra vào như thế này sao?"

Lý Noãn bất đắc dĩ lắc đầu nói: "Vậy chắc chắn không được, đại ca, huynh đưa cha về nhà cũ đi, mẹ đã đưa khế đất cho cha rồi, còn có mấy trăm đồng tích góp trong hai tháng này nữa, ngay cả chiếc trâm duy nhất trong tay cũng đưa ra, nếu nhà cũ không thông tình đạt lý, sẽ nhìn ở chỗ bạc đó, mà thu giữ người ở lại."

Mặc dù cuộc sống trong nhà được cải thiện, nhưng Tô thị và Tương thị cũng không có vì vậy mà lười biếng, chỉ cần có thời gian rảnh rỗi, sẽ đi trấn trên tìm một chút việc thêu thùa nhi mang về nhà làm, đến gần hai tháng, mỗi người cũng có ba bốn trăm văn thu vào, hai người nghĩ giao cho Lý Noãn xung vào quỹ chung, nhưng bị Lý Noãn cự tuyệt, giữ lại làm tiền riêng cho hai người.

"Cũng chỉ có thể làm như vậy thôi." Lý Văn hơi suy nghĩ một chút, liền gật đầu đồng ý, ngược lại nói với Lý Noãn: "Noãn Nhi, bên ngoài quá lạnh, muội trở về trong phòng đi, nơi này có huynh rồi, chờ cha ăn xong rồi, huynh sẽ đưa ông đi."

"Vậy được, a đúng rồi, đại ca, nhất định phải làm cho cha có chỗ ngủ rồi mới rời đi, nếu không dù cha đưa bạc, cũng không có chỗ ngủ." Lý Noãn gật đầu nhắc nhở một câu, lại liếc mắt nhìn Lý Đức đang ăn bánh màn thầu ăn canh, lúc này mới xoay người trở về phòng, ghi chép các khoản hôm nay.

Ngày hôm sau, Lý Văn đi ra khỏi nhà rất sớm, muốn đi trong huyện mua vài món đồ, đợi đến khi đám thợ tới ăn sáng bắt đầu làm việc, Tô thị và Tương thị thu dọn bát đũa, đang ở trong nhà thương lượng may bộ đồ mới, mấy đứa bé Lý An phải đi Thư Hương viện đọc sách luyện chữ.

Bởi vì không ai gào thét, khi Lý Noãn tỉnh dậy, đã gần trưa, nàng đứng dậy thu dọn một tý, đi phòng bếp lấy đồ ăn sáng nóng, rót một ly nước ấm, cầm lấy mấy cái chén bỏ vào trong rổ, đỡ cái bụng càng ngày càng to đi phòng dưới đất Tây Sương viện, thuận tiện xem tiến độ.

Phòng dưới đất hết sức mờ tối, Lý Noãn nhìn mấy lần, rồi hài lòng gật đầu một cái.

Lúc này chỉ mới làm hai ba ngày, căn phòng thứ ba đã đào được không sai biệt lắm, trong đó mấy người đang tiến hành sửa chữa căn phòng thứ ba, những người còn lại bắt đầu động công đào lối đi phương hướng phòng chính, hiệu suất này quả thật không thể xoi mói.

Mặc dù tám người thợ cùng đào, nhưng địa chất nơi này rất cứng rắn, hơn nữa phần lớn là đất đá, hơn nữa gian phòng này cũng không nhỏ, cao chừng một trượng, diện tích năm mươi mấy người vuông, phải đào trong vòng mấy ngày, cũng vô cùng không dễ dàng, công sức bỏ ra chắc chắn phải nhiều.

"Dương Tam đại ca, các ngươi nghỉ ngơi trước một lát, tới uống chút nước nóng." Lý Noãn để bình nước và rổ dưới đất, cười kêu mọi người.

Nghe được giọng nói này, đám thợ đang bề bộn đều dừng lại công việc trong tay, Dương Tam vội buông công cụ trong tay, từ bên cạnh tìm cây ghế nhỏ tới, lấy tay lau lau đặt ở bên người Lý Noãn, nói: "Noãn Nhi muội tử, nhanh ngồi xuống, trong bụng muội còn có đứa bé, cũng đừng đưa nước cho chúng ta nữa, nếu chúng ta khác, biết tự mình đi uống nước."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.