Lương Duyên Trời Định - Tố Uyên

Chương 16



Cái mũi nhỏ mượt mà xinh xắn, bờ môi đỏ au, dù dính chút dầu mỡ nhưng vẫn động lòng người.

Nhìn một cái là không thể dời nổi ánh mắt.

Lê Tử nhà bà trước kia khá trắng, phơi thế nào cũng không đen, diện mạo cũng rất ưa nhìn.

Nhưng hiện tại dường như đẹp mắt hơn?Phó Lê sờ sờ mặt không rõ vì sao, có lẽ là do công lao của thuốc trong hệ thống, hơn nữa cô ngủ cả đêm mà không bị cảm mạo, cả người vẫn tràn trề tinh thần.

Nhất định là do thứ thuốc kì diệu kia.

Không biết Phó Đào đi dạo ở đâu rồi trở về, nghe thấy câu nói của Vương Phân Ni lập tức hừ lạnh một tiếng: “Mẹ, con cũng muốn ngủ nướng tới khi trời sáng bảnh con mắt giống chị, rồi con cũng trắng lên thôi.

”Phó Lê quay đầu nhìn cô ta, cười tủm tỉm: “Cho dù em có ngủ tiếp cũng không thể làm da mặt tím đen trở nên trắng được đâu.

”Phó Đào đột nhiên giơ tay che má phải, căm hận trừng mắt liếc Phó Lê! Cứ chờ mà xem, Trần Viễn chỉ đánh tôi có một lần, chờ chị gả cho hắn ta không biết sẽ bị đánh bao nhiêu lần, tôi không tin đến lúc đó mặt chị còn trắng được!Vương Phân Ni nhìn khuôn mặt đen như than của Phó Đào đang làm nền cho Phó Lê đứng bên cạnh, nhịn không được thở dài! Dáng vẻ này của Đào Tử làm sao gả ra ngoài đây?….


.

Sau khi Phó Lê ăn uống no nê, Vương Phân Ni nhiều lần kêu cô đi làm việc, cô cũng không đi.



Phó Lê lén lút không một tiếng động chạy đến ổ gà sau nhà, thuận tiện lấy đi bốn quả trứng gà.


Mang theo trứng, Phó Lê đi ra sau núi, cô tìm một nơi không ai ở mà đào một cái hố, tìm thêm nhánh cây khô rồi đốt lên, sau khi đốt, Phó Lê nhẹ nhàng bỏ trứng gà vào hố rồi dùng đất đắp lên, sau đó cô nằm trên bãi cỏ chờ trứng gà chín.

Trong lúc chờ trứng chín, cô nhớ lại cuộc sống hôn nhân trong những năm không có tình yêu đó.

Trần Viễn kia, bề ngoài thì có vẻ ôn hòa dịu dàng, nhưng sau lưng lại tàn nhẫn và độc ác, hắn còn hay say rượu rồi về nhà bạo hành cô.

Mấy ngày đầu sau khi gả đi, hầu như ngày nào cô cũng bị hắn đánh.

Có một ngày hắn ngã từ trên sườn núi xuống, vì vậy hắn không đánh cô nữa, nhưng ánh mắt âm trầm của hắn cứ nhìn chằm chằm cô.

Cô đi đâu hắn cũng đi theo, cô đi làm ruộng hắn đi theo, đi nhà vệ sinh hắn đi theo, hắn cứ như âm hồn bất tán bám riết theo cô không ngừng.

Hơn nữa, hở một chút là hắn bỏ đói cô, không cho cô ăn cơm.

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.