Lương Duyên Trời Định - Tố Uyên

Chương 32



Hộp xoay vài giây sau đó tỏa ra một luồng sáng, một thứ giống như tấm card rơi ra.

Phó Lê vươn tay bắt được, tấm card lập tức biến thành một tờ giấy hơi mỏng.

Phó Lê: “…” Rồi thịt của cô đâu?”Cô mờ mịt mở giấy ra, trên đó được viết dày đặc cái con chữ, đầu tiêu đề cao nhất là: Hạt dưa ngũ vị (công thức).

Phó Lê: “???”“Đây là cái gì?”“Chúc mừng ký chủ rút được một cái phần thưởng cao nhất trong giải thưởng bình thường, công thức làm ra hạt dưa ngũ vị.

”Phần thưởng cao nhất, cái này ư? ==Cô muốn ăn thịt cơ, giò heo mập mạp đầy dầu!Cô không thích ăn hạt dưa, cũng sẽ không rang hạt dưa, có công thức có ích lợi gì?Nhưng cái công thức này, cô chỉ cần nhìn vào thật nhiều đống gia vị bỏ vào thì đã biết thứ này không tầm thường, nếu đặt ở nơi hữu dụng thì nhất định sẽ rất có giá.

Phó Lê cũng tiếc phải ném đi, đành cất vào túi áo về nhà ngủ.

*Sáng sớm ngày hôm sau, Phó Lê theo thường lệ ngủ đến khi cả nhà đều làm việc mới rời giường.

Dù sao cũng không có ai kêu cô, hình như tối hôm qua Phó Đào đã ngủ trong nhà của Thúy Bình, cả đêm cũng không về.

Hai ngày này, Vương Phân Ni nhận thầu các việc vốn do Phó Lê làm, bà vốn rất muốn oán hận vài câu, nhưng lại bị ánh mắt mềm mại của Phó Lê nhìn, lại nghe tiếng cô mềm mại kêu mình “mẹ”, không biết sao, bà liền mềm lòng, luyến tiếc phải trách móc cô nặng nề.



Thôi, còn mấy ngày nữa Phó Lê sẽ gả ra ngoài rồi, mấy ngày nay cho cô sung sướng tí đi.


Vương Phân Ni nghĩ thầm, sau đó múc chén sữa đậu nành đưa qua.

Phó Lê nhà bà gần đây giống như ăn được thuốc tiên gì đó vậy…Mặt trắng nõn mọng nước, nhìn không thấy một lỗ chân lông nào, môi hồng nhuận nhuận, so với anh đào tháng năm còn muốn mê người hơn, đầu tóc đen vốn thô ráp nay lại suôn mượt, giống như tơ lụa cao cấp.

Dáng người giống như tranh vẽ, eo nhỏ hơn bàn tay của đàn ông, m.ô.n.g vừa tròn vừa cong, lúc đi đường cả người đưa đẩy, bộ dáng đó…Khiến bà xem đến trái tim run rẩy.

Tiếc là không thể sinh đẻ được…Vương Phân Ni thở dài một tiếng, cảm thấy Phó Lê mệnh khổ.

Lớn lên xinh đẹp như vậy, gả cho người đàn ông nào cũng sẽ được đặt ở đầu quả tim mà yêu thương, cố tình lại chỉ có thể gả cho người góa vợ.

Cũng không biết ngày tháng sau này có lành hay không, Vương Phân Ni nghĩ, nhịn không được lại lấy ra tiền lẻ nhét vào trong tay Phó Lê: “Lê Tử, con cầm chỗ tiền này đi, hôm nay ra trấn tiện thể mua cho mình ít dây buộc tóc.''

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.