Cuộc sống hàng ngày của Dương Vọng Kiệt vô cùng bình
lặng, và quá nhàm chán, chỉ từ nhà đến công ty và ngược lại, thứ bảy thì tăng
ca.
Nhà anh ở một huyện cách đây mấy trăm cây số, nên sau
khi tốt nghiệp đại học không dễ dàng gì mới được ở lại thành phố A. Gia cảnh
không có gì đặc biệt, cha mẹ đều là công nhân về hưu sống ở huyện.
Vì học ở thành phố A hết bốn năm, lại thêm lăn lộn làm
việc nhiều năm, nên bạn bè quen biết cũng nhiều. Còn quen Thẩm Tả Ý, thuần tuý
chỉ là một sự trùng hợp.
Một tuần nọ anh được nghỉ phép năm, nên mới về nhà một
chuyến. Đối với chuyện anh vẫn còn độc thân, mẹ anh thấy hơi lo lắng, vì vậy
điện thoại cho cô cháu họ ở thành phố A, giao nhiệm vụ này cho cô cháu.
Anh không phải cố ý sống độc thân mà do cảm thấy nếu
không có ai thích hợp, vậy thì cân nhắc sau đã.
Cuối tuần, người chị họ hẹn anh đến nhà ăn cơm.
“Vọng Kiệt, em có yêu cầu gì không? Nói ra chị sẽ cho
em ý kiến.”
“Hợp là được.” Anh không biết trả lời thế nào, chỉ
thuận miệng nói đại.
Theo khía cạnh khách quan mà nói, ít nhất đối phương
không bị nặng gánh gia đình.
“Vậy là môn đăng hộ đối à.”
“Tàm tạm là được.” Trước sự thẳng thắn của chị, anh
hơi chút ngượng ngùng.
“Trong công ty anh rể em có cô gái cũng được lắm. Tính
tình khá tự lập, không như mấy cô gái trẻ chơi bời bây giờ.” Chị nói. “Nhưng
cũng ở ngoài tỉnh.”
Sau đó, cho anh xem một tấm hình.
Đó là tấm hình chụp chung, Dương Vọng Kiệt nhìn người
chị họ chỉ. Cô gái trẻ tuổi ở giữa nhóm người là Thẩm Tả Ý, cao cao, gầy gầy,
lúc chụp hình chỉ có một mình cô là cười toe toét khoe răng.
Nhìn vẻ mặt đó, Dương Vọng Kiệt cũng không nhịn được
cười.
Nhưng ngay từ lần đầu tiên gặp mặt, lúc anh đưa cô về,
cô có nói.
“Tôi... không biết Ngô Uy Minh bảo tôi đến là vì hai
vợ chồng họ muốn giới thiệu chúng ta với nhau.”
“Có lẽ nói thế này sẽ làm anh không vui, làm anh cảm
thấy tôi tự mãn. Nhưng hiện giờ quả thật tôi chưa có ý nghĩ lập gia đình.”
“Tôi... Dương tiên sinh... Nếu anh cảm thấy tôi quá
thẳng thắn, làm anh không thích. Vậy cho tôi xin lỗi.”
“Thật ra... Chúng ta có thể làm bạn, đương nhiên, nếu
anh không ưng thì... không cần miễn cưỡng.”
Tả Ý lắp bắp nói một tràng.
Dương Vọng Kiệt tất nhiên hiểu rõ.
Sau vài lần tiếp xúc, anh mới phát hiện cô bé này thật
sự chỉ xem anh là bạn, dường như mối quan hệ này vĩnh viễn sẽ không chuyển biến.
Đặc biệt là lần ở tiệc cưới, anh từ xa nhìn thấy rất rõ ràng.
Lệ Trạch Lương đối với cô không tầm thường.
Anh vẫn cảm thấy Tả Ý cư xử rất chân thật và bình
tĩnh, không phải là cô gái hay ngại ngùng. Nhưng trước mặt Lệ Trạch Lương lại
khác, cô có thể vì một động tác hoặc một câu nói lơ đãng của người đàn ông đó
mà mặt đỏ tai hồng.
Có đôi khi trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, hay
ngoài cuộc tỉnh táo, trong cuộc u mê.
May mà, từ ngày đầu tiên quen biết Tả Ý cũng đã nói rõ
ràng kết quả với anh, nên lúc ấy anh không khó chịu là bao, chỉ mơ hồ có phần
tiếc nuối.
Trong tiệc cưới, cô dâu phụ bên cạnh đột nhiên nói với
anh, “Anh là Dương Vọng Kiệt? Anh trai em ấy, cứ ở trước mặt em nhắc anh hoài.”
Dương Vọng Kiệt nhìn cô gái nhỏ trước mặt, mới nhớ ra
cô chính là em gái của chú rể Doãn Tiêu, Doãn Tiếu Mi. Khi cô cười rất ngọt
ngào, không có vẻ phách lối của mấy cô tiểu thư nhà giàu. Có lẽ vì việc làm ăn
của Doãn gia mấy năm gần đây mới vừa khởi sắc, nên hai anh em nhà này đều không
nhiễm cái tính ngang ngược kiêu ngạo.
Tiếu Mi, Tiếu Mi, tên cũng như người, lúc ấy Dương
Vọng Kiệt đã nghĩ vậy.
cdcd
Chiều nay Dương Vọng Kiệt nghỉ ở nhà, bỗng nhận được
điện thoại của Doãn Tiếu Mi.
“Anh Dương, anh em với Hiểu Nguyệt mua hai vé xem phim
mà không muốn đi xem, anh đi với em nha?”
Anh là người trưởng thành, cũng biết lời mời như vô
tình này của Doãn Tiếu Mi có ý như thế nào. Anh nói: “Được. Nhưng về sau gọi
anh Vọng Kiệt là được.”
Xem xong phim, Doãn Tiếu Mi ầm ĩ bảo đói bụng, đòi đi
ăn lót dạ. Hai người đến quán cà vừa ngồi xuống, anh liền thấy Thẩm Tả Ý từ
trong đi ra.
Thẩm Tả Ý cũng cùng lúc thấy anh.
“Dương Vọng Kiệt.” Tả Ý đứng lại chào anh.
Tiên sinh bên cạnh cũng lịch sự gật đầu.
Anh đứng dậy chào lại.
Dương Vọng Kiệt không biết người đó là ai, Tả Ý cũng
không định giới thiệu họ với nhau. Nên anh không không dám tuỳ tiện bắt tay,
chỉ gật đầu.
Chốc lát sau, hai người Tả Ý dần dần khuất hẳn khỏi
tầm mắt Dương Vọng Kiệt.
“Cái cô này hình như em gặp qua rồi.” Doãn
Tiếu Mi cau mày.
“Em chắc chắn gặp rồi, ngày cưới của anh em cô ấy cũng
tới.” Dương Vọng Kiệt nhắc cô, phần sau anh giữ lại không nói, là anh đưa cô ấy
đến.
“À” Doãn Tiếu Mi bừng tỉnh, “Anh nói em mới nhớ, lúc
đó cô ấy ngồi kế Lệ Trạch Lương đúng không. Em với Hiểu Nguyệt còn vì thế mà
bàn tán cả buổi trời.”
“Hai cô bàn tán gì người ta vậy?” Dương Vọng Kiệt tò
mò.
“Chuyện riêng phụ nữ với nhau,” Doãn Tiếu Mi cố ý cong
môi, “Không nói anh biết.”
“Hai cô thân nhau quá nhỉ.” Hiếm thấy.
“Tất nhiên rồi, chị dâu là do em giới thiệu cho anh
trai chứ ai? Chuyện này anh chắc chắn là không biết.”
...
...
Hai người họ anh một câu em một câu, mang đề tài vừa
rồi về Thẩm Tả Ý vứt đi thật xa.
Bất ngờ, cuối cùng Doãn Tiếu Mi lại thì thầm suy tư:
“Nhưng mà, em cảm thấy cô ấy rất quen, trừ lần gặp trong ngày cưới của anh còn
gặp ở đâu đó nữa.”
Lời này không được Dương Vọng Kiệt chú ý đến.
cdcd
Mấy ngày sau, Tả Ý ở nhà xem phỏng vấn nhân vật, là
tiết mục ưa thích của cô, người dẫn chương trình luôn hỏi những câu rất sắc
nhọn, rất ít bận tâm đến mặt mũi người được phỏng vấn, làm cho người ta rất
lúng túng. Có một lần, người được phỏng vấn giận dữ bỏ về ngay tại trường quay.
Nhưng cũng vì thế mà tỷ suất người xem càng tăng cao.
Sau đó không biết mạo phạm người nào, không còn trực
tiếp nữa, mà sau một ngày được biên tập lại mới lên ti vi.
Lúc Tả Ý thấy Chiêm Đông Quyến xuất hiện ở trường
quay, ngồi đối diện người dẫn chương trình, cô kinh ngạc mở lớn mắt: tên này
không sợ bị sượng mặt sao.
Không khí ban đầu tương đối hoà nhã. Người dẫn chương
trình nói toàn lời hay ho tâng bốc Chiêm Đông Quyến.
Sau đó, chương trình dần dần lộ bản tính.
Người dẫn chương trình hỏi: “Chiêm tổng, chúng tôi đều
biết ngài nhận cổ phần của Đông Chính từ cha mình.”
Chiêm Đông Quyến thản nhiên trả lời: “Phải.”
“Sau khi ngài tiếp nhận, đã tiến hành một loạt sửa đổi
Đông Chính, nghe nói hành động đó làm nhiều cổ đông bất mãn?”
Chiêm Đông Quyến nói: “Mỗi một chính sách và sửa đổi
quy định quan trọng chúng tôi đều thông qua quyết định của ban giám đốc, anh
nói bất mãn tôi không biết cụ thể là chỉ việc gì.” Chiêm Đông Quyến cười,
“Nhưng có một vài điểm phải thừa nhận, tôi không phải tờ 100 tệ đỏ chói, không
thể nào làm cho ai cũng thích được.”
Nghe đến đó, Tả Ý đang ở trong toilet súc miệng đã
phun hết cả họng nước lên tấm gương.
Trong mắt cô vẫn cảm thấy người này thật ngu ngốc, thì
ra không biết bắt đầu từ khi nào, anh đã học được bộ dáng giả hoạt như hồ ly
này rồi.
Giờ khắc này Dương Vọng Kiệt ở nhà cũng xem tiết mục
này. Anh ta chính là Chiêm
Đông Quyến? Anh mới phát hiện hoá ra người đàn ông bên cạnh Tả Ý đêm đó là nhân
vật cỡ nào.
Anh không khỏi thở dài rền rĩ. Nếu Thẩm Tả Ý và Lệ
Trạch Lương lần đó là trùng hợp, vậy sự xuất hiện của Chiêm Đông Quyến cho thấy
cô ấy cũng không phải là người đơn giản.
Nghĩ đến thế, anh cũng không có ý nghĩ ngông cuồng
nữa.
Xem tiết mục này còn có một người khác mà Tả Ý quan
tâm nữa.
Lệ Trạch Lương đổi kênh, dụi tắt mẩu thuốc vào gạt
tàn, thật lâu không nói tiếng nào.
2.
“Chiêm Đông Quyến đi từ khi nào?” Anh lặng yên một lúc
mới hỏi.
“Xế chiều hôm qua.” Tiếp theo, Tiết Kỳ Quy đưa tờ giấy
cho Lệ Trạch Lương, “Đây là những người anh ta đã gặp mấy ngày qua, cùng một ít
chi tiết.”
Lệ Trạch Lương cầm lên đọc sơ qua một lượt.
Tiết Kỳ Quy nói: “Chỉ cần chúng ta kéo dài thời gian,
e là bên tập đoàn Đông Chính có thế nào cũng ngồi không yên. Công trình của họ
kéo dài một ngày là thiệt hại hơn mười vạn. Bọn họ nếu cứ để kéo dài, một phân
tiền cũng kiếm không ra. Nên xem ra chúng ta chắc chắn rồi, xin Lệ tiên sinh
yên tâm”
“Có điều,” Tiết Kỳ Quy bổ sung, “Mấy ngày nay Chiêm
Đông Quyến đến thành phố A đi lại tương đối nhiều, anh cũng xem bản danh sách
đó rồi, chỉ e lúc ấy bên chính phủ gây áp lực cho chúng ta.”
“Tôi biết chừng mực.”
“Còn nữa, đây là cái lần trước anh muốn tôi điều tra.”
Nói rồi, Tiết Kỳ Quy đưa cho Lệ Trạch Lương một số giấy tờ.
Anh nắm trên tay, lật xem rất lâu.
“Nếu không còn gì nữa, tôi đi trước nhé?” Tiết Kỳ Quy
hỏi.
“Ừ.” Lệ Trạch Lương để giấy tờ xuống, đến trước cửa sổ
đưa mắt nhìn, không biết có nghe đối phương nói chuyện với anh hay không, mà
chẳng nói năng gì.
Chờ khi Tiết Kỳ Quy rời khỏi nhà mà anh vẫn đứng đó,
cả đầu cũng không quay lại. Bình thường họ cũng biết tính tình anh, nhìn quen
rồi không còn sợ nữa.
Để tiện cho công việc Lệ Trạch Lương sống một mình ở
khu nhà trọ trong nội thành, mỗi ngày có người đến quét dọn phòng, còn lại rất
ít người lui tới. Đôi khi công ty có người đến tìm anh, còn người làm thêm là
do tiểu Lâm phụ trách nên thỉnh thoảng tiểu Lâm cũng đến kiểm tra.
Anh vẫn đứng trước bức vách thuỷ tinh trong phòng
khách, nhìn xuống xa xa, thu hết cảnh đêm toàn thành phố vào tầm mắt. Ánh sáng
rực rỡ sặc sỡ chiếu sáng mắt anh. Anh quay lại tìm rượu, lúc rót được nửa ly
bỗng ngừng lại, yên lặng suy nghĩ, nếu đây quả thật là ly rượu độc, có phải anh
cũng sẽ vui vẻ chấp nhận không. Nghĩ thế, anh bỗng tức giận, ném mạnh ly rượu
vào góc tường.
Ly rượu “choang──” vỡ
tan tành trong nháy mắt, miểng văng ra khắp nơi.
Anh nhìn chằm chằm mảnh vụn thuỷ tinh rải rác, nhìn
một lúc thật lâu.
Cuối cùng không biết do mệt mỏi hay do suy nghĩ đã ổn
định, anh chậm rãi ngồi xuống sofa, khoé miệng co rúm bỗng giật giật, cười thật
thê lương.
cdcd
Mấy ngày nay, Tả Ý dùng toàn bộ thời gian rảnh để tăng
ca, vì muốn xem xét kết hoạch hợp tác với tập đoàn Đông Chính. Cô không phải là
người trong giới nên phải xem rất nhiều tài liệu, thức mấy đêm, mới phân tích
được đủ loại thiệt hơn trong vụ vịnh Lam Điền mà Chiêm thị muốn hợp tác còn Lệ
thị lại muốn thu mua.
Cô không chỉ đơn giản muốn xem toàn bộ ý kiến của Lệ
thị, mà còn muốn để Lệ Trạch Lương hay Tiết Kỳ Quy biết, không phải chỉ thu mua
vịnh Lam Điền mới thu được lợi ích lớn nhất cho Lệ thị.
Lần trước cô cho Tiết Kỳ Quy xem, Tiết Kỳ Quy cầm đọc
rất cẩn thận, mới nói: “Luật sư Thẩm, nói thật là cô viết không sai. Nhưng
chuyện này không thuộc phạm vi công việc của cô, hơn nữa Lệ tiên sinh đã nói
rất rõ ràng, chúng tôi không thể trái ý anh ấy.” Lập tức trả lại giấy tờ cho Tả
Ý.
Trong cuộc họp cân đối dự toán thu mua vịnh Lam Điền,
đến lượt Tả Ý phát biểu, trợ lý hỏi: “Luật sư Thẩm, cô có gì cần phát biểu
sao?”
Cô nói: “Nếu như kéo dài với tập đoàn Đông Chính, cũng
sẽ ảnh hưởng đến Lệ thị. Hơn nữa nếu mua vịnh Lam Điền, việc thu hồi vốn của
chúng ta sẽ gặp trở ngại, tất nhiên cũng sẽ ảnh hưởng đến các hạng mục đầu tư
khác đặc biệt là công trình biệt viện Quan Lan. Không biết Lệ tiên sinh có suy
xét đến không?”
Mọi người thấp thỏm chờ Lệ Trạch Lương trả lời.
Lệ Trạch Lương nhìn sang Tiết Kỳ Quy: “Giám đốc Tiết,
tôi không muốn những phát biểu kiểu này xuất hiện trong cuộc họp của tôi lần
nữa.” Âm thanh đó trong phòng họp rộng lớn thật trong trẻo.
Sau bữa cơm trưa, Tả Ý thừa dịp ít người qua lại chạy
xuống tầng 23 đưa tài liệu. Từ ở xa bên này hành lang Tả Ý nhìn thấy Lệ Trạch
Lương. Anh khoanh tay trước ngực, đứng ở cửa nghe quản lí phòng kinh doanh nói
chuyện. Bình thường anh chỉ mặc áo sơ mi trắng bên trong, tay áo hơi vén lên,
nên thấy được đồng hồ đeo trên tay.
“Lệ tiên sinh, tôi có chuyện cần gặp anh.” Tả Ý khách
sáo.
“Cô vào trước chờ tôi.” Anh gật đầu.
Chờ đến lúc Lệ Trạch Lương xong việc đi vào, Tả Ý để
báo cáo lên bàn anh, nói: “Tôi cảm thấy đề nghị này hoàn toàn có lợi cho Lệ
thị, tôi đã vất vả viết mấy ngày, mong Lệ tiên sinh xem qua một chút.”
Lệ Trạch Lương hỏi: “Ý của cô là cô vất vả viết những
mấy ngày?”
Tả Ý tưởng thái độ của anh đã hoà hoãn, vội vàng gật
đầu.
Anh nhướn mày, tay trái cầm tập báo cáo, sau đó──ném vào
giỏ rác kế bên.
“Cô có trách nhiệm của cô, tôi không vung tiền mời cô
về để làm việc này.”
Tả Ý cắn chặt răng, “Lệ tiên sinh, xin anh tôn trọng
người khác một chút. Nếu...”
“Luật sư Thẩm!” Lệ Trạch Lương ngắt lời cô, “Xin cô
cũng tôn trọng tôi một chút.”
Nếu chuyện đã đến nước này, Tả Ý không tiện nói thêm
gì nữa.
Vài ngày sau, Tả Ý đến cuộc họp, không ngờ trợ lí của
Tiết Kỳ Quy chặn cô lại.
“Xin lỗi luật sư Thẩm, Lệ tiên sinh đã dặn giám đốc
Tiết, sau này chỉ cần là cuộc họp có liên quan đến tập đoàn Đông Chính cô đều
không cần tham gia.”
Tả Ý nghe xong không cảm thấy quá kinh ngạc, chỉ nói:
“Tôi đến tìm Lệ tiên sinh.”
“Lệ tiên sinh không có ở đây.”
Mười phút sau, Tả Ý tìm tới văn phòng Lệ Trạch Lương.
“Lệ tiên sinh, tôi không rõ vì sao không cho tôi nhúng
tay vào.”
“Cô muốn nói gì?” Lệ Trạch Lương cắm cúi xem tài liệu,
không ngẩng lên hỏi.
“Vẫn là việc vịnh Lam Điền, nếu Đường Kiều đã phụ
trách, vì sao anh gạt tôi ra ngoài.” Tả Ý nói.
Lệ Trạch Lương dựa vào lưng ghế, “Đây là quyết định
của công ty, tôi không có nghĩa vụ giải thích với cô.”
“Vậy mời tôi đến làm gì? Nếu anh cảm thấy tôi làm việc
không phù hợp chẳng thà để tôi về lại Đường Kiều.” Cô nói một hơi.
Lệ Trạch Lương lạnh lùng liếc thư kí Lâm bất lực sau
lưng Tả Ý. Tiểu Lâm biết điều đi ra.
“Luật sư Thẩm, bất kể sau này cô có làm việc ở Lệ thị
hay không, mời cô gõ cửa rồi hãy vào.”
Rõ ràng, vừa rồi Tả Ý xông thẳng vào.
Đợi tiểu Lâm ra ngoài đóng cửa xong, Lệ Trạch Lương
mời Tả Ý ngồi xuống, rồi nói tiếp: “Cô hỏi tôi vì sao không cho cô nhúng tay
vào, tôi cũng thật muốn hỏi, vì sao tôi phải để một người có quan hệ cá nhân
với đối phương nhúng vào? Cô muốn thế nào? Giúp bạn không tiếc bất cứ gì ư? Tôi
không tin khi cô còn ở Đường Kiều, Kiều Hàm Mẫn đã dạy cô như vậy? Cô vì tập
đoàn Đông Chính mà bóng gió khen ngợi ít nhiều, kế hoạch đó của cô là viết vì
Lệ thị, hay là viết vì Đông Chính? Lần trước tôi chỉ nghe mà không lên tiếng,
nhưng mà──Thẩm Tả Ý cô được đằng
chân lân đằng đầu. Trong Lệ thị không ai dám ngang nhiên chống đối tôi, nhưng
cô lại dám. Chỉ cần chuyện tôi nói không, người trong Lệ thị không ai dám nói
nửa câu, nhưng Thẩm Tả Ý cô dám. Thẩm Tả Ý, tôi hỏi cô, cô quá đáng như thế
trước mặt tôi, rốt cục là cậy vào cái gì?”
Anh mắng một hơi không ngừng, tốc độ càng nói càng
nhanh, giọng nói nhuốm vẻ giận dữ, nhưng đến câu cuối cùng “Rốt cục” thì lại
chậm lại.
Tả Ý nhất thời cảm thấy mình đuối lí, tuỳ tiện đáp:
“Tôi cậy vào cái gì?”
“Chẳng qua là cậy vào tôi đối xử với cô khác với mọi
người, mà cô tự cho là Lệ Trạch Lương này thích cô!”
Tả Ý nghe mà ngẩn người, sau đó mặt không còn chút
máu, “Tôi không có.”
“Cô để tay lên ngực tự hỏi mình xem, cô có chỗ nào
không có?” Lệ Trạch Lương nổi giận.
Môi cô hé ra, muốn chối cãi gì đó nhưng không nói. Hai
người cứ thế giằng co.
Một lát sau, Tả Ý mới chậm rãi nói: “Bạn bè đang gặp
khó khăn ra tay giúp đỡ là chuyện thường tình của con người. Huống hồ hợp tác
vụ vịnh Lam Điền, bất kể là với Lệ thị hay tập đoàn Đông Chính cả hai đều có
lợi, nhưng tôi không hiểu vì sao Lệ tiên sinh cứ khăng khăng đòi nuốt trọn vịnh
Lam Điền. Tôi là người bướng bỉnh từ nhỏ, cá tính hơi nóng nảy, có đụng chạm
đến chỗ nào của Lệ tiên sinh cũng là lẽ tự nhiên, tuyệt đối không phải do ý
nghĩ trèo cao. Nếu Lệ tiên sinh hiểu lầm, xin anh thông cảm.”
Tả Ý bình tĩnh nói xong lời muốn nói, thì không nói gì
với anh thêm, chỉ là giọng điệu đã quyết định ngày mai sẽ không đến đây làm
nữa.
Lệ Trạch Lương nghe xong nhắm mắt lại, vừa gật đầu vừa
nói liên tục ba chữ: “Tốt, tốt, tốt. Nếu đã vậy, không bằng tôi sẽ thể theo ý
muốn của cô.” Anh nhìn cô, nói tiếp: “Thẩm Tả Ý, chúng ta giao dịch đi.”
Tả Ý không đáp, chờ anh nói tiếp.
Anh nói: “Kế hoạch vịnh Lam Điền hợp tác với Chiêm
Đông Quyến, tôi đồng ý.” Sau đó dừng một lát. “Nhưng cô phải dùng chính bản
thân mình đổi lấy.”
Tả Ý vụt đứng lên, “Lệ... tiên sinh, anh!”
Lệ Trạch Lương nói: “Tôi không nói đùa. Hạng mục này,
nếu tôi hợp tác với bên Đông Chính, sẽ đầu tư năm triệu. Luật sư Thẩm, chẳng lẽ
năm triệu không đủ cho cô hạ mình?” Anh còn nói, “Hơn nữa Chiêm Đông Quyến hiện
giờ ở Chiêm thị đã ở cảnh nước sôi lửa bỏng, hạng mục này nếu bàn bạc không
xong, có lẽ cầm cự không mấy ngày là bị cổ đông hất xuống. Cô không phải không
biết xuất thân của anh ta, nếu thế chỉ e ở Chiêm gia không ngóc đầu lên nổi.
Không phải cô luôn miệng muốn giúp sao, chỉ chút ít phiền phức này cô cũng
không làm sao?”
Lúc nói chuyện, cơn giận vừa rồi xuất hiện trên mặt
anh đã hoàn toàn không thấy vết tích, dường như đã khôi phục lại một Lệ Trạch
Lương kiêu ngạo của ngày thường.
“Nếu tôi không đồng ý thì sao?” Tả Ý lạnh lùng hỏi.
“Cô sẽ phải đồng ý. Bởi vì cô biết, bất kể Chiêm Đông
Quyến hay Đường Kiều cô quan tâm, chỉ cần tôi trở tay là có thế hất họ xuống
địa ngục.” Vẻ mặt hiện giờ của Lệ Trạch Lương, như đang nói đến một chuyện bình
thường chẳng chút quan trọng. Anh lại nói: “Hơn nữa, Chiêm Đông Quyến mà ngã,
Tạ Minh Hạo cũng sẽ ngã theo. Vậy cô nói xem, kế đến chị cô phải làm sao đây?”
Tả Ý đột nhiên trừng mắt nhìn anh, “Anh cho người điều
tra tôi?”
“Vấn đề này không thuộc đề tài chúng ta bàn luận.” Lệ
Trạch Lương hoàn toàn không muốn trả lời cô.
Tả Ý siết chặt nắm tay đến nỗi đốt ngón tay trắng
bệch, may mà cô không để móng tay dài bằng không chắc là đã gãy móng. Lúc lâu
sau nắm tay mới thả ra.
“Lát nữa, tôi sẽ bảo thư kí Lâm đưa chìa khoá và địa
chỉ căn hộ, tối nay cô chuyển đến, hợp đồng lập tức có hiệu lực.” Lệ Trạch
Lương nói.
“Vậy xin Lệ tiên sinh cho tôi cả gan hỏi một câu, hợp
đồng khi nào mới chấm dứt?”
Lệ Trạch Lương mỉm cười, “Chờ đến khi tôi chán.”
Sau khi Tả Ý đi rồi, nụ cười của Lệ Trạch Lương biến
mất, cầm viết xem tiếp tài liệu vừa rồi. Không ngờ nhìn hồi lâu mà không đọc
được chữ nào, anh bực mình, ném tài liệu lên bàn, mệt mỏi dựa lưng vào ghế nhắm
nghiền mắt.
Tầng này của anh rất ít người lui tới, vì biết anh
thích yên tĩnh, nên đi lại nói chuyện đều rất cẩn thận. Lúc bấy giờ, Tả Ý vừa
đi căn phòng cũng trở nên vô cùng yên tĩnh, chỉ có tiếng tích tắc đều đặn của
đồng hồ treo tường, rồi bỗng “rắc──”, cây
viết trên tay anh gãy làm đôi.
Anh không thể tưởng tượng được, mình mà cũng làm ra
chuyện ngu xuẩn đến vậy.
3.
Buổi chiều, Dương Vọng Kiệt nhận được điện thoại của
Doãn Tiếu Mi.
“Hì hì.” Cô nàng cười ngây ngô ở bên kia đầu dây.
“Sao vậy? Vui đến vậy à.”
“Được giải toả khúc mắc nên đương nhiên vui rồi.” Doãn
Tiếu Mi nói.
“Khúc mắc chuyện gì?”
“Là chuyện lần trước em nói em gặp cô Thẩm rồi đó. Ha,
vậy mà anh không tin.”
Dương Vọng Kiệt mỉm cười, không nghĩ cô cố chấp đến
vậy. “Anh bận việc mấy ngày nay, đến cả họ của mình là gì anh còn không nhớ.”
“Khó trách người ta nói ngưu tầm ngưu mã tầm mã, anh
với anh em chẳng khác gì nhau, công việc thì khỏi nói rồi mất ăn mất ngủ quá
chừng, ngày thường lại chả được gì.”
Dương Vọng Kiệt nhắc nhở cô: “Không phải em muốn kể
anh nghe sao? Lạc đề đi đâu rồi.”
“À──cô Thẩm Tả Ý đó là bạn
học đại học M với em đó nha. Hôm qua tự nhiên em nhớ ra.”
“Bạn học?”
“Ừ, chị ấy là đàn chị của em. Trước kia lúc ở đại học
M tụi em cùng trong đoàn kịch Mơ Ước,” Doãn Tiếu Mi nói, “Đúng là tụi em chung
hội đoàn trong trường. Hèn chi cảm thấy quen quá.”
“Vậy ư?” Dương Vọng Kiệt không để ý hỏi lại.
“Trước đây em với chị ấy hay diễn chung với nhau mà.
Thật nhớ hồi xưa quá đi──” Doãn Tiếu Mi than thở,
“Nếu không phải cha em cấm cản, chắc em sẽ làm diễn viên rồi ấy chứ.”
“Em bao nhiêu tuổi, mà đã bắt đầu đa sầu đa cảm thế.”
Doãn Tiếu Mi tuy tuổi không còn nhỏ, nhưng vẫn là con
cưng trong nhà, nên tính cách rất trong sáng đáng yêu, luôn khiến người ta thấy
cô không lớn nổi.
“Vọng Kiệt, lúc nào đó chúng ta hẹn cô Thẩm ra ngoài
ôn chuyện cũ đi.”
“Ờm...” Dương Vọng Kiệt hơi lúng túng.
“Ha, em biết rồi, anh có tật giật mình chứ gì? Để ý cô
Thẩm rồi phải không?”
Dương Vọng Kiệt nhất thời khó biện minh, đành nói:
“Chờ khi nào cô Thẩm rảnh rồi nói sau.”
Thế nhưng, lúc bấy giờ cô Thẩm đang ở căn hộ của Lệ
Trạch Lương.
Căn hộ không phải kiểu mọi người thường hay tưởng
tượng là khu nhà trọ cao cấp rộng cả ngàn thước vuông từ phòng ngủ đến phòng ăn
phải đi mất mấy phút. Mà chỉ là nhà trọ có thang máy bình thường, nhưng mỗi căn
nhà có cửa sổ lớn có thể nhìn bao quát toàn cảnh bao gồm một phần Greenfield.
Phòng ở trang trí hết sức đơn giản, ngay cả ngọn đèn
cũng là loại có màu sắc và kiểu dáng đơn giản nhất.
Căn hộ ngoài phòng khách, còn có một phòng ngủ và một
phòng làm việc. Ngoài ra còn một phòng giải trí, bên trong chỉ để một cái bàn
bi-a.
Lúc này Tả Ý không có chút tâm tình nào để xem xét sở
thích của Lệ Trạch Lương, từ lúc cô vào nhà vẫn luôn ngồi bất động trên ghế
sofa ở phòng khách.
Lệ Trạch Lương chẳng những bảo tiểu Lâm gọi xe đưa cô
về, còn công khai cho cô nghỉ nửa ngày. Thật không hiểu nên nói anh ta lấy công
làm tư, hay là tử tế với cấp dưới nữa, khoé miệng Tả Ý giật giật như chế giễu.
Lúc cô đến thì trời đã sẩm tối, không biết ngồi đã bao
lâu, chỉ thấy bầu trời ngoài cửa sổ đang dần dần tối đen, các ngọn đèn chậm rãi
sáng lên, chiếu sáng cả một góc trời đen như mực.
Một mình, không mở đèn, cô cứ vậy mà chờ, ngồi lặng
trong bóng tối chờ người đàn ông đó xuất hiện.
Bỗng nhiên, cô thính tai nghe tiếng thang máy vang
“dingdong──”, sau đó có tiếng bước
chân, từng chút, từng chút đi gần về hướng này. Lòng cô căng thẳng, eo vươn
thẳng, ngừng thở, hai tay nắm chặt túi xách. Tiếng bước chân càng ngày càng
gần, khi đi ngang cánh cửa không ngừng lại, mà rẽ sang hướng khác.
Không phải anh ta.
Sau khi xác định rõ, Tả Ý mới thả lỏng người, xoè bàn
tay ra nhìn, thì thấy một lớp mồ hôi rịn ra.
Điện thoại Tả Ý chợt vang lên. Chung quanh rất vắng
lặng, nên tiếng chuông vừa vang lên, làm cô giật bắn người.
“Tả Ý à.” Là dì Nhậm gọi đến.
“Dì Nhậm.”
“Vừa rồi Tả Tình nói chuyện đột nhiên nhắc đến con.”
Giọng nói dì Nhậm mừng rỡ, vì từ sau khi sinh bệnh, Tả Tình ngoài ba người kia
ra thì không biết bất kì ai khác, kể cả Tả Ý.
“Nhắc con chuyện gì ạ?”
“Nó ăn cơm xong, tự nhiên nói ‘Ba phải đi thăm Tả Ý
sao?’, hỏi dì tới hai lần.”
Tả Ý cười, “Tốt quá.”
Sau khi cúp máy, cô hơi mệt mỏi, liền để nguyên quần
áo cuộn người trên sofa định chợp mắt để có sức đối phó khi Lệ Trạch Lương về
đến. Cô ngả người xuống, cảm thấy trên mặt có gì đó khác thường, đưa tay sờ
thử, không ngờ là nước mắt chảy ra.
Ngón tay vừa chạm vào, đã thấy lạnh lẽo.
Tả Ý cứ thế mơ mơ màng màng trên sofa đến khi trời
hửng sáng, còn Lệ Trạch Lương lại cả đêm không hề xuất hiện. Cô thay bộ đồ sạch
hôm qua mang theo, rửa mặt xong, đúng giờ đi làm.
Mười giờ kém, có người gọi điện bảo cô đi họp.
“Họp gì vậy?” Cô hỏi.
“Họp cân đối vụ vịnh Lam Điền.” Trợ lí Tiết Kỳ Quy trả
lời, hoàn toàn không đề cập đến chuyện hôm qua ngăn Tả Ý ngoài cửa phòng họp.
À, Tả Ý nghĩ, hợp đồng có hiệu lực tức thời mà anh ta
nói quả là nhanh thật, giờ thì quyền lợi của cô lại khôi phục hoàn toàn, bất
giác mũi hừ lạnh. Đến cửa phòng họp, vừa lúc gặp nhóm người Lệ Trạch Lương ở
đối diện đi tới.
Cô quay đầu đi chỗ khác, không muốn nhìn anh.
Lệ Trạch Lương nhếch môi, rồi cũng im lặng. Tiết Kỳ
Quy bên cạnh anh lại tươi cười nói: “Chúc mừng nhé, luật sư Thẩm, đề nghị của
cô, chúng tôi quyết định đón nhận.”
4.
Tả Ý quay sang Tiết Kỳ Quy gật đầu.
Rất nhiều người đối với quyết định trái ngược hẳn này
của công ty đều cảm thấy bất ngờ, thường có người hướng ánh mắt hoài nghi dòm
ngó Tả Ý. Cô ngồi thẳng tắp, sắc mặt vẫn như thường lệ.
Trong cuộc họp Lệ Trạch Lương thực hiện lời hứa. Có
lẽ, không ai biết đằng sau đấy, giữa anh và cô có đổi chác thế nào.
Buổi tối, Tả Ý về nhà đợi thật lâu, vẫn không thấy
bóng dáng Lệ Trạch Lương. Nếu còn ngủ trên sofa nữa, người cô chắc mỏi đến điên
luôn, nhưng cô lại tuyệt đối không muốn bước nửa bước vào phòng ngủ của anh. Cô
thay bộ đồ rộng thùng thình nằm cuộn tròn trên sofa, trước khi mơ mơ màng màng
ngủ cô nghĩ: Mong anh ta tối nay đừng xuất hiện, vĩnh viễn không xuất hiện luôn
càng tốt.
Lệ Trạch Lương đãi cơm người ta xong, thì về nhà cũ
Trạch gia ở đường Du Dương. Anh không hay về đây, hôm qua đột ngột trở về,
khiến người ở nhà cũ không kịp chuẩn bị, bận rộn cả nửa ngày.
Hôm nay chưa vào đến cửa, lão Đàm quản gia đã chạy đến
hỏi: “Lệ tiên sinh đã ăn cơm chiều chưa?” Rõ ràng đã chuẩn bị sẵn.
“Ăn rồi.” Lệ Trạch Lương đáp, “Bác Đàm, lại đến làm
phiền bác.”
“Sao lại nói thế, chúng tôi vẫn thường mong cậu. Nhà
cũ này không có người trẻ tuổi, cứ vắng vẻ lạnh lạnh.” Lão Đàm nói.
Lệ Trạch Lương mỉm cười, về phòng tắm rửa thay quần
áo.
Lão Đàm chuẩn bị quần áo đưa vào phòng tắm, cẩn thận
hỏi: “Lệ tiên sinh, cậu có cần giúp gì không?”
Lão Đàm lại nhìn nhìn anh, thấy anh có uống rượu, có
phần không yên tâm. Đêm qua, Lệ Trạch Lương sau khi về đến, một câu cũng không
nói mà về phòng sắc mặt vô cùng lạ kì. Sau đó còn ở trong phòng tắm cả giờ, làm
hại mấy người làm ở ngoài không biết thế nào cho phải, lại không dám tuỳ tiện
hỏi han. Vì tất cả mọi người đều biết anh đi đứng bất tiện, còn rất không thích
trước mặt người khác để lộ cái chân bị tật. Cuối cùng, vẫn là lão Đàm đến gọi
cửa.
Lệ Trạch Lương thấy ông lo lắng, mới cười nói: “Tôi
tắm thôi thì có chuyện gì được chứ, trước kia vì mọi người cứ không yên tâm nên
tôi mới dọn ra ngoài ở đấy.”
“Nhị thiếu gia,” Lão Đàm vẫn không sửa cách gọi cũ,
“Cậu mấy năm gần đây uống rượu ngày càng nhiều hơn, thuốc lá với rượu hại gan
hại phổi lắm, nếu bắt buộc vì làm ăn, thỉnh thoảng bảo Anh Tùng lo liệu đi.”
Ông thấy Lệ Trạch Lương từ nhỏ đến lớn, hiểu tính tình anh, vì thế giọng điệu
khuyên giải rất nhẹ nhàng, sợ làm anh giận.
“Ừm.” Lệ Trạch Lương cười cười với lão Đàm.
Lão Đàm thấy anh chỉ giật giật khoé miệng, thần sắc
trên mặt trông vẻ như che giấu tâm sự. Ông biết Lệ Trạch Lương tuy không phải
là người nóng nảy, tuỳ ý nổi giận với người khác, nhưng lại bướng bỉnh cực kì.
Nói nhiều với anh cũng như không, nên ông không dài dòng nữa mà đi ra.
Khi Lệ Trạch Lương tắm rửa xong, chuẩn bị đi ngủ thì
đã gần khuya. Anh thích nhìn ánh đèn, nên chỉ cần về nhà cũ, lão Đàm biết ý
liền cho người bật hết toàn bộ đèn trong vườn hoa, như vậy để anh đứng trên
phòng ngủ lầu hai là nhìn thấy được.
Anh một mình nằm lên giường. Trăng hạ huyền cong cong
treo trên bầu trời, toả ra ánh sáng nhàn nhạt chiếu vào nhà, rơi trên một góc
gương mặt anh.
Anh không ngủ được, trở dậy tìm điện thoại, không cần
mở danh bạ mà bấm một dãy số vốn đã rất quen thuộc, để sát tai rồi đi ra ngoài.
Sau khi kết nối, lại nghe thấy lời nhắn tự động nhắc để lại tin nhắn, giọng nữ
sau mấy lần lặp lại một cách máy móc bỗng biến mất, biến thành những tín hiệu
liên tục báo bận.
Anh đưa màn hình ra trước mặt, ngơ ngác nhìn chăm chăm
mười mấy con số, tiếp đó, chậm rãi gọi đi... Đây là phương pháp duy nhất trị
mất ngủ ngoài những lúc anh say rượu. Nhưng hiện giờ, tối nay phương pháp kì
diệu nho nhỏ này, lại một lần rồi một lần mất đi sau tín hiệu máy bận.
Anh nhìn ra cửa sổ ngẫm nghĩ, rồi như hạ quyết tâm,
nhẹ nhàng đứng dậy, không làm quấy rầy đến ai trong nhà. Anh mặc quần áo xuống
lầu mở cửa, đón xe đi vào nội thành.
Xuống xe, băng qua đường, vào thang máy, không hề dừng
lại, thế mà khi ra thang máy đến trước cửa nhà mình anh lại do dự. Anh đã lấy
chìa khoá ra rồi, giờ nó lại quay lại nằm trong túi quần. Sau đó dựa người vào
tường, lấy một điếu thuốc, châm lửa rít vài hơi.
Làn khói mỏng từ giữa ngón tay anh, quẩn quanh lượn lờ
rồi tan đi. Lệ Trạch Lương lại rít vào rồi nhả khói, rít thêm lần cuối, anh
lặng lẽ từ trong chỗ tối, lập tức mở cửa.
Sau khi nhanh chóng thích nghi với ánh sáng trong
phòng khách, Lệ Trạch Lương thấy Tả Ý cuộn người trên sofa. Mặt cô hướng ra
ngoài, đầu gối lên tay vịn sofa. Lệ Trạch Lương bước thật khẽ về phía cô.
Cô dường ngủ không ngon, hơi thở lúc nhanh lúc chậm,
chỉ là vẫn hơi há miệng như trước đây, thấy được cả răng bên trong miệng.
Anh khe khẽ đưa tay, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt lên
má Tả Ý, không ngờ cô nhíu mày, bực mình gạt tay anh ra, cơ thể bỗng cựa quậy.
Lúc này Lệ Trạch Lương mới sực nhớ, cô hình như không
thích có người ám mùi thuốc lá đến gần. Nghĩ vậy, nên đến phòng tắm bật đèn rửa
tay. Thế nhưng, khi anh quay lại phòng khách, Tả Ý đã tỉnh ngủ đứng chờ anh.
“Lệ tiên sinh.” Cô lạnh nhạt và khách sáo gọi họ anh.
5.
“Cô tỉnh rồi?”
“Chủ cũ đã đến, tôi có lý nào còn ra vẻ không biết mà
nằm ngủ tiếp được.” Tả Ý nói.
Lệ Trạch Lương nghe cô châm biếm, chỉ mỉm cười, xoay
người đi vào bếp.
Anh trong phòng bếp hỏi vọng ra, “Cô Thẩm, cô uống
nước không?”
“Không dám làm phiền đến ngài.”
Rốt cục, anh vẫn rót hai ly nước đặt lên bàn, ngồi
xuống sofa rồi nói, “Cô ngồi đi.”
Tả Ý lạnh lùng nhìn chằm chằm anh, nhưng không nghe
lời, ngoan cố đứng nguyên tại chỗ. Cô ghét nhất anh ở điểm này, giọng điệu rất
khách sáo, nhưng mỗi một chữ phun ra đều giống như thánh chỉ, không cho phép
người khác cãi lại mảy may.
Ghế này, cô muốn ngồi là ngồi; nước này, không uống là
không uống, không cần người khác ra lệnh.
Đầu tiên là lấy kiểu trao đổi này uy hiếp cô, giờ lại
trở mặt làm người tốt. Cô không phải con nít ba tuổi, không nhìn ra mánh khoé
lấy lòng người ta.
“Cô Thẩm, cô mà như thế,” Lệ Trạch Lương uống một hớp,
cố trấn áp không vui trong giọng nói, “Trong thời gian giao kèo chúng ta rất
khó ở chung.”
Cái kiểu ngoài mặt thì cười mà trong lòng không cười
đó, cô vừa thấy đã điên tiết.
“Cái gì mà ở chung, chẳng lẽ Lệ tiên sinh còn muốn tôi
với anh giả làm một đôi vợ chồng mới cưới thắm thiết cho người khác xem sao.”
Tả Ý châm chọc nói, “Loại giao dịch bẩn thỉu này của chúng ta, đừng làm chữ vợ
chồng đẹp đẽ bị ô...”
Chợt “cộp──” một
cái.
Lệ Trạch Lương nặng nề nện cái ly đang cầm lên bàn,
làm chữ “nhiễm” trên miệng cô rơi mất. Vì chấn động khá mạnh nên nước trong ly
tung toé vẩy ra bàn hết một nửa, chỉ trong tích tắc nước chảy dọc theo mép bàn
nhỏ xuống đất.
“Không thẹn là luật sư, mắng người thật sắc bén. Vậy
xin hỏi luật sư Thẩm,” Anh nói, “Giao dịch bẩn thỉu này của hai chúng ta, khi
nào cô mới thực hiện?”
Lệ Trạch Lương cười lạnh.
Tả Ý ngẩn ra nhìn nét mặt tươi cười của anh. Cô thấy
có lẽ anh đang nhạo báng cô. Cô cắn môi dưới, cắn đến môi trắng bệch, cuối cùng
nhả môi ra như đã quyết tâm, nói: “Lệ tiên sinh, ngay bây giờ như mong muốn của
ngài, thế nào?”
Vừa dứt lời, cô chợt bước đi rất nhanh, hướng đến
phòng ngủ Lệ Trạch Lương. Sau khi cô đi một mạch vào phòng ngủ, liền cởi nút
áo.
Tính khí cô rất nóng, nút nào không cởi được liền giật
đứt luôn.
Lúc này, Lệ Trạch Lương cũng bước tới, đột nhiên giữ
chặt cổ tay cô, ấn cô lên tường. Anh mau chóng ghìm chặt hai tay Tả Ý, ngăn cản
động tác tiếp theo của cô.
“Thẩm Tả Ý, cô đừng như vậy.”
Giây phút này, vạt áo Tả Ý đã mở rộng phân nửa, áo lót
hồng nhạt lộ ra ngoài, vùng ngực trắng nõn loã lồ.
“Thật đấy,” Anh hạ giọng nói lại câu vừa rồi lần nữa,
“Cô đừng như vậy.” Tiếng nói lại mơ hồ có vẻ khẩn cầu. Nói rồi, Lệ Trạch Lương
thả cô ra, vươn tay kéo áo cô cho ngay ngắn, cài lại nút, muốn nó trở lại như
vừa nãy.
Không ngờ ngón tay vừa chạm đến trước ngực Tả Ý, cô
lại đẩy tay anh ra, căm ghét nói: “Đừng đụng vào tôi!”
Lần này thật sự chọc giận Lệ Trạch Lương.
Anh dùng tay phải kìm cứng cô, làm ót Tả Ý va mạnh vào
tường, đè sát lên người cô.
Phút chốc, Tả Ý thấy đầu óc tê rần, lát sau mới là cơn
đau buốt người. Cô ngang bướng cắn răng chịu đựng, không để mình rên rỉ đau
đớn.
Anh cúi đầu, nheo mắt nói: “Đừng đụng vào cô? Chẳng lẽ
vừa rồi cô chủ động cởi quần áo chỉ để tôi xem thôi?”
Chỉ một câu nói của anh làm mặt Tả Ý đỏ bừng.
“Vô sỉ!” Cô kháng cự lại sức lực của anh, quay phắt
mặt sang chỗ khác.
Lệ Trạch Lương sắc mặt giận dữ, kéo mặt cô quay lại,
lập tức cúi đầu hung hăng hôn lên đôi môi mềm mại của cô. Nhưng, Tả Ý lại mím
môi cắn chặt răng, không cho anh hôn.
Ngón tay giữ cằm cô bóp mạnh, khiến cô bị đau không
thể không mở miệng. Lưỡi anh thừa dịp xộc thẳng vào, mặc sức càn quét, Tả Ý
định cắn anh, nhưng hai bên gò má bị anh bóp lại có muốn nhúc nhích cũng không
được, cũng chỉ đành cắn mình.
Tả Ý cảm nhận thân nhiệt đối phương cách quần áo
truyền sang cô, hơi thở anh phả lên mặt cô, dồn dập. Chỉ là, anh đang trong nụ
hôn thịnh nộ, không một chút quan tâm đến cảm giác của cô.
Anh hôn thật dữ dội, nhưng bờ môi cũng thật lạnh lẽo.
Xúc cảm lạnh băng trên môi, hoàn toàn không chạm được
đến vùng cấm của cả hai người.
Thật lâu sau Lệ Trạch Lương mới rời khỏi môi cô, sau
đó ra trước mắt cô, gằn giọng, cay nghiệt mà khiêu khích: “Cầu xin tôi, tôi sẽ
tha cho cô, nếu không tôi sẽ tiếp tục.”
Tả Ý nghe vậy, tức thì định vùng tay ra cho anh một
bạt tai, nhưng bị anh ghìm chặt ở phía sau. Anh chỉ dùng một tay đã quặc ngược
hai tay cô khoá lại.
Vì thiếu dưỡng khí làm Tả Ý hơi hụt hơi, nhưng cô vẫn
trừng mắt nhìn anh, ngẩng đầu không thèm mở miệng.
Lệ Trạch Lương thấy thế, cúi nhanh dời nụ hôn xuống
cằm, gặm cắn rồi liếm mút, sau đó lần xuống cổ. Tả Ý cứng người kháng cự anh,
không ngừng giãy dụa nhưng nhất quyết không mở miệng.
Anh tạm thời ngừng lại, rồi nói: “Thẩm Tả Ý, xin tôi!”
Cô là người thích mềm không thích cứng, dù dao có kề
cổ cũng không xuống nước.
Khi tay Lệ Trạch Lương bắt lấy nơi đầy đặn mềm mại của
Tả Ý thì thân thể cô chấn động, phát ra âm thanh đau khổ tuyệt vọng, nghe như
sắp khóc.
Anh nhạy cảm nhận thấy sự khác thường nơi cô, hoảng
hốt buông ra.
Trong nháy mắt, Tả Ý chưa kịp suy nghĩ, nhắm đúng thời
cơ dùng hết sức lực nhắc chân đạp anh một cái, sau đó đẩy anh ra. Cô cấp tốc
sửa sang quần áo muốn tông cửa xông ra, thì thấy Lệ Trạch Lương loạng choạng
lui từng bước ra sau, sau đó lại ngã ngồi xuống đất.
Anh ôm đùi phải, mồ hôi to như hạt đậu rịn trên thái
dương, sắc mặt thoáng chốc trắng bệch.
Tả Ý đột nhiên nhớ ra mình trong tình thế cấp bách lại
đi đá trúng chân phải của anh. Cô há hốc miệng, buồn bực không biết phải làm
sao.
“Tôi không cố ý.” Cô run rẩy lên tiếng, quay lại ngồi
xổm xuống định xem thử chân anh thì bị Lệ Trạch Lương hất ra.
“Ra ngoài!” Anh nén đau nói.
“Tôi giúp anh.” Tả Ý đứng lên tính dìu anh.
Anh không hề cảm kích, cao giọng lặp lại: “Ra ngoài!”
“Tôi...”
Choang──
Lệ Trạch Lương tức giận quơ tay hất ngã cây đèn sàn*,
quát lên: “Tôi bảo cô ra ngoài!”
Tả Ý lặng người một hồi, rồi đi ra ngoài theo ý anh.
(*Đèn sàn: đèn đế cao để
dưới đất.)
6.
Cô ra ngoài cửa rồi ngồi xổm xuống, vùi đầu vào khuỷu
tay, không ngừng lầm rầm với chính mình.
“Thẩm Tả Ý, không phải lỗi của mày. Mày không biết một
đá đó lại có hậu quả lớn đến vậy.”
“Đây chỉ là tình thế nguy cấp tự bảo vệ mình.”
“Mọi khi anh ta ngoại trừ đi đứng hơi lạ, còn lại đều
giống y như người bình thường. Nên mày vẫn luôn cho anh ta là người bình
thường.”
“Tuy anh ta đã có thoả thuận, nhưng ai bảo sau đó lại
thô bạo làm chi.”
...
Cô cứ lặp đi lặp lại nhưng câu này với bản thân, lòng
dần dần ổn định lại, rồi bắt đầu tính toán chuyện kế tiếp cần làm.
Sắp xếp đàng hoàng, Tả Ý là người đầu tiên gọi điện
cho Quý Anh Tùng.
Cô cố ý lược bỏ bớt nguyên nhân xảy ra, chỉ nói:
“Chúng tôi xảy ra chút xích mích, sau đó... tôi đá vào chân Lệ tiên sinh...”
“Chân phải?” Quý Anh Tùng tức thì nối lời.
“Ừ...”
Quý Anh Tùng hít phải khí lạnh.
“Tôi muốn giúp nhưng anh ta lại đuổi tôi ra.” Tả Ý
nói.
“Nếu vậy cô đừng giúp, tôi lập tức đến ngay.”
Tả Ý ngồi chồm hổm trên nền nhà, mỗi một giây trôi qua
tựa như đang chịu đựng đau khổ. Bỗng nhiên, nghe bên trong có tiếng động, hình
như là điện thoại bị rơi xuống đất.
Cô rốt cục cũng không chịu được, quay vào phòng ngủ
thăm chừng anh.
Lúc này Lệ Trạch Lương đang dựa vào thành giường, há
to miệng thở hổn hển. Điện thoại ở đầu giường quả nhiên là bị rớt xuống, chắc
là vừa nãy anh định ngồi lên giường, lại trượt ngã mà quơ phải.
Cô thấy cái chăn rủ xuống mép giường, bị ngón tay anh
túm chặt, ngón tay vốn hồng hào vì cố sức mà trở nên trắng nhợt. Còn đùi phải
của anh, buông thõng trên mặt đất.
Tả Ý đáng lẽ đang dần dần bình tâm lại bắt đầu co rút
đau đớn.
Cô không nên làm vậy với anh.
Lệ Trạch Lương thấy cô bước vào, giọng nói cực lạnh
nhạt hỏi: “Cô còn chưa đi à? Muốn ở lại thưởng thức thành quả của cô sao? Hay
là lại đá lần nữa, để trút giận?”
“Tôi biết, anh đang giận tôi lắm,” Tả Ý nói, “Nhưng
tôi thấy anh yếu ớt bất lực ngồi ở đó lại không cười nổi, càng không thể vênh
váo chế nhạo người khác vào thời điểm khó coi như thế.”
“Thẩm Tả Ý!” Lệ Trạch Lương tất nhiên là bị cô chọc
tức, điện thoại đang cầm trong tay ném thẳng về phía Tả Ý.
Cô có thể né lại không né, để mặc điện thoại đập mạnh
lên trán cô. Lực ném rất lớn, văng trúng làm cô phải khẽ bật ngửa đầu ra sau
một chút. Cô đưa tay xoa nhẹ, thoáng cau mày, như hơi đau.
Lệ Trạch Lương thấy thế mà sửng sốt, nhưng nhanh chóng
khôi phục thần sắc.
“Nếu chưa hả giận, đằng sau anh có cái điều khiển ti
vi kìa.” Tả Ý nói.
Lần này, Lệ Trạch Lương không làm dữ nữa, chỉ lạnh
lùng liếc cô một cái, giọng hờ hững: “Cô đi đi.”
“Tôi không đi! Rõ ràng là anh bảo tôi tới, giờ lại vô
duyên vô cớ đuổi tôi đi. Mời thần thì dễ tiễn thần thì khó, anh có ngon thì
đứng lên đuổi tôi ra đi.” Cô bắt đầu giở trò.
Ngược lại lần này làm Lệ Trạch Lương bế tắc, anh mệt
mỏi nói: “Cô đi ra ngoài đi, tôi không thích người khác thấy tôi thế này. Lát
nữa tôi sẽ gọi Quý Anh Tùng tới.”
“Thật là lạ, chẳng lẽ Quý Anh Tùng không phải người
khác?”
“Cậu ta... khác.” Lệ Trạch Lương hơi cứng họng.
“Phải rồi, phải rồi. Trong mắt anh, anh ta tất nhiên
là khác với những người như chúng tôi rồi.” Cô cười, vì chợt nghĩ đến tiểu Lâm
từng tưởng rằng nguyên nhân Quý Anh Tùng từ chối cô là Lệ Trạch Lương.
Tả Ý đến gần đỡ anh lên. Lần này Lệ Trạch Lương không
còn cộc cằn hất cô ra. Nhưng lúc Tả Ý đụng đến bả vai anh vẫn cảm thấy cơ thể
anh vì kháng cự theo bản năng mà cứng ngắc.
Anh nhẹ đẩy tay cô ra, nói: “Tự tôi có thể đứng được.”
“Tôi không hiểu nổi, rõ ràng có người ở bên giúp đỡ,
tại sao phải tự chuốc khổ vào người vậy chứ.”
“Tôi thật sự có thể.”
Nói xong, Lệ Trạch Lương xoay hai tay chống lên mép
giường, sau đó từ từ chống chân trái đỡ thân người, kéo chân phải không thể
nhúc nhích lên từng chút từng chút một, rồi di chuyển.
Tả Ý thấy mặt anh tuy trắng bệch nhưng hiện vẻ kiên
định không thể lung lay, điều này làm cô nhớ đến cảnh tượng mỗi sáng sớm anh
đều một mình vụng trộm đi thang bộ. Bỗng lúc ấy, cô cảm thấy trái tim mà anh đã
chôn vùi dưới đau đớn không muốn cho ai biết, lại cứng rắn và kiêu ngạo đến
nhường ấy. Tả Ý ở bên cạnh, hít một hơi thật sâu, cố nén nước mắt sắp trào ra.
Không biết bao lâu, anh quả nhiên dựa vào sức mình
ngồi lên giường, thở đánh phào một hơi thật dài. Anh vốn là người không dễ đổ
mồ hôi vậy mà bây giờ quần áo đều ướt đẫm.
“Tôi xem vết thương thế nào.” Lúc này, Tả Ý ngồi xổm
xuống định kéo ống quần anh lên.
Lệ Trạch Lương lại tránh đi, đánh lạc hướng chú ý của
Tả Ý bằng cách nhờ cô lấy giùm anh thuốc an thần. Lúc Tả Ý tìm được thuốc, rót
ly nước vào phòng, Lệ Trạch Lương đã cởi giày, mền đắp kín chân dựa trên
giường.
“Gọi cho Quý Anh Tùng giúp tôi.”
“Tôi gọi rồi, anh ta sẽ lập tức tới ngay.”
“Tôi uống thuốc rồi chắc sẽ ngủ một lát.”
“Ừ.” Tả Ý gật đầu.
Không biết thuốc có tác dụng hay không, có thể giảm
đau hay không, chỉ thấy Lệ Trạch Lương mím miệng, dường như nói chuyện cũng đã
là chuyện cố hết sức. Cô định đi vắt khăn lau mồ hôi cho anh, vừa xoay người bị
Lệ Trạch Lương giữ lại.
“Còn đau không?” Anh hỏi.
Tả Ý sửng sốt, lúc đầu còn chưa hiểu, sau đấy mới nhớ
ra cái trán, mới lắc đầu, “Không đau.”
Khi Tả Ý vắt khăn xong quay lại, Lệ Trạch Lương đã
ngủ. Anh ngủ rất say, ngón tay vẫn túm chặt tấm chăn đắp trên người. Cô biết,
anh không muốn người khác đụng đến cái chân kia.
Tả Ý đứng bên giường ngắm anh, cho đến nay anh vẫn gây
cho cô ấn tượng chưa hề khuất phục. Bất kể là sự nghiệp hay là gì khác, tựa như
không ai có thể đánh bại được anh. Thậm chí còn mạnh mẽ đến mức làm người ta
quên mất sự tàn tật của anh.
Niềm kiêu ngạo của anh, có đôi khi trong lúc sơ ý đã
đồng thời làm bị thương cả người khác lẫn bản thân mình.
Cô sợ làm anh tỉnh giấc nên không lau mặt giúp anh
nữa, chỉ lẳng lặng tắt đèn ra ngoài.
Quý Anh Tùng đến nơi, thấy Lệ Trạch Lương ngủ yên ổn
và ngoan ngoãn, bất ngờ hỏi Tả Ý: “Sao cô làm được vậy?”