Trên đường ra sân bay đi ngang qua cổng trường đại học
M, Tả Ý nhìn ra ngoài cửa xe.
“Muốn quay lại thăm không?” Anh hỏi.
“Thôi, có quen biết ai đâu.” Cô lắc đầu.
“Anh cũng tốt nghiệp ở trường này.” Anh nói.
“Thật không?” Cô kinh ngạc quay lại hỏi, sau đó nhớ ra
hình như tiểu Lâm có nhắc đến. Trước kia anh học rất giỏi, còn lấy được học
bổng toàn phần đi du học đến đại học Heidelberg.
Trên chuyến bay về, Tả Ý buồn chán lại bắt đầu tìm
chuyện nói.
“Xem ra chúng ta có duyên thật ha, học chung tới mấy
trường. Có khi nào trước đây đã gặp nhau ở đâu rồi không?” Cô cười híp mắt.
“Có lẽ.” Anh quay mặt nhìn ra cửa sổ.
“Có điều người như anh, đa phần là không để mắt đến em
rồi, có đúng không?”
“Ừ.” Anh không chú ý nghe cô nói, thất thần ừ đại.
“Ừ gì mà ừ.” Tả Ý nhăn nhó, “Anh phải nói, ‘không
phải, anh cảm thấy cô Thẩm chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn, tài năng hơn
người, cho nên đối với cô Thẩm vừa gặp đã yêu, chỉ hận gặp nhau quá muộn
màng’.”
Máy bay bay lên rồi đạt trạng thái cân bằng, Lệ Trạch
Lương mở tờ báo ra xem.
“Em có một câu hỏi.” Cô tháo dây an toàn, dựa đầu vào
vai anh.
“Hửm?”
“Sao lại yêu em?”
“Sao là sao?”
“Em tầm thường, mặc dù lòng dạ lương thiện, có tinh
thần chính nghĩa, tâm hồn cao đẹp, tướng mạo cũng không tệ...” Cô “tự ti” nói,
“Nhưng vì sao anh cứ yêu em?”
Anh buông tờ báo, ngẫm nghĩ nói: “Anh có nói anh yêu
em à?”
“...” Ặc──quả
thật không có...
Cô hơi ủ dột.
Qua một lát, Tả Ý lại khe khẽ gọi, “A Diễn.”
“Gì em?”
“Anh rất yêu người yêu cũ phải không? Cái người gọi
anh là A Diễn ấy.”
Anh không trả lời.
“Sao lại chia tay vậy?” Cô lại hỏi tiếp.
Cứ tưởng rằng mãi mãi cũng không có được câu trả lời
của anh, không ngờ anh lại bỏ tờ báo xuống, nhìn biển mây đằng sau Tả Ý, chốc
lát sau mới lên tiếng.
“Anh làm chuyện điên rồ, gây tổn thương cho cô ấy.”
“Vậy... hai người còn yêu nhau không?” Đây là vấn đề
Tả Ý quan tâm nhất.
“Không yêu.” Anh thản nhiên.
Nhưng rốt cuộc là anh không yêu, hay cô ấy không yêu,
hay cả hai người đều không yêu, lại không nói rõ với cô. Rồi, anh không tiếp
tục đề tài này nữa.
cdcd
Một ngày, Dương Vọng Kiệt lái xe chở Doãn Tiếu Mi đi
siêu thị mua đồ về nấu ăn, không ngờ ở dãy hàng bên kia thấy Tả Ý đi cùng Lệ
Trạch Lương.
“Chai này hình như thích hợp cho tóc uốn.” Tả Ý cầm
hai chai dầu gội đầu từ từ nghiên cứu sự khác nhau.
“Vậy mua chai kia.” Lệ Trạch Lương nói.
“Thật ra em cũng muốn đi uốn tóc.” Cô nói.
“Chuyện đó tính sau.” Anh vừa nói vừa cầm một chai dầu
gội bỏ vào xe đẩy.
“A Diễn, anh nói em cắt tóc ngắn nhìn được hơn không?
Nếu không thì nhuộm màu rượu vang?”
Anh đẩy xe đi trước, cô đuổi theo anh hỏi.
“Để như bây giờ là được.”
“Tại sao? Em muốn đổi kiểu tóc.”
“Mặt xấu thế kia, đổi cỡ nào cũng vậy.” Anh nói.
Cô không hề tức giận, đắc ý đi đằng sau rề rà nói,
“Nhưng không biết vì sao, em xấu thế này mà cũng có người thích chết đi được.”
“Không chừng người đó đang hối hận chết đi được.”
“...”
Được mấy bước, cô lại hỏi: “Anh nói em nên uốn kiểu
nào?”
“Không được cắt, không được uốn, không được nhuộm,
ngoài ra em muốn làm thế nào thì làm.”
“...”
...
Hai người vừa đi vừa nói chuyện râm ran, từ dãy bên
kia đi tới, không nhìn thấy Dương Vọng Kiệt và Doãn Tiếu Mi ở đối diện. Tuy hai
người không tay trong tay, nhưng thái độ rất là thân mật.
Dương Vọng Kiệt chưa bao giờ thấy Tả Ý làm nũng thế
kia, chẳng dè lâu ngày không gặp cô ấy và Lệ Trạch Lương đã đến với nhau. Anh
biết gần đây Lệ thị có chuyện lớn, định đầu tư mở rộng hạng mục vào thành phố
B. Nghe nói vừa rồi đã hợp tác với tập đoàn Đông Chính vụ vịnh Lam Điền, còn bỏ
vốn trước mấy triệu đồng.
Chuyện này ngoài dự đoán rất nhiều người. Nhưng năm
ấy, nếu không phải Lệ Trạch Lương mua công trình rách nát của Nghiệp Hưng, thì
làm sao đến lượt xí nghiệp Lệ thị nổi lên một cách thần kì trong giới bất động
sản cho được. Lúc ấy chỉ một sơ suất nhỏ, Lệ thị vừa trải qua khó khăn đang
gắng gượng sẽ không còn tồn tại. Nhưng anh ta lại thành công. Bây giờ, xem ra
anh ta lại tìm được thời cơ.
Nếu cô phải lòng người thế, anh chỉ thấy mình không
bằng mà thôi.
“Ô──không phải là cô Thẩm
sao?” Doãn Tiếu Mi hỏi, ngay sau đó thấy Lệ Trạch Lương bên cạnh, “Cuối cùng họ
quen nhau thật nhỉ.” Cô còn nhớ hồi đám cưới anh trai thì hai người đó ngồi gần
nhau.
“Ừ, còn mua gì nữa không, không mua thì về thôi, chắc
anh của em ở nhà chờ sốt ruột rồi.” Dương Vọng Kiệt đáp.
“Em với Lệ Trạch Lương cũng là bạn học đó.” Doãn Tiếu
Mi lúc chuẩn bị đồ vật này nọ trong bếp, sực nhớ mới nói.
“Đại học M?”
“Đúng vậy. Nhưng em vừa vào thì anh ta tốt nghiệp. Nên
chỉ nghe vài người nói lại, tụi em là bạn học. Khi đó anh ta tốt nghiệp loại
xuất sắc, còn nhận học bổng toàn phần sang học ở đại học Heidelberg, tuy là sau
tốt nghiệp không về trường lại, nhưng tuyệt đối không giống em hay phần lớn
người dựa vào lo lót cửa sau của gia đình mà vào.”
“Phụ nữ tụi em, chỉ cần người ta đẹp trai, có gia thế
một chút là cho rằng người ta vĩ đại.”
Doãn Tiếu Mi cố ý khịt khịt mũi, “Sao trong bếp có mùi
chua ha. Vọng Kiệt, anh vẩy dấm lên người hay đang nổi ghen vậy?” Sau đó cười
khanh khách, nói tiếp: “Anh ta lúc còn học ở trường, chẳng ai biết anh ta là
thiếu gia của Lệ gia ở Bình Hồ cả, cho nên không gây sóng gió trong trường. Sau
này anh ta nổi tiếng rồi được mời về tham gia ngày kỉ niệm thành lập trường,
tụi em mới nghe nói lại.”
“Chân anh ta từ trước đến giờ vậy à? Tụi em không để ý
sao?”
“Lúc đại học chân không sao, nghe nói còn chơi bóng rổ
nữa, sau đó không biết thế nào, hình như là gặp tai nạn xe ở bên Đức thì phải.”
“Tai nạn xe?”
“Tai nạn xe gì?” Doãn Tiêu xen vào, vươn đầu hỏi.
“Tụi em nói Lệ Trạch Lương chắc là gặp tai nạn ở Đức.”
“Đức? Không phải đâu, sao anh nghe nói ở thành phố B
mà.” Doãn Tiêu nói, “Vì việc này mà trong giới kinh doanh bỗng náo động.”
“Náo động?” Doãn Tiếu Mi hỏi.
“Trước kia nghe người ta nói, có tạp chí lá cải phơi
bày tai nạn đó là mưu sát. Có điều không chính xác, lúc bấy giờ báo chí sợ
thiên hạ yên bình quá, cứ truyền tin, chắc tổn hại danh tiếng xí nghiệp, Lệ gia
mới phong toả tin tức.”
“A?” Nghe Doãn Tiêu nói, hai người không hẹn mà cùng
há hốc miệng.
Hai người chưa kịp hỏi, Doãn Tiêu đã bị vợ kêu ra.
“Mưu sát là sao?” Doãn Tiếu Mi quay sang hỏi Dương
Vọng Kiệt.
“Không rõ lắm.” Dương Vọng Kiệt đáp, “Chắc là tranh
đoạt tài sản gì đó quá, người có tiền không thể thoát khỏi chuyện cũ rích này.”
Dương Vọng Kiệt nói xong, hai người không khỏi nhìn
nhau, vì thế kéo Doãn Tiêu vào bếp, tiếp tục tra hỏi.
“Mưu sát là sao?”
2.
“Trước đây Lệ thị và tập đoàn Hải Nhuận vẫn hợp tác
làm ăn.” Doãn Tiêu kể, “Hai nhà rất thân thiết, còn cùng mở shopping mall, làm
ăn phát triển lắm. Nhưng về sau bộ phận ẩm thực bên thành phố B xảy ra vụ ngộ
độc thức ăn.”
“Có chết người không?” Doãn Tiếu Mi hỏi.
“Hình như là có người chết, lúc đó việc này ồn ào lắm,
gây thiệt hại nặng cho giá cổ phiếu niêm yết của hai nhà, cổ phiếu rớt giá từng
ngày. Hơn nữa chính phủ cũng can thiệp vào, ngay lúc đó Lệ thị đẩy Hải Nhuận
ra, chẳng những phủi mông rút vốn, còn cung cấp cho chính phủ rất nhiều tài
liệu.”
“Có phải bên trong Hải Nhuận có vấn đề không?” Dương
Vọng Kiệt phân tích.
“Có lẽ là vậy, nếu đúng vậy thì Lệ thị sẽ không chịu
thay Hải Nhuận, vì thế hai nhà mỗi người đi một ngả.”
“Bạn bè gặp nguy mà không giúp một tay.” Doãn Tiếu Mi
nhíu mày nói.
Doãn Tiêu cười ha hả, “Thương nhân coi trọng lợi
nhuận, đến giờ phút đó còn bạn bè gì nữa, tự bảo vệ mình là quan trọng nhất.
Lần đó Lệ thị cũng tổn thất nặng nề, sau đấy kiên quyết nhảy vào bất động sản.”
“Mà bấy nhiêu thôi còn chưa đủ.” Doãn Tiêu nói một câu
ý nghĩa sâu xa khiến Dương Vọng Kiệt chú ý.
“Còn gì nữa à?” Dương Vọng Kiệt hỏi.
“Thẩm Chí Hồng ở Hải Nhuận, vì vậy mà đột ngột xuất
huyết não qua đời, Hải Nhuận tức thì sụp đổ.”
“Như vậy sau đó Lệ Trạch Lương bị tai nạn xe là do họ
mưu sát? Người của Hải Nhuận mưu sát người thừa kế của Lệ thị trút giận?”
“Người thừa kế Lệ thị? Không phải,” Doãn Tiêu lắc lắc
ngón tay với Dương Vọng Kiệt, “Khi đó Lệ Trạch Lương đã tiếp quản Lệ thị, anh
ta chính là người quyết định chuyện đấy.”
“Ồ?” Doãn Tiếu Mi bỏ con dao xuống, xen vào: “Lệ học
trưởng đúng là...” Cô trong chốc lát không tìm được từ ngữ châm biếm hình dung
anh.
Doãn Tiêu cười, tiếp lời cô: “Độc ác? Anh ta không
phải là người bình thường. Ngẫm lại lúc đó Lệ Trạch Lương bao nhiêu tuổi? Hai
lăm, hai sáu? Hổ thẹn thật, Vọng Kiệt, chúng ta thật đáng hổ thẹn.”
Dương Vọng Kiệt bất đắc dĩ mỉm cười, kiểu người vừa ra
đời đã có tất cả, có gì để so sánh. Nếu anh và Doãn Tiêu cũng có gia thế như
thế, dám chắc không thua kém anh ta.
“Vậy tai nạn xe thật là người bên Hải Nhuận làm? Vì
thế mà muốn lấy tính mạng của người ta?” Doãn Tiếu Mi hỏi.
“Không biết, nhưng tai nạn xảy ra ở thành phố B, ngay
địa bàn Hải Nhuận.” Doãn Tiêu đáp.
“Ai nói ở thành phố B, rõ ràng là ở Đức.” Khanh Hiểu
Nguyệt tới tham dự vào câu chuyện.
“Anh hai nói.” Doãn Tiếu Mi le lưỡi.
“Là ở Đức.” Khanh Hiểu Nguyệt thản nhiên nói.
“Sao em biết?” Doãn Tiêu hỏi ngay.
“Anh không biết phụ nữ nhiều chuyện lắm sao, nhất là
đối với đàn ông đẹp trai càng nhiều chuyện.” Khanh Hiểu Nguyệt vờ ngớ ngẩn với
chồng.
“Anh cũng đẹp trai mà.” Doãn Tiêu nói.
Khanh Hiểu Nguyệt nghe vậy, làm như đang mắc ói, sau
đó liền nhảy đi. Vì vậy, cuộc trò chuyện về Lệ Trạch Lương rất nghiêm túc vì
hai vợ chồng trêu đùa nhau mà chấm dứt.
Dương Vọng Kiệt thật lâu không nói, anh và Lệ Trạch
Lương chẳng quen biết gì nhau, càng không nói là ghen tỵ hay không ghen tỵ, là
điều gì đã làm anh mất bình tĩnh?
Đại học Heidelberg ư.
Không biết vì sao khi nghe được mấy chữ này, Dương
Vọng Kiệt vẫn luôn canh cánh trong lòng. Lúc ăn tối, anh cuối cùng cũng nhớ ra
đã nghe được từ đâu. Không phải anh đã từng nghe tên trường Heidelberg, mà là
cảm thấy rất quen.
Anh chợt nhớ ra lần đầu tiên gặp Tả Ý, anh rể Ngô Uy
Minh đã giới thiệu. “Tiểu Thẩm, là ‘rùa biển’ từ đại học Heidelberg.”
Lúc đó Tả Ý còn cười nói, “Tự túc thôi, vì ở đại học M
không nổi nữa, sau đó còn suýt chút bị rớt.”
Trong đầu chợt hiện cảnh tượng đó, Dương Vọng Kiệt
dừng đũa.
“Vọng Kiệt, anh sao vậy?” Doãn Tiếu Mi hỏi.
“Doãn Tiêu, cậu nói chủ Hải Nhuận tên gì?”
“Thẩm Chí Hồng.”
Lơ đãng ăn cơm xong, Dương Vọng Kiệt tạm biệt Doãn
Tiếu Mi về nhà, trên đường về càng nghĩ càng cảm thấy có gì đó không ổn. Cũng
họ Thẩm? Nếu anh nhớ không lầm, nhà Tả Ý cũng ở thành phố B, đại học M,
Heidelberg, tai nạn xe, thành phố B, họ Thẩm, việc này có phải trùng hợp quá
rồi không.
Có vài việc cần xác nhận lại, lấy điện thoại gọi cho
Doãn Tiếu Mi, rồi do dự đổi thành nhắn tin.
“Lệ Trạch Lương trên em mấy khoá?”
Không đầy mười giây, có tin hồi âm.
“Bốn khoá, em vừa vào thì anh ta vừa tốt nghiệp. Sao
vậy?”
“Còn Thẩm Tả Ý?” Anh bấm xong, nhìn nhìn rồi xoá đi.
Trước đây hình như Doãn Tiếu Mi có nói rồi, Tả Ý học trên cô một khoá, hơn nữa
hỏi chuyện của Tả Ý, Doãn Tiếu Mi sẽ thấy khó chịu.
Nếu suy đoán như thế, thì Tả Ý và Lệ Trạch Lương học
chung một năm ở đại học M, rồi sau đó đồng thời du học ở Heidelberg. Tình cảm
của họ tình cờ nảy sinh hay là đã bắt đầu từ lúc đó?
Vậy thì tại sao cô ấy lại không biết anh ta. Dương
Vọng Kiệt nhớ lần thứ hai anh hẹn Tả Ý đi ăn, khi anh nói, cô ấy mới giật mình
phát hiện chân Lệ Trạch Lương có vấn đề. Nên hẳn cô ấy không biết anh ta rồi.
Nhưng mà, Heidelberg rộng lớn bao nhiêu mà hai người
Trung Quốc cùng lúc du học lại không hề quen biết nhau? Huống chi còn là bạn
học cùng trường trong nước.
Do chứng mất trí nhớ của cô ấy?
Anh không phải hạng người thích xen vào việc người
khác, nhưng riêng đối việc của Tả Ý lại rất để tâm, vì cái gì? Trong lòng anh
biết rất rõ. Anh do dự bấm gọi Tả Ý. Cô ấy hình như ở nhà, chào hỏi rồi, Dương
Vọng Kiệt vào chuyện chính.
“Nghe nói em tìm được bạn trai rồi.” Anh nói.
Tả Ý nhất thời không biết trả lời thế nào.
“Tôi với bạn ở siêu thị gặp em đi chung với Lệ tổng.”
“À?” Tả Ý biết chuyện cô với Lệ Trạch Lương không kể
qua loa được, đành cười nói, “Chúng tôi sao lại không thấy mọi người nhỉ. Anh
cũng thật là, sao không gọi tôi, hôm nào phạt anh mời cơm mới được.”
“Nghe nói hai người là bạn cùng đại học, cùng du học,
duyên phận nhiều năm lắm mới có kết quả chứ gì.” Anh không cố ý nói vòng vo, mà
nói thẳng vào chuyện muốn biết.
“Thật ra nói lại xấu hổ, chứ tôi với anh ấy trước đây
không quen.” Tả Ý nói.
Nói thêm mấy câu, Dương Vọng Kiệt tắt điện
thoại, càng cảm thấy kì quặc. Nghe giọng điệu của Tả Ý, nếu cô ấy không quen Lệ
Trạch Lương, là do mất trí nhớ, vậy Lệ Trạch Lương cũng không quen cô ấy?
Có điều có lẽ Tả Ý họ Thẩm thật sự chỉ là trùng hợp.
Nếu không Lệ Trạch Lương sao lại phải để con gái kẻ thù bên người một cách vô
ích, y như quả bom nổ chậm.
Trong một ngày tiếp nhận quá nhiều tin tức, Dương Vọng
Kiệt bỗng thấy đầu óc hỗn loạn.
Hôm sau, Dương Vọng Kiệt đến công ty làm xong bảng
biểu báo cáo công trình, rảnh rỗi nhớ lại chuyện hôm qua. Muốn thoả mãn lòng
hiếu kỳ ngày càng tăng cao, không có thám tử tư thì đã có mạng internet.
Anh vào trang web tìm “Thẩm Tả Ý”, đường dẫn không
nhiều, không chừng cái tên này không thông dụng mấy, cẩn thận kéo xuống. Có một
bài khiến anh nhớ đến Chu An Hoè. “Cậu ấm ngân hàng Huy Hỗ vì quấy rối cấp dưới
bất thành nổi giận mướn người hành hung...” Một bài báo rất dài, trong bài có
câu: “Luật sư nguyên cáo Thẩm Tả Ý.”
Dương Vọng Kiệt uống nước, rồi tìm tiếp, nhưng không
tìm được tin chấn động nào liên quan đến Tả Ý. Không tai nạn xe, không mất trí
nhớ, không Heidelberg, thậm chí không cả Hải Nhuận.
Thẩm Tả Ý, trên mấy trang tìm kiếm chỉ là con số 0.
Đúng lúc anh bỏ cuộc, lại thấy một câu ở cuối trang.
Tin này không liên quan đến tên anh tìm, nhưng vì chức
năng tìm kiếm tìm chữ “Thẩm” trong Thẩm Huệ, và “Tả Ý” trong Tô Tả Ý mà hiện
ra.
Đáng lẽ không thu hút được sự chú ý của Dương Vọng
Kiệt, nhưng trên trang web là dòng chữ “Kỷ niệm ngày thành lập trường vở kịch
[Phù thuỷ Salem] thành công... Đại học M đưa tin” hiện trước mắt anh.
Đây chính là kịch bản và nhóm kịch Doãn Tiếu Mi đã kể.
Anh xem kĩ thời gian đăng tin, trước nửa năm so với
lời Doãn Tiếu Mi. Ngoài điều này ra, mọi thứ đều khớp với Tả Ý.
Nhưng tại sao lại là “Tô Tả Ý”?
3.
Anh không kìm được gọi điện hỏi Doãn Tiếu Mi.
“Đúng rồi, cô ấy đổi họ Tô trước đây. Nhưng là đổi
trước khi đi Đức nửa năm. Lúc đầu mọi người còn thấy lạ.” Nghe Dương Vọng Kiệt
hỏi xong, Doãn Tiếu Mi đáp.
“Đúng là lạ thật.”
“Ừm. Đã lớn rồi còn đổi họ, chẳng lẽ không lạ. Nhưng
mà... Mấy chuyện này không phải rất bình thường sao, có lẽ mẹ cô ấy tái giá,
nghe nói trước kia là theo họ mẹ. Chuyện này ai mà hỏi tới cho được.”
Dương Vọng Kiệt ngồi một mình trên ghế.
Tô Tả Ý, Thẩm Tả Ý. Hai cái tên này cứ luẩn quẩn trong
đầu. Đúng lúc đó Doãn Tiêu đến văn phòng tìm anh đi họp.
“Sao thế, ông anh, trông hồn vía treo ngược quá.”
“Doãn Tiêu, cậu có thể tìm giúp tôi việc Thẩm gia
không?” Anh biết Doãn Tiêu có cách.
“Việc gì?”
“Việc nhà.”
“Việc nhà?”
“Tôi muốn biết Thẩm Tả Ý có quan hệ gì với Thẩm Chí
Hồng.”
“Thẩm Tả Ý... là ai?” Anh không nhớ đã gặp người này ở
đâu.
“Giúp giùm tôi đi.”
Vài ngày sau, Doãn Tiêu quả thật thông báo kết quả cho
Dương Vọng Kiệt.
“Thẩm Chí Hồng của Hải Nhuận có hai cô con gái. Con
gái lớn là Thẩm Tả Tình, nhỏ là Thẩm Tả Ý.” Doãn Tiêu nói, “Thẩm Tả Ý là con
riêng, bị gia đình và bên vợ gây áp lực, sau này lớn lên mới được vào nhà họ
Thẩm.”
“Thẩm Tả Ý là con riêng Thẩm Chí Hồng?”
“Đúng vậy.”
Tâm trạng Dương Vọng Kiệt hơi khác lạ, anh không biết
Tả Ý lại có thân thế như vậy. Thảo nào nghe nói cô ấy hay giúp đỡ miễn phí về
mặt pháp luật cho phụ nữ ở tầng lớp bần cùng của xã hội.
cdcd
Bảy giờ rưỡi tối, Tả Ý ăn cơm chiều Lệ Trạch Lương nấu
xong rồi rửa chén. Đây là công việc hai người đã phân công nhau. Trước đây cô
nghĩ công việc của anh hẳn là phải dự tiệc nhiều, không ngờ lúc cô làm thêm
giờ, anh lại về nhà đúng giờ nấu cơm.
Lúc này, ti vi đang phát tin kinh tế tài chính.
“Chỉ số Nasdag suy giảm liên tục cùng giá dầu thô tăng
cao làm chỉ số chứng khoán toàn cầu giảm thấp, chỉ số chứng khoán Thượng Hải và
Thâm Quyến đã phá vỡ mức giảm thấp nhất trong ba năm qua, chỉ trong ba tháng,
từ tháng Năm đến nay đã hao hụt một ngàn hai trăm tỷ nhân dân tệ.”
Tả Ý liếc sang ti vi, nhíu mày. Mọi người trong văn
phòng đều xem giá cổ phiếu, vừa có biến động gì là cùng ào vào xem.
Chỉ là, cho dù chỉ số chứng khoán liên tục giảm, nhưng
không ảnh hưởng chút nào đến tâm tình của người họ Lệ đang nấu cơm.
“Chẳng lẽ anh không mua cổ phiếu?” Tả Ý hỏi. Kì lạ,
lúc nhóm Ngô Uy Minh kể khổ với cô qua điện thoại, hét chí choé y như mổ heo.
“Em mua à?”
“Không, em xem tiền như mạng sống, sao bỏ tiền mạo
hiểm được chứ. Lỡ lỗ năm, sáu chục ngàn, bảo đảm em sẽ nhảy từ sân thượng trên
này xuống.”
“Đừng nhảy ở đây, nếu không chủ chỗ này lại bắt Lệ thị
dọn dẹp thi thể.”
“Toà nhà này cũng là anh xây hả?” Tả Ý kinh ngạc, một
lát sau mới nhớ ra, ai oán nhìn anh, “Anh lại chẳng có lòng thương hại tí nào,
lẽ nào em nhảy lầu mà không kéo em lại, còn châm chọc nữa chứ?”
Cô rửa chén một nửa thì điện thoại reo.
“Điện thoại.” Anh gọi.
Tả Ý chùi tay vào tạp dề rồi cầm di động, là cô bạn
thân Chu Bình Hình tìm cô. Cãi nhau với chồng, khóc sướt mướt kể lể với Tả Ý.
Tả Ý dỗ dành, “Nín đi Bình Hinh, mình qua liền. Ở nhà
chờ mình.”
“Mình muốn đi uống rượu.”
“Được, chúng ta đi uống rượu.”
“Đàn ông không phải là thứ tốt đẹp!” Chu Bình Hinh
nước mắt ròng ròng oán trách.
“Ừ, đàn ông đúng là không...” Cô liếc sang Lệ Trạch
Lương, nuốt mấy chữ sau xuống, không nói hùa theo.
Tả Ý nghe điện thoại xong, cởi tạp dề thay đồ.
“Em ra ngoài, Bình Hinh khóc dữ lắm.”
“Trễ lắm rồi.” Anh ngồi trên sofa, vẻ không vui.
“A Diễn,” Tả Ý ôm chặt cổ anh từ phía sau, “Em về ngay
mà.”
“Anh đi với em.”
“Thôi mà. Em chỉ nghe cô ấy kể lể thôi, anh ở nhà chờ
em.”
Cô cầm xắc tay, đang mang giày thì Lệ Trạch Lương gọi
lại, “Tả Ý.”
“Sao vậy?” Cô quay lai.
Anh bước đến vuốt thẳng tóc cô, “Ra ngoài mà không
chịu soi gương, chẳng khác gì ngày xưa.”
“Đôi lúc anh giống mẹ em ghê.” Tả Ý nói, “A Diễn, anh
có thấy kì lạ không, em cảm giác anh dường như rất hiểu em. Kiếp trước có phải
chúng ta kết thân nhau không?”
“Gì mà kết thân với không kết thân?”
“Em muốn nói như Bảo Ngọc*, hình như anh đã từng gặp
em.”
(*Bảo Ngọc này là Giả Bảo Ngọc trong Hồng
Lâu Mộng.)
Mắt anh hơi thẫm lại, “Chắc là gặp ở trường học.”
“Lúc đó em mù hay sao ấy, sao lại bỏ lỡ anh được nhỉ.”
Tả Ý đùa với anh.
Lệ Trạch Lương nhếch môi khẽ cười.
“Em không đi à?” Anh nhắc nhở cô.
“Ừm.” Tả Ý mang giày, sực nhớ gì đó, xoay người lại,
“Chờ em về nha.” Ngay sau đó chu môi hôn nhẹ lên môi anh, trộm lấy Goodbye
kiss.
Vóc dáng cô không thấp, nhưng vì muốn tìm vị trí thuận
lợi nên nhón chân lên. Không ngờ anh lại phản ứng cực nhanh, nhân cơ hội kéo cô
lại, giam vào trong ngực, cúi đầu hôn sâu.
Tả Ý bị anh hôn đến choáng váng, đỏ mặt dựa vào ngực
anh.
“Tả Ý,” Anh gọi.
“Hửm?” Tai cô ép sát ngực anh, lúc anh nói chuyện thì
nghe tiếng rung trong lồng ngực.
“Chúng ta mãi mãi thế này, được không?”
Anh cúi nhìn cô, đôi mắt vốn nhạt màu, giờ dưới ánh
đèn như thẫm hơn, là ánh mắt phức tạp làm người khác khó hiểu.
Tả Ý tròn mắt, “Lệ tiên sinh, ông lão ngài đang tỏ
tình với em đó hả?”
Câu hỏi nghiêm túc lại bị cô trêu chọc làm hỏng.
“Em cứ thích đối đầu với anh.” Anh xoa nhẹ thái dương.
“Đâu có,” Cô biện bạch, “Anh bảo em ăn cà chua em
không dám gắp khoai tây, anh bảo em tăng ca em không dám trốn về. Người nghe
lời anh như vậy tìm đâu ra được, còn nói em đối đầu với anh.”
Anh đành chịu thua khoát tay, xin cô đi mau cho, lúc
đó còn nhấn mạnh: “Không được uống rượu. Lúc về gọi cho anh, anh đón em.”
Nhưng lúc cô đến trước cửa nhà Chu Bình Hinh, gõ cửa
hồi lâu không ai mở, cô lục xắc tay không ngờ lại bỏ quên di động ở nhà. Ra
điện thoại công cộng gọi vậy. Gọi điện thoại mới biết cô ấy đang ở vũ trường
uống rượu, tiếng nhạc đinh tai nhức óc. Cô biết cô ấy mượn rượu giải sầu, nên
hấp tấp chạy đến.
Chu Bình Hinh vẫn tỉnh táo, chưa uống đến say như
chết, nhưng nhìn sàn nhảy ngẩn người. Cô ở thành phố A có một mình Chu Bình
Hinh là bạn. Hoặc nên nói là dường như sau tai nạn đó ngoại trừ công việc cô
không hề qua lại với ai. Nhưng ở Đường Kiều gặp Chu Bình Hinh làm cô có mong
muốn bảo vệ.
“Tả Ý, mình muốn ly hôn.” Qua tiếng nhạc điếc tai, Chu
Bình Hinh hét lớn.
“Hai người không phải tốt lắm sao?”
“Trong ví tiền anh ấy có biên lai mua trang sức, mà
không phải mua cho mình. Mình hỏi, anh ấy không giải thích còn nói mình không
tin tưởng anh ấy, sau đó lái xe bỏ đi.” Chu Bình Hinh nói lớn, Tả Ý nghe được
bảy tám phần.
Cô nhéo nhéo mặt Chu Bình Hinh, “Đàn ông không phải
đều thế sao, thà bản thân nôn ra máu cũng không thèm giải thích. Đây mới là
quyến rũ đó, Bình Hinh à. Hỏi anh ấy chút đi, đừng tự mình chuốc bực bội.”
“Nếu anh ấy có người khác thì tính sao đây?”
Thì cắt bỏ phần dưới của anh ta đi, Tả Ý vốn định nói
vậy, nhưng không nên khuyên người ta như thế, đành phải nói: “Không đâu, tim
chồng cậu cứng hơn vàng nữa là.”
“Cậu bớt chọc ghẹo đi.” Chu Bình Hinh nói. Cô biết Tả
Ý đang sống chung với Lệ Trạch Lương. “Bây giờ cậu đang thời kì trăng mật,
không biết có chồng rồi khổ thế nào đâu.”
...
Cứ một câu rồi một câu, khuyên tới khuyên lui. Vì ở
đây nói chuyện là phải hét lớn, nên chỉ chốc lát, giọng hai người đều khàn đặc.
Không biết bao lâu, Tả Ý mới nhớ phải nói với Lệ Trạch
Lương một tiếng, bằng không Lệ tổng tức giận, hậu quả thật không lường được.
Tiếng ồn to đến điếc tai, cô biết anh sợ nhất là âm thanh ầm ĩ, vì vậy mượn di
động của Chu Bình Hinh ra ngoài gọi.
Đi ra là tầng hầm, leo hơn chục bậc cầu thang mới lên
mặt đường.
Cô vừa lên cầu thang vừa ấn số, không chú ý đằng trước
nên đụng phải một người từ trên đi xuống, di động tuột khỏi tay rơi xuống đất.
4.
“Luật sư Thẩm──” Con
người đó cợt nhả gọi cô.
Tả Ý vừa ngước lên thì thấy ôn thần chắn ngay trước
mặt ── là Chu
An Hoè.
“Chu tiên sinh.” Tả Ý mặt hiện
vẻ xui xẻo cười với hắn.
“Lại có duyên ha.” Chu An Hoè nói. Cạnh hắn còn có hai
người, vừa thấy đã biết là dân không ra gì.
Lần trước đối phó với một mình hắn, Tả Ý phải chạy vào
toilet nam mới trốn được, hơn nữa hắn không chờ cô ra chắc là e ngại Lệ Trạch
Lương ở bên trong. Bây giờ cô một thân một mình, bên Chu An Hoè có thêm hai
người, chỉ sợ càng khó thoát.
Bọn chúng đứng ở chỗ tối trên cầu thang, tuy ở ngoài
có người ra vào nhưng chỗ này khuất, còn thêm ba tên đàn ông tụ tập với nhau,
đi ngang mà nhìn vào thì không được yên thân.
Tả Ý cân nhắc tình hình một chút, may mà Chu Bình Hinh
không theo ra, nếu không với tính cách cậu ấy không biết sẽ loạn đến thế nào.
Thông thường khi gặp phải lưu manh, cùng lắm là giật tiền cướp sắc.
Giật tiền chắc là không, hắn là kẻ bao thầu mà.
Còn cướp sắc, sờ mó vài cái cũng chẳng chết ai. Tuy
bây giờ không có người đàn ông nào đi ngang thấy tình cảnh của cô, nhưng tên
Chu An Hoè vẫn chưa đến nỗi nào.
Nghĩ thế, cô quyết tâm không để mình mất bình tĩnh.
Nếu cô càng sợ, hắn càng làm tới.
“Hôm nay không có người bảo vệ bên cạnh à, thật ra
luật sư Thẩm à, cô không biết tôi ngưỡng mộ nhất là nữ tính của cô đâu. Xinh
xắn, dáng đẹp, còn là luật sư. Đặc biệt là lúc cô ở trên toà tố cáo tôi thay
con nhỏ kia, quả thật lúc đó tôi cũng muốn làm cô như con kia luôn, cô nói xem
tôi có oan ức không. Lúc đó tôi còn muốn ăn luôn cô, dù có phán tôi tám năm,
mười năm tôi cũng thấy đáng, tiếc là...” Giọng điệu của hắn cực kì ngả ngớn,
còn giơ tay vuốt tóc rũ trên vai Tả Ý đưa lên mũi hít hà.
“Chu thiếu gia, anh lại bệnh
cũ tái phát rồi.” Tả Ý nói.
“Đừng giả vờ thanh cao trước mặt tôi. Tên họ Lệ không
phải chỉ hơn tôi chút tiền thôi sao. Cô còn cho hắn tài giỏi gì. Kẻ tàn phế,
đến khi làm chắc chắn kém hơn tôi.” Chu An Hoè còn cười hô hố với hai tên đứng
cạnh. “Huống hồ, không chừng hắn chả làm ăn gì được.”
Tả Ý nhíu mày, đáng lẽ nghĩ rằng chẳng cần đôi co với
hắn, giả bộ ngờ nghệch cho qua chuyện. Tiếc là cô đánh giá quá cao bản thân
ngoại trừ Lệ Trạch Lương thì ai cũng đối phó được. Bình thường cô ghét nhất là
bị người khác đụng chạm, hơn nữa còn là loại người như Chu An Hoè.
Huống chi, đụng chạm cô thì thôi, đến Lệ Trạch Lương
cũng bị hắn nhục mạ, cô thật sự nổi cáu. Ghét bỏ hất tay hắn ra, nhưng miệng
lại cười nói: “Thật là, giỏi thì anh nói trước mặt Lệ Trạch Lương đi, nói sau
lưng người ta làm gì. Loại người như anh chỉ có khoe mẽ trước mặt phụ nữ thôi,
cuối cùng không phải để Chu gia ra mặt hốt cứt cho anh à. Bây giờ nhiều người
thấy lắm, Chu thiếu gia, nếu anh dám động đến một cọng lông của tôi, tôi cam
đoan ngày mai cho anh lên trang đầu.”
Tả Ý nói mỉa mai một tràng, lạnh lùng lườm hắn, phẩy
phẩy tay, “Phiền anh tránh ra.” Cúi xuống nhặt di động của Chu Bình Hinh thì bị
Chu An Hoè kéo giật ngược lại.
“Buông ra!” Tả Ý trừng hắn.
“Muốn hù tao à?” Chu An Hoè nghiến răng, “Mày nghĩ tao
không có cách nào bắt mày sao? Có muốn tụi tao đưa mày đến chỗ khác vui vẻ
không?”
Câu nói vừa dứt, Tả Ý không nhịn nữa, giơ tay tán
thẳng lên mặt Chu An Hoè. Hắn tức tối hất tay, Tả Ý lùi lại theo bản năng,
không ngờ lại bước hụt chân, té xuống cầu thang.
cdcd
Ở bệnh viện, Chu Bình Hinh nén nước mắt gọi điện báo
cho Lệ Trạch Lương.
Tiếng Lệ Trạch Lương run run hỏi số phòng và bệnh
viện. Còn dặn đi dặn lại cô chăm sóc tốt Tả Ý. Gần mười phút sau, người đàn ông
anh tuấn đi nhanh như gió xuất hiện ở bệnh viện.
Chu Bình Hinh trước đây chỉ thấy anh từ xa, biết anh
là người nổi tiếng gọn gàng, nhưng anh bây giờ chỉ mặc áo tay ngắn bình thường
đến cả nút cũng không cài hết.
Anh lo lắng hỏi y tá xong đi thẳng đến chỗ cô.
“Cô là Chu Bình Hinh?” Anh kéo cô lại hỏi.
Chu Bình Hinh cắn môi gật đầu. Cô cảm nhận được tay Lệ
Trạch Lương run rẩy, lòng bàn tay lạnh ngắt, sắc mặt lo âu. Có lẽ chưa ai thấy
anh thất thố thế này.
“Tả Ý ở trong đó?”
Không đợi Chu Bình Hinh trả lời, anh đẩy cửa xông vào.
Anh thoáng nhìn thấy Tả Ý nằm trên giường bệnh, mày cau chặt, trán quấn băng,
cánh tay cũng bị trầy phải bôi thuốc.
Anh bước đến, gạt sợi tóc dính bên khoé miệng cô.
“Bác sĩ nói chỉ cần cậu ấy không ói thì không sao. Cậu
ấy vừa tỉnh lại một lúc, muốn tôi gọi cho Lệ tiên sinh.” Chu Bình Hinh nói nhỏ.
Đương nhiên Tả Ý không nói rõ thế, mà chỉ thì thào gọi A Diễn.
May mà Chu Bình Hinh biết A Diễn là ai, lúc ấy mới nhớ
ra mình nên gọi cho Lệ Trạch Lương.
Không biết Lệ Trạch Lương có nghe cô nói hay không mà
hơi nhíu mày, lộ ra ánh mắt làm người khác nhìn mà lo lắng. Anh đứng trước
giường, ngón tay nhẹ nhàng vuốt lên mặt cô, không kiêng dè Chu Bình Hinh và y
tá đang tiêm cho Tả Ý. Có thể thấy anh không để tâm đến ai khác.
Anh thất thần không biết bao lâu, lúc quay lại vẻ mặt
vừa rồi hoàn toàn biến mất, lúc nhìn Chu Bình Hinh, anh lại trở thành Lệ Trạch
Lương cao ngạo.
Mắt anh thẫm lại, giọng nói rất bình thản: “Sao lại
thế này?” Ánh mắt này làm Chu Bình Hinh không kìm được mà rùng mình.
“Tả Ý uống rượu cùng tôi, giữa chừng cậu ấy nói đi gọi
điện cho anh rồi một mình ra ngoài, không ngờ lại té cầu thang.”
“Tự cô ấy té?”
“Nghe nói lúc đó có mấy người ở đấy.”
“Người nào?”
“Thấy không ổn đã chạy mất, tôi không kịp thấy.”
Ánh mắt Lệ Trạch Lương hơi nheo lại, năm ngón tay khẽ
co duỗi kìm chế tức giận, nói bình thản: “Muộn rồi, cô về đi.”
Câu nói này nghe thì có vẻ khách sáo nhưng nghiêm nghị
khiến người khác không dám phản đối. Chu Bình Hinh sợ trong lòng anh oán trách
cô, không dám nán lại chỉ nhìn Tả Ý một cái rồi lập tức vâng lời.
Sau khi Chu Bình Hinh đi rồi, anh đến phòng trực ban
hỏi bác sĩ tình hình của Tả Ý. Bác sĩ đoan chắc trừ vết thương ngoài da không
có gì nghiêm trọng, “Chỉ là...” bác sĩ trực nói, “Sợ động đến não, nhưng hiện
giờ không xác định được, đành quan sát xem cô ấy có nôn ói không thôi. Tốt nhất
sáng mai làm kiểm tra toàn diện đề phòng ngộ nhỡ.”
Lệ Trạch Lương gật đầu, về phòng bệnh gọi cho Quý Anh
Tùng và Tiết Kỳ Quy.
Anh đẩy cửa vào phòng, đến gần nhìn Tả Ý thật lâu.
Nước biển nhỏ từng giọt, Tả Ý ngủ có vẻ không yên ổn. Cô từ nhỏ không sợ chích
thuốc, dường như can đảm hơn anh một tí.
Quý Anh Tùng chạy đến. Lệ Trạch Lương khe khẽ bước ra
hành lang, vừa lúc Tiết Kỳ Quy gọi điện đến, hai người nói vài câu ngắn gọn rồi
cúp máy.
“Là Chu An Hoè?” Quý Anh Tùng hỏi.
“Ừ.” Mắt Lệ Trạch Lương sầm lại, “Do tôi sơ ý.” Anh
vốn đã nương tay, chỉ dạy dỗ chút chút tên cậu ấm này là được, nào ngờ hắn dám
ra tay với Tả Ý.
“Anh định thế nào?”
“Bảo hắn chặt tay, bò đến đây xin lỗi.”
“Chu gia làm sao để yên.” Chu
An Hoè không bản lĩnh gì, nhưng hắn là đời thứ ba của Huy Hỗ, Chu gia làm
sao để hắn chịu thiệt.
“Nếu không sẽ trả giá rất đắt.”
“Anh...” Anh biết Lệ Trạch Lương không phải loại người
như vậy, nhưng thật sự sợ anh vì Tả Ý mà nhất thời xúc động. Vì không để người
nằm trong kia có bất trắc gì mà anh đã gây ra chuyện cực đoan. Lần trước Hoàng
tiểu thư chỉ sơ ý tát Tả Ý, Lệ Trạch Lương bèn cho người đi dạy dỗ cô ta. Có
thể thấy đây là loại che chở sâu sắc không phải bình thường.
Lệ Trạch Lương cười lạnh, “Anh Tùng, trên đời này giết
người có rất nhiều cách, dùng tiền lấy mạng người khác là cách ngu xuẩn nhất,
tôi vẫn chưa muốn làm.”
Quý Anh Tùng nghe xong không nói thêm lời nào, anh
biết Lệ Trạch Lương đã tính toán kỹ càng, xác định rõ ràng muốn dùng Chu An Hoè
mà trút hận.
Con người vừa lạnh lùng vừa tàn nhẫn ấy, lúc vừa vào
phòng bệnh khí thế mạnh mẽ đã không còn. Anh để vật dụng hàng ngày Quý Anh Tùng
mang đến ở đầu giường, rồi lại nhìn Tả Ý.
Môi cô mím chặt, rõ ràng là ngủ không yên giấc.
Anh vén chăn cho cô, không ngờ cô thì thào một câu vô
nghĩa, “A Diễn...”
Hai chữ này như dấu ấn, dần dần in vào tim phổi. Ngực
anh bất giác ấm áp, khoé miệng hơi mỉm cười.
“Tả Ý, có đau không em?” Dù anh biết cô không nghe
được nhưng vẫn hỏi.
Nước biển trong bình dường như nhỏ hơi mau, anh đưa
tay sờ thử, bàn tay vẫn luôn nóng ấm của cô hơi lạnh. Anh kéo ghế, ngồi xuống
khe khẽ ủ bàn tay đó trong tay anh.
Cứ như thế, trông suốt một đêm.
5.
Sáng sớm hôm sau, bác sĩ, y tá lục tục giao nhận ca.
Lệ Trạch Lương vừa từ toilet ra thấy Tả Ý đã tỉnh. Đôi mắt mở to say sưa nhìn
lá cây ngoài cửa sổ.
Rất nhiều năm về trước cũng cảnh tượng này, họ nói cô
không nhớ rất nhiều người và rất nhiều chuyện, nhưng anh không tin. Anh khó
khăn lắm mới đến được phòng bệnh thăm cô. Cô cứ lẳng lặng ngồi ở hoa viên, ngẩn
người như nhìn tàng lá trên cây.
Cô chắc ngửa cổ hơi lâu nên mỏi lại gục xuống, mắt
lướt qua mặt anh, không hề dừng lại. Lúc sau cô quay lại nhìn anh trên xe lăn,
hỏi nhỏ y tá bên cạnh: “Vị tiên sinh đó không có chân sao?”
“Có lẽ là vậy.” Y tá đáp.
“Thật đáng tiếc, hiếm thấy có người phương Đông nào
anh tuấn như vậy.” Cô im lặng gật đầu, lịch sự không nhìn anh nữa.
Khi đó, bệnh cô rất nghiêm trọng, vẻ mặt thường hoảng
hốt, chuyện vừa mới làm đó lại không nhớ được. Nên anh quên mất, thật ra sau
tai nạn đó họ đã gặp nhau.
Tiếng đóng cửa của anh làm Tả Ý đang ngẩn người trên
giường giật mình, cô nghe tiếng động, khi thấy là Lệ Trạch Lương thì híp mắt
cười: “A Diễn.”
“Em có thấy chỗ nào không khoẻ không?” Sợ cô té để lại
di chứng.
“Có.” Cô nói.
“Chỗ nào?” Anh thận trọng hỏi.
“Em đói bụng.” Cô cười.
“Quý Anh Tùng sẽ mang điểm tâm đến ngay.”
“Em muốn ăn cháo anh nấu à.” Cô làm nũng, “Cháo lá sen
ngọt ngọt thơm thơm mà tuần trước em đau bụng anh nấu cho em, anh nói lúc ăn có
thể bỏ thêm lá bạc hà đó.”
Nghe cô nói, y tá đang đổi thuốc cho cô không nén được
cười nhỏ.
Tả Ý trước mặt người lạ nói anh như vậy, làm anh thấy
hơi ngượng. Vì thế, anh xấu hổ ho khụ một cái.
Làm xong CT, đi qua phòng khác, cô nghe có người nói
chuyện điện thoại trên hành lang: “Bán, bán ngay, đầu phiên hôm nay nhất định
phải bán cho tôi.” Giọng nói mất bình tĩnh.
“Mọi người bị cổ phiếu hành điên à?” Cô hoài nghi hỏi.
“Em nên mừng là đã không mua, bằng không anh đến nhà
trọ nhặt xác em rồi.” Anh nói.
“Anh còn bồi thường không ít đâu. Lệ huynh, xem ra anh
hiểu rồi đó, trái tim cũng mạnh mẽ dữ ha.” Cô cười he he.
“Không chỉ trái tim, chỗ khác của anh cũng rất mạnh
mẽ.” Anh nói tỉnh bơ.
“&%¥#@!”
Tả Ý nín nghẹn, nhìn xung quanh xem có ai nghe được
không. Không biết sao tên này toàn ý nghĩ xấu không à.
Thật là, mở miệng là nói bậy bạ.
“Anh hư quá.”
“Anh nói gì sai à?”
“Đồ hư hỏng, toàn nghĩ chuyện đó không.”
“Anh nói em đó Tả Ý,” anh nhìn cô, lời nói rất hợp
tình hợp lí, “Đầu óc em suốt ngày nghĩ gì vậy, có một câu bâng quơ mà đã nghĩ
đến chuyện đó rồi.”
“...” Tả Ý lại bị đánh bại.
Tả Ý về phòng bệnh vừa ăn sáng, vừa kể lại tình tiết
mình té cầu thang.
À... đương nhiên cô tự động lược bỏ mấy câu Chu An Hoè
sỉ nhục Lệ Trạch Lương. Nếu không cô đảm bảo người này sẽ cầm dao chém người.
“Kẻ như thế, em hận không thể chặt hắn thành tám khúc,
không thể ngờ trên đời có loại người cặn bã như hắn. Nhất định phải bắt hắn
chịu tiền thuốc men, còn tiền lương mấy ngày nghỉ việc nữa.” Nói rồi Tả Ý hung
hăng cạp trái táo.
Lệ Trạch Lương ngồi bên nghe nhưng không nói gì.
Tả Ý nhăn mặt, “Anh tốt xấu gì cũng phụ hoạ với em
chút đi. Nếu không em mắng không đã.”
“Phụ hoạ thế nào?” Anh hỏi lại.
“Anh có thể nói, đúng vậy, đúng là cặn bã, nhất định
phải bắt hắn trả tiền thuốc men.” Tả Ý đùa ác nói xong, chẳng ngờ anh lại nói
theo cô.
Khiến Tả Ý đâm lo lắng giơ tay sờ trán anh, “A Diễn,
anh không phải thấy em bị thương mà đau lòng đến ngốc luôn chứ.”
Lệ Trạch Lương cười cười chẳng giận, làm Tả Ý cho là
anh không tập trung.
Đúng là, thất thường mà.
Mấy ngày nay rất nhiều người đến thăm cô, Đường Kiều
cũng tốt, Lệ thị cũng được, tự nhiên cô cảm thấy mình có duyên dã man. Ngày
thường ban đêm Lệ Trạch Lương mới đến, ban ngày thì mất dạng. Tả Ý suy nghĩ,
không biết anh làm gì đó mờ ám hay bận bịu. Anh mà có mặt ở phòng bệnh là phần
lớn người quen biết quan hệ giữa anh Tả Ý.
Sau khi xuất viện, Lệ Trạch Lương đưa đầu bếp ở nhà cũ
đến làm cơm trưa mỗi ngày cho Tả Ý. Cô ở nhà chơi bời hết mấy ngày.
Một hôm, đột nhiên Ngô Uy Minh gọi điện đến.
“Tả Ý, Huy Hỗ có chuyện rồi.”
“Hả.”
“Hồi nào?”
“Sáng nay?”
“Sao vậy?”
“Sáng nay Chu An Hoè với cha hắn bị cảnh sát đưa vào
phòng thẩm vấn, không chừng ngày mai đưa tin.”
“Sao lại thế? Chẳng lẽ...” Chẳng lẽ Lệ Trạch Lương
làm? Tả Ý căng thẳng hỏi.
Ngô Uy Minh kể lại tin tức mình biết cho Tả Ý.
Hoá ra, Chu An Hoè mặc dù là tổng giám đốc ở Huy Hỗ mà
không có thực quyền, nhưng vì quan hệ của cha hắn nên động tay động chân sổ
sách.
Hắn tham ô tiền quỹ của Huy Hỗ đầu tư cổ phiếu. Nửa
năm trước buôn bán có lời thì càng tham, không rút ra trả lại tiền quỹ. Tháng
Năm cổ phiếu rớt giá, ba tháng nay chỉ số cổ phiếu giảm thấp nhất đến 30%.
Khái niệm này là gì, trung bình một vạn chỉ còn có ba
nghìn.
“Nếu em là Chu An Hoè em làm sao để trả lại tiền quỹ?”
Ngô Uy Minh hỏi.
“Em mà là loại rác rưởi đó à. Hơn nữa chuyện trộm cắp
đó em càng không làm.”
“Nếu, anh nói là nếu, thử xem đầu óc thông minh của em
có hư hại gì không.”
“Em mà là hắn,” Tả Ý ngẫm nghĩ, “Sẽ nói chỗ thâm hụt
đó là cho vay trong một hạng mục lớn, làm giả sổ sách. Người trong công ty điều
tra ra thì nói là quan hệ nội bộ, rồi dùng danh nghĩa tổng giám đốc đảm bảo.”
Nhưng như thế sẽ thành vòng tuần hoàn ác tính.
Nói tóm lại chính là, lấy tiền công ty mua cổ phiếu,
sau khi thua lỗ không lấp được thâm hụt công quỹ, lại tạo vụ cho vay giả đối
phó trước. Kiểu cho vay này lại không có hộ khẩu, nếu là xí nghiệp Trương Tam
nào vay tiền, cho là có xí nghiệp này đi, điều tra một chút là lộ ngay.
Vì nhà hắn dù mở ngân hàng, nhưng cũng chỉ là giữ tiền
cho người ta thôi, tiền vẫn là của người khác.
“Nếu em làm chuyện xấu, chắc chắn thông minh hơn Chu
An Hoè. Hắn vừa biết lộ chuyện là mềm nhũn, biện pháp này không phải hắn nghĩ,
mà cha hắn thu dọn giùm. Nên Uỷ ban Quản lý Ngân hàng và Phòng Quản lý Điều tra
vừa kiểm tra sổ sách, tóm luôn hai cha con.”
Chuyện đầu cơ cho vay ngân hàng nào mà chẳng có. Giao
dịch đen kí kết ngầm không thực hiện đúng lãi suất cho vay, thu được rất nhiều
hoa hồng cho bản thân.
Huy Hỗ để thâm hụt nhiều như thế, cũng lớn mật lắm mới
làm được.
Nhưng vì sao lại trùng hợp điều tra ra ngay Huy Hỗ,
còn vừa điều tra đã phát hiện. Tả Ý và Ngô Uy Minh đều không nói rõ.
Chuyện này──Tả Ý
hiểu.
Cô nói muốn Chu An Hoè bồi thường tiền thuốc, chẳng
qua lúc ấy đang ấm ức nên thuận miệng nói mà thôi. Tiếp xúc với loại người đó,
bị thiệt hại chỉ như bị chó cắn. Cô vẫn nghĩ vậy, vì cô quả thật không thể trêu
vào hắn.
Nhưng từ chuyện này, Lệ Trạch Lương không phải ngày
một ngày hai mà làm được.
Không chừng ở Huy Hỗ có tay trong của anh. Nuôi dưỡng
một tay trong phải mất bao nhiêu thời gian và tinh lực? Chắc chắn anh đã chuẩn
bị từ rất lâu rồi, sau đó trong phút chốc biến Huy Hỗ thành con số không.
Anh không chỉ là thương nhân thuần tuý.
Nghĩ vậy, Tả Ý vòng tay ôm đầu gối càng chặt.
6.
“Thật ra anh không nên sử dụng tay trong đó.” Tiết Kỳ
Quy nói.
Bọn họ cài cắm tay trong để nắm nhược điểm của Huy Hỗ,
ý ban đầu không phải là đánh gục Huy Hỗ, mà chỉ chuẩn bị lợi thế đề
phòng vạn bất đắc dĩ cho Lệ thị.
Vậy mà Lệ Trạch Lương vì một lúc tức giận mà sử dụng
trước thời hạn.
Lệ Trạch Lương nhìn ra cửa sổ không trả lời, Tiết Kỳ
Quy biết ý không nói thêm mà rời phòng. Khi đến cửa anh ta nghiêng nhìn, không
biết thế nào dạo gần đây Lệ Trạch Lương trong công ty càng ngày càng ít nói, tính
cách càng thâm trầm hơn xưa.
Về nhà phát hiện Tả Ý hơi lạ thường, anh hỏi: “Em xem
tin tức à?”
“Ừ. Tiền thuốc men tốn nhiều lắm hả anh?” Cô hỏi.
“Tả Ý,” anh đang lấy chén đũa, nghe vậy thì ngừng tay,
“Em giờ đang ở với anh, nếu có người muốn động đến em dù là nửa cọng tóc cũng
là gây hấn với anh.”
Anh dường như không vui.
Thật là──anh
trút giận giúp cô, cô lại thương hại đối phương.
Tả Ý nhận thấy anh khác lạ, từ phía sau ôm eo anh, “A
Diễn, anh giận hả?”
“Không có.” Anh gạt phắt.
“Không giận chẳng lẽ là ghen?” Cô cố ý, “Em thương hại
tên Chu An Hoè nên anh ghen?”
“Không thể nào.” Anh nhấn mạnh.
Rõ ràng anh giận chết được mà còn cố nói cứng.
“Đúng đó, anh làm sao ghen với hắn được. Tên họChu đó làm
gì có cửa so được với A Diễn của em. Với lại cái kẻ chuyện xấu gì cũng làm,
chúng ta làm vậy là vì dân trừ hại, thay trời hành đạo, trừ mạnh giúp yếu, cướp
của người giàu...” Tả Ý nói nửa chừng mới thấy câu thành ngữ cuối dùng không
chính xác, cướp của người giàu chia cho người nghèo dùng cho Lệ Trạch Lương chỉ
thích hợp một tí thôi, nên trớ thành: “Hoàn toàn là vì nước quên thân, vì dân
phục vụ.”
Anh thích nhất là nghe Tả Ý nịnh nọt, cho dù là nói
nhảm nhí nhưng sắc mặt dịu hẳn đi.
Tự kỷ, tự kỷ, quá tự kỷ, Tả Ý nhăn nhó sau lưng anh,
còn lèm bèm trong bụng.
“Em nói gì?” Lệ Trạch Lương xui khiến thế nào quay đầu
lại.
Tả Ý nhanh như sóc, vẻ mặt thật thà cười nói, “Em nói
Lệ tổng là anh hùng vĩ đại.”
Cô một mình ở nhà rảnh rỗi, nên nhờ Chu Bình Hinh thuê
rất nhiều phim về xem.
“Không xem tin tức, chúng ta xem DVD nha?”
Sau khi ăn cơm xong, cô ễnh cái bụng no căng ngồi dựa
ghế, gần đây bị nạn nên được hưởng phúc, cả chén bát cũng không cần rửa. Hèn
chi phụ nữ thời xưa đều thích làm mỹ nhân bệnh tật.
Vì quả là, ốm yếu có đặc quyền.
“Anh muốn xem tin kinh tế tài chính.”
Thế mà──người này không hề biết
thương hoa tiếc ngọc, cởi tạp dề đổi kênh.
“Nhưng mà...” Cô nhìn Lệ Trạch Lương, “Nhưng em chóng
mặt, xem mấy người mặt mày vô cảm cứ léo nhéo đọc tin thời sự quốc tế là em
chóng mặt, cả cánh tay bị trầy hôm bữa cũng đau.” Cô nói vớ vẩn nhưng lại rất
hăng hái, nửa nài nỉ nửa nhõng nhẽo.
Anh nhìn cô, không biết nghĩ gì, phút chốc phá lệ nói:
“Chúng ta đến rạp xem phim.”
Há?
Tả Ý há hốc miệng.
Trạch nam lại rời hang.
“Không muốn hả?” Lệ Trạch Lương liếc xéo hỏi cô.
“Muốn!” Cô lập tức gật đầu như bổ củi.
Tháng Chín ở thành phố A, ban ngày trời vẫn nắng gắt
nhưng về đêm trời lại se lạnh.
Sau khi mua vé, Tả Ý mua bỏng ngô với coca, kéo Lệ
Trạch Lương đến chỗ chờ.
“Anh ăn không?” Cô đưa bỏng ngô qua hỏi Lệ Trạch
Lương. Có điều, đoán trước được câu trả lời, là hai chữ bất di bất dịch đó.
“Không ăn.” Đúng chóc.
Tả Ý nhíu mày, anh không thể đổi câu khác sao?
“Em ăn bằng kỹ thuật cao.” Tả Ý chớp mắt, “Biểu diễn
cho anh xem.”
Dứt lời, cô cầm một hạt bỏng tung lên trời. Cô ngửa
cổ, há miệng, hứng ngay viên bỏng vào miệng.
Cô đắc ý nheo một mắt cười, vừa nhai vừa nói: “Lợi hại
không?”
“Trẻ con.”
Anh bình thản, tuôn hai chữ nhận xét hành động của cô.
Tả Ý bất mãn lườm anh, “Em còn tung cao hơn nữa kìa.”
Cùng lúc tung hai viên, ngửa cổ bước một bước đón lấy. Đúng lúc có một đôi nam
nữ đi tới, hai bên đều không chú ý sắp va vào nhau.
Anh nhanh tay, kéo cô qua.
Cô va mạnh vào ngực anh, bỏng ngô rơi đầy đất, coca văng
lên quần Lệ Trạch Lương. Nhiều người hiếu kì nhìn sang.
Anh cúi xuống nhìn vết coca.
Tả Ý trốn trong ngực anh, xấu hổ quá trời.
“Em lại làm chuyện xấu hổ rồi.”
“Anh quen rồi không còn sốc nữa.” Anh vỗ vỗ cô, “Nên
mấy chuyện trẻ con này tốt nhất bớt làm, nhất là lúc đông người.” Ngữ điệu lần
đầu khuyên bảo tận tình.
“Làm sao bây giờ? Mất mặt muốn chết.”
“Nếu em không rời khỏi anh, không chừng còn nhiều
người thấy em mất mặt nữa.” Anh nói.
Hả──
Tả Ý lúc này mới nhớ ra, nhanh chóng rời khỏi anh. Tư
thế vừa rồi của cô rất giống cô gái thương thầm trộm nhớ lao mình vào anh chàng
đẹp trai nơi công cộng.
Mặt cô đỏ đến tận lúc vào phòng chiếu, bắt đầu chiếu
phim, đèn trong phòng tắt hết.
Là bộ phim cũ [City of Angels],
lần đầu tiên Tả Ý xem phim này.
Đến cảnh nữ diễn viên Maggie đang đạp xe trong rừng,
buông hai tay đón ngọn gió thổi đến, mặt hiện nụ cười tươi tắn rạng rỡ, Tả Ý
bỗng lần được tay Lệ Trạch Lương, nắm chặt.
Anh quay sang nhìn cô. Nhờ ánh sáng màn hình, anh thấy
mặt cô đẫm nước mắt.
Hạnh phúc nhường ấy, cả phòng ai cũng mỉm cười cho
tình yêu của hai nhân vật chính, chỉ mình cô khóc lặng lẽ.
Anh nắm tay cô, nhỏ nhẹ hỏi: “Tả Ý? Em sao vậy?”
“Em không biết, cảm thấy họ ngọt ngào quá lại làm em
có dự cảm chẳng lành.”
Lệ Trạch Lương nghe vậy đứng dậy kéo cô.
“Chúng ta đi.”
Tả Ý buồn bực, “Sao vậy?” Chẳng lẽ cô làm anh giận nữa
sao?
“Đi thôi.”
Cô cứ thế lơ ngơ bị anh kéo ra khỏi rạp. Vừa ra ngoài
đường, gặp Mạnh Lê Lệ - quả phụ của Hoàng gia từ trung tâm thương mại đi ra. Cô
ấy đưa túi xách cho tài xế, xoay người đi đến.
“Lệ tổng, luật sư Thẩm.”
Lệ Trạch Lương gật đầu chào lại.
Ánh mắt Mạnh Lê Lệ dời đến bàn tay đang nắm của hai
người, Tả Ý hơi ngại ngùng nên buông ra.
“Không ngờ luật sư Thẩm tìm được mối duyên tốt đến
vậy, chúc mừng cô.” Cô cười, thật lòng chúc mừng.
Trò chuyện mấy câu, hai bên chia tay.
“Anh với Mạnh Lê Lệ quen thân hả?” Tả Ý nói.
“Bạn bè làm ăn, không nói rõ là quen thân hay không
quen được. Hai người quen nhau à?”
Tả Ý đáp: “Trước kia Hoàng tiên sinh mất, cô cậu nhà
họ Hoàng tranh chấp tài sản với cô ấy, vụ đó em giải quyết.”
Lệ Trạch Lương gật đầu, “Cô ấy điều hành ngân hàng
Hoàng gia khá tốt.”
Một lát sau, cô lại hỏi anh, “Sao không xem cho hết
phim?”
Anh nãy giờ tuy không nói gì, cũng không thấy anh tức
giận, vậy thì tại sao?
“A Diễn, anh sao vậy?” Cô tiếp tục hỏi.
Hồi lâu anh mới thản nhiên trả lời: “Nếu chúng ta
không xem đoạn sau, vậy bọn họ không phải luôn dừng lại ở đó ư.”
Nghe xong, Tả Ý bất giác nở nụ cười.
Rồi, cô cả vốn lẫn lời trả lại anh bốn chữ: “Anh mới
trẻ con.”