Cuộc hôn nhân không vừa ý này đã khiến Lục Trác Niên buồn rầu không nói nên lời từ lâu, ấy thế mà đột nhiên khúc mắc được hóa giải, tâm tình hắn cũng vì thế mà thoải mái sảng khoái hẳn lên, thậm chí còn cảm thấy hứng khởi đến không tự chủ được. Suốt mấy ngày nay, hôm nào hắn cũng đưa Kỳ Duật về nhà họ Lục để anh cảm nhận được tình thương gia đình. Hồi trước Kỳ Duật được anh trai hắn che chở, giờ thì đến lượt hắn, chỉ nghĩ thôi cũng đủ cảm thấy trọng trách gánh trên vai cao cả thế nào rồi. Hắn hạ quyết tâm sẽ coi Kỳ Duật là anh em của mình.
Điều này khiến Du Vi vui mừng khôn tả. Ngày nào bà cũng quay cô giúp việc mòng mòng, đòi cô thay đổi đa dạng các món ăn vì chỉ sợ không giữ chân được đôi trẻ ở lại. Mặc dù Lục Triển Đình chẳng tỏ vẻ gì, nhưng những ngày gần đây ông cũng về nhà sớm hơn thường lệ.
Kỳ Duật để ý thấy Du Vi rất thích nghịch tai con trai mình, lúc nào anh cũng thấy tai của Lục Trác Niên bị vân vê rồi túm lại thành một nhúm, cứ như thể không có xương vậy, lúc bỏ tay ra thì lại trở về bình thường. Không chỉ có vậy, Du Vi còn cực kỳ nhiệt tình mời Kỳ Duật nghịch cùng với mình. Tất nhiên là Kỳ Duật xua tay từ chối rồi.
Cứ đến lúc đấy, Lục Trác Niên lại chẳng nói năng gì mà chỉ liếc nhìn Kỳ Duật, nụ cười như có như không thấp thoáng trên môi.
Du Vi cũng thấy được quan hệ giữa đôi trai trẻ này có vẻ hòa dịu hẳn đi, vậy là lại càng vui vẻ hơn. Bà muốn thử thăm dò hai đứa nên cố ý làm bộ nói: “Trác Niên, con không thấy tiểu Duật đang ngại đấy à? Chủ động bảo em ấy thử đi xem nào.“
Từ trước bà đã rất yêu mến Kỳ Duật, cảm thấy Kỳ Duật quả thực rất xứng đôi vừa lứa với đứa con cả thông minh chững chạc của mình, thế nhưng ông trời chẳng chiều lòng người, cuối cùng lại trói hai đứa với tính cách hoàn toàn chẳng giống nhau lại một chỗ. Bà cũng không dám mong thằng con mình có thể sống suốt đời với Kỳ Duật, chỉ dám hy vọng hai đứa chung sống hòa thuận với nhau, để sau này nếu có đường ai nấy đi thì ít nhất cũng không gây thương tổn cho đôi bên.
Nhưng nếu hai đứa trẻ này thực sự có thể tiến tới với nhau thì Du Vi chắc chắn sẽ rất sung sướng. Bà chưa từng cảm thấy an tâm với Lục Trác Niên, hồi trước còn có con cả để quản thằng bé, bây giờ ngẫm lại mới thấy Lục Trác Hoa già dặn trước tuổi, đến việc dạy dỗ em trai cũng tự mình đảm đương chứ không để bố mẹ phải lo lắng. Giờ con cả đã ra đi, bà và chồng cũng gặp nhiều khó khăn khi phải uốn nắn lại đứa con sống tự do đã quen này. Lục Triển Đình quen kiểu cứng rắn và quen với việc người khác nghe theo mệnh lệnh của mình, cho nên khi dạy dỗ con cái thì thường khô khan, không mềm dẻo. Du Vi cũng biết giữa hai cha con tồn tại không ít vấn đề, nhưng bà cũng đành bó tay, chỉ biết cố gắng hòa giải được đến đâu hay đến đây. Với Lục Triển Đình thì bà còn có cách để đối phó, vì dù sao vợ chồng chung sống với nhau đã lâu, nhưng với Lục Trác Niên thì khó hơn nhiều. Nếu có người như Kỳ Duật ở bên để mắt tới Lục Trác Niên, thi thoảng lại khuyên nhủ thằng bé thì bà cũng yên tâm hơn. Hơn nữa, với tính tình của mình, nếu Lục Trác Niên vừa ý với một kẻ chẳng ra gì thì quả rất rắc rối, còn với Kỳ Duật thì bà rất yên tâm.
Lục Trác Niên nghe vậy nên không liếc nữa mà quay hẳn sang nhìn Kỳ Duật. Kỳ Duật bị nhìn chằm chằm đến mức phải bối rối, yết hầu cũng vì căng thẳng mà chuyển động một cách mất tự nhiên. Anh đang định nói không cần thì Lục Trác Niên đã tiến sát tới gần, nắm lấy tay anh rồi để lên tai của hắn.
"Sờ đi.” Hắn nói.
Ngón tay Kỳ Duật chạm vào chỗ xương sụn ở vành tai của Lục Trác Niên, thấy tai của hắn thực ra cũng có xương đấy chứ, chẳng hề giống với lúc nằm trong tay của Du Vi chút nào. Nhưng chỉ cần hơi dùng lực một chút là sẽ thấy xương sụn của hắn đúng là mềm một cách kỳ lạ…
Lục Trác Niên vừa buông tay thì Kỳ Duật cũng nhanh chóng rụt tay về. Du Vi nhìn vẻ mặt của hai người, cười hỏi: “Mềm nhỉ?”
Kỳ Duật “vâng” một tiếng, tưởng như thế là xong, ai ngờ Lục Trác Niên cũng thò tay sang sờ sờ tai của anh. Kỳ Duật giật bắn mình, không khống chế được cảm xúc, vội vàng gạt tay hắn ra theo bản năng.
Lục Trác Niên xoa xoa cổ tay mình, nhe răng nói: “Anh cứ nghi ngờ mãi… có phải em tập võ không vậy? Lần trước em sốt phải nằm trên giường ấy, nhoáng một cái đã đè anh xuống rồi.”
Du Vi: “!!!” Trong lòng thầm nghĩ thôi xong rồi, hai đứa này còn nằm cùng giường nữa? Thế là bà lại không kìm được mà nhìn qua ngó lại hai người, thằng con nhà mình thì luôn miệng kêu đau, Kỳ Duật thì cứ lúng túng ngượng ngùng, khiến lòng bà chộn rộn không thôi.
Đến tối, bà không nhịn được nên phải tìm đến chồng để nhờ phán đoán: “Này… ông có nghĩ thằng Niên Niên nằm dưới không?”
Lục Triển Đình ngơ ngác không hiểu: “Nằm dưới gì cơ?”
“Thì nó ở cùng với tiểu Duật ấy…”
Đến giờ Lục Triển Đình mới hiểu, gương mặt vẫn lộ vẻ kỳ quái, chẳng rõ tại sao vợ mình tự nhiên lại lôi chuyện này ra, chỉ nói: “Làm sao tôi biết được. Chuyện hai đứa nó bà lo nhiều như thế làm gì.”
Du Vi giận dỗi: “Sao lại không lo cho được, tôi phải quan tâm đến chúng nó chứ!”
“Bà đừng có ngày nào cũng lo nghĩ nhiều như thế, lại còn lo đến tận giường của con mình nữa chứ.” Lục Triển Đình chẳng để tâm đến chuyện đó. “Bà có lo thì lo cho tôi đây này.”
“Ông thì có gì mà phải lo…” Du Vi lầu bầu, sau đó lại không nhịn nổi nên kể lại cho Lục Triển Đình nghe, nhờ ông phân tích xem thế nào.
Lục Triển Đình nghe xong thì nói: “Có mỗi câu nói đấy thôi mà bà cũng phải nghĩ ngợi linh tinh. Kỳ Duật là đứa ngoan ngoãn hiểu chuyện, chỉ cần hai đứa nó sống yên ổn thì muốn làm gì cũng được, bà đừng có nhúng tay vào làm gì. Con nó cũng lớn rồi, phải vô vi nhi trị (*), hiểu chưa?”
Du Vi không rõ cảm giác này là từ đâu mà có, cũng không phải là bà thấy con mình nằm dưới thì mất mặt, chỉ là bà vốn nghĩ Kỳ Duật sẽ ở vị trí đó, chẳng ngờ lại không phải vậy, cho nên bà chưa kịp thích ứng.
“Ôi, nói với ông cũng chẳng được gì.” Du Vi thở dài, ưu sầu mà đi vào giấc ngủ.
(*) Vô vi nhi trị: Quan điểm của Lão Tử, đại khái là đừng có can thiệp vào chuyện gì cả, cứ để mọi chuyện tự nhiên như vốn có.