Lương Nhân

Chương 8-1



Lục Trác Niên bắt đầu thấy hứng thú, hắn đứng thẳng người rồi hơi hất cằm lên nhìn Kỳ Duật, tỏ ý nói đi xem nào.

“Việc nhà anh không làm cũng được, cái đó cứ để tôi lo, nhưng mong anh thông cảm cho tôi, tôi…” Kỳ Duật nhìn thẳng vào mắt hắn, “hơi hơi bị nghiện sạch sẽ.”

Lúc này Lục Trác Niên chẳng cần nghe Kỳ Duật nói thêm cũng thừa biết Kỳ Duật có tật này là chuyện quá bình thường luôn, chẳng có gì đáng để nhắc đến cả, nên hắn chỉ đáp: “Tùy cậu, tôi thì sao cũng được.”

Kỳ Duật có cảm giác hình như người này không hiểu hết ý mình nói thì phải, định chuyển cách nói sao cho rõ ràng hơn, nhưng Lục Trác Niên lại cướp lời: “Tôi cũng ưa sạch sẽ lắm chứ bộ?” Hồi còn sống xa nhà một mình, tuần nào hắn cũng thuê người đến lau dọn một lượt.

Lục Trác Niên hơi bất mãn khi nghĩ Kỳ Duật hình như đang coi thường hắn. Kỳ Duật nhìn hắn chằm chằm, dường như thầm chấp nhận mà không nhiều lời về vấn đề này nữa, chỉ mỉm cười nói: “Thế thì đỡ cho tôi nhiều rồi.”

Sau này khi nhớ lại ánh mắt và thái độ của Kỳ Duật lúc ấy, Lục Trác Niên cảm thấy vẻ ôn hòa và lương thiện của người này quả đúng chỉ là bề ngoài, chứ thực ra Kỳ Duật là kiểu tẩm ngẩm tầm ngầm mà đấm chết voi. Hắn thực sự không thể hiểu nổi sao Kỳ Duật lại có thể thản nhiên nhìn hắn rồi nói mình chỉ “hơi hơi” bị nghiện sạch sẽ như vậy.

Ngay sau đó, Lục Trác Niên xách hai chiếc vali của mình lên tầng hai, đặt cùng chỗ với chiếc vali đang nằm lẻ loi một góc. Phòng để quần áo từ rộng rãi giờ đã biến thành chật chội, vậy mà hắn vẫn tỏ vẻ chưa bằng lòng, nói: “Tối qua mẹ tôi video call để giám sát tôi sắp xếp đồ, tôi làm kiểu chống đối nên chẳng biết mình nhét cái gì vào vali nữa.”

Kỳ Duật xem xét một hồi rồi chủ động nói: “Anh ở phòng này nhé, để tôi sang phòng bên cạnh.” Chỉ có phòng ngủ chính là có phòng để quần áo và nhà vệ sinh riêng, những phòng còn lại đều không có.

Lục Trác Niên vẫn không hiểu rõ ý của Kỳ Duật, hắn nghĩ chưa chắc mình đã ở đây được mấy ngày: “Thôi, chuyển đi chuyển lại mệt lắm. Cứ để ở đây đã, chờ khi nào tôi bảo trợ lý đặt hết đồ rồi gửi qua đây thì hẵng nói tiếp.” Hắn dừng lại rồi quay ra nhìn Kỳ Duật, hỏi: “Hôm nay cậu có ở nhà không?”

Kỳ Duật đáp: “Có,” sau đó bổ sung thêm, “mấy phòng bên cạnh không rộng bằng phòng này, nếu đồ của anh nhiều thì ở phòng này cho tiện. Tôi chuyển sang phòng bên cũng được, không phiền hà gì đâu.”

Lục Trác Niên liếc anh. Đúng vậy, mặc dù Kỳ Duật ở đây cũng hơn một tháng rồi nhưng đồ đạc thực sự rất ít, cho dù có nhìn kỹ thì cũng chả thấy gì, nên hắn không kìm lại được mà chế giễu: “Ngoài sơ mi trắng ra cậu còn gì không?”

Kỳ Duật cười cười đáp lại: “Còn quần áo ở nhà nữa.”

Lục Trác Niên: “…”

“Cậu cứ ở phòng này đi.” Lục Trác Niên không nói lý do, giọng nói có vẻ dứt khoát không chấp nhận cãi lại, nên Kỳ Duật cũng không tiện cò kè nữa.

Bỏ được cái vali đi coi như Lục Trác Niên đã xong nhiệm vụ, hắn thậm chí còn lười không muốn đi chọn phòng, cứ thế gọi cho Du Vi để báo cáo kết quả cho bà hài lòng. Hắn quay ra nói với Kỳ Duật: “Tầm chiều nay đồ đạc sẽ được đưa đến, cậu ở nhà thì nhận nhé.”

Kỳ Duật không quen quyết định thay người khác nên hỏi: “Thế để ở đâu? Phòng này được không? Phòng này hướng đẹp.” Anh chỉ chỉ vào phòng bên cạnh phòng ngủ chính, rồi chỉ sang phòng đối diện, “phòng này thì rộng hơn chút.”

Lục Trác Niên hờ hững nhìn theo hướng chỉ của Kỳ Duật, chọn phòng bên cạnh: “Phòng này đi.”

“Bao giờ sang nhà cậu đây?” Lục Trác Niên vừa xuống cầu thang vừa hỏi.

“Xin lỗi anh, chắc mấy ngày nay thì chưa được đâu.”

Lục Trác Niên hỏi với giọng trêu đùa: “Lâu thế rồi chưa về thăm nhà có sợ ông nội cậu trách tôi bạc đãi cậu không đấy? Liệu ông có tính sổ với tôi không?”

Kỳ Duật đáp: “Tôi sống ở đây rất tốt chứ chẳng bị bạc đãi hay gì cả.” Anh cố ý tránh né nói về ông nội mình.

Lục Trác Niên không rõ là Kỳ Duật đang nói thật hay chỉ là theo phép lịch sự, mà hắn cũng lười hỏi nên chỉ nói: “Vậy thì mong lúc tôi đến đây ở, cậu cũng vẫn sống tốt như thế.”

“Tất nhiên rồi,” Kỳ Duật nói, “tôi còn chưa cảm ơn anh nữa. Lúc bị ốm may nhờ có anh, cảm ơn anh rất nhiều.”

Cuộc trò chuyện của hai người càng ngày càng kỳ quái, thậm chí Lục Trác Niên còn nghĩ tiếp theo mình nên nắm tay Kỳ Duật rồi lắc đầu nguầy nguậy để diễn cho tròn vai trong vở kịch khách sáo giả tạo này.

Lục Trác Niên dừng bước, nghiêng đầu nhìn Kỳ Duật: tất nhiên không phải là để nắm tay anh rồi. Kỳ Duật vẫn đi bên cạnh hắn, lúc này cũng dừng lại theo dù không hiểu vì sao.

“Bây giờ tôi đi làm, cậu có chịu đứng đây tiễn tôi, nhìn tôi ra khỏi nhà rồi vào thang máy không?” Hắn nhìn chằm chằm vào Kỳ Duật, trên mặt hơi lộ ý cười. “Nếu tôi sống ở đây, cậu có làm thế hàng ngày không?”

Kỳ Duật không hề thay đổi sắc mặt, mà chỉ bước lên trước rồi nhìn thẳng vào mắt Lục Trác Niên, mím chặt miệng, nụ cười mỉm cũng chẳng còn nữa. Nhưng khi cất tiếng, giọng nói của anh vẫn rất nhẹ nhàng và lịch sự: “Xin lỗi anh, tôi không có kinh nghiệm sống cùng người khác.”

Lục Trác Niên nhướn mày nói: “Tôi có thể sống cùng bệnh nghiện sạch sẽ của cậu, nhưng có một số việc cũng mong cậu hợp tác với tôi. Tôi không thích ngày nào cũng nghe người ta nói đi nói lại câu cảm ơn với xin lỗi.”

Lục Trác Niên chăm chú nhìn Kỳ Duật, muốn xem liệu anh có nổi giận hay không, nhưng anh chỉ im lặng trong phút chốc rồi trả lời: “Được.”

Lục Trác Niên đột nhiên mỉm cười: “Đùa thôi.” Nói xong, hắn đi ra khỏi cửa, không quay đầu lại mà nói: “Đi đây.”

Kỳ Duật đứng yên như bức tượng ở huyền quan, một lúc sau mới từ từ thở phào nhẹ nhõm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.