Lương Sư Như Thử Đa Kiều

Chương 16: Nơi nương tựa



Vô tri vô giác, tôi không biết mình ngủ bao lâu. Cuối cùng ở trong mơ vùng vẫy khi mở to mắt tỉnh lại, tôi thoáng nhìn thấy có một người ngồi bên giường.

“Sư. . . . . .” Tôi theo bản năng gọi một tiếng, chỉ mới vừa nói một tiếng, miệng lại mở không được. Đau nhức phía sau lưng nhắc nhở tôi, một trận đánh đó không phải nằm mơ, mà Lâu Tập Nguyệt cũng đã từ bỏ tôi. Ngực tựa như bị xẻo đi một miếng, trống rỗng đến doạ người. Tôi lại rớt không ra nước mắt, một giọt cũng không có.

Tôi nhích từng tí một sức lực muốn ngồi dậy, miệng vết thương trên lưng bị xé rách, đau đến mức tôi ho suyễn. Đó là động tác nhẹ như vậy, cũng khiến người bên cạnh bừng tỉnh. Đang khẽ chợp mắt, Tô Mạc Phi mở to mắt nhìn về phía tôi, ngây người một lát, lập tức đứng lên đi đến trước mặt tôi, vội nói: “Đường cô nương, cô đừng nhúc nhích, miệng vết thương đắp thuốc tốt rồi, đừng để nứt ra.” Nói xong, trong phòng lại lặng yên hẳn.

Tôi và anh ta ai cũng không nói chuyện. Tôi bổ nhào nằm trên giường, nhận thấy bản thân mình có chút khác thường, ngây ngốc nhìn mình qua khe chăn, nhất thời đỏ mặt tía tai. “Không không không”, Tô Mạc Phi liên tục xua tay, gương mặt còn đỏ hơn cả tôi, cuống quít giải thích nói: “Tại hạ nhắm mắt lại thoa thuốc, cái gì, cái gì cũng chưa thấy.”

“Công tử vì sao cứu muội?” Tôi mở miệng cắt ngang căng thẳng. Thực ra tôi biết anh ta vì cái gì, nhưng tôi thật sự tìm không được chuyện gì để nói. Chàng ta nghe thấy tôi nói vậy, không có gì để đáp lại. Sau tôi lại nói: “Bất kể là vì cái gì, đa tạ Tô công tử.” Tôi nghiêng mặt nhìn người đàn ông tuấn tú này, trong đôi mắt trong suốt có chút mệt mỏi nhưng vẫn có nét bình tĩnh. Người có ánh mắt này, hẳn là người có lòng thiện lương quang minh chính đại.

“Thực ra, tại hạ đã sớm đoán ra.” Tô Mạc Phi bỗng nhiên mở miệng, nhìn vào mắt tôi, khẽ chớp mắt “Đường cô nương có lẽ đã quên, năm năm trước, trong trận đại hoả khách điếm Thiên Môn, tại hạ cùng với cô nương từng có gặp mặt một lần.”

Lòng tôi cả kinh, thoáng nghĩ tới vì sao ngay lần đầu tiên gặp đã cảm thấy anh ta như từng quen biết, bởi vì khi đó người xuất hiện cùng Lâu Tập Nguyệt, chính là anh ta — Tô Mạc Phi.

Giữa đám cháy cát vàng tung bay, hai người chìa tay ra với tôi.

Nhưng cuối cùng, tôi lựa chọn Lâu Tập Nguyệt.

Tô Mạc Phi nhẹ nhàng hỏi tôi: “Đường cô nương, sau này có tính toán gì không?” vẻ mặt tôi mờ mịt u ám hẳn, lắc lắc đầu. Tôi không biết Lâu Tập Nguyệt ở nơi nào, cho dù đã biết, một đồ đệ khiến hắn mất mặt như vậy, hắn sẽ không muốn nữa. Nếu đi gặp hắn, sau hắn tự tay vứt bỏ, chi bằng chính tôi tự rời khỏi, không bao giờ … xuất hiện trước mặt hắn nữa.

Lâu Tập Nguyệt sẽ vui vẻ chứ? Thiếu một đệ tử ngốc nghếch còn không có võ công. Hay là, ngay trong lòng hắn cũng không có một tia gợn sóng về chuyện này? Tôi ở hay không ở bên người hắn, cũng chẳng có ảnh hưởng gì tới hắn.

Nghĩ tới đây, tâm tình như ngã xuống đáy cốc, chỉ cảm thấy tháng ngày sau này đều u ám hết rồi.

Tô Mạc Phi thấy sắc mặt tôi không ổn, nhẹ giọng an ủi nói: “Đường cô nương, cô đừng quá lo lắng, sư phụ cô hắn. . . . . .” “Xin đừng nhắc tới người này, được không?” Tôi không hề khách khí cắt ngang lời Tô Mạc Phi nói. Nói tôi yếu đuối cũng được, vô dụng cũng được, giờ này khắc này, tôi thật sự không thể chịu đựng được gì những từ có quan hệ đến Lâu Tập Nguyệt xuất hiện ở trước mắt. Chỉ sợ ở nghe nhiều ba chữ này, tôi lại xúc động xoay người đi tìm hắn.

Tôi phải tập thói quen, cuộc đời tôi sau này sẽ không có Lâu Tập Nguyệt. Trong lòng bỗng buồn cười, cũng may vì trị đôi mắt này, tôi chịu thống khổ lẫn mất mười năm tuổi thọ, có đúng là ‘trong hoạ có phúc’?

Tôi nhận thấy người nọ ở bên người vẫn không hé ra một tiếng, hơi hoài nghi quay đầu nhìn về phía anh ta. Tô Mạc Phi vẫn đứng ở nơi đó, dáng vẻ tay chân luống cuống, tôi có chút áy náy khi nãy mình có hơi quá đáng, ngẫm nghĩ rồi nói: “Tô công tử, ngại quá, tâm tình của muội không tốt lắm.” Nói tới đây dừng một chút, sờ sờ băng gạc chồng chéo như gói bánh chưng trên người tôi, nhỏ giọng bảo: “Còn có, về sau thay thuốc, huynh cứ mở to mắt đi.”

Một người có vết sẹo xấu xí như vậy, tôi chỉ sợ anh nhìn xong sẽ không thoải mái, sẽ không biết cái gì đập vào mắt mình nữa, cho nên những lời trong lòng nói ra còn mang theo ý xin lỗi. Cho đến, sau này rất lâu về sau tôi mỗi khi tắm rửa đều chạm vào chúng nó. Mãi cho đến sau này, bị người ôm chặt, hôn hết vết roi này đó, hôn cẩn thận như thế, dịu dàng như thế, tôi mới không cảm thấy vết sẹo này đó không dữ tợn đáng sợ nữa.

***

Thuốc chữa thương của Tử Thần phái dùng rất tốt, chỉ hơn ba ngày, tôi không còn đau, nhưng trên lưng bắt đầu ngứa. Ban ngày không sao, tôi sẽ nhịn không gãi, nhưng tới buổi tối, cuối cùng tôi không có ý thức gãi gãi, biến thành vết thương cũ trên lưng lại vỡ ra. Cuối cùng, Tô Mạc Phi không có cách nào, chỉ có thể điểm huyệt đạo của tôi. Nhưng huyệt đạo bị chế, vốn là tuần hoàn máu trong cơ thể có chút trở ngại, cộng thêm mấy đêm, toàn thân tôi đều cứng ngắc, nhưng tôi cũng không đem chuyện này nói cho ai biết, cũng không có nhắc với Tô Mạc Phi.

Ngày này xuống xe ngựa, Tô Mạc Phi giúp đỡ tôi vào khách điếm nghỉ ngơi. Tiểu nhị đem đồ ăn bưng vào phòng, tôi khổ sở cả nữa ngày mới ăn xong cơm, ngoài phòng vang lên tiếng gõ cửa.

“Đường cô nương nghỉ ngơi chưa?”

Tôi vừa nghe là tiếng Tô Mạc Phi, đáp lời để anh ta vào. Anh ta sau khi vào cửa, đến trước mặt tôi, nhìn tôi nói: “Tại hạ cảm thấy, chuyện điểm huyệt không thích hợp.” Anh ta ung dung trình bày dưới ánh mắt của tôi “Tại hạ đêm qua thử điểm trúng huyệt đạo hai chân, hôm nay cảm thấy rất khó chịu, Đường cô nương cũng đừng cố gắng như vậy .”

Tôi thoáng thấy chẳng biết phản ứng thế nào, chậm rãi hỏi lại anh ta: “Tô công tử cảm thấy nên như thế nào?” Tô Mạc Phi suy nghĩ một lát, nói: “Sau này lúc Đường cô nương nghỉ ngơi, tại hạ sẽ canh giữ ở bên giường.” tôi hoàn toàn choáng váng.

Tô Mạc Phi bỗng nhiên ý thức mình nói lời này có thể khiến người khác hiểu nhầm, vội vàng giải thích: “Không, tại hạ không phải có ý đó. Đường cô nương. . . . . .” “Vậy còn công tử?” Tôi hỏi lại anh ta “Công tử mỗi đêm đều trông chừng muội, huynh không nghỉ ngơi sao?” Tô Mạc Phi nghe vậy, không hề bận lòng cười cười nói: “Chỉ có mấy ngày, tại hạ không sao cả đâu.”

Vài ngày kế tiếp, anh ta quả thực kiên trì làm như vậy. Một hai ngày mới bắt đầu tôi còn cảm thấy không quen, mỗi lúc về đêm ngủ bên người đều ngồi một người. Nhưng sau đó, vài ngày sau, nếu không thấy như thế lại cảm thấy bất an.

Tô Mạc Phi chẳng qua ngồi đó, cái gì cũng không nói, cái gì cũng không làm, tôi có thể ngủ yên hơn trước kia. Thậm chí, so với lúc ở bên người Lâu Tập Nguyệt, còn muốn an toàn hơn.

***

Nhờ Tô Mạc Phi chăm sóc tôi, miệng vết thương trên lưng thật mau lành, lại cộng thêm mấy đêm ngủ ngon, tinh thần cũng khôi phục rất nhiều.

Sáng nay mở mắt tỉnh lại, không hẹn mà chạm phải ánh mắt Tô Mạc Phi, tôi nhìn anh mỉm cười, anh ta bỗng nhiên sợ run, lập tức di dời tầm mắt, trên nét mặt có một chút kích động mở miệng nói : “Đường cô nương, tối hôm qua cô. . . . . .” Tôi biết anh ta lại nói như mấy ngày trước nói tôi ngủ rất yên ổn, nhưng dưới thân lúc nào cũng làm lộn xộn chăn mền, tôi biết đêm qua lại khiến cho anh ta nghỉ ngơi không tốt

Tôi ra tiếng đánh gãy lời anh ta nói: “Tô công tử, tôi bỗng nhiên nghĩ ra, thực ra còn có thể trói tôi lại.” Tôi đưa cổ tay tới anh, đồng ý mà cười cười : “Như vậy, công tử sẽ không phải mỗi đêm đều trông chừng tôi.” Tô Mạc Phi lập tức phản đối “Điều này sao được? Nói gì thì cổ tay cô cũng bị thương.” Tôi nhìn chăm chăm vào vành mắt anh ta vài ngày nay đã có quần thâm đen, trong lòng rất là không đành lòng, thầm nghĩ không thể để vì mình lại khiến cho người ta ngày đêm vất vả như vậy, liền lấy khuỷa tay chống ngồi dậy, cùng anh ta nói chuyện. Mới dùng sức, Tô Mạc Phi tới gần nâng đỡ tôi.

Tôi nói tiếng cám ơn, nắm cánh tay anh ta mượn lực ngồi thẳng thân mình. Tôi biết bản thân mình dáng vẻ lúc này nhất định không có nho nhã, quần áo hỗn độn, tóc bù xù ở sau đầu. Đối với mình chỉ là theo bản năng kéo ngoại sam ở đầu giường tuỳ ý khoác lên vai, cũng không kiêng dè gì anh ta. Có lẽ trong lòng tôi, đã vô cùng tin tưởng anh ta chính là một chính nhân quân tử.

Như thế, tôi càng không thể liên lụy thêm anh ta.

Tô Mạc Phi rời khỏi Tử Thần sơn, mục đích chính là đại diện Tử Thần phái tới mừng thọ võ lâm minh chủ Thiết Trường Thuỷ sáu mươi tuổi, mà đi ngăn cản những người đó là do nhận được thư gấp từ Thanh Viễn chưởng môn, sau đó ở nơi này mới cứu tôi. Tôi nói “Tô công tử, công tử không phải còn phải đi tham gia thọ yến Thiết minh chủ sao? nếu khí sắc huynh không tốt, sẽ ảnh hưởng đến ấn tượng của người ngoài với Tử Thần phái.” Tô Mạc Phi ôn hoà cong mắt có ý cười, đáp lời tôi: “Đường cô nương không cần lo lắng. Tại hạ cùng chưởng môn giống nhau, cũng không nghĩ đến uy danh của một môn phái cần vẻ bề ngoài này đó.” Tôi thấy bản thân mình nói không thuyết phục được anh ta, cúi đầu ũ rũ.

Sau đó, cũng giống như mấy buổi sáng sớm trước đây, Tô Mạc Phi nói: “Đường cô nương, tại hạ bảo tiểu nhị điếm mang nước cùng thức ăn đưa tới”. Tôi nhìn anh xoay người bước ra cửa phòng, bỗng nhiên mở miệng gọi lại: “Tô công tử, thương thế của muội cũng đỡ nhiều rồi. Hôm nay đi tìm một hộ dân để muội lại đi, không theo huynh đi dự tiệc minh chủ võ lâm nữa .”

Tô Mạc Phi xoay người, biểu tình hơi hơi sửng sốt. Nét mặt tôi cố gắng cười thoải mái, nói với anh ta: “Gần đây có núi cao sông xanh, muội rất thích, vừa hay ở lại mấy ngày, cũng tốt dưỡng bệnh.” Anh ta nhìn vào trong mắt tôi, miệng lại ôn hòa trả lời: “Tại hạ hiểu. Là tại hạ sơ sẩy, không lo lắng tới thân thể Đường cô nương không thích hợp lặn lội đường xa. Đường cô nương quyết định ở lại ở đâu, chỉ cần nói Tô mỗ là được.” Tôi gật gật đầu “Phiền Tô công tử .” Anh ta lễ độ bảo với tôi: “Không cần khách khí.”

Câu ‘ không cần khách khí ’ chính là vào buổi sáng sớm, câu đối thoại cuối cùng tôi và Tô Mạc Phi.

Tôi im lặng ngồi ở trong xe ngựa, nhìn bóng dáng cao ngất ngồi đầu xe, cảm giác trong lòng nói không nên lời. Đã nhiều ngày trôi qua, tôi đối với Tô Mạc Phi thân thiết, nhưng cũng có áy náy. Tôi sợ sự thân thiết này biến thành một loại ỷ lại khác nữa. Bởi vì Lâu Tập Nguyệt không cần tôi, tôi tựa như người chết đuối bắt lấy rơm rạ cứu mạng, dùng sức bắt lấy Tô Mạc Phi, vô tình thành gánh nặng cho anh ta. Hơn nữa với thân phận của tôi xuất hiện ở minh chủ võ lâm, không chừng khiến anh ta rước lấy phiền toái gì nữa. Lần Tam Sinh hoa đó, tôi đã hại anh ta, không thể ích kỷ thêm.

“Vẫn nên tách ra là tốt.” trong lòng tôi nhắc nhở chính mình, quyết định lần này không cần nghĩ nhiều nữa.

Đúng lúc này, Tô Mạc Phi kéo ngựa dừng lại, xoay người xốc mành xe lên nói với tôi: “Đường cô nương, có thể sẽ mưa to, tại hạ thấy phía trước có hộ dân, chúng ta đi tránh chút đi.” Tôi theo anh ta xốc lên mành xe ra ngoài, xem xét thấy không trung mây đen dầy đặc, sắp mưa tới. “Đường cô nương.” anh vươn bàn tay về phía tôi, tôi ngẩn người, vươn tay cầm lấy tay anh ta đi ra ngoài

Tô Mạc Phi đi trước kêu cửa, không bao lâu, trong nhà có tiếng già nua lên tiếng hỏi: “Ai đó?” Tô Mạc Phi đáp lời: “Tại hạ là tới đụt mưa, xin vào trong trú một lát” Vừa dứt lời, cửa ‘kẽo kẹt’ mở ra khoảng nhỏ, một ánh mắt quét qua Tô Mạc Phi, thoáng chần chờ một chút, tiếng nói đó lại vang lên chút: “Các người đi nơi khác đi.” nói xong chuẩn bị đóng cửa lại.

Tôi thấy vậy, vội vàng đi lên trước nắm góc áo Tô Mạc Phi, cúi đầu giọng nói mang theo buồn tủi nhỏ giọng: “Ca ca, chân muội đau, đi không được nữa.” Tô Mạc Phi sững sờ ở nơi đó, trong mắt có chút choáng váng, người kia cũng sững sờ ở phía sau cửa. Sau đó Tô Mạc Phi còn chưa ra tiếng, người nọ đẩy cửa ra, lớn tiếng nói một câu với người trong phòng: “Không có việc gì, là một đôi. . . . . . hai huynh muội.” Nói xong nghiêng người ngoắc, ý bảo chúng tôi đi vào “Trận mưa này sẽ nhanh tới, hai vị mau vào phòng.”

Tôi khẽ kéo kéo Tô Mạc Phi, cười cười đối với vị đại thúc đã giúp đỡ, lôi kéo Tô Mạc Phi đi vào.

Đại thẩm niềm nở chuẩn bị một bàn đồ ăn, tôi bưng chén từ từ nhai nuốt, khi bỏ chén xuống, bỗng nhiên ngẩng đầu phát hiện đại thúc đại thẩm đang nhìn chằm chằm tôi cùng Tô Mạc Phi đầy tò mò, trong ánh mắt thật sự ý vị sâu xa. Lòng tôi rối rắm, chẳng lẽ ‘kế tạm thích ứng’ đã bị phát hiện?? tôi khẽ ‘khụ’ một tiếng, tôi đang định làm rõ chút, lại nghe thấy đại thẩm cười ha ha đã mở miệng: “Hai vị là huynh muội à, xưng hô thế nào a?”

“Họ Đường. . . . . .”

“Họ Tô. . . . . .”

Lời nói tôi cùng Tô Mạc Phi cùng dừng lại, hai người liếc mắt nhìn nhau, đều có chút ngượng ngùng mà cụp mắt. Tôi nói mình họ ‘Tô ’, anh ta nói mình họ ‘Đường ’, này lời nói dối này chưa kịp đâm đã bị phá hỏng rồi.

“Ha ha ha” đại thẩm cười càng to, vươn bàn tay to vỗ đại thúc gầy gò bên cạnh “Ông nó, thật đúng là một đôi nha, nhìn dáng vẻ thế này, rất xứng” Tô Mạc Phi vội vàng giải thích: “Đại thẩm, chúng tôi. . . . . .” Đại thúc đã ra hiệu bằng ánh mắt “Ờ, đại thúc đại thẩm đều hiểu.” Đại thúc còn ghé sát vào Tô Mạc Phi, để cho tôi không nghe thấy, nói thầm một câu: “Việc này đại thúc có kinh nghiệm. Chờ gạo nấu thành cơm, người trong nhà sẽ không biện pháp .”

Tiếng sấm ầm vang vang, mưa to mưa tầm tã như trút, một ánh sét cắt qua chân trời, ánh sáng trong phòng chợt loé.

Tô Mạc Phi nhìn nhìn tôi, còn muốn giải thích rõ ràng, lại vào lúc này, bỗng nhiên nghe thấy ngoài cửa có người kêu to “Không tốt ! Tới rồi! bọn họ tới rồi” Đại thúc cùng đại thẩm liền thay đổi sắc mặt.

Khi tôi còn chưa hiểu rõ chuyện gì xảy ra, đại thẩm đã một tay kéo một người, đưa tôi cùng Tô Mạc Phi nhét vào đằng sau một cánh cửa nhỏ, giọng nói khẩn trương căn dặn chúng tôi: “Chờ ở đây nghe thấy gì cũng đừng đi ra!” Nói xong xịch một tiếng đóng kín cửa lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.