Lương Sư Như Thử Đa Kiều

Chương 30: Sư phụ trả thù



Ánh tà dương đánh rơi lại tia sáng cuối cùng, bóng đêm dày đặc bao phủ xuống, ánh trăng mỏng manh tựa như không thể chiếu sáng nổi nơi tối tăm này.

Tôi ngồi yên ở đầu giường, trên người vẫn mặt quần áo cũ, còn dính vết máu của Bạch Khiêm, không nhớ mình đã bi thương đau đớn cỡ nào. Bạch Khiêm ở trong lòng tôi, ngực phập phồng nấc nghẹn hơi cuối cùng, khuôn mặt cậu tĩnh lạnh như thế đều hiện rõ trong đôi mắt, khóe miệng còn cong lên như nụ cười ấy.. không bao giờ … sẽ tiêu tán nữa. . . . . .

Tôi rất muốn giữ lại hơi ấm từ đầu ngón tay cậu, giữ cậu lại, nhưng cậu vẫn chết trước mặt tôi, tất cả đều bất lực.

Cửa được đẩy ra nhẹ nhàng, một bóng người cao to bước vào, từ từ đi đến trước người tôi, sau đó ôm siết tôi vào lòng, rất ấm áp.

Trong phút chốc, nước mắt tôi tràn mi ào ạt.

Tôi run rẩy cả người quay lại ôm lấy hắn, giọng khàn khàn hô: “Sư phụ, sư phụ. . . .” Lâu Tập Nguyệt dịu dàng vuốt tóc tôi, vỗ nhẹ lưng tôi hai ba lần, tiếng nói vẫn bình tĩnh như mọi khi: “Tiểu Tự, đừng khóc, mắt cũng sưng lên rồi nè”. Nâng cằm tôi lên để tôi nhìn hắn, đầu ngón tay dịu dàng lau đi nước mắt trên mặt tôi.

Tôi nức nở hỏi hắn: “Sư phụ, Bạch Khiêm cậu ấy . . . . .” Lâu Tập Nguyệt nói tiếp: “Vi sư đã căn dặn kẻ khác ngày mai đưa nó về Thiên Nhất giáo.” Trong lòng đau đớn, tôi bỗng nhiên nắm lấy quần áo Lâu Tập Nguyệt, “Sư phụ, cho con đi nhìn cậu ấy đi . . . . . .” Lâu Tập Nguyệt cúi người hôn lên trán tôi, cánh môi mỏng dán lên đó, thở dài khẽ nói: “Đừng nhìn, nhìn thấy Tiểu Tự lại sẽ thương tâm, vi sư lại đau lòng”

Tôi nhìn đôi mắt sóng sánh như nước gần trong gang tấc, trong đầu hiện lên đôi mắt Bạch Khiêm dần dần mất đi thần thái. Vội vàng ôm chặt bả vai Lâu Tập Nguyệt, tôi ghé vào lỗ tai hắn ra sức khóc lóc kể lể: “Sư phụ, con thề con không khóc. Con chỉ muốn nhìn thấy cậu ấy lần nữa.”

Lâu Tập Nguyệt trong đôi mắt như biển lớn có ánh sáng loé lên, hắn bỗng nhiên vươn tay tới eo của tôi, nhẹ nhàng cởi áo ngoài của tôi xuống. Tôi giật mình cả người cứng đờ. Lâu Tập Nguyệt cứ như vậy không vội vàng không chậm chạp cởi bỏ toàn bộ quần áo dính máu trên người tôi, từng cái từng cái, mãi đến khi làn da tôi hoàn toàn lộ ra trong không khí. Có lẽ là mùa đông lạnh, cơ thể tôi bắt đầu run rẩy, ngượng ngùng thật sự muốn ôm cánh tay dùng nó che khuất thân thể, nhưng khoảng khắc chạm vào đôi mắt Lâu Tập Nguyệt, tôi ngay cả động ngón tay chút cũng không làm được.

Lâu Tập Nguyệt bình tĩnh nhìn tôi, đôi mắt đen như đêm đông không nhìn thấy rõ trong đó có gì, nhưng có thể nhận thấy cảm xúc tràn ngập trong đó. Hắn như đang muốn xác định cái gì, nâng lên tay dùng đầu ngón tay dừng lại trên ấn đường của tôi, theo mũi chậm rãi lướt xuống, dừng trên đôi môi tôi. Khoảng khắc này, tôi thậm chí cảm thấy được tay hắn run rất khẽ. Nhưng nhìn về phía hắn, trên gương mặt hoàn mỹ chỉ có bình tĩnh cùng bình tĩnh.

Tầm mắt hắn nhìn thẳng vào mắt tôi, sau một hồi, dùng sức của một tay kéo tôi vào trong lòng ngực, giọng nói lặng xuống : “Tiểu Tự, hoàn hảo không phải ngươi.”

***

Khi Lâu Tập Nguyệt đưa tôi vào gian phòng đó, tôi cam đoan với hắn hoàn toàn không có tác dụng. Nước mắt cứ như vậy rơi không thể nào khống chế được, nhìn trong làn nước mắt, nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc không hề tức giận được nữa ở ngay trước mắt.

Đây là tên tiểu quỷ đáng ghét cùng tôi sớm chiều ở chung sáu năm sao?

Tôi đứng bên quan tài nhìn tỉ mỉ không hề dám chớp mắt. Đúng, là cậu ấy. Bạch Khiêm giống như đang ngủ, có phải tôi như mọi ngày tới lay bờ vai cậu ta, sau đó cậu sẽ tỉnh lại?? Sau đó mắt trợn tròn mắng tôi Đường đại ngu ngốc. . . . . . Trong lòng nghĩ thế, tôi không tự chủ được mà ngồi xổm xuống, run rẩy vươn tay thăm dò, lại bị Lâu Tập Nguyệt vững vàng bắt lấy ở giữa không trung.

“Đủ rồi, Tiểu Tự.”

Khi nghe thấy giọng nói Lâu Tập Nguyệt tựa như kích thích tràn cơn sóng dữ, tôi bỗng nhiên lớn tiếng khóc, trong đầu muốn rút tay ra đi sờ sờ Bạch Khiêm. Tay Lâu Tập Nguyệt giống như đúc bằng sắt, không thể nào cho tôi vùng thoát được. Tôi một lần nấc, một lần gọi tên Bạch Khiêm, được Lâu Tập Nguyệt ngồi xuống ôm lấy, kiên quyết đi nhanh ra khỏi phòng.

Tôi rốt cục tin tưởng, cậu thiếu niên đỏ mặt khi giúp tôi trang điểm, vẽ mày tô môi, thực sự không còn tồn tại.

Mới ra cửa phòng, một giáo đồ Thiên Nhất giáo đợi chờ ở bên ngoài vội vàng tiến lên, đối Lâu Tập Nguyệt ôm quyền nói: “Giáo chủ, đều đến đông đủ .” Lâu Tập Nguyệt “Ừ” một tiếng, trong ngữ điệu không hề có cung bậc, nói: “Truyền lệnh xuống, huyết tẩy Lục gia bảo”. Cuối cùng, vô cùng âm lãnh mà bỏ thêm câu: “Không chừa một ai” Hắn cảm giác được lưng tôi bỗng nhiên căng thẳng, tay nhẹ nhàng vỗ về, cúi đầu ở gằn từng tiếng bên tai tôi: “Người hại Tiểu Tự đau lòng như vậy, vi sư tuyệt không buông tha.”

***

Đêm đó tôi ngủ rất hỗn loạn. Trong mộng luôn nhìn thấy Bạch Khiêm, bị tôi dùng con gián doạ cậu ta sợ tới mức kêu la oai oái, chọc ghẹo tôi sau đó cười hé cả chiếc răng khểnh nhỏ, khinh bỉ mắng tôi cứ bám dính sư phụ, còn có khi cậu ta trang điểm cho tôi hai má ửng hồng, nhưng cuối cùng, vẫn là cậu ấy một thân máu tươi khiến tôi sợ bừng tỉnh dậy.

Chớp mắt mở ra, thần trí tôi trống rỗng một lát, còn đương ở trong mộng không thoát ra được. Ánh sáng chói mắt từ song cửa sổ len theo khẽ cửa vào trong nhà, đâm vào mắt tôi khiến đau nhức, tôi nhấc tay che trước mắt, bỗng nhiên giật mình ngồi dậy.

“Sư phụ!”

Tôi hoảng hốt đánh mắt vọng nhìn chung quanh, không có bóng dáng Lâu Tập Nguyệt, sờ vị trí bên người Lâu Tập Nguyệt tối hôm qua ngủ, đã trở nên lạnh như băng. Trong đầu ý niệm quay ngược trở lại. Sẽ không chứ? Tôi hẳn là không đến mức ngủ say như vậy, ngay cả Lâu Tập Nguyệt rời đi cũng không biết! Song không kịp nghĩ lại, tôi vội vàng xỏ giầy nhảy xuống khỏi giường, mở tung cửa chuẩn bị lao ra ngoài, lại bị hai người canh cửa ở ngoài ngăn lại.

“Đường cô nương, giáo chủ dặn cô ở đây chờ.” Trong đó có một người cung kính nói với tôi, cánh tay ngăn đón tôi mảy may không di dịch. Tôi vội la lên: “Ta lo lắng sư phụ, ngươi. . . . .” “Giáo chủ bảo cô chờ ở đây”. Người nọ có nề nếp lặp lại một lần. Không có cách nào khác, tôi đành phải lui về trong phòng.

Tôi ở trong phòng qua đi qua đi lại, trong đầu ác mộng trước kia không ngừng quay về, trong mộng Lâu Tập Nguyệt giống như Bạch Khiêm, người đầy máu tươi, cứ đứng ở nơi đó lẳng lặng . . . . . lắc đầu thật mạnh, không cho bản thân mình suy nghĩ thêm nữa, tôi lều mạng vứt bỏ suy nghĩ vớ vẩn trong đầu đó ra, thoáng suy tư, bổ nhào lên bàn thét to một tiếng.

Giây lát sau, cửa bị một lực vội vàng đẩy ra, hai người cấp bách đùng đùng chạy đến trước mặt tôi, “Đường. . . . . .” Tôi xoay người trong tích tắc, hai tay như tia chớp dừng trên người bọn họ, hai người bất ngờ không kịp phòng bị đã bị điểm huyệt đạo.”Thực xin lỗi, sau này ta sẽ tự mình nhận sai với sư phụ” Tôi đối mặt với hai người trong ánh mắt lộ ra kinh ngạc vừa nói xong, đã cầm lấy bảo kiếm ở đầu giường bước ra ngoài.

Lục Triển Bằng nếu đã có ác ý, chuyện tối hôm qua sau khi thất bại, gã ta tuyệt đối sẽ có chuẩn bị khác. Lâu Tập Nguyệt dù có lợi hại, nhưng đang ở trong địa giới của Lục gia bảo, ‘rồng mạnh khó áp chế bọn rắn độc’ đạo lý đó tôi đã được học. Lần trước có Diệp Linh ở đây, Lục Triển Bằng có điều cố kỵ không dám hạ sát chiêu, lúc này đây, gã chắc chắn sẽ không bỏ qua mấy thủ đoạn ti tiện. Mục đích, chính là giết Lâu Tập Nguyệt.

Lòng tôi giật mình.

Bạch Khiêm đã đi rồi, tôi không muốn Lâu Tập Nguyệt lại xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. Tôi học võ là vì hắn, nếu lúc này không thể cùng hắn đứng chung một chỗ, tôi đây dùng võ công đổi được từ mười ngày đau đớn thấu xương kia còn có ý nghĩa gì?

***

Trên đường ngược dòng đám người chen chúc nhau ra ngoài, chỉ có mình tôi ngược hướng đi tới về trước

Tôi ngược mọi người thoát khỏi đám người bước nhanh về phía trước, không bao lâu tìm tới Lục gia bảo, vừa nhấc mắt, liền thấy một bóng dáng biệt lập phóng khoáng.

Trong lòng tôi khẽ giật mình, vừa định tiến lên lại bỗng nhiên phát hiện, trong tay Lâu Tập Nguyệt cầm Huyễn Tuyết kiếm đã nhiễm máu. Máu tươi đỏ sẫm dính lên thân bảo kiếm trong suốt, giống như một giọt chu sa quét lên thuỷ tinh, đẹp đến độ khiến cho người ta muốn đui mù. Mà đứng đối diện hắn, Lục Triển Bằng đứng trước cửa chính Lục gia bảo, dùng một tay che bả vai, máu tươi từ khe hở bên trong ồ ồ chảy ra, sũng nước bên quần áo.

Mấy trăm người đứng ở phía sau hai người, đều là sắc mặt ngưng trọng. Không khí trầm ngưng ngay cả chổ tôi đứng ở đây cũng cảm thấy hô hấp khó khăn. Duy độc ba người đứng lù lù ở giữa bất động, hoàn toàn không phát hiện.

Tô Mạc Phi giơ kiếm che ở giữa Lâu Tập Nguyệt cùng Lục Triển Bằng, rất rõ ràng, mới vừa rồi đã cắt đứt trận chiến giữa hai người đó.

Bầu không khí bên trong tựa như một cây cung vô hình đang chuyển động, khẩn trương hết sức căng thẳng.

Lam Ảnh kiếm trong tay Tô Mạc Phi đã xuất ra, mũi kiếm xanh thăm thẳm càng trong trẻo nhưng lạnh lùng so với bình thường. Anh ta thong dong nhìn Lâu Tập Nguyệt, cất cao giọng nói: “Lâu giáo chủ, hôm nay ngài muốn phải vi phạm ‘ tám năm hẹn ước ’ sao?”

Lâu Tập Nguyệt đưa lưng về phía tôi, tôi nhìn không rõ vẻ mặt của hắn, nhưng mà nghe thấy giọng điệu hắn nói không hề thay đổi, trong vắt truyền tới tai, chậm rãi đáp lại: “Là Lục gia bảo trước ngầm ám toán Thiên Nhất giáo ta, hại chết Bạch Khiêm thuộc hạ ta, ta đây chỉ là đòn trả lại đòn, không tính bội ước.”

Tức khắc, vẻ mặt Tô Mạc Phi hơi sợ run, tầm mắt lơ đãng dừng lại trên người tôi, trong mắt khẽ lay động một tia dị sắc, rất nhanh đã khôi phục thái độ bình thường, đáp lại lời Lâu Tập Nguyệt: “Lâu giáo chủ, ngọn nguồn sự tình hẳn là phải điều tra rõ, không thể chỉ. . . .” Lâu Tập Nguyệt lạnh lùng đánh gảy lời nói anh ta, giọng điệu không vội: “Tô đại hiệp, các ngươi ‘danh môn chính phái’ làm chuyện ác, lại muốn điều tra tường tận. Mà ta ‘tà môn ma đạo’ làm cái gì, thì nên hành quyết ngay tại chổ?”

Tô Mạc Phi bị Lâu Tập Nguyệt nói một câu nghẹn họng, há miệng thở dốc đang muốn khuyên nhủ thêm vài câu, lại nghe Lục Triển Bằng ở phía sau anh ta lớn tiếng quát: “Tô thiếu hiệp, đại ma đầu này nếu muốn đem nước bẩn hất lên người Lục gia bảo, sẽ không từ bỏ ý đồ. Hôm nay một trận chiến không thể tránh được.” Gã ta hừ mạnh âm mũi, hừ một tiếng, trừng mắt nhìn Lâu Tập Nguyệt, ánh mắt như muốn lột da róc thịt, gã cắn răng nói: “Lâu Tập Nguyệt, lần trước không có thể giết ngươi, tính mạng ngươi lớn. Lần này tự ngươi đưa lên cửa, có muốn trách cũng không được.” Nói xong, xoay người đối với huynh đệ Lục gia trấn ở phía sau, giọng nói hùng hồn: “Các huynh đệ, Lục gia bảo ta không sợ có nhiều người chết, thì cùng ta rửa bằng máu, trừ bỏ ma đầu này, còn để cho Lục gia bảo một cái trong sạch, còn có cho võ lâm chính nghĩa một công đạo.”

Những người ở phía sau gã vừa nghe xong, tình cảm quần chúng thoáng cái cũng trào dâng, vung tay hô to thề vì Lục gia bảo chiến đấu cho đến chết.

Tô Mạc Phi nhìn tình hình này, cau mày, trên mặt không hề có sắc mặt vui mừng.

Bỗng nhiên, một tràng tiếng cười dễ nghe xuyên qua những xúc động lẫn tiếng gầm rền này, mọi người cả kinh đều câm nín, trong phút chốc ngay cả tiếng gió thổi qua đều vang lên tiếng cười này.

Lâu Tập Nguyệt dường như rất buồn cười, cười đến độ hai vai nhẹ nhàng run rẩy, rồi sau đó ngừng cười, cổ tay cầm kiếm hơi đổi, ở không trung vạch ra một đường cong đẹp. Trên thân Huyễn Tuyết một giọt máu rơi xuống, thân kiếm lần nữa cũng trở nên trong sáng sạch như băng, không dính dơ bẩn. Hắn khoan thai mở miệng nói: “Kỳ thật, Lâu mỗ hôm nay cũng không muốn đại khai sát giới. Xem như để cho Tô đại hiệp một ân tình, chỉ cần Lục bảo chủ đáp ứng hai việc, ta tức khắc từ bỏ, không thương tổn tánh mạng người nào của Lục gia bảo.”

Lục Triển Bằng trầm ngâm sau một lúc lâu, rốt cục trầm giọng hỏi: “Chuyện gì?” Lâu Tập Nguyệt cầm Huyễn Tuyết kiếm giơ lên trước ngực, ngón tay thon dài không nhanh không chậm vuốt thân kiếm trong suốt, nở nụ cười thành tiếng nói: “Rất đơn giản. Lục bảo chủ trước tiên ở trên mặt đất lăn ba vòng, nằm úp sấp nói ‘ ta không bằng cầm thú’, sau đó lại treo lên, đánh ba trăm roi”

“Đốn mạt!” Lục Triển Bằng còn không có nghe xong đã tức đến độ đỏ mắt, gã căm tức Lâu Tập Nguyệt nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngươi mơ tưởng nhục nhã Lục gia bảo ta!”

Lâu Tập Nguyệt nghe vậy, đem Huyễn Tuyết kiếm chậm rãi buông xuống, có chút tiếc hận mà thở dài, đối Tô Mạc Phi nói: “Xem đi, Tô đại hiệp, không phải ta muốn đại khai sát giới, mà là có người chê mạng dài”

Vẻ mặt Tô Mạc Phi đông cứng nhìn Lâu Tập Nguyệt, trầm mặc hồi lâu, hỏi: “Lâu giáo chủ, ngài gây chiến như thế, thực chỉ là vì một gã thuộc hạ đã chết?” Lời nói dừng một chút, thở sâu tiếp theo nói, “Được. Nếu Lâu giáo chủ hôm nay chịu dừng tay, Tam Sinh hoa Tử Thần phái ta chắp tay cho người tới lấy”

Anh ta vừa nói dứt lời đó, Thường Dữ đứng ở bên nóng nảy, xông lên giữ chặt Tô Mạc Phi kêu to: “Nhị sư huynh, huynh điên rồi sao không? Đem hoa tặng cho hắn, huynh làm sao ăn nói với chưởng môn nha?” Tô Mạc Phi đưa mắt ý bảo cậu ta lui ra, giọng điệu thản nhiên nói: “Nếu có thể ngăn lại một hồi huyết chiến, mặc dù bị chưởng môn xử phạt một chút thì có làm sao? Huống hồ, ta cảm thấy rằng chưởng môn cũng sẽ đồng ý quyết định của ta hôm nay” Nói xong, anh ta xoay người nhìn về phía Lâu Tập Nguyệt, trong ánh mắt như vô tình lướt qua người tôi, nhanh đến độ tôi còn chưa kịp bắt lấy thần sắc này, anh ta dĩ nhiên đã đối mặt với Lâu Tập Nguyệt lặp lại câu hỏi lại một câu: “Lâu giáo chủ, xin hãy quyết định đi”

Lâu Tập Nguyệt một lúc lâu cũng không lên tiếng. Nhưng vào lúc này, một giọng nói thanh lệ hoà sốt ruột lẫn tiếng vó ngựa hỗn loạn ở bên ngoài đám người truyền tới. Ngựa không giảm tốc độ chút nào chạy thẳng tới hai người, lúc này tiếng kinh hô cùng nhau vang lên, khó khăn lắm mới đứng ở trước mặt Lục Triển Bằng..

Khoảng khắc đó, gương mặt Lục Triển Bằng dâng lên cảm giác vui sướng, khiến cho gương mặt của gã trở nên có chút méo mó.

Một bóng hình xinh đẹp vận áo màu vàng nhạt lập tức nhảy xuống lưng ngựa, bước nhanh đi đến trước người Lục Triển Bằng, lúc gã kích động nhìn chăm chú không thôi, chìa ra tay phải nói: “Triển Bằng, đem Tam Sinh hoa cho muội.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.