Lương Sư Như Thử Đa Kiều

Chương 34: Tôi nói rõ



“Cạch” một tiếng vật cứng rơi xuống đất vang lên tiếng nhỏ, đánh thức thần trí của tôi.

Bả vai tôi run lên, giật mình phản ứng đang xảy ra chuyện gì — môi tôi bị Lâu Tập Nguyệt hôn mãnh liệt, trong lồng ngực khó chịu suýt chút nữa nghẹt thở, mà phía sau tôi, còn có Tô Mạc Phi đang đứng. . . . . .

Cơn sóng tình ái dâng cao một khi bị dọa sợ cũng lùi đi không ít, “Sư. . . . . . Sư phụ, ô, Tam Sinh hoa, rớt. . . . . .” Tay tôi run rẩy đẩy cánh tay Lâu Tập Nguyệt đang ôm tôi chặt, sờ soạng lung tung, bỗng nhiên nghe thấy Lâu Tập Nguyệt nhẹ nhàng hít sâu một hơi, sau đó buông lỏng môi tôi ra. .

Tôi nắm lấy cánh tay hắn ngẩn ngơ nhìn, nhìn thấy hắn cau mày, bỗng nhiên nghĩ ra điều gì, vội vàng cúi đầu nhìn lên trên cánh tay hắn. Trên ống tay áo hắn có một vệt máu đỏ sẫm đập vào mắt tôi, khi đó tôi cảm thấy mắt mình tối sầm, máu toàn thân cũng đông cứng lại.

“Sư phụ, người bị thương!”

Tôi hoảng sợ kéo cánh tay hắn qua, đôi mắt quan sát đã đỏ ửng. Một miệng vết thương dài khoảng chừng hai tấc hiện ra trên cánh tay hắn, máu tươi đã đông cục dính trên quần áo hắn, nhìn rất là đáng sợ.

Tim tôi như một hồi bị cắt đau, giống như miệng vết thương này đang sinh sôi cắt vào trong lòng tôi, máu tươi đầm đìa. Khoảng khắc nước mắt tôi sắp rơi xuống rồi, Lâu Tập Nguyệt ôm cổ tôi.

Biết trên cánh tay hắn có thương tích, tôi cũng không dám lộn xộn thêm gì nữa, tùy ý để mặc hắn ra sức muốn ôm tôi siết đứt eo. Cằm hắn gác lên vai tôi, hô hấp thoáng dồn dập nóng bỏng phất qua làn da của tôi, khiến tôi khẽ run rẩy. Trầm mặc hồi lâu, Lâu Tập Nguyệt khàn khàn nói một câu: “Tiểu Tự, ta ở sườn dốc tìm ngươi hai ngày hai đêm. . . . . .”

Tiếng nói vừa dứt, tôi rốt cuộc nhịn không được khóc nức nở, vươn cánh tay dùng sức ôm lấy hắn.

Tôi cái gì cũng không để ý .

Người này là Lâu Tập Nguyệt, Lâu Tập Nguyệt người lạnh nhạt như băng, nhưng hắn tìm tôi, ở nơi này nói như vậy. Tôi nhớ lại khi hắn tiến đến bên người tôi, hắn đã lo lắng tìm kiếm tôi, giờ phút này ôm chặt lấy tôi, ngay cả Tam Sinh hoa rơi trên mặt đất cũng không thèm liếc mắt xem một cái… . . .

Cảm giác ngọt ngào ấm áp bao phủ cả người tôi. Cho dù giờ khắc này tôi có chết đi, tôi cũng sẽ không hối hận.

Phía sau bỗng nhiên vang lên một hồi tiếng bước chân lộn xộn, quấy nhiễu khoảng khắc trùng phùng ngọt ngào.

Lâu Tập Nguyệt kéo tay tôi xuống, chỉnh lý lại dáng vẻ cảm xúc, nghiêm mặt búng ngón tay lên trán tôi gõ một cái: “Đường Tự, tự ngươi nói đây là lần thứ mấy?” Tôi hơi chột dạ xoa xoa trán cúi đầu, ngây thơ đáp lời: “Lần thứ ba. . . . . .” “Đâu phải”, Lâu Tập Nguyệt giọng nói ẩn ẩn tức giận. Lần này được cảm xúc an ủi hôn môi khi nãy đang lan tỏa trong đầu, tôi làm càn tranh luận cùng hắn: “Sư phụ, bị Lục Triển Bằng bắt đi lần đó, không phải con nguyện ý.”

Nhắc tới cái tên kia, Lâu Tập Nguyệt không hề lên tiếng, chẳng qua cả người toả ra khí thế mãnh liệt ép tôi cảm thấy hít thở cũng khó khăn.

Tôi nuốt khô ngụm nước miếng vừa muốn nói sang chuyện khác, hỏi một chút tình hình ngày ấy Lâu Tập Nguyệt, hỏi xem ngày đó hắn cùng Lục Triển Bằng cuối cùng thế nào, hắn lại làm sao có thể tìm được tôi. Khi tôi định mở miệng đang muốn nói chuyện, lại bỗng nhiên bị giọng điệu cung kính phía sau làm cho ngưng lại

“Giáo chủ”, một giáo đồ Thiên Nhất giáo đến trước người Lâu Tập Nguyệt, ôm quyền trả lời: “Đối phương ngoài trừ bị giết chết mười bảy người, ba người bắt giữ đều uống thuốc độc tự sát, thuộc hạ không kịp ngăn lại, không có thể hỏi ra phía sau ai làm chủ”

Lâu Tập Nguyệt nghe vậy, sóng giận không hề kìm, nói: “Bỏ đi” ánh mắt thoáng nhìn qua người nọ bị Tô Mạc Phi chế trụ, khóe môi nhướng lên cười đầy tà nghễ: “Luôn luôn có người khôn ngoan, biết sinh mệnh là quan trong.” Hắn cất bước tao nhã đi tới trước mặt Tô Mạc Phi, cúi xuống nhìn người sắc mặt trắng bệch như tờ giấy kia, hỏi: “Nói, là ai sai sử các ngươi?”

Người nọ mồ hôi trên trán chảy ròng ròng, lại cắn răng không hé miệng. Lâu Tập Nguyệt dù gấp nhưng vẫn ung dung thong thả nhìn gã, không nói thêm chữ nào nữa, mà sắc mặt người nọ càng ngày càng trắng bệch; rõ ràng có thể nhận thấy gã đang đấu tranh nội tâm dữ dội, như đang bị mãnh thú vây quanh.

Lâu Tập Nguyệt thấy vậy, cười nói: “Được, ta có biện pháp cho ngươi mở miệng.” Nói xong hắn nâng mắt, nhìn về phía Tô Mạc Phi. Tôi nhìn theo ánh mắt hắn, bỗng kinh ngặc nhìn sắc mặt Tô Mạc Phi so với sắc mặt người nọ bị bắt giữ còn kinh khủng hơn. Trong lòng tôi thấy bối rối, trên mặt cũng nóng bỏng.

Tình cảm của Tô Mạc Phi đối với tôi, tôi mơ hồ đoán được một chút, mà vừa rồi tình cảnh khi nãy anh ta đã thấy, chỉ sở trong bụng anh ta… . . .

Không gian, trầm tư tầm mắt tôi và Tô Mạc Phi giao thoa giao giữa không trung. Tôi cả kinh, cuống quít tránh đi, ngón tay theo bản năng nắm lấy góc áo, kinh ngạc phát hiện, trong khoảng khắc này, trong lòng đau đớn còn có chút ngượng ngùng.

Đến cuối cùng, người nọ cũng chưa nói ra là ai sai sử bọn họ, nhưng cũng không giống đồng bạn uống thuốc độc tự sát. Lúc này, Cỗ Lỗ mang theo một đám người tộc Da Ma chạy tới, lúc biết những người cứu bọn họ là thủ hạ Lâu Tập Nguyệt, giống như đối đãi với anh hùng nghênh đón Lâu Tập Nguyệt vào làng.

Lâu Tập Nguyệt phân phó xong xuôi, được một đám người trong tộc vây quanh ở phía trước, vẻ mặt hắn dần dần trở nên không còn kiên nhẫn. Tôi thấy hắn sắp phát hỏa tới nơi, lặng lẽ vươn tay kéo tay hắn, dùng sức nắm chặt. Lâu Tập Nguyệt khẽ run một chút, nghiêng đầu rũ mắt nhìn tôi, trở tay nắm lấy tay tôi, tức giận trên măt cũng dần tiêu tán đi.

Sau đó, tôi thay Lâu Tập Nguyệt khéo léo từ chối lời mời Cổ Lỗ trưởng, lôi kéo hắn đi về phòng tiểu trúc của tôi. Khi đi, ánh mắt tôi quét một vòng khắp mọi người, không thấy bóng dáng Tô Mạc Phi. Tôi thầm nghĩ anh ta hẳn là giúp đỡ áp giải người nọ theo giáo đồ Thiên Nhất giáo, cũng không suy nghĩ gì nhiều.

Đưa Lâu Tập Nguyệt tới trước phòng nhỏ, tôi đẩy cửa ra bảo hắn đi vào, chờ hắn ngồi xuống sau rót chén nước cho hắn. Lâu Tập Nguyệt bưng chén uống một ngụm, ngẩng đầu đánh giá tôi, đồng tử sáng lấp lánh tựa như ngọc lưu ly xoay chuyển, lẳng lặng nhìn tôi đi ra đi vào. Đầu tiên tôi đi lấy thuốc trị thương cùng vải xô, sau tự mình ra ngoài lấy nước sạch, tất cả để trên bàn.

“Sư phụ, Tiểu Tự giúp người trị thương.” Tôi nói với Lâu Tập Nguyệt. Lâu Tập Nguyệt rất là phối hợp, chủ động vươn cánh tay bị thương kia ra. Tôi thật cẩn thận nâng lên, dùng khăn mặt sấp nước sạch nhẹ nhàng lau sạch, đợi đến khi nước trong bồn biến thành màu đỏ, bên ngoài miệng vết thương cũng đã rửa sạch. Tôi dùng ngón tay thật cẩn thật nắm xé vải áo ra hai bên, khẽ liếc trộm gương mặt Lâu Tập Nguyệt, thần thái tự nhiên, lòng như cắt, dùng hành động nhanh nhất xé mở quần áo dính vào miệng vết thương.

Khi miệng vết thương hoàn toàn hiện ra ở trước mắt tôi, tôi chỉ cảm thấy trái tim tôi như ai bóp nghẹn..

Miệng vết thương không đều nhau, rõ ràng không phải do đao kiếm chém, còn có trong miệng vết thương khi rửa sạch toàn là cát và đá…. Tôi bổ nhào vào lòng Lâu Tập Nguyệt, run rẩy ôm lấy hắn, nấc từng tiếng càng không ngừng gọi hắn: “Sư phụ, sư phụ. . . . . .” Lâu Tập Nguyệt dùng tay vỗ về lưng tôi co rúm, ôn hòa như đang trấn an tôi.

Tôi nghẹn giọng nói với hắn: “Sư phụ, thương thế là khi tìm Tiểu Tự phải không? Con thực đáng chết.” Lâu Tập Nguyệt cười khúc khích cười ra tiếng, đẩy tôi ra nhìn vào mắt tôi, sờ sờ hai má tôi nói: “Tiểu Tự ngốc.” Lòng tôi càng dao động kịch liệt, lại vươn cánh tay ôm lấy hắn, tham lam hít lấy mùi hương trên người hắn, hỏi hắn: “Sư phụ làm sao tìm tới được nơi này?”

Lâu Tập Nguyệt ôm tôi ngồi trên đùi hắn, hôn chụt một cái lên môi tôi, nhìn chăm chú vào cánh môi khi nãy bị hắn cắn phá kịch liệt, cúi đầu dùng đầu lưỡi liếm liếm. Một cảm giác tê dại khi hắn đụng tới nơi đó truyền khắp, trên môi đau đớn cũng như bị mất cảm giác. Sau đó, hắn dán môi vào môi tôi nói: “Là Lục Triển Bằng nói cho vi sư con đường này. Tiểu Tự sẽ không trách sư phụ không có giết hắn chứ?” Mối thù của Bạch Khiêm sớm hay muộn cũng sẽ báo. Tôi nghĩ thấy đúng nên lắc đầu, lại luyến tiếc rời khỏi môi hắn, đỏ mặt tiến tới hôn hắn xem như là trả lời.

Khi tôi nghe thấy Lâu Tập Nguyệt đem tôi đặt lên trên cả Tam Sinh hoa, thậm chí vì tôi đình chiến cùng với Lục Triển Bằng, cảm giác hạnh phúc khiếm tim gan tôi đều sưng lên sinh đau.

Lâu Tập Nguyệt cọ sát lên môi tôi hồi lâu, mà tay không bị thương kia cũng có ý vô tình vuốt ve eo tôi, vòng eo tôi bủn rũn nằm trên người hắn, lúc này ngay cả lỗ tai cũng đỏ ửng, lúc này hắn mới ‘lương thiện’ buông tôi ra. Tôi vội vàng hít sâu ổn định tinh thần, cẩn thận giúp hắn thoa thuốc trị thương, sau đó dùng vải lụa trắng sạch sẽ cẩn thận băng bó miệng vết thương lại.

Theo sau tôi đứng lên rời khỏi người hắn, nói với hắn: “Sư phụ, con đem đổ nước. Thuận tiện mang chút thức ăn tới” Lâu Tập Nguyệt sờ soạng trên mặt tôi một hồi, nheo mắt cười nói: “Tiểu Tự thực ngoan, hiếu thuận sư phụ.” Nghe thấy giọng điệu trêu đùa của hắn, tôi sợ hắn nói thêm nữa càng khiến tôi e lệ, bật người ôm chậu vội vàng chạy thoát ra ngoài.

Đứng ở ngoài cửa tôi thở phào một hơi thật dài nhẹ nhõm, bị Lâu Tập Nguyệt quấy nhiễu lòng tôi cũng rối loạn thành cục cũng từ từ khôi phục lại. Cúi đầu trông thấy một chậu máu loãng hồng hồng, trong đầu hiện lên miệng vết thương Lâu Tập Nguyệt, tôi nhất thời cả người đánh rùng mình một cái, vội vàng đổ thau nước. Khi gác lại chậu gỗ, tôi đang muốn đứng dậy, khóe mắt bỗng nhiên thoáng nhìn thấy một bóng áo màu xanh.

Tô Mạc Phi hình như cũng nhìn thấy tôi, thân hình khó khăn lắm dừng lại, cùng tôi nhìn nhau một lát, cất bước đã đi tới.

Tôi hơi có chút khẩn trương nắm lấy góc tay áo, cố gắng biểu hiện bản thân mình tự nhiên chút, cong khóe miệng cười gượng nói: “Tô công tử, mới vừa rồi đa tạ huynh. Nếu không phải huynh nhìn thấy bọn họ là giả mạo, muội đã ngốc hồ hồ đi theo. Đúng rồi, vừa rồi làm sao không thấy công tử? Công tử là đi . . .” Tôi nói liên hồi không ngừng, bởi vì sợ tôi bình tĩnh lại, càng không biết theo ai.

Tô Mạc Phi nhìn chằm chằm tôi, trong đôi đồng tử đen bóng trong sâu dường như có ánh sáng khẽ lưu động, anh ta mở miệng đánh gảy lời lải nhải của tôi “Đường cô nương.” Tôi nhất thời lặng thinh, lăng lăng nhìn anh ta. Sắc mặt Tô Mạc Phi không được tốt, cười nhưng không ấm áp được như trước, cười nói: “Kỳ thật cho dù tại hạ không nhận ra, Lâu giáo chủ cũng đúng lúc chạy tới, cho nên cô nương không cần cảm tạ tai hạ.” Anh ta dừng một chút, lại bỏ thêm một câu: “Hơn nữa, giống như lúc đầu chúng ta gặp nhau, cô cứ một mực nói ‘ cám ơn ’ với tại hạ.”

Một cơn khó chịu không hề có dấu hiệu nảy lên trong đầu. Tôi nhìn Tô Mạc Phi trước mặt, cắn cắn môi, nói tiếng nhỏ như muỗi kêu: “Thực xin lỗi. . . . . .”

Tô Mạc Phi liền trầm mặc, đôi mắt sáng cũng ảm đạm đi xuống, thật lâu sau mới mỉm cười mở miệng nói: “Lam Ảnh kiếm đành phiền Đường cô nương .” “A?” Tôi lập tức không phản ứng lại kịp. Tô Mạc Phi cười cười với tôi, nói: “Lam Ảnh kiếm là chưởng môn truyền cho tại hạ, không thể khiến cho nó bị long đong như vậy.”

Nghe ra anh ta bằng lòng để cho Kiếm quỷ tu kiếm, trong lòng tôi vui vẻ, liên tục gật đầu, “Tốt tốt, đợi lát nữa muội đi hỏi hạ sư phụ. Tô công tử ở trước khi đi đưa kiếm cho muội, chờ tu bổ xong, cho…. người đưa tới.” Tô Mạc Phi nói tiếp nói: “Không cần phiền toái đưa tới, tại hạ tới lấy.” Tôi vừa nghe cũng không có suy nghĩ nhiều, cười đáp ứng.

Hai người chúng tôi cứ như vậy một đường trò chuyện đi về phía phòng trúc. Đột nhiên, trong đáy lòng tôi sinh ra một loại cảm giác khác thường, cuống quít quay đầu hướng về phía phòng tôi nhìn lại, nhất thời cả người cứng đờ.

Lâu Tập Nguyệt thân cao đứng trước phòng trúc, một đôi mắt đen như mực, lẳng lặng nhìn đôi ta.

Tôi nhìn thấy dáng vẻ hắn không nói không cười liền hoảng hốt, vội chạy tới giữ chặt hắn giải thích: “Sư phụ, Tô công tử ở ngay phòng bên, chúng ta là vừa khéo gặp phải liền cùng nhau quay trở lại.” Lâu Tập Nguyệt khẽ rũ lông mì dài, cười cười như không sờ sờ đầu tôi nói: “Tiểu Tự, ngươi nóng sao? Làm sao đều ra mồ hôi .” Một ánh mắt liếc nhìn qua, từ từ xem xét Tô Mạc Phi nói: “Vừa lúc, sư phụ cũng đang có việc tìm Tô đại hiệp.”

Hắn thoát khỏi tay của tôi, không vội không chậm đi về trước, dừng bước trước người Tô Mạc Phi mở miệng nói: “Đa tạ Tô đại hiệp cứu Tiểu Tự.” Tô Mạc Phi thong dong ôm quyền đáp lời: “Lâu giáo chủ không cần phải nói tạ ơn.” Lâu Tập Nguyệt nhẹ nhàng lắc đầu, lời nói càng dễ nghe: “Không, nên tạ ơn” Ngoái đầu nhìn thoáng qua tôi, cong môi cười: “Tiểu Tự nói phải không?”

Tôi vội vàng theo sau, nói: “Sư phụ, kiếm của Tô công tử cắm ma sát vách đá bị phá hỏng, có thể để cho Kiếm nô tu bổ lại không?” Lâu Tập Nguyệt rất dứt khoát gật đầu, “Đương nhiên. Chỉ cần Tô công tử nguyện ý.”

Tô Mạc Phi nhìn thẳng hắn, một hồi lâu mới ra tiếng nói: “Làm phiền Lâu giáo chủ.” Lâu Tập Nguyệt cười, “Hẳn nên làm, Tô đại hiệp cứu Tiểu Tự muốn cái gì tạ ơn lễ cũng không quá đáng, huống hồ đó chỉ là việc nhỏ.” nói xong không hề nhiều lời, vươn cánh tay kéo lấy tay tôi, túm ngay lôi vào trong phòng.

Khi cửa phòng ở sau tôi ‘cạch’ một tiếng đóng lại, bả vai tôi run rẩy.

Tôi biết Lâu Tập Nguyệt là cố ý. Lâu Tập Nguyệt đem tất cả cảm tình của tôi đối với Tô Mạc Phi, đều quy kết cho tôi cảm kích anh ta, ngay cả tôi thiệt tình muốn giúp anh ta thu bổ lại Lam Ảnh kiếm, cũng bởi vì anh ta đã cứu tôi. Nhưng mà trong lòng tôi hiểu rõ, sự thật không phải như thế, đối với tôi không có cách nào giải thích rõ ràng đối với Tô Mạc Phi. Khi Tô Mạc Phi nghe thấy câu ‘ lễ tạ ơn ’kia, thì tất cả thần thái đều biến thành màu xám…

Tôi cúi đầu, qua hồi lâu mới nhỏ giọng nói: “Sư phụ, con đi lấy thức ăn.” “Đứng lại.” Lâu Tập Nguyệt giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng khiến tôi ngừng bước bộ. Hắn kéo thân thể tôi khiến tôi đối mặt với hắn, mắt sáng nhìn chằm chằm vào mặt tôi, trên mặt mang theo chút nóng nảy, hỏi tôi:”Đường Tự, tên họ Tô kia cũng đáng cho ngươi khóc.”

Tôi vuốt mặt, nghẹn ngào cất giọng nói: “Con không khóc.” Tôi không muốn khóc, nhưng nước mắt giống như không thể khống chế, tự nó không ngừng cứ chảy xuống. Sắc mặt Lâu Tập Nguyệt lạnh hơn nữa, trầm thấp giọng gằn từng tiếng hỏi: “Ngươi, để ý hắn?”

Bả vai bị hắn siết sinh đau, tôi vẫn bướng bỉnh không hé răng. Chỉ sợ vừa ra khỏi miệng liền khóc thành tiếng đến.

Lâu Tập Nguyệt nhìn chằm chằm tôi, bỗng nhiên cười lạnh, khuôn mặt tuấn mỹ mang theo sắc mặt giận dữ khó nén “Đường Tự, khi ta ở sườn núi lo lắng tìm ngươi, ngươi không chỉ ở cùng một chỗ với hắn còn huynh huynh muội muội chứ nhỉ?” Hắn hừ lạnh một tiếng, giọng cũng cao vài phần: “Sợ là ước gì ta vĩnh viễn tìm không thấy ngươi. Sự xuất hiện của ta có phải hay không khiến cho ngươi mất hứng hửm ? Ta có phải nên thức thời đem ngươi tới bên người hắn, thành toàn cho các ngươi??”

Tôi ra sức lắc đầu, nước mắt giống như hạt châu bị cắt đứt rơi lã chã, hỏi hắn: “Vậy còn người?”

Lâu Tập Nguyệt giật mình.

Tôi ngẩng đầu, đôi mắt ửng hồng nhìn hắn, mặc kệ nước mắt chảy, toàn bộ bất cứ giá nào .”Chàng thì sao?” Tôi lập lại một câu, “Khi chàng ôm Diệp Linh, chàng cùng Tử Yên thân thiết, chàng đem ta đưa cho Triệu Đan, có để ý tới cảm nhận của ta không?” Tôi khóc hô càng không ngừng nói: “Sư phụ, con không phải một con con mèo nhỏ a, người vui vẻ thì liền chọc ghẹo con, không vui thì tùy tay vứt bỏ. Người có biết từ bé con chỉ để ý mình người, thầm nhớ người, con đều vẫn luôn như vậy. Nhưng mà con cũng hy vọng người chỉ cần nhìn con, chỉ ôm mình con, hôn môi chỉ mình con. Những thứ này đó ở người, chính là khó cầu sao?” Nói xong lời cuối cùng, tôi đã muốn khóc không thành tiếng.

Ngực rất đau, thật sự rất đau.

Loại này nơm nớp lo sợ, đem tình cảm của mình chôn vùi sâu trong đất, cũng bức tôi sắp điên rồi..

Tôi cầm lấy vạt áo Lâu Tập Nguyệt, khóc đến độ không kềm chế được. Không biết qua bao lâu, một bàn tay cố ý nâng cằm tôi lên, ngón tay thon dài dịu dàng lau nước mắt cho tôi. Hai mắt đẫm lệ mông lung, tôi giống như thấy trong đôi mắt Lâu Tập Nguyệt ánh sáng kịch liệt chớp nhoáng.

“Được rồi, đừng khóc, Tiểu Tự.” Lâu Tập Nguyệt giọng nói ôn nhu phất qua bên tau tôi, hắn ôm tôi vào lòng ngực, vỗ về phía sau lưng tôi: “Vậy về sau, sư phụ chỉ nhìn Tiểu Tự, chỉ ôm Tiểu Tự, chỉ hôn môi một mình Tiểu Tự, được không?”

Khoảng khắc này, ngay cả khóc tôi cũng quên.

Lâu Tập Nguyệt đôi môi dịu dàng hôn lên tóc tôi, rồi sau đó là cái trán, tiếp theo là khóe mắt, còn có chóp mũi, hai má, môi. . . . . .

Tôi chìm trong cảm giác Lâu Tập Nguyệt hôn tôi từng chút một, cứng lại toàn thân rồi.

Lâu Tập Nguyệt dùng đầu lưỡi quấn lấy vành tai tôi, cúi đầu rì rầm lời nói hấp dẫn: “Tiểu Tự, lặp lại lần nữa.” Tôi run rẩy, nghẹn giọng hỏi: “Nói, nói cái gì? ưm ~” vành tai bị răng nanh ác ý cắn nhẹ một chút, tôi rên một hơi. Hắn ôm lấy tôi, khiến cho cả người tôi kề sát ở trên người hắn. Hai chân cách mặt đất, tôi theo bản năng vươn tay vòng qua bờ vài hắn

Nhìn thẳng vào đôi đồng tử đen láy như ngọc của Lâu Tập Nguyệt, chỉ liếc mắt một cái, tôi đã bại trận rồi..

“Tiểu Tự, lặp lại lần nữa, sư phụ muốn nghe.”

Tôi nóng bừng cả mặt, gục đầu xuống nói thầm nói: “Con nói nhiều như vậy, nhớ không hết . . . . .” Lâu Tập Nguyệt vui vẻ, cười ha ha, “Nói câu quan trọng kia.” Tôi khờ ngốc hỏi hắn: “Câu nào? Những này đó ở trên người người là xa xỉ ….”

“Tiểu Tự ngốc.” Lâu Tập Nguyệt dùng cái trán không nhẹ không nặng đụng vào trán tôi, tôi lấy tay che chổ đau, dũng khí giương oai chất vấn hắn khi nãy giờ đã biến mất bay về tận chân trời nào rồi. Tôi run rẩy vươn tay ôm lấy hắn, lấy lòng đem cằm mình gác lên trên hõm vai hắn. Đột nhiên, mạnh cắn môi, chặn đứng thanh âm cơ hồ thốt ra tiếng rên khẽ..

Một bàn tay từ thắt lưng theo vạt áo lùa vào trong, lòng bàn tay ấm áp dán sát vào lớp quần áo và da thịt, vuốt ve vuốt ve, như là châm từng chút từng ngọn lửa. Trong cơ thể có một luồng nhiệt chảy từ từ bốc lên, cháy sạch tôi toàn thân nóng bỏng, đầu óc hoảng hốt.

“Đừng, đừng. . . . . . Sư phụ. . . . . .”

Tôi ghé vào người Lâu Tập Nguyệt, miệng thấp thở gấp gọi hắn. Bàn tay như lửa đốt chạy loạn không ngừng trên người tôi. Còn không đợi tôi hít sâu một hơi, Lâu Tập Nguyệt đã nói: “Tiểu Tự, sư phụ muốn chạm vào ngươi, được không?”

Tôi đỏ mặt thẹn thùng gật gật đầu. Sau đó, quần áo trên người tôi trố mắt nhìn nó bị cởi ra sạch sẽ.

Lâu Tập Nguyệt cúi đầu nhìn thấy tôi lạnh run, tiếp theo nói: “Tiểu Tự, sư phụ muốn hôn ngươi, được không?”

Tôi bị nụ cười xinh đẹp của hắn mê hoặc, tỉnh tỉnh mê mê lại gật gật đầu, tiếp theo chớp mắt bỗng nhiên bưng kín miệng mình. Lâu Tập Nguyệt cúi xuống hôn lên, môi mềm mại hôn lên xương quai xanh tôi, sau đó, chậm rãi di chuyển… . . .

Cúi đầu hôn mút mát lên từng tấc da thịt, tôi mất tất cả ý thức bị lời lẽ của hắn đốt cháy hầu như không còn..

Khi lý trí chỉ còn một tia cuối cùng bị con tằm ăn mất, tôi nghe thấy giọng cười tựa như tiên, mờ mịt hỏi: “Tiểu Tự, ta có thể ôm ngươi được không?”

. . . . . .

Hôn sâu, hơi thở – hổn hển, rung động, rên rỉ- thở dài.

Tôi ở trong lòng ngực hắn cái gì cũng đều không thể suy xét được nữa, chỉ có thể khóc gọi tên của hắn, ôm hắn, hôn hắn, có được hắn. . . . . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.