Lương Sư Như Thử Đa Kiều

Chương 41: Lễ vật của tôi



“Tiền bối, người hiểu lầm!”

Tô Mạc Phi vội vàng buông tay ra, kéo quần áo phủ lên thêm. Tôi cũng lấy lại tinh thần, vội vàng giữ anh ta nói “Đừng nhúc nhích, còn chưa có đắp thuốc đâu.” Tô Mạc Phi nghe thấy, liền không động đậy nữa.

Tôi vươn tay lấy một bình thuốc bên cạnh, mở nắp bình ra, ở trên miệng vết thương rải lên ít thuốc bột, sau đó dùng băng gạc sạch sẽ băng bó giúp anh. Hồng Diệp vào phòng đóng cửa lại, ngồi ở bên cạnh bàn có chút hưng trí mà nhìn xét. Dưới ánh nhìn chăm chăm của bà, tôi thoáng có chút xấu hổ, tay không ổn định lúc quấn băng gạc có lúc đụng phải miệng vết thương của Tô Mạc Phi.

Có lẽ rất đau, trên trán Tô Mạc Phi chảy một tầng mồ hôi mỏng, tôi thấy vậy nói với anh câu xin lỗi: “Ngại quá.” Tô Mạc Phi đưa lưng về phía tôi lắc lắc đầu. Chờ khi tôi băng bó xong, anh vội vàng mặc quần áo vào, đứng dậy đi đến trước người Hồng Diệp nói: “Tiền bối người hiểu lầm, là vãn bối bị thương. . . . . .”

“Tiểu Mạc, lần ngươi tới hái Tam Sinh hoa ta đã nói qua” Hồng Diệp cắt ngang lời anh, nheo mắt nhìn Tô Mạc Phi nói: “Trừ phi nàng là người trong lòng ngươi, bằng không ta không chữa trị. Khi đó ngươi trả lời ta nói, là nàng”

Tôi kinh sợ trừng mắt nhìn về phía Tô Mạc Phi. Tô Mạc Phi đưa lưng về phía tôi, cho nên thấy không rõ biểu tình của anh vào giây phút này, chỉ thấy lưng anh đứng thẳng tắp.

Hồng Diệp bỗng nhiên chuyển mắt nhìn tôi, hỏi thẳng tôi: “Ngươi thì sao, đối với hắn có ý tứ gì?” Tôi từ kinh ngạc giật mình trở về, liếc mắt nhìn bóng dáng Tô Mạc Phi căng thẳng, chần chờ một lát, cuối cùng nói không nên lời dối lòng, đáp lời: “Xin lỗi, tiểu bối đã có người trong lòng” Tô Mạc Phi tốt lắm, thậm chí tốt đến mức tôi kìm không được cũng động tâm, nhưng đó cũng chỉ là cảm động. Trong lòng tôi khiến yêu không thể kiềm chế được, vẫn là Lâu Tập Nguyệt.

Hồng Diệp nghe thấy tôi nói như vậy, trầm giọng nói: “Ngươi không sợ ta không chữa trị cho ngươi?” Tôi lắc đầu, nhìn thẳng vào mắt bà: “Quyết định của tiền bối, tiểu bối không thể nào xen vào. Nếu người không chữa trị, tiểu bối liền cáo từ.”

“Đường cô nương!” Tô Mạc Phi giữ chặt cánh tay tôi, xoay người đối mặt với Hồng Diệp, nghiêm túc nói: “Tiền bối, chưởng môn đã bắt đầu truyền thụ cho vãn bối Tử Hà bí kíp, những lời nói trước kia, chuyện đó, xin đừng nhắc lại.” Hồng Diệp nhất thời thay đổi sắc mặt, nóng nảy: “Cái gì? Ngươi thật muốn đi kế thừa cái chức chưởng môn thúi đó? !” Tô Mạc Phi thận trọng gật gật đầu: “Vãn bối suốt đời mong muốn có một ngày có thể hồi báo chi ân sư môn.”

Hồng Diệp không nói gì, ánh mắt nhìn Tô Mạc Phi biểu lộ sự không muốn cùng thương tiếc. Sợi tóc như tuyết trắng rũ trước ngực bà, làm nền ánh vào khiến hai gò má bà cũng có chút trắng bệch hẳn lên.

Tôi nghe không hiểu bọn họ đang nói cái gì, kìm không được mở miệng hỏi: “Kế thừa chưởng môn không tốt sao?” Theo ý tôi nghĩ, Tử Thần phái một môn phái lợi hại như vậy, có thể làm chưởng môn nhất định là vinh quang rất lớn. Hồng Diệp nghe thấy không phải không có tức giận, còn liếc xéo tôi một cái, nói “Tốt, đương nhiên tốt lắm, cả đời sống chết không cưới vợ, thanh tâm quả dục, làm sao lại không tốt.”

Trong đầu tôi bỗng căng thẳng, kinh ngạc nhìn chằm chằm Tô Mạc Phi. Tô Mạc Phi vẫn không hé răng, nhưng thật ra Hồng Diệp tức giận đến độ nâng tay vỗ vào mặt bàn, miệng đầy tức giận mắng mỏ: “Lão đầu Thanh Viễn tuyệt đối là cố ý! Ta nói ta muốn ôm Tiểu Tiểu Mạc, hắn lệnh cho ngươi đi học cái ‘hòa thượng công’.”

Tô Mạc Phi vội vàng tiến lên khuyên bảo: “Tiền bối, đây là chưởng môn coi trọng vãn bối, hơn nữa, cũng là vãn bối tự nguyện”

“Vậy còn nàng ta?” Hồng Diệp bỗng nhiên chỉa vào người tôi hỏi Tô Mạc Phi.

Tô Mạc Phi sửng sốt trong phút chốc, giọng nói trả lời có thấp đi vài phần, nhưng cũng bình tĩnh: “Vãn bối cùng Đường cô nương, chẳng qua là bằng hữu.”

Chẳng qua là bằng hữu. . . . . .

Miệng vết thương trên ngón tay bị thương do vụn gỗ bỗng nhiên đau một chút, đau đớn không mãnh liệt từ đầu ngón tay chui vào lòng, khiến cho người tôi có một cảm giác đau trướng nói không nên lời.

Chờ gió tuyết dừng lại, Tô Mạc Phi sửa chữa lại phòng nhỏ một chút, tiếp tục ở lại bên trong. Tôi cũng không nói thêm lời nào giữ anh ta ở lại. Dù sao nơi này chỉ có một gian phòng ở, tôi cùng Hồng Diệp ở vừa hoàn hảo, ba người là vô luận như thế nào không có khả năng.

Về ban ngày, tôi ngoài việc trị thương ra cũng chẳng còn việc gì khác, vì khiến cho mình đừng miên man suy nghĩ, hơn nữa tôi thực sự cảm thấy rất nhàm chán, nên vào một ngày nào đó tôi bắt đầu đi theo Hồng Diệp học Kì Hoàng thuật.

Lúc đầu, Hồng Diệp rất không kiên nhẫn, nhưng mà dạy vẫn dạy, bà ấy so với tôi còn thực sự nghiêm túc, giống như thích thú. Trong quá trình học, tôi vô tình biết được nguyên nhân Tô Mạc Phi có vài phần kính trọng Hồng Diệp, là do mười mấy năm trước khi Tô Mạc Phi được Thanh Viễn chưởng môn mang về Tử Thần phái, anh ta gầy yếu suýt chút nữa mất mạng, chưởng môn để cho anh ở lại bên người Hồng Diệp hơn nửa năm, hai người ‘sống nương tựa lẫn nhau’, cảm tình càng giống như hai mẹ con.

Khi mà sau cái ngày ấy, tôi cùng Tô Mạc Phi xảy ra việc ‘hiểu lầm’ giống như chưa bao giờ phát sinh qua, ai cũng không nhắc lại. Tôi âm thầm nghĩ rằng, Tô Mạc Phi quyết định cả đời không cưới vợ kế thừa chức vị chưởng môn, có thể là bởi vì do tôi hay không….?? Ý nghĩ tự kỷ trong đầu này, ngay cả tôi đều cảm thấy quá mức tưởng tượng. Ngẫm lại tôi nhớ tới những lời nói của Tô Mạc Phi trước kia nói, lời đó, tình cảm của anh ta giành cho Tử Thần phái không giống tình cảm bình thường, cho nên anh ta quyết định như thế, cũng giống như chẳng có can hệ gì tới tôi cả.

Bất kể như thế nào, từ này về sau Tô Mạc Phi lấy lại hết những tình cảm hồ đồ đối với tôi, cũng là chuyện tốt. Như vậy về sau, khi anh ta biết tin tôi chết, cũng sẽ không bị đau lòng.

Thời gian tựa như con gió, theo khe hở không hề có tiếng động trôi qua vun vút. Nỗi nhớ của tôi với Lâu Tập Nguyệt cùng mỗi ngày cũng lắng đọng xuống đáy lòng. Không hề nồng đậm như nhớ hắn đến độ trắng đêm miên man, không hề vừa nhấc đầu nhìn thấy ánh trăng trên bầu trời kia liền thần ra, không hề mất hồn vía thật là tốt, giống như tất cả tâm đều đặt vào người hắn ở nơi đó.

Vừa nghĩ đến chuyện Lâu Tập Nguyệt vì tôi mà còn bị nhốt ở Tử Thần phái, tôi liền hận không thể lập tức xuống núi. Song, tôi không dám tự ý quyết định, trái ngược tâm ý của hắn. Lâu Tập Nguyệt đối tôi thế nào thì hắn trước sau vẫn là Lâu Tập Nguyệt. Hắn đối tôi tất cả dịu dàng đó, chung quy cũng sẽ có một ngày lấy lại tất cả.

Ngày tháng trôi mau, ba tháng trôi qua

Ngực tôi bắt đầu không còn cảm giác bị đèn nén khó chịu, dùng sức chạy động một chút cũng không có vấn đề, tôi thật mừng rỡ, kìm không được hỏi Hồng Diệp, nếu cứ tiếp tục như vậy, tôi có phải là có thể sớm quay về Tử Thần phái. Hồng Diệp lạnh như băng đáp lại lời tôi, lúc này đã được bao lâu mà ngươi đã chịu không nổi?? Tôi đỏ mặt, cũng không biết xấu hổ nói cho bà ta biết vì sao muốn vội vã xuống núi. Bởi vì đến nửa tháng nửa, chính là sinh nhật của tôi.

Trải qua một lần sinh nhật vừa rồi, ký ức của tôi vẫn còn mới mẻ.

Đó là một ngày, tôi biết Lâu Tập Nguyệt vì luyện Thiên Nhất thần công sẽ giết tôi. Cũng vào ngày đó, Lâu Tập Nguyệt lần đầu tiên ra ngoài đi cùng tôi suốt một ngày, khi tôi chạy ra đi sốt ruột tới tìm tôi, sau đó, kích động ôm tôi….

Hắn muốn tôi nhớ kỹ hết thảy cho hắn, chính là đau, tôi đều nhớ rõ.

***

Tôi từ trong thiên tuyền bước lên bờ, tôi vừa lau thân mình vừa có chút tiếc nuối nghĩ, sinh nhật năm nay không có cách nào trải qua cùng Lâu Tập Nguyệt, vậy sinh nhật kế tiếp, có thể cùng nhau không? Tôi thừa nhận, trải qua một chưởng kia, tôi càng trở nên không còn có cảm giác an toàn. Tôi cho tới bây giờ thấy không rõ, đoán không ra suy nghĩ của Lâu Tập Nguyệt, bây giờ là hồ đồ, hoàn toàn không biết cái chớp mắt tiếp theo hắn sẽ làm gì. Tim treo cao ở giữa không trung, đành phải bắt buộc bản thân mình không suy nghĩ nhiều, có thể có một ngày ở bên người hắn, thì đó là một ngày.

Không gian, tầm mắt lại đảo qua sợi dây trên mặt đất, động tác trên tay tôi dừng một chút, trong lòng không biết ở đâu chạy ra một cảm giác khó chịu. Tâm ý của Tô Mạc Phi, anh ta thật là tốt, tôi biết nhưng không có cách nào đáp lại. Tôi một mặt muốn được sự ôn nhu từ người này, một mặt lại muốn nói với bản thân mình không thể quấy nhiễu sự bình yên của anh ta. Ý niệm mâu thuẩn trong đầu tôi cứ không ngừng cãi vã, khiến cho tôi càng ngày không biết nên dùng thái độ gì để đối mặt với anh ta.

Thở sâu, tôi vội vàng ngừng lại suy nghĩ, mặc quần áo rồi đi ra ngoài. Tô Mạc Phi ở ngoài cửa động, trong tay cầm áo choàng đưa cho tôi. Tôi đón nhận khoác thêm vào, đi theo anh trở về phòng

Đường tuyết này, đôi tôi mỗi ngày giẫm lên không biết bao lần, không hề xoã tung giống như lúc ban đầu, tuyết bị làm cho cứng ngắc sau trở nên có chút trơn trượt. Dưới chân tôi bước một cái khá choạng, thân mình ngã qua bên cạnh, lập tức được một cánh tay mạnh nâng đỡ.

“Đường cô nương, cô không sao chứ?” Tô Mạc Phi hỏi. Tôi lắc lắc đầu, bĩnh tĩnh rút cánh tay về. Tay Tô Mạc Phi cương cứng ở không trong chớp mắt, rồi buông xuống.

“Đường cô nương cẩn thận dưới chân.” anh nói xong, quay lại tiếp tục đi phía trước. Tôi giương mắt nhìn bóng dáng anh, ngực giống như bị đạp trúng, rầu rĩ.

Tới trước cửa phòng, hai chúng tôi phát hiện Hồng Diệp không có ở trong phòng, bà đang đứng ở một chỗ cao trên sườn núi nhìn xuống phía dưới. Khi tôi cùng Tô Mạc Phi nhìn nhau, đi đến phía sau bà. Không đợi chúng tôi mở miệng, Hồng Diệp liền chỉ vào dưới chân núi một bóng đen di động nói: “Có khách đến .”

Người nọ hình như lạc đường, ở chân núi vòng vo cả buổi cũng không thể đi lên. Tôi nhìn thấy, mơ hồ cảm thấy thân hình ấy có chút quen mắt, đợi khi người đó rút kiếm ra, ở trong tuyết vẽ một ký hiệu, tôi kêu ra tiếng: “Triệu Đan!” Tư thế rút kiếm này tôi đã nhìn cả ngàn lần, tất nhiên sẽ nhận nhầm được.

Tô Mạc Phi hỏi: “Đường cô nương biết người đó?” Tôi vội vã gật đầu: “Là sư đệ muội.” Song, tôi rất nghi hoặc, nó tới nơi này làm cái gì? Tô Mạc Phi nói hai câu với Hồng Diệp, bay vọt lên, dáng người tựa như chim xanh xẹt qua, nhắm thẳng về hướng Triệu Đan mà bay đi..

Không bao lâu, Tô Mạc Phi dẫn theo Triệu Đan dừng ở trước người tôi. Tôi vội vàng đi lên giữ chặt Triệu Đan hỏi: “Sao đệ lại tới đây, sư đệ?” Trong lòng rất lo lắng có phải Lâu Tập Nguyệt đã xảy ra chuyện gì hay không. Triệu Đan mặt không biến sắc nhìn về phía tôi, đáp lời: “Là sư phụ lệnh cho ta tới.” Nói xong, đem bọc đồ ở sau lưng đưa cho tôi.

Tôi vội vàng đón nhận, mở ra nhìn, ngây ngẩn cả người.

Trong bao chỉ có hai món đồ hoàn toàn khác biệt — Một hộp kẹo, một phong thư.

Trước mắt như có sương mù dần dần tràn ngập. Tôi ra sức trừng mắt nhìn, giống như cầm lấy bảo bối trân quý, ôm chặt chúng nó. Miễn cưỡng kìm chế rung động trong lòng, tôi ngẩng đầu nhìn về phía Triệu Đan, thân thiết hỏi: “Sư đệ, nửa năm gần đây đệ đi đâu vậy?” Sau từ lần hại nó bị Lâu Tập Nguyệt phạt, sau đó tôi gần như nửa năm chưa thấy nó lại lần nào.

Cặn kẽ dò xét Triệu Đan trước mắt, tôi phát hiện một năm này nó lại cao lớn rất nhiều. Ngũ quan đã rút đi nét trẻ con, có vẻ so với trước kia càng dày dặn, làn da màu đồng, thân hình mạnh mẽ cao thon, giơ tay nhấc chân nghiễm nhiên trở thành một con sói con lãnh ngạo.

Triệu Đan nghe tôi hỏi như vậy, mí mắt cũng chưa nâng trả lời: “Luyện công.” “À, là như thế” Tôi cúi đầu, mắt nhìn mấy thứ trong lòng, trong ngực có một dòng nước ngọt ngào chảy quá đáy lòng, không khỏi hỏi nó: “Trừ bỏ này đó, sư phụ còn có dặn dò gì khác không?” Triệu Đan nói: “Không có.” Nói xong, dứt khoát xoay người rời đi.

Tôi nhìn theo thân hình của nó biến mất sau núi trắng như tuyết, xa xa, nghe thấy vọng tới một giọng nói: “Sinh nhật vui vẻ. . . . . .”

Hốc mắt lại là nóng lên.

Tô Mạc Phi nghe thấy, kinh ngạc nhìn về phía tôi: “Hôm nay là sinh nhật Đường cô nương?” Tôi nóng vội muốn trong thư viết cái gì, thuận miệng ừ một tiếng, ôm gói quà đang muốn đi vào trong phòng, cũng không ngờ bị Hồng Diệp ngăn lại bước chân.

“Mấy thứ này, là Lâu Tập Nguyệt đưa cho ngươi?” Bà ta trầm giọng hỏi. Tôi không rõ vì sao bà ta hỏi như vậy, hoang mang dò xét bà ta. Hồng Diệp lại hỏi: “Sau khi trị thương khỏi, ngươi còn đi tìm hắn nữa??” Lần này, tôi không chút do dự gật gật đầu.

Đôi đồng tử Hồng Diệp lập tức dữ dội, sau đó, nghiêng mặt nói với Tô Mạc Phi: “Ngươi mang nàng đi thôi. Ta không chữa trị nữa.” Tô Mạc Phi sửng sốt, vội vàng hỏi ngay: “Vì sao, tiền bối? Chẳng lẽ chỉ bởi vì nàng là đệ tử Lâu Tập Nguyệt? Nhưng mà. . . . . .” “Tiểu Mạc, ” Hồng Diệp lạnh giọng cắt ngang lời anh ta: “Trị cũng như không trị. Dù sao không tới hai năm nàng cũng sẽ chết.”

Tô Mạc Phi liền đứng thẳng cứng ngắc tại chổ, sắc mặt trắng bệch, thất thần ngây ngô nói: “Hai năm. . . . . . ?”

Hồng Diệp chuyển mắt nhìn về phía tôi, ánh mắt thâm trầm như nước: “Ngươi thích Lâu Tập Nguyệt, đúng không? Ngươi cũng biết, Thiên Nhất thần công phải giết chết người rất yêu thương mới có thể luyện thành.” Thoáng nhìn trong tay tôi đang cầm gì đó “Ta nếu sớm đoán được hắn vì vậy làm ngươi bị thương, triệt để không trị cho ngươi. Các người một người nguyện đánh, một người nguyện kề bên, ta không có thời gian rảnh rỗi xem mấy người diễn trò náo nhiệt.”

Tô Mạc Phi bỗng nhiên giữ chặt Hồng Diệp đang muốn đi, giọng nói chuyện đều có chút run rẩy: “Tiền bối, ý của người là, đả thương Đường cô nương chính là Lâu Tập Nguyệt? Là vì luyện Thiên Nhất. . . . . .” lời nói sau nghẹn trong cổ họng anh ta nói không nên lời. Hồng Diệp đau lòng nhìn anh ta, nâng tay sờ mặt Tô Mạc Phi, khuyên giải an ủi nói: “Tiểu Mạc, đừng hỏi, nàng cùng ngươi không quan hệ. Sống hay chết, ngươi về sau đều nên đừng hỏi tới nữa”

Tô Mạc Phi lắc đầu, quay đầu nhìn về phía tôi, bỗng nhiên bước nhanh lại đây, túm lấy tôi còn đang cứng thân mình đứng tại chổ. Tôi không nghĩ là bị túm lấy, kẹo rơi khỏi tay rớt đầy mặt đất, kẹo bên trong tuột tay rơi xuống đất hết.

“Tô. . . . . .” Tôi giãy dụa lo nghĩ muốn đi nhặt lên, lại bị Tô Mạc Phi không hề phân bua lôi kéo đi về phía trước, dùng lực khiến tôi giật mình kinh ngạc.

Đợi đến khi phòng ốc chẳng còn nhìn thấy nữa, Tô Mạc Phi kéo mạnh tôi đến trước mặt anh ta, không hề chớp mắt nhìn chằm chằm vào mắt tôi, hỏi: “Hắn thật sự sẽ giết nàng?”

Móng tay bấm vào lòng bàn tay, tôi lại phát hiện không đau đớn, chỉ im lặng nhìn đôi mắt run rẩy gần trong gang tấc, gằn từng tiếng nói: “Lòng tôi cam tình nguyện.” bất kể như thế nào, lòng tôi cam tâm tình nguyện.

Tô Mạc Phi trong đôi đồng tử tràn ngập vẻ lo lắng, giống như ánh sáng trong vắt kia dần dần bị mây đen che phủ. Anh ta đột nhiên nâng lên mặt tôi lên, khi tôi còn đang kinh ngạc, thấp giọng nói: “Đừng trở về. Đừng quay về bên người hắn nữa.”

“Không. Tôi với sư phụ. . . . . .”

Lời nói sau bỗng nhiên bị áp chế bởi hai cánh môi đè xuống ngay miệng.

Tôi khiếp sợ chết ngốc ở nơi này, đầu óc trống rỗng, tùy ý mặc Tô Mạc Phi ôm chặt lấy tôi, ngây ngô mà hôn…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.