Lương Sư Như Thử Đa Kiều

Chương 50: Tôi áy náy



Sáng sớm ngày kế, Tô Mạc Phi gõ cửa đi đến, trong tay bưng một cái chén. Tôi không cần nhìn cũng biết đó là thuốc, còn chưa có uống mùi của nó cũng khiến trong dạ dày khó chịu từng cơn. Tôi là người sợ đắng, trước kia mỗi lần không thể uống thuốc, Lâu Tập Nguyệt đều đã… suy nghĩ dừng lại, vẫn không tự chủ, phải quyết tâm.

Đã không còn, Lâu Tập Nguyệt đối đãi dịu dàng sẽ không lại có.

Tôi lừa mình dối người lâu lắm, nay cuối cùng cũng không muốn sống trong lừa gạt nữa. Cũng sau khi biết sự thật, tôi vì sao còn không vui vẻ được như trước kia? Nếu, nếu tôi từ đầu tới cuối cái gì cũng không biết, có thể vẫn ‘hạnh phúc’ đến trước khoảnh khắc Lâu Tập Nguyệt giết tôi phải không? Nhưng làm gì có từ nếu.

Trong lòng chua chát muốn cười, hơi thở bỗng hơi đờ đẫn. Tôi chuyển mắt nhìn Tô Mạc Phi đến gần, chạm vào ánh mắt thân thiết, chống tay ngồi dậy. Sau khi nói tiếng cám ơn, tôi đón nhận chén thuốc, thở sâu ngửa đầu uống hết. Lại đột nhiên phát hiện, kỳ thật thuốc cũng không có đắng lắm. Tôi trước đây nháo loạn không chịu ngoan ngoãn uống thuốc, là vì có Lâu Tập Nguyệt ở bên, tôi tham lam muốn có sự dịu dàng cùng thương tiếc của hắn.

Bây giờ, chẳng có gì còn quan trọng nữa.

Tôi đưa chén không về cho Tô Mạc Phi: “Tô công tử, đa tạ huynh.” Tô Mạc Phi đón nhận chén, cười, thuận miệng đáp lại một câu: “Không cần khách khí. Đường cô nương, kế tiếp cô định đi nơi nào?” Tôi sửng sốt trả lời không được. Phải rồi, tôi còn có chổ nào có thể đi? Rời khỏi Lâu Tập Nguyệt, tôi đã chẳng còn nhà để về.

Tôi có chút chán nản cúi đầu, tim trống không giống như con diều bị chặt đứt dây, bay cao không còn có chổ dựa. Tô Mạc Phi thấy vậy, liền nói: “Đường cô nương, sau khi cô đi, Hồng Diệp tiền bối vẫn nhớ cô. Nếu cô nguyện ý, tại hạ đưa cô đi Cô Tuyết Phong, cũng có thể cùng tiền bối làm bầu bạn. Cô thấy thế nào?” Tôi nâng mắt đánh giá nhìn anh ta hồi lâu, hiểu rõ liền cười cười: “Cám ơn huynh, Tô công tử. Tôi hiểu ý của huynh”

Cám ơn anh đã che dấu sự quan tâm, Tô Mạc Phi, tôi làm sao mà không hiểu. Ngày ấy đánh nhau tôi cưỡng ép vận khí, thương mới lẫn thương cũ, kinh mạch tất nhiên bị hao tổn. Tô Mạc Phi muốn Hồng Diệp tiền bối điều dưỡng thân mình cho tôi, lại băn khoăn chuyện tôi đau lòng vì mất con, không có nói rõ. Hốc mắt đã nóng lên, tôi hít một hơi, tận lực thoải mái mà cười nói với anh: “Nhưng mà không cần, tôi chỉ uống thuốc là tốt rồi, không cần đi phiền tiền bối.” Dù sao không tới hai tháng nữa, Lâu Tập Nguyệt sẽ tới đón tôi, rồi trước khi bế quan lần cuối, giết tôi.

Tô Mạc Phi nghe thấy tôi nói như vậy, lại kiên trì nói: “Vẫn nên đi cho tiền bối xem sao, đừng để nhiễm thành căn bệnh.” Tôi thoải mái cười: nhẹ nhàng lắc đầu: “Không sao cả, tôi không cần.”

“Nhưng là tại hạ để ý”

Tôi cả kinh nhìn thẳng vào anh ta, lúc đó ngay cả nói cũng quên

Nhưng là tại hạ để ý…

Kinh ngạc qua đi, tôi ngượng ngùng quay đầu đi. Chỉ cảm thấy dưới ánh nhìn dịu dàng của anh ta, tim tôi không hiểu vì sao đập nhanh hơn. Tôi hỏi anh: “Tô công tử hy vọng tôi đi?” Tô Mạc Phi dứt khoát gật đầu. Tôi không hề cự tuyệt: “Được, tôi đi.” Tô Mạc Phi nghe vậy trong phút chốc hai mắt sáng rực, trong đồng tử trong suốt đầy ánh dịu dàng.

Tôi thấy anh ta như vậy, kìm lòng được nở nụ cười. Người này, sạch sẽ không dính chút dơ bẩn nào, tựa như anh ta trả giá cho cảm tình này với tôi. Đường Tự, là ngươi không có may mắn yêu thương anh ta.

Ngày ấy sau giữa trưa, Tô Mạc Phi cùng nhóm người La Thanh nói lời từ biệt, nói đưa tôi đến Cô Tuyết Phong, sau đó anh ta tức khắc đuổi theo về Tử Thần phái. Thường Dữ không biết vì sao cố ý muốn ở lại, Tô Mạc Phi thấy không lay chuyển được đành phải đồng ý theo.

Như vậy năm ngày trôi qua, ba người chúng tôi tới dưới chân núi Cô Tuyết Phong.

Trời đã bắt đầu mùa đông, tuyết liên tục rơi nhiều. Sườn núi bị tuyết đọng thật dày rất chật hẹp, con ngựa đi được cũng rất cố sức, mỗi lần lạc bước, tim của tôi đều nảy lên một cái, chỉ sợ không nghĩ qua khỏi, cả người lẫn ngựa ngã xuống vực sâu.

Đúng lúc này, phía sau vang lên một giọng nói ôn nhuận, mặc dù trong tai toàn tiếng gió tuyết ù ù nhưng vẫn khiến cho người nghe cảm tưởng như âm thanh của mùa xuân, nói: “Đường cô nương, tuyết quá sâu, ngựa khó đi, tại hạ đưa cô đi qua.” Tôi nghe lời gật gật đầu. Tô Mạc Phi kéo chặt dây cương, xoay người xuống ngựa, mắt thấy tuyết đọng đã lún sâu đến đầu gối anh ta. Tôi cũng định đi xuống theo, thân hình đột nhiên nhẹ bỗng có người ôm lên.

“Đường cô nương, thất lễ .” Tô Mạc Phi nói xong, không đợi tôi phục hồi tinh thần đáp lời, hắn vọt người bay lên, thi triển khai khinh công mũi chân hạ xuống điểm chút trên mặt tuyết, tựa như chim yến nhẹ nhàng lao về phía trước.

“Nhị sư huynh!”

Phía sau phảng phất truyền tới tiếng Thường Dự la lên, đợi khi quay đầu lại chỉ nhìn thấy xa xa có một chấm đen, không bao lâu, thì ngay cả điểm đen đó cũng nhìn không thấy.

Tôi quay mặt lại, có chút run sợ nhìn khuôn mặt tuấn lãng kia. Võ công của Tô Mạc Phi, thật sự tiến bộ rất nhiều, thậm chí đến mức khiến cho tôi bất an lo lắng..

Tử Hà bí kíp thực sự lợi hại như vậy?? So với Thiên Nhất thần công của Lâu Tập Nguyệt, còn muốn lợi hại?

Cảm giác chỉ có một lát, Tô Mạc Phi liền dừng thân hình. Tôi có chút kinh ngạc quay đầu, nhìn gian phòng nhỏ xuất hiện đằng trước. Tô Mạc Phi vẫn ôm tôi đi tới, vừa muốn gọi cửa, đột nhiên từ trong phòng truyền ra một tiếng nói trong trẻo tựa như tuyết: “Thương thế của nàng, ta nói rồi không trị” Tôi có thể phát hiện cả người Tô Mạc Phi cứng đờ, anh ta cuống quít nói: “Tiền bối, xin người….” Hồng Diệp giọng nói càng nghiêm túc: “Tiểu Mạc, ngươi biết tính tình của ta”

Tô Mạc Phi còn muốn nói cái gì nữa, tôi lôi kéo vạt áo anh ta, im lặng lắc đầu. Tôi vì để Tô Mạc Phi yên tâm về Tử Thần phái mới chịu đồng ý đến, nếu Hồng Diệp không trừng trị, tôi không nghĩ đau khổ cầu xin.”Quên đi, Tô…” bỗng im bặt– Tô Mạc Phi ôm tôi, quỳ gối trước cửa Hồng Diệp. Tuyết vùi quá đầu anh ta, anh ta quỳ thẳng tắp, hai tay hoàn toàn bảo hộ tôi vào trong lòng ấm áp, chặn mọi rét lạnh bên ngoài..

Ngực bỗng nhiên giống như cái gì hung hăng đánh phải. Tôi nắm lấy quần áo anh ta vội la lên: “Tô Mạc Phi, anh làm gì? !” Tô Mạc Phi nhìn thẳng phía trước, không rên một tiếng. “Tô Mạc Phi, huynh đứng lên cho tôi!” Tay của tôi phát run nhè nhẹ, anh ta vẫn như cũ không hề động đậy.

Không biết vì sao, thấy anh ta làm như vậy tôi tức giận không thở nổi, lớn tiếng nói: “Tô Mạc Phi, tôi đáp lại huynh không được, huynh biết không? Đừng đối xử tốt với tôi như vậy, đừng nữa… .”

Cánh tay xưa nay dịu dàng giờ trở nên tựa như thép, không để cho thắt lưng tôi kháng cự được. Tô Mạc Phi cụp mắt xuống nhìn tôi, trong đồng tử có loé gì đó không nhìn không rõ tột cùng. Anh ta thấp giọng lẩm bẩm nói: “Đường cô nương, về sau sẽ không.” Anh ta chậm rãi dời tầm mắt khỏi tôi, “Lần này trở về, tám năm hẹn ước đã gần đến, thân Tô mỗ có trọng trách bảo vệ sư môn, sẽ không dễ dàng quay lại Tử Thần Phong”. Lời nói bỗng nhẹ đi, sau đó gằn từng tiếng nói : “Cuối cùng cũng có một ngày tại hạ có thể thắng được Lâu Tập Nguyệt, khiến cho hắn không dám làm khó xử chưởng môn, khó xử cô.”

Anh mới vừa nói ra khỏi miệng, cửa trước mặt tự mở vào bên trong. Hồng Diệp bước ra, tóc màu trắng khi bà ta khẽ cúi, ánh sáng của tuyết chiếu vào toản ra ánh sáng kì diệu.

“Đứng lên đi, Tiểu Mạc.” Bà ta thở dài nói với Tô Mạc Phi, trong lời cũng có chút ít trách cứ. Tô Mạc Phi ôm tôi đứng lên, “Đa tạ tiền bối.” Hồng Diệp nghiêng người tránh khỏi cửa, “Vào đi thôi, bỏ nàng xuống dưới ta mới dễ bắt mạch” Tô Mạc Phi vui sướng liên tục nói lời cảm tạ.

Anh ta ôm tôi chạy vào trong phòng, Thường Dữ mới thở hổn hển đuổi tới, giữ chặt Tô Mạc Phi hơi thở suyễn nói: “Nhị sư huynh, ngựa, ngựa còn tại…” “Ta biết, ” Tô Mạc Phi đặt tôi ngồi trên ghế, xoay lại người nói với cậu ta: “Chúng ta sau đó liền rời khỏi” Nói xong, kéo Thường Dữ qua một bên, càng đè thấp giọng: “Đường cô nương thân thể suy nhược, Hồng Diệp tiền bối chỉ ăn chay, không sát sinh. Ta đi trước bắt mấy chỉ con thỏ bị tuyết vùi, ngươi cũng đi cùng đi” Nói xong, còn không đợi Thường Dự tỏ thái độ, túm cậu ta đi ra ngoài cửa. .

Hồng Diệp khi bắt mạch cho tôi khẽ biến sắc, giây lát khôi phục bình thường. Dời ngón tay, dùng giọng điệu không hề có âm sắc nói: “Khí huyết yếu kém, kinh mạch bị hao tổn, nếu không điều trị tốt, ngươi cả đời đừng nghĩ chuyện sinh con lần nữa” Vẻ mặt tôi cứng đờ, theo sau chua sót cười cười. Tôi cũng chẳng nghĩ tới có đứa con lần nữa, chỉ một lần kia, tôi đã đau lòng đến sợ hãi.

Tôi vừa muốn nói gì, cửa bị người đẩy ra. Nhìn một mình Thường Dự đi mà quay lại, tôi sửng sốt, theo bản năng dự cảm cậu ta hẳn là có chuyện muốn nói với tôi. Hồng Diệp cũng đã nhận ra, đi ra phòng. Thường Dữ đến gần, đứng ở trước người tôi: “Yêu nữ, Lâu Tập Nguyệt rất quan tâm ngươi, ngươi chịu đi đem Tam Sinh Hoa mang về không?” Tôi không cần nghĩ ngợi liền lắc đầu, ngay cả bản thân tôi cũng không biết đây là phủ định câu nói ‘Lâu Tập Nguyệt rất quan tâm ngươi’, hoặc là không đồng ý đi lấy Tam Sinh Hoan, tôi chỉ có thể trả lời cậu ta: “Tôi sẽ không quay trở về” Ít nhất sẽ không tự chủ động trở về.

Thường Dữ lặng im một lát, bỗng nhiên kéo tôi từ trên ghế xuống, dùng sức nắm lấy cổ tay tôi nói: “Đều là vì ngươi, Tam Sinh Hoa là ngươi cướp đi, nhị sư huynh cũng là ngươi làm hại.” Tôi ngẩn người, lẩm bẩm ra tiếng: “Tôi hại Tô Mạc Phi?”

“Không phải ngươi còn có ai?!” Thường Dữ không áp chế được cơn tức, chỉa vào người lớn tiếng nói: “Ngươi cho là sư phụ ngươi luyện Thiên Nhất thần công đó có bao nhiêu lợi hại chứ, nhưng đó là tà môn ma đạo! Ỷ vào học cấp tốc mấy năm, liền thấy mình vô địch thiên hạ. Trên đời này lợi hại nhất cao nhất thâm, là Tử Hà bí kíp của Tử Thần phái chúng tôi.”

Tôi đối với võ công thiên hạ đệ nhất, kỳ thật chẳng có hứng thú lắm. Nhưng mà nhìn ánh mắt Thường Dữ đỏ ngầu, dáng vẻ nghiến răng nghiến lợi, lại cảm thấy chuyện đó không đơn giản như vậy. Tôi hỏi cậu ta: “Thường Dữ, có phải Tô Mạc Phi luyện được quá nhanh không? Hay là mọi người luyện Tử Hà bí kíp đều như vậy?” Tô Mạc Phi tiến bộ lớn đến độ không thể không làm cho tôi cảm thấy sợ hãi. Trong đầu bỗng nhiên hiện lên ngày đó khi ở tại Thiên Nhất, lời nói Thường Dữ muốn nói đã bị Tô Mạc Phi cắt lời không cho nói, trong lòng nghi hoặc càng sâu: “Thường Dữ, ngày đó ngươi muốn nói gì? Là có liên quan Tam Sinh Hoa sao?”

Thường Dữ oán hận liếc mắt nhìn tôi một cái, nói: “Một đóa Tam Sinh Hoa, chỉ có thể phối hợp với hai viên Tử Kim Hoàn. Khi luyện Tử Hà bí kíp, trước hết ăn vào một viên Tử Kim Hoàn bảo vệ tâm mạch, bằng không sẽ không chịu nổi nội lực cường đại phản phệ, kinh mạch đứt từng khúc mà chết. Năm trước có thể phối thành một viên mới, ngươi cố tình chạy tới đoạt đi Tam Sinh Hoa đi rồi. Tử Thần phái chỉ có hai viên Tử Kim Hoàn, một cho Thiết minh chủ, vậy mà một hai sống chết đưa cho ngươi, ngươi chưa từng biết tới”

Tôi nghe thấy trong lòng đập loạn xạ, nếu Thanh Viễn chưởng môn lúc ấy đem nguyên do này nói ra, tôi tình nguyện đem thân tàn này quay về, cũng tuyệt đối sẽ không muốn Tử Kim Hoàn kia. Nghĩ đến chuyện này, tôi đành phải vậy, tôi đưa tay giữ chặt Thường Dữ hỏi: “Vậy Tô Mạc Phi làm sao bây giờ? Hắn không phải đang luyện sao?”

Thường Dữ ngực kịch liệt phập phồng, vẻ mặt lại khó coi giống như ai đánh cậu ta một gậy. Sau một lúc lâu, cậu ta trả lời tôi nói: “Môn quy điều thứ nhất, ‘người được dạy Tử Hà bí kíp, tu ít nhất ba mươi năm mới có thể đại thành.’ ý tứ chính là, luyện tâm tính tình người nhất thiên hạ, là người đối mặt với một quyển tuyệt thế võ công cũng có thể tiến hành tuần tự các bước luyện ba mươi năm, làm được không vội đắc chí thoả mãn, ngày thành công, cũng như tu dưỡng tinh thần và thể xác, cũng như đã đạt đến mức siêu phàm.” Cậu ta nói còn rõ ràng, tiếp theo rống cổ họng nói: “Nhưng mà đêm đó, ta nghe lén thấy chưởng môn quở trách nhị sư huynh, nói hắn chỉ dùng thời gian nửa năm, đã luyện xong bản sách phải mất mười năm năm mới luyện thành trên sách Tử Hà bí kíp.”

Cậu ta cắn chặt răng, đôi mắt trở nên càng đỏ hồng, “Chưởng môn vẫn khen nhị sư huynh, nói trong các đệ tử tư chất huynh ấy tốt nhất, thích hợp nhất tu luyện Tử Hà bí kíp, cho nên lúc trước mới quyết định dạy cho huynh ấy. Cho dù này nhánh Tam Sinh Hoa ở trong tay Lâu Tập Nguyệt, chúng ta chỉ cần đợi thêm ba mươi năm, vừa vặn sư huynh thành công trước một năm, đoá Tam Sinh Hoa thứ hai sẽ nở. Vốn hết thảy đều tính toán tốt rồi, đều hoàn hảo!”

Thường Dự mạnh đưa tay đẩy tôi một phen, dưới chân tôi lảo đảo ngã xuống đất, khí sức toàn thân đều tiêu tán không còn, chỉ biết ngẩng đầu kinh ngạc nhìn cậu ta.

“Ngươi vì sao xuất hiện!” Thường Dự nhìn vào mặt tôi mà quát, trong ánh mắt đều là oán hận. “Yêu nữ, ngươi nếu không xuất hiện, nhị sư huynh sẽ không sẽ vì ngươi, bất kể hậu quả đi luyện!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.