Lương Sư Như Thử Đa Kiều

Chương 6: Dịu dàng của sư phụ



Trong giây lát, tôi rõ ràng có thể nghe thấy âm thanh sợi dây bị kéo căng trong đầu.

Lâu Tập Nguyệt buông lỏng tôi ra một chút, mắt cụp xuống nhìn vào đôi mắt tôi: “Tiểu Tự” Tôi si ngốc nhìn hắn không lên tiếng trả lời. Hắn cũng không tức giận, còn cười hỏi tôi: : “Ngươi sợ sư phụ sao?” Trong đầu tôi hỗn loạn, lắc lắc đầu. Hắn lúc này thần thái có phần vui vẻ, hơn nữa sờ tóc tôi nói: “Tiểu Tự là đồ nhi tốt nhất của sư phụ.”

Tôi ngẩng mặt nhìn thẳng vào trong đôi mắt sâu thẳm ấy, con ngươi trong suốt đẹp vô cùng, trong đáy mắt hắn giống như toàn ngôi sao trên trời lấp lánh, lóng lánh đẹp mắt. Trái tim tôi đập kịch liệt nảy lên khiến ngực tôi sinh đau, tôi biết nhìn hắn như vậy sẽ không tốt, đối với người khác đó là mê hoặc, không thể nào dời tầm mắt khỏi hắn.

Lâu Tập Nguyệt cũng nhìn tôi, bất thình lình giơ lên tay sờ môi tôi, lòng ngón tay chạm vào cánh môi, khiến tôi co rút, cả người cứng đờ..

“Bị cắn hư rồi.” Hắn dời ngón tay, cúi đầu chậm rãi đưa tới gần tôi, để cái trán chạm vào trán tôi, giọng nói gần như than nhẹ nói: “Bây giờ vi sư luyến tiếc nhất, chính là Tiểu Tự đó .”

Lông mì dài che khuất vẻ mặt hắn, trong chớp mắt lông mi hắn chạm vào mặt tôi. Tôi cứng ngắc toàn thân như bị điểm huyệt đạo, ngây ngốc nhìn hắn mãi, nhu thuận để hắn ôm tôi tới đặt lên trên tháp dài. Theo động tác khom lưng, sợi tóc hơi lạnh của Lâu Tập Nguyệt như thác nước trút xuống người tôi, tôi kìm lòng không được mà nắm lấy nó. Lâu Tập Nguyệt kéo áo lông cừu mỏng bọc lấy tôi, sau đó cởi ra giầy gấm nằm xuống bên cạnh tôi, nghiêng người, một cánh tay ôm lấy hông tôi, kéo tôi đến trước ngực hắn

Tôi cuộn tròn nằm trong lòng ngực hắn, ngay cả thở mạnh cũng không dám thở

“Nhắm mắt lại.” cằm Lâu Tập Nguyệt để trên đỉnh đầu tôi, dịu dàng ra lệnh cho tôi. Tôi run rẩy con ngươi, ngoan ngoãn chậm rãi khép lại mi mắt.

Không có thị giác, thính giác cùng xúc giác đều trở nên vô cùng nhạy bén. Tôi có thể nghe thấy rõ ràng tiếng rên rỉ cùng thở gấp buồng bên đang phát tiết, đã không có lý trí, không thèm che dấu, chỉ còn lại bản tính dã thú điên cuồng muốn đoạt lấy. Trong tiếng rên rỉ của Tử Yên như đau đớn như vui thích, giống như khóc lại đang cười, từng tiếng như ma quỷ chui vào trong lổ tai tôi, nhưng đôi tay đã bị Lâu Tập Nguyệt siết chặt chẽ, tôi không thể động đậy.

Song chẳng bao lâu tôi bắt đầu ý thức được, để cho tôi gian nan không phải mấy thứ này. Tôi kề sát ngực Lâu Tập Nguyệt phía sau lưng thấm ra một lớp mồ hôi, da giống như bị lửa thiêu rụi, trong cơ thể từng cơn khô nóng, vốn đã tán đi hơn phân nữa cảm giác say nhưng trong vòng tay của hắn toàn bộ đã kéo nhau quay lại. Mà lúc này đây, tôi không còn sức lực thoát ra

Căng thẳng đến không có thể thở nổi.

Nhưng tại lúc này, Lâu Tập Nguyệt vỗ nhẹ lên mu bàn tay tôi một chút, hơi thở dịu dàng phất qua tóc tôi “Ngươi muốn nín thở giết chết mình sao?” Tôi ngẩn ra, ho khụ khụ, mở miệng to thở hổn hển thật đúng như là người gần chết. Mơ hồ nghe thấy tiếng cười khẽ của Lâu Tập Nguyệt quanh quẩn bên tai tôi, giấc mộng đẹp không nên cắt.

Chẳng biết qua bao lâu, kịch liệt phòng bên cạnh cuối cùng cũng dần dần yên lặng, yên tĩnh của đêm đã trở lại. .

Lâu Tập Nguyệt ôm tôi từ phía sau, đã vào giấc ngủ say, hô hấp nhẹ nhàng ấm áp kéo dài. Hắn cứ như trước kia mà ôm tôi, không có lời nói dư thừa cũng không có động tác nào khác. Tôi lại có thể nghe thấy tiếng tim đập rộn ràng hổn loạn của mình, trắng đêm miên man, trong cơ thể có một rung động xa lạ giày vò tôi ngủ không được, rồi lại không dám cử động chút nào, sợ sẽ đánh thức hắn, đành phải căng thẳng chịu trận trong một tư thế không thể nhúc nhích được.

Ngay mới vừa rồi, ở trước mặt tôi, Lâu Tập Nguyệt làm chuyện quá phận với Tử Yên. Đối với tôi giờ phút này nằm trong lòng ngực hắn, nhưng không cảm thấy sợ hãi, tôi cảm thấy bất lực với chính bản thân mình.

Ngày kế, ánh nắng ban mai chiếu vào trong nhà, ánh nắng chói lọi khiến tôi đang trong giấc ngủ mơ bừng tỉnh. Tôi mở to mắt ngây người một lát, lúc này mới nhớ tới tối hôm qua không biết khi nào tôi ngủ quên mất. Động tác thong thả xoay chuyển thân, vẫn giữ nguyên tư thế này cả người tôi tê dại, bực bội quay đầu nhìn về phía sau giường trống rỗng. Trên đệm có dấu vết lộn xộn có người nằm qua, chứng minh tối hôm qua không phải nằm mơ. Tôi ngạc nhiên nhìn một lát, nghiêng người nằm dài trên đệm, tham lam hít lấy mùi hương trên người nào đó, mùi tươi mát giống nước suối.

Tôi biết bản thân mình không muốn xa rời Lâu Tập Nguyệt, như đến tối hôm qua tôi mới hiểu được, tôi đối với hắn có lẽ không chỉ lưu luyến không thôi. Loại tình cảm này không được phép xuất hiện tại tình cảm thầy trò, khiến cho tôi bất kể thế nào cũng không tiếp nhận được Triệu Đan. Bỗng nhiên, cả người tôi cứng đờ, trong đầu hiện lên một ý niệm. Nếu, nếu sư phụ lại buộc tôi luyện võ công kia thì sao?

Ngực dâng lên một hồi sợ hãi. Tôi siết chặt góc chăn, ngay cả người đến gần vào trong phòng tôi cũng không biết. Mãi đến khi người nọ đứng ở đầu giường nhìn tôi, sau một lúc lâu, không thể kìm được mới gào to lên với tôi: “Đồ lười! Ngươi còn muốn ỷ lại tới khi nào!?”, tôi mới hoàn toàn tỉnh lại.

Tôi ngẩng đầu nhìn Bạch Khiêm trước người. Bạch Khiêm, cậu ta hé ra gương mặt đáng ghét nhìn thấy tôi, miệng nói nhỏ : “Tất cả mọi người bận bịu thu dọn hành lý, ngươi thì ngược, hừ! Công tử thật sự là bất công!”

Câu cuối cùng đầy mùi ghen ghét khiến tôi bừng tình, tôi nhịn không được tung chăn ngồi dậy, nhìn cậu ta hỏi : “Sư phụ? Sư phụ làm sao vậy?” Bạch Khiêm trừng liếc nhìn tôi một cái, dùng giọng điệu bực mình nói: “Dậy đi, tự mình đi về phòng thu dọn, đừng để cho Tử Yên một mình bận rộn!” Tôi đối với lời của cậu ta nghe hoàn toàn không hiểu, hơi run sợ mà nhìn cậu ta. Bạch Khiêm cũng nhìn tôi, bỗng nhiên, thình lình đầu ngón tay kí lên đầu tôi, đau đến nỗi tôi phải ôm đầu kêu rên.

“Ngươi phát ngốc cái gì hả đồ thần kinh? !” Tôi nhảy xộc ra khỏi chăn, không cam lòng yếu thế vươn tay đáp lại cậu ta bằng một cú đấm. Bạch Khiêm thở phì phì ôm chổ đau trừng mắt nhìn tôi, trong mắt lộ ra một tia giảo hoạt cười nói : “Ngươi giống như con ngốc, công tử có thể cho ngươi đi làm cái gì chứ?”

Tôi cau mày nhăn mi, liếc xéo Bạch Khiêm đang cười như kẻ trộm mà đi ra ngoài, tôi mang theo cảm giác không hiểu ra sao nhìn lại phòng vắng vẻ kia, ánh mắt đảo qua mành chuỗi hạt, trong lòng run rẩy một cái, đêm qua mọi chuyện lại hiện lên trong đầu tôi. Trong lòng nghĩ lại thấy sợ, tôi nhảy xuống giường, như chạy trốn khỏi gian phòng.

Ai ngờ chân trước tôi vừa bước ra khỏi nửa cánh cửa, đầu tôi đụng vào lòng ngực một người. Tôi ngượng ngùng đứng lên, vội liếc nhìn người đụng đến, cả kinh nói: “Sư phụ!”

Lâu Tập Nguyệt ôn nhã cười nhìn về phía tôi: “Tiểu Tự tối hôm qua nghỉ ngơi được không?” Nghĩ đến đủ chuyện đêm qua, lỗ tai tôi lại nóng lên, tránh né tầm mắt của hắn trả lời: “Dạ, tốt lắm nha.”

“Vậy là tốt rồi.” Lâu Tập Nguyệt cười sâu không rõ ý, đôi mắt sóng sánh nước: “Hôm nay phải đi, vi sư còn sợ Tiểu Tự thân thể chịu không nổi.”

“A? ! Sư phụ lại muốn đi?” Tôi có chút hoang mang đón nhận ánh mắt hắn. Bỗng nhiên phát hiện, hôm nay Lâu Tập Nguyệt ăn mặc không tùy ý giống thường ngày ở đây, y phục xanh nhạt bó sát thân hình hắn, thiếu mấy phần biếng nhác thường ngày nhưng lại thêm tuấn dật nho nhã, tóc dài buộc cao cũng được nón bạch ngọc cột chặt cố định, trắng đen phối hợp, càng tôn lên dáng vẻ thanh tú đầy bí ẩn, óng ánh tỏa sáng.

Đây là trang phục Lâu Tập Nguyệt khi đi ra ngoài. Tôi thoáng cái có chút ũ rũ, cúi thấp đầu: “Đồ nhi cung tiễn sư phụ.” Lâu Tập Nguyệt cười khẽ trên đỉnh đầu tôi, nâng tay xoa xoa tóc tôi “Xem ra, Tiểu Tự không nỡ bỏ nơi này. Thôi được, ngươi cứ ở lại đi.”

Nghe câu nói hắn đầy ẩn ý, trong lỗ tai tôi “ầm” vang nổ một tiếng, ngẩng đầu không dám tin mà nhìn hắn, “Sư, sư phụ, người muốn dẫn con.. . . .” khi giọng nói tôi đang phát run, Lâu Tập Nguyệt gật gật đầu, khuôn mặt hoàn mỹ lại nhoẻn miệng tươi cười. Tôi nhất thời kích động nắm lấy ống tay áo hắn: “Sư phụ, chờ con trong chốc lát, con lập tức đi thu dọn chút sẽ tới!”

Chỉ lo sợ hắn bỏ lại tôi mà đi, tôi xoay người muốn chạy. Trong khoảnh khắc xoay người, Lâu Tập Nguyệt bỗng nhiên túm cánh tay tôi kéo tôi trở về. Tôi bổ nhào vào ngực hắn, kinh ngạc ngẩng đầu lên, hô hấp bỗng nhiên dừng lại, ngay cả đầu óc đầy hưng phấn kích động khi nãy đều bay sạch sẽ.

Lâu Tập Nguyệt nhìn chăm chú đánh giá tôi, trong đôi mắt xinh đẹp lóe ra cái gì đó khiến tôi không hiểu sinh ra cảm giác khẩn trương, không khỏi gọi hắn một tiếng: “Sư phụ. . . . . .” Lâu Tập Nguyệt trong đáy mắt nổi lên ý cười, đôi ngươi trong suốt như hồ sâu nổi lên sóng gợn xinh đẹp

Đầu óc tôi bỗng chốc trống rỗng.

Ngay lúc tôi kinh diễm vì dáng cười ấy mà nín thở, hắn bỗng nhiên buông lỏng tôi ra nói : “Tiểu Tự, ngươi về phòng trước, xem Tử Yên thu dọn cho ngươi xong chưa.” Tôi nghe hắn nói như vậy, bỗng chốc nhớ tới chuyện theo hắn ra ngoài, hơn nữa che dấu bản thân mình khi nãy suồng sã chăm chú nhìn hắn, tôi vội vàng gật đầu “Dạ, con lập tức quay về.” Nói xong, chạy vội về phía phòng mình. Đây là nơi năm năm tôi ở, lần đầu tiên rời đi khỏi nhà này cốc này, hơn nữa cùng hắn cùng nhau ra ngoài, tôi có thể nào không hưng phấn. Huống chi, trong lòng tôi âm thầm thích thú, Lâu Tập Nguyệt không còn nhắc lại chuyện tôi cùng Triệu Đan hợp luyện kiếm pháp. Cả đêm qua tôi chưa ngủ không lúc nào không nghĩ tới chuyện hắn có thể lại bức tôi, sáng nay xem ra, tất cả mọi thứ đều như mong muốn của tôi.

Trong ngực tràn đầy cảm giác thỏa mãn. Tôi thuận tay bẻ nhánh liễu ven đường, liễu rủ um tùm, mềm mại giống như lọn tóc của ai đó rũ trước ngực. Tôi vuốt ve nhánh liễu, động tác mềm nhẹ giống như nâng tóc hắn, đáy lòng dâng lên một giọng nói với tôi — chỉ cần tôi ở bên người hắn, có lẽ có một ngày, hắn sẽ hiểu rõ tâm tư của tôi..

Nghĩ vậy, hai gò má tôi ửng đỏ, trong lòng dâng lên tình cảm dào dạt xa lạ khiến cho tôi không hề chuẩn bị trước. Tôi cuống quít đưa tay vứt cái “đầu sỏ gây nên” suy nghĩ miên mang trong đầu tôi vào bụi cậy, không kìm được nhảy nhót tung tăng chạy về phía trước.

******

Khi tôi vào nhà, đến lấy gói hành lý trong tay Tử Yên sửa sang lại cho tốt, xoay người ra ngoài, tôi một chút cũng không dám nhìn tới đôi mắt Tử Yên; chỉ liếc nhanh một cái, cảm thấy sắc mặt chị ấy tái nhợt, hốc mắt cũng sưng đỏ. Tử Yên cũng nhếch môi một chữ cũng không nói. Về chuyện tối hôm qua, tôi vẫn sợ hãi trong lòng, thế nhưng tôi nói không nên lời an ủi Tử Yên, thậm chí tôi mơ hồ cảm giác rằng, Tử Yên cũng không hy vọng tôi đến an ủi.

Tôi đi tới cửa, một giọng nói dịu dàng hơi khàn khàn vang lên sau lưng tôi “Tiểu Tự, muội thích hắn sao ?”

Cả người tôi cứng đờ! Sau một lúc lâu quay lại đối mặt Tử Yên, tôi cố cười nói: “Tử Yên tỷ, muội đối với sư phụ. . . .” Tử Yên bỗng nhiên giơ lên tay chạm vào hai má tôi, lòng bàn tay lạnh như băng khiến cho tôi lạnh run cả người, sau đó cũng buông rời. Trong ánh mắt chị ấy mang theo nét bi thương cùng bướng bỉnh không chịu khuất phục, ánh mắt thế này khiến cho tôi vô cớ đau lòng. Nghĩ tới năm năm chị ấy chăm sóc tôi, còn dạy tôi biết chữ, kỳ thật cũng coi như nửa sư phụ tôi. Nhưng Lâu Tập Nguyệt lại. . . .

Tôi không thể hiểu rõ hành vi tối hôm qua của Lâu Tập Nguyệt, bất kể hắn xuất phát từ nguyên nhân gì làm nhục nhã Tử Yên như vậy. Nhưng cho dù tôi không ủng hộ, thậm chí trong đáy lòng cảm thấy rằng Lâu Tập Nguyệt làm rất độc ác, tôi vẫn còn yêu thích hắn.

Tử Yên nhìn mặt tôi hồi lâu, nhướng lên khóe môi nói: “Tiểu Tự lớn lên càng ngày càng thấy xinh đẹp.” Theo cánh môi như đóa hoa hé mở kia khen tôi đẹp, thực sự rất không đúng sự thực. Tôi không được tự nhiên cúi đầu, cắn cắn môi đáp: “Tử Yên tỷ, muội phải đi rồi.”

“Chờ chút đã, Tiểu Tự.” Tử Yên giữ chặt tôi, từ trong ống tay áo rút ra một phong thơ đưa tới trước mặt tôi, nhìn vào mắt tôi, khẩn thiết nói: “Tiểu Tự, xin muội giúp ta đưa một phong thơ đến kinh thành.” Tôi kinh ngạc nhìn chị ấy, nhất thời cũng không đưa tay đón nhận. Tử Yên nhận thấy sự ngờ vực của tôi, mím môi cười càng thêm động lòng người: “Muội yên tâm, đây chỉ một phong thơ nhà.” Chị ấy dường như có chút khó có thể mở miệng, dừng một chút, sau đó nói tiếp: “Lúc trước ta theo công tử tới nơi này, đã từng lập ra lời thề vĩnh viễn không còn liên hệ gì tới quá khứ. Tám năm, ta chưa bao giờ vi phạm lời thề. Nhưng mà hôm nay. . . . . .” hốc mắt Tử Yên ngấn nước, như mưa thu tàn phá rơi vào giữa cánh hoa “Tiểu Tự, ta thật sự nhớ cha mẹ trong nhà . . . .”

Tôi kìm lòng không được nhẹ dạ, nghĩ tới bản thân mình không có cha mẹ, mà chị ấy mặc dù có cũng không thể đi gặp, thật sự “đồng mệnh tương liên” với tôi. Vì thế đầu tôi nóng lên, tôi đón nhận lá thư trong tay chị ấy, chỉ suýt chút không vỗ ngực thề son sắt nói với chị ấy: “Tử Yên tỷ yên tâm, tôi nhất định sẽ đưa thư tới.”

Tử Yên cảm kích đích gật đầu, bỗng nhiên nhớ tới cái gì, “Tiểu Tự, chổ công tử. . . . . .” “Muội sẽ không nói cho sư phụ biết.” lời của tôi xóa bỏ băn khoăn của chị. Tử Yên ngừng khóc “Ừ” một tiếng, sau đó dịu dàng vươn tay vuốt ve sợi tóc rối loạn bên tai tôi.

Tử Yên ôn nhu nói: “Tiểu Tự, tuy rằng ta biết bản thân mình có lẽ không tư cách nói câu nói kia, nhưng mà, cùng muội ở chung nhiều năm như vậy. Ta từ lâu đã coi muội như em gái, có chút chuyện ta không thể không nói” Chị vỗ về sợi tóc tôi trong tay chị, ánh mắt sâu thẳm nhìn vào mắt tôi, nói : “Tiểu Tự, đừng yêu Lâu Tập Nguyệt. Nhân lúc muội còn chưa lún sâu, rời đi hắn rất xa. Bằng không, một ngày nào đó muội sẽ hối tiếc không kịp.”

Vẻ mặt tôi cứng đờ,sau đó miễn cưỡng nặn ra một nụ cười: “Tử Yên tỷ, sẽ không đâu.” Tôi biết câu trả lời này của tôi rất lấp lửng, rốt cuộc là tôi sẽ không yêu hắn, hay vẫn là tôi sẽ không hối hận khi yêu hắn? Thông minh như Tử Yên, tất nhiên nghe cũng đã hiểu ra. Chị nhìn tôi hồi lâu, thở dài một tiếng buông cánh tay: “Tiểu Tự muội vẫn là quá nhỏ, không biết trên đời này có người trời sinh vô tình vô tâm. Mặc dù muội đối hắn toàn tâm toàn ý, cũng không có thể đổi lấy chút đối đãi dịu dàng nào từ hắn.”

Trong đầu tôi khẽ động, cụp mắt nhìn dưới chân mình, nền nhà trơn bóng có thể nhìn thấy bóng dáng người. Tôi nhìn thấy, gần như giật mình khi nhìn thấy đôi mắt người nọ, đôi mắt hơi cong lên, sâu không thấy đáy. Gương mặt đó, dịu dàng ấy đều là giả sao?? Tôi lắc lắc đầu. Cho dù phải, tôi vẫn như cũ quyến luyến.

Tôi ngẩng đầu nhìn phía Tử Yên, lộ ra tươi cười nói: “Cám ơn Tử Yên tỷ, ngoài trừ sư phụ, muội không còn người thân nào khác.” Nói xong, tôi không để ý vẻ mặt Tử Yên há mồm muốn nói dứt khoát bước ra cửa phòng.

Thực ra, tôi thua xa Tử Yên việc hiểu độ thâm sâu đối với Lâu Tập Nguyệt. Lâu Tập Nguyệt độc ác thích giết người, hắn đúng là tay lãnh khốc vô tình. Tôi từ lúc năm năm trước cũng thấy nhận thức qua; tuy rằng sợ hãi, nhưng sợ qua sau đó tôi còn kìm không được đi gần gũi với hắn, cảm thấy rằng chỉ có khi ở bên người hắn, mới yên tâm nhất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.