Lương Sư Như Thử Đa Kiều

Chương 7: Mục đích của sư phụ



Khi tôi khoác bọc đồ thở hồng hộc chạy tới trước cửa nhà, xa xa đã nhìn thấy Lâu Tập Nguyệt cùng Bạch Khiêm đều đứng bên ngựa chờ tôi. Lòng tôi chấn động, bước nhanh đi tới trước người Lâu Tập Nguyệt, cúi đầu nhỏ giọng nói: “Sư phụ, con đã chuẩn bị xong.” Lâu Tập Nguyệt liếc mắt nhìn tôi, sau đó nhẹ nói tiếng ‘ừ’, xoay người dẫm lên trên bàn đạp tuấn mã màu rám nắng, nhanh nhẹn nhảy lên lưng ngựa.

Tôi cúi đầu, chỉ nhìn thấy vạt áo hắn ở không trung vẽ ra một đường cong xinh đẹp, sau đó Bạch Khiêm đưa cương ngựa tới trước mặt tôi, tôi nuốt nước miếng. Bạch Khiêm giơ dây cương thấy tôi không đón, bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, chớp chớp đôi mắt đen láy gí sát vào, giọng nói chế nhạo hỏi tôi: “Sâu lười, ngươi biết cưỡi ngựa không?”

Tôi hung hăng trừng mắt liếc xéo cậu ta một cái, nhướng cằm không chịu yếu thế, đáp lại: “Ngươi mới không biết! từ nhỏ tôi đã cưỡi rong chơi rồi.” Bạch Khiêm cong khoé môi, không nói chuyện, nhét dây cương ngựa vào trong tay tôi, xoay người đi đến bên cạnh Lâu Tập Nguyệt rồi nói: “Công tử, Đường Tự nói cô ấy biết cưỡi ngựa không cần thuộc hạ hỗ trợ.” Nói xong cố ý ở trước mặt tôi xoay người nhảy lên ngựa rất tự nhiên.

Tôi tức giận nắm chặt dây cương trong tay, khẽ cắn môi, học dáng vẻ hắn dẫm lên bàn đạp, cố sức leo lên ngồi. Không cần dùng đầu nghĩ cũng biết, động tác tôi vụng về vô cùng mất mặt, cho nên ngay cả trong đáy mắt Lâu Tập Nguyệt cũng hiện lên ý cười đầy bỡn cợt

Lúc tôi nóng nảy khó chịu căng thẳng, mông không biết ngồi làm sao, Lâu Tập Nguyệt giục ngựa đi tới bên người tôi, vô cùng điềm đạm nói với tôi: “Tiểu Tự, đi thôi.” Tôi siết chặt dây cương, thân mình vẫn không nhúc nhích. Lâu Tập Nguyệt giục ngựa đi ra vài bước, dừng lại vó ngựa ngoái đầu nhìn thoáng qua tôi. Ngay tức khắc tôi cảm thấy xấu hổ gục đầu xuống, trước mặt hắn rốt cục chẳng thể giả bộ được, trên mặt vừa đỏ vừa nóng, lo lắng nói: “Sư phụ, con chỉ biết cưỡi lạc đà và. . . . . . con lừa, chưa từng cưỡi ngựa.” tiếng nói càng ngày càng nhỏ.

Lâu Tập Nguyệt cười khẽ ra tiếng, khó khi thấy tâm tình tốt như thế, ngón tay thon dài bàn tay trái đặt trên mu bàn tay tôi: “Tay đừng nắm chặt như vậy, hai tay thả lòng, giữ thân thẳng ngay ngắn . . . . . .” Tôi nhất nhất nghe theo lời hắn. Đợi khi chỉ bảo xong, cũng mất khoảng thời gian, Lâu Tập Nguyệt rút tay về ý bảo tôi thử một lần. Tôi kiềm chế khẩn trương trong lòng, tay nắm dây cương cũng thả lỏng ra chút, sau đó nhẹ nhàng dùng chân vỗ bụng ngựa. Con ngựa kêu hai tiếng sau bắt đầu chậm rãi bước đi thong thả, tôi ngồi ngay ngắn thân thẳng cố gắng để cho mình thả lỏng, giống như lời hắn vừa dạy khi nãy, tĩnh tâm tới mức có thể nghe rõ âm luật tiếng móng ngựa giòn giã giẫm trên nền đất.

Đát, đát, đát. . . . . . Tôi thúc ngựa đi vòng vo hai vòng vòng quanh Lâu Tập Nguyệt, cảm thấy bản thân mình không bị té xuống, liền vui sướng xoay thân nhìn về phía Lâu Tập Nguyệt: “Sư phụ, con sẽ cưỡi. . . . . .” ngay sau đó, trời đất trước mặt xoay chuyển. Có lẽ động tác xoay thân của tôi làm kinh sợ tới ngựa, nó cúi đầu xuống, đá phía sau một cái, hất tôi xuống khỏi lưng nó. Tôi phản ứng nhanh nhạy vận khinh công phóng người lên, nhưng vào lúc này kinh hoảng phát hiện chân trái của tôi đang vướng vào bàn đạp

Bị tôi đạp như vậy, ngựa giật mình, tôi bị luồng lực này vứt tôi xuống khỏi ngựa, đầu óc tôi mê muội. Vào lúc này, bỗng nhiên cảm thấy thắt lưng bị siết chặt, tôi được một vật gì đó thật dài quấn lây hông cuốn lấy cả người, thân thể còn đang ở không trung, một cánh tay ôm lấy thắt lưng tôi, đưa vào trong vòm ngực

Mọi việc này xảy ra chỉ trong chớp mắt. Tôi vẫn hoảng hồn chưa bình tĩnh lại, miệng mở to thở dốc, trái tim đập bịch bịch, nhưng mà đến khi ý thức được người đang ôm mình là ai, tim đập bỗng nhiên lệch một nhịp, “Sư phụ. . . . . .” tôi nghiêng đầu…. giọng nói run run gọi người ở phía sau một tiếng.

Lâu Tập Nguyệt kéo tôi tới trước người, roi ngựa trong tay tôi buông xuống mặt đất. Hắn cúi đầu nhìn nhìn tôi, đôi mắt trong trẻo tô điểm ý cười: “Tiểu Tự, đây là lần thứ hai nha?”

Tôi túng quẫn, nhớ tới chuyện trước kia cũng ngã ngựa tai nóng lên, miệng ngập ngừng nói: “Con, con chỉ là không cẩn thận.” Trong đáy mắt Lâu Tập Nguyệt ý cười càng đậm, trong đôi đồng tử đen thẫm ánh sáng xoay chuyển, sóng nước mênh mông rực rỡ, nâng tay, đốt ngón tay gõ nhẹ lên trán tôi “Ngốc, thật là một đồ đệ ngốc” Tôi bị nụ cười của hắn khiến cho giật mình, tâm hồn nhộn nhạo ngây ngốc nhìn hắn, trong giọng nói hắn lộ ra ý cưng chiều khiến vừa mừng vừa sợ.

Giờ phút này tựa vào ngực hắn, bao quanh bởi hơi thở tươi mát dễ chịu của hắn, tôi cảm thấy tim đập không thể khống chế, chỉ nguyện cả đời cứ tiếp tục như vậy. Đáng tiếc, chớp mắt mộng đẹp tan nát. Lâu Tập Nguyệt buông tay thả tôi lại về mặt đất, cười bảo: “Thôi, ngươi về theo Triệu Đan học đi, không trễ giờ mất.” Nói xong quay đầu sẽ giục ngựa rời đi.

Tôi hoảng hốt, vội vàng giữ chặt cương ngựa của hắn vội la lên: “Sư phụ, con không sao đâu, con có thể đi!”. Nói xong cũng bất chấp sợ sệt, chạy đến bên con ngựa trắng được Bạch Khiêm dắt về, xoay người ngồi lên; rất nhanh chóng, khi chạm vào dây cương trong lòng lại sợ hãi, nhưng tôi vẫn cố gắng tươi cười với hắn: “Con có thể làm được, sư phụ.”

Lâu Tập Nguyệt nhìn đôi mắt tôi loé sang, ngay trong khoảng tôi quay đầu đi, bỗng nhiên hắn vươn cánh tay ôm ngang eo tôi đặt lên trước người hắn. Tôi kinh ngạc cả người cứng nhắc, nghe thấy phía sau hắn truyền tới tiếng cười: “Ngươi muốn khoe tài, vi sư không nỡ. Nếu thật sự cưỡi ngựa ngã ở trên đường.. . . . . . .”

“Sẽ không đâu.” Tôi không cần suy nghĩ ngợi đã nói, quay đầu nhìn về phía hắn. Lâu Tập Nguyệt sửng sốt, dường như không dự đoán được tôi sẽ cắt ngang lời hắn nói, thoáng im lặng.

Đối mặt với đôi đồng tử đen láy đẹp kinh người như thế, lòng tôi sớm hỏng bét rồi, sau đó tự hít sâu một hơi, ráng sức nói “Sẽ không đâu, sư phụ còn ở đây mà”

Nghe thấy lời tôi nói, thần sắc Lâu Tập Nguyệt ngừng lại một chút, bỗng nhiên cười khúc khích cười ra tiếng, hắn cúi đầu dán trán lên đỉnh đầu tôi, hơi thở ấm ấp xuyên qua sợi tóc chạm vào làn da tôi, cảm giác tê dại như có luồng khí truyền khắp toàn thân. Tôi bị phản ứng của hắn làm cho kinh sợ, sống lưng dựng thẳng tắp, nghe thấy tiếng nói tuyệt vời như giọt nước rơi trên ngọc vờn quanh tai tôi: “Tiểu Tự của ta không thay đổi chút nào.”

Lâu Tập Nguyệt nói xong, cánh tay ôm tôi theo bản năng siết chặt lại chút. Tôi thuận thế dán vào vòm ngực hắn, giống như trước đây hắn dùng áo choàng bao bọc lấy tôi. Tôi ngẩng đầu không chớp mắt nhìn sườn mặt hắn, lông mi dài xoè ra như cánh bướm che phủ đôi mắt, tôi nhìn thần sắc hắn ngay tầm mắt mình, liệu hắn có thể nghe thấy tiếng tim tôi đập dồn dập. Mà trong lòng tôi từ lâu đã hỗn loạn không thể nào chịu nổi.

* * *

Ra khỏi sơn cốc chạy trên đường cả ngày, tôi cũng không có cơ hội hỏi nguyên nhân vì sao Lâu Tập Nguyệt đưa tôi ra ngoài lần này, chỉ đi theo hắn suốt cả đường. Trước khi màn đêm buông xuống, Lâu Tập Nguyệt đưa tôi cùng Bạch Khiêm tới một thị trấn rất náo nhiệt, giục ngựa đứng trước cổng một toà nhà tĩnh mịch trong phố.

Lâu Tập Nguyệt dáng vẻ tao nhã nhảy xuống khỏi lưng ngựa, tôi vụng về xoay người leo xuống, chú ý đi theo phía sau hắn. Hắn đứng ngay trước cửa nhà, quay lại bảo với tôi: “Tiểu Tự vào nghỉ ngơi trước đi, vi sư đi làm chút chuyện.” Tôi không nói gì, ánh mắt không muốn nhìn hắn. Lâu Tập Nguyệt bị tôi làm thế khiến hắn nở nụ cười, sờ sờ mặt tôi cười nói: “Thật giống.” Tôi khù khờ hỏi: “Giống cái gì a?” Lâu Tập Nguyệt tươi cười có phần bỡn cợt, trả lời tôi: “Giống một con mèo nhỏ chỉ sợ bị chủ nhân vứt bỏ.”

Thoáng cái tôi đã đỏ bừng mặt, cúi đầu nhìn đầu ngón chân mình. Tiếng nói êm tai của Lâu Tập Nguyệt lại vang trên đỉnh đầu tôi, sau có một áo choàng khoác lên vai tôi, hắn nhẹ nhàng kéo tôi vào lòng, môi dán bên tai tôi trầm tĩnh nói: “Vào đi thôi, Tiểu Tự, bên ngoài gió lớn đừng để lạnh.” Nói xong buông tôi ra, dẫn theo Bạch Khiêm rời khỏi.

Tôi lưu luyến không rời nhìn bóng dáng cao to biến mất ở đầu phố, lúc này mới dời tầm mắt đẩy cổng lớn bước vào trong

Canh giờ tiếp theo, trở nên rất khó khăn. Tôi ở trong nhà loanh quanh vài vòng, phát hiện nơi này chỉ có một mình tôi. Ngôi nhà xây vô cùng lịch sự tao nhã, có sơn có thuỷ, bốn hướng điều là tiểu viện nhỏ, từng nơi đều bố trí phong cảnh khác nhau, mỗi thứ mỗi vẻ. Tuy rằng không có bóng dáng người khác ở lại, nhưng trong viện sạch sẽ, phòng ốc sạch sẽ, chắc hẳn thường xuyên quét dọn.

Trong đầu tôi hơi nghi hoặc, đi mệt rồi chọn ngồi xuống bên bộ bàn ghế dưới gốc Hồng Mai, hương thơm thoang thoảng. Hoa mai nở khắp cây, kiều diễm động lòng người giống như nét cười của mỹ nhân. Tôi kinh động ngẩng đầu nhìn, cảm giác tê rần lan toả khắp hai chân. Đúng lúc này, bụng bắt đầu kêu ‘ọt ọt’

Tôi che bụng lúc này mới nhớ tới, mình hôm nay sau giờ Ngọ chưa ăn cơm. Còn đang suy nghĩ, hình như Lâu Tập Nguyệt cũng vậy, trong lòng hơi khẩn trương. Tôi đứng lên chạy về phía phòng bếp khi nãy tôi đã nhìn thấy, hy vọng trước khi sư phụ quay về, sẽ làm được mấy món ăn cho hắn.

Tại phòng bếp cái gì cũng có, làm món mặn cũng có, cũng đều là tươi mới, chẳng qua…. tôi nhìn hai tay mình, hơi rầu rầu nhận ra, tôi cái gì cũng không biết làm. Từ nhỏ ở khách điếm có mẹ cùng các cô, còn nhỏ nên ngoài việc nhặt rau cũng không làm gì. Sau, theo vào sơn cốc cùng Lâu Tập Nguyệt, cũng là Tử Yên và Bạch Khiêm lo chuyện bếp núc, tôi hầu như còn chưa đi tới phòng bếp. Lúc này, đối mặt nhiều nguyên liệu nấu ăn, tôi hoàn toàn không biết nấu gì.

Mặc kệ ! Tôi hít sâu một hơi lên tinh thần, chưa ăn qua thịt cũng thấy heo chạy, tôi nhớ lại những việc mẹ tôi làm trước đây, vẫn có thể làm ra được chút ít ăn được. Trong lòng nghĩ tới có thể làm thức ăn cho Lâu Tập Nguyệt khi quay về có cơm ăn; thoắt cái tôi đã không còn cảm thấy mệt mỏi nữa, vươn tay cuộn tóc cao lên, liền vùi đầu vào đống gạo và rau xanh… miệt mài làm

Khói củi khiến nước mắt tôi chảy ròng ròng, vài lần ho khan khó thở phải lao ra ngoài cửa, sau khi hít mấy ngụm không khí trong lành mới mẻ lại vào phòng bếp. Cứ như vậy bận rộn, nhìn rau xanh cùng cháo trên bàn, mệt khiến tôi nằm dài ra bàn, cảm giác đói cũng chẳng còn.

Chống cằm nhìn bầu trời tối như mực bên ngoài, tôi đứng dậy lấy làn che đậy lại thức ăn, vội vàng rửa mặt chải đầu, chạy ra đứng sau cổng sân viện. Trên phố mỗi nhà đều đã thắp đèn, ánh sáng ấm áp từ cây nến hắt ra ngoài song cửa, xua tan đi ngõ nhỏ u tối cùng rét lạnh.

Lại đợi khoảng chừng nửa canh giờ, rất xa, tôi nhìn thấy một thân ảnh màu trắng xuất hiện ở đường cuối phố, người nọ cưỡi trên tuấn mã, gió đêm phất qua tay áo hắn, nhẹ nhàng như lá, tuấn dật vô cùng.

Trong lòng tôi vui mừng khó kiềm chế, vội vàng cất bước nghênh đón. Ngựa dừng lại trước cửa viện, tôi mở miệng hô to: “Sư phụ. . . . . .” chữ cuối cùng chưa rơi xuống thì tầm mắt nhìn vào lòng Lâu Tập Nguyệt, trong đó đang ôm cái gì bỗng nhiên tôi ngưng bặt.

Lâu Tập Nguyệt xoay người xuống ngựa, ôm gì đó đến trước mặt tôi. Tôi kinh ngạc nhìn một đầu tóc đen nằm trong áo choàng rộng thùng thình kia, sợi tóc rũ xuống không trung, bay theo gió, giống như cánh đồng cỏ xinh đẹp bên mặt sông. Người nọ im lặng để cho ôm, đầu tựa vào vai Lâu Tập Nguyệt, mặt hoàn toàn che phủ trong áo choàng. Người nọ không nói ra tiếng cũng không động đậy, nhìn thân hình nhỏ bé thon gọn đó, có thể phán đoán được đó là một cô gái.

Lâu Tập Nguyệt nói với tôi: “Tiểu Tự, không phải bảo ngươi vào nhà chờ sao.” Tôi ngây ngẩn cả người, không rõ gì nên chỉ “A” một tiếng, thấy thế Lâu Tập Nguyệt cười ra tiếng, trong đáy mắt tràn sự dịu dàng thấp giọng bảo: “Tiểu Tự ngốc, vào đi thôi.” nói xong, bước qua bên người tôi mà đi.

Tôi quay đầu nhìn hắn, bóng dáng thẳng cao ráo, so với năm năm trước đây lần đầu tiên gặp thì anh tuấn hơn rất nhiều, tóc người nọ buông rũ từ bả vai hắn xuống tới khuỷa tay, một cảnh tình cảm dịu dàng, khiến cho người khác cũng phải tán thán.

“Ngốc nhìn cái gì, còn không đi.” Đột ngột trong không gian có một giọng nói, khiến cho tôi giật mình, mới phục hồi tinh thần lại, tôi nhìn về phía Bạch Khiêm, nghĩ nghĩ hỏi: “Bạch Khiêm, cô ấy là ai?” Bạch Khiêm tức giận trừng mắt lườm tôi một cái: “Là người công tử rất coi trọng. Công tử mất không ít công sức mới đưa cô ta về được.” Cậu ta ngừng lại một lát “Ngươi ngốc như vậy, tốt nhất tạm thời đừng xuất hiện trước mặt Diệp tiểu thư đi, để tránh ngươi giả khùng khiến công tử mất mặt.” Nói xong hết thảy, một đôi mắt to, đen trắng rõ ràng có tia thích thú nhìn chằm chằm tôi. Sự im lặng của tôi, khiến cậu ta giật mình, trong đáy mắt cậu ta hiện lên ý mê hoặc “Quái lạ, hôm nay ngươi sao không . . . .”

“Sư phụ ăn cơm tối chưa?” vẻ mặt tôi như khúc gỗ mở miệng, trong đáy mắt cậu ta hoang mang càng rõ, giống như nhìn thấy người xa lạ mà xem xét tôi, lắc lắc đầu “Làm sao còn kịp. Ngươi cho rằng xông vào Lục Gia bảo cướp người dễ dàng như vậy sao?. Huống chi, không ngờ là đoạt tân nương của bảo chủ.” Nói xong cậu ta chẳng thèm nhìn tôi, nhấc chân một mình bước qua cánh cửa đi vào trong.

Lời nói của cậu ta rơi vào trong tai tôi, không khác sét đánh trên đầu. Lâu Tập Nguyệt dịu dàng ôm người con gái ấy, hắn đi cướp cô ấy từ trong tiệc cưới, mà cô ta là người hắn coi trọng . . . . . .

Tôi siết chặt năm đầu ngón tay, bỗng nhiên kinh hãi phát giác trong lòng bàn tay ra mồ hôi lạnh, tim trống rỗng, khiến thân thể tôi lạnh run. Tôi vô cùng hốt hoảng vào trong, không biết bản thân mình làm sao vào trong được, thế nhưng đi tới trước cửa phòng Lâu Tập Nguyệt. Tôi có thể loáng thoáng nghe thấy tiếng nói chuyện bên trong, giọng nam du dương như ngọc va chạm vào nhau, giọng nữ uyển chuyển như chim hót.

“Độc của nàng mấy ngày có thể giải?” Lâu Tập Nguyệt dùng giọng nói hoà nhã hỏi cô nương kia. Cô nương đó đáp lại lời hắn: “Hai ngày” “Vậy còn kịp”. Cô gái nghe thấy Lâu Tập Nguyệt nói như thế, nở nụ cười ra tiếng nói : “Đóa Tam Sinh đó hẳn là mười ngày sau sẽ nở. Ba mươi năm mới nở một lần, chu kỳ nở chỉ có ba ngày. Sau hai ngày ngài mới đến, nhanh nhất cũng mất mười ngày mới có thể tới Cô Tuyết Phong, đoán chừng còn có một ngày. Ngài không thấy rất mạo hiểm?” Lâu Tập Nguyệt nghe vậy, cười nói: “Mạo hiểm, nhưng độc trong cơ thể nàng chưa hết, e rằng chống đỡ không nổi tới nơi đó.” Cô nương đó không nói, sau đó hỏi Lâu Tập Nguyệt: “Ngài xác định muốn đi? Tam Sinh hoa được Tử Thần phái xem là thần vật, thì sẽ phái người trông coi, mà ngài không phải có tám năm hẹn ước sao?” Lâu Tập Nguyệt chỉ nói một câu đáp lại: “Nàng cần gì đó, ta nhất định có thể lấy được.”

Nàng muốn gì đó, ta nhất định sẽ lấy được… . . . . .

Giờ khắc này, tôi thật muốn xoay người rời đi, không muốn nghe Lâu Tập Nguyệt dùng giọng điệu dịu dàng như thế này nói chuyện với phụ nữ khác, nhưng mà, dưới chân giống như sinh rễ, từng bước không rời đi được.

Lại nghe thấy cô gái kia nói tường tận: “Thôi được, ngài có biết làm sao hái xuống Tam Sinh hoa chưa? Hoa này chỉ có người có hai tay chưa từng dính máu tanh mới có thể suông sẻ hái xuống, bằng không tay vừa chạm vào đoá hoa này sẽ héo tàn.” Lâu Tập Nguyệt hoà nhã đáp lời cô ta: “Việc này không sợ, ta sớm chuẩn bị một đứa đồ nhi đi.”

Nháy mắt, trái tim dừng đập.

Tôi đứng ở ngoài cửa, toàn cơ thể ớn lạnh. Hoá ra, Lâu Tập Nguyệt đưa tôi là vì cô ta, vì người này hái Tam Sinh hoa

Khuôn mặt ướt đẫm, tôi không muốn khóc, nhưng nước mắt lại không ngừng rơi. Tôi nâng tay lau đi, nhìn chổ phồng trên mu bàn tay, động tác khó khăn lắm dừng lại. Đó là lúc tôi nấu ăn dầu mỡ bắn tung toé khiến bị phỏng, mu bàn tay nổi lên một vết phồng nước, bây giờ lại đau rát. Nhưng đau này cũng không thể bằng tim tôi đang đau, một nửa cũng không thể.

Tôi vốn tưởng rằng Lâu Tập Nguyệt đối với ai đều vô tình vô nghĩa, cho nên hắn đối xử với tôi như thế cũng không tệ. Nhưng bây giờ tôi mới biết được, hắn cũng có thể dùng lời nói dịu dàng nói chuyện cùng những người khác, vì cô ấy lo nghĩ, vì cô ấy muốn sẽ lấy hết tất cả mọi thứ.

Tôi là cái gì? Hắn cho tôi cùng Triệu Đan luyện võ công loại đó, hắn đưa tôi đi là vì người phụ nữ khác, hắn đối với tôi chỉ. . . . . lợi dụng?

Tôi hồn bay phách lạc quay về, không có mục tiêu, không có phương hướng, đi cả con đường không biết bao nhiêu phòng, tôi cũng không biết gian nào thuộc về tôi. Có lẽ trong cảm nhận của Lâu Tập Nguyệt, tôi ngay cả một chút suy nghĩ nhỏ nhoi cũng không có? Nhận ra điều này, tim tôi bỗng nhiên đập nhanh, giống như trong chớp mắt máu toàn cơ thể đều ngựng tụ lại, tôi sống chết ôm lấy hai vai, cơ thể như rơi vào vực băng sâu. Nước mắt rơi không ngừng, làm lu mờ tầm nhìn. Tôi rất sợ, sợ bản thân mình ngay cả một chút vết tích cũng không có gì đọng lại trong lòng Lâu Tập Nguyệt, sợ một ngày cuối cùng, hắn sẽ giết như giết bao người khác, quên mất trên đời này từng có một đồ đệ ngốc tên là Đường Tự.

Bất thình lình trong đầu nổi lên một ý nghĩ điên cuồng, khiến cho tôi vội vàng chạy về phòng bếp. Nếu, nếu tôi có thể có khả năng hái được Tam Sinh hoa, thành toàn cho tâm ý của hắn và người kia, có phải đối với hắn mà nói, tôi cũng có chút hữu dụng?

Tôi chạy vào phòng bếp, lấy gánh hành lý trên bàn, khi đang muốn xoay người rời đi, tầm mắt bỗng nhiên đảo qua thức ăn trên bàn, trong lòng từ đâu dâng lên cảm giác đau đớn. Lâu Tập Nguyệt vĩnh viễn sẽ không vì tôi làm gì đó hiểu ý mà mỉm cười, nhưng tôi ngây ngốc đến bây giờ mới hiểu được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.