Lượng Thân Định Chế

Chương 10: Cậu bé



Không thể nghịch điện thoại, nằm trên giường không đến mười phút, Tiêu Tiêu đã ngủ rồi.

Buổi sáng hôm sau, Tiêu Tiêu đang ăn ngấu nghiến trong mơ đột nhiên nghe thấy tiếng gà gáy.

”Ò ó o...” Tiếng gáy vang vọng, dường như một con gà trống đang tuổi khỏe mạnh bị con gà trống háng xóm cho mọc sừng, đứng trên tường gân cổ gáy với tình địch, muốn thể hiện uy vũ của mình để đe dọa địch thủ.

Thủ đô là một thành phố lớn hiện đại, cô ở tầng 23, lấy đâu ra tiếng gà gáy?

Mang đầu tóc rối bù, Tiêu Tiêu tìm thấy nguồn gốc tiếng gáy vẫn vang vọng không ngừng trong khe gối: Chiếc điện thoại di động!

”Sáu giờ sáng, đến giờ dậy, trượt để mở khóa“.

Quả nhiên là cái ứng dụng Tang Du ma quái kia, Tiêu Tiêu đưa tay gạt nút, nằm xuống chuẩn bị ngủ tiếp một lát nữa, nhưng con gà vẫn không dừng lại mà tiếp tục gân cổ gáy.

”Mời hoàn thành trò chơi ghép hình để tắt báo thức“.

Giao diện hiển thị ra một bức ảnh con chó cười nhếch mép, phía dưới có chín miếng ghép.

“...”

Tiêu Tiêu chấp nhận số phận, ghép từng miếng lại. Chỉ có chín miếng ghép nên không có gì khó khăn, nhưng khi cô ghép xong thì đã hoàn toàn tỉnh táo, căn bản không thể ngủ tiếp được nữa. Vừa chỉnh tóc vừa rời giường đánh răng rửa mặt, nhìn thấy tờ thực đơn dán trên cửa, Tiêu Tiêu đã lâu không động đến bếp cuối cùng cũng có thời gian nấu cho mình bát cháo.

Gạo, táo đỏ, cho thêm một viên đường vào, phía trên đặt khay hấp với bốn chiếc màn thầu sữa to bằng nắm đấm trẻ con, bấm nút nấu cháo. Xong việc trong phòng bếp, Tiêu Tiêu ngồi vào bàn làm việc, uống một cốc nước ấm, cả người thoải mái như một cây cỏ được nước mưa tưới tắm.

Lúc trước để được ngủ nướng thêm một lát, cô đã cắn răng thuê căn hộ ở khu trung tâm này, cách công ty chỉ có nửa tiếng tàu điện ngầm. Thời điểm này còn chưa đến giờ đi làm, khu trung tâm hết sức yên tĩnh, Tiêu Tiêu nhìn mặt trời mới mọc ngoài cửa sổ, có cảm giác len lén vui vì mình không dưng có thêm vài tiếng so với người khác.

Chiếc bút chì vót nhọn nhanh chóng phác hoạ trên tờ giấy trắng. Lá hợp hoan ngày mở đêm khép chậm rãi mở ra dưới ánh mặt trời. Đầu óc xoay chuyển nhanh hơn ngày thường gần gấp đôi, không bao lâu đã lộ ra dáng dấp của một chiếc váy.

Phỏng theo màu sắc của lá hợp hoan, bên trong là một chiếc váy bó sát người màu xanh lục đậm, bên ngoài khoác một lớp organza màu lục nhạt nửa kín nửa hở, khi bước đi lộ ra màu xanh đậm thấp thoáng bên trong, giống như lá hợp hoan mở ra trong sương sớm.

Đúng là một ý tưởng thiên tài! Tiêu Tiêu vỗ tay khen chính mình, nhanh chóng mở máy tính vẽ lại chiếc váy trên phần mềm đồ họa. Lên hình mặc dù đẹp đẽ nhưng dường như còn thiếu gì đó, Tiêu Tiêu ngậm chiếc bút cảm ứng nhíu mày trầm tư.

Tít tít tít! Nồi cơm điện phát tín hiệu nhắc nhở Tiêu Tiêu cháo đã chín.

Cháo gạo táo đỏ thơm nhừ, màn thầu mềm mại ngon miệng cùng với dưa muối, ngon hơn đồ ăn ở hàng ăn sáng nhiều. Có điều dưa muối hơi đơn điệu, ngày mai có thể xào món gì đó ăn cùng, Tiêu Tiêu ăn xong màn thầu, cho lượng thuốc hôm nay vào ăn cùng với một chút cháo còn lại.

Cháo dính đặc bao kín xung quanh viên thuốc, viên Methylprednisolone dễ tan không tiếp xúc được với vòm miệng, cũng không thể xuất hiện tình trạng dính vào đó, dễ dàng được cô nuốt vào bụng. Không bị đắng, hơn nữa cũng không cần đến công ty tránh mặt người khác để uống thuốc, Tiêu Tiêu rất vui vẻ, tinh thần phấn chấn tiếp tục ngồi vào bàn làm việc.

Bởi vì phòng nhỏ, bàn làm việc của cô cũng kiêm luôn bàn trang điểm. Tiện thể nhìn vào gương trang điểm một cái, Tiêu Tiêu không khỏi hơi kinh ngạc, mặt vẫn phù nhưng rõ ràng không kinh khủng đến mức căng phồng như hôm qua, da cũng đã trở lại thành trắng muốt như trước.

Ngủ đủ giấc phù hợp với đồng hồ sinh học của cơ thể người lại mang đến vui mừng lớn như vậy sao? Một ý tưởng lóe lên, con người là như thế, còn váy thì sao? Chỉ có khi hoàn toàn khép kín rồi mở ra, lá hợp hoan mới mang lại cảm giác kinh ngạc cho người đời. Vậy thì lớp che bên ngoài phải kín hơn một chút, sự đối lập giữa lớp ngoài và thân váy bên trong nhất định phải mãnh liệt, như vậy khi mở ra mới có ấn tượng sâu sắc.

Đổi organza thành vải chiffon mềm mại hơn, mức độ xuyên thấu thấp hơn, nhìn từ bên ngoài chính là một chiếc váy chiffon. Thân váy màu xanh đậm bên trong cũng phải đổi thành chất liệu bắt mắt hơn...

Say mê làm việc đến chín giờ, Tiêu Tiêu nhìn hình vẽ vừa hoàn thành trong máy tính, hai mắt không khỏi sáng lên, hiệu suất hôm nay quả nhiên phải cao gấp đôi bình thường. Lưu hình ảnh lại rồi gửi sang điện thoại di động, xem đồng hồ không ngờ đã đến giờ bác sĩ Triển đi làm.

Tiểu Tiểu Bố: Tiếng chuông báo thức ma quái quá, có thể đổi tiếng chuông khác hay không?

Đợi hai phút, bên kia không trả lời, Tiêu Tiêu cũng không để bụng, chuẩn bị một chút rồi đi làm, dù sao người ta cũng là bác sĩ chứ không phải trai bao, không có nghĩa vụ phải lập tức trả lời. Đi tàu điện ngầm sau chín giờ thật là dễ chịu, giờ cao điểm có thể bị ép dẹp lép, không ngờ bây giờ lại còn có ghế trống!

Mang tâm tình giống như trúng xổ số ngồi vào ghế, Tiêu Tiêu xúc động đến mức muốn hát một bài.

Tàu điện ngầm chạy qua hai ga vẫn không thấy S tiên sinh trả lời, Tiêu Tiêu nhìn chằm chằm giao diện WeChat, đột nhiên nhớ ra hôm nay là thứ ba, gã kia không đi làm.

Hê, làm một ngày nghỉ một ngày, công việc đúng là thoải mái nha!

Thiết kế hình dáng trang phục có thể thực hiện ở nhà, nhưng chế tạo bản mẫu, dựng mô hình 3D, đánh dấu kích cỡ thì cần có phần mềm thiết kế cỡ lớn phải trả phí, việc này chỉ có thể làm ở công ty.

Tiêu Tiêu sao chép bản thiết kế vào máy tính công ty, mở phần mềm thiết kế bắt đầu điều chỉnh kích thước.

”Trang phục hè đã đưa ra thị trường được một tuần, không biết tình hình thế nào“. Tần Á Nam nói chuyện với trợ lí thiết kế bên cạnh.

”Nghe nói hôm nay weibo cũng giới thiệu, lên xem là biết“. Trợ lí thiết kế nói rồi mở trang weibo chính thức của LYSR, bộ phận tuyên truyền đúng 9 giờ sáng đăng lên một bộ sưu tập các mẫu trang phục chính của quý này.

Tần Á Nam bưng một cốc cà phê, lặng lẽ đi tới phía sau Tiêu Tiêu.

Tiêu Tiêu nhanh chóng ấn phím tắt trở lại màn hình desktop, quay phắt lại nhìn, phát hiện là Tần Á Nam, trong lòng không khỏi khẽ động, ngoài mặt lại tươi cười: “Là cậu à? Thế mà mình cứ tưởng ai, giật hết cả nảy“.

Nghề thiết kế có một số quy tắc bất thành văn, trong đó không nhìn trộm khi người khác làm việc xem như một quy tắc tương đối cơ bản. Phương Hướng Tiền không hiểu điều này, thường xuyên đi lại giữa các bàn thiết kế để giám sát nhân viên, liên tục cắt ngang ý nghĩ của nhà thiết kế, sau khi Triệu Hòa Bình đề nghị kê chéo bàn mới đỡ hơn một chút.

Tần Á Nam kéo một chiếc ghế ngồi xuống bên cạnh Tiêu Tiêu, ừng ực uống một ngụm cà phê: “Thế nào? Có ý tưởng rồi à?”

”Cũng có một chút“. Tiêu Tiêu đáp như vậy, lại không chịu mở phần mềm thiết kế lên mà tiện tay mở trình duyệt xem weibo của công ty. Trong chín bộ trang phục được giới thiệu hôm nay có hai bộ là cô thiết kế, một chiếc váy đầm và một chiếc váy ôm sát người.

”Trang phục hè quý này có năm mươi ba mẫu, riêng cậu đã chiếm chín mẫu, nếu mình được chọn lựa nhà thiết kế chính quý sau thì không có lựa chọn nào ngoài cậu“. Tần Á Nam cầm cái thước French curve trên bàn Tiêu Tiêu lên nghịch.

”Đừng nói lung tung“. Tiêu Tiêu giật lại cái thước, đây là cái cô thích nhất, Tần Á Nam đã xin mấy lần mà cô không cho, vì thế lần nào tới chỗ cô nói chuyện đều phải cầm một lát. Vừa đặt cái thước lên giá, cậu trợ lí phía trước đột nhiên kêu lên một tiếng kinh hãi.

”Chị Tiêu, chị màu xem bình luận bên dưới weibo kìa!”

Tiêu Tiêu mở phần bình luận ra, trong lòng lập tức thót lại.

Ngũ Mao Ca: Cái váy bó màu đất ở giữa là cái quái gì vậy? Xấu kinh hồn!

Khách hàng 1938777: Cái váy quê một cục đó mà cũng đưa ra giới thiệu được, mấy nhà thiết kế LYSR đợt này quá tồi!

Người đẹp Vu Khương 666: Tôi đã đến cửa hàng thử chiếc váy bó sát người đó, quả thực để lộ tất cả mọi khuyết điểm trên người, chưa bao giờ thấy cái váy nào xấu hơn cái này.

Chiếc váy bó màu đất chính là do Tiêu Tiêu thiết kế.

”Ơ, tại sao đều bình luận về cái váy của cậu thế?” Tần Á Nam kinh ngạc kêu lên, giành lấy chuột của Tiêu Tiêu cuộn xuống dưới.

Tiêu Tiêu mím môi, chiếc váy đó quả thật ôm sát người, nhưng nửa trên dùng chất liệu dày cứng, có thể khéo léo che được mỡ thừa, xương sườn, nửa thân dưới lại buông xuống mềm mại rộng rãi, chắc chắn không thể xuất hiện vấn đề “lộ ra toàn bộ khuyết điểm” được.

Cứ tưởng chỉ có vài anh hùng bàn phím vô cồn rồi nghề, ai ngờ hai ngày sau những chỉ trích về chiếc váy đó chẳng những không giảm bớt mà còn càng ngày càng nhiều, thậm chí còn có người đưa chiếc váy này ra chế giễu trên một diễn đàn thời trang.

Tình hình này đương nhiên khiến phòng thị trường bị kinh động.

Phương Hướng Tiền đang chỉnh sửa bảng đánh giá nhân viên nửa năm bắt đầu tìm nhân viên lần lượt nói chuyện.

”Nhà thiết kế quan trọng nhất là thiết kế, đây chính là cô nói“. Trong phòng hội nghị, Phương Hướng Tiền lấy bản báo cáo thị trường do phòng thị trường đưa ra, vung lên soàn soạt: “Trên mạng đánh giá tồi tệ như vậy, cô giải thích thế nào?”

”Tôi không cho rằng thiết kế của tôi có vấn đề, mà là những người bình luận đó có vấn đề“. Tiêu Tiêu không hề chột dạ nhìn thẳng vào Phương Hướng Tiền: “Huống hồ chỉ có mầu này bị đánh giá không tốt, không thể đánh giá thấp toàn bộ thành tích của tôi“.

”Nhưng trong tuần này phải nộp đánh giá nửa năm lên trên, bây giờ tôi chỉ có duy nhất bản báo cáo thị trường này để tham khảo“. Phương Hướng Tiền nhìn Tiêu Tiêu bằng ánh mắt của kẻ thắng cuộc, ba tuổi ranh đòi đấu với chị à? Cưng còn xanh và non lắm!

”Chị là lãnh đạo, đánh giá tôi thế nào là quyền của chị. Có điều nơi này là LY, tôi cũng có quyền đưa ra kháng nghị“. Tiêu Tiêu bật lại không hề yếu thế, đằng nào thì hai người cũng đã trở mặt, cố có chịu thua thì Phương Hướng Tiền cũng sẽ không thay đổi thái độ. Có lẽ là mấy ngày nay ngủ sớm dậy sớm ăn sáng đúng giờ nên Tiêu Tiêu cảm thấy mình rất có sức, không còn cảm giác yếu đuối không thể biện bạch như trước nữa.

Phương Hướng Tiền bị chọc tức điên, sau khi Tiêu Tiêu ra khỏi phòng hội nghị lập tức không hề do dự viết một chữ C vào ô đánh giá thành tích.

Tiêu Tiêu tức giận ra khỏi tòa nhà LY, không muốn về nhà mà chuẩn bị đến đường Đông Ngung tập thể dục phát tiết một chút. Ra khỏi ga tàu điện ngầm, đứng bên ngã tư đợi đèn xanh sang đường, một chiếc xe lăn đột nhiên xuất hiện trong tầm nhìn của cô.

Thiếu niên không còn hai chân mặc đồ thể thao rộng rãi dùng tay đẩy xe lăn, lúc này mẹ cậu ta đang mua đồ ở quầy tạp hóa bên lề phố, không để ý con trai mình đang làm gì.

Đây là một tuyến đường chính, tốc độ xe cộ rất cao, chiếc xe lăn chạy xuống theo sườn dốc, nhanh chóng lao vào làn cao tốc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.