Kiến An năm thứ năm, công nguyên năm 200, tôi vẫn cho
rằng đó là một năm đặc biệt quan trọng.
Bởi vì trong năm này, vận mệnh của ba người sẽ từ đây
mà thay đổi.
Một năm này, sinh mệnh của Tôn Sách – kẻ chiếm hơn
phân nửa lãnh thổ Giang Đông, giống như yên hoa, bay lên thật nhanh rồi trong
nháy mắt héo tàn.
Một năm này, em trai của y, Tôn Quyền, đứng dậy từ
trong bi thương, tiếp nhận cơ nghiệp cha và anh hắn để lại, đi tiếp chặng đường
còn xa hơn bọn họ.
Một năm này còn có một chuyện nhỏ, nhỏ đến mức trên
sách sử chỉ có vỏn vẹn vài chữ.
Nhưng đối với tôi mà nói lại có ý nghĩa rất trọng đại.
Trong năm này, một thiếu niên mười bảy tuổi, nhờ có Tôn Quyền đề bạt, đã vì gia
tộc hắn mà “kỉ cương môn hộ”.
Thiếu niên này tự nhiên chính là chàng, vẫn là tên Lục
Nghị.
Chỉ là dù thế nào tôi cũng không ngờ tới, vận mệnh
thay đổi vào năm Kiến An thứ năm này, không chỉ là vận mệnh của ba người.
Sau khi Tôn Sách chết, có một đoạn thời gian tôi cảm
thấy bản thân mình vô cùng may mắn.
Bởi vì tôi có thể gặp gỡ vị quân chủ vĩ đại nhất thời
đại này. Hắn có lẽ không rành binh đao, không thạo thi văn, trên người hắn có
lẽ không có hào quang chói lọi như cha anh hắn, nhưng quan trọng là ánh sáng đó
có thể chiếu vào lòng tôi, giống như người lâu ngày đi trong bóng đêm gặp được
ngọn lửa hừng hực thiêu đốt, cho dù là liều lĩnh cũng muốn xông đến, sưởi ấm
trái tim.
Hắn có thể không để ý ánh mắt người khác cùng tôi ở
trong sảnh đường đối ẩm*, hắn có thể cho tôi thay đổi quần áo nam tử theo hắn
đi tuần quân, giấc mộng “tham dự” vào thời đại này của tôi, được hắn dần dần
biến thành sự thật.
*cùng
uống trà (hay rượu nhỉ @@)
Quan trọng hơn là, lời nói của người bên cạnh, hắn sẽ
rất nghiêm túc lắng nghe. Vào ngày hôm sau, tôi cũng chỉ thuận miệng nói một
câu, tướng quân ngài hiện tại xưng Cô thì còn quá sớm, hắn liền lập tức sửa
miệng, từ đó cũng không có nghe hắn nói qua.
Lúc hắn xử lý chuyện Lục gia, hắn cũng trưng cầu ý
kiến của tôi. Ban đầu hắn rất tức giận, hắn nói Lục Tích vô lễ, chúng ta từ khi
đến Ngô Quận tới nay, người Lục gia chưa một lần đến bái phỏng. Thậm chí gửi
thiếp mời cũng không thèm phái người đến. Hắn biết Lục Tích vì chuyện Tôn gia
tấn công Lư Giang, hại chết phụ thân nên vẫn canh cánh trong lòng. Nếu không
dùng được, không bằng tìm cớ đem một nhà người kia lưu đày.
Tôi hoảng sợ, vội vàng nói: “Việc này không thể.”
“Vậy ý nàng thế nào?” Hắn đột nhiên hỏi.
“Lục gia dù sao cũng rất có uy vọng ở địa phương,
tướng quân nếu muốn tạo căn cơ nền móng, nhất định phải mượn lực lượng của họ
để thu phục lòng người.”
Hắn thở dài, nói: “Lời của nàng cùng thủ hạ ta đều
giống nhau.”
Tảng đá trong lòng tôi rơi xuống, tôi biết hắn vừa rồi
nói những lời này chỉ để thử, trong lòng hắn đã có biện pháp.
“Thế nhưng,” hắn lại nói, “Ta cũng biết đạo lý này;
nhưng phải làm thế nào mới mượn dùng lực lượng của họ đây ?”
Câu này hỏi tôi thật đúng người, trong lòng tôi cười
thầm. Nhưng trên mặt tôi không có biểu hiện một chút ý cười, mà làm ra vẻ thực
nghiêm túc, thật tư lự suy nghĩ thật sâu, rồi mới nói với hắn:
“Lục Tích chỉ mới mười ba, mười bốn tuổi, tuy rằng có
uy nhưng làm tộc trưởng một tộc thì còn quá trẻ. Ý kiến hắn chưa hẳn đại diện
cho ý kiến những người khác.”
“Nhưng đều là người một nhà, chỉ sợ họ đều có thành
kiến đối với chúng ta.” Tôn Quyền nói.
“Thành kiến thì nhiều hay ít cũng là có, nhưng lợi ích
chung của gia tộc thì phải cao hơn tư tình chứ ?”
Tôn Quyền nghĩ nghĩ, rồi gật đầu.
Thế nên khi ngày hôm sau Lỗ Túc đến chào từ biệt tôi,
nói vì Ngô hầu đã chết, muốn đi Lư Giang phát triển, tôi liền kiên quyết ngăn
hắn lại.
Tôi nói: “Đại nhân ngay cả mặt Tôn Quyền tướng quân
cũng chưa gặp qua, sao lại biết không bằng Ngô hầu?”
Hắn nghi hoặc nhìn tôi, còn tôi thì kiên quyết giữ hắn
lại.
Một nửa là vì tôi biết hắn sẽ ở lại, một nửa nguyên
nhân khác là vì, dù cho tôi không biết trước điều gì, chỉ bằng những biểu hiện
của Tôn Quyền, tôi cảm thấy hắn đáng được người như Lỗ Túc phò trợ.
Sau đó hắn đương nhiên ở lại, nghe nói là hắn cùng Tôn
Quyền nói chuyện cả đêm. Trong đó hẳn là bao gồm lời nói có thể so sánh với
«Long Trung Đối» kia.
Bánh xe lịch sử vẫn quay theo hướng của nó.
Đêm nghe tin tức Lục Nghị hôm sau muốn đi Tôn phủ bái
phỏng, tôi không thể ngủ được.
Tim tôi đập liên hồi, tôi áp tay vào ngực, nói với
chính mình, đây là bộ dáng gì đây.
Tôi phát hiện không chỉ có trái tim, ngay cơ thể tôi
cũng hơi nóng lên. Tôi bắt đầu cười nhạo năng lực thừa nhận của mình. Trường
hợp gì mà tôi chưa thấy qua, nhưng lúc này ngay cả nói đều nói không được, lại
kích động như thế.
Đến rạng sáng, tôi bi ai phát hiện, không phải khả
năng thừa nhận của tâm lý có vấn đề, mà vấn đề là ở cơ thể tôi.
Tôi phát sốt, nóng như lửa, nằm hôn mê trên giường,
căn bản không động đậy được.
Tôn Quyền bận trở về xử lý sự vụ, sai thầy thuốc đến
nhìn tôi. Uống thật nhiều thuốc mà hiệu quả chậm rì, tôi lại bắt đầu nhớ đến
chất kháng sinh ở thời đại kia. Nếu thời đại này có Tây y, tôi nhất định tiêm
một mũi, rồi vui vẻ đi Thái thú phủ gặp Lục Nghị.
Đợi cho tôi có thể xuống giường được, đã là bốn ngày
sau.
Tôn Quyền đến thăm tôi, đem chuyện nói với Lục Nghị
mấy ngày nay kỹ càng thuật lại. Tôi thực cẩn thận nghe, một lần lại một lần yêu
cầu hắn nói cho tôi biết mỗi một chi tiết nhỏ.
Cuối cùng, tôi nhịn không được hỏi hắn, cảm thấy Lục
Nghị là người thế nào.
Hắn nghĩ nghĩ, rồi nói :
“Giống như viên đá trơn mịn trong nước, ở mặt ngoài
không có dấu vết cuộc sống. Nhưng tinh tế nghĩ lại, kỳ thực là bị mài nhiều lắm
mới có thể biến thành bộ dáng kia.”
Sau khi tôi khỏi bệnh, hắn liền bảo tôi tiếp tục cùng
hắn đi tuần quân.
Lúc này hắn đã bắt đầu chỉnh đốn quân đội, đem hai
tiểu đội nhỏ hợp thành một, như vậy toàn bộ cơ cấu quân đội tinh giản hơn rất
nhiều.
Một ngày nọ, tôi cùng hắn đi xem quân đội đã chỉnh đốn
xong, trong số quân lính đang đứng trên quảng trường, có một chi mặc giáng y*,
đội hình nghiêm túc chỉnh tề, vô cùng nổi bật.
*Giáng
y: bạn không biết giáng y là gì, ai biết nói cho bạn với~~
Ánh mắt tôi không khỏi dừng ở gương mặt đầu lĩnh chi
đội kia, nhìn đến mặt hắn trong lòng tôi đột nhiên sáng lên. Kẻ đứng đó, không
phải Lã Mông thì là ai?
Tôi lặng lẽ kéo góc áo Tôn Quyền, hắn xoay người lại,
tôi chỉ vào chi đội của Lã Mông.
Hắn nói : “Thì ra nàng cũng chú ý tới, chi đội kia quả
thật nổi bật.”
Tôi hỏi : “Vậy có thể gọi đầu lĩnh đến đây không ?”
Một lát sau Lã Mông đến. Hắn hành lễ, thụ sủng nhược
kinh* mà cùng Tôn Quyền nói chuyện, ánh mắt hắn đảo qua tôi hai lần lại hoàn
toàn không nhận ra tôi là ai.
*Thụ
sủng nhược kinh: được yêu quý mà ngạc nhiên, sợ hãi
Tôi rốt cuộc nhịn không được nói: “Tử Minh, ngươi
không nhận ra ta sao?”
Hắn nghi hoặc nhìn tôi chăm chú, tôi bỏ mũ ra, một đầu
tóc dài thả xuống.
Ánh mắt hắn trở nên vô cùng mừng rỡ. Hắn đi tới, hoàn
toàn quên bên cạnh còn có những người khác. Hắn nắm mạnh vai tôi, lớn tiếng
gọi: “Vân Ảnh.”
Đã quen nghe hắn gọi tỷ tỷ, giờ khắc này tôi lại cảm
thấy mất tự nhiên. Nhưng suy nghĩ một chút thì bình thường trở lại.
Hắn đã lớn hơn tôi. Thanh niên hai mươi hai tuổi, một
thân giáng y ngoài thân hình cường tráng, cho dù đến nơi nào cũng có cô nương
nhịn không được mà nhìn lén a.
“Các người quen nhau à ?” Tôn Quyền nhịn không được
hỏi.
Lã Mông không hề giấu diếm đem chuyện chúng tôi hai
lần quen biết, bao gồm chuyện tôi chứa chấp tội phạm giết người nói cho hắn.
Trên mặt Tôn Quyền ý cười nổi lên, hắn nói: “Đúng thật
là duyên phận!”
“Duyên phận, là duyên phận!”, Lã Mông liên tục phụ
hoạ. Không hiểu sao, tôi lại phát hiện mặt hắn hơi đỏ lên.
Hôm sau tôi nghe thông báo mới cho Lã Mông. Tôi cảm
thấy cũng không hoàn toàn là vì tôi mà quân của hắn không chỉ không bị xác
nhập, ngược lại còn được tăng binh. Còn hắn thì tiếp tục đóng ở Ngô quận, làm
thuộc hạ của Ngô Quyền.
Lại quá vài ngày sau, Tôn Quyền gọi tôi đi. Lúc tôi
nhìn thấy hắn, trên mặt hắn đều là ý cười.
“Có tin tức tốt muốn báo cho nàng đây.” Hắn nói với
tôi.
“Tin tức gì ?”
“Đúng rồi, trước tiên nói cho ta biết năm nay nàng bao
nhiêu tuổi rồi ? Gặp nàng lâu như vậy mà còn chưa biết tuổi của nàng.”
Tôi hoảng sợ, thực tế ngay cả bản thân tôi cũng không
nhớ được tuổi của mình. Tôi đành nói bừa cho xong: “Hai mươi.”
“Đúng rồi, thực xứng đôi,” Hắn mỉm cười nhìn tôi,
“Cũng đến lúc rồi.”
Có lẽ là do bị phát sốt, bây giờ đầu óc tôi phản ứng
không được nhanh lắm, mờ mịt nhìn hắn: “Lúc gì cơ?”
Hắn không vội trả lời tôi, không nhanh không chậm tự
rót thêm chén trà, vừa uống vừa chậm rì rì nói :
“Lã Mông quả thực không tệ, có năng lực, đầu óc tỉnh
táo, tiền đồ phía trước không thể lường được. Tuy là không đọc sách, bối cảnh
xuất thân cũng không tốt lắm, nhưng ta nghĩ nàng hẳn sẽ không để ý mấy việc này
đâu nhỉ?”
Tôi mơ hồ nhìn hắn, vẫn không hiểu hắn đang nói gì.
“Các người coi như rất có duyên. Hai lần nàng cứu y
trong nguy nan, hai lần thất lạc lại có thể tìm được nhau, nếu truyền ra sẽ thành
một đoạn giai thoại,” hắn tiếp tục chậm rãi nhấp trà, sau đó thở dài, “Nói
thật, nếu không phải các người có chuyện xưa như vậy, ta thực tiếc không muốn
gả nàng cho y.”
“Ngài là nói… muốn đem ta hứa hôn cho Lã Mông?” Tôi
tràn ngập sợ hãi nhìn hắn, rốt cục bắt đầu hiểu hắn nói gì.
“Đúng nha, giờ nàng mới hiểu được à?” Hắn cười nói,
“Chuyện hôn lễ nàng không cần lo lắng, ta chủ hôn cho các người, đến lúc đó ta
sẽ tặng lễ vật quý trọng cho các người.”
“Không có lý do gì cả, chỉ là không muốn gả cho y.”
Tôi kiên định mà cố chấp nói.
“Hay nàng đã có người trong lòng?” Hắn gắt gao nhìn
tôi hỏi.
Tôi tâm phiền ý loạn, lắc lắc đầu rồi lại gật gật đầu.
“Có thể nói cho ta biết là ai chăng?” Hắn tiếp tục
truy hỏi.
Tôi há miệng thở dốc, chưa kịp nói ra, lại đột nhiên
tỉnh táo lại.
Lòng tôi nôn nóng mà mờ mịt run rẩy. Tôi không thể nói
cho hắn, đúng vậy, tôi có người tôi yêu, nhưng tôi không thể nói cho hắn, tôi
chỉ gặp qua người kia một lần, mà chàng thậm chí căn bản không biết tôi là ai.
Tôi lắc đầu.
Tôi nói: “Thật xin lỗi, không thể nói với ngài.”
“Không sao, cho dù như thế nào cũng không bằng lòng gả
cho y sao?” Hắn hỏi.
Tôi gật gật đầu.
Vẻ mặt của hắn đột nhiên có một loại vui vẻ khó hiểu.
Hắn nói: “Vậy ta đây phải đi từ chối y rồi.”
Tôi gật đầu, lại nhịn không được nói: “Xin đừng làm y
đau lòng.”
“Yên tâm, ta biết lòng của nàng.” Hắn không đầu không
đuôi nói một câu như vậy.
Sáng sớm vài ngày sau, tôi lại bị sốt nhẹ.
Trong lúc mơ màng lại nghe thấy cửa viện xôn xao. A
Bích đi mở cửa, sau đó bước vào là Trương Chiêu.
Lão cho tới bây giờ đều không hay cười, giờ đây lại
mang vẻ mặt tươi cười chúc mừng tôi.
Tôi mờ mịt hồ đồ mở cửa mời hắn vào, thỉnh hắn ngồi
xuống, còn chưa kịp nói chuyện đã lại nghe tiếng gọi gửa.
Lần này càng khủng bố, bởi vì bước vào là hai người
tôi hoàn toàn không nhớ rõ tên. Bọn họ chúc mừng tôi, mà tôi chỉ có thể trả lời
bừa.
Lần thứ ba có người gõ cửa, trong phòng tôi có thêm
một thiếu niên thanh tú.
Một thiếu niên mười ba, mười bốn tuổi, gương mặt như
đã từng quen biết. Một thân bạch y toát ra vẻ hào phóng cùng quý khí của một
đứa trẻ phú gia được giáo dục tốt. Cậu ta cười với tôi, hàm răng trắng thực dễ
nhìn.
Cậu ta biết tôi không biết, liền nói trước: “Tại hạ
Lục Mạo, phụng mệnh gia huynh đến tặng lễ vật cho cô nương. Lễ vật này, hy vọng
cô nương vui lòng nhận cho…”
Lục Mạo… Tôi có chút mơ hồ nhớ lại, đây là đệ đệ của
Lục Nghị. Sau đó tôi lại thấy cậu ấy mở hộp lễ vật ra, bên trong là một đôi
ngọc phượng hoàng.
Phượng hoàng…Tôi đột nhiên tỉnh táo lại, thất thanh
hỏi : “Là vì hôn sự mà tặng sao ?”
“Đúng vậy, nhìn thấy cô nương mới phát hiện, cho dù là
ngọc tốt như thế cũng không xứng với dung mạo cô nương,” Cậu ta cười hì hì nhìn
tôi nói.
Hôn sự…Lục Mạo…Tôi vuốt cái trán dần nóng lên, một ý
nghĩ như sao băng vụt qua trong đầu tôi, xuyên vào suy nghĩ của tôi.
____nhất định là Tôn Quyền biết tâm sự tôi, nhất định
là hắn muốn đem tôi gả cho người tôi yêu.
Tôi chưa từng bối rối và ngốc nghếch như vậy, kéo tiểu
thúc* tương lai, để cậu cùng ngồi rồi bối rối bảo A Bích châm trà. Trương Chiêu
cùng mấy người giáp ất vô danh ngồi phía dưới, gương mặt không nén được kinh
ngạc.
*Tiểu
thúc : em chồng
Tôi không rảnh để ý tới kinh ngạc của bọn họ, chỉ là
kích động không ngừng nói với Lục Mạo.
Tôi nói: “Huynh trưởng cậu, hắn —— vì sao không tự
mình đến?”
“Huynh trưởng —— huynh ấy tạm thời có việc gấp, huynh
ấy muốn đến nhưng là đến không được. Huynh trưởng bảo tôi thay mặt tạ lỗi.” Lục
Mạo vội vã đáp.
“Loại chuyện này —— loại chuyện này cũng không tự mình
đến, thật sự là, một chút thành ý cũng không có!” Tôi căm giận nói.
Cậu ta rốt cuộc không kiềm chế được kinh ngạc, nói :
“Không nghĩ tới cô nương để ý việc này như thế. Ngày
khác nhất định để huynh trưởng đến cửa tự mình tạ lỗi vậy.”
“Ta không cần tạ lỗi.”
Lục Mạo hình như cho rằng tôi tức giận, vội vàng nói:
“Huynh trưởng tôi bình thường chỉ ru rú trong nhà, không hiểu những lễ tiết
này, hy vọng cô nương đừng chấp nhất. Trên dưới Lục gia chúng tôi đều nghe nói
về cô nương, huynh trưởng tôi đối với cô nương là tán thưởng có thừa. Phần hạ
lễ này là huynh trưởng tự mình chọn lựa, để cho Mạo tôi đại diện chúc cô nương
cùng Tôn tướng quân trăm năm hảo hợp___”
“Tôi nói, huynh trưởng hi vọng cô nương đừng chấp nhất
—”
“Không phải câu này!” Tôi cơ hồ phát điên lên.
“Vâng, phần lễ vật này là huynh trưởng tuyển chọn ——”
Cậu ta có chút bối rối trả lời.
“Xem ra ta đến chậm.” Âm thanh ngoài cửa ngắt ngang
lời tôi nói, tôi quay đầu, phát hiện Lỗ Túc đứng ở cửa.
Hắn mang đến rất nhiều lễ vật, thật sự rất nhiều, lễ
vật bao bọc bằng giấy đỏ, được tôi tớ đi theo ôm đầy.
Long trọng như thế, chắc không phải là vì hôn sự một
nữ tử không rõ lai lịch cùng một nam tử không liên quan chứ ?
Trong lòng tôi đột nhiên hiểu rõ mọi chuyện, kỳ thực
chuyện này, chỉ cần suy nghĩ kĩ liền biết không có khả năng. Vừa rồi tôi chỉ
bất quá là tự lừa dối mình.
“Rốt cuộc phát sinh chuyện gì?” Tôi hỏi Lỗ Túc. Tôi
không dám nghe giọng nói của mình, cảm giác kích động cùng nhiệt tình vừa rồi
kia biến mất, thay vào đó lại bao hàm mệt mỏi.
“Ảnh cô nương còn không biết sao?” Hắn kinh ngạc hỏi
tôi, “Chuyện Tôn Quyền tướng quân muốn cưới cô nương, toàn bộ Ngô Quận đều biết
cả.”
“Là Tôn Quyền tướng quân sao?” Tôi đột nhiên hỏi.
“Đúng, Tôn Quyền tướng quân.” Hắn đứng ở cửa tràn ngập
nghi hoặc nhìn tôi, giơ lên tay không biết nên làm lễ chúc mừng hay phải buông
xuống.