Tôi đã mơ một giấc mơ rất dài, trong mơ có máu, có
lửa, có địa ngục vỡ tan cùng thiên đường sụp đổ. Tiếng hí vang của chiến mã
cùng tiếng rít gào của quân sĩ quanh quẩn bên tai, tôi muốn gọi mà không được.
Tôi cảm thấy bi thương, tôi không rõ vì sao lại thấy
bi thương như thế. Chúng tôi rõ ràng đã thắng, tôi rõ ràng đã nhìn thấy một
chiến thắng hoa lệ vĩ đại. Nhưng tôi lại cảm thấy thực bi thương, loại bi thương
này hoàn toàn vượt qua cảm giác vui mừng chiến thắng.
Sau đó tôi nghĩ ra, tôi đang sợ chết. Binh sĩ Nguỵ đả
thương tôi, đao đâm vào ngực tôi, suýt nữa đâm xuyên qua tim. Khi lưỡi đao
xuyên qua làn da, tách ra máu thịt, tôi cảm thấy rất đau. Sau đó máu từ miệng
vết thương không ngừng chảy ra, tôi cảm thấy rất lạnh.
Nhưng tôi không muốn chết đi như thế. Tôi còn có rất
nhiều chuyện chưa làm được, tôi còn có rất nhiều lời còn chưa nói với chàng.
Cho dù tỉnh lại trong cái thế giới chỉ tràn ngập bất an cùng tuyệt vọng, nhưng
cũng muốn tiếp tục sống, chỉ có còn sống mới có thể nhìn thấy chàng, mới có thể
từ trong tuyệt vọng tìm kiếm một ít hy vọng mơ hồ. Tôi muốn sống, tôi không
muốn chết.
Tôi nhìn thấy chàng trong mơ, chàng ở ngay bên cạnh
tôi, độ ấm từ ngón tay chàng truyền đến tim tôi, làm cho vết thương của tôi
không còn quá đau đớn. Tôi sợ chàng rời đi, gắt gao nắm lấy tay chàng : “Bá
Ngôn, chàng đừng đi…”
Chàng nói : “Ta ở đây. Ta sẽ không đi.”
Tôi nói: “Em sắp chết rồi…”
Chàng nói: “Đừng nói mê sảng, nàng sẽ không chết.”
Một khắc kia tôi cảm thấy, có lẽ tôi thật sự sẽ không
chết. Nhưng vừa nghĩ lại tôi chợt hiểu ra, tôi cười thảm nói : “Em thật sự là
đang nằm mơ…”
Chàng trầm mặc một hồi, nói: “Nàng mơ rất nhiều.”
Đúng rồi, tôi là đang nằm mơ. Nếu là đang nằm mơ, như
vậy nói cái gì đều có thể tha thứ được. Tôi thật nhanh bắt lấy tay chàng, vừa
ngọt ngào vừa ưu thương nói :”Bá Ngôn, chàng biết không, em vẫn rất thích
chàng…”
Chàng dừng một chút, sau đó nhẹ giọng nói: “Nàng đừng
nói mê sảng.”
“Không phải mê sảng… Thật sự không phải mê sảng…” Tôi
nói như vậy, nước mắt nhịn không được chảy xuống, “Tuy rằng em biết đây chỉ là
mơ…Bởi vì em chỉ có thể nói với chàng như thế ở trong mơ…Đã rất lâu rồi…Em vẫn
rất thích chàng…Nhưng chàng không biết, không ai biết…Em đã cho rằng cả đời
cũng sẽ không nói cho chàng…nhưng hiện tại em sắp chết rồi…Em sợ nếu chết đi sẽ
không cách nào nói với chàng…Cho dù là trong mơ em cũng muốn nói cho chàng…. là
em yêu chàng…”
Tôi nói xong, vừa rơi nước mắt, thần trí lại bắt đầu
mơ hồ đi. Cứ như vậy, tôi mang theo nhiệt độ cơ thể chàng trong lòng bàn tay,
dần dần chìm sâu vào giấc ngủ.
Cho đến khi mở mắt ra, tôi nhìn thấy bầu trời xanh
biếc, trong không khí có hương vị sạch sẽ tươi mát. Miệng vết thương vẫn đau
như cũ, làm cho người ta hít thở không thông.
“Tỉnh rồi à.” Bên cạnh vang lên một thanh âm.
Tôi mở mắt, nhìn thấy gương mặt nam tử, ánh mắt ôn hoà
nhìn tôi, chiếc cằm nhỏ kia là hình dáng mà tôi đã từng lướt qua trong hàng
ngàn giấc mộng.
Là chàng sao?
Tôi tự nhéo mình một cái, không phải là đang nằm mơ
chứ ?
Nhưng quả thật không phải đang mơ.
Tôi điều chỉnh suy nghĩ một chút, rũ mắt xuống, cố
gắng đè nén thanh âm bình tĩnh nói :
“Đây là nơi nào?”
“Cách Nam Quận không xa.” Giọng nói chàng cũng bình
tĩnh như tôi.
“Đã xảy ra chuyện gì?”
“Chúng ta thắng. Phu nhân bị thương.”
“Ngài sao lại ở đây?”
“Tôi phụng lệnh Chu đô đốc tìm kiếm tông tích phu
nhân, tìm được phu nhân ở gần Ô Lâm. Đáng tiếc…vẫn để phu nhân bị thương, thật
xin lỗi…”
Chàng gục đầu xuống, trên mặt có áy náy nặng nề. Tôi
rất muốn lấy tay chạm vào mặt chàng, dùng giọng nói ôn nhu nhất nói cho chàng
biết rằng không sao đâu, có thể nhìn thấy chàng thì bị thương cũng đáng giá.
Nhưng tôi chẳng nói gì, chỉ mỉm cười nói : “Cám ơn ngài. Đã chậm trễ ngài rồi.”
Chàng nói: “Không sao, cũng là phụng mệnh làm việc
thôi. Dù sao đội ngũ đều ở Nam Quận.”
“Chúng ta phải đi Nam Quận sao?” Tôi hỏi.
Chàng giật mình, do dự nói: “Nếu có thể thì… phải lập
tức đi. Phu nhân cũng phải đến đó trị thương và trở về thuyền Sài Tang.”
Tôi gật đầu, sau đó chật vật ngồi dậy, nói : “Vậy bây
giờ đi thôi.”
Chàng có chút giật mình nhìn tôi, chậm rãi nói:
“Thương thế của người…”
“Không trở ngại gì đâu.” Tôi cười nói. Tôi biết mình
đang suy yếu, nhưng tôi không muốn lại làm chậm trễ chàng.
Chàng cũng không tiếp tục kiên trì, dẫn hai con ngựa
đến, dáng vẻ có lỗi nói với tôi: “Vẫn không thể liên hệ được với người khác,
cho nên không tìm được xe ngựa…”
Tôi mỉm cười cắt ngang lời xin lỗi của chàng, cố gắng
muốn bước đi nhưng thật sự quá suy yếu, làm thế nào cũng không bước nổi. Tôi cố
gắng dùng hết khí lực toàn thân chống đỡ cả người xoay mình lên ngựa, thế nhưng
khi lên được ngựa rồi, tôi ở trên lưng ngựa lại choáng váng mê muội, không khỏi
cúi thấp người thở nặng nề.
Chàng nhìn thật lâu, sau đó có chút trách cứ nói: “Phu
nhân đã thế này, làm sao cưỡi ngựa được.”
Tôi mê hoặc nhìn chàng, sau đó hiểu ra, vì thế tôi
nhàn nhạt cười rộ lên, nói: “Vậy vất vả ngài rồi…”
Chàng xoay người lên ngựa, nhiệt độ cơ thể ấm áp bao
quanh tôi, hơi thở nhẹ nhàng lướt qua mặt tôi. Khoảng cách thật sự gần, tôi
thậm chí có thể nghe thấy mùi hương trên người chàng, là một hương vị sạch sẽ
tươi mát hoà lẫn với mùi hoa sơn chi (hoa dành dành)
Gió lạnh thổi qua mặt, nhưng tôi đã không còn cảm thấy
lạnh. Tôi giống như một đứa trẻ ngoan ngoãn ngồi dựa vào cánh tay chàng, sợ chỉ
một động tác dư thừa nào đó cũng sẽ làm vỡ tan giờ phút an bình này. Chúng tôi
băng qua núi rừng, đi qua hồ nước, đi ngang qua đàn chim bay về tổ, mặt trời
lặn, ánh trăng dâng lên, ánh trăng kia dường như vì chàng mà dệt một chiếc áo
choàng bạc, gương mặt chàng cũng được phủ lên quang hoa làm cho người ta say
mê.
Một con sông nhỏ phản chiếu ánh trăng xuất hiện trước
mặt chúng tôi.
Chàng dừng ngựa, nhẹ nhàng ôm tôi từ trên ngựa xuống.
“Bây giờ nghỉ ngơi một chút đi.” Chàng nói.
Tôi yên tĩnh ở bờ sông rửa mặt, mấy lần nghiêng đầu
vụng trộm nhìn chàng. Chàng đang yên tĩnh nhổ cỏ tươi cho ngựa ăn, gương mặt ôn
hoà làm cho người ta như say, ông trời, tôi nguyện ngồi bên tảng đá này rửa mặt
cả đời.
Chàng cảm giác được tôi đang nhìn chàng liền quay đầu,
ánh mắt nghi hoặc nhìn tôi. Tôi cố tìm lời để nói nhưng một câu cũng không tìm
thấy. Chân tay cũng dường như trở nên thừa thãi.
Nhưng chàng đã bước đến, cởi áo choàng đưa cho tôi
“Nơi này rất lạnh. Xin phu nhân phủ thêm.”
Tôi muốn từ chối, nhưng khi chàng nhìn tôi bằng ánh
mắt ôn hoà, tôi trở nên mất hồn không thể nói nên lời. Nơi đây rất yên tĩnh,
đến mức tiếng lá cây lay động cũng có thể nghe thấy, ngay cả tiếng tim đập của
bản thân cũng trở nên rõ ràng.
Tôi chỉ có thể nhận lấy chiếc áo choàng màu lam này,
để cho nó dịu dàng ấm áp bao quanh thân mình. Chủ nhân chiếc áo choàng này chắc
cũng đã từng giết người, nhưng nó lại sạch sẽ không chút mùi máu.
Tôi quyết định tìm chuyện để nói, cho dù là đề tài
nhàm chán nhất.
“Tướng quân mấy năm nay ở Hải Xương có tốt không ?”
“Coi như không tệ. Dân chúng địa phương đều là những
người rất tốt” Chàng ôn hoà cười nói.
“Đó cũng là do tướng quân thi hành biện pháp chính trị
có hiệu quả, dân chúng báo đáp lại”
“Phu nhân quá khen rồi” Chàng khách khí trả lời.
Tôi đột nhiên nhịn không được nói :”Nhưng tài năng của
tướng quân cũng không chỉ dừng lại ở đó đâu”
“Chúa công có thể cho Nghị cơ hội này, Nghị thật sự
rất cảm kích” Chàng không chút sợ hãi đáp.
“Tướng quân, không, Bá Ngôn, chàng không cần sợ ta.
Chàng hãy nghe ta nói, Tôn thị cho đến giờ đều không hậu đãi chàng, thậm chí
Lục gia còn có mối thù diệt môn, nhưng chàng chưa bao giờ vì thế mà oán hận.”
Không biết vì sao, tôi đột nhiên trở nên kích động, “có thể cho ta biết vì sao
không, ta muốn biết lý do”
Trên gương mặt ôn hoà kia có chút kinh ngạc, chàng
lẳng lặng nhìn tôi, sao đó chàng nói: “Giang Đông là một nơi rất đẹp”
Tôi gật đầu, chờ chàng nói tiếp.
“Nhưng từ khi Nghị sinh ra đến nay, Giang Đông luôn
luôn trải qua chiến loạn. Tánh mạng người dân giống như chuyện vặt, không thấy
được một chút hy vọng”
Tôi tiếp tục yên lặng chờ chàng nói.
“Lư Giang bị chiếm đóng, Nghị cũng từng oán hận qua,
thậm chí cùng đệ đệ ước định cả đời không làm quan. Nhưng khi nhìn thấy chúa
công cùng Chu đô đốc ngày đó, tôi đột nhiên cảm thấy, bọn họ là người có thể
bình định thiên hạ. Nếu có thể dẹp yên chiến loạn ở cố hương, vinh nhục cá nhân
thì tính là gì.” Chàng bình tĩnh nói.
Tôi nhìn chàng thật sâu. Đột nhiên lúc đó cảm thấy
trên người chàng có một loại ánh sáng dịu dàng mà ngời sáng. Loại ánh sáng này
tôi cũng không xa lạ, vài năm trước, tôi đã từng nhìn thấy qua trên người một
nam tử gọi là Chu Du. Giờ phút này ánh sáng như thế lại một lần nữa toả sáng,
giống như cây đuốc thắp sáng đêm đen.
Con người, có thể kiên cường như thế hay sao ? Tôi
lặng lẽ nghĩ. Lúc này chàng đứng lên, nói :”Phu nhân, chúng ta cần phải đi rồi.
Trước lúc bình minh phải đến được Nam Quận”
Chúng tôi tiếp tục đi, con đường trở nên gập ghềnh,
ánh trăng khuất sau đám mây, đêm đen vô biên vô hạn bao vây quanh chúng tôi.
Chúng tôi trở nên vô cùng yên lặng. Loại yên lặng này ẩn nấp trong bóng đêm,
mang theo chút nguy hiểm không thể nắm bắt. Vì sao lại yên lặng như vậy ? Tôi
đột nhiên cảm thấy không thể thở được.
Tôi lặng lẽ ngẩng đầu nhìn chàng, vừa vặn bắt gặp ánh
mắt chàng. Ánh mắt đó thật dịu dàng, thậm chí mang theo chút gì đó không rõ
ràng cùng thương tiếc. Tôi thật nhanh rũ mắt xuống, nhất thời lại càng không
biết nói gì cho phải.
Rất yên tĩnh, tôi có thể cảm giác được hơi thở của
chàng nhẹ nhàng thế nào bên tai tôi, cảm giác được đôi tay cầm lấy dây cương
mang theo hơi ấm ẩn ẩn xuyên thấu qua xiêm y truyền đến. Nhớ tới ánh mắt chàng
mang theo chút thương tiếc, tôi hẳn là nên vui mừng, nhưng trong lòng tôi chợt
trở nên khó chịu.
Tôi cố lấy dũng khí hỏi chàng :
“Bá Ngôn năm nay hai mươi sáu, đúng không?”
“Đúng vậy”
“Hai mươi sáu, vì sao còn chưa lập gia đình?”
Chàng không trả lời, chỉ là trầm mặc. Tiếng vó ngựa
hoà với tiếng gió bên tai. Qua lâu thật lâu, tôi mới nghe thấy chàng nhẹ nhàng
hỏi tôi :
Chàng nửa ngày không nói gì. Tuy nhìn không thấy,
nhưng tôi còn cảm giác được ánh mắt của chàng nhìn tôi. Tôi cũng trầm mặc đi.
“Ảnh phu nhân” Thời gian dài như đã qua một thế kỷ,
chàng đột nhiên mở miệng gọi tôi như thế.
Tôi quay đầu nhìn chàng, yên lặng chờ chàng nói.
“Phu nhân lúc bị thương, nói rất nhiều điều.” Chàng
nhìn vào mắt tôi, gằn từng tiếng nói.
Tôi giật mình, suýt chút nữa ngã từ trên ngựa xuống.
Tuy rằng không nhìn thấy được bản thân, nhưng tôi có thể tưởng tưởng giờ khắc
này mặt tôi có bao nhiêu đỏ. Tôi cúi đầu nhìn xuống, lại không dám nhìn chàng,
chỉ lung tung nói cho xong :
” Lời mê sảng lúc bệnh… không đảm đương được … Chàng
đừng để ý…”
“Thật sự là mê sảng sao ?” Chàng hỏi.
Tôi chỉ im lặng.
“Chúng ta lần đầu tiên gặp mặt là khi nào ?” Chàng lại
hỏi như vậy.
“Chẳng lẽ không phải ở trong hôn lễ của ta sao?”
“Quả thực như vậy sao ?” Chàng có chút thất thần.
Một khắc đó tôi cũng có chút thất thần. Trước mắt hiện
lên ngày nào đó trong bóng tịch dương, trước Lư Giang thái thú phủ chàng quay
đầu trong nháy mắt. Tôi biết là chàng, nhưng chàng có biết là tôi không ?
“Bá Ngôn, chàng đừng hỏi lại” Tôi hạ quyết tâm, gằn
từng tiếng nói, “Ta sẽ không trả lời chàng đâu”
Chàng nói : “Tôi sẽ không hỏi”
Chúng tôi cũng không nhắc lại, bên tai chỉ nghe thấy
tiếng vó ngựa cùng tiếng gió. Giữa một mảnh tiêu điều, nhiệt độ cơ thể chàng
vẫn xuyên qua lớp quần áo mà truyền đến. Tôi nghĩ, nếu giờ khắc này tôi quay
trở lại ôm chàng, nếu tôi khóc, nếu tôi ôn nhu gọi tên chàng, nói hết bi thương
trong lòng tôi, như vậy tất cả tất cả mọi việc có thay đổi được không, những bi
kịch đan xen kia, có thể được giải khai hay không ?
Nhưng không có “nếu như”, tôi vẫn là tôi, chàng vẫn là
chàng.
“Bá Ngôn,” trầm mặc thật lâu, tôi nhẹ giọng nói, “Có
một nữ tử, nàng tốt lắm, rất thích hợp với chàng. Ta cảm thấy các người hẳn là
nên ở bên nhau. Chỉ là chàng còn phải chờ nàng thêm vài năm. Qua vài năm, ta
làm chủ hôn cho chàng được không ?”
Tôi không khống chế được run rẩy trong thanh âm. Tôi
không dám quay đầu nhìn chàng.
Cho đến lúc thanh âm chàng cũng run run như vậy nói
:”Nếu phu nhân đã nói như vậy, tôi nguyện ý chờ”
Khi trời còn chưa sáng, chúng tôi đã đến địa phận
Tương Giang. Dòng sông không yên lặng, chảy xiết qua nhiều mỏm đá nhấp nhô.
Tiếng kêu rên của sóng rơi xuống đập vào mỏm đá, thoáng chốc vỡ tan.
Không khí lạnh lẽo, mây đen dày đặc ở chân trời. Trong
nháy mắt, tuyết rơi lả tả.
Xa xa đã có thể thấy quân doanh Giang Đông, chàng nhảy
xuống ngựa, nhẹ nhàng kéo áo choàng chặt lại cho tôi.
“Nghị chỉ có thể đưa phu nhân đến nơi đây. Lát nữa phu
nhân phải tự cưỡi ngựa qua.” Chàng nói.
“Cần gì như thế? Chàng cùng ta qua cũng được mà.”
Chàng lắc đầu, gương mặt ôn hoà trong tuyết trở nên
thanh khiết trang trọng
“Đêm qua chạy đi như vậy là vì chuyện khẩn cấp. Nếu đã
đến đây, không nên để người ta đàm tiếu làm bẩn thanh danh phu nhân. Huống chi
quân đội của tôi còn ở phía sau, tôi phải trở về với bọn họ.”
Tôi không cần a, trong lòng tôi cười khổ nói, lại
trước sau chỉ gật đầu.
Vì thế chàng đi vài bước, còn quay đầu nói: “Xin phu
nhân tha thứ cho Nghị không trực tiếp đưa phu nhân về chỗ chúa công, tôi sợ
chúa công thấy phu nhân bị thương sẽ giận chó đánh mèo cho đô đốc.”
Tôi gật đầu nói: “Ta hiểu. Sau này nếu có người hỏi,
ngài hãy nói ta luyện kiếm tự làm mình bị thương.”
Chàng cũng gật đầu, ánh mắt thật sâu nhìn vào tôi, sau
đó chàng nói:
“Phu nhân, bảo trọng.”
Bảo trọng, tôi thì thào, không cách gì phát ra âm
thanh. Sau đó tôi nhìn chàng xoay người, đi về hướng ngược lại.
Tôi ở Nam Quận dùng một tháng dưỡng thương, mỗi ngày
xem Chu Du khống chế toàn bộ chiến cuộc cùng chuẩn bị tiến công Giang Lăng.
Tưởng thưởng từ cuộc chiến Xích Bích đều được ban
xuống. Đại bộ phận tướng lãnh đều nhờ chiến công mà lên chức. Duy độc Lục Nghị
lúc đó cùng quân đội chàng dẫn thất lạc, vẫn chưa có tưởng thưởng.
Trong thời gian này tôi đã thấy chàng hai lần, đều là
trong quân doanh giữa đám đông người mà vội vàng nhìn thoáng qua. Mỗi lần ánh
mắt tôi đều nhẹ nhàng lướt qua chàng, biểu tình và thanh âm chưa bao giờ mất đi
bình tĩnh.
Sau không chịu nổi Tôn Quyền liên tiếp thúc giục, tôi rốt
cuộc lên thuyền hắn phái đến đón.
Chu Du đưa tôi lên thuyền, chàng nói: “Vốn tưởng rằng
phu nhân có thể lưu lại đến trừ tịch.”
Tôi cười nói: “Chờ sang năm trừ tịch lại bồi Công Cẩn
uống rượu ở Giang Lăng cũng không muộn.”
Sau đó tôi lên thuyền rời đi, cố nhịn không nhìn tới
thân ảnh màu trắng rất xa trên bờ kia.
Ở Sài Tang, Tôn Quyền lúc nhìn thấy tôi câu đầu tiên
nói là: “Nghe nói nàng bị thương.”
Tôi nói: “Ta luyện kiếm không cẩn thận bị thương mà
thôi, đã tốt lắm rồi.”
Hắn lại hỏi tôi: “Đại chiến Xích Bích như thế nào? Bọn
họ đều nói ánh lửa đêm hôm đó làm cho người ta khó quên.”
Tôi nói: “Ánh lửa quả thật khó quên. Nhưng mà làm cho
ta càng khó quên là, giang tâm thiên đôi tuyết*.”
*Giang
tâm :mặt sông, đôi :nhiều, cột/trụ; có thể dịch là mặt sông ngàn cột tuyết hay
mặt sông ngàn trùng tuyết. Chỗ này, có thể là chị Vân Ảnh đang nhớ đến Tương
Giang chứ không phải Xích Bích.