Tôi không cho rằng hắn cảm kích Lục Nghị, nhưng mà trừ
người này ra, không có người thứ hai có thể nói cho hắn biết phương pháp chiến
thắng Quan Vũ. Cho nên dù hắn còn đang oán thầm trong lòng thì cũng chỉ đành
chịu.
Mà khi tôi từ chối về Kiến Nghiệp cùng hắn thì hờn oán
trong lòng hắn càng tăng. Tôi có lý do đường đường chính chính : bởi vì tôi trở
lại Kiến Nghiệp sẽ dễ dàng bại lộ thân phận, sẽ có nguy hiểm, còn không bằng ở
lại trong quân lấy thân phận một tiểu binh.
Hắn ngẩn ra, lại không tìm ra lý do để phản bác tôi.
Cuối cùng, hắn thở dài một tiếng, nói:
“Tỷ tỷ người chờ nhé, đến khi gió thu bắt đầu thổi, ta
liền lĩnh quân đến đón tỷ.”
Trong lòng tôi cả kinh, cũng thật không ngờ hắn sẽ nói
như thế. Tinh tế nghĩ lại thì đó cũng là lẽ đương nhiên. Nhưng vô luận thế nào,
tôi sẽ có hai tháng thời gian ở lại Lục Khẩu, ở lại bên cạnh Lục Nghị.
Năm nay Lục Nghị ba mươi bảy tuổi.
Thời gian như một con rắn giảo hoạt mà yên tĩnh, dường
như hôm qua tôi vẫn còn rất nhiều thời gian phải đợi, nhưng nháy mắt nó liền
lặng lẽ trốn. Từ xưa đến nay, vẻ ung dung trầm tĩnh làm cho chàng thoạt nhìn
trẻ hơn nhiều so với tuổi thực, lại không ai nghĩ đến thời gian đẹp nhất của
chàng đã để lại trong một góc xó nào đó không muốn người biết.
Nhưng đối với chức vị “Thiên tướng quân Hữu đô đốc”
này mà nói, tuổi này vẫn là rất trẻ. Các quân sĩ Lục Khẩu thường ngầm gọi chàng
là “Tướng quân trẻ con”, cùng lúc trợn mắt há hốc mồm mà nhìn một loạt việc mà
từ lúc nhận chức nhiệm tới nay chàng làm.
Cái gọi là làm, cũng chỉ là mỗi ngày tiệc rượu đi săn
hay gieo trồng các loại hạt trước cửa. Chàng thậm chí phát minh ra một loại trò
chơi, mỗi ngày chàng đều gọi người bắt một con ếch khỏe mạnh từ trong vườn, sau
đó dùng bút son điểm một chấm đỏ trên trán con vật nhỏ không an phận kia. Mỗi
ngày đều như thế, làm không biết mệt. Những quý tộc xuất thân nhà quyền thế còn
tạo điều kiện cho những hành vi giấu tài này của chàng, mà vẻ nhẹ nhàng lơ đãng
chơi đùa lại được phụ trợ bởi khí chất bình tĩnh thong dong trên người chàng
lại trở nên rất tự nhiên, thậm chí làm cho người ta cảm thấy, chàng nếu không
phải như thế lại không tự nhiên. Khi nước lặng yên chảy xuôi, không ai có thể
tưởng tượng nó sẽ kết thành băng sắc bén.
Loại che giấu này có thể mê hoặc tướng sĩ của mình, tự
nhiên cũng có thể mê hoặc quân địch. Khi Quan Vũ sai sứ đến, chàng tìm người
làm một cái bồn lớn, bên trong có hơn trăm con ếch. Tôi cảm thấy không đủ liền tìm
thêm vài hoa khôi nổi danh trong thành, còn tự mình mặc áo yếm màu xanh biếc,
váy xếp nếp màu đỏ, tô mày, lại kẻ lên mắt một lớp màu vàng nhạt, dùng gương
mặt mà cả bản thân còn thấy xa lạ mang theo đàn cùng chàng diễn trò hay.
Vì vậy khi sứ giả của Quan Vũ đến quân trại Lục Khẩu,
đi qua cửa trại mà chàng đã trồng không ít thực vật cùng hoa cỏ, ngang qua một
đám tiểu binh say mèm, lại xuyên qua hành lang dài treo đầy con mồi, đẩy ra cửa
phía sau quân trại, ngạc nhiên phát hiện vị tướng quân trẻ con cùng một đám nữ
tử diêm dúa lẳng lơ đang chọc chọc mấy con ếch.
“Không biết tôn sứ đã đến, thật là đáng chết. Tôn sứ
sao lại không vào đây cùng tận hứng ?”
Sứ giả của Quan Vũ nửa ngày nói không ra lời. Lại bị
chàng bước qua kéo tay, rất hứng thú giới thiệu cho hắn một ít lợi ích của ếch.
Vở kịch kia diễn vô cùng thuần thục nhưng cũng không
khoa trương. Nhờ vẻ bình tĩnh cùng thong dong trời sinh tiềm ẩn trong người nên
mọi thứ chàng làm đều có vẻ đương nhiên. Chàng còn hai lần khoác lấy vai tôi,
muốn tôi vì vị khách tôn quý hát một khúc. Tôi nằm trong lòng chàng nhẹ nhàng
hát, chàng liền khẽ mỉm cười nhìn tôi. Chàng để tôi nhập vai diễn. Tôi thậm chí
còn nghĩ, nếu tôi vẫn là ca kỹ còn tốt hơn so với hiện tại, tôi tình nguyện cả
đời mang bộ mặt trang điểm khoa trương làm cho phụ nữ đàng hoàng phải quay đầu
đi chỗ khác, vì chàng mà tô mày, vì chàng mà kẻ mi vàng.
Nhưng vở diễn cũng sẽ đến lúc hạ màn. Khi tôi nhìn
thấy ánh mắt sứ giả lúc cáo biệt, tôi đã nhìn thấy thắng lợi của trận chiến
này. Phương thức này thật thái quá so với người bình thường và vượt qua tưởng
tượng của kẻ địch, làm cho bọn họ không có chút nào hoài nghi. Sứ giả đè nén
vui sướng trong lòng mà nói lời từ biệt, còn tôi thì yên lặng trở về doanh
trại, tẩy đi trang điểm, lại đổi về quần áo nam tử.
Nửa tháng sau, Quan Vũ rời khỏi Kinh Châu, trước tấn
công Phàn Thành. Mọi việc đã chuẩn bị sắp xếp ổn thỏa. Lại qua nửa tháng, Lã
Mông lặng lẽ nhận quân trở lại. Đến Lục Khẩu, chuyện thứ nhất hắn làm là cho
người đến tìm tôi. Lúc này lại đến phiên tôi oán giận mà không thể làm gì được.
Lục Nghị tự mình đưa tôi đến trong doanh trại Lã Mông.
Hai người đóng cửa lại ở bên trong nói thật lâu. Cuối cùng chàng từ bên trong
đi ra, tôi thất thần nhìn chàng. Chàng phải đi rồi.
Chàng cáo biệt Lã Mông, khi đi qua bên người tôi,
chàng hơi dừng dừng, dùng thanh âm chỉ có tôi có thể nghe được nói:
“Lát nữa có thể đến bờ sông một chút không? Ta có lời
muốn nói với nàng.”
Đáng tiếc Lã Mông lại dài dòng nói chuyện rất lâu, tôi
đứng đó bất an nhìn hắn thao thao
bất tuyệt biểu đạt niềm vui gặp lại, vô cùng muốn lấy gậy đập hắn ngất xỉu rồi
chạy tới bờ sông. Đợi đến khi hắn rốt cuộc cũng chấm dứt định đi nghỉ ngơi, tôi
gần như muốn khóc. Quá lâu như vậy, có thể chàng đã đi rồi.
Tôi lặng lẽ ra ngoài đi đến bờ sông. Chàng vẫn còn ở nơi
này, dưới tàng cây liễu, đứng cạnh gốc liễu mà yên tĩnh nhìn tôi. Ánh trăng
chiếu vào một thân áo trắng của chàng, một khắc đó tôi đột nhiên nhớ đến Chu
Du. Tôi đột nhiên nhàm chán nghĩ, nếu là Chu Du, nhất định sẽ dùng một tư thế
cực khốc chắp tay sau lưng hướng mặt sông nhìn trời, đợi người đến gần mới dùng
một tư thế xinh đẹp nghiêng mặt nhìn. Nhưng chàng không giống, chàng chỉ là yên
tĩnh đứng đó, đôi mắt vẫn trước sau nhìn bạn. Đây là điểm khác biệt giữa Chu Du
và chàng, cũng là lý do vì sao thủy chung không có người nào đồng thời yêu cả
hai người bọn họ.
Tôi còn đang miên man suy nghĩ thì đã đi đến trước mặt
chàng, sau đó chàng nói với tôi:
“Ba ngày sau, sẽ khai chiến.”
Là vì chuyện công. Tôi buồn bực nghĩ. Tôi rất muốn cắt
ngang lời chàng nói, đừng nói tới chiến tranh gì đó đáng chết kia, chúng ta ở
đây nói chuyện phiếm, nói chuyện tình cảm, chỉ cần ở cạnh tôi cả đêm là được
rồi.
Nhưng tôi vẫn không nói gì.
“Ta cùng Lã tướng quân sẽ mang binh chia làm hai
đường. Hắn đến Kinh Châu cùng Công An, ta xuôi dòng mà lên chiếm Nghi Đô. Trận
chiến này, Lã tướng quân cho rằng phải không đánh mà thắng.”
“Đây là chuyện tốt.” Tôi nhàn nhạt nói.
“Nhưng mà ta thủy chung có chút lo lắng.”
“Lo lắng cách dụng binh của Tử Minh?” Tôi mỉm cười
nhìn chàng. Lã Mông mặc dù không thể so với Quan Vũ, nhưng từ xuất thân binh
nghiệp cho đến thành tựu như hôm nay, cũng toàn bộ là nhờ tài năng quân sự của
hắn. Người trong thiên hạ đều biết Lã Mông lại không biết tên Lục Nghị, nhưng
chàng lại ở đây lo lắng điều này.
“Cũng không thể nói như thế, ” chàng trầm ngâm, “Tài
năng quân sự của Lã tướng quân , người người khâm phục. Nhưng Lã tướng quân đã
qua một lần đánh Kinh Châu cũng không hẳn là Lã tướng quân trước đây.”
“Xin chỉ giáo cho?”
“Trận chiến Kinh Châu kia, Lã tướng quân không đánh mà
thắng được ba quận, vì thế nghe hết tán thưởng của mọi người. Ta chỉ sợ Lã
tướng quân quá mức say mê tán thưởng như vậy.”
“Ngài nói là hắn say mê tán thưởng vì không đánh mà
thắng?” Khi hỏi như vậy, tôi đột nhiên nhớ tới, trước trận chiến Kinh Châu, Lã
Mông quả thật có thể nói là giết người như ma, nhưng mà từ sau trận chiến đó
hắn hình như quả thật không còn tạo ra khí thế tử thần này nữa.
Chàng nhìn tôi nhẹ gật đầu.
“Nhưng mà, trận chiến có thể không đánh mà thắng được
chẳng phải là chủ ý của Bá Ngôn ngài lúc đó sao?” Tôi tò mò hỏi chàng.
“Vốn cũng là như thế. Nhưng chiến tranh luôn tàn khốc,
không đánh mà thắng chẳng qua chỉ là che giấu chân tướng một lời nói dối dễ
nghe. Có đôi khi chỉ có thể dựa vào giết người mới có thể thắng lại phải nói
dối, không thể công khai vấy máu vì có thể tạo ra hy sinh còn lớn hơn.”
“Ngài cho rằng trận chiến thế nào mới chỉ có dựa vào
giết người mới có thể thắng được?” Tôi hỏi.
“Bây giờ ta vẫn chưa biết,” chàng khẽ thở dài, “Nhưng
Kinh Châu lớn như vậy, luôn luôn tồn tại nguy hiểm như thế. Hơn nữa ta còn rất
lo lắng Ngũ Đấu Thước giáo.”
“Ngũ Đấu Thước giáo?” Danh từ này khá là xa lạ, tôi
nghi hoặc nhìn chàng.
“Phải.” Chàng gật đầu nói, “Lưu Bị là một người biết
lợi dụng tình thế. Tám năm trước Tào Tháo lấy Hán Trung, giáo đồ Ngũ Đấu Thước
đều chạy tứ tán khắp nơi, một phần bị đưa về dưới trướng Lưu Bị. Theo ta biết
được, Kinh Châu cũng có một phần là nơi tụ cư của giáo đồ Ngũ Đấu Thước.”
Đây là lần đầu tiên nghe nói chuyện như vậy, tôi hứng
thú tiếp tục nghe chàng nói.
“Lòng tin của giáo đồ đều rất chấp nhất, vì vậy một
khi bị khống chế đều sẽ khăng khăng một mực nguyện trung thành. Lã tướng quân
cho rằng trận chiến này cũng có thể giống như lần trước, đến nơi nào đều hàng.
Nhưng ta ngược lại rất lo lắng.”
“Nhưng ngài không thuyết phục được hắn, có phải
không?” Tôi hỏi.
Chàng gật gật đầu.
“Ngài không thuyết phục được hắn, ta càng không làm
được. Hắn cho dù có tôn trọng ta, nhưng trong cảm nhận của hắn ta chỉ là một nữ
tử bình thường. Lời nói của ta hắn sẽ không nghe.” Tôi bình tĩnh nói
“Vậy cũng không còn cách nào, ” chàng thở dài, “Nàng
chỉ cần biết là được. Nếu có biến cố, nàng phải tự bảo trọng. Còn nữa, nếu muốn
nói với Lã tướng quân những lời này, vậy cũng đừng nói là nghe ta nói. Nếu Lã
tướng quân biết ta nhận ra nàng, nhất định sẽ không vui.”
Giọng của chàng rất dịu dàng. Trong thoáng chốc tôi có
chút thất thần, nhưng tôi lại tránh đi ánh mắt chàng, chuyển qua đề tài khác.
“Duyên nhi có khỏe không?”
Khóe môi chàng có chút ý cười nhẹ: “Khi rời nhà, nó đã
biết viết chữ.”
“Như thì sao?”
“Nàng ấy cũng khỏe lắm, thường xuyên nhắc tới nàng.”
Tôi nhẹ gật đầu rồi nói tôi muốn trở về.
Chàng nói: ” Cũng không còn sớm, phu nhân cần phải trở
về.”
Tôi liền nói lời từ biệt với chàng, chầm chậm xoay
người trở về. Đi được vài bước tôi lại lặng lẽ quay đầu nhìn thoáng qua, thấy
chàng vẫn đứng ở nơi đó, yên tĩnh nhìn bóng dáng tôi rời đi.
Tim tôi không tự chủ được run rẩy. Hít sâu một hơi,
tôi nói với chính mình, tôi đếm tới ba, nếu khi lại quay đầu mà chàng vẫn còn
đang ở đó, tôi sẽ chạy trở lại.
Một. Hai. Ba.
Tôi lại quay đầu, vẫn thấy bóng dáng kia đứng dưới
tàng cây. Dưới ánh trăng, hình bóng của chàng yên lặng chiếu xuống bờ sông.
Tôi thế nhưng lại không có dũng khí chạy tới. Tôi lại
nói với chính mình, bây giờ tôi đếm tới mười. Nếu chàng vẫn ở đó, tôi sẽ thật
sự chạy qua —— thật sự.
Tôi run run đếm đến mười rồi quay đầu. Dưới tàng cây
đã trống không, chỉ còn ánh trăng như nước.