Lưỡng Thế Hoa

Quyển 3 - Chương 29



Chân chính nhìn thấy Tôn Quyền, là chuyện sau khi đã trở về Kiến Nghiệp. Sau khi về Kiến Nghiệp hắn cũng không về nhà, chỉ an bài quân đội ở ngoài thành, bản thân hắn cũng ở lại trong doanh.

Một ngày nào đó, nhiệt độ không khí đột nhiên xuống thấp, trong không khí tràn đầy hơi thở tiêu điều, hắn sai người mang tin đến cho tôi, nói muốn gặp tôi.

Tôi liền một mình đến đó. Lúc này chiến báo đại thắng Kinh Châu đã truyền đi khắp nơi, vui mừng của dân chúng cũng không vì lạnh lẽo mà bị ngưng lại. Tôi im lặng đi qua đám người đang vui vẻ tưng bừng này, nhưng thủy chung vẫn không thể vui lên chút nào.

Tôi ở trong quân doanh nhìn thấy hắn, hắn mặc y phục hàng ngày, đang đùa với một con vẹt. Thấy tôi đi vào, hắn chỉ nhàn nhạt liếc nhìn tôi một cái rồi ra hiệu bảo tôi ngồi.

Tôi ngồi ở chỗ kia thật lâu, hắn cũng không để ý tôi, chỉ là càng không ngừng chọc con vẹt kia. Con vẹt đó hẳn là mới đem về không lâu, vô luận Tôn Quyền dạy nó như thế nào nó cũng vẫn không thể nói được thành từ, chỉ là không ngừng kêu quang quác. Trong không khí nhạt nhẽo nào, tiếng «dát»* kia nghe qua lại thật giống như «sát».

*Dát : này (chắc là Tôn Quyền gọi con vẹt =.=), nghe giống như sát (giết)

Tôi rùng mình.

Hắn lúc này mới xoay người lại, tiện tay cầm một áo choàng lớn ném đến bên cạnh tôi, nhàn nhạt nói: “Nơi này lạnh hơn trong thành, nàng nên mặc nhiều quần áo đến.”

Tôi nói: “Ta không sợ lạnh.”

“Nàng là không sợ, ” hắn lạnh lùng nhìn tôi, “Nàng thì sợ cái gì?”

Tôi chậm rãi cúi đầu, nói nhỏ: “Nguyện nhận xử phạt.”

“Nàng cho là Cô sẽ xử phạt nàng thế nào?”

“… Ta không biết.”

Hắn đột nhiên đi tới, dùng mấy ngón tay lạnh lẽo nâng cằm tôi lên, để ánh mắt tôi nhìn thẳng vào mắt hắn. Khi nhìn đến hắn ánh mắt tôi chợt hoảng sợ, tôi chưa bao giờ gặp qua biểu tình phức tạp như vậy trong mắt hắn: như là bi thương, lại thực quật cường; như là phẫn nộ, lại có vẻ lạnh lùng.

“Có một câu, Cô đã hỏi qua nàng một lần, nhưng Cô chưa từ bỏ ý định, hiện tại hỏi nàng một lần nữa, ” hắn khàn khàn cổ họng nói, “Có nguyện ý hay không ở trong nhà, làm hoàng hậu của Cô?”

Tôi nhẹ nhàng lắc đầu:

“Cho dù ngài hỏi lại ta một nghìn lần, câu trả lời của ta cũng chỉ như vậy”

Hắn buông tay ra, xoay người đi. Khi hắn xoay người đi, quần áo vướng mạnh vào cái giá đặt con vẹt, con vật kia hoảng hốt liền bay khỏi cái giá. Hắn không để ý, lảo đảo bước về phía trước hai bước, một khắc đó tôi tưởng hắn sắp té ngã, nhưng hắn đã vịn cạnh án, một tay chụp lên bảo kiếm, sau đó chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn tôi.

Tôi cũng yên tĩnh nhìn hắn. Hắn muốn như thế nào đây?

Hắn lại đột nhiên nhẹ giọng, vẻ mặt trong nháy mắt bình tĩnh trở lại.

“Nàng đi đi.” Hắn đột nhiên nói như vậy.

Tôi nhìn hắn, sau đó miễn cưỡng hành lễ, rồi đi ra ngoài.

Khi tôi sắp ra khỏi cửa, hắn lại bảo tôi.

“Khi đến trăng tròn Cô sẽ mở tiệc mừng công ở phủ, đến lúc đó Cô muốn nàng tham gia.” Hắn bình tĩnh nói.

Tôi gật nhẹ đầu. Sau đó vén mành trướng ra khỏi cửa. Khí lạnh trong nháy mắt bao vây lấy tôi, trời đất một mảnh tiêu điều tĩnh lặng.

Quân doanh của Tôn Quyền xa hơn tôi dự đoán, sau khi một đường trở về đến nhà, đã là lúc nửa đêm. Cổng lớn Tôn phủ khép chặt, tôi gõ cửa, nhưng không có ai đáp lời. Lại nhìn thấy trong khe cửa có một đôi mắt lạnh như băng, lóe lên vẻ vui sướng khi người gặp họa.

Tôi thở dài, trong thời gian tôi ở ngoài, nô bộc trong nhà đã sớm thành tâm phúc của mấy vị phu nhân khác. Làm khó dễ như thế này cũng không phải không thể nói lý. Tôi biết nếu tôi vẫn tiếp tục đứng ở cửa, sớm hay muộn gì cũng phải mở cửa thôi. Nhưng tôi đột nhiên cảm thấy như vậy thật vô nghĩa, liền xoay người đến nhà Lã Mông. Từ lần trước từ biệt ở Di Lăng tới nay vẫn chưa gặp qua, lý ra cũng nên đi gặp hắn.

Người giữ cửa Lã phủ đối với tôi rất tôn kính, mở cửa mời tôi đi vào. Một đường đi vào bên trong, không người nào không gật đầu thăm hỏi tôi, giống như nhìn thấy người trong nhà. Tôi đi đến trước phòng Lã Mông, trong phòng có ánh đèn mờ nhạt, đang muốn gõ cửa, lại nghe thấy bên trong truyền đến một thanh âm cũng không xa lạ gì ——

“—— Lã tướng quân muốn tiểu nhân làm thế nào ạ?” Giọng nói kia đang khiếp sợ hỏi.

“Đó là yến hội ở nhà của ngươi, ngươi chỉ thừa dịp không ai chú ý đem độc này để vào trong chén của người kia là được.” Là giọng Lã Mông đáp.

“Sẽ không có ai phát hiện chứ?”

“Ai lại nghĩ là bị hạ độc? Bây giờ trong quân đều truyền oan hồn Quan Vũ sẽ về đòi mạng, chết đột ngột cũng không có gì lạ.”

“Vậy lời Lã tướng quân hứa với tiểu nhân, nhất định sẽ thực hiện chứ?”

“Ta vì sao phải lừa ngươi?” Lã Mông không kiên nhẫn nói.

“Được…” Thanh âm kia do dự một chút, lại dường như lấy dũng khí rất lớn nói, “Vậy tôi nghe lời Lã tướng quân, hạ độc Lục tướng quân…”

—— hạ độc Lục tướng quân!

Tôi kinh hãi vịn tay cửa, không khỏi căng thẳng. Cửa là khóa từ bên trong, lại vì lúc nãy tôi chạm vào phát ra một tiếng «cạch». Thanh âm này làm kinh động hai kẻ bên trong, trước khi tôi kịp tìm được chỗ nấp đi, họ đã phá cửa mà ra, Lã Mông rút kiếm chỉ về phía tôi.

Hắn lập tức nhận ra tôi, cả kinh, tay cầm kiếm lại buông xuống. Trên mặt hắn đều là vẻ kinh hoàng, nhưng người nọ đứng sau lưng hắn sắc mặt lại càng khó coi. Gương mặt non nớt kia tràn ngập sợ hãi cùng bất an, gắt gao nắm góc áo lui về sau, giống như muốn đem bản thân rút vào trong bóng đêm. Người này, đúng là A Vinh.

“… Tỷ nghe thấy hết rồi?” Lã Mông cau mày hỏi tôi.

Tôi gật gật đầu.

“Làm sao bây giờ? Lã tướng quân, làm sao bây giờ?” A Vinh nhìn về phía hắn như cầu xin giúp đỡ, “… có phải diệt khẩu hay không?”

“Ba” một tiếng, trên mặt hắn có thêm dấu năm ngón tay hằn đỏ. Lã Mông cầm kiếm chỉ vào hắn, tức giận đến toàn thân đều đang phát run.

“Lời này mà ngươi cũng dám nói sao?” Hắn cả giận nói.

Tôi yên tĩnh nhìn hết thảy mọi việc. Không khí lạnh như băng đột nhiên thấu vào toàn thân tôi.

Lã Mông nhìn tôi, lại quay đầu nhìn A Vinh không biết chuyện kia, sau đó nói với hắn:

“Ngươi đi về trước đi. Tỷ tỷ là người một nhà, không sao. Ngươi chỉ cần nhớ kỹ lời ta nói là được rồi.”

A Vinh bất an gật gật đầu. Sau đó lặng lẽ lui ra.

Chỉ còn tôi cùng Lã Mông đứng ở nơi đó. Tôi vẫn như trước không mở miệng, chỉ lặng lẽ nhìn hắn. Trên mặt hắn hiện lên vẻ do dự, sắc mặt khó coi làm cho người ta phải sợ hãi.

Sau đó hắn cho kiếm vào vỏ, nhẹ giọng nói với tôi: “Đứng ở chỗ này nói chuyện không tiện, vẫn là nên vào trong nói chuyện.”

Hắn vừa dứt lời, tôi liền bước vào phòng trong, cũng không liếc hắn một cái. Hắn đứng lăng lăng sửng sốt, rồi vẫn theo tôi đi vào, vừa cẩn thận khóa cửa lại.

Trong phòng chỉ còn hai người chúng tôi, hắn càng không ngừng đánh giá tôi, tôi cũng vẫn lạnh lùng nhìn hắn. Cuối cùng, tôi khẽ hỏi:

“Một khắc đó, có phải thật sự muốn giết ta diệt khẩu hay không?”

“Không có khả năng đó!” Hắn lớn tiếng nói, “Ta thề với trời, tuyệt đối không có nửa khắc nào có một chút ý định gì muốn hãm hại tỷ!”

Tôi cười nhẹ mà thảm đạm với hắn, tôi nói: “Nếu ta muốn ngăn cản ngươi, ngươi vẫn không muốn hại ta sao?”

Hắn giật mình, sau đó nói: “Tỷ tỷ vì sao muốn ngăn cản ta?”

Những lời này lại làm tôi giật mình. Đúng vậy, tôi vì sao phải ngăn cản hắn?

“Tỷ tỷ, ” hắn đỡ tôi ngồi xuống, lại nửa quỳ trước mặt tôi, nhìn tôi nói, “Hiện tại trong quân mọi người đều đang đồn đãi những chuyện nhảm nhí. Nếu những lời đồn này truyền đến tai chúa công, tất cả những gì ta làm đều là uổng phí.”

“Ngươi cho rằng chúa công không biết là ngươi làm sao?” Tôi lạnh lùng nói.

“Cho dù ngài ấy biết, cũng sẽ không tỏ thái độ gì đâu. Nhưng một ngày nào đó, tên tướng quân trẻ con kia sẽ ảnh hưởng đến địa vị của ta. Nếu hắn chết rồi, sẽ không còn người thứ hai có thể ảnh hưởng đến ta.”

Tôi chỉ là im lặng.

“Ta dùng tánh mạng làm tiền đặt cược mới đổi lấy được địa vị hôm nay, làm sao có thể để hắn cướp đi. Ta thật vất vả mới mở được một cánh cổng lớn, đã thấy hắn đứng ở phía sau cửa. Xin tỷ tỷ ủng hộ ta.” Hắn vẫn như trước nhìn tôi ai thiết nói.

Mà tôi lắc lắc đầu, nâng hắn dậy.

“Luôn luôn có cách khác để giải quyết những vấn đề này, Tử Minh, giết người là cách làm rất cực đoan.” Tôi nói với hắn.

Mà hắn chỉ nói: “Xin tỷ tỷ ủng hộ ta.”

“Như vậy không tốt —— “

Nửa câu sau bị hắn cắt ngang, hắn đẩy tôi ra, thở hổn hển, nhìn chăm chăm vào tôi rất lâu, sau đó đột nhiên cười rộ lên. Vừa cười, nước mắt đã từ khóe mắt chảy xuống.

“Tỷ tỷ không cần tìm lý do, tỷ tỷ thật sự cho ta là đứa ngốc sao? Đệ đệ ta tuy ánh mắt ngu dốt, nhưng vẫn có thể nhìn ra tỷ tỷ là yêu tên tướng quân trẻ con kia.”

Trong lòng tôi cả kinh, nhìn hắn lại nói không ra lời.

“Tỷ tỷ có thể không thừa nhận sao?” Hắn một bên cười, một bên thống khổ rơi lệ nhìn tôi.

Tôi lấy lại bình tĩnh, sau đó nghiêm túc nói với hắn: “Tử Minh, ta đúng là yêu chàng. Nhưng đây là chuyện của một mình ta, cùng chàng, cùng các người đều không quan hệ. Ngươi đừng vì vậy mà ghi hận với chàng.”

Như thế này nói ra, đột nhiên tôi cảm thấy trong lòng có cái gì đó trở nên rất nhẹ nhàng.

Đúng vậy, là tôi yêu chàng.

Lã Mông cũng cảm giác được điểm này, hắn chết lặng nhìn tôi, nước mắt ngừng rơi, trên trán lại nổi hằn lên gân xanh. Sau đó nghe thấy hắn nghiến răng nghiến lợi nói:

“Nàng có thể yêu hắn, vì sao lại không thể yêu ta? Ta biết nàng từ trước mà!”

Mà tôi lại lắc đầu: “Không, ta biết chàng đã là chuyện rất lâu rất lâu trước kia, so với ngươi còn sớm hơn rất nhiều.”

Hắn giật mình, nhưng vẫn còn nói: “Nàng có thể yêu hắn, nhưng nàng vì sao không thể yêu ta?”

“Ta đã yêu chàng, sao có thể nào yêu ngươi?”

Hắn đột nhiên bước đến ấn tôi ngã vào ghế dựa, dùng ánh mắt điên cuồng nhìn tôi lớn tiếng nói: “Một chút, chỉ yêu một chút cũng không được sao?”

Tôi thở dài: “Thật xin lỗi, Tử Minh, chúng ta không có duyên phận.”

“Ta không thích nghe mấy chuyện ma quỷ này!” Hắn buông lỏng ra tôi, lại hất văng mọi thứ trên bàn xuống, điên cuồng mà nói, “Nếu không có duyên phận, vì sao Tôn Quyền lại có thể có được nàng?”

“… bởi vì ta là một nữ nhân không có cốt khí.”

Tôi nói như vậy xong, thống khổ nở nụ cười, nước mắt lại chảy xuống.

Nước mắt làm cho hắn bình tĩnh trở lại. Hắn kinh ngạc nhìn tôi hồi lâu, sau đó bước đến dùng ống tay áo lau nước mắt cho tôi. Tôi đẩy hắn ra, để nước mắt rơi đầm đìa trên mặt.

Hắn nhìn tôi thật lâu, sau đó nói nhỏ:

“Ta mặc kệ, nàng đã không yêu Tôn Quyền, hắn lại có thể có được nàng, ta cũng muốn dùng cách thức như vậy để có được nàng. Ta sẽ đoạt đi binh quyền trong tay hắn, ta muốn tiếp quản thiên hạ của hắn, nếu quyền lực có thể làm cho ta có được nàng, ta sẽ vì quyền lực này mà giết người. Cho nên vô luận như thế nào, Lục Nghị đều phải chết.”

“Vậy ngươi trước hết nên giết ta. Bởi vì ta bất luận như thế nào cũng sẽ ngăn cản ngươi.” Tôi vừa rơi nước mắt, vừa nói như vậy.

“Ta sẽ không giết nàng. Cho dù bây giờ thất bại, về sau ta vẫn sẽ tìm cơ hội giết hắn. Chỉ cần ta sống, hắn liền không thể còn sống.”

Hắn nhìn tôi, gằn từng tiếng nói như vậy.

Tôi ở trong phòng ở nhà ngồi ba ngày, ba ngày này tôi chưa từng ra khỏi phòng, cũng chưa từng nói chuyện với bất cứ kẻ nào. Tôi muốn suy xét thật kỹ, cố gắng tìm một phương pháp tốt để giải quyết chuyện này, nghĩ tới nghĩ lui vẫn chưa thể rõ ràng. Trong những suy tư hỗn loạn, luôn không tự chủ được nhớ đến năm tôi tám tuổi lần đầu tiên nhìn thấy ánh mắt chàng trong sách.

Đã qua nhiều năm như vậy, bây giờ nhớ lại dường như đó đã là chuyện của kiếp trước. Đôi mắt kia tôi lại thủy chung nhớ rất rõ ràng, ôn hòa như vậy, lại ẩn giấu chút bi thương.

Rồi tôi lại nhớ đến lần đầu tiên trước phủ nhìn thấy chàng ở Lư Giang. Tôi của khi đó, là cỡ nào tuổi trẻ, lại là cỡ nào bần cùng. Dùng đôi tay run rẩy nắm lấy góc áo chàng, đôi môi run run mấp máy lại không thể thốt lên được lời nào.

Kỳ thực nghĩ lại, chỉ có tôi ở lúc đó, lần đầu tiên ở trong sách nhìn thấy chàng mới là tôi thật sự.

Tôi nhìn hai tay thon dài trắng nõn của mình mà cười nhạt. Nhiều năm chìm nổi trong thời loạn như vậy, đôi tay này vẫn trước sau chưa từng dính qua máu tanh, tin rằng về sau cũng sẽ không vấy máu.

Sau đó tôi đứng lên, nhẹ nhàng bước ra cửa. Ở trong hoa viên tôi gặp A Vinh, hắn không yên kéo tôi lại một góc, sau đó bất an nhìn tôi.

Tôi nói: “Lã tướng quân hứa cho ngươi điều kiện gì?”

“Ngài… ngài nói sẽ làm cho mẫu thân của tôi không còn là nô lệ.” Hắn nhỏ giọng đáp.

“Nếu ta cho toàn tộc ngươi không còn là nô lệ, lại cho mẫu thân ngươi nơi ở cùng một ít tiền, ngươi có nguyện ý nghe lời ta không?”

“Tôi vốn chính là nghe Ảnh phu nhân sai bảo.” Hắn ngoan ngoãn đáp.

Tôi gật gật đầu, sau đó tiến đến sát lỗ tai hắn, nhỏ giọng nói:

“Gói độc dược kia, ngày mai trong yến hội, ngươi phải hạ vào trong chén của Lã tướng quân. Nhớ kỹ, là Lã tướng quân, không phải Lục tướng quân.”

Hắn kinh hoàng nhìn tôi, sau đó gật gật đầu.

Tôi xoay người sang chỗ khác không nhắc lại nữa, ngẩng đầu thê lương nhìn trời. Sắc trời nhuộm tối, trời nam có tiếng nhạn lẻ bầy kêu vang ai thiết bay qua bầu trời. Trong không khí mùi vị tiêu điều xơ xác làm tôi không rét mà run.

Mùa thu này, lạnh như vậy, không ngờ lại dài như thế.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.