Trên đường ngược dòng đến Thành Đô, tôi nghe được tin Lưu Bị xưng đế. Xe ngựa
vào đến nội thành Thành Đô, cả thành đều giăng đèn kết hoa, cảnh tượng hết sức
phồn hoa náo nhiệt. Nhưng tôi lại thất vọng khi phát hiện, nếu không có những
trang hoàng chúc tụng kia, đây chỉ là một tòa thành cũ kỹ không có gì đặc biệt.
Mi Uy đưa tôi đến cửa hoàng cung, giao phó lại cho vệ
binh. Khi rời đi, y nói:
“Phu nhân vào cung chờ Hoàng thượng triệu kiến. Tôi
chỉ đưa phu nhân đến đây thôi. Phu nhân hãy bảo trọng.”
Tôi lạnh lùng gật đầu. Tuy rằng không có ác cảm với y,
nhưng cũng chẳng thể nào ôn hòa nhìn y.
Y đi được hai bước, lại quay đầu nói với tôi:
“Hoàng thượng nhìn qua có vẻ nghiêm khắc, nhưng trong lòng vẫn có một mặt mềm
mỏng. Phu nhân hãy thuận theo Hoàng thượng, có lẽ sẽ sớm ngày được trở lại Đông
Ngô.”
Lời nói rất chân thành. Tôi rốt cuộc không thể duy trì
vẻ mặt lạnh lùng nữa, tôi mỉm cười với y, người mà có lẽ tôi sẽ không còn gặp
lại.
Giữ thái độ trầm tĩnh, không làm trái ý Lưu Bị cũng
không phải việc khó khăn gì. Nhưng trên đường tiến cung, tôi lại dần dần cảm
thấy nôn nóng.
Dọc đường đi tôi chưa từng có được giấc ngủ ngon. Vất
vả lắm mới đứng trên mặt đất vững vàng, tôi đang muốn nghỉ ngơi lấy sức thì lại
nghe quan truyền lệnh báo hôm nay Lưu Bị muốn gặp tôi. Vậy là cỗ kiệu đưa tôi
đến một căn phòng nhỏ trong cung, muốn tôi ở đó chờ Lưu Bị triệu kiến(!)
Tôi ngồi ở đó chỉ thấy buồn ngủ, nhưng lại không muốn yếu
thế, không muốn để họ thấy được vẻ uể oải của mình cho nên vẫn cố gắng thẳng
lưng mà ngồi. Mỗi một phút một giây trôi qua, tôi chỉ thấy buồn ngủ rã rời muốn
ngất đi. Chờ hơn nửa ngày, một tiểu thái giám tiến đến. Tôi nghĩ rằng Lưu Bị sẽ
đến, không ngờ tên tiểu thái giám không thèm nhìn lấy tôi, đứng trước mặt tôi,
kéo dài từng tiếng tuyên triệu:
“Hoàng thượng ___truyền đến____Tuyên Hoa Thính”
Vì vậy tôi đành cố gắng bước theo hắn rẽ trái rẽ phải
đến một căn phòng lớn hơn. Đồ trang trí trong phòng vô cùng đẹp đẽ quý giá, màn
lụa buông xuống nền đá cẩm thạch đen bóng. Tôi tưởng rằng Lưu Bị ở đây, nhưng
lại phát hiện trong phòng không một bóng người.
Lại là chờ đợi thật lâu. Tôi gần như muốn tông cửa
xông ra ngoài. Tôi vẫn nghĩ rằng mình là một người trầm tĩnh, nhưng một ngày
chờ đợi đã hoàn toàn xóa đi ý nghĩ này. Lúc tôi thậm chí muốn vất đi hình tượng
mà ngã vào ghế dài ngủ một giấc, thì Lưu Bị cuối cùng cũng đến.
Vẫn là giọng nói quái dị kéo dài: “Hoàng thượng _____
giá lâm ________”. Một hàng mỹ nhân mặc y phục xinh đẹp cầm theo đèn lồng nối
đuôi nhau đi vào. Lưu Bị từ trong đám người áo lụa như mây kia không nhanh
không chậm thong thả bước vào. Phía sau, quần thần khom lưng lục tục đi theo,
duy nhất một người vẫn thẳng lưng mà bước cách hắn không xa cũng không gần,
đúng là Gia Cát Lượng.
“Thấy hoàng thượng, sao không hành lễ?” Có người tức
giận trách tôi.
Tôi không trả lời, cũng không động đậy, chỉ là đứng đó
nhìn thẳng vào Lưu Bị. Nếu như ánh mắt thật có thể giết người, hắn hẳn đã chết
ngàn lần dưới ánh mắt tôi.
“Đây là phu nhân của Ngô chúa, có thể miễn lễ.” Gia
Cát Lượng cười, giảng hòa thay tôi.
Lưu Bị thế nhưng không có bất kỳ phản ứng gì, cũng
không nói gì, không nhìn tôi, dường như nơi này không có kẻ như tôi. Hắn chỉ
say sưa trêu chọc con chim trong lồng vàng, mà con vật trong lồng này, đúng là
một con quạ đen.
Tôi rất tò mò vì sao hắn chỉ nuôi quạ đen, nhưng tôi
đã thề không nói chuyện trước với hắn. Vì thế, trong phòng vô cùng yên tĩnh,
tôi vẫn nhìn thẳng vào hắn, mà hắn vẫn như không thấy tôi tồn tại, vẫn tiếp tục
trêu chọc con chim trong lồng.
Hơn nửa ngày, vẫn là hắn phá đi sự im lặng, quay đầu,
ánh mắt như muốn nhìn xuyên qua tôi, hỏi:“Ngươi thấy con vật này thế nào?”
Tôi bị hắn hỏi bất chợt nên có chút giật mình, một lúc
sau mới lạnh nhạt trả lời: “Ta chẳng thấy thế nào cả.”
“Ngươi xem kỹ một chút.” Trên mặt hắn mang theo nụ
cười ngạo mạn.
Tôi đương nhiên không xem xét tỉ mỉ, chỉ liếc mắt một
cái, thật không ngờ phát hiện con quạ đen này lại có những ba chân.
“Nay thần điểu đến Thành Đô, ta nhận mệnh trời, không
ai có thể phủ nhận…” Những kẻ nịnh nọt phía sau tranh thủ cơ hội, vội vàng ca
ngợi chúc mừng.
Theo truyền thuyết quạ đen ba chân là chim thần, sống
trên mặt trời. Năm xưa, khi Hậu Nghệ bắn mặt trời đã rơi xuống trần gian. Chẳng
trách Lưu Bị tay cầm lồng chim, vẻ mặt đắc ý nhìn về phía tôi.
Tôi lạnh lùng xoay người, không cho hắn cơ hội tiếp
tục khoe mẽ nói: “Chẳng lẽ ngài lừa ta đến đây chỉ để xem con chim này ư?”
Hắn xấu hổ giật mình, rồi lại làm bộ khoan dung nở nụ
cười. Hắn ngạo mạn đưa tay lướt qua mão lưu ly có đính minh châu trên đầu, cười
nói:
“Ngươi vô lễ như vậy, sao Tôn Quyền có thể chuyên sủng
ngươi chứ?”
“Ai nói Tôn Quyền chỉ sủng ái ta?” Tôi cười lạnh nói, “Ta và Ngô chúa đã hai
năm không nằm chung giường.”
Gương mặt hắn lộ vẻ kinh ngạc, sau đó có chút tức
giận, quay đầu lại về phía Gia Cát Lượng. Gia Cát Lượng bước lên, ghé vào tai
hắn nói mấy câu, vẻ kinh ngạc trên mặt hắn cũng dần biến mất.
“Tại sao lừa trẫm?” Hắn quay đầu lại, căm tức hỏi tôi:
“Ngươi đúng là nữ tử Tôn Quyền sủng ái.”
“Ngô chúa có sủng ái ta hay không, ta cũng không rõ,
ta chỉ nói tình hình thực tế cho ngài.” Tôi cười nhạt nói.
“Thôi đi thôi đi” Hắn tức giận xua tay, “Thật không
hiểu Tôn Quyền thích ngươi ở điểm gì nữa!”
“Ta cũng thật không hiểu vì sao ngài lại quan tâm đến
đời tư của Ngô chúa như thế?” Tôi cười châm chọc.
Câu này quả thật rất buồn cười, mấy vị quan đứng sau
lưng hắn đều ra vẻ muốn cười. Bọn họ cũng không dám cười, chỉ len lén lấy tay
áo che miệng. Trong số nhiều người như vậy, duy chỉ có Gia Cát Lượng là hơi mỉm
cười.
Tôi thấy lông mi hắn giật giật, nghĩ hắn sắp nổi giận.
Nhưng hắn nhanh chóng hiểu ra, nếu hắn nổi giận chỉ có thể chứng minh hắn thất
bại. Vì thế hắn xoay mặt đi, lạnh lùng nói:
“Nếu Tôn Quyền đã thích ngươi như vậy, nếu dùng ngươi
đổi Kinh Châu, không biết hắn có chấp nhận không?”
Lời này vừa nói ra, tôi đã rất hoảng sợ. Tôi biết hắn
cho người bắt tôi đến đây, nhất định là muốn dùng tôi để trao đổi thứ gì đó,
không ngờ thứ hắn muốn đổi lại là Kinh Châu.
“Cảm ơn hoàng thúc như đã coi trọng ta như vậy.” Tôi
cố giữ vẻ mặt bình tĩnh, trong lòng lại không nhịn được tức giận.
Hắn lạnh lùng ‘Hừ’ một tiếng rồi nói: “Ngươi nghĩ xem
Tôn Quyền sẽ đồng ý không?”
“Chắc chắn không.”Tôi nghiêm mặt nói.
“Vì sao?”
“Một nam nhân nhận mệnh trời, sẽ không vì một nữ nhân mà từ bỏ giang sơn.”
“Nhận mệnh trời?” Hắn nhướng mày, dùng ánh mắt nghi
hoặc nhìn tôi. “Ai nhận mệnh trời? Chẳng lẽ ngươi không biết trẫm mới là người
nhận mệnh trời sao?”
“Thứ lỗi cho tiểu nữ ngu dốt, tiểu nữ còn chưa nhìn ra
được điều này.” Tôi nhìn hắn, không chút khách khí nói.
Hắn vỗ bàn, đứng bật dậy, chỉ vào căn phòng được trang
hoàng đẹp đẽ quý giá, chỉ hàng mỹ nhân da trắng như tuyết mặc gấm Tứ Xuyên, lại
chỉ một đám đại thần dáng vẻ đường hoàng phía sau, cả giận nói:
“Ngươi nhìn hoàng cung của trẫm xem, nhìn phi tử của
trẫm xem, nhìn thần tử của trẫm xem, xem khí thế đế vương tràn ngập nơi này.
Nếu trẫm không phải là người nhận thiên mệnh, thiên hạ này còn ai có thể nhận
thiên mệnh?”
Khi hắn nói như vậy, Gia Cát Lượng ở phía sau hắn cố
gắng nháy mắt ra hiệu với tôi. Tôi biết Lưu Bị đang tức giận, nên thông minh
ngậm miệng lại.
Đúng lúc ấy, con quạ đen trong lồng “A” một tiếng. Âm
thanh bén nhọn chói tai khiến tôi không nhịn được lại tức giận.
“Hoàng thúc, con quạ đen này có ba chân …..” Tôi nói.
Thanh âm nhẹ nhàng của tôi làm hắn bình tĩnh trở lại, nhếch miệng chờ lời cầu
xin tha thứ của tôi.
“…. Nhưng cho dù nó có tám chân, nó cũng chỉ là con
quạ đen mà thôi.”
“Cũng như ông, Lưu Bị, cho dù ông mặc quần áo của vua, trong tay cầm ngọc tỷ,
tự xưng nhận mệnh trời, cũng không thể che giấu được sự thật ….”
“…. Ông bất quá chỉ là một kẻ biết diễn mấy trò xiếc
hạ lưu hạng hai mà thôi.”
Quần thần ồ lên!
Có người lớn tiếng mắng tôi, có người nói muốn vả
miệng tôi, có người thẳng thắn nói muốn kéo tôi ra ngoài chém. Giữa mảnh hỗn
loạn ấy, Gia Cát Lượng nỗ lực khuyên nhủ Lưu Bị:
“Nàng ấy không hiểu chuyện, bệ hạ đừng chấp nhất nàng
ấy …”
Tôi biết Lưu Bị từ trước đến nay đều nghe lời y nói.
Nhưng giờ phút này, phẫn nộ chiến thắng lí trí, hắn đẩy Gia Cát Lượng ra, chỉ
vào tôi lớn tiếng nói:
“Ngươi dựa vào cái gì nói như vậy?”
“Làm trò xiếc lung lạc lòng quần thần, mượn Kinh Châu
không trả, bây giờ lại bắt cóc ta để đổi lấy Kinh Châu. Chẳng lẽ không phải đều
là trò hề sao?” Tôi lạnh lùng nói.
“Ngươi chỉ là một người đàn bà, hiểu được cái gì! Đây
là mưu lược của bệ hạ!” Trước khi lửa giận của Lưu Bị bùng lên lớn hơn nữa, Gia
Cát Lượng vội vàng trách mắng.
“Đúng, thành sự tại nhân, hi sinh người khác thì nói
rằng đó là mưu lược.” Tôi nhìn Lưu Bị nói, “Ngụy vương đã mất cùng Ngô chúa
cũng không phải không biết dùng mưu lược, nhưng Lưu Bị, ta nói cho ông biết,
bọn họ đều là cường giả đã chuẩn bị sẵn hy sinh, bọn họ chưa từng hy sinh những
người không đáng bị hy sinh để hoàn thành công lao sự nghiệp của bản thân.
Không như Lưu Bị ông, dùng chính con mình để lung lạc tướng sĩ, dùng sinh mạng
hơn mười vạn dân vô tội Kinh Châu làm lá chắn thịt người cho Tào Tháo, hôm nay
lại dùng nữ nhân đi đổi thiên hạ. Đây là vì sao ta khinh thường ông, Lưu Bị.”
Lời này vừa nói ra, bốn phía đều yên tĩnh. Ngay cả Gia
Cát Lượng nổi danh đa mưu túc trí cũng kinh ngạc nhìn tôi, á khẩu không nói
được gì. Lưu Bị nhìn chằm chằm tôi, râu tóc run run, trên mặt là sự kinh ngạc
xen lẫn phẫn nộ. Giờ khắc này tôi đột nhiên cảm thấy hắn thật đáng thương. Hoặc
có lẽ tôi cũng không quá ác cảm với hắn, chỉ vì buồn bực cùng bi thương mấy năm
qua dồn nén, lúc này hóa thành phẫn nộ mà bộc phát hết ra. Vì thế hắn nếm phải
quả đắng này. Lại không biết là hắn bất hạnh, hay là tôi bất hạnh.
“Trẫm phải giết ngươi.” Hắn rút bảo kiếm ra đi về phía
tôi.
“Ông chỉ có thể giết ta, nhưng không cách nào thuyết
phục ta.” Tôi bình tĩnh nói.
Hắn vẫn cầm kiếm tiến về phía tôi. Lúc này, bỗng có
một thiếu niên từ ngoài chạy vào, ôm lấy cánh tay hắn, khẩn thiết nói:
“Phụ hoàng, đừng giết cô ấy! Nếu người giết cô ấy, hi
vọng cuối cùng được gặp Tôn nương nương của A Đấu cũng không còn.”
Tôi kinh ngạc nhìn cậu ấy. Đứa bé ngây thơ gặp trên
thuyền năm xưa đã trở thành một thiếu niên anh tuấn. Không ngờ đã qua nhiều năm
đi như vậy, cậu ấy vẫn còn nhớ tới Tôn Thượng Hương.
Lưu Bị giận dữ liếc cậu ấy, không nói gì.
“Bệ hạ,” Gia Cát Lượng đi lên, cung kính nói, “Có thể
đây là mưu kế của nàng, nếu bệ hạ giết nàng, chúng ta không cách nào có thể áp
chế Đông Ngô nữa.”
Nếu tôi bị giết chết, bọn họ không thể áp chế được Tôn
Quyền. Lúc nghe y nói như vậy, tôi cảm thấy kinh ngạc. Chẳng lẽ bọn họ thật sự
nghĩ như vậy sao?
Lưu Bị nhìn tôi rồi lại nhìn Gia Cát Lượng, cuối cùng
thở dài một hơi, buông bảo kiếm xuống.
“Ngươi nói trẫm không thế thuyết phục được ngươi, trẫm
lại càng muốn thuyết phục ngươi.” Hắn nhìn tôi, tức giận nói, “Trước khi Đông
Ngô chuộc ngươi về, trẫm muốn ngươi ở đây nhìn cho rõ, cái gì là nhận được mệnh
trời.”