Lưỡng Thế Hoa

Quyển 4 - Chương 36



Đau thương sẽ làm một số người tinh thần sa sút, đối với người khác thì đó lại là nguồn sức mạnh.

Chỉ ngắn ngủi một tháng, tôi nhìn Lưu Bị mang dáng vẻ đau thương, triệu tập hai mươi vạn binh lính. Hai mươi vạn người mặc đồ trắng như màu áo tang, nghiêm túc chỉnh tề, đao kích như rừng loang loáng còn sáng hơn ánh mặt trời.

Cái chết của Trương Phi đối với Thục Hán mà nói cũng không phải là tổn thất mang tính quyết định. Trong quân đội vẫn có nhiều tướng giỏi như trước. Triệu Vân, Hoàng Trung, Hoàng Quyền, Ngô Ban, Phùng Tập, Trương Nam. Năng lực chiến đấu của những người này có chút trội hơn so với nhân tài Giang Đông, điều này khiến cho họ không lo lắng gì ngay từ đầu cuộc chiến. Vì vậy, khi Lưu Bị mang tôi đến điểm tướng đài, có chút kiêu ngạo để tôi nhìn đội quân của hắn, tôi có thể hiểu được vì sao hắn lại tự đắc như thế. Hắn chỉ nhìn thấy ánh lửa đỏ lúc sắp tàn mà không nhìn thấy ánh mặt trời bất diệt, hắn không hề biết, trong cuộc chiến này, phần lớn những con người kia sẽ không cách nào trở về được Thành Đô. Một trận này, không những đánh mất hy vọng của hắn mà còn đánh mất đi hy vọng của cả Thục Hán.

Một đêm trước ngày xuất chinh, Gia Cát Lượng lại đến gặp tôi, y bình tĩnh đi vào trong phòng, vô cùng thong dong trò chuyện với tôi. Tôi nghĩ rằng y sẽ oán hận tôi, nhưng gương mặt bình thản kia cho tôi thấy được sự khoan dung của y. Với trí tuệ của y cũng đủ để nhận ra rằng, cho dù tôi không ở đây thì bi kịch này vẫn sẽ phát sinh.

Gia Cát Lượng từ đầu đến cuối cũng không thảo luận gì về cuộc chiến. Ngược lại, y lại nói mấy chuyện không liên quan gì như chuyện Chu Du và Lỗ Túc lúc còn sống. Chúng tôi giống như hai người bạn thân thiết nhiều năm, ngồi nhớ lại về những người xưa cũ, phảng phất như chúng tôi là hai người hàng xóm cùng thôn, đang nói về những người chúng tôi quen thuộc, nhưng lại không thèm nghĩ gì về số phận ngày mai.

Nhưng tôi vẫn không nhịn được hỏi: “Ngài hẳn là không đồng ý xuất chinh, vì sao lại không phản đối?”

Y liếc nhìn tôi thật sâu, chậm rãi nói: “Phản đối có tác dụng sao?”

Tôi mỉm cười không nói gì, đúng vậy, phản đối cũng vô ích thôi.

“Chờ trận chiến này qua đi, giữa Thục và Ngô có lẽ sẽ có được hòa bình thật sự rồi.” Y chậm rãi nói.

“Ngài cũng cho rằng Ngô và Thục phải hòa thuận sao?”

“Ta vẫn luôn cho là như vậy.”

Tôi hít sâu một hơi, có chút không thể tin được mà nhìn y. Cuối cùng, tôi hỏi: “Nhưng mà thừa tướng, người năm đó chủ trương không trả lại Kinh Châu, không phải là ngài hay sao…”

“Đó cũng là chuyện không còn cách nào khác.” Y cúi đầu nhẹ nhàng nói “Năm đó Thục vẫn còn yếu, nếu không dùng chút thủ đoạn thì làm sao có thể tồn tại tới ngày nay. Cái gọi là tín nghĩa, cũng chỉ là người có thực lực mới đủ tư cách nói.”

Phút chốc tôi đã hiểu được, cảm giác khinh thường đối với Thục Hán trong nháy mắt tan thành mây khói. Đúng vậy, trong thời loạn này, không có ai cao thượng hơn ai. Thoạt nhìn vẻ bình thản ung dung của kẻ thống trị, phía sau đó không phải là xương trắng chất chồng sao?

“Xin lỗi.” Tôi nói với y, rõ ràng từng chữ.

Y liếc nhìn tôi, kinh ngạc hỏi: “Phu nhân đâu có lỗi gì với ta?”

“Nhưng mà…ta lại ở trước mặt hoàng thúc hãm hại ngài…”

“Phu nhân làm rất thông minh. Nếu là ta, ta cũng sẽ làm như vậy.” Y cười nhạt nói.

Tôi tràn ngập cảm kích nhìn y, sau đó nói: “Nhưng ta vẫn luôn cho rằng, ngài còn giống một quân vương hơn Lưu Bị.”

Y cúi đầu, trầm mặc không nói.

Lúc đó tôi chợt phát hiện, trên mái tóc được chải bới ngay ngắn kia, lại có vài sợi bạc. Y mới sang bốn mươi, sao lại có tóc bạc nhanh như vậy?

Ngoài cửa lộp cộp vang lên tiếng bước chân. Tôi quay đầu, thấy Lưu Thiện đứng ngoài cửa, đang do dự không biết có nên vào hay không.

“Thái tử có chuyện muốn nói với Ảnh phu nhân ư?” Gia Cát Lượng thấy vậy hỏi.

Cậu ấy gật đầu, Gia Cát Lượng liền đứng dậy xin cáo lui.

Lưu Thiện chậm rãi đi đến trước mặt tôi, ngồi ở phía đối diện, đôi mắt đẹp vẫn luôn nhìn tôi.

“Muốn hỏi chuyện về Tôn nương nương sao?” Tôi mỉm cười nói.

Cậu gật nhẹ đầu, sau đó nói: “Mấy năm nay người sống có tốt không?”

“Nàng vẫn tốt.” Nếu như “tốt” chính là sống khỏe mạnh, thì Tôn Thượng Hương quả thật rất tốt.

Lưu Thiện vui mừng mà gật đầu, sau đó nhỏ giọng nói: “Người còn có thể trở về không?”

Tôi có chút buồn bã nhìn cậu ấy, cũng không trả lời câu hỏi kia, lại hỏi: “Cháu bây giờ đã có phụ thân, có Ngô nương nương, có thừa tướng, vì sao vẫn còn nhớ đến nàng?”

“Cháu chỉ nhớ đến người.” Cậu ta kiên trì nói.

“Chẳng lẽ cháu không nhớ chút gì về mẹ ruột mình sao?”

Lưu Thiện do dự một chút, sau đó giống như làm sai chuyện, nhỏ giọng nói: “Trong ký ức của cháu không có chút ấn tượng gì về thân mẫu. Cháu chỉ nhớ mỗi Tôn nương nương.”

Tôi thở dài. Nhìn thiếu niên trước mặt này, y phục thì xinh đẹp nhưng nét mặt thì lại âu sầu. Tôi rõ ràng đối với Thục vẫn còn thành kiến, nhưng lại không hề có chút ác cảm nào với Lưu Thiện. Lúc này tôi thậm chí còn muốn an ủi, muốn cậu ấy sống hạnh phúc, muốn nhìn thấy vẻ sáng sủa ung dung trên gương mặt đó. Vì vậy tôi đứng lên, sờ sờ đầu cậu ấy, nói nhỏ: “Nếu nàng không trở về nữa thì sao?”

“Vậy cháu sẽ đi tìm người! Cháu sẽ đi Giang Đông, sau đó cùng sống với người.” Lưu Thiện vội vàng nói.

“Đứa ngốc.” Tôi cười rộ lên “Phụ thân cháu thì làm sao đây, thừa tướng phải làm sao đây, còn Thục phải làm thế nào hả?”

Cậu ấy không nói gì, chỉ kinh ngạc nhìn tôi. Đứng im lặng nhìn tôi thật lâu, sau đó nước mắt chậm rãi chảy xuống.

“Đừng khóc!” Tôi nặng nề nói, “Chỉ là xa nhau thôi, cháu không cần phải khóc!”

Cậu ta lại thực sự ngoan ngoãn lau mắt mũi, ngừng khóc. Đôi mắt xinh đẹp nhưng ngơ ngác nhìn tôi, bên trong toát ra vẻ đau buồn.

Tôi thở dài, lại sờ đầu cậu ấy: “Một ngày nào đó, khi cháu trở thành hoàng đế, sẽ có rất nhiều lúc phải đối mặt với ly biệt tàn khốc mà không còn cách nào khác. Nếu như cứ phải ly biệt là rơi nước mắt, vậy cháu thành một hoàng đế chảy nước mắt thành sông rồi.”

Lưu Thiện nở nụ cười ảm đạm, nói: “Cháu chưa bao giờ nghĩ đến ngày đó.”

“Nhưng ngày đó cuối cùng vẫn sẽ đến, hơn nữa có thể là không lâu nữa. Thời gian này cháu phải thật kiên cường, phải anh minh mà cơ trí, phải phân rõ đâu là địch đâu là bạn. Phụ thân cháu cũng để lại đủ vốn liếng, đến lúc đó, cháu có thể trở thành một đế vương chân thành tín nghĩa, rộng lượng mà bình thản.”

“Nếu cháu làm không được?” Cậu ấy ngẩn người hỏi tôi.

“Nếu vậy, cháu có thể tìm người có năng lực đáng tin tưởng ở bên cạnh. Bọn họ có thể trợ giúp cháu. Cháu phải biết rằng, tất cả những rối loạn bên trong một quốc gia đều xuất phát từ nghi kỵ lẫn nhau.”

Lưu Thiện gật đầu, nói: “Thừa tướng cũng thường nói như vậy….Thế nhưng ngoại trừ đem tất cả giao cho Thừa tướng, cháu có thể làm được gì đây? Nếu có một ngày thừa tướng mất, cháu lại phải làm thế nào? Bọn họ đều nói cháu thiếu thông minh, nếu như ý trời không về phía cháu, cháu phải làm gì?”

Người có thể hỏi những câu hỏi như thế, đều không phải là người thiếu thông minh, mà là người thông minh quá mức. Tôi thở dài, nhìn gương mặt vẫn còn nét trẻ con mà mờ mịt của cậu ấy, lại một lần nữa vuốt tóc cậu, nói lại câu mà một người đã quá cố từng nói với tôi, vẫn còn mới nguyên trong trí nhớ:

“Đời người ví như sương mai, có một số việc không cách nào thay đổi được, không bằng hãy tận hưởng niềm vui trước mắt.”

Tháng tám, quân Thục đến Ba Quận. Mà sứ giả Tôn Quyền phái đến cầu hòa cũng đã đợi sẵn ở đó, đồng thời cũng mang đến đầu hai người đã sát hại Trương Phi, Phạm Cường và Trương Đạt.

Nếu lúc này nghị hòa, đối với Thục mà nói là cơ hội không thể tốt hơn được. Chuyện Trương Phi bị hại đã có lối thoát, mà việc đồng ý nghị hòa cũng giúp Thục Hán từ nay về sau giữ vững được địa vị chiến lược có lợi.

Nhưng dường như đau thương và sự lạc quan về cuộc chiến đã làm Lưu Bị mê muội. Hắn trục xuất sứ giả Ngô về. Sau đó là ra lệnh cả quân thủy lẫn bộ cùng ra trận.

Đây là lần đầu tiên tôi đi theo đội quân long trọng như vậy. Từ trên sườn núi nhìn xuống, ngập tràn trong mắt là hình ảnh đội quân đồ trắng, giống như tuyết trắng đột nhiên rơi vào tháng tám, phủ trắng cả núi sông.

Tôi đã từng cho rằng, mang một quân đội khổng lồ đi, chỉ cần chuẩn bị nhiều lương thảo hơn là được. Nhưng thực tế đi theo quân mới phát hiện, phiền phức với số quân lính khổng lồ kia không chỉ là lương thảo, còn bao gồm một loạt vấn đề như tin tức, điều hành…

Cũng vì vấn đề này mà đội quân đi rất chậm. Cũng chỉ có duy trì tốc độ hành quân chậm như thế này, mới có thể giữ cho đoàn quân kỷ cương không loạn. Tôi rốt cuộc hiểu ra, trong cuộc chiến ở Phì Thủy, vì sao phía Phù Kiên* được cho là có lực lượng đông đảo hùng mạnh lại bại dưới sự rối loạn của chính quân mình.

*Phù Kiên (tiếng Trung: 苻堅; bính âm: Fú Jiān) (337–385), tự Vĩnh Cố (永固) hay Văn Ngọc (文玉), hay gọi theo thụy hiệu là (Tiền) Tần Tuyên Chiêu Đế ((前)秦宣昭帝), là một hoàng đế nước Tiền Tần trong lịch sử Trung Quốc. Dưới thời ông trị vì, với sự trợ giúp của thừa tướng Vương Mãnh, Tiền Tần đã đạt đến cực đỉnh của sự hùng mạnh khi tiêu diệt Tiền Yên, Tiền Lương, và Đại, đoạt lấy Ích Châu (益州, nay là Tứ Xuyên và Trùng Khánh) từ tay nhà Tấn, và từng định tiêu diệt nhà Tấn và thống nhất Trung Hoa cho đến khi bị đẩy lui trong trận Phì Thủy năm 383. Sau trận chiến này, nước Tiền Tần nhanh chóng sụp đổ, bản thân Phù Kiên bị giết năm 385. (Theo wikipedia.org)

Nhưng Lưu Bị dù sao cũng không phải là Phù Kiên. Dưới tốc độ hành quân như vậy, đội quân vẫn giữ được trận hình. Nhìn thấy đội quân nghiêm chỉnh như thế, tôi cũng bắt đầu có chút khâm phục hắn. Cho dù là ở Giang Đông, tướng lĩnh có thể làm được như thế này chắc cũng không được mấy người.

Cho nên khi hắn kiêu ngạo đắc ý triệu tôi đến trong quân, để tôi ở chỗ cao quan sát quân đội của hắn trong khi hắn khoe khoang nói, lần đầu tiên tôi không phản bác hắn. Tôi để tay lên ngực tự hỏi lại mình, hắn thật ra cũng là một thống lĩnh không tệ­­‑‑‑‑‑nếu không phải hắn cũng giống như Quan Vũ, đều mắc bệnh tự đại, trận chiến này ai thắng ai bại cũng chưa biết.

Sự tự đại của tướng lĩnh, tuy là xuất phát từ chỗ khuyết trong tính cách của bản thân, nhưng cũng là do kẻ địch cố ý tạo ra. Cũng như Quan Vũ năm đó, nếu không vì Lục Nghị giấu tài làm mê hoặc, cũng sẽ không thất bại thảm hại như vậy. Còn Lưu Bị, từ chiến bại của Quan Vũ mà nhìn thấy sự phẫn nộ, nhưng lại không thấy được nguyên nhân thất bại của Quan Vũ.

Lúc tôi đang suy nghĩ như vậy, Lưu Bị nghi hoặc nhìn gương mặt trầm tư của tôi, phân phó người dẫn tôi đi.

Tôi được ‘sắp xếp’ ở một gian quân doanh. Nói là ‘sắp xếp’, kỳ thực không khác gì giam giữ. Lưu Bị rất cẩn thận, một ngày mười hai canh giờ đều có người trông coi tôi, trong phòng thậm chí cũng không có giấy bút. Tuy rằng mỗi ngày lúc chạng vạng có thể tản bộ xung quanh quân doanh, nhưng ở phía sau luôn có hai người không xa không gần đi theo.

Đối với tình cảnh chật vật này, tôi cũng chỉ có thể bất đắc dĩ tiếp nhận.

Chạng vạng một ngày kia, tôi đi lại ở trong doanh trại “hít thở không khí”, vô tình đi tới chuồng ngựa. Trong chuồng, đám chiến mã chỉnh tề xếp hàng nhìn rất hoành tráng, bên cạnh là các tiểu lại đang tắm rửa cho chúng.

Tôi nhìn những con ngựa xinh đẹp kia liền thích ngay, vì thế đã đi vào chuồng, quan sát những con chiến mã này.

Trong chuồng chỉ có một lối ra. Hai người đi theo tôi cũng không vào, không chút để ý đứng ở bên ngoài.

“Ảnh phu nhân…”

Lúc tôi đang đi tới trước một con ngựa thì đột nhiên nghe thấy thanh âm rất nhỏ đang gọi tôi của ai đó.

Tôi kinh ngạc quay đầu, nhưng lại không thấy người vừa nói. Cách chỗ hai ba con ngựa, có một tiểu binh đứng đưa lưng về phía tôi đang cho ngựa ăn.

“Ảnh phu nhân đừng quay đầu lại nhìn tôi.” thanh âm kia lại vang lên, lần này tôi xác nhận chính là tiểu binh quay lưng về phía tôi đang nói, “Tôi sợ người khác nhìn thấy, xin phu nhân quay đầu đi, chúng ta cứ như vậy mà nói chuyện.”

Tôi ngầm hiểu liền quay đầu lại, giả vờ như đang rất thưởng thức con ngựa này, vuốt ve lông bờm của nó.

“Ngươi muốn làm gì?” Tôi thấp giọng hỏi.

“Tôi muốn cứu phu nhân ra ngoài.”

Trong thanh âm có ba phần là khẩu âm Thục, tôi tò mò hỏi:

“Ngươi là ai? Vì sao lại nói như vậy?”

“Phu nhân đừng nghi ngờ, tại hạ từng cùng Ninh lão đại qua lại một thời gian. Ninh lão đại lần này ra mặt nhờ giúp, muốn chúng tôi bảo vệ phu nhân bình an. Đã như vậy, dù tại hạ có máu chảy đầu rơi cũng không chối từ.”

“Ninh lão đại? Chính là Cam Ninh ư?” Tôi tò mò hỏi.

“Đúng vậy, trong quân có hơn mười người đều đã từng là bộ hạ cũ của Ninh lão đại.Chúng tôi đều thề nhất quyết phải cứu phu nhân ra ngoài.”

Tên bất lương này, quả thật có bản lĩnh. Tôi nhịn không được cười khẽ.

“Vương Phương! Qua đây lĩnh lương thảo!” Ngoài chuồng có người gấp gáp gọi hắn.

“Chờ một lát!” Hắn lên tiếng, lại cúi đầu nói:

“Tôi có việc đi trước. Phu nhân hãy về trước đi. Sau này nếu rảnh rỗi thì đi đến nơi này, chúng ta trao đổi tin tức ở đây. Phu nhân yên tâm, tôi nhất định sẽ mang phu nhân bình an rời khỏi quân Thục.”

Tôi gật đầu, lại nhịn không được hỏi: “Các người đi theo Cam tướng quân, là lúc hắn đang ở Ba Thục sao? Đã nhiều năm như vậy, vì sao còn phải nghe theo hiệu lệnh của hắn?”

“Phu nhân không biết đó thôi, tại hạ lúc còn trẻ gia cảnh nghèo hèn, một ngày nọ đi qua thuyền của Ninh lão đại, gặp lão đại đang ăn canh cá chép với thuần thái lấy từ Giang Đông cách xa ngàn dặm. Tại hạ lại chưa bao giờ nếm qua thuần thái, liền dừng lại nhìn một chút. Ninh lão đại cũng không chê tại hạ thô lậu, quê mùa mà mời tại hạ đến cùng ăn bữa cơm đó. Ngài đã coi trọng kẻ hèn này như vậy, tại hạ cả đời cũng khó quên.”

Tôi kinh ngạc quay đầu, thấy bóng dáng hắn đã dần dần đi xa. Dáng người hắn cũng không quá cao lớn, nhưng đặc biệt khiến người ta khó có thể quên.

Ai nói Thục không có người trọng nghĩa khí? Tôi thở dài nói trong lòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.